Đọc truyện Huyền Vũ Dạ Nguyệt – Chương 2: Xuyên qua, liền gặp soái ca, bất quá không phải dành cho ta
Trong một khu rừng: ‘cực kỳ’ hoang vu, ‘cực kỳ’ tĩnh lặng, và ‘cực kỳ’ quỷ dị, tiếng chim hót liên miên, bất chợt một tiếng gầm lên “Con mẹ nó, đi hết năm ngày, cũng không có một bóng người, cái tổ tiên ngu xuẩn kia, quăng đâu không quăng liền quăng một ‘thục nữ’ xinh đẹp mỹ miều như ta vào rừng, ngay cả thức ăn cũng chẳng có” một nữ tử tóc tai rối xù, mặt mày đen đúa( vì nhiều ngày không tắm không trải tóc) quần áo có thể so sánh với 1 tên khất cái, à không bọn mọi rợn ‘ăn lông ở lỗ’ mới chuẩn xác.
“oa oa oa mày thật khổ Tâm Nguyệt à, nếu không phải hiện đại thường xuyên leo núi, chắc ta về đến nhà thì chân không què cũng bị phế”, vừa than thở số phận hẩm hiu của mình và khoe mẽ mình giàu có
Thay vì than thở, nàng liền lái sang chuyện khác, vì đầu óc của nàng dùng để kinh doanh chứ không phải để nghĩ bậy, bất chợt trên đầu nàng xuất hiện một bóng đèn sáng lấp lánh, theo như phim cổ trang thường thì người ta sẽ cải trang thành nam nhi, thế ta có nên học hỏi, học hỏi họ không a?
Bỗng một chiếc xe ngựa từ đâu xông tới, một cái đầu xuất hiện nói “Này, vị tiểu cô nương, cần hóa giang không”
Xoay đầu lại nhìn miệng ta há to, thiếu điều chảy nước miếng nữa thôi, như thế nào mà các ‘cổ nhân’ lại soái tới nỗi này hả?
Một thân vận trường bào, tóc xõa ngang thắt lưng ướt chừng còn thẳng còn mượt mà hơn nàng! Đôi mắt sáng đẹp, da trắng tựa ngọc thạch, thiên, nếu có thể xin hãy ban cho con một đạo sấm xét đánh chết con đi.
“Tiểu cô nương?” thấy nàng ngẩn ngơ, nam tử gọi nàng, ba hồn bảy vía của nàng đều bị hắn gọi về, vội ho khan “Ân, nếu công tử không ngại” hoan hô, được cứu rồi, quả thật trời cao không hề ghen ghét anh tài.
Nở ra nụ cười nhân hậu, hắn nói “Không”, rồi xốc nàng lên ngựa không ngại quần áo của nàng như một kẻ khuất cái mà nguyện ý ngồi chung với nàng, chỉ đều này thôi, nàng đã cảm động muốn chết rồi, nhưng là nàng không muốn dùng phương thức ‘dùng thân báo đáp’ vì nàng ‘kén cá chọn canh’ là nhất, hai nàng chán ghét cuộc sống hôn nhân.
Sau khi xe ngựa đi tới một thị trấn gần kinh thành ta liền cáo biệt với vị ân công kia, nhìn bóng ngựa nếu một ngày nào đó gặp lại, ta sẽ trả ơn lại cho vị ân công soái ca này, lau đi nước miếng muốn rơi xuống ta liềntiến về thành. (Hám trai vẫn hoàn hám trai)
Khoan đã, ta để ý rất nhiều người ngắm ta như ‘kỳ trân dị thú’ vậy??? Nhìn vào gương đồng tại một quán lề đường “Á, hóa ra là thế”
Trong gương đồng nàng cũng không nhận ra chính bản thân mình, không thể tin được cái soái nam nhân kia sao có thể chịu đựng được cả ngày phải đối diện với một xấu nữ như nàng?
Thôi quên đi, suất nam nhân không phải dành cho ta, đừng quên bài học kia, phải, vội bình tâm lại, lục lại hành lý của ta và bắt đầu tập sống với cổ nhân, hắc hắc.
Thoải mái ra sức mua sắm người ta bảo phụ nụ không mua sắm thì thôi, đã làm thì phải làm cho chót, nào là quần áo, hài, kiếm và trang sức, bất quá chỉ toàn dành cho nam nhi, hắc hắc
Tâm nguyện của ta là có thể giả trai trà trộn vào đám suất nam nhân kia, sau đó….hắc hắc, nghĩ tới đây nàng liền lên nụ cười dâm đảng của mình khiến mọi người kinh hoảng liền tránh nàng như tránh ‘ôn dịch’ vậy.
Đặt chân vào tiệm thuốc ta cần phải mua một số đồ, trong trên xe nhàm chán ta đã nghĩ sẵn, nên mua một số thuốc bào chế đề phòng, ân nhất quyết như vậy đi.
Sau khi nằm xuống gường mềm mại trong một khách điếm, ta liền nằm thẳng cẳng, ngủ lúc nào không hay, có lẽ từ khi leo lên ghế ‘tổng giám đốc’ ta đã không vận động nhiều đến vậy.
Sáng hôm sau, tiểu tổ tiên kia có hình dạng như thế nào ta liền hóa trang lại giống như thế đó, ta không hiểu cái ‘tiểu tổ tiên’ kia đẹp như tiên nữ mà lại thích dán vết sẹo lên má, chẳng lẽ ở ‘cổ đại’ đây chính là mốt của họ???
Nhún nhún vai, ta nghĩ thế nào cũng không ra được cả, thôi mệt quá, khỏi nghĩ
Nhớ tới đây ta có ba sư phụ, ừhm, nhắm mắt lại hồi tưởng, trong trí nhớ của ‘tiểu tổ tiên’ họ rất tốt với nàng ta, bất quá tính tình của họ thật kỳ quoặc, thế mà cũng làm được ba huynh đệ với nhau???
Nhớ lại đây khi còn nhỏ nàng ta rất thông minh hoạt bát là một kỳ tài nên 3 lão đã chấm trúng nàng ta, vì nàng ta có một vết xẹo ở mặt do 3 tuổi mẫu thân không cẩn thận nên làm phỏng??? Ưm, ta thật nghi ngờ, ai lại nhẫn tâm để lại sẹo trên khuôn mặt của một mỹ nữ như ta (==)???
Đúng là trời cao luôn ghen ghét anh tài >
Nên họ đã tống khứ nàng ta đi với ba lão sư phụ kia? Bất quá nàng ta đồng ý và còn sống rất tốt nữa, vừa có thễ học võ công hộ thể, vừa có thể tự chữa trị cho mình, thứ lợi như vậy sao nàng ta không làm?
Aiz, hóa ra ‘tiểu tổ tiên’ của ta cũng gian xảo không kém ta (Sư phụ của Dạ Nguyệt được gọi là Tam Qủy vì rất là độc ác, việc gì không biến thái k làm, việc xấu kể trăm năm chưa hết…., hồi trẻ thôi, nay đã thoái ẩn giang hồ, k nhận đệ tử, bất quá 15 năm trc’ thấy một tiểu hài nhi quá ư là…xuất sắc nên…không ngừng ngại ‘chôm’ đi, ách phải nói là ‘xin’ mới chuẩn xác)
“Ưm…ưm….” ngâm nga lên hai ba tiếng, ta liền xé nát bộ quần áo mới mua để thỏa cơn tức giận hiện tại, như thế nào mà lại khó mặc như vậy! ‘Cổ đại’ hảo phiền phức nha.
Tự trấn an bản thân mình không cho mình biến thành bạo long phun hỏa, ta liền lục lọi trong trí nhớ của ta, cuối cùng mới có thể mặc xong cái bộ áo lợm thợm này, thật phiền, nguyên lai cổ đại thực không dễ sống!
Một thân hắc y (Hắc bào và hắc y khác xa nhau rất nhiều, gọi bào tức là sang trọng, gọi y tức là giản dị, cầu kỳ), bất quá ta thích mấy miếng ngọc bội giả này liền gắn hết lên, hắc hắc.
Cứ như ta cải lão hoàn đồng, từ 25 tuổi liền biến trở lại 10 tuổi nha! Bất quá như vậy cũng tốt thông thường các nam nhân 15 tuổi chưa có yết hầu, ưm, thật hảo tiện lợi mà.
Búi tóc lên thành cục bánh báo lấy trâm mà sư phụ tặng cố định lại tóc, rồi ung dung thanh toán tiền đi về nhà…..như thế nào ta lại nghĩ đi về nhà?
Ngu xuẩn sao có thể vừa đến liền giam mình trong khuê phòng chứ? Nhân lúc trời còn sớm phải đi ‘tham quan, tham quan’ đôi xíu chứ, ân, nhất quyết như vậy đi!
“Này tên tiểu tử mặt xẹo, mắt hí kia tránh đường cho đệ nhất sơn trang qua mau” một cỗ xe ngựa chạy như tên bắn như đi đầu thai đi tới, xa phu đánh xe liền quát.
Ta vội tránh ra, hừ, đệ nhất sơn trang chẳng phải là cái gì Hoàng cái đó Bá Bá cái gia gì đó sao?
Khẩu khí thật lớn, chắc rằng cũng là mấy hạng người hống hách xem thường kẻ khác như trong phim đây.
Vừa đặt chân vào thành, cả người ta chấn động, trong tim có một luồn nước ấm áp chảy tới là ta bũn rũn tay chân vì hồi hợp, ta cá rằng cái biểu hiện này trăm phần trăm không phải ta mà chính là khối thân thể này đây.
Trong thành náo nhiệt, kẻ thì buôn bán, người thì qua lại, ai cũng có phần công việc của mình, trên đôi môi đều nở nụ cười, các cổ nhân đang đứng trước mặt ta! Thiên a, một khung cảnh tuyệt mỹ
Ta hảo thích!
Nhìn một gia đình ba người thực vui vẻ, bất chợt ta nhớ tới ông nội ta…., còn trí nhớ của tiểu tô tiên thì hoàn toàn không hề có một mảnh hồi ức tuổi thơ???
Aiz,cũng phải từ nhỏ đã theo sư phụ học võ làm sao mà có thời gian suy ngẫm về gia đình, vội vươn tay ra hít một hơi, a, như thế nào mà lại lại thoải mái như thế, thời cổ đại chưa bị ô nhiễm như hiện đại, hít một cái liền khoan khoái tinh thần.
Dù đang vui vẻ tận đáy lòng, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt nàng đều không thay đổi vẫn lạnh lùng do nhiều năm làm tổng giám đốc tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, trên thương trường không thể để lộ bất kỳ biểu hiện gì cả, ưm ưm vừa đi vừa híp mắt thật là hảo mệt nha.
Bỗng rất nhiều người ồ ạt ùa về nơi mà ta đang đứng, cứ như thể họ đang tị nạn không bằng? Có phải nước sông Hoàng Hà lại dâng lên
“Này này tránh ra tránh ra”, một tên chạy lên đẩy nàng ra, thật là con mẹ nó ngày gì mà ai cũng coi ta như không khí bảo tránh là liền tránh sao?
Tiện tay tóm cổ áo tên kia hỏi “Này biết điều không đó tiểu huynh đệ ta đứng đây trước mà ngươi không có mắt à”
Tên kia quay đầu lại, ách ách một soái ca nha, vừa tròn 1 tuần đến đây đã gặp được 2 đại soái ca nghe, chẹp, cổ đại cũng thú vị không kém nha.
Nam tử này không giống vị công tử kia, có chút lanh lợi và ánh mắt phong trần, bộ dạng phong lưu, nhưng nhìn bộ đồ của hắn thì biết gia đình hắn không phải hạng ‘xoàn’.
“Ân ân ta có lỗi được chưa đừng cản ta”
“Ngô, vị huynh đài có chuyện gì ‘thú vị’ ở phía trước?” thấy hắn lịch sự, cư xử nho nhã trong lòng ta sinh ra không ít hảo cảm với hắn, ta liền hỏi.
Tên kia giật mình nhìn ta với ánh mắt thật kinh ngạc và đáp “Vị huynh đại, huynh không biết chuyện gì sao?”
Ta lắc đầu, cười nói “Chẳng giấu gì ngươi, ta đây mới đến kinh thành lần đầu, cho nên thiếu hiểu biết”
“Nguyên lai là vậy” hắn gật đầu, rồi nói “Ân, đi theo ta”, nhất lời ta liền nối gót đi theo họ.
Trên đường vừa đi vừa giảng giải cho ta biết rằng tnguyên lai gây ra mớ lộn xộn này là đang tề tựu tại Trà Lâu Đệ Nhất quán uống trà nên nhìu người kéo đến để xem mặt, tên của vị công tử này là ‘Âu Nhã Vũ’ cũng vì háo sắc, ách không phải vì muốn biết mặt nên đã không ngừng ngại dẫn ta xem.
Đối diện Trà Lâu Đệ Nhất Quán có 2 vị công tử đã bao hết để nhìn rõ kỹ mặt mỹ nhân, một tên hắc y là ta, một tên tử bào là hắn.
“Ngô, thật là lâu” nhăn mày ta nói
“Vị huynh đệ chờ đợi mỹ nhân chờ lâu thêm một chút cũng xứng đáng nha” Âu Nhã Vũ nho nhã nói, hắn thật là háo sắc mà, bất chợt ta cảm thấy ta quên mất thứ gì đó mà không thể nhớ ra???
“Ân, vị huynh đệ có thể cho tại hạ biết danh tánh?” thấy nàng ngẩn ngơ hắn hỏi coi như là một thông lệ.
“Ngô, tiểu đệ họ Tần, tên Bạch” lục lội trong đầu không ra cái gì cả, liền lao đầu vào cột nói lại ra một cái tên ra.
“Ngô, hữu lễ Tần đệ” hắn chắp tay cung kính nói với nàng, nàng cũng chắp tay giống hắn tạ lễ, rất may nàng có xem qua phim cổ trang cách thức họ chào nhào thật thật nhàm chán, so với hiện đại còn nhàm chán gấp đôi, gấp hàng vạn lần!
Vừa chấm dứt cuộc đàm thoại thì bên kia xuất hiện hai tiểu cô nương, vận áo đỏ và áo tím.
Theo ta nhận xét cái tiểu cô nương vận váy đỏ có dáng vẻ cao sang quyền quí, đôi tay cầm chiếc quạt lông rất đẹp ướt chừng là đồ quý hiếm, nhìn như thế nào có chút phong tình khiêu gợi, quả thật rất đẹp nhưng ta lại thích cô gái áo tím kế bên, thật ngây thơ dáng dấp nhỏ bé mảnh khảng, theo ta biết ở cổ đại này không cần người đẹp chân dài, cỡ như nàng ta thì chính là một đại mỹ nữ rồi.
Khoan đã chẳng phải tên là Âu Nhã Uyên mà cái nam nhân kế bên cạnh ta là Âu Nhã Vũ…. “Ách thì ra Âu huynh là đệ đệ của vị mỹ nữ bên kia”, đến bây giờ ta mới nhớ ra, a, uổng công ta kiến thức uyên bác, làm tổng giám đốc của một tập đoàn mà có trí nhớ kém như vậy?
“Ngô, thật xấu hổ bị đệ biết, ân, là vì ta từ nhỏ được đưa tới Hàn Châu học tập nên chưa một lần được chạm mặt với tỷ tỷ ta, nhân cơ hội này ta liền xem xem” hắn ái ngại tuôn một tràn ra, ta gật đầu nói “Vậy hiện giờ huynh đã học hết chứ?”
“Ân”, hắn gật đầu nói tiếp “Cũng tới giờ huynh phải về nhà diện kiến phụ mẫu huynh, bái biệt”
“Ân, cáo biệt”, nàng đứng lên cung tiễn hắn, nhìn bóng lưng hắn đi, ta cảm thấy ta và hắn thật trùng hợp, bất quá ta học võ, hắn thì học chữ, aiz, giờ cũng không còn sớm, phải đi về diện kiến hai người cha – mẹ từ trên trời rơi xuống đây.