Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao

Chương 6


Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 6


Chương 6
Núi tuyết muôn trùng, tuyết tô vẽ cả một vùng mênh mông trong màu trắng tinh khiết.
Chỉ có bầu trời là xám xịt, cuồn cuộn, vần vũ trong bão tuyết. Một thành trì lừng lững mịt mờ sau bức màn tuyết, cờ vải rách bươm chao lượn trong gió. Những con đường vắng ngắt, chỉ có gió không ngừng cào xé từng ngõ ngách. Tưởng chừng những con người sống trong cái thành trì đó hãi sợ thứ gì đó bên ngoài, họ trốn biệt vào những ngôi nhà nép san sát theo triền núi. Hàng ngàn mái nhà, con lộ chính là một bậc thềm cao đến nghìn thước dẫn lên đỉnh ngọn núi. Ngự tại đỉnh của thành trì này là một tòa Giáo điện. Dường như chỉ có nơi này là phát ra ánh sáng.
Chàng đứng ở một đỉnh núi khác, bộ quần áo mùa xuân bình thường, thế nhưng không cảm giác lạnh lẽo. Một chàng trai cực kì xinh đẹp, mái tóc màu nâu gạch ngắn và dợn sóng, đôi mắt màu nhựa thông với hàng mi rậm tinh ranh và quyến rũ vô cùng. Chàng đứng đó, nhìn cảnh tượng vĩ hùng trước mắt, ngẩn ngơ, lạ lẫm. Chàng không biết vì sao mình lại đứng đó, vì sao mình không thấy lạnh. Chàng chỉ biết rằng có cái gì đó bên trong thành trì kia kêu gọi chàng. Trong tiếng gió rít dữ tợn, chàng nghe tiếng người ta xì xào, âm thanh trầm thấp pha lẫn nỗi lo sợ. Những âm thanh đó phát ra từ Giáo điện kia. Kì lạ thay, tầm nhìn của chàng bỗng chuyển vào bên trong Giáo điện. Một căn nhà nguyện vĩ đại với trực diện là bức tranh cổ bằng đá, bức tranh vẽ một thành trì lộng lẫy, nhưng mờ ảo, lơ lửng trong không trung. Rìa bức tranh có một dấu ấn màu đỏ máu, tượng như chữ S nhưng lại có thêm cặp cánh bằng gai đổ nhọn về hai bên. Đó là biểu tượng của Đấng Sáng Tạo, hay Thượng Đế theo như ngôn ngữ của một số bộ tộc ở vùng đất Zodiacus vẫn thường gọi. Giáo hội tin vào Đấng Sáng Tạo dùng người để uy trấn nhân dân. Còn người dân thì thờ phụng các vị thần. Giáo điện hay nhà thờ là của Giáo đồ còn đền thờ thì dành cho tất cả mọi người. Sự thật về Đấng Sáng Tạo, chẳng ai biết, ngay cả chàng cũng không biết, có lẽ các vị thần mới biết, chàng cho là như thế. Suy nghĩ của chàng bị cắt đứt bởi một giọng nói vừa tức giận vừa sợ hãi:
– Thủ Lĩnh Cristoes đã xâm nhập vào Thành phố Vàng Son rồi ! – Một người đàn ông mặc Hồng Y thẳng thốt.
Những người còn lại trong Giáo điện, kẻ thì trang phục tu sĩ, kẻ thì trang phục thuật sĩ. Ai nấy đều kinh hãi nhìn về phía bức tranh đá. Giữa bức tranh, một vết đen với rìa đỏ đột nhiên xuất hiện rồi từ từ lan rộng, y như người ta đốt một mảnh giấy trên ngọn lửa.
– Hắn đã giải thoát Vết ố ! – Hồng Y tu sĩ lại hét lớn.
Những người còn lại ai nấy đều thẫn thờ, mấy người tu sĩ lần lượt nắm chặt mặt dây chuyền mà cầu nguyện:
– Xin Đấng Sáng Tạo thương xót. Xin ngài nhân từ bởi sự xâm phạm vào lãnh địa của ngài được gây ra bởi một kẻ mất trí !
Vết đen tiếp tục lan rộng, giờ nó đã chiếm hai phần ba bức tranh, họa tiết thành trì trên đó từ màu vàng chuyển sang màu đen ảm đạm. Dường như trên bức họa đó, một thành phố khác. Một pháp sư đứng gần đó, lẩm bẩm:
– Đen, thành phố đen. Thành phố Bóng tối.
Lời nói rất nhỏ, nhưng ai nấy trong Giáo điện đều nghe rõ, họ kinh hãi đến độ không dám nhìn lên bức tranh đá nữa.
Chàng đứng đó, dường như không ai thấy chàng cả. Chàng muốn hỏi, nhưng không thể cất tiếng được. “Ầm”, mặt đất chấn động dữ dội. Tòa Giáo điện rung lên bần bật, đất đá từ mái Giáo điện vỡ ra rơi xuống, tung bụi mù mịt. Những con người bên dưới hỗn loạn né tránh. Giây phút sau, tầm nhìn của chàng lại lùi về bao quát cả thành trì. Một cảnh tượng tàn phá kinh hoàng, thành trì đổ nát, người người hỗn mang mà chạy. Những căn nhà nứt nẻ rồi đổ sụp, cái bậc thang dài nghìn thước đột nhiên rung mạnh, nó tách ra một vết nứt dài mấy trăm thước, sâu hun hút. Một dòng dung nham trào ra từ đó, cháy, gào thét, cả một thành trì vùi trong nháy mắt.
*
Chớp ! Ánh sáng ! Giật mình, chàng ngồi bật dậy. Hổn hển mà thở.
– Song Tử, con cuối cùng cũng chịu dậy. Bỏ đi mấy ngày rồi về lăn ra ốm khiến ẹ lo lắng quá chừng. –Fye dịu dàng trách con.
Song Tử ngồi nhỏm dậy, trán chàng đẫm mồ hôi. Thì ra mọi chuyện vừa qua là một giấc mơ. Một thành trì kì lạ, xa về phương Bắc. Tòa giáo điện, bức tranh bằng đá, dung nham, người chết. Chàng nhớ như in, cứ y như chàng đã tận mắt chứng kiến khung cảnh đó.
Tộc trưởng Danisa đứng trầm ngâm trước lều của mình. Bà phóng tầm mắt ra cái thung lũng rộng bao la trước mặt. Vô số những lều vải, những củi lửa đã nguội của bữa tiệc tùng đêm qua. Bộ tộc Tiên Yêu mà bà dẫn dắt đã tồn tại hàng triệu năm và qua vô số đời tộc trưởng. Tộc Tiên yêu đến Zodiacus khoảng hơn mười triệu năm trước, khi thế giới này kết nối với Vùng Đất Thiêng. Loài Tiên Yêu rất giống với con người về hình dáng lẫn thể lực, tuy nhiên Tiên Yêu có những năng lực nhiệm màu bẩm sinh mà loài người không có được. Một trong số đó là khả năng âm nhạc bậc thầy và những pháp thuật truyền thừa hết sức hữu ích. Từ khi đến Zodiacus, Tiên Yêu được các vị thần biệt đãi ban cho thung lũng Eura linh thiêng, tộc này không xây nhà để tránh phạm đến sự linh thiêng của đất, họ chỉ dựng những lều vải, đêm đêm họ lửa củi, vui đùa, dùng bữa bên nhau. Cũng vì lối sống đạm bạc này mà có nhiều Tiên Yêu trẻ qua các thế hệ đã chọn rời bỏ thung lũng Eura quê hương mà đi chu du khắp nơi, sống hòa nhập với con người. Hiện tại chỉ còn một phần nhỏ Tiên Yêu ở lại bộ tộc. Điều đó không khỏi khiến Danisa buồn phiền. Bà nhớ lại ngày xưa khi tộc trưởng đời trước mang đến cho bà hai lựa chọn, một là rời khỏi Eura, tìm vinh quang riêng cho bản thân, hai là ở lại, thay người trấn giữ sự linh thiêng của bộ tộc, Danisa đã lựa chọn ở lại. Dầu ngày ấy, nếu chọn ra đi, bà hoàn toàn có thể đứng vào hàng ngũ những pháp sư hùng mạnh nhất toàn lục địa Zodiacus. Tuổi trẻ ngày nay, dường như không coi trọng trách nhiệm này như thời của bà nữa. Danisa thở dài rầu rĩ.
– Tộc trưởng đáng kính ! – Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên. Song Tử đứng cạnh bà từ lúc nào, hai tay chàng ôm lấy ngực, cuối đầu.
Danisa quay lại, nhìn chàng trìu mến. Đứa trẻ nhỏ năm nào cùng mẹ tìm đến Eura để cầu mong bà che chở, nay đã lớn khôn trở thành một thanh niên tuấn tú, là nỗi si tình của biết bao cô gái trẻ trong tộc. Đối với Song Tử, bà không khỏi có một cảm giác thương yêu, như là con, là cháu. Những nếp nhăn trên trán bà như dãn nhẹ, Danisa mỉm cười:
– Con đã khỏe hẳn chưa ? Ta nghe mẹ con nói con bệnh suốt hai ngày qua.
Chàng trai trẻ trong lòng ấm áp vô bờ. Người tộc trưởng thương yêu và che chở chàng từ lúc nhỏ.
– Nhờ dược thảo của người, con đã khỏe hẳn. – Ánh mắt chàng lấp lánh đầy yêu thương.
Tộc trưởng nhìn chàng hài lòng, nhưng chợt bà gương mặt bà khẽ động. Đôi mắt già nua nhưng vẫn còn tinh anh quét qua vầng trán Song Tử. Chàng trai không khỏi ngạc nhiên. Danisa chợt hỏi:

– Ta nhìn thấy Bóng tối rất gần con. Đêm qua con đã mơ thấy gì ?
– Tộc trưởng sáng suốt, con đến đây cũng vì điều ấy. – Song Tử không khỏi khâm phục vị tộc trưởng của mình. Chỉ với cái nhìn đơn sơ, bà đã có thể phát hiện dấu ấn của Bóng tối.
Chàng kể lại toàn bộ giấc mơ kì lạ của mình cho Danisa và cầu xin bà giải đáp. Bởi lẽ không ai có kiến thức sâu rộng bằng Tộc trưởng tộc Tiên Yêu đã sống hơn ba trăm năm. Danisa lặng lẽ, bà suy nghĩ rất lâu rồi từ tốn nói.
– Điều mà con vừa trải qua, là phúc hay là họa ta không thể nói trước. Cõi Mộng và thành phố Vàng Son, không phải ai muốn thấy cũng thấy được. Nó tìm đến con người ta đều có mục đích. Có một sức mạnh vô cùng to lớn đang kêu gọi con vào Cõi Mộng. Có đi hay không, là tùy ở con vậy. Con cũng đã lớn khôn, ta không thể bảo vệ con mãi mãi.
Song Tử mở tròn mắt, ngẩng đầu nhìn Danisa:
– Ý người là ?
– Ý ta là, vận mệnh của con, con phải tự tìm kiếm. Để giải đáp thắc mắc của con, chỉ có một cách duy nhất là đi tìm nó.Con hãy về suy nghĩ, về phần mẹ con, ta tự có cách khuyên giãi. – Tộc trưởng điềm đạm nói. Đối với đứa trẻ này, bà vô cùng tin tưởng. Từ ngày đầu bà gặp Song Tử, bà đã thấy ở chàng một tương lai trải dài không thể nói trước được.
Tuổi trẻ, thì phải bay cao. Cuối cùng Danisa cũng hiểu được. Bà không thể gò bó bất cứ ai theo con đường của bà được. Vùng đất linh thiêng này có bà trấn giữ, ít nhất cũng an bình trong hơn hai trăm năm nữa. Chỉ có điều, bà cảm thấy Bóng tối lớn dần. Hằng đêm xa về phía chân trời, những thế lực đen tối lại cuồn cuộn sôi sục. Sẽ có một trận đại chiến, không thể tránh khỏi. Tộc trưởng già nua chỉ có thể dùng hết sức lực để cùng bộ tộc tồn tại qua kiếp nạn đó.
*
Phiên chợ buổi sáng của tộc Tiên Yêu diễn ra thật náo nhiệt. Chợ chỉ họp hai ngày trong một tháng. Đây là thời điểm mà cư dân Tiên Yêu mang những sản phẩm thủ công do chính tay mình làm ra trao đổi. Hàng hóa của Tiên Yêu tất nhiên là lạ kỳ và thú vị hơn những thứ tầm thường con người hay mua bán. Chẳng hạn như quần áo do các nữ Tiên Yêu dệt luôn lộng lẫy và bền gấp nhiều lần tơ lụa thông thường. Đặc biệt khi dệt áo, nữ Tiên Yêu còn lưu lại trên đó lân tinh của chính mình, do vậy khi mặc lên người, bộ trang phục có thể hắt ra lân quang vô cùng đẹp mắt. Nam Tiên Yêu thì thiên về chế tạo nhạc cụ và vũ khí, do vậy mà gian hàng của họ kém màu sắc hơn nhưng lại giàu âm thanh hơn. Đối với Tiên Yêu, âm nhạc là một loại vũ khí. Truyền thuyết lưu truyền trong bộ tộc kể rằng những thủ lĩnh đầu tiên của bộ tộc có thể sử dụng hòa âm để thao túng trời đất, sức mạnh có thể nói là vượt xa sự tưởng tượng của thế giới phàm tục. Nhưng theo thời gian, do ở tại phàm giới quá lâu, những kỹ năng âm nhạc tuyệt bậc nhất của bộ tộc dần thất lạc. Ngày nay Tiên Yêu tuy vẫn có thể sử dụng âm nhạc như vũ khí, nhưng về độ thần thông thì vẫn kém xa tổ tiên của họ. Bên cạnh đó, Tiên Yêu còn nổi tiếng về tài bào chế dược liệu. Thầy Aishef là một dược sư lừng danh không chỉ ở riêng bộ tộc mà trên toàn cõi Zodiacus. Dược thuật của thầy cũng được nhiều người biết đến, không ít người trong số họ đã không ngại xa xôi tìm đến thung lũng Eura để mua linh dược do thầy bào chế.
Song Tử đã lướt qua khá nhiều gian hàng nhưng vẫn không dừng lại để xem tại bất cứ quầy nào, chàng vẫn dáo dác đảo mắt kiếm tìm một dáng người quen thuộc. Kia rồi, bên dưới một gốc vân sam đen cổ thụ, một mái lều trắng con con, quầy hàng mộc mạc. Sáu tấm khăn choàng bằng da tuyết miêu trắng tinh khôi được bày ngay ngắn trên một thanh sào nhỏ. Trên chiếc bàn gỗ hắc tùng là một hàng thuốc bôi trị thương được bào chế từ nhựa cây thanh hương trà mọc cao trên vùng núi phủ đầy băng giá. Song Tử dừng lại cách nơi ấy chừng dăm ba thước, chàng khẽ nhắm mắt hít lấy mùi hương tỏa ra từ mấy lọ linh dược, trong lòng thấy thoải mái vô cùng. Đàng sau gian hàng, một bóng người tựa như hoa soi khe nước, một nữ Tiên Yêu xinh đẹp như thiên thần. Nàng vận một chiếc váy ngắn màu lá thông, mái tóc nâu được tết cao gọn gàng. Ánh mắt như nước trong veo nửa chăm chú, nửa lại mơ màng.
– Diana ! – Chàng khẽ gọi.
Ánh mắt ấy khẽ động.
– Chàng đi đi ! – Nữ Tiên Yêu lạnh nhạt. Bóng váy xanh khẽ lay, như gió di chuyển vòng ra sau lều.
– Diana đợi đã. – Song Tử gọi với theo.
– Song Tử, chàng qua đây xem cái vòng cổ bằng đá kỳ lân mà em làm cho chàng này. – Một nữ Tiên Yêu khác ở quầy hàng bên cạnh vui vẻ nói.
Song Tử nghe một tiếng “Hứ” khẽ vọng ra từ lều của Diana. Chàng vội vén lều chui vào trong. Chẳng thấy nữ Tiên Yêu đâu cả, có lẽ nàng đã chui ra cửa sau của lều để lên núi rồi. Không chần chừ, Song Tử đuổi theo.
– Ấy Song Tử ! Chàng thực không xem ư ? – Nữ Tiên Yêu kia thất vọng gọi theo.
Đàng sau khu lều trại của bộ tộc là con đường dẫn lên hồ Tais nằm lưng chừng núi. Chung quanh tuyết ngàn năm phủ nhưng mặt hồ vẫn không bao giờ đóng băng, các loài hoa dại lì lợm chẳng ngại cái lạnh mà mọc men theo bờ hồ, khung cảnh mạn diệu như là trong tranh vẽ. Có tiếng đàn Lute ngân nga, một giọng hát trong trẻo cất lên.
“Tại sao tình yêu lại thao túng trái tim em.
Vàng bạc trên cõi đời em khinh bỉ.
Chỉ có chàng mới an ủi được em.”
Song Tử bước ra khỏi mấy bụi cây xanh vĩnh cửu, mặt hồ Tais trải dài như một chiếc gương khổng lồ. Gió thổi từ đỉnh những ngọn núi cao trùng điệp lạnh se sắt. Ở giữa hồ, lơ lửng bóng người áo xanh, nét ôn nhu tựa như tuyết, vĩnh hằng ngưng đọng giữa thiên nhiên. Trên tay nàng chiếc đàn Lute đen tuyền bằng gỗ vân sam khẽ gảy.
“Hãy dừng cuộc săn, trò chuyện với em.

Hết đêm nay em sợ rằng chàng không bao giờ trở lại.
Có thể nào mãi mãi được cùng nhau ?”
Đàn ngưng, ánh mắt khẽ động. Diana nhẹ nhàng đáp trên mặt nước, vài con sóng lăn tăn thoát hiện rồi nhanh chóng tan biến.
– Mẹ ta đã nói cho ta hay chàng sắp sửa đi xa ?
Song Tử ngập ngừng.
– Ta đến là để tạm biệt nàng.
– Chàng không cần phải làm như vậy. – Diana lạnh lùng đáp.
Ngón tay nàng khẽ búng lên dây đàn, một âm thanh trong trẻo vang lên. Mặt hồ cuộn sóng dưới chân nàng, Diana vươn mình bay về phía bờ hồ bên kia.
– Diana, đợi đã ! Nàng đừng chạy nữa có được không ? – Song Tử phất tay, cả người hóa thành một làn sương bay sang bên kia hồ, nơi Diana vừa đáp xuống.
Chàng nắm lấy cánh tay Diana, nói.
– Nàng đừng tránh mặt ta nữa có được không ?
– Ta vì sao phải tránh mặt chàng ? Ta đường đường là con gái của tộc trưởng. Chàng chỉ là một tên lai tạp nửa người nửa tiên. Chàng vì sao không an phận với cuộc sống đào hoa bên những nàng Tiên Yêu xinh đẹp kia. Vì sao phải bận tâm đến ta ? – Diana hắt tay Song Tử ra, giọng nói của nàng có chan chứa sự phẫn nộ.
– Có phải vì thế mà nàng giận hay không ? – Song Tử nói.
– Vì sao ta phải giận ?
– Nàng không muốn ta cùng với những nữ Tiên Yêu khác.
– Haha, chàng có tự tin quá không ? Chuyện của chàng ta không quản. Chàng chẳng khác gì một đứa trẻ mãi không chịu lớn.
– Vì sao nàng lại cho rằng ta trẻ con ?
– Không phải hay sao ? Thế ba hôm trước, chẳng phải chàng đã trốn đi chơi ở tận thành Farrell khiến ẹ chàng hết sức lo lắng. Và theo như ta nhớ thì đấy không phải là lần đầu. Lúc chàng về thì lăn ra bệnh. – Giọng điệu Diana có pha lẫn sự tức giận.
– Nàng biết ta bệnh sao ?
– Hừ…
Song Tử chợt nhớ lại trong cơn mê man, có mùi thanh hương trà nồng đượm và bóng dáng một người con gái dịu dàng đặt tay lên má chàng.
– Thì ra dược thảo là do nàng mang đến ?
– Mẹ ta biết chàng ham chơi rồi mang bệnh vào thân nên phái ta đến kê cho chàng vài thứ thảo dược.

– Cám ơn nàng Diana. – Song Tử cảm thấy xấu hổ. Không ngờ lại phiền đến cả tộc trưởng.
– Không có gì. – Diana quay mặt đi.
– Diana, ta yêu nàng, ta chỉ yêu mỗi mình nàng thôi.
Diana nín lặng, vì nàng quay mặt đi nên Song Tử không thể thấy biểu cảm của nàng ra sao.
– Tạm biệt chàng. Song Tử. Mong Tạo Thần sẽ luôn dõi theo chàng.
Mấy lời cuối cùng nghe thật ngậm ngùi và bi thương. Nói rồi, Diana phất tay ôm đàn bay vào khu rừng tuyết.
– Ta nhất định sẽ đi tìm được sức mạnh cho chính mình. Đến lúc đó nàng sẽ thấy ta đủ tư cách để yêu nàng. Hãy đợi ta Diana. – Song Tử hét lên theo bóng Diana vừa hút mất. Chỉ nghe giọng chàng vang vọng từ muôn trùng khe núi nghe thật cô độc.
– Song Tử. – Một giọng nói đầm ấm vang lên.
Song Tử quay lại, tộc trưởng đã đứng ở đó từ lúc nào, ánh mắt dịu dàng bao dung.
– Con ngoan, tình yêu là thứ không phải cầu mong mà có được. Cưỡng cầu lại càng không nên. – Tộc trưởng Danisa chậm rãi bảo. – Diana con gái ta bản tính mạnh mẽ, yêu thích sự tự do, thù ghét những ràng buộc.
– Vâng thưa tộc trưởng. – Song Tử buồn bã đáp.
– Con đến đây, ta có thứ này muốn cho con xem. – Danisa khẽ đưa tay về phía Song Tử, gật đầu nhè nhẹ.
Cách hồ Tais không xa, trong một khe hẹp của hai ngọn núi tuyết có một hang động nhỏ. Tộc trưởng Danisa dừng lại trước cửa hang, làm một cử chỉ hành lễ rồi gật đầu gọi Song Tử theo mình vào trong.
Cái giá lạnh của băng tuyết bên ngoài không truyền vào trong động. Bước vào trong, Song Tử cảm thấy một luồng hơi ấm nồng nàn, có hương hồng mộc thảo thơm thoang thoảng. Một căn phòng nhỏ náu trong lòng của hang đá, ánh sáng dịu dàng lan tỏa từ dăm ba ngọn đèn cầy bằng sáp hồng mộc thảo, thỉnh thoảng lại rung rinh bởi những dao động rất nhẹ của không khí. Song Tử ngạc nhiên nhìn ngắm những đồ đạc trong căn phòng này. Tất cả đều có vẻ rất xa xưa nhưng lại không hề đóng bụi.
– Cái động này từng là biệt thất của tộc trưởng Avathana hơn một vạn năm về trước. – Danisa nói, giọng bà khe khẽ thật kính cẩn khi nhắc đến vị tổ tiên của bộ tộc.
Song Tử khẽ gật gù, tộc trưởng Avathana của bộ tộc Tiên Yêu hơn một vạn năm về trước là một nhân vật bậc nhất trên toàn cõi Zodiacus, bà nổi tiếng có kiến thức uyên bác về pháp thuật, dược thuật lẫn những hiểu biết cổ xưa nhất về vũ trụ. Tộc trưởng Avathana trường thọ đến hơn hai ngàn tuổi trước khi hy sinh trong cuộc thánh chiến ly khai đế chế Zodiacus đệ lục. Có thể nói bà là một trong những tộc trưởng Tiên Yêu để lại dấu ấn vĩ đại nhất trong lịch sử của bộ tộc tại phàm nhân giới. Nhắc đến vị tổ tiên này, không một Tiên Yêu nào không cảm thấy tự hào. Chính nhờ Avathana mà bộ tộc Tiên Yêu được loài người hết sức nể trọng. Nghĩ đến những điều đó, Song Tử tự dưng cũng cảm thấy dâng trào một niềm hãnh diện được mang nửa dòng máu của loài Tiên Yêu. Tộc trưởng Danisa dừng lại bên một cái bàn đá, trên mặt bàn đặt ngay ngắn một quyển sách da bìa đen cũ kỹ. Nhìn sơ sài thì tưởng như đó là một quyển sách tầm thường, nhưng với những hiểu biết về sinh vật vùng núi tuyết của bộ tộc Tiên Yêu, Song Tử nhanh chóng nhận ra đó là quyển sách làm từ da của loài kỳ lân đen cực kỳ hiếm thấy. Kỳ lân bình thường vốn đã là linh vật trời sinh, trăm năm mới thấy được một con, nhưng kỳ lân đen lại càng hiếm vô cùng. Có lẽ đến trăm vạn năm cũng chưa chắc có thể thấy được một lần. Nhận ra điều đó, Song Tử hết sức kinh ngạc. Danisa phớt lờ biểu cảm của Song Tử, bà chậm rãi vuốt tay lên bìa quyển sách nọ rồi lật ra từng trang một.
– Có một bí mật con trai à. – Giọng tộc trưởng khẽ khàng nhưng âm sắc lại cực kì thận trọng. – Mọi pháp sư vĩ đại trên thế gian, không ít thì nhiều đều có liên đới với Cõi Mộng.
Song Tử khẽ giật mình.
– Tộc trưởng nói sao ?
Danisa dừng lại ở một trang sách, nét bút viết tay lờ mờ hiện ra với hình vẽ một biểu tượng, nhìn thoáng qua thì tựa như chữ S nhưng lại có đôi cánh nhọn hoắc như những mũi gươm. Ánh mắt Song Tử cũng vừa kịp nhận ra ký hiệu quen thuộc mà chàng đã gặp trong giấc mơ kì lạ đêm qua.
– Kí hiệu đó…
– Đây là biểu tượng của Tạo thần. – Danisa giải thích. – Con người còn gọi ngài là Đấng Sáng Tạo. Dù với tên gì đi nữa thì ngài chính là cội nguồn của vũ trụ, là đấng toàn năng đối với tất cả chúng ta.
– Thế bí mật mà người nói là gì ? – Song Tử sốt ruột.
Tộc trưởng Danisa chầm chậm lật tiếp, trang sách tiếp theo đầy ắp hình vẽ. Vô số những sinh vật với mặt mũi dữ tợn, bầu trời cuồn cuộn trong lửa cháy, vũ trụ hỗn mang.
– Họ là những vị thần cổ. Kẻ từ thưở sơ khai đã thống trị vũ trụ. Theo những ghi chép của Avathana, Tạo Thần vì e sợ sức mạnh khủng khiếp của những vị thần cổ đã phải tạo ra Cõi Mộng để giam giữ họ. Ngài buộc họ phải ngủ yên mãi mãi trong thế giới đó.
Trang sách tiếp theo được mở ra, hình ảnh những thầy tu đứng trước bức họa thành phố Vàng Son, nét mặt hãi hùng. Song Tử kinh ngạc kêu lên.
– Giấc mơ của con y hệt như vậy !
– Phải. Avathana cũng đã từng có giấc mơ đó. Bà đã lưu lại ký ức của mình trong quyển sách này.

– Thế giấc mơ ấy có ý nghĩa gì ? – Trong lòng Song Tử đầy ắp những câu hỏi.
Tộc trưởng Danisa mỉm cười hiền từ rồi tiếp.
– Những dòng ghi chú của Avathana nói rằng, trong thời đại của đế chế Zodiacus đệ lục, những pháp sư và những nhà truyền giáo đã có những hiểu biết rất sâu rộng về Cõi Mộng và thành phố Vàng Son. Biết rằng, thành phố Vàng Son là nơi linh hồn sẽ đến sau khi chết, những thủ lĩnh của giáo hội đã tìm nhiều cách để xâm nhập vào đó với mong ước có thể tìm được cách đưa con người trở lại từ cõi chết. Tuy nhiên, thiên đàng của Tạo Thần không dành cho những ai còn sống. Sự xâm phạm vào lãnh địa linh thiêng của Tạo Thần đã khiến cho thành phố Vàng Son bị ô uế. Thành phố Vàng Son bị bao phủ bởi một lực lượng đen tối gọi là Vết ố và trở thành thành phố Bóng Tối. Từ đó, không còn nơi chốn nào cho những linh hồn đã chết. Giáo Hội của loài người cho rằng, chỉ những ai thờ phụng Đấng Sáng Tạo thì mới có thể được sum họp bên ngài, còn lại thì đều phải lang thang trong sự Lãng Quên. Đó không phải là sự trừng phạt của Đấng Sáng Tạo mà là sự tự mục rữa trong chính loài người. Ngày nay, bất cứ một ai mang trong mình những quyền năng nhất định đều có thể nhìn thấy Thành phố Bóng Tối trong giấc mơ của mình, nhưng nó chỉ là một hình ảnh phản chiếu xa mờ. Giáo Hội loài người khẳng định rằng, những thủ lĩnh của họ đã từng tìm được con đường đến vùng đất đó.
– Tất cả đều là sự thật sao ? – Song Tử hít một hơi sâu, thật khó cho chàng có thể tiếp thu những điều đó.
– Không có bằng chứng nào cả con trai à. Nhưng điều quan trọng là… – Tộc trưởng Danisa lại tiếp tục giở tiếp từng trang sách. – Những sinh vật hùng mạnh thời viễn cổ chưa bao giờ thực sự ngủ yên cả.
Tộc trưởng dừng lại ở một trang sách với hình vẽ một người đang ngủ say, bên cạnh giường anh ta là hình ảnh một sinh vật dữ tợn đang giơ vuốt toan vồ lấy.
– Bằng cách nào đó, một số ít những vị thần cổ đã thoát được giấc ngủ vĩnh hằng mà Tạo Thần áp đặt lên họ. Bởi bản tính hung hãn và xấu xa, họ khao khát khai thông Cõi Mộng để trở lại vũ trụ.
– Tộc trưởng à, người nói nãy giờ con vẫn chưa hiểu vì sao những pháp sư hùng mạnh lại có liên quan đến Cõi Mộng. – Song Tử hết kiên nhẫn.
– Gượm đã. Ta đang giải thích với con đây. – Danisa lật vội qua mấy trang cuối cùng của quyển sách. – Trong đây, Avathana có ghi chép lại rằng. Bà ta đã tìm thấy dấu vết của một di tích cổ xa về phương Bắc. Thậm chí bà đã đến tận nơi để xem. Và tại đó, bà ta đã rơi vào Cõi Mộng.
– Sao ? – Song Tử kinh ngạc. – Làm sao có thể rơi vào Cõi Mộng được ?
– Điều đó thì bà ấy ghi không rõ. Nhưng sau khi trở về từ di tích đó. Avathana cho rằng bà đã được ban ột quyền năng vượt bậc mà trước giờ chưa từng có.
– Ý người là… – Song Tử mở tròn mắt.
– Phải. Ý ta là, quyền năng của Avathana, thứ sức mạnh từng uy trấn khắp cõi Zodiacus ấy, có lẽ xuất phát từ những sinh vật hùng mạnh cổ xưa bị giam cầm trong Cõi Mộng.
– Nhưng…nhưng chẳng phải người đã từng nói Cõi Mộng chỉ đầy ắp những điều xấu xa và kinh khủng hay sao ? – Song Tử cảm thấy đầu óc mình run rẩy.
– Quyền năng hùng mạnh trong cơ thể một kẻ có quá nhiều dã tâm chẳng lẽ không phải điều xấu hay sao ? Nhưng cũng quyền năng ấy được sử dụng một cách chính nghĩa như chính Avathana tổ tiên của chúng ta đã từng sử dụng thì có phải là điều tốt hay không ? – Danisa nhẹ nhàng đặt tay lên vai Song Tử. – Con trai à, tốt hay xấu là ở bản thân của con.
Song Tử khẽ gật đầu. Tộc trưởng nói phải, sở hữu quyền năng to lớn không phải là điều sai trái chỉ sử dụng chúng cho những mục đích đen tối mới thực sự đáng sợ hãi.
– Avathana có vẻ đã tìm được nguồn gốc của sức mạnh thực sự trong Cõi Mộng và học cách sở hữu nó. Bà ấy không ghi chép rõ bằng cách nào có thể tiến nhập Cõi Mộng, nhưng trong quyển sách này Avathana có mô tả rằng di tích ấy đích thị là một tòa thành cổ nằm cách thung lũng Eura chín trăm dặm về phương Bắc giữa muôn trùng núi tuyết.
– Một tòa thành cổ ư ? Có phải tòa thành mà con đã nhìn thấy trong mộng ?
– Ta cho rằng là như vậy. Tuy nhiên theo những ghi chép này thì thành phố nọ đã từ lâu không còn tồn tại. Có chăng nếu có tìm được thì cũng chỉ là tàn dư của nó mà thôi.
– Vậy làm sao con có thể tìm được nơi đó ? – Song Tử hỏi tiếp.
Tộc trưởng Danisa từ tốn bước đến một cái rương nhỏ đặt trên một chiếc kệ cũ kỹ. Bà nhẹ nhàng mở rương và lấy ra một cuộn giấy da.
– Tấm bản đồ này là do những thợ săn đời trước để lại. Cha của ta là một trong số họ. Hơn trăm năm trước, những thợ săn kiệt xuất của bộ tộc đã từng du hành rất xa về phương Bắc và ghi nhận sự tồn tại của một ngôi làng tên là Mist Mill của những người trộm mộ và săn tìm cổ vật. Nếu con đến được Mist Mill, có thể sẽ tìm được thông tin về tòa thành cổ ấy. – Danisa chìa tấm bản đồ cho Song Tử xem. – Trên này có đánh dấu vị trí của Mist Mill, những người săn tìm cổ vật từ Onyx đã theo con đường mòn xuyên qua khu rừng Eura để đến được nơi đó, nếu con men theo con đường ấy, ắt sẽ tránh được nhiều nguy hiểm trong rừng tuyết.
Song Tử kính cẩn nhận lấy tấm bản đồ cổ, tay chàng khẽ sờ lên vết mực theo tháng năm đã có phần mờ nhạt.
– Cám ơn người tộc trưởng.
Nét mặt tộc trưởng Danisa chợt có nét biến đổi, ánh mắt bà nghiêm trọng nhìn Song Tử.
– Song Tử, con nên nhớ. Dù là bất cứ thứ gì bên trong Cõi Mộng đều rất hùng mạnh và nham hiểm. Con có thể đánh đổi bất cứ điều gì nhưng tuyệt đối không thể giao kèo sự nô lệ về linh hồn hay thể xác. Con có hiểu hay không?
– Con biết rồi thưa tộc trưởng.
Song Tử khẽ ôm tấm bản đồ bằng da vào lòng, ánh mắt hướng ra ngoài cửa động. Bên ngoài, trời đã bắt đầu đổ tuyết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.