Bạn đang đọc Huyền Thoại Vampire Trắng – Chương 4
Vài ngày sau
Tại Hair Salon
-A a a a. Mình trở thành còn gái rồi sao? Tôi nhìn mình trong gương, ko nhịn được kêu lên thảng thốt
-Wow! Em thật đẹp đó. Có vẻ như em có thể hóa trang thành bất cứ cô gái nào nếu muốn. Chỉ cần mặt váy và đội tóc giả lên thôi. Chị chủ tiệm salon cười nhìn tôi. Ngồi vào đây chị trang điểm cho, em là con trai thật uổng đấy
-Ko ko trang điểm được ko chị. Tôi hoảng hốt
-Sao được? Duy Phong bắt chị phải làm cho em trở nên thật đẹp. Em thật sự ko muốn mặt bộ váy này sao? Nếu em mặc vào thì cả siêu mẫu cũng ko sánh bằng đó. Chị ấy nhìn tôi tiếc nuối
-Ko…ko em ghét bộ dạng nữ tính của mình lúc này…em ko muốn mặc váy đâu. Nói rồi tôi vội chạy ra khỏi salon luôn. Em chào chị!!!
A…đội tóc giả thật là khó chịu mà…Hajz…nếu như tôi ko nợ Duy Phong nhiều như vậy tôi sẽ ko giả gái đâu…
Trời nắng như đổ lửa, cả con đường như lát đá quý lấp lánh đến chói mắt, thảm cỏ hai bên đường óng ánh sắc nắng vàng chói chang như những mảnh thủy tinh nhỏ rơi vung vãi, buổi trưa hôm nay dường nóng hơn mọi này, ánh nắng như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt nhân gian không biết mệt mỏi, tôi bực bội gãi gãi cái đầu tóc giả như muốn giật phăng nó xuống, từng lọn tóc dài cạ cạ vào cổ, bết vào gương mặt chèm nhẹp mồ hôi của tôi, mệt mỏi, nhưng dường như có khá nhiều người ko cảm thấy điều đó, bằng chứng là
-Này em… Em có rảnh đi uống trà với anh ko? Một tên con trai tiến lại gần tôi
Kìm nén…Kìm nén…Tôi gồng mình cố kìm nén nhưng hắn đã đụng vào con sư tử đang chuẩn bị nổi khùng là tôi
Bốp !!!
-Muốn chết hả. Dám bảo ông đây đi uống trà với nhà ngươi hả?????
Bốp !!! Tôi bồi thêm một cú nữa. Định đánh tiếp thì…
-Quên mất !! Bây giờ ko phải lúc đánh lũ ruồi này. Tôi lục lục điện thoại…Chết sắp trể giờ rồi… Quăng mạnh tên con trai xuống đất, tôi phủi phủi tay bỏ đi sau khi ném lại một câu xanh rờn
-Tao là con trai. Thằng khốn !!!
Hừ thật là tức, vừa mới mặc đồ con gái ra đường mà đã vậy rồi. Chỉ vì cái đầu tóc giả này. Tôi bực bội giật phăng nó xuống, nhét vào cái túi trên tay…Khi nào tới nơi tôi sẽ đội… Rồi băng băng đi đến địa chỉ mà Duy Phong ghi trong giấy, RỜ VỜ High School
W.O.W!!!! Tôi há hốc mồm nhìn quang cảnh trước mắt mình, ánh nắng mặt trời chói lọi, ấm áp chiếu lên chữ RV lồng vào nhau thật đẹp phía trước vòi phun nước, kiến trúc vô cùng hùng vĩ, từng vòi nước bắn tung lên trời lấp lánh đủ thứ ánh sáng khác nhau, rồi theo dòng chảy ngược vào hồ trông thật là đẹp. Hai hàng cây xanh mướt, thẳng tắp, gió thỗi rì rào, con đường rộng được lát gạch và quét dọn sạch sẽ. Tôi sững sờ lấy nhéo mạnh vào tay mình
-Ui da…đau quá… là thật hả? Tôi xoa xoa chỗ bị nhéo, lẩm bẩm
RV quả là ngôi trường quý tộc, danh tiếng nhất nước. Học phí của trường này rất đắt cho nên chỉ có con nhà giàu và có số điểm rất ới được vào đây học… Ko ngờ Duy Phong lại được vào đây học đó…
Còn nữa nữ sinh theo đuổi Duy Phong thật sự là ko thể đếm hết…thật là đáng ganh tỵ…Giá như…
Haiz…cậu ấy được yêu thích thế chắc sẽ rất nổi tiếng trong trường, ước gì mình đẹp trai như cậu ấy nhỉ…
Xốc xốc cái túi trong tay, tôi nghiêng ngó khắp nơi, nãy giờ tôi đã ngắm đến đỏ mắt rồi mà vẫn ko xác định được vị trí tôi cần đến là ở đâu. Tôi đã được nghe rất nhiều về ngôi trường này rồi nhưng ko ngờ nó lại bự đến thế…mấy tòa nhà kia là gì thế này?? Cả chục tòa biết tìm ở tòa nhà nào đây ???
Thật ra Duy Phong có vẽ bản đồ trường cho tôi nhưng…tôi nhìn chả hiểu gì cả. Tôi bị mất phương hướng nặng, nặng nhất trong số những người nặng nhất. Tôi nhìn dáo dác khắp nơi, trường này quả thật là trường tốt nhất nước, có cả một khu rừng luôn. Nhưng tôi cảm thấy sự đen tối và u ám tỏa ra từ khu rừng, cảm giác bất an thế nào ấy… Chắc ko có gì đâu… Tôi lắc mạnh đầu cố xua tan suy nghĩ đó. Chắc tại rừng quá dày đặc mà thôi
-Bình tĩnh… Hết sức bình tĩnh…
Tôi lấy tay gạt mồ hôi nhễ nhại trên trán, hít mạnh một hơi dài, chuẩn bị đi tiếp thì
Wow…Tôi thốt lên ngỡ ngàng.
Một cô gái thật đẹp, cô ta có màu môi và da gần giống tôi nhưng hơi nhợt nhạt. Nhưng nó ko ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của cô ấy, đó là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp.
Nhìn theo đồng phục thì chắc cô ấy là học sinh của RV. Cô gái đó bước đến gốc cây rồi quỳ thụp xuống
-Gia Huy
Tôi giật mình, chẳng lẽ có ai đằng sau gốc cây ấy? Bỗng nhiên một người từ trên cây đó nhảy xuống
Đẹp trai quá!! Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi thấy người đó. Tim tôi bỗng đập thình thịch trước anh ta… Anh ta rất cao, dễ đến cả hơn 1m8, mái tóc màu đen tím, đẹp đến ma mị, khuôn mặt hoàn hảo đến từng đường nét, hàng lông mi dày và cong vút, đôi lông mày rậm thẳng đẹp như được tỉa vẽ tỉ mỉ, đôi môi mỏng hơi mím lại và có màu đỏ của máu tươi, đôi mắt màu đen tím hơi ánh bạc, làn da trắng sứ, chiếc mũi dọc dừa thẳng tắp nằm giữa gương mặt (ko nằm đó thì nằm đâu =.=”), anh chàng giống như là được tạc ra từ đá quý vậy, đẹp nhưng toát ra vẻ lạnh lùng, đáng sợ, cũng rất hấp dẫn khiến người ta đã nhìn vào thì bị cuốn hút ngay và ko muốn rời mắt đi…
Tôi đứng nhìn người con trai trân trân như đang lạc vào cõi mơ ko có điểm dừng thì chợt giật mình bởi tiếng nói lạnh lùng, đáng sợ vang lên:
-Tôi đâu có nhớ là đã gọi cô đến?
-Sao anh luôn tránh né em? Em được chọn là vợ tương lai của anh mà ? Cô gái lên tiếng, vẻ mặt đau khổ
Vợ tương lai ư? Trái tim tôi đột nhiên nhói lên. Cảm giác gì đây?? Mau tỉnh lại thôi Minh Châu à. Mày là một thằng con trai đó
-Ko phải là tôi đã nói là tôi ko thích cô sao? Vẫn lạnh lùng
-Ko ai xứng với anh hơn em đâu. Nếu anh lấy em thì anh sẽ là người thừa kế cả gia tộc nhà em. Tại sao anh lại ko chấp nhận điều đó chứ ?? Cô gái kia khóc tức tửi, tay nắm chặt tay người con trai kia
-Tôi đã nói tôi ko thích cô và ko hứng thú đến chuyện thừa kế mà… Cậu ta lạnh lùng nói và hất mạnh tay cô gái ra
Gì vậy chứ? Thật quá đáng !! Sao hắn có thể lạnh lùng với một cô gái đẹp như vậy chứ? Hay là mình nhào ra làm anh hùng cứu mĩ nhân nhỉ? Tôi thầm nghĩ rồi chợt giật mình bởi tiếng khóc ngày càng tức tửi của cô gái
-Cho dù anh tránh xa em, cho dù anh có ruồng bỏ em đi nữa em cũng ko bao giờ rời xa anh đâu… Cô gái níu chặt vào ống quần cậu ta
Nè cẩn thận coi chừng…tụt. Hix con gái gì mà kì cục, níu gì ko níu đi níu quần người ta. Lỡ … rồi có kì ko cơ chứ. Tôi nghĩ thầm
-Tránh ra !!! Cậu con trai hét lớn
-Em ko muốn !!! Cô gái đó vẫn ghì chặt ko chịu buông
Họ tập cho buổi diễn kịch hay sao vậy?? Rô-méo và Zu-li-ê-tê hay Rình-bà-cô-già (Cinderella ^^)??
Bỗng cậu ta vươn tay ra nắm lấy cổ cô gái đưa lên cao, ánh mắt lạnh lùng ko hề thay đổi dù chỉ là 1 tia sáng nhỏ nhoi
Ôi ko? Tôi kêu lên hoảng hốt. Đã xảy ra chuyện gì rồi ? Dường như là thật rồi họ ko đóng kịch. Cô gái kia sẽ chết mất… Tên khốn !!!
Tôi lao vút ra tặng cho hắn một cú song phi cực mạnh vào bụng và đấm một phát thật mạnh vào gương mặt điển trai nhưng tàn độc ấy
-Tại sao mày dám làm vậy với con gái ???
Máu từ khóe miệng cậu ta chảy ra. Tôi đứng sững người, cậu ta ko hề chớp mắt lấy một lần ngay khi bị đánh mạnh đến vậy. Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt màu tím bạc ấy từ từ ánh lên những tia sáng đáng sợ, cậu ta từ từ tiến lại gần tôi, cất giọng lạnh lùng pha trộn với sát khí
-Mày là ai??
Tiêu rồi. Trong đầu tôi lúc đó chỉ hiện lên vỏn vẹn hai chữ đó. Tôi vội vàng nắm lấy tay cô gái bỏ chạy, chạy ra khỏi cánh rừng tôi vẫn chưa buông tay cô gái ấy ra, bỗng
-BUÔNG TÔI RA !!! Cô gái hét lớn rồi giằng tay khỏi tay tôi
-A! Tôi xin lỗi. Tôi giật mình, lúng túng, dừng hẳn lại
Trong đầu tôi bắt đầu mường tượng đến cảnh cô gái ôm chầm mình khóc nức nở rồi tôi sẽ an ủi cô đấy rồi… hai đứa thành đôi…vv…vv…đang mơ mộng trên cao bỗng
Chát !!!!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi, tôi còn chưa kịp tỉnh hồn để nhận ra chuyện gì thì cô gái đó cất tiếng giận dữ
-Ngươi dám… ngươi chỉ là con người mà thôi !!! Rồi quay lưng bỏ đi
Tôi đứng đó ngơ ngác, chẳng lẽ tôi vừa đi giữa rừng mơ mà ăn dưa bở sao?? Ax… con gái gì mà vô duyên mà dữ dằn như vậy chứ ?? Dám đánh ân nhân của mình ư?? Tôi xoa xoa bên má bị đánh, lòng thầm nguyền rủa cái ngày ra đường bước chân trái trước của tôi. Nhưng cô ta nói gì ? Ngươi chỉ là con người thôi ư ?? Thế cô ta ko là con người thì là con gì ???
Nhỏ đó là ai mà đáng ghét thế nhỉ? Tôi thầm nghĩ. Nhưng thằng đó còn tồi tệ hơn gấp nghìn lần. Những gì tên đó làm thật lạ và…ko khí xung quanh hắn cũng vậy…khi mình nhìn thẳng vào mắt hắn…tim mình đập rất nhanh. Anh ta…còn đẹp trai hơn cả Duy Phong…Ngay cả mình còn…cưỡng ko nổi…
Ôi ko Minh Châu à mày đang nghĩ điều gì vậy. Tỉnh lại đi Minh Châu !!! Mày là con trai mà !!! Sao mày lại có suy nghĩ như thế chứ ??? Con trai mà lại suy nghĩ về con trai lại còn… Ôi ko mày điên rồi. Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm, lấy tay tự tát vào mặt mình thật mạnh
Aiz…đau quá. Tôi ngừng tay khi hai bên má đã đau rát. Thôi bỏ đi, coi như mình gặp nhầm một tên điên…đẹp trai vậy.