Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 4
Chương 4
Byon là thủ phủ của Cyrion cũng là vương quốc trung tâm của lục địa. Không một thành trì nào trên toàn cõi Zodiacus có thể so sánh với sự hùng mạnh và nguy nga của nó.
Byon có lịch sử rất lâu đời, hơn mười ngàn năm trước, nơi đây đã từng là kinh đô của đế chế Zodiacus thống nhất đệ lục.Văn tự cổ ghi chép lại, trong lịch sử các nền văn minh, có cả thảy ba thời kỳ lớn. Thời kỳ đầu tiên diễn ra cách đây ít nhất mười triệu năm, khi đó loài người chỉ khu trú trong những bộ tộc nhỏ, sống rải rác trên khắp các miền đất của lục địa. Thời kỳ thứ hai khởi đầu bởi một vị chúa tể đứng ra thống nhất các bộ tộc trên toàn cõi Zodiacus, thành lập nên một đế chế thống nhất, tồn tại suốt hàng triệu năm. Trong khoảng thời gian đó, rải rác có những giai đoạn ngắn ngủi đế chế tan rã bởi nội chiến tranh giành quyền lực rồi lại nhanh chóng hợp thành. Tính cho đến một vạn năm trước thì có tổng cộng sáu lần hợp tan. Đế chế Zodiacus thống nhất đệ lục là đế chế hùng mạnh nhất trong lịch sử của lục địa. Truyền rằng ở bên dưới Byon, sâu trong lòng đất có tồn tại một thành trì cổ đại đã từng rất phồn vinh trong những năm tháng của đế chế Zodiacus đệ nhị. Về sau, thành trì nãy đã gặp phải thảm họa diệt vong, từ một chốn phồn hoa trong nháy mắt trở thành một di tích. Con đường độc đạo dẫn đến tòa thành đó cũng đã bị vùi lấp theo thời gian. Chẳng ai biết rất sâu bên dưới chân họ đã từng có một nền văn mình tồn tại. Cũng chẳng ai biết được nó đã và đang che giấu những bí mật gì. Họ chỉ biết một Byon tồn tại bền bỉ như một hình ảnh phản chiếu của những ngày quá khứ vàng son nay đã trôi đi rất xa.
Đấu trường Byon là một công trình vĩ đại với hơn hai mươi ngàn chỗ ngồi cho khán giả. Đài quyết đấu được lót bằng đá, vững chãi vô cùng. Tại nơi đây, hằng năm các kiếm sĩ, pháp sư, đạo chích…từ khắp nơi trong vương quốc tìm đến để so tài vì danh hiệu nhà vô địch. Vẫn còn hơn một tháng trước khi mùa đấu trường năm nay bắt đầu, nhưng trên chiến đài người ta đã thấy hai người ở đó, giao chiến dữ dội. Cả hai người đều mặc chiến giáp của cận vệ hoàng gia. Ắt hẳn đây là một buổi tập dợt. Dường như đã là một thông lệ khi đội cận vệ hoàng gia tuyển chọn ra một nhân tài để tham dự đấu trường hằng năm. Nhân vật ấy chính là đại diện của hoàng tộc trong cuộc đua giành danh hiệu nhà vô định. Nếu danh hiệu thuộc về đội cận vệ hoàng gia, ý nghĩa biểu dương thực lực của chính quyền thủ phủ Byon là vô cùng lớn. Một trong hai đấu sĩ mang một băng vải thêu hình Sư Tử trên bắp tay trái. Đó là một chàng trai tóc đen vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt xanh mơ màng không hề đặt lên người đối thủ ở trước mặt. Tưởng chừng như trong đôi mắt đó, thời gian vĩnh hằng thôi ngừng chảy, mọi kí ức tồn đọng, lưu luyến mãi không rời.
– Hah ya ! – Một trong hai đấu sĩ thu mình phóng vụt lên không trung, mũi kiếm bạc dài gần hai thước loang loáng như ngọn sét xé gió bổ xuống.
Đấu sĩ mang dải băng Sư Tử ngẩn ngơ đôi chút rồi chợt như bừng tỉnh, chàng xoay người, đưa tay trái lên cao, lòng bàn tay mở rộng. Ngay lập tức, một vòng hào quang chớp nhoáng bao bọc lấy cả người chàng. Một tấm khiên ma thuật. Mũi kiếm đương bổ xuống chạm phải tấm khiên ánh sáng đó phát ra một tiếng “keng” chói tai, khiến cả người đấu sĩ thực hiện đòn tấn công bị chấn động lui về sau mấy bước. Đấu sĩ băng Sư Tử bấy giờ mới thu tay, rút lưỡi gươm từ sau lưng vung về phía trước. Một thanh gươm tuyệt đẹp màu đỏ óng ánh như nham thạch hòa lẫn với máu. Gươm vừa ra khỏi vỏ đã phát ra một hơi nóng hừng hực khiến đất đá bên dưới chân đấu sĩ cũng phải quằn quại kêu răng rắc. Đấu sĩ kia không hề sợ hãi, chàng giơ mũi gươm bạc lên cao, tấm khiên sắt che trước ngực, chuẩn bị giao chiến lần thứ hai.
– Aahhhh ! – Sau một tiếng hét đầy uy lực, cả hai đấu sĩ lao vào nhau một lần nữa.
Thanh kiếm đỏ như nhạm thạch không ngại ngần cắm thẳng vào tấm khiên của đấu sĩ kiếm bạc. Chỉ thấy tấm khiên sắt trước đòn tấn công đó dường như trở thành một vật vô dụng. Mũi kiếm đỏ rực nhanh như cắt nung chảy bề mặt khiên, khoét một lỗ xuyên qua lớp thép dày. Đấu sĩ kiếm bạc không hề kinh ngạc trước điều đó, chàng thả tay vứt luôn cái khiên đã bị hỏng nặng sang một bên, đoạn xoay người dùng chân trái đá mạnh lên tấm khiên đó. Tấm khiên sắt nặng trịch dưới lực đá của đấu sĩ, xoay tròn lao vụt về phía đấu sĩ mang băng vải Sư Tử. Đấu sĩ với dải băng Sư Tử hừ nhẹ, thanh kiếm trong tay vung lên chém thẳng vào tấm khiên sắt. Tấm khiên bị chẻ đôi như một miếng phô mai. Vẻ mặt chàng thoáng hiện ra nét đắc ý, chợt “vút”, âm thanh sắt lẻm gần ngay bên tai, chàng nhìn lại thì nhận ra, mũi kiếm bạc đã chỉ ngay cổ mình.
– Được rồi. Hôm nay đến đây thôi. – Một giọng nói lãnh đạm vang lên. Hai đấu sĩ ngước nhìn lên khán đài, một thân hình uy nghi đã đứng ở đó từ lúc nào. – Cratos, kĩ thuật đã có tiến bộ. Ngươi có thể đi ra.
– Tuân lệch thưa Đại tướng quân. – Đấu sĩ kiếm bạc không dấu được một nụ cười mãn nguyện, chàng chắp tay hướng về phía Đại tướng quân, cúi mình một cái rồi nhanh chóng rời khỏi đấu trường.
Đấu sĩ mang dải băng Sư Tử nét mặt lộ vẻ thất vọng, chàng nhìn về phía Đại tướng quân, cố gắng tìm kiếm trên gương mặt ngài bất cứ một biểu hiện gì đó của cảm xúc. Giận dữ, thất vọng, chán ghét,…bất cứ điều gì cũng được. Nhưng đáp lại sự mong đợi của chàng là một ánh mắt lãnh đạm, không vui cũng không buồn. Chàng đã theo Đại tướng quân từ năm mười sáu tuổi, khi nhà vua quyết định gọi chàng vào đội cận vệ hoàng gia. Đã bốn năm chàng chưa từng nhìn thấy Đại tướng quân có một biểu cảm nào khác ngoài sự lạnh lẽo. Đôi lúc chàng tự hỏi liệu con người này, nếu quả thực là con người, có trái tim hay không ? Nhưng chàng không hề căm ghét ngài một chút nào. Ngược lại chàng rất tôn kính người thầy đồng thời là người lãnh đạo này của mình. Đại tướng quân là người sáng suốt nhất mà chàng từng biết. Nếu có bất cứ điều gì trên thế gian này mà ngài không thể giải đáp thì có lẽ chỉ có thần linh mới biết được câu trả lời. Thậm chí Cyrion còn có thể tự hào bởi không biết bao nhiêu lần những sứ giả từ các nước lâng bang, hay thậm chí là quốc vương của họ phải đích thân tìm đến diện kiến Đại tướng quân Cyrion để xin ngài tháo gỡ những khúc mắc liên quan đến vận mệnh của vương quốc họ. Nếu Xử Nữ, thánh nữ đền Ánh Sáng là ngọn hải đăng của phương Đông thì có thể nói Đại tướng quân Ma Kết chính là sao Bắc Đẩu của phương Tây. Cả hai người bọn họ, ai thông tuệ hơn ai, chàng thực không dám so sánh. Và vì sao Đại tướng quân lại có thể thông tuệ đến như vậy ? Câu hỏi này chàng đã từng hỏi cha của mình, người đã từng chinh chiến cùng Đại tướng quân suốt hai mươi năm, và cha chàng trả lời rằng: “Bởi vì ngài đã sống rất lâu. Rất lâu.” Chàng không dám hình dung cái quãng thời gian mà Đại tướng quân đã sống, có lẽ nó quá dài đến nỗi, sự tan hợp của một đế chế nếu so với nó hẳn cũng chỉ như một giây một khắc trôi qua mà thôi. Nhưng quả thực nếu ai đã từng tận mắt diện kiến Ma Kết, chắc sẽ không tin được một người với dung mạo như vậy lại có tuổi thọ sánh ngang với trời và đất. Chàng cũng từng nghe nói rằng, những pháp sư vốn dĩ có thể sống lâu hơn người thường. Tộc trưởng tộc Tiên Yêu qua các đời đều có tuổi thọ trên dưới ba trăm năm. Nhưng sống lâu được dường như Ma Kết, có lẽ chỉ có thần linh mới làm được. Hoặc giả, thời gian đã quên mất ngài rồi chăng ? Trong khi Oren, cha của chàng, người đồng đội thủy chung cùng ngài càng lúc càng già yếu thì Ma Kết vẫn hoài một dung mạo, một sức mạnh ấy. Đó là thần linh hay người phàm thật khó lòng mà nói được.
Đại tướng quân khẽ phất áo choàng, cả thân người bọc trong chiến giáp sáng lòa, nhẹ nhàng bay xuống chiến đài.
– Ngươi đang nghĩ gì vậy Sư Tử ? – Ma Kết hỏi, nhưng sâu trong giọng điệu của ngài, người ta cảm nhận được rằng ngài đã thừa biết câu trả lời.
– Thuộc hạ…à…học trò đang nghĩ là mình sẽ cố gắng hơn thưa tướng quân. – Sư Tử cúi mặt nhìn xuống chân. Chàng biết rõ lời nói dối của mình sẽ chẳng có tác dụng đối với người thầy đầy quyền năng này.
Đại tướng quân nhìn chàng một cách đăm chiêu, đoạn, ngài tiếp:
– Ta đã sống từng ấy năm trên đời này cũng học được một chút kinh nghiệm nhìn người. Quả thực trên thế gian này tình yêu chằng buông tha bất kỳ ai.
– Tướng quân…ngài nói vậy có nghĩa gì, học trò không hiểu. – Sư Tử bối rối trước câu nói của Ma Kết.
– Khi chiến đấu, tuyệt đối không thể để sót lại bất cứ khúc mắc gì ở trong lòng. Nó sẽ trở thành điểm hiểm yếu nhất mà đối thủ có thể lợi dụng để đánh gục ngươi. – Ma Kết ngừng lại giây lát, rồi lại tiếp tục. – Ta thấy được tâm trí của ngươi đã không còn ở tại đấu trường này nữa. Ta nghe được tiếng trái tim ngươi đập những điệu không ôn hòa. Ngươi còn không thừa nhận ?
– Học trò… – Sư Tử hổ thẹn đến đỏ mặt. Chàng vội chắp tay cúi lạy trước Đại tướng quân. – Học trò biết tướng quân ắt hẳn thấu triệt tình cảm của học trò dành cho công chúa Helena. Mong ngài làm chủ !
Tướng quân trầm ngâm giây lát. Đoạn, ngài quay lại đối diện cùng Sư Tử mà nói:
– Helena không phải con gái của ta. Chuyện này sao ta có thề tùy ý làm chủ. Chuyện của trái tim ngươi tự ngươi phải giải quyết. Ta cho rằng quốc vương ngài nhất định sẽ không hẹp hòi.
Ánh mắt Sư Tử chợt bừng sáng, chàng không giấu được vui mừng.
– Cám ơn ngài đã ủng hộ học trò.
Ma Kết không đáp, ngài chỉ lặng lẽ quay đi, rồi cả người cứ thế nâng bổng lên không trung, bay ra khỏi đấu trường.
*
Tòa tháp phía nam của điện hoàng gia là nơi lý tưởng để bao quát ra xung quanh lãnh thổ của Byon. Từ trên đó, người ta có thể thấy con sông Eve hiền hòa uốn lượn như một dải lụa nhiệm màu, bình yên trôi qua bao miền của vương quốc, đem lại bao nhiêu là sản vật trù phú cho vùng đất này. Xa về phía Đông Nam, trong những ngày quang mây, ta có thể nhìn thấy nhấp nhô những tòa tháp của Caridon, một thành trì lân cận với Byon.
Chẳng biết chàng đã đứng ở đó bao lâu, có lẽ là vài giờ, hoặc nửa ngày. Nhưng quãng thời gian đó đối với chàng thực chẳng có ý nghĩa gì. Không giống với những phàm nhân khác, thời gian là thứ mà chàng không bao giờ thiếu. Đã có lúc chàng tự hỏi, liệu Đấng Sáng Tạo có nhầm lẫn hay chăng khi tạo ra chàng mà quên mất việc ban cho chàng cái chết. Chàng có thể sống quá lâu, quá am hiểu thế gian nhưng đối với những việc làm của Đấng Sáng Tạo chàng lại không tài nào thông suốt. Mà một trong những uẩn khúc lớn nhất vẫn mãi giày vò và ám ảnh chàng đó là cái thứ gọi là tình yêu mà Đấng tối cao ngài đã hăm hở trao cho loài người từ triệu triệu năm về trước. Những con người bên dưới kia coi chàng là thần thánh của họ. Nhưng có lẽ họ đã sai, chàng cũng giống họ mà thôi. Chàng cũng không thể thoát khỏi cái món quà độc địa kia của Đấng Sáng Tạo ngài. Bấc giác, chàng khẽ gọi vào cơn gió vừa thổi qua:
– Nàng đang ở đâu ? Đã bốn ngàn năm trôi qua rồi. Tưởng chừng như chỉ vừa chợp mắt.
– Ngài đang nói gì thế Đại tướng quân ? – Một giọng nói lảnh lót vang lên kéo Ma Kết về với thực tại.
Chàng không giật mình. Tuổi thọ đã tôi luyện cho chàng những khả năng kì diệu. Một trong số đó là sự bình tĩnh đến kinh người. Chàng quay lại, một gương mặt xinh đẹp đầy tinh nghịch xuất hiện từ lúc nào. Nhưng trước phản ứng rất bình thản của Ma Kết, nàng có vẻ thất vọng rõ rệt.
– Tại sao ngài không giật mình ? – Thiếu nữ ấm ức.
– Helena. Ta tưởng con có một buổi học đàn hạc với phu nhân Lupois ? – Ma Kết hỏi với một giọng lãnh đạm. Rõ ràng ngài đã biết nàng ta không thể an phận học những lễ nghi của thiếu nữ hoàng tộc.
Công chúa chu mỏ ra vẻ khó chịu, ngón tay chọc chọc lên ngực giáp của Ma Kết.
– Con à ? Ngài già hơn ta đến cỡ nào chứ ? Theo như ta thấy ngài chỉ hơn ta chừng năm sáu tuổi là cùng. Ta đề nghị chúng ta nên xưng hô theo kiểu khác.
– Được thôi. Nếu như bỏ qua sự thật rằng con mới mười sáu tuổi và ta đã hàng triệu tuổi. Và thậm chí phớt lờ luôn cả chuyện ta là cha đỡ đầu của con. Thì ta sẽ xưng hô với con theo cách mà ta xưng hô với những công nương khác. Như vậy có thể con sẽ trưởng thành hơn một chút. – Ma Kết nói với một nụ cười nhẹ.
– Ý ngài là ta rất là trẻ con có phải vậy không ? – Công chúa hậm hực dậm chân xuống sàn đá.
– Thôi được rồi công chúa Helena. Ta biết nàng đến tìm ta không phải chỉ để muốn ta công nhận nàng là một công nương đã trưởng thành. – Đại tướng quân cố tình nhấn mạnh ở những chữ “nàng” trong câu, như ngụ ý nói với công chúa rằng “Ta đã chiều con rồi đấy”.
Công chúa chợt đỏ mặt. Nàng lí nhí.
– Ngài…ngài quả thực rất là tinh thâm.
– Ta đã nhìn nàng lớn lên từ nhỏ. Ta còn không biết tính cách của nàng hay sao ? – Đại tướng quân lại quay lưng về phía nàng, mắt nhìn ra xa xăm. – Có chuyện gì cứ hỏi.
– Thực ra… – Công chúa ấp úng. – Thực ra mấy ngày hôm nay ta cứ mơ về một chàng trai rất là tuấn tú. Chàng nói chàng đến từ Decimus. Và chàng rất là yêu ta. Chàng còn nói chàng nhất định sẽ đến tìm ta.
– Giấc mơ và sự thật, chẳng nhẽ nàng lại không thể phân biệt ? – Ma Kết đáp lời.
– Nhưng ngài, ngài phải xem thứ này. – Công chúa vội vã lôi từ trong túi ra một chiếc lá bằng pha lê. – Trong giấc mơ, chàng nói rằng sẽ gửi cho ta một tín vật để đảm bảo lời hứa của chàng. Ta vốn cứ tưởng đó chỉ là giấc mơ, nhưng sáng nay thức dậy đã tìm thấy vật này ở đầu giường. Chính chàng đã đưa cho ta vật này.
Đại tướng quân quay lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chiếc lá pha lê óng ánh trên tay công chúa.
– Ma thuật ? – Ma Kết nói khẽ. – Xâm nhập vào giấc mơ. Đây ắt phải là một pháp sư hết sức cường đại.
Đoạn, Ma Kết quay sang hỏi công chúa.
– Chàng trai đó có để lại danh tánh gì cho nàng không ?
Helena trả lời.
– Không, ta chưa bao giở hỏi chàng. Có phải ngài đã nghĩ ra điều gì ?
– Ta nghĩ nàng nên về ngủ đi. Ta nhất định sẽ tìm hiểu. – Đại tướng quân lạnh nhạt quay trở lại với hướng cũ, phóng tầm mắt ra xa xăm.
Công chúa đã bỏ đi, Ma Kết vẫn đứng đó bề bộn những suy nghĩ. Một pháp sư điều khiển mộng xuất hiện tại Cyrion. Chẳng lẽ lại là người ấy ? Hắn ta tìm đến với mục đích gì ? Sử dụng pháp thuật lên thân thích của hoàng tộc, người này thực sự quá tự tin với quyền năng của mình. Ở tại Byon, thách thức Hội đồng lẫn Đại tướng quân Ma Kết. Dựa trên những suy luận đó, Ma Kết cũng đủ biết, cả Zodiacus này chỉ có một người là có khả năng này.
Đương suy nghĩ, chợt, Ma Kết cảm nhận một luồng gió lạnh lẽo thổi thốc qua. Cuồng phong mãnh liệt phút chốc bỗng nổi lên, vần vũ trên không trung. Nhìn lên bầu trời, những đám mây đột nhiên cuồn cuộn đổi màu, kéo về hướng Đông Nam dòng sông Eve như thác lũ. Cảnh tượng khiến cho con người ta khiếp sợ.
– Ma thuật cực mạnh ? – Trong lòng chàng hết sức chấn động. Đã bốn ngàn năm nay, Đại tướng quân chưa từng thấy qua sự hiện diện của một pháp thuật cường đại đến như vậy. Lôi kéo mây từ bốn phương về một điểm. Nếu thực sự có ai có thể làm cho chàng kinh động, thì chỉ có thể là một người. – Chẳng lẽ…Chẳng lẽ là nàng ? Tại sao là lúc này ?
*
Tại một gian phòng lớn ở phía Tây của điện Hoàng Gia Byon, một thiếu nữ đẹp như thiên thần đang say ngủ. Phía bên trên nàng, nơi đầu giường, một viên đá màu xanh như biển cả, lơ lửng giữa không trung. Từ trung tâm hòn đá, phát ra một luồng khói nhẹ cùng ánh sang xanh nhàn nhạt. Cảnh tượng vô cùng huyền diệu. Chợt, người thiếu nữ lên tiếng, nhưng đôi mắt nàng vẫn nhắm nghiền, mấy lời thốt ra chẳng biết dành cho ai, nhưng nghe vô cùng trìu mến:
– Chàng cuối cùng đã đến, em chờ chàng đã lâu lắm rồi. Mấy ngọn cỏ này đã bị con ngựa của em gặm sạch hết.
Không có tiếng trả lời, nàng lại tiếp tục nói chuyện với đôi mắt nhắm, tưởng chừng cái kẻ mà nàng đang tiếp chuyện đã trả lời thẳng vào tâm trí của nàng chứ không dùng đến âm thanh bình thường:
– Em đã nhiều lần nhắc về chàng với phụ vương, em cho rằng người rất ưng ý chàng. Chúng ta lựa dịp nào đó, trình bày tình cảm bọn mình với cha. Chàng thấy sao ?
Im lặng. Chỉ thấy người thiếu nữ khúc khích cười. Cái kẻ vô hình kia đã nói gì với nàng ?
– Công chúa ! Người đang nói chuyện với ai thế ? Thị nữ mang đến cho nàng một giỏ bánh nhân đào, loại mà nàng thích ăn. Phu nhân Ruvian Lupois đã chính tay làm cho nàng.
Từ bên ngoài, một thiếu nữ vận áo quần nô lệ bước vào. Nàng đưa ánh mắt quét khắp gian phòng. Chỉ thấy nàng thét lên một tiếng kinh hoàng. Giỏ bánh rơi xuống lăn lông lốc, kẻ mới vừa rồi cầm nó cũng nằm một đống trên sàng, bất tỉnh nhân sự.
*
Điện Hoàng Gia Byon là một công trình vĩ đại với tổng cộng hơn sáu mươi sảnh lớn, một trăm năm mươi gian phòng dành cho các quý tộc thân cận với đức vua Athras bao gồm cả hoàng hậu và con cháu của ngài. Chính điện là một không gian chứa đủ một ngàn người với ngai vàng của nhà vua đặt tại vị trí cao nhất. Từ đó đổ xuống một tấm thảm đỏ trải dài ra tận cửa điện. Cứ mỗi khi tấm thảm này được thay, phải đến hơn năm mươi nô lệ cùng nhau cuộn nó lại mới xuể. Bước ra khỏi chính điện là quảng trường lớn với sức chứa phải đến trăm nghìn người. Dầu hiện tại là thời gian hòa bình nhưng Athras đã từng chính mắt thấy ông nội của ngài điều động cả một đạo quân hoàng gia tập hợp tại nơi này. Đó là cuộc chiến với vương quốc lân bang Auranus năm mươi năm trước. Cái ngày ra trận hôm đó, Athras chỉ mới là một thiếu niên mười lăm tuổi, tuy cũng có thành tích cao trong những kỳ Đấu trường Hoàng Gia, nhưng đối với kinh nghiệm trận mạc thì phải nói vô cùng non nớt, vô cùng mới mẻ. Điều đó khiến vị hoàng tử trẻ không khỏi có chút lo sợ. Điều duy nhất khiến cho ngài và cả ông nội ngài an tâm đó là cái con người oai phong lẫm liệt dẫn đầu mấy vạn binh sĩ Hoàng Gia Cyrion kia không ai khác chính là đại tướng quân Ma Kết. Kẻ đã ba trăm năm nay thủy chung sát cánh cùng hoàng tộc Cyrion, cho đến ngày hôm nay không hề ca thán lấy một tiếng, không hề đòi hỏi điều gì hơn ngoài một viện riêng tại điện Hoàng Gia. Nghĩ đến đó, quốc vương không khỏi thấy cảm động ở trong lòng. Athras nhìn xuống điện, chàng thanh niên tuấn tú đang quỳ tại đó giống hệt như hình ảnh của ngài thưở còn trẻ. Mái tóc đen dợn sóng, đôi mắt xanh cương nghị, sóng mũi cao, quai hàm rộng. Trên người chàng là bộ giáp cận vệ Hoàng Gia với hình con chim ưng ở trước ngực, sau lưng vắt một thanh kiếm dài với lưỡi kiếm màu đỏ. Ngay cả một kẻ với kiến thức nông cạn nhìn vào cũng biết đó là một vũ khí tốt. Một chiến binh hoàn hảo, một cận vệ trung thành. Ngài còn nhớ bốn năm trước đã từng thấy chàng trai này chiến đấu và giành vinh quang như thế nào tại đấu trường Hoàng Gia. Một pháp sư kiêm kiếm sĩ, quả là trên thế gian này cũng thật hiếm có. Cũng chính ngài đã đấu tranh với xơ tối cao để giữ chàng lại bên mình làm cận vệ. Giờ đây chàng trai ấy đang quỳ trước ngài để cầu xin được gả cho công chúa Helena. Thực ra đối với thỉnh cầu này, Athras cũng đã không lạ gì. Ngài cũng đã tính đến từ lâu. Helena ở bên một nhân tài chỉ có lợi mà không có hại. Lại nói người cận vệ trước mặt kia cũng đường đường là nhà vô địch của thành Byon. Bao nhiêu thiếu nữ quý tộc ao ước kết duyên cùng chàng. Athras cũng thật không muốn để vuột mất đứa con rể tốt như vậy. Ngài khẽ gật gù hài lòng rồi mở miệng định nói với chàng trai những ý trong lòng mình thì:
– Á á á á á á ! – Tiếng thét khủng khiếp vọng đến từ điện công chúa.
Ngay lập tức, nhà vua ngồi bật dậy, người cận vệ cũng nhìn ngài đợi lệnh.
– Sư Tử, mau, có lẽ Helena gặp chuyện rồi ! – Athras nói. Ngài cùng chàng cận vệ nhanh như cắt chạy về hướng đó.
Khi hai người đến nơi thì đã thấy nàng nô lệ té xỉu chỏng chơ, bên cạnh là giỏ bánh đổ tứ tung chẳng còn lấy một chút tôn nghiêm. Nhà vua còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì Sư Tử ở bên cạnh đã phóng một luồng sáng mạnh mẽ về phía đầu giường của công chúa. Chỉ thấy cái hòn đá màu xanh đang lơ lửng kia dường như giật mình, nó lập tức lòe sáng như sao băng, hai luồng sáng chạm nhau tạo ra một tiếng nổ long trời lở đất, cả tẩm điện của công chúa cũng rung lên bần bật. Ngay sau cú va chạm, hòn đá bị đẩy lùi khỏi giường công chúa, nó xoay tròn mạnh mẽ bay về phía một góc của gian phòng. Tại đó, một bóng người mờ mờ hiện ra, bàn tay đưa lên, đỡ lấy hòn đá. Người vừa xuất hiện là một thanh niên đẹp tuyệt trần. Mái tóc vàng như nắng không thể ẩn náu nổi dưới cái mũ choàng của pháp sư, ánh mắt xanh thẳm, quyến rũ vô cùng, đôi môi cong lên thành một nụ cười đắc chí để lộ hàng răng trắng đều như hạt bắp.
– Haha ! Khá khen ột cận vệ hoàng gia lại biết sử dụng ma thuật. Ta tưởng Giáo hội tất phải nhốt người vào trong củi từ lâu rồi chứ ? – Kẻ mới đến cất lời.
– Bảo Bình (Aquarius), người chính là Kẻ Xâm Nhập Giấc Mơ ? – Sư Tử giận dữ hỏi.
– Phải, chính là ta. Hiểu biết của ngươi quả là không tệ. Hôm nay đùa với Helena nhà các người thế là đủ rồi. Xin cáo biệt ! – Bảo Bình nói với vẻ ranh ma, vừa dứt lời, hắt phất tay, biến mất trước mặt Athras và Sư Tử.
– Ngươi mau đuổi theo, lần này hắn có thể tự do ra vào Điện Hoàng Gia, người này tuyệt nguy hiểm không thể để thoát được. – Athras quay sang Sư Tử nói mấy lời kiên quyết. Chàng cận vệ hiểu ý, hai ngón tay đưa lên trán niệm chú mấy câu, cả người cũng hóa thành vệt sáng bay vụt theo.
Đuổi cả nửa ngày, cuối cùng Sư Tử cũng bắt kịp Bảo Bình tại Pháp Trường Byon, chàng giận dữ hét lớn:
– Tên tội phạm không biết sống chết, hôm nay tại Pháp Trường Byon, ta sẽ thay mặt công lý xử phạt ngươi.
Bảo Bình ánh mắt thoáng lộ tếu ý:
– Haha, ta xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh mà muốn trước mặt ta đại diện cho công lý ?
Vừa dứt lời, chỉ thấy Sư Tử rút kiếm trên lưng, thanh kiếm đỏ phát sáng rực rỡ như ngọn lửa, sức nóng hừng hực từ đó phát ra ngay cả đất đá cũng dường như muốn oằn mình nứt nẻ. Bảo Bình có chút kinh hãi, đó là thứ vũ khí gì, chàng chưa từng thấy qua. Chỉ mới rút khỏi vỏ đã phát ra hơi nóng cực hỏa, cực nhiệt. Sư Tử vung kiếm, đâm xuống nền đá dưới chân mình. Ngay lập tức, mặt đá vỡ vụn, hàng ngàn viên đá lớn nhỏ bắn tung lên không trung. Chẳng đợi chúng kịp rơi xuống, Sư Tử vung tay trái ra trước mặt, hướng về kẻ địch, hô một tiếng. Đất đá theo đó một hướng rào rào lao đến. Bảo Bình cũng không hề sợ hãi, trước luồng đất đá đang lao tới, thế như núi sập đá lở, chàng chỉ ung dung đưa ngón tay lên miệng, khẽ niệm một câu chú rồi chỉ ngón tay ra trước. Lập tức từ đầu ngón tay chàng, một vành sáng vụt ra nở rộng thành một tấm khiên lớn bằng ánh sáng. Luồng đất đá mãnh liệt lao đến chạm phải tấm khiên, một loạt tiếng va chạm “Keng, keng, keng…” vang lên, cả khu vực pháp trường chấn động rung lên bần bật. Ngăn chận mãi một lúc lâu, nhưng luồng đất đá vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, đất đá bị va phải tấm khiên văng ra lập tức bị cuốn trở lại vào luồng sức mạnh đó. Hai chàng pháp sư chẳng ai chịu thua ai, liên tục niệm chú gia tăng sức mạnh lên chiêu thức của mình. Chỉ thấy luồng đất đá càng mạnh lên bao nhiêu thì tấm khiên cũng dày và sáng lên bấy nhiêu. Cả hai bên duy trì tình trạng đó, không phân thắng bại. Chỉ tội mấy trăm người trong khu vực Pháp Trường lúc đó được một phen náo loạn. Tòa Pháp trường rung lên như sắp đổ, mấy cây cột trụ đã xuất hiện mấy đường nứt khổng lồ. Viên quan chủ quản Pháp Trường kinh hãi ra lệnh ột binh sĩ:
– Mau, ngươi mau tìm Đại tướng quân đến đây. Chậm chân thì cả nơi này sẽ bị hai tên điên kia phá hủy mất.
Gã binh sĩ kinh hãi y lời chạy đi, dầu mặt đất chấn động cũng làm hắn nghiêng ngả mấy bận, nhưng cuối cùng cũng an toàn chạy khỏi Pháp Trường. Một lúc lâu sau, viên quan chủ quản vẫn chưa thấy cứu viện đến, trong khi cả khu vực này chỉ còn có chỗ hắn đang nấp là chưa bị chấn vỡ tan tành. Hắn thầm rủa tên thuộc hạ có lẽ sợ quá mà chạy giữ mạng chứ không thèm báo cho Đại tướng quân hay. Vì nếu có ai có thể giải quyết sự việc này thì chỉ có Đại tướng quân mà thôi. Đang lúc tuyệt vọng, chợt nghe tiếng sấm vang rền. Viên quan ánh mắt vụt sáng như vừa tìm được lối trở về từ cõi chết.
Một luồng sét mạnh mẽ đánh xuống giữa Pháp Trường, nơi một bên là luồng đất đá, một bên là tấm khiên ánh sáng đang giằng co với nhau. Tia chớp sáng lòe mang theo sức mạnh khủng khiếp đánh trực tiếp vào xuống nền đá, theo sau đó, một luồng khí mãnh liệt từ đó thổi thốc ra khiến Bảo Bình và Sư Tử bị bay ngược về phía sau mấy chục thước. Tại nơi luồng sét đánh xuống, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đứng đó, áo giáp bằng vàng, áo choàng đỏ tung bay trong gió, thoáng nhìn tựa như một chiến thần đang xuất trận. Sư Tử vừa mới bị thổi ngã một cú đau điếng nhưng vẫn cắn răng đứng dậy, vội cúi người, tay ôm nắm đấm ở trước mặt cung kính nói:
– Đại tướng quân, ngài đã đến.
Ma Kết đứng đó, ánh mắt vẫn hướng về phía Kẻ Xâm Nhập Giấc Mơ Bảo Bình, nghe Sư Tử nói, không hề quay đầu lại, chỉ khẽ gật đầu:
– Sư Tử, ngươi quá lỗ mãng. Trận đấu ngày hôm nay đã kinh động hết thảy điện Hoàng Gia, xơ tối cao vì chuyện này sẽ có cái cớ lôi ngươi về quản giáo trong Hội Đồng.
Sư Tử nghe vậy liền có chút kinh hãi:
– Đại tướng quân, vậy thuộc hạ…
– Ngươi không cần lo, đến lúc đó, ta sẽ nói đỡ giúp ngươi. – Ma Kết trả lời, ánh mắt cương nghị không rời khỏi tên tội phạm bị truy nã ở trước mặt, hắn đang phủi bụi trên áo quần, lồm cồm bò dậy.
– Hôm nay cái số của bản pháp sư ta cũng thiệt là may mắn. Thứ nhất là được đùa giỡn với công chúa Helena nhà các người, thứ hai được đấu một phen long trời lở đất với nhà vô địch thành Byon và thứ ba là được chính Đại tướng quân Cyrion tiếp đãi thân mật như thế này. Ta thật cảm động, hết sức cảm động. – Bảo Bình bỡn cợt.
– Pháp thuật Điều Khiển Mộng ? – Ma Kết cất lời. – Mấy vạn năm trước ta chỉ mới thấy qua duy nhất một lần, người đó là tộc trưởng Avanatha của bộ tộc Tiên Yêu. Chỉ tiếc rằng bà ấy đã về bên Đấng Sáng Tạo trong trận chiến phân tranh Zodiacus hơn một vạn năm về trước. Một con người đáng kính. Không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến thêm một lần nữa. – Ánh mắt Ma Kết hướng về xa xăm, như tìm lại phần ký ức đã qua một phen biển cạn núi dời, giờ chỉ còn mờ mờ ảo ảo.
– Đại tướng quân không hổ là người có kiến thức uyên thâm. Sống lâu như vậy cũng có cái lợi nhỉ. – Bảo Bình ra bộ cảm thán.
Chỉ thấy Ma Kết khẽ cau mày.
– Hãy rời ngay ! Hôm nay ta nể tình ngươi cho đến nay vẫn là người duy nhất mang loại pháp thuật hiếm hoi này, không muốn nó cùng ngươi mà tuyệt diệt. Lần sau nếu gặp lại, ta tuyệt đối buộc ngươi chịu phán quyết của Hoàng gia Cyrion. – Đại tướng quân lạnh lùng nói.
Bảo Bình chỉ khẽ mỉm cười, tay trái đưa lên trán ra bộ chào với Đại tướng quân, đồng thời nháy mắt với Sư Tử một cái. Liền sau đó, cả thân ảnh tan vào hư không.
Sử Tử ở một bên, không kìm được khó chịu phải lên tiếng:
– Đại tướng quân, vì sao ngài lại để hắn đi. Hắn ta thực sự muốn hại Helena.
– Chuyện đó, để sau. – Ma Kết lạnh lùng đáp. – Ta có một việc quan trọng hơn cần người thực hiện.
Sư Tử cúi đầu nói.
– Xin ngài hãy ra lệnh.
– Ngươi hãy mang theo một tiểu đội, lập tức đi về hướng Đông Nam, vào lãnh địa của Caridon.
– Thuộc hạ phải làm gì ?
– Bảo vệ bất cứ ai còn sống sót. – Ma Kết nói, mấy lời cuối cùng nghe xa xăm, tựa có chút rung động.
– Thuộc hạ đi ngay.