Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 25
Chương 25
Song Ngư cùng ngài hầu tước trò chuyện quên mất thời gian, đến khi ngẩng đầu nhìn thì bầu trời đã chập choạng tối.
Song Ngư suy tính trước sau, cảm thấy chuyện công chúa Heidr có dung mạo của loài người là vô cùng huyền bí, đàng sau đó nhất định có bàn tay của một pháp sư có ma thuật cường đại, nàng tuyệt đối không thể để một mối nguy hại như vậy ở quá gần Noah.
– Ngài hầu tước, ta thật sự cảm kích lòng hiếu khách của ngài, ta rất vui lòng được ở lại nơi này nếu được, nhưng quả thực những việc xảy ra tại điện hoàng gia khiến ta lo lắng không yên lòng. Vì vậy ta muốn nhờ ngài một việc.
– Là việc gì xin tiểu thơ cứ nói, nếu là việc nằm trong khả năng của ta, ta nhất định sẽ tận sức. – Hầu tước khách sáo.
Song Ngư đưa một tay lên nói.
– Giúp đỡ ta, nhất định hầu tước sẽ có ngày cảm thấy hối tiếc. Bởi vì ta không phải là người như ngài nghĩ, chính vì vậy, ta sẽ buộc ngài làm điều này. Như vậy thì sau này ngài sẽ không phải tự trách mình.
Ngài hầu tước ra vẻ khó hiểu trước những lời Song Ngư vừa nói. Nhưng không đợi ngài phản ứng, hai mắt Song Ngư đã lóe lên một tia sáng xanh, lập tức ánh mắt hầu tước trở nên ngây dại.
– Hãy nghe kĩ đây Saevarr, ta muốn ngài ngày mai đưa ta tiến nhập điện hoàng gia. Hãy nói với quốc vương ta là cháu gái của ngài tên là Pisces và muốn gửi ta đến điện hoàng gia làm tùy tùng cho công chúa Heidr trong thời gian nàng ở tại Hyon.
Hầu tước trả lời với giọng nói vô cảm.
– Thuận theo ý nàng thưa tiểu thơ.
– Tốt lắm, bây giờ ta cần một nơi nghỉ ngơi, vài bộ áo quần tầm thường một chút. Bộ y phục bằng vảy cá này thật không hợp ột tùy tùng. Liệu ngài có thể sai người chuẩn bị hay không ?
– Thuận theo ý nàng thưa tiểu thơ.
Song Ngư gật đầu hài lòng rồi cất bước rời khỏi vườn hoa theo chân hầu tước về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, khi hừng đông vừa ló dạng, ngài hầu tước liền cho chuẩn bị một cỗ xe ngựa sang trọng, cùng Song Ngư tiến vào điện hoàng gia. Khi hai người bước vào chính điện thì đã thấy quốc vương cùng hoàng hậu ở trên ngai vàng chờ sẵn, hoàng tử Noah và công chúa Băng Quốc Heidr cũng có mặt. Heidr giương mắt chằm chằm nhìn vào dung mạo của Song Ngư khiến cho nàng cảm thấy có chút khó chịu. Song Ngư thầm than, nàng Heidr này quả thật là thiếu giáo dưỡng, hoàn toàn không có tư cách trở thành một công nương hoàng tộc, thật khó hiểu vì sao quốc vương và hoàng hậu có thể chấp nhận nàng ta. Chẳng lẽ triều đình Hyon quả nhiên đã bị Băng Quốc đàn áp. Hoàng hậu ở trên đài cao nhìn xuống, mở miệng khen ngợi.
– Saevarr, cháu gái của ngươi có nhan sắc vô cùng diễm lệ. Nàng ta tên là gì ?
Ngài hầu tước cung kính đáp.
– Thưa hoàng hậu, nàng tên là Pisces, là con gái của người em dâu của thần. Cha mẹ nàng lo toan kinh tế gia đình đành gửi gắm nàng ở lại Terre. Cũng thừa dịp cho nàng tiếp xúc với họ hàng hoàng tộc.
Quốc vương gật gù.
– Một công nương đã đến tuổi lấy chồng, nếu cứ khư khư giữ ở nhà thì không nên. Người có dòng máu quý tộc cũng nên kết hôn với người có dòng máu quý tộc. Như vậy thì quyền lực của gia đình chúng ta mới có thể bền vững. Hoàng hậu nói có phải không ?
– Quốc vương ngài đừng bận tâm. Sau khi hôn lễ của Noah kết thúc, nhất định thiếp sẽ làm chủ cho công nương Pisces một mối quan hệ tốt, nhất định không để cho nàng ấy thiệt thòi.
– Cảm tạ hoàng hậu và quốc vương đã quan tâm đến nàng. – Saevarr hành lễ.
Song Ngư cũng nhún người hành lễ mang ý tạ ơn, nhưng trong lòng nàng nặng trĩu. Người mà nàng muốn dành suốt cuộc đời bên cạnh không phải là một công tử quý tộc nào cả, mà là Noah, người đang ngồi ở trên kia, nhìn nàng với ánh mắt lơ đễnh. Chợt, nàng giật mình ngộ ra, Noah không nhận ra nàng là ai. Phải, nàng chỉ thay đổi y phục, chứ hoàn toàn không cải biến dung mạo, nhưng từ khi nàng bước vào điện đến giờ, tất cả những gì chàng làm là nhìn chăm chú vào hư không. Chuyện gì đã xảy ra với chàng ? Chẳng lẽ mới chỉ ba năm mà chàng đã lãng quên người đã cùng chàng thề non hẹn biển ?
Trong lúc đó, công chúa Heidr không có một chút lễ nghi mẫu mực kia thì đang mân mê cổ áo của chàng, mấy ngón tay dơ bẩn cố gắng tìm đường vào bên trong. Song Ngư liếc nhìn quốc vương và hoàng hậu, họ rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng vẫn phớt lờ như không. Có chuyện gì đang xảy ra tại cung điện này ? Tất thảy mọi người đều như đang diễn một màn kịch lớn, mọi thứ đều hết sức kỳ lạ và giả tạo. Nhưng điều quan trọng trong lúc này là Song Ngư không thể chịu nổi những hành động thô tục của nàng công chúa quái vật kia, và điều làm cho nàng càng thêm căm phẫn là thái độ cam chịu của Noah. Chàng đâu phải là một con người dễ khuất phục, ít ra đó chính là Noah mà nàng từng biết, từng yêu.
– Kr anes… – Song Ngư thì thầm một câu thần chú, hai mắt nàng thoáng một tia sáng nhạt.
“Rắc ! Rầm !” Cái ngai bằng gỗ tùng bách mà công chúa ngồi bỗng dưng đổ sụp, Heidr ngã chổng chơ trên đất. Mấy người hầu gái lật đật chạy đến đỡ, cùng lúc đó Song Ngư nhận ra trên gương mặt Noah thoáng có nét buồn cười, nhưng chàng nhanh chóng che giấu bằng nét mặt lạnh nhạt như cũ. Đúng là hả dạ, mấy ngàn năm nay nàng chưa từng chơi xấu một ai, nhưng đối với ả Heidr này thì dù có ném đá hay ném dao cũng không tính là chơi xấu.
Công chúa Heidr sau cú ngã hết sức xấu hổ đã điên tiết nổi đóa, nàng ta sừng sộ trỏ mặt quốc vương mà nói.
– Ngài mau lấy đầu kẻ nào đã đóng cái ghế chết tiệt này cho ta. Bổn công chúa chưa từng nhục nhã như vậy trong đời. Hoàng gia các người liệu mà hầu hạ ta tốt hơn một chút. – Nói đoạn định quay đi, nhưng lại thòng thêm một câu. – Còn nữa, kẻ nào dám cười bổn công chúa cũng giết nốt.
Sau khi công chúa Heidr đùng đùng rời khỏi chính điện, hoàng hậu mới thở dài nói.
– Pisces, công chúa Heidr vốn dĩ là một người khó chiều chuộng, lại được giáo dục ở một nền văn hóa khác với chúng ta. Nếu để cho nàng làm tùy tùng cho nàng ấy chỉ sợ làm khó cho nàng.
Song Ngư liền đáp.
– Hoàng hậu yên tâm, Pisces có thể xoay sở được. Pisces ở nhờ nhà dượng, không có gì báo đáp, chỉ có một chút việc nhỏ, sao có thể chưa làm đã chê khó.
– Nếu nàng đã nói vậy thôi thì cứ làm thử một thời gian. Nếu quả thực không chịu được thì cứ tìm ta mà nói thẳng. Ta nhìn nàng đã cảm thấy rất thích, ta nhất định sẽ chiếu cố nàng. – Hoàng hậu trìu mến nói.
– Pisces được hoàng hậu yêu mến, không gì hạnh phúc bằng.
Lúc bấy giờ, Song Ngư chợt cảm thấy Noah nhìn mình chăm chú, nhưng khi nàng quay sang thì hoàng tử đã nhìn đi chỗ khác.
Sau buổi ra mắt quốc vương và hoàng hậu, Song Ngư được chuẩn bị ột căn phòng ở điện phía nam gần với biệt viện của công chúa. Công chúa Heidr có lẽ vẫn còn đang ê chề nên nhốt mình trong phòng, không cho bất cứ ai vào hầu hạ. Việc đó vô tình cho Song Ngư một chút thời gian để dạo quanh cung điện.
Nàng vốn dĩ định tìm đến hoa viên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vườn hoa ở tẩm điện nào cũng đều cùng một kiểu, hoa lá ở phương Bắc vốn dĩ không được phong phú, có bao nhiêu loại nàng cũng đều đã thấy qua ở dinh hầu tước. Thậm chí cả tên của chúng nàng cũng thuộc. Vườn hoa ở chốn cao sang dầu có đẹp đẽ nhưng không có mấy ai thưởng lãm, thật buồn tẻ vô cùng. Thế là nàng đánh một vòng xuyên qua nhà bếp hoàng gia để tìm đường đến chuồng ngựa. Nơi đó mặc dù có hơi bẩn một chút, nhưng ít ra cũng có bầy ngựa để mà trò chuyện giải khuây. Đường đi tưởng ngắn nhưng hóa ra đi mải vẫn chưa thấy tới, chưa kể hai ba lần rẽ nhầm đường phải lặn lội trở ra. Chật vật nửa canh giờ Song Ngư mới tìm thấy chuồng ngựa. Vừa đẩy cửa bước vào thì nàng trông thấy một người đang nằm trên sàn rơm, dáng vẻ mệt mỏi, nhưng gương mặt thì vẫn đẹp mê hồn như vậy. Không phải hoàng tử Noah thì còn ai !
Trong bụng thầm than quái lạ, vì sao chàng không ở tại biệt viện mà lại đến một nơi bẩn thỉu thế này để ngủ. Song Ngư khẽ khàng đến gần, chăm chú quan sát nét mặt chàng. Bất giác, nàng đưa bàn tay lên trán chàng. Noah giật mình tỉnh giấc.
– Chuyện gì…Cô đang làm gì vậy ?
Song Ngư bình thản nói.
– Ta nhìn thấy sự mệt mỏi trên gương mặt của chàng. Nó khiến ta vô cùng đau lòng. Hãy để ta giúp chàng.
Noah không hiểu những gì Song Ngư nói, nhưng chàng cảm thấy một luồng hơi ấm từ tay nàng chầm chậm lan tỏa trên trán mình, thấm sâu vào bên trong, xua tan đi sự rã rời bên trong tâm trí chàng. Cảm giác ấy thật quen thuộc, dường như chàng đã từng được trải qua trong quá khứ, nhưng ký ức ấy đã chìm sâu trong tiềm thức, chỉ còn lại một chút bóng hình mờ nhạt. Cô gái này là ai ? Tại sao chàng lại cảm thấy dường như hai người đã từng gặp gỡ. Khi dòng suy nghĩ chấm dứt, bất chợt chàng đẩy tay Song Ngư ra.
– Công nương Pisces, nàng vì sao lại ở chuồng ngựa ? Ta nên quay trở về viện thôi.
Nói rồi Noah liền đứng lên, sửa soạn lại y phục, chuẩn bị bước ra ngoài.
– Khoan đã ! – Song Ngư lên tiếng gọi.
Noah chầm chậm quay lại nhìn nàng.
– Chàng quả thực không nhớ ta ? – Nàng hỏi.
Noah cau mày suy nghĩ.
– Xin thứ lỗi cho ta trí nhớ không được tốt. Nếu quả thực đã từng gặp gỡ, liệu nàng có thể nhắc ta nhớ hay không ?
– Thực không đáng để nhắc. Ta cũng nên về thôi. Có lẽ công chúa cần thay y phục.
Song Ngư từ biệt hoàng tử với một nỗi thất vọng tràn trề, mặc dù nàng biết rõ, trí nhớ của Noah chắc chắn đã bị ma thuật đen tối phong tỏa. Công chúa Heidr kia liệu có giở trò ma quái gì hay không ?
Trên đường trở về phòng, Song Ngư đi ngang qua biệt viện của Heidr, bên ngoài cửa viện có hai tên người băng đứng canh gác, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt mở to không chớp lấy một lần. Suy nghĩ một lúc, Song Ngư quyết định tiến vào, hai tên người băng thấy nàng tiến lại liền nói.
– Công chúa dặn công nương ngày mai hãy tới, hôm nay người không được khỏe, không muốn gặp ai.
– Thế à ? Được rồi, ngày mai ta sẽ mang đến một ít trà thảo dược hy vọng sẽ giúp nàng thoải mái hơn. – Song Ngư đáp rồi quay người định bước đi.
Chợt từ trong khuê phòng của công chúa vọng ra một tiếng hét thất thanh, sau đó là âm thanh khàn đặc như thứ tiếng của loài thủy quái Globin ở vùng đầm lầy phía Tây Nam. Song Ngư liền quay phắt lại thì bị hai tên người băng dang tay ngăn trước mặt. Nàng thầm nghĩ “Kỳ lạ ! Hai tên này muốn che giấu thứ quái quỷ gì ở bên trong ? Ta rõ ràng nghe thấy âm thanh không phải tiếng người.”
– Sao hai ngươi không chợp mắt một lát, để ta vào xem công chúa như thế nào ? – Hai mắt Song Ngư phát ra ánh sáng ma thuật.
Hai tên người băng liền bị thôi miên, đổ ngục xuống nền đất mà ngủ. Đoạn, nàng rón rén bước đến dòm qua khe cửa. Bên trong phòng, ánh nến mở tỏ. Có một bóng người ngồi run rẩy trên bàn trang điểm, có vẻ như đó là công chúa Heidr. Nhưng kỳ lạ thay, làn da hai bên cánh tay của nàng ta đã chuyển sang màu xanh tái, mấy ngón tay thô kệnh với móng vuốt đen sì. Công chúa ghê tởm nhìn cái hình hài của mình trong gương rồi từ từ lôi ra một lọ thuốc mỡ. Nàng ta chậm rãi bôi thứ thuốc nhơm nhớp xanh lên những vùng da bị bộc lộ, chỉ trong nháy mắt, làn da người mịn màng lại được hồi phục, mấy cái móng tay đen đúa cũng co trở lại vào trong da thịt. Nàng ta tiếp tục bôi thuốc lên cổ và mặt cho đến khi hoàn toàn trở lại hình dáng con người.
– Hừ ! Ma thuật đội lốt người. Ta không thể để i lừa gạt Noah như vậy. – Song Ngư nghiến răng thì thào. – Revelanusante…
Nàng đọc một câu thần chú, hai mắt hóa sáng rồi vụt tắt. Không có gì xảy ra cả, công chúa Heidr vẫn ung dung chiêm ngưỡng nhan sắc giả tạo của mình ở trong gương. Song Ngư kinh ngạc tự nhủ.
– Ma thuật quá cường đại. Ta không thể phá giải. Kẻ nào tạo ra loại thuốc mỡ ma thuật kia, quyền năng ít nhất cũng phải trên mười vạn năm. Chẳng lẽ lại là nàng ta ?
– Ai đó ? – Một giọng nói vọng ra từ bên trong.
Công chúa Heidr di chuyển cực nhanh về phía cửa, trên tay nàng lăm lăm một con dao găm. Song Ngư không chần chừ niệm chú tan biến vào không khí. Khi công chúa xông ra ngoài, chỉ nhìn thấy thuộc hạ nằm ngủ li bì trên sàn, nét mặt nàng liền trở nên hung ác vô cùng.
*
Khu vực thử thách đầu tiên của đấu trường Byon vẫn chìm trong màn sương tịch mịch. Bạch Dương và Sye đi xuyên qua rừng cột đá khổng lồ được chừng trăm thước thì thấy trước mặt quang đãng bớt. Sương mù ít đi khiến tầm mắt hai pháp sư được cải thiện. Một cảnh tượng đáng sợ hiện ra trước mắt. Trước mặt hai người là một khu vực đầy ắp xác người chết. Bạch Dương thận trọng bước đến xem xét một xác đạo chích ở gần đó, hai mắt của xác chết bị thiêu rụi chỉ để lại một lỗ hổng đen ngòm, da thịt cũng có dấu hiệu bỏng nặng. Nhưng kỳ lạ nhất là những tổn thương đó dường như là xuất phát từ bên trong, lớp da bên ngoài thì vẫn còn nguyên vẹn. Cứ như người này đã nuốt phải một hòn nham thạch vậy. Chàng dùng ngón tay quệt lấy vệt máu trên cổ.
– Máu còn ấm, những người này chỉ vừa mới chết mà thôi.
Sye cũng lật những cái xác ở cạnh đó để xem, nữ pháp sư kinh ngạc nhận thấy nguyên nhân cái chết hoàn toàn giống nhau.
– Họ đều là những đấu sĩ, pháp sư có, kiếm sĩ có, thậm chí cả đạo chích, cảnh vệ quân… Không có dấu hiệu ẩu đả, không có bất kỳ thương tích nào do vũ khí gây ra.Tất cả đều bị giết bởi cùng một phương pháp.
Bạch Dương hít một hơi sâu, rồi quay sang hỏi Sye.
– Thường ngày cô vẫn là kẻ thích đọc sách, thế trong tư liệu của Hội đồng có ghi nhận về loại ma thuật này hay không ?
Sye ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên nét mặt nàng chuyển sang trắng bệch. Đoạn, nàng run run nói.
– Ma thuật…tôi không nghĩ đây là ma thuật.
– Ý cô là sao ? – Bạch Dương lo lắng hỏi.
– Những người này đều là những chiến binh vô cùng lợi hại, thế nhưng lại bị giết chết vô cùng nhanh chóng. Chúng ta kiểm tra nhiều xác chết đều nhận thấy máu còn ấm nóng, chứng tỏ thời gian chết không cách biệt là bao nhiêu. Cả mấy trăm chiến binh bị tiêu diệt gần như cùng một lúc. Họ không chết do chém giết lẫn nhau mà do bị một ai đó sát hại. Theo như tôi thấy, ngay cả những thủ lĩnh chưởng quản đấu trường này cũng không thể có sức mạnh như vậy. Lại nói những xác chết này chỉ bị tổn thương ở bên trong, da thịt bên ngoài thì còn nguyên vẹn. Trên thế gian này làm sao có được thứ ma thuật có thể làm được như vậy. Trừ phi đây không phải là ma thuật.
– Nếu không phải ma thuật vậy thì là gì ? – Bạch Dương cảm thấy khó hiểu.
Ánh mắt của Sye thoáng có nét sợ hãi.
– Tôi không dám khẳng định. Nhưng trước đây tôi có từng xem qua một quyển kinh Faldocan do những tư tế của thời đại trước ghi lại. Trong đó có nói, thần giới thuở khai sinh có một giống loài sinh vật linh thiêng và hùng mạnh đại diện cho Ánh sáng và Thanh âm bất diệt. Đấng Sáng Tạo nói rằng, những kẻ có đôi mắt trần tục, đôi tai trần tục không thể nhìn thẳng hay trực tiếp nghe được thanh âm của loài sinh vật này. – Sye dừng lại một lát rồi nói tiếp. – Đó chính là thiên thần.
– Thiên thần ? – Bạch Dương kinh hãi thốt lên.
– Phải ! Kinh Faldocan kể rằng khi thần giới xâm lược nhân gian, trong đạo quân nhà trời có đến trăm ngàn thiên thần. Những loài ác quỷ và quái vật ở nhân gian chỉ cần nhìn thấy hoặc nghe thấy tiếng hát của thiên thần thì lập tức bị thiêu đốt. Sức mạnh của thiên thần là vô thượng, không một loài sinh vật nào ở phàm giới có thể chống lại được, kể cả con người. Trừ phi một phàm nhân được các vị thần lựa chọn làm tư tế, khi đó họ sẽ được ban cho thị giác và thính giác ưu việt để có thể giao tiếp với những sinh vật của thần giới.
– Ý cô là…những đấu sĩ này đã nhìn thấy…thiên thần ? – Bạch Dương lắp bắp nói.
– Tôi không biết. Nhưng sao có thể…thiên thần sao lại có mặt ở nhân gian, lại còn ung dung đi lại trong đấu trường mà không một ai biết ? Không lẽ thủ lĩnh hội đồng chưởng quản khu vực này không hề hay biết gì hay sao ? – Sye cảm thấy khó hiểu. Hoặc là thủ lĩnh cũng đã bị…
Đột nhiên, trong không trung vang lên tiếng đập cánh của một loài lông vũ. Âm thanh phành phạch rất lớn, tưởng chừng như ở sát ngay bên trên đầu, nhưng khi hai pháp sư đồng loại nhìn lên thì không thấy gì cả.
– Đó có phải… – Bạch Dương run rẩy nói.
Sye đưa một tay lên môi ra hiệu cho chàng im lặng. Một lúc sau, không gian hoàn toàn yên lặng, sinh vật nọ không hề xuất hiện.
– Chúng ta phải đến chỗ sàn đá ngay, nếu như nghe thấy tiếng đập cánh thì nhất thiết phải nhắm mắt và bịt tai lại. Nếu nhìn thẳng vào thiên thần thì hậu quả sẽ như những người kia.
Bạch Dương gật đầu.
– Được, chúng ta di chuyển tiếp.
*
Ở một khu vực khác trong đấu trường, đội của Sư Tử và Bảo Bình vẫn đang quyết đấu với chiến đội khác. Nữ pháp sư Katrine liên tục điều khiển trận địa những mũi tên ma thuật điên cuồng tấn công Bảo Bình, Cratos và Sư Tử. Con sói lửa do Bảo Bình triệu hồi bị những mũi tên ma thuật tấn công dữ dội không thể di chuyển được, ánh lửa trên cơ thể lập lòa tựa như muốn tắt. Bảo Bình liền niệm chú thu hồi sói lửa. Trong lúc đó, Cự Giải ở đàng sau một tay nâng khiên ma thuật chắn ngang mặt, một tay lôi công chúa Helena ra phía sau lưng mình. Sau khi đã đứng cản trước mặt Helena, Cự Giải quyết định hỗ trợ đồng đội. Nàng giơ một ngón tay vạch lên không trung hình tia chớp, đoạn lôi từ tay áo ra một loại cỏ thơm, ném về phía trước, môi niệm chú.
– Strikian protectevas..
Nhành cỏ thơm nhanh chóng bốc cháy, ngọn lửa màu xanh lơ kì lạ lơ lửng giữa không gian. Từ nhành cỏ đang cháy, một làn sóng xanh biếc nhanh như cắt lan tỏa ra xung quanh. Sau khi đã bao bọc lấy Bảo Bình, Sư Tử và Cratos, làn sóng ma thuật liền chuyển biến tạo thành một vòng sáng bọc lấy ba đấu sĩ. Chỉ thấy những mũi tên ma thuật vừa chạm phải vòng sáng này thì lập tức bị dội ngược trở ra.
– Khiên ma thuật ? – Katrine kinh ngạc kêu lên.
Bảo Bình đắc chỉ quay lại khen ngợi.
– Có thể tạo ra một tấm khiên ma thuật kích cỡ dường này, nàng quả nhiên là lợi hại.
Cử Giải mỉm cười nói.
– Ta thấy khu vườn trước biệt viện của Tướng quân có trồng loại cỏ ma thuật này nên tiện mang theo một ít, không ngờ lại có chỗ dùng.
Nhận thấy pháp thuật không còn hiệu nghiệm, Katrine tức giận vô cùng. Gã thợ săn có tên là Baldun cũng cảm thấy bế tắc trước sự bảo vệ của tấm khiên nọ. Nhưng bất chợt một trong hai kiếm sĩ của đội này nhún người nhảy vọt ra trước, lôi từ trên lưng xuống một cây rìu bằng bạc. Lưỡi rìu này vừa nhìn qua đã biết là một loại vũ khí trân quý, thân rìu được làm bằng gỗ đen bóng, lưỡi rìu được điêu khắc vô cùng tinh tế. Tên kiếm sĩ lớn giọng nói.
– Katrine, Baldun, hãy để ta cho chúng thấy sự lợi hại của cây rìu Alastair.
– Cây rìu của Alastair ? – Sư Tử kinh ngạc nói.
– Ngươi biết cây rìu đó à ? – Bảo Bình quay sang hỏi.
– Đúng vậy, Alastair năm xưa là hoàng đế đời thứ mười của đế chế Zodiacus đệ lục. Ngài ta là một chiến binh vô cùng dũng mãnh. Sau trận chiến chống lại con thủy quái Kronka ở vùng biển phía Đông, Alastair được Thần hòa bình Mora tặng cho cây rìu này làm phần thưởng. Người ta cho rằng cây rìu của Alastair được rèn đúc tại thần giới, sắc bén vô cùng, không có vật chất nào có thể chịu được sự tấn công của nó. – Sư Tử giải thích.
– Ha ha ha ! Ngươi quả nhiên là có kiến thức. Nhưng ngươi nói thiếu mất một điều. – Tên kiếm sĩ đắc chí nói. – Cây rìu của Alastair còn có khả năng khắc chế ma thuật. Pháp sư các ngươi tự cho rằng có ma thuật thì chiếm được ưu thế, để ta xem cái khiên ma thuật kia có chịu được một nhát của ta hay không.
Vừa dứt lời, hắn vung rìu bổ về phía tấm khiên ma thuật do Cự Giải triệu hồi. Một âm thanh chói tai vang lên, mặt đất chấn động. Nhành cỏ đang cháy lơ lửng trên không đột nhiên run lên một cái rồi tan thành tro bụi. Cùng lúc đó, khiên ma thuật xuất hiện một vệt nứt lớn. “Rắc !” “Choang !”, trong chớp mắt, hàng rào phòng thủ lợi hại của đội Bảo Bình vỡ tan tành. Sức công phá của cây rìu thần còn mạnh đến nổi dư chấn của nó thổi Cự Giải bay ngược về phía sau một khoảng, ngã nhào ra đất. Helena hốt hoảng chạy đến đỡ lấy nàng. Sư Tử, Bảo Bình và Cratos cũng lập tức rút về xem xét tình hình của Cự Giải. Bảo Bình lo lắng hỏi.
– Nàng không sao chứ ?
Cự Giải lắc đầu.
– Không sao, cũng may là có nhành cỏ ma thuật đỡ thay, nếu như đó là tấm khiên do chính bản thân ta làm nguồn thì chắc đã thiệt mạng.
– Hừ, một binh khí của thần linh sao lại lọt vào tay một kiếm sĩ tầm thường như hắn. Như vậy rõ ràng là gian lận. – Cratos tức tối nói.
– Nhưng quy định của đấu trường đâu có cấm đấu sĩ không được sử dụng thần binh. – Sư Tử đáp.
– Bây giờ thì khó khăn rồi. Chiếc rìu đó khắc chế ma thuật, như vậy những linh thú của ta cũng không phải là đối thủ của nó. – Bảo Bình than thở.
– Thần binh thì thần binh, ta cũng có thanh gươm cực hỏa cực nhiệt do thợ rèn thiên tài Hyazin rèn đúc, để ta đối đầu với hắn. – Sư Tử vung gươm, xông về phía trước đối diện với tên kiếm sĩ nọ.
– Ha ha ha, thật tức cười, một thanh gươm do người phàm rèn đúc, dù có quý báu như thế nào cũng không thể so sánh được với một mảnh rác tại thần giới. Huống chi đây là vũ khí do chính các vị thần rèn nên.
– Đừng nói nhiều, thử thì biết ngay thôi. – Sư Tử đưa hai ngón tay lên môi niệm thần chú, thanh gươm trên tay chàng đột nhiên rung lên bần bật, lưỡi gươm tỏa sáng chói lòa, hơi nóng hừng hực tỏa ra xung quanh khiến người ta có cảm giác như đang đứng gần một lò lửa.
Nhận thấy sức mạnh của thanh gươm nọ không thể coi thường, tên kiếm sĩ đối phương cũng không tiếp tục đùa giỡn, hắn xoay thanh rìu trên tay một vòng, lưỡi rìu quét trong không trung tạo thành cuồng phong. Cảnh tượng uy vũ do cây rìu thần tạo nên khiến cho người ta khiếp sợ. Sư Tử nheo mắt nhìn qua màn khói bụi mù mịt, đoạn tay cầm gươm nâng cao, đâm xuyên qua gió bão. “Keng !” mũi gươm đỏ rực chạm phải một vật vô cùng cứng chắc. Khi nhìn lại thì chàng nhận ra lưỡi rìu đã nằm chắn ở phía trước. Một vầng sáng ánh bạc lan tỏa từ lưỡi rìu đối chọi dữ dội với hơi nóng từ thanh gươm của Sư Tử. Một đoạn mũi gươm bắt đầu bị ánh sáng nọ áp đảo, màu đỏ rực như thép nung dần chuyển sang màu xám, lui dần về phía chui gươm.
– Không ổn ! – Cratos ở phía sau thốt lên. – Cây rìu chết tiệt đó đang khắc chế ma thuật của thanh gươm.
Sư Tử cũng nhận ra được điều đó, chàng liền thu gươm lại, cùng lúc nghiêng người né lưỡi rìu vừa chém tới. Nhát chém sượt qua ngực giáp của Sư Tử rồi cắm phập xuống nền đất, mặt đất liền rung chuyển một cái rồi nứt ra một đường dài xuyên qua dưới chân Sư Tử, đất cát như bị một sức mạnh vô hình cày xới lên. Chấn động của nhát chém khiến cho Sư Tử ngả nghiêng, nhưng chàng nhanh chóng trụ mũi gươm xuống đất để đứng vững trở lại.
Tên kiếm sĩ không đợi đối phương kịp phục hồi, hắn vung rìu phóng tới một nhát chém khác. Sư Tử rút kinh nghiệm ban nãy, thay vì ngã người ra sau, chàng lại lách sang một bên để tránh. Nhưng tên kiếm sĩ dường như đã tính toán được hướng di chuyển của chàng, lưỡi rìu đương bổ xuống liền lật sang bên hướng về phía Sư Tử vừa chuyển người đến. Bất ngờ trước đòn tấn công của đối phương, Sư Tử chỉ vừa kịp giơ gươm lên chắn ngang lưỡi rìu, nhưng liền bị sức mạnh áp đảo của rìu thần đẩy ngược trở lại, lưỡi gươm đỏ rực cắm phậm vào bắp tay chàng. Hơi nóng dữ dội khiến cho áo giáo của Sư Tử tan chảy, một dòng máu đỏ tươi phụt ra. Sư Tử kêu lên đau đớn.
Thấy Sư Tử thất thủ, Cratos liền rút gươm xông ra tương trợ, nhưng ngay lập tức bị một mũi tên cắm phập vào vai, lăn quay ra đất. Bảo Bình cũng không chần chừ niệm chú triệu hồi một đàn rắn xuất hiện trên mặt đất, lao về phía tên kiếm sĩ, nhưng hắn chỉ vung tay chém một nhát đàn rắn liền tan biến vào hư không. Cây rìu thần quả nhiên có sức mạnh vượt trội, không một ma thuật nào có thể thi triển được.
Tên kiếm sĩ gương mặt thoáng hiện nét độc ác, vung rìu nhằm vào ngực Sư Tử mà bổ tới, quyết tâm lấy mạng của chàng. Đột nhiên ngay lúc đó, tất cả những người tại trường nghe thấy âm thanh đập cánh của một loài chim. Âm thanh rất lớn và rõ ràng khiến hết thảy đều phải chú ý. Nhưng một lúc sau thì dừng, không gian bốn bề yên ắng.
– Ngươi có nghe thấy không ? – Tên thợ săn Baldun quay sang hỏi đồng đội. – Nghe cứ như là một con chim khổng lồ vậy.
– Có phải là quái vật không ? – Tên thợ săn còn lại sợ hãi nói.
Ở bên này, Helena cũng cảm thấy sợ hãi, nàng níu chặt tay áo Cự Giải. Nữ pháp sư liền trấn an.
– Công chúa đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ lo cho nàng.
Đột nhiên từ trong màn sương mù dày đặc quanh khu vực giao chiến của hai đội, có tiếng bước chân từ tốn vọng lại. Kèm theo đó còn có âm thanh của một thứ gì đó bằng kim loại nện xuống nền đất. Hết thảy mọi người đều dồn ánh mắt về phía đó. Một bóng người dần dần xuất hiện. Một thiếu nữ uyển chuyển bước tới, trên tay ả ta là một thanh quyền trượng đen tuyền, đầu quyền trượng mang hình đôi cánh, gương mặt của thiếu nữ bị che khuất phân nửa bởi mũ áo choàng cũng một màu đen tuyền, tà áo kéo dài chấm đất.
Cự Giải vừa nhìn thấy người này liền cảm thấy bủn rủn, nàng mở miệng định thốt lên điều gì đó nhưng câu chữ dường như bị mắc ở trong họng không nói ra được. Helena cảm thấy bàn tay Cự Giải lạnh ngắt nhưng không hiểu vì lý do gì.
Trong lúc đó, tên kiếm sĩ cầm rìu thần cũng căng thẳng theo dõi người mới đến. Một thiếu nữ xuất hiện trong khu vực đấu trường, đơn độc mà lại vô cùng ung dung, rõ ràng không phải là tầm thường. Nghĩ vậy hắn liền nắm chặt thanh rìu thần chắn ngang trước mặt ở tư thế phòng thủ. Chỉ thấy thiếu nữ khẽ nhếch miệng cười, hàm răng trắng tinh hé lộ giữa đôi môi đỏ mọng như máu. Ả ta tiếp tục bước đến gần tên kiếm sĩ không chút e dè. Tên kiếm sĩ quát.
– Con mụ kia, đứng yên cho ta, ngươi dám tiến thêm một bước ta sẽ chém chết.
Thiếu nữ không chút phản ứng, vẫn từng bước tiến tới gần hơn. Tên kiếm sĩ cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, đoạn, hắn liều mạng vung rìu nhằm vào thiếu nữ áo đen chém toàn lực.
“Keng !”
Một âm thanh sắc lẻm vang lên, không ai thấy thiếu nữ ấy đã cử động như thế nào, chỉ thấy khi nhìn lại thì cánh tay nõn nà của ả đã giơ lên cao từ lúc nào, làn da mịn màng trực tiếp nghênh đón lưỡi rìu thần. Một luồng sang chấn mạnh mẽ bốc ra xung quanh khiến cho hết thảy đấu sĩ hai đội phải cúi rạp người. Trước ánh mắt kinh hoàng của gã kiếm sĩ, lưỡi rìu thần bùng sáng dữ dội như đốt cháy hết tất thảy năng lượng chứa đựng ở bên trong rồi đột nhiên vụt tắt. Một đường nứt xuất hiện trên mặt rìu rồi toác rộng ra, cây rìu của Alastair rụng xuống như một vật phế thải.
Không một ai có mặt ở đó có thể tin vào mắt mình. Thiếu nữ thần bí chỉ dùng một ngón tay để đối chọi với một thần binh, chẳng những vô hiệu hóa đòn tấn công của thanh rìu mà còn đồng thời hủy diệt nó.
Ngay sau đó, không đợi tên kiếm sĩ kịp hoàn hồn, thiếu nữ liền dùng một tay nắm cổ hắn nâng lên cao. Tên kiếm sĩ cao to nặng đến trăm cân bị ả nhắc bổng dễ dàng như nắm một con rối. Hắn điên cuồng vùng vẫy nhưng không thể thoát được cánh tay thon thả của thiếu nữ nọ. Đoạn, ả dùng tay còn lại từ từ cởi mũ choàng ra. Không ai có thể nhìn thấy rõ gương mặt của ả, chỉ thấy hai mắt ả phát ra ánh sáng chói chang hơn cả mặt trời. Cả một vùng không gian tràn ngập trong ánh sáng dữ dội. Tên kiếm sĩ gào thét đau đớn, hai mắt của hắn đồng thời bốc cháy ngùn ngụt, mạch máu trên cơ thể cũng đỏ lừ như dung nham. Không cần nói ra thì ai cũng biết hắn đang bị thiêu chết từ bên trong.
Đồng bọn của tên kiếm sĩ thấy cảnh tượng đó liền không còn hồn vía, quay đầu bỏ chạy. Thiếu nữ thần bí thấy vậy liền vứt xác tên kiếm sĩ sang một bên rồi bằng tốc độ nhanh khủng khiếp, ả xuất hiện gần như cùng lúc trước mặt bốn tên đấu sĩ nọ bao gồm cả pháp sư Katrine, dùng một tay nhẹ nhàng vặn cổ cả bốn người quay ngược ra sau. Sau khi hạ sát năm đấu sĩ đội kia, thiếu nữ áo đen liền xuất hiện trước mặt Cự Giải nhanh như chớp. Ả mỉm cười lên tiếng.
– Có phải ta đã làm cho ngươi kinh sợ…pháp sư Cự Giải ?
Cự Giải bấy giờ mới lắp bắp thốt được mấy chữ.
– Nữ…nữ ác thần.