Bạn đang đọc Huyền Thoại Vampire Trắng – Chương 29
“Đồ chết tiệt! Một mình vô vị còn chưa đủ, còn muốn kéo cả tôi vào nữa à?” – Tôi lầm bầm chửi thầm trong cuống họng, hai chân tê rần, vai cũng muốn gãy lìa vì sức nặng của cậu ta nhưng vẫn cố lê thân xác lặt lìa vác cậu ta về kí túc xá.
– Ở phòng bao nhiêu? – Tôi cáu kỉnh, chẳng thèm thêm vào chủ ngữ trước đó, nếu được, thật chỉ muốn quăng cho cậu ta nằm ngay đơ giữa đường.
– 101.
– Ừm! – Tôi gật gù vì vẻ nghe lời hiếm thấy của Nhật Huy, quên mất suy nghĩ, tiếp tục lê bước kéo cậu ta theo cầu thang bộ để tìm phòng.
Tôi đảo mắt lung tung, quái thật, cậu ta nói phòng 101, tôi tìm khắp dãy hành lang chỉ có thấy hai chữ số tìm mãi mà không thấy phòng nào có ba chữ số cả bèn lay cậu ta dậy hỏi nguyên do. Cậu ta khẽ phất tay làm như không liên quan, đáp gọn một câu:
– Tầng 10.
Tôi há hốc mồm, chân muốn khuỵu luôn xuống đất, run lẩy bẩy lay cậu ta:
– Này! Này! – Tôi cáu tiết lay mạnh, miệng không ngừng kêu lớn. – Này! Cậu nặng quá đấy! Khốn kiếp! Tỉnh dậy nào! Tôi không thích vác cái xác chết đâu nhá! – Tôi gào càng lúc càng lớn, dùng tay đập đập vào bên má cậu ta. – Tôi phải vác cái thân hơn nửa tạ của cậu đến tầng 10 sao? Dậy! Dậy nói rõ tí đi!
Nhật Huy dùng tay phủi phủi tay tôi như đuổi một con ruồi phá rối, không coi công sức la hét nãy giờ của tôi ra cái đinh gỉ gì, thản nhiên nhắm mắt… ngủ tiếp. Ở trong mắt tôi, đây chính không coi ai ra gì, thật trắng trợn, vô cùng trắng trợn.
Tôi tức muốn sôi gan, mắt mũi trợn ngược, không kịp kiềm chế nắm lấy một bên tóc mai cậu ta giật mạnh.
– Ui da! – Cậu ta hét lớn rồi mở trợn trừng mắt nhìn tôi. – Vừa mới làm gì đấy?
Tôi vội vã lắc đầu chối bay chối biến, len lén thò tay về phía sau thả nhúm tóc tội nghiệp ra rồi nhìn cậu ta cười hề hề đầy vô tội.
Nhật Huy hơi cau mày nhìn tôi nghi ngờ rồi đưa tay xoa xoa chỗ đau, nhờ phát giật mà cậu ta có vẻ tỉnh táo hơn, không còn gật gà gật gù như kẻ chết trôi nữa.
Tôi thở phào, sửa tướng lại rồi tiếp tục lôi cậu ta theo hướng cầu thang bước tiếp.
– Ngươi là đồ ngốc à? – Nhật Huy đột nhiên phun vào mặt tôi ba chữ vàng ngọc với gương mặt cực kì nai tơ.
Tôi liếc cậu ta một cái thật sắc, gầm gừ:
– Ngốc mới vác ngươi về đây. – Tôi cũng không khách sáo đổi ngay cách xưng hô.
– Có thang máy sao không dùng? Định thành vận động viên leo núi sao?
– Thang máy? – Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, khụt khịt mũi. – Nó là cái gì?
Gương mặt Nhật Huy bỗng trở nên vặn vẹo đến khó coi, mắt trợn trừng nhìn tôi như nhìn phải quái thú, một hồi lâu cậu ta lắc lắc đầu, môi bạc khẽ cong dị thường:
– Cực kỳ ngu ngốc!
Tôi có cảm giác cơ mặt mình cứng ngắc, khóe miệng không khỏi giật giật, ngẩng cao đầu định phun vào mặt cậu ta vài câu chửi thì…
“Rột… Ọt… Ọt!” – Một tràng âm thanh thánh thót từ… bụng tôi rền vang.
Tôi điếng người, mặt không tự giác mà nóng bừng lên, mắt môi giật giật với tốc độ vô cùng lợi hại. Tôi cúi đầu, cái bụng đói meo đói mốc của tôi đã bắt đầu biểu tình rồi, Nhật Huy đứng sát tôi như thế hẳn đã nghe rõ rồi, rõ mồn một là đằng khác.
– Đói à?
– Không có. – Tôi cố ra vẻ lạnh lùng nói. Nhưng mà…
“Rột… Ọt… Ọt!” – Bụng tôi lại tiếp tục phản bội tôi, tiếp tục sôi lên dữ dội khiến tôi không tránh khỏi đỏ mặt vì bối rối.– “Chúa Giêsu ơi, thánh Ala ơi, Quan Âm Bồ Tát ơi các ngài có cần phải “troll” con tới mức này không?” – Tôi phẫn hận hét lên trong lòng, cố kiềm lại cơn giật như bị động kinh, tôi len lén liếc về phía Nhật Huy. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi tôi chỉ muốn đập đầu vào gối chết ngay thôi, mặt cậu ta đỏ gay, vai rung bần bật lợi hại không kém gì tôi, tôi nghiến chặt răng, một tay thừa thãi không biết đặt đâu chỉ muốn nắm bên tóc còn lại của cậu ta giật phứt cho xong mà không dám, híc.
– Không đói? – Nhật Huy nhướng mày nhìn tôi, môi nhếch cao, mặt nom rõ đểu.
Tôi định liều mạng lắc đầu cơ mà bụng tôi đang rền vang tàn khốc, nếu không ăn, lát nữa có khi bước đi còn xỉu nữa là lôi cái xác của cậu ta theo vậy là tôi ngượng ngùng lắc đầu, trưng ra cái vẻ mặt vô cùng thảm.
– Từ trưa đến giờ ta chưa ăn gì. Ngươi tỉnh rồi thì tự đi đi.
Nhật Huy không nói gì nữa, cũng không cười chỉ tay về phía một cái cánh cửa nằm sâu trong góc ra hiệu cho tôi dẫn đến đó, tôi nghiến răng, è lưng lôi cậu ta xềnh xệch đến đó như kiến tha mồi, mà cậu ta là cục mồi bự tổ chảng nhưng chả nuốt nỗi.
Đứng trước cánh cửa khép kín mít, tôi khịt mũi, méo xệch miệng, tên này không phải là muốn tôi giúp cậu ta đi toilet chứ?
–Ngươi… muốn ta giúp ngươi… đi… đi toilet hả? – Tôi ngập ngừng.
Bỗng dưng tôi rùng mình một cái, không khí lạnh từ đâu tự nhiên bủa tới khiến tôi nổi cả gai ốc, nhìn lại mới thấy mặt Nhật Huy đen như đít nồi, mặt mày biến dạng nom vô cùng khó coi, môi miệng mấp máy khó nhọc, mắt trừng trừng nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi ngơ ngác chả hiểu gió độc ở đâu nhiễm vào cậu ta mà mặt mày méo mó khó coi đến vậy, bất giác nuốt nước bọt đánh ực một tiếng.
– Đây là thang máy. – Giọng cậu ta nghe có vẻ vô cùng cố gắng dằn xuống.
Cái vẻ mặt này của cậu ta nhìn… hay hay. Hắc hắc! Nhìn như đang bị tào tháo rượt ấy. Tôi mím môi cố không cho cậu ta nhìn thấy vẻ mặt của mình. Tôi dùng bộ phận ruột thừa dư thừa nhất trên người tôi để suy nghĩ cũng có thể biết là không nên đôi co với cậu ta nữa, chỉ thêm mỏi miệng và… đói. Đành cười ngu ngơ gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi.
Cậu ta đưa tay bấm bấm cái gì đó trên cửa toilet ý nhầm cửa thang máy rồi cánh cửa đột nhiên mở bật ra, tôi tò mò ngó vào trong, chỉ thấy nó giống như một cái hộp… sáu miếng to hơn bình thường một chút thôi, ngoài ra chẳng có cái gì hết.
– Vào đi! – Cậu ta dường như không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp dùng tay gõ lên đầu tôi một cái.
Tôi chép miệng lầm bầm, rồi giống như người vợ thời phong kiến, ngoan ngoãn cúi người, đỡ cậu ta đứng thẳng một chút, lôi vào cái thùng… sáu tấm. Ở trong thang máy, tôi dựa vào tường thở dốc mà Nhật Huy cũng không có buông tay ra, thậm chí xấu xa đem sức nặng thân thể đè lên đôi vai mỏng manh của tôi, tôi nghiến răng hận không thể đem cậu ta ra cẩu xực xí quách.
Ting! – Một tiếng kêu vang lên, cánh cửa bật mở, tôi không chần chừ lôi cậu ta bước ra ngoài, híc may quá, phòng cậu ta nằm đối diện với thang máy.
Tôi đẩy cậu ta xuống giường rồi đứng gập người thở phì phì như trâu, tay đấm thùm thụp vào vai, có cảm giác nó không còn là tay tôi nữa.
– Đi nấu cơm đi! – Nhật Huy nằm thẳng cẳng ra giường cũng thẳng mặt tôi mà ra lệnh.
– Cái gì? Ngươi có bị thần kinh không? – Tôi hét lên như heo bị thọc tiết, không kiêng nể một tay chống nạnh một tay chỉ thẳng vào mặt cậu ta. – Ngươi tự đi mà nấu! Ta không biết nấu!
– Chắc chứ? – Nhật Huy bỗng dưng ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào tôi, gương mặt ưng ửng đỏ vì rượu, ánh mắt cũng hơi lờ đờ nhưng không che giấu được vẻ uy hiếp bức người.
Đây là đe dọa mà, đe dọa trắng trợn.
Tôi mím môi, nuốt bọt đánh ực, ước gì tôi có hàm răng của một con ma cà rồng với hai chiếc răng ở hàm trên vươn dài lao đến phập cho cậu ta một phát. Híc, cơ mà chưa kịp phập cậu ta đã bị cậu ta phập lại thì chỉ có nước chết. Tôi rùng mình vài cái, ủy khuất quay lưng lết xuống nhà bếp.
– Đồ ăn có sẵn trong tủ. Nấu nhanh đi!
Hôm nay đi công chuyện về nên post trể tí 🙁