Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 36: Sự tra tấn này, hắn thụ không nổi


Đọc truyện Huyền Vũ Dạ Nguyệt – Chương 36: Sự tra tấn này, hắn thụ không nổi

Ta cùng hắn di chuyển ra ngoài cửa lúc này theo thường lệ ta thường sờ sờ mặt nhận định ta trang bị ổn mới dám bước ra cửa, như thế nào mà hôm nay lại khác như vậy?

Tới đây thì nàng xoay người lại, trừng mắt nhìn kẻ sau lưng, thấy nàng như vậy, hắn hỏi “Vì sao nàng lại nhìn ta bằng ánh mắt như thế?” hắn quả thật không hiểu nổi tính cách của nàng!

Nhéo lấy má hắn, khóe môi ta có chút co giật, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười “Chàng làm hỏng mặt nạ của ta, thử hỏi sao ta không giận hờn chàng hả?”

Nhún vai, hắn tỏ vẻ vô tội “Chỉ tại nàng che giấu thân phận của mình, vả lại là do nàng giấu giếm ta” đáy mắt hé lộ ra vài điểm chột dạ, rất nhanh liền được cất giấu kỹ càng

Phồng môi “Chàng thật gian manh, hứ”

Hắn không khách khí liền cười lên, ôm trầm lấy nàng “Ngoại trừ ta ra, cấm nàng dùng mặt thật đi gặp gỡ họ” nàng bình thường cũng đủ thu hút nhiều ong bướm rồi, nếu để các ong bướm kia phát hiện ra, hắn sợ nàng sẽ bay đi mất.


“Chàng ghen?” ta cười sẵng lên, nói ra một câu tràn đầy khoái trí, khẽ cắn lên vành tai ta hắn nói “Đương nhiên!” nàng chỉ có thể là của hắn.

Ta ôm chặt hắn nói “Nếu muội muốn gặp gỡ các nam nhân bằng khuôn mặt thật thì muội sợ giờ này chàng chỉ là kẻ đến sau thôi”

Bất chợt bóng dáng hắn run run, ta liền hối hận vì nhất thời đùa với lửa, hiện tại không cần xem sắc mặt của hắn cũng biết hắn đang ‘nổi giận’, ta xuống nước “Thật ra muội biết khuôn mặt muội là họa thủy, cho nên muội luôn cất giấu, vả lại người muội yêu mến chỉ mỗi mình chàng thôi” phật tổ a, người phải hóa giải nạn kiếp này giúp tiểu muội a.

Tạm thời đình chỉ đại ‘phẫn nộ’ trong lòng khi nghe được lời ngon ngọt của nàng, hắn không cam tâm, liền ôm chặt nàng, hạ xuống bờ môi nàng một nụ hôn mãnh liệt.

(E hèm, nếu ai thực tâm coi hết, thì ta sẽ chiêu đãi các vị = cảnh siêu hot khi sắp kết thúc truyện, còn bây giờ, chưa đâu ≧◡≦)


Nàng muốn lên tiếng thì hắn thừa dịp này trượt vào trong, cuốn lấy lưỡi nàng, vừa cắn vừa mút, cùng nàng trao đổi chất ngọt với nhau, cả hai không ngừng ngại trao nhau nụ hôn đầy thân mật như vậy.

Trước khi rời đi, hắn liền cắn nhẹ môi nàng cứ như không nỡ rời xa nàng, đôi môi vốn đỏ mọng nay bị hắn chà xát bừa bãi trở nên ướt át, hơi sưng tấy lên, càng khiến cho vẻ đẹp của nàng tăng lên vài phần.

“Ư” ta bị đắm chìm trong dục vọng hắn tạo nên, liền ngâm lên vài câu, bất chợt ta giật mình thanh tỉnh đẩy hắn ra.

Bâng kín khuôn mặt ta, như thế nào mà ta lại, ta lại,…. rên lên? Ôi, thật mất mặt, chắc chắn hắn nghĩ ta rất phóng đãng đây mà.

Hắn thở dốc dựa vào thành cửa để tự khống chế lại bản thân mình, dục vọng qua đi, hắn liền cười khổ nhìn nhân nhi đang bịch kín cả mặt, liền mở miệng ghẹo nàng “Không cần phải che, ta thích nhìn nàng như thế”

“Không” gạt bỏ đi tay hắn, đầu ta sắp cúi tận đất, không dám nhìn mặt hắn, hắn ôm lấy ta, nói “Tiểu dã miêu, nàng da mặt thực mỏng, thử hỏi sau này nếu chúng ta thật sự…nàng cũng sẽ như thế sao?” nghĩ tới ngày đó, hắn thản nhiên cười trước.

Đôi mắt chim ưng tràn đầy tình ý nhìn lấy nàng, nàng liền đỏ mặt lên, phản bác “Sau này hẳn tính, còn nữa chàng không được dùng cái ánh mắt này nhìn ai, hiểu không!” nếu không phải là nàng, e rằng giờ này hắn đã bị các nữ nhân ăn sạch rồi (Đính chính lại, anh Thuần k phải là rau sạch >


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.