Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 4: Diện kiến các thành viên trong gia đình


Đọc truyện Huyền Vũ Dạ Nguyệt – Chương 4: Diện kiến các thành viên trong gia đình

Lưu lạc khắp đầu đường xó chợ cuối cùng ta cũng tìm được rồi, mừng rớt cả nước mắt!

Quá hoành tráng, quá xa xỉ, cổng chính 2 bên đều đề thơ tuy không thông thuộc thơ pháp nhưng có thể nói nét bút như rồng bay phượng múa vậy, thật đẹp mắt.

Hàng cây xanh xanh ở bên trong nhô ra, ta liền bước lại gần, mới đầu họ còn đuổi ta đi nếu không phải ta chìa ra miếng ngọc có khắc Huyền thì chắc giờ này ta nằm ngoài phố chứ không hề được chăn ấm nệm êm như bây giờ đâu

Theo sự sắp sếp của quản sự ta được đưa tới cái nơi tên , đặt chân vào một làn gió nhẹ thổi vào mặt ta thật là mát rượu cả người, tự ngắm nhìn nơi mà mình sẽ ở cả đời, ta nhận xét nơi thật thanh tịnh và sạch sẽ, có thể biết dù đi vắng nhưng vẫn được chăm sóc quét dọn mỗi ngày.

Ta thích nhất là những cây đào ở đây rất đẹp, tuy chưa tới mùa nhưng cũng đang nở hoa, vươn tay hứng lấy một cánh anh đào đang rớt xuống, ưm, ta bắt đầu thích nơi này, ta thích nhất mùi đào, ta có sở thích cùng ‘tiểu tổ tiên’ của ta sao?

Đặt tay lên bàn đá lạnh tanh có chút khoan khoái cả người, chà chà nguyên liệu là cẩm thạch nha chẳng qua chỉ là nơi cư ngự không cần phải hoang phí như vậy, còn có cả một hòn non bộ to lớn như một núi giả nữa, còn có cả hồ cá nữa, oa cổ đại khiến ta mở rộng tầm mắt!

Liền mở cửa bước vào phòng của ta, tuy có hơi nhỏ hơn phòng ta lúc trước, nhưng không thể so sánh ‘cổ đại’ với khách sạn năm sao được, nhưng có cảm giác thật là ấm cúng, bức bình phong là một bức thêu hoa đào trong thuật tráng lệ và tinh tế, ta thích nhất là bình phong này.

Còn nhiều bức họa non nước, đồ cổ không ít nha ‘chôm’ đôi chút chắc không ai phát hiện đau há, chắc bán được nhiều tiền hắc hắc, đang cười nhởn nhơ thì đập vào mặt ta là “cái WTF”

Màu hồng? Như thế nào là màu hồng, từ cổ chí kim đến đây ta chúa ghét màu hồng, dù anh đào là màu hồng nhưng cũng không có ý nghĩa là ta thích màu hồng đâu?


Thật muốn cấu xé hết những vật dụng màu hồng này, nằm trên nó nàng sẽ gặp ác mộng mất, thiên ơi, có cần thiết phải ‘chơi’ nhau như thế không?

Đang đau đầu với một màn màu hồng chết người này thì cánh cửa phòng được bật ra “Muội muội, nghe nói muội đã về, lại đây tỷ ôm một cái nào”

Từ bức bình phong bước ra ta liền giật mình như thế nào lại là tiểu cô nương áo tím ở tửu lâu kia?

“Ngô, dâm tặc, sắc lang” nàng ta hét lên như heo bị chọc tiết, làm ta giật mình sợ tới độ phải trấn tỉnh nàng ta nói “Ngô là muội, Dạ Nguyệt là Dạ Nguyệt”, ta liền mở đôi mắt hí ra.

“Dạ Nguyệt”, dù không còn la hét nhưng nàng ta đã bình tĩnh đôi chút, từ giọng nói đôi mắt ta nhận ra nàng ta có chút nghi ngờ ta liền đưa cho nàng ta ngọc bội, nàng mới ôm ta “Ân, thật xin lỗi, thật xin lỗi vì tỷ quá vô tâm”

Bất tri bất giác ta liền vỗ lưng nàng ta, nàng ta nhìn ta thêm một lần nữa rồi nói “Vết sẹo này, đã 10 rồi vẫn chưa trị khỏi sao?”

Vết sẹo? A, ta sờ sờ lấy mặt ta, nhớ lại cuốn thì có nhắc nhở ta không được tháo ra? Nên ta nhất quyết theo lệnh, giả vờ nói “Ân” rồi buồn bã, thật ra ‘diễn xuất’ là nghề của ta, ta lo làm ‘tổng giám đốc’ nên mới bỏ qua nghề ‘diễn viên điện ảnh’ của ta, aiz nhớ lại hồi xưa ta biết ta đã đánh mất đi nhiều thứ. >
“Tỷ xem nè mắt muội vẫn như xưa, vì vết xẹo này nên muội mới ô…ô…” tự nghĩ mình thật sự rất là bệnh hoạn


Vừa dứt lời thì vị mỹ nữ tỷ tỷ bổ nhào tới ôm ta không ngừng khóc, nước mắt ôi nước mũi, áo ta mua mắc lắm nha, uổng qúa đi, ô…ô…ô…dù ta khóc thầm trong lòng nhưng biểu hiện của ta vẫn rất nhàn nhã, ta vội nói “Tỷ đừng có xúc động quá, muội nghẹt thở mất…”

“Ân, phải đó nhị muội nên để cho tam muội một chút không khí để thở” một nam nhân đứng trước cửa, bất chợt ta ôm lấy ngực ta, á á á chói mắt quá, một nụ cười đủ mị hết mọi nữ nhân, nếu không có miễn dịch trong người chắc ta mất máu chết mất, da hơi ngâm tôn lên sự tráng duật của nam nhân này, dáng dấp thì ôi thôi không cần bàn chỉ cần sắc nữ thấy liền muốn bổ nhào tới ăn sống thôi!

Nụ cười luôn gương trên khóe môi như mang đến cho ta một cảm giác mùa xuân, bất chợt ta muốn chảy cả nước miếng, như thế nào mà nam nhân cổ đại lại mỹ tới thế cơ chứ?

“Đại ca hảo xấu người ta đang xúc động mà ô…ô…ô”

“Lau nước mũi đi, để người ta biết trong bộ dạng này chắc nhị muội phải thoái vị nhường lại cho Mộ Dung Miễn Miễn mất” nhún nhún vai Huyền Vũ Dạ Mạc hảo tâm đáp

Mỹ nữ tỷ tỷ nói lại “Muội mới không thèm cái thứ hư danh kia”, rồi tự chu chu môi một cách thỏa mãn.

“Tam muội tuy đi 10 năm nhưng bộ dáng nghịch ngợm cùng đôi mắt hạnh sáng ngờ vẫn không lúc nào thay đổi, lại đây đại ca hảo hảo ôm nào” dứt lời thì đại ca anh tuấn ôm ta vào lòng

Chẹp, đại ca ta thật nam tuấn hơn người thân nhiệt nóng ấm, mùi hương thiệt hảo hấp dẫn


Trong lúc ta mê mẩn cái ôm ấm ấp mị người thì mỹ nữ tỷ tỷ liền phá vỡ bầu không khí xúc động này “Phải rồi, vì sao tam muội lại vận áo nam trang?”

À há, tới giờ trổ tài của ta đây, ta lắc đầu nói “Nhìn xem muội bộ dạng thế nào mà mặc đồ nữ nhi, muội thấy đồ nam nhi vẫn hợp với muội hơn”

Nhăn mày Huyền Vũ Dạ Mạc lên tiếng “Với huynh, muội luôn đẹp nhất”

Bất chợt ta cảm động, quyết ăn đậu hủ của mỹ nam đại ca một lần nữa >
“Hảo hài tử, ô…ô…ô…thật bất hiếu mà…” ta nhăn mày, nha như thế nào mới gặp mặt đã gọi ‘bất hiếu’? Nha, ta ‘bất hiếu’ khi nào?

“Con đó thật là hư đốn, đi hết 10 năm mà chỉ gởi có 2 bức thư về đây quá đáng hơn nữa là trong thư duy nhất 4 chữ rồi hết, con có biết nương con ngày đêm nhớ nhung con không, thiên, còn quần áo thật không ra thể thống gì cả”

Nghe lão cha ta nói mà đầu óc ta ong ong cả lên, có thật là vị ‘tiểu tổ tiên’ kia bất hiếu đến vậy không? Đi hết 10 năm 2 bức thư, 5 năm mới gởi 1 thư?

Nha, nhưng ‘oan có đầu, nợ có chủ’ vì sao lại xỉ vả vào mặt kẻ thế thân này?

Aiz, ta liền chứng tỏ bản năng ‘diễn trò’ của mình, cố rặn ra nước mắt một cách đau khổ nói “Ô…ô…ô…hài nhi bất hiếu, hài nhi biết sai rồi, chỉ là e ngại đường núi xa muôn trùng nên hài nhi không thể về nhà vào tết nguyên đán, cũng ngại vì ở nơi u cốc sâu thẩm vật dụng thiếu thốn nên…ô…ô…ô…”, nói thật ra thì đúng là ngại, lục lại trong trí nhớ của ta, nếu ta nhớ không nhầm thì nơi đó như bồng lai tiên cảnh, vật chất không thiếu thốn thậm chí uống nước bằng ly vàng, ăn cơm bằng đũa mã não…


Bao giờ phụ nữ cũng yếu đuối nhất nên nàng dựa vào lòng của mẹ mà khóc ô oa lên, nàng ta liền trách lão cha nàng “Cái ông này chẳng phải Nguyệt nhi đã trở lại rồi sao”

Đối mặt với nhiều nước mắt nước mũi, và sự oan trách, Huyền Vũ Tuấn Quyết liền chào thua nói “Được rồi, ta chịu thua hai người, Nguyệt nhi nên thay đồ đi, thật không ra thể thống gì cả, vả lại tới nay là sinh thần của Tuyết nhi, con cũng nên chuẩn bị đi”

Dứt lời thì bốn tên đại hán khiêng hai thùng đi vào, nha, hóa ra tối nay là sinh thần của tỷ tỷ sao, nàng đã hiểu ra vì sao đại sảnh lại được trang trí long trọng như vậy rồi, ta đáp “Ân, nhưng phụ thân đại nhân xin nghe hài nhi nói vài câu, vận nữ trang cũng được nhưng mà xin hãy đáp ứng cho tiểu nữ đeo khăn sa che mặt được chứ? Không vì Nguyệt nhi tự ti về bản thân của mình nhưng là mặt mũi và danh dự của gia tộc, thỉnh xin phụ thân hãy đồng ý”

Dứt lời nàng liền quỳ xuống trước mặt của Huyền Vũ Tuấn Quyết “Tam muội/Tam muội”, đại ca ta cùng đại tỷ ta liền đồng thanh hô

“Ta….” Huyền Vũ Tuấn Quyết bị dọa đến á khẩu, mẫu thân ta đỡ tay lên nhưng ta kiên quyết không đứng lên, quả thật lão nương ta đã cắn câu, hắc hắc, bà liền hướng tới lão cha ta, nói “Ông mau đồng ý đi”

Nhìn thấy nước mắt của thê tử mình tuôn ra như dòng suối thì ông cắn răng “Được”

Cười thầm vì mưu kế của ta đã thành công, nương theo sức của mẹ ta, vội đứng lên nói “Đạ tạ phụ thân”

Huyền Vũ Tuấn Quyết thở dài, nói “Hảo, con không muốn người làm phụ thân này không cưỡng cầu con, con muốn làm sao cũng được, ta sẽ hảo hảo bù đáp cho con, đường đi xa xôi, Tâm Lan, Mạc nhi, Tuyết nhi, lui ra cho Nguyệt nhi nghỉ ngơi” dù ông không đồng tình với điều kiện của con gái mình nhưng vẫn ráng nhẫn nhịn, vì ông đã không thể giáo dưỡng nó nên người là lỗi của ông, ông không cưỡng cầu chỉ cầu mong nó sống hạnh phúc là được.

Tiếng của phụ thân ta vừa dứt thì mẫu thân theo gót phụ thân ta đi, tỷ tỷ mỹ nữ cười cười, đại ca lại nở ra nụ cười giết chết hàng ngàn thiếu nữ với ta.

Cửa phòng vừa đóng “ai nha, thật là hảo mệt mỏi nha, gia tộc hào quang đều hữu lễ vậy sao, hảo phiền” (do tgiới bên kia Tâm Nguyệt không hề có gia đình, vừa sinh ra được thừa kế gia sản của ông cô, rồi ông cô tạ thế), đúng quá mệt mỏi vì phải diễn xuất, tới thời gian đi đánh cờ với chu công gia gia đây (ngủ)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.