Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 10
Chương 10
Thảo nguyên bao la trải dài trước mắt, mịt mù đàng xa, một dãy núi đá đồ sộ ẩn mình trong sương tuyết.
Đó chính là dãy núi Amarak, dãy núi hùng vĩ nhất tại trung tâm của lục địa cũng chính là bức tường thiên nhiên đánh dấu biên giới giữa hai vương quốc Konarz và Cyrion suốt hơn một vạn năm. Con đường nhanh nhất để tiến nhập Cyrion từ phía Tây Nam chính là đi xuyên qua thung lũng Amarak. Truyền rằng đã từng có lúc dãy Amarak còn đồ sộ hơn bây giờ gấp mấy lần. Núi đá dựng đứng chen nhau không có lấy một kẽ hở. Thế nên cư dân của đế chế Zodiacus cổ xưa nếu muốn đến được vùng lãnh thổ bên kia chân núi thì đều phải chọn con đường vòng vô cùng xa. Cho đến khi xảy ra một trận địa chấn dữ dội vào khoảng một trăm vạn năm về trước, một phần của núi đá sụp đổ đã tạo thành thung lũng này thì sự giao thương tại trung tâm lục địa mới trở nên dễ dàng. Thung lũng Amarak rộng ba dặm, kéo dài năm mươi dặm. Thông lộ vượt qua thung lũng khúc khuỷu muôn hình vạn trạng, lại thêm hai bên là vánh đá cao ngàn thước đổ bóng hiên ngang tạo nên một cảnh quan địa lý hết sức kì diệu và hùng vĩ.
Trên con đường thênh thang vượt qua đồng cỏ, hai con ngựa một đen một trắng nối đuôi nhau phi với tốc độ cao nhất nhằm hướng đó mà tiến tới. Cưỡi trên lưng con ngựa trắng bờm dài, nữ pháp sư Sye nét mặt khẩn trương. Trên tay nàng, một nhành hoa trắng đã dần chuyển sang màu héo úa. Thấy được nỗi lo lắng của Sye, Bạch Dương bên cạnh động viên.
– Đừng lo, chỉ cần vượt qua thung lũng trước mặt thì ta đã tiến nhập lãnh địa của Cyrion, các thủ lĩnh buộc phải bỏ cuộc.
Sye khẽ gật đầu rồi đánh ngựa phóng nhanh hơn về phía trước.
Chạy được nửa ngày thì người và ngựa đã lọt thỏm bên dưới bóng râm của núi đá. Tiếng vó ngựa dội lại từ hai bên vách đá nghe như hàng ngàn kị sĩ đang đồng loạt xông trận. Ánh mặt trời khó nhọc rọi vào thung lũng chỉ đủ khiến cho khung cảnh nhuộm một màu âm u. Không khí của vùng lãnh thổ phía Bắc cũng len lõi tràn vào thung lũng đem tới cái lạnh se sắt. Dù không có tuyết nhưng cũng đủ khiến con người ta run rẩy.
Đột nhiên, trong không gian vọng đến một âm thanh lạ khiến Bạch Dương và Sye kéo cương dừng ngựa lại nghe ngóng. Âm thanh vọng đến ngày một rõ ràng hơn.
– Cứu tôi với ! – Tiếng kêu cứu đầy sợ hãi vang lên cùng tiếng chân người rần rần kéo đến.
Hai pháp sư nhìn nhau, đoạn, Bạch Dương toan đánh ngựa xông lên những bị cánh tay của Sye chặn lại.
– Có người đang đến, ta tốt nhất nên có sự chuẩn bị hơn là lao về phía đó.
Cảm thấy suy nghĩ của Sye rất có lý, Bạch Dương gật đầu, quyền trượng trên lưng được rút ra chắn ngang trước mặt, tay trái vạch lên không trung một kí hiệu lửa. Ở bên cạnh Sye cũng đã tuốt thanh gươm bạc và niệm thần chú bảo vệ. Cả hai pháp sư đăm đăm nhìn về phía trước.
Tiếng chân mỗi lúc một gần, rồi đột nhiên từ một khúc ngoặc phía trước, một bóng người nhỏ thó béo núc phóng ra với một tốc độ kinh khủng. Vừa chạy hắn vừa kêu cứu ỏm tỏi.
– Người lùn ? – Sye kinh ngạc.
Gã người lùn tuy không được thon thả cho lắm nhưng tốc độ chạy này thì quả thực rất đáng nể. Nhưng điều gì đã khiến hắn ta chạy trối chết như vậy. Chẳng phải chờ đợi lâu, thắc mắc của hai pháp sư liền được giải đáp. Ngay sau khi gã người lùn vượt qua khúc quanh thì sau vách đá cũng lần lượt xuất hiện năm bóng người nữa cầm gươm giáo đuổi theo. Nhìn kĩ lại thì bọn chúng cũng chẳng phải là người mà chính là năm tên Dã Nhân mặt mày nanh ác đang điên cuồng muốn lấy mạng người lùn kia. Trong khi Sye vẫn còn do dự chưa hành động thì Bạch Dương ở bên cạnh đã xoay quyền trượng nhảy khỏi ngựa.
– Bọn Dã Nhân này quá lộng hành.
Chàng hét lên một tiếng rồi vung tay tung một quả cầu lửa về phía một trong năm tên Dã Nhân khiến hắn bị thổi bay về phía sau, cháy rụi thành tro.
Anh chàng người lùn với tốc độ chạy đáng kinh ngạc cuối cùng đã an toàn nấp phía sau Bạch Dương và Sye. Bốn tên Dã Nhân thấy đồng bọn bị thiêu chết không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn trở nên hung hãn hơn. Quả đúng là Dã Nhân không có trí óc. Chúng gầm gè chĩa vũ khí về phía Bạch Dương. Ở đàng sau, Sye cũng đã xuống ngựa nàng tiến đến bên cạnh Bạch Dương. Không nói một lời, nữ pháp sư phất tay, bốn thanh kiếm băng từ không khí ngưng tụ. Gã người lùn kinh ngạc nhìn hai vị pháp sư thi triển ma thuật, trong lòng hắn không khỏi có sự ngưỡng mộ. Nhìn bốn thanh kiếm sắc bén lơ lửng trong không trung, bọn Dã Nhân dường như không sợ chết, chúng nhe nanh lao tới như điên dại. Sye lạnh lùng vung tay ra phía trước, bốn thanh kiếm nhẹ nhàng xuyên thủng cơ thể của bọn quái vật khiến bọn chúng chết ngay tại trận.
Xử lý bọn Dã Nhân xong, Bạch Dương quay về phía gã người lùn lên tiếng.
– Người không sao chứ ?
Người lùn nọ vội vàng lấy lại hơi thở, mồ hôi nhễ nhại.
– Không…không sao. Thật may mắn quá, gặp được hai vị trong lúc nguy cấp.
Đột nhiên, Sye lạnh lùng ngắt lời hắn.
– Ngươi vì sao lại bị bọn Dã Nhân đuổi giết ?
– A…ta..ta… – Người lùn lắp bắp trả lời. – Ta đang trên đường trở về Cyrion sau khi đi buôn thì bất ngờ gặp một toán Dã Nhân ở cuối thung lũng.
– Có vẻ như con đường phía trước đã bị chúng mai phục. – Sye lo lắng nhìn Bạch Dương.
– Phải, phải, phía trước còn rất đông. – Gã người lùn thêm vào.
Bạch Dương trầm ngâm.
– Như vậy thì gay quá, nếu chúng ta trở lại và đi vòng qua dãy Amarak thì ít nhất phải tốn thêm năm ngày nữa. Hoa trốn tìm thì không còn giữ được bao lâu.
Gã người lùn béo ị lén nhìn biểu cảm của hai pháp sư rồi nói.
– Hai vị cũng muốn qua bên kia thung lũng ?
– Phải. – Sye trả lời.
– Thế thì tôi biết một thông lộ. Chỉ mất một ngày là có thể đến được thành trì gần nhất.
– Thông lộ ? – Bạch Dương nghi ngờ.
– Phải. Có lẽ các vị không biết, bên dưới lãnh thổ thành đã từng là thành trì của đế chế Người Lùn cổ xưa. Nếu không đi được trên mặt đất ta hoàn toàn có thể sử dụng đường bên dưới lòng đất. Và các vị an tâm. Ta đây nắm rõ bên dưới ấy như lòng bàn tay. – Hắn tỏ ra vẻ tự tin.
Sye nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới. Nàng nhận ra một điều, người lùn trước mặt không chỉ đơn giản là một người lùn khắc khổ với nghề buôn hay rèn đúc vật dụng vẫn thường thấy tại những thành thị của con người. Kẻ này vận trên người một bộ áo quần tuy gọn gàng, đơn giản nhưng xét về chất liệu lại cực kỳ tốt. Một thứ vải vóc của quý tộc. Nhận thấy ánh mắt của Sye, người lùn cười xuề xòa rồi nói một cách trịnh trọng theo lễ nghi của quý tộc.
– Ôi ta thật vô lễ quá. Xin được tự giới thiệu, ta là Gombi de Franches. Hậu duệ của Hoàng Đế Minerda vĩ đại.
– Minerda ? – Bạch Dương nghi hoặc nhìn Sye.
Bình thường trong những lớp học về lịch sử lục địa ở tháp hội đồng, Sye vẫn luôn là một học sinh chăm chỉ, thế nên với thắc mắc của Bạch Dương, nàng bình tĩnh giải thích.
– Ông ta được cho là Hoàng đế vĩ đại nhất của Đế Chế Người Lùn. Thời đại của ông ta, Người Lùn thống trị lòng đất.
Gombi có vẻ hài lòng với cách diễn giải đó, hắn ta nói.
– Thế nào ? Hai vị có muốn theo tôi hay không ?
– Chúng ta không có lựa chọn nào khác. – Bạch Dương nói.
Sye cũng gật đầu đồng ý. Hai pháp sư thả ngựa, rồi bước theo Gombi vào sâu trong thung lũng.
Đi được một đoạn đường khá xa, Gombi đột nhiên dừng lại, gã tiến đến một mỏm đá nhô ra từ vách đá dựng đứng ở bên trái. Bạch Dương và Sye cũng ngạc nhiên nhìn thử. Mỏm đá nọ thoạt nhìn tưởng như là một hòn đá khổng lồ bị rơi xuống từ một vụ đá lở. Nhưng kỳ lạ thay, khi tiến đến gần thì họ cùng lúc nhận ra, ngay bên cạnh mỏm đá là một cửa hang nhỏ được che dấu rất kín đáo. Người đi đường bình thường nếu không tiến gần sát mỏm đá thì không tài nào nhận ra được thông lộ này. Thậm chí trong một bối cảnh toàn núi và đá, để nhận ra vị trí của mỏm đá đặc biệt này cũng thực sự là một vấn đề. Người lùn Gombi kia quả thực có một khả năng tìm đường đáng nể.
Gombi quay đầu nhìn hai pháp sư cười hả hê rồi tự mình bước vào trong hang, đoạn ra hiệu cho họ cùng bước vào. Bạch Dương do dự một lúc rồi cũng chui vào, tiếp theo đó là Sye. Mặt đất trong hang ẩm ướt và đầy mùi phân dơi khiến cho Sye cảm thấy ghê tởm, nàng kéo nhẹ gấu váy lên cao và di chuyển khó nhọc về phía trước. Họ di chuyển hết sức chậm chạp qua một quãng đường chật hẹp và lầy lội. Cuối cùng, cái hang cũng dẫn đến một không gian ngầm rộng rãi và dễ thở hơn. Gombi quay sang Bạch Dương và nói.
– Làm phiền ngài đây ột chút ánh sáng.
Bạch Dương hiểu ý, chàng khẽ nâng tay trái, một quả cầu lửa cuộn tròn bùng cháy trong lòng bàn tay chàng. Ánh lửa lập lòe soi sáng vùng không gian trong hang động. Khi ánh sáng vừa chạm vách hang thì cũng là lúc hai pháp sư nhận ra một quần thể kiến trúc hết sức kỳ vĩ hiện ra trước mắt. Những cây cột bằng đá khổng lồ chống từ mặt đất lên đến trần động, chiều ỗi cột đến hơn chục thước, bề ngang có thể sánh với cổ thụ trăm năm. Trên cột đá và trần hang, vô số hình ảnh điêu khắc công phu được cẩn thận thêm thắt. Cách khoảng hai mươi bước trước mặt ba người là một chiếc cầu bằng đá bắt ngang qua một vực sâu tối om ở bên dưới. Chiếc cầu dài đến hơn năm trăm thước dẫn đến một sảnh lớn có đến chín mươi chín bậc thang, đi đến cuối sảnh là một cánh cổng sắt khổng lồ đóng im ỉm.
Gombi đứng bên cạnh chiêm ngưỡng những biểu hiện trên gương mặt hai pháp sư một cách đầy thích thú. Đoạn, gã nói với giọng tự hào.
– Chào mừng hai vị đến với Thông Đạo Sâu. Xin hãy dành vài phút quý báu để chiêm ngưỡng công trình sáng tạo của tổ tiên Người Lùn.
Truyền rằng hàng vạn năm trước đây, đế quốc của Người Lùn bên dưới lòng đất cũng rộng lớn không kém gì lãnh thổ của Đế chế Zodiacus thống nhất trên bề mặt của lục địa. Vương quốc Người Lùn đầu tiên được tìm thấy, thậm chí còn cổ xưa hơn cả những ghi chép để lại từ giai đoạn Đệ tam. Người Lùn trong thời đại ấy là một trong ba tộc sinh vật lớn nhất của lục địa: Con người, Tiên Yêu, Người Lùn. Ba chủng tộc lớn này thời xa xưa quan hệ hết sức mật thiết, sự giao thương, trao đổi cũng rất thường xuyên và thịnh vượng.
Những thành thị của Người Lùn thời cổ xưa là những công trình vĩ đại nằm sâu bên dưới lòng đất. Trong một ghi chép của Oztalemda, một vị tướng quân thời Đệ Tam sau khi trở về từ vương quốc Người Lùn có đoạn:
“Hoàng đế Người Lùn Minerda thống trị đến một trăm hai mươi thành trì, hết thảy được kết nối bởi những thông đạo và mê cung vô cùng rộng lớn…”
Minerda di dời kinh đô xa về phương Bắc để đẩy mạnh việc khai thác khoáng sản và sản xuất thủ công. Trong thời kỳ hưng thịnh này, Người Lùn xây dựng thành thị bên dưới mọi vùng lãnh thổ của con người. Để nối liền chúng với nhau, những Thông Đạo Sâu được xây dựng như một mạng lưới giao thông ngầm vĩ đại. Ngoài ra, những kiến trúc sư và kĩ sư Người Lùn còn tạo ra nhiều kỳ quan dưới lòng đất khác như: Đền Thờ Đá, Hồ Pha Lê…
Sau khi trận chiến phân ly Đế chế của loài người diễn ra, Đế quốc của Người Lùn lâm vào khủng hoảng. Nội chiến tranh giành quyền lực trong nội bộ quý tộc Người Lùn trở nên khốc liệt. Hơn một vạn năm trước, Bóng tối nhúng tay vào thế giới của Người Lùn, Dã Nhân cùng vô số loài quái vật tràn ngập Thông Đạo Sâu và các thành trì lớn. Bất đồng giữa hoàng tộc và các chiến binh đã dẫn tới việc thất bại trong cuộc chiến bảo vệ các thành trì. Sự sụp đổ của Đế chế Người lùn diễn ra như lũ quét đã đẩy chủng tộc Người Lùn đến bờ vực diệt vong. Đa số những công trình bên dưới lòng đất bị tàn phá dữ dội, hầu hết các thành trì đều đã bị bỏ hoang. Một số lượng lớn Người Lùn di tản lên mặt đất và sống cùng với con người. Một số khác tập hợp thành những cộng đồng nhỏ, tiếp tục cuộc sống khai khoáng bên dưới lòng đất, họ di chuyển liên tục qua các thành trì tan hoang nhằm tránh xa những mối hiểm nguy tràn ngập trong những thông đạo.
Trên thực tế, hiện tại, vẫn còn một vương quốc Người Lùn tồn tại, đó là vương quốc của Balmar nằm ở bên dưới khu vực phía Bắc vương quốc Konarz. Ghi chép cho rằng tại vương quốc này đã từng có một kiến trúc sư vô cùng tài giỏi tên là Hyazin, ông ta đã sáng tạo ra những Chiến Binh Đá khổng lồ, nhờ đó mà thành trì ấy trụ vững trong một thời gian dài. Về sau Hyazin đột ngột biến mất, người ta cho rằng Bóng tối đã tiêu diệt ông ta. Bí mật về kỹ thuật chế tạo Chiến Binh Đá cũng theo đó mà thất lạc. Tổ tiên của Balmar dùng lượng lớn thuốc nổ, san lấp Thông Đạo Sâu nối liền những công trình khác với vương quốc của mình, từ đó cách ly vương quốc này khỏi Đế chế Người Lùn đã sụp đổ.
Người Lùn không giống Tiên Yêu và Con người, họ không thể bước chân vào Cõi Mộng do giấc mơ của Người Lùn thường rất ngắn và rất nông. Người Lùn không có khả năng học pháp thuật cũng như sử dụng pháp thuật. Trong lịch sử, chưa từng ghi nhận bất kỳ một pháp sư nào thuộc chủng tộc này. Tuy nhiên, Người Lùn có một khả năng vượt bậc về sáng tạo và sự khéo léo trong sản xuất thủ công. Tại những thành trì cổ của Người Lùn, người ta tìm thấy vô số máy móc kì lạ, những công cụ lao động và vũ khí có sức công phá cực lớn. Bên cạnh đó, Người Lùn còn là những thợ mỏ siêu hạng, qua lịch sử hàng trăm vạn năm, Người Lùn khai phá rất nhiều loại khoáng sản có thuộc tính ma thuật. Họ lợi dụng sức mạnh tiềm ẩn từ những loại khoáng vật đó để gia tăng sức mạnh cho vũ khí hoặc mũ giáp. Chiến Binh Đá khổng lồ là một trong những sáng tạo đỉnh cao của Người Lùn. Truyền thuyết kể rằng, Hyazin đúc ra hàng trăm bộ giáp bằng đá khổng lồ, sau đó sử dụng những chiến binh tình nguyện khoác lên người, liền sau đó ông ta nung chảy một loại đá ma thuật rồi đổ đầy vào những bộ giáp. Bằng cách đó, những chiến binh Người Lùn kết hợp vĩnh cửu với giáp đá, trở nên bất tử và sở hữu sức mạnh kinh người. Tuy nhiên sau khi Hyazin mất tích, không còn ai biết cách vận hành những Chiến Binh Đá nữa, phát minh này cũng dần chìm vào quên lãng. Người Lùn cũng đúc nên những quyền trượng hoặc vũ khí mang thuộc tính ma thuật rất à nhiều pháp sư đã và đang sử dụng, chẳng hạn như quyền trượng sét bằng đá ma thuật màu đen của Ma Kết hay thanh kiếm cực hỏa cực nhiệt của Sư Tử.
Nói về người lùn, người ta còn hay nhắc đến những kho báu của họ. Người lùn là bậc thầy khai khoáng và kiến tạo vì vậy trong suốt quá trình lịch sử lâu dài, những vương quốc Người Lùn cũng sở hữu một lượng khổng lồ những báu vật đủ khiến cho bất kì kẻ nào trên thế gian thèm muốn. Tuy nhiên Người Lùn bảo vệ kho báu vô cùng chặt chẽ, hoàng tộc thời xa xưa đã ra lệnh cho kiến trúc sư xây dựng vô số những cạm bẫy và mê cung bao bọc quanh những kho báu. Nếu không có những bản đồ đặc biệt hoặc chỉ dẫn từ những hậu duệ của Người Lùn thì việc săn tìm những kho báu này chẳng khác nào đi tìm lấy cái chết.
Cả ba người đã bước qua đại sảnh, cánh cửa sắt khổng lồ vẫn đang được khóa chặt. Bạch Dương lên tiếng hỏi.
– Ngươi nói xem cánh cửa này làm cách nào mà lay chuyển nổi.
Gombi cười tinh quái, hắn giơ một ngón tay ý bảo hãy xem đây rồi nhanh chóng phóng cái thân hình mập mạp đến một góc của cánh cổng. Tại đó, trên vách đá có một bức phù điêu hình một chiến binh bằng đá to lớn lực lưỡng. Bức phù điêu được ghép bởi chín mảnh nhỏ hình vuông. Gombi giải thích.
– Tổ tiên của chúng ta là những người rất am hiểu về kiến trúc và thiết kế những cơ quan, vì vậy bất kỳ cánh cửa nào cũng đều có một cơ chế riêng.
Nói đoạn, Gombi đưa bàn tay mập mạp ấn liền sáu cái vào những mảnh nhỏ của bức phù điêu. Việc ấn phù điêu này rõ ràng cũng theo một quy luật nhất định, cũng như một dạng mật khẩu để thông hành. Tuy nhiên ngoài người lùn ra thì không ai có thể biết được. Sau khi ấn xong, Gombi dùng hai tay kéo tấm phù điêu sang phải, cả chín mảnh ghép nhẹ nhàng trượt qua một bên. Lập tức, cánh cổng sắt khổng lồ rên lên một tiếng nặng nề rồi ì ạch mở ra.
– Đi nào hai vị, cánh cổng này chỉ mở ra trong một thời gian ngắn mà thôi. – Gombi giục.
Bạch Dương và Sye nhanh chóng theo gã vào trong. Thông Đạo Sâu hóa ra chính là một con đường được thiết kế cẩn thận nằm sâu bên dưới lòng đất. Bên dưới mặt đất được lót bởi một loại gạch men đặc biệt có màu đỏ rất đẹp. Tuy nhiên dường như qua rất nhiều năm tháng không tu dưỡng, nơi này cũng không tránh khỏi có những chỗ sụp lở và tàn phá. Bước vào Thông Đạo Sâu, ánh lửa của Bạch Dương đã không còn cần thiết bởi vì hai bên lối đi của thông đạo đã có hai dòng dung nham đỏ rực làm nguồn sáng. Hơi nóng tỏa ra từ đó khiến không khí trong thông đạo có vẻ bít bùng. Vừa đi Gombi vừa giảng giải.
– Phía trước chúng ta khoảng một dặm nữa sẽ có một đền thờ được gọi là Đền Thờ Đá. Người Lùn chúng tôi không thờ thần linh như các vị mà thờ Đá. Vì đá chính là nền tảng của nền văn minh người lùn. Cha tôi nói, ở Đền Thờ Đá có cất giấu hai báu vật, một chính là thứ vũ khí mang thuộc tính cực hỏa do chính kiến trúc sư, thợ rèn tài ba nhất đế chế Người Lùn là Hyazin luyện thành, và báu vật thứ hai chính là quyển ghi chú của Hyazin. Ai có được hai báu vật đó có thể làm chủ đội quân chiến binh đá khổng lồ của Hyazin. Tuy nhiên hai thứ báu vật đó không dễ tìm kiếm.
– Ta cũng đã từng đọc qua những câu chuyện về Hyazin trong thư viện của Hội đồng. Ông ta quả là một nhân vật xuất chúng của chủng tộc Người Lùn. – Sye bình luận.
– Thật sảng khoái khi biết Giáo hội của các vị cũng quan tâm nghiên cứu về lịch sử của Người Lùn. – Gombi nói, kèm theo một tràng cười khoái chí.
– Cũng có thể do bọn họ quan tâm đến những kho báu của tổ tiên nhà ngươi. – Bạch Dương.
– Sau khi đế chế của bọn ta sụp đổ thì những kho báu đó xem như là của thiên hạ. Ai kiếm được thì là của người đó. – Gombi nói sang sảng. – Nhưng xin hai vị nhớ cho là những kho báu của Người Lùn không bao giờ dễ dàng mà chiếm đoạt.
– Thứ vũ khí mang thuộc tính cực hỏa mà ngươi nói, rốt cục là gì ? – Bạch Dương đột nhiên thắc mắc. Bởi lẽ nếu như nó là một thứ vũ khí mang quyền năng của lửa thì rõ là quá thích hợp ột hỏa pháp sư như chàng sử dụng.
– Ta cũng không rõ, ta nghe kể rằng, thời đại của Hyazin cũng là lúc đế chế loài người loạn lạc. Không ít những vị tướng sĩ loài người đã tìm đến Hyazin để mong được đúc cho những thứ vũ khí tốt nhất. Thế nhưng Hyazin chỉ nhận lời của những người mà ông ta thực sự kính nể. Người khiến ông ta tạo ra một thứ vũ khí mang thuộc tính tối cao của lửa ắt phải là một tướng quân vĩ đại. Chẳng biết phần còn lại của câu chuyện là thế nào, chỉ biết dường như vị tướng quân đó chỉ mượn thứ vũ khí này trong một thời gian. Sau chiến tranh ông ta đã đích thân đến Đền Thờ Đá để hoàn trả cho Hyazin. Hyazin đã đặt nó vào trong những cơ quan bảo vệ hết sức cẩn mật cho nên ngoài ông ta ra, cho đến nay vẫn chưa ai chiếm hữu được.
Mải mê nói chuyện, hai pháp sư cùng Gombi không để ý mình đã đến trước Đền Thờ Đá tự bao giờ. Đền Thờ Đá nếu so với cái sảnh ở cửa hang ban nãy thì còn rộng lớn hơn gấp mấy lần. Ở chính giữa đền thờ, một cột đá lởm chởm khổng lồ đâm thẳng xuống từ trần hang, đến mặt đất, những dải đá lan ra như rễ của một cây cổ thụ. Thoạt nhìn cứ tưởng đó là hóa thạch của một thân cây khổng lồ. Ba con người bên dưới cột đá chả khác nào ba con kiến nhỏ.Trên cột đá, vô số hình điêu khắc được chạm trổ theo từng khoanh một. Nhìn đơn sơ cũng có thể nhận ra, những hình ảnh đó chính là lược sử thưở sơ khai của nền văn minh Người Lùn. Ở đàng sau cột đá khổng lồ đó là mười hai bức tượng đá chiến binh khổng lồ đang ở tư thế chiến đấu, nét mặt vô cảm, cơ thể cường tráng cao đến hơn mười thước.
– Đó chính là những chiến binh đá khổng lồ. – Gombi chỉ tay về phía đó.
– Là thật ư ? – Sye ngạc nhiên hỏi.
– Phải, họ đều là thật. Tuy nhiên từ sau khi Hyazin mất tích thì họ chỉ đơn thuần là những tượng đá vô hại. – Gombi cười. – Tôi đề nghị chúng ta nên dừng chân một chút trước khi đi tiếp. Còn khoảng nửa ngày đường nữa thì sẽ đến nơi thôi.
Đi mãi cũng đã thấy mệt mỏi, Bạch Dương và Sye cũng đồng ý.
– Tôi sẽ đi vòng quanh nghiên cứu một vài thứ của tổ tiên nếu các vị không phiền. – Gombi mỉm cười cúi chào hai pháp sư rồi lẩn mất đàng sau cột đá khổng lồ.
Sye chọn một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống. Bạch Dương thì tò mò đến ngắm nghía mấy bức tượng chiến binh.
Chẳng biết qua bao lâu, đột nhiên, hai pháp sư cảm nhận một rung động. Đất đá trên trần hang rơi xuống lộp độp. Sye lập tức đứng dậy, ngón tay vẽ kí hiệu ma thuật rồi nhìn về phía Bạch Dương. Ở đàng xa, Bạch Dương cũng đang hết sức kinh ngạc, chàng cầm quyền trượng, chăm chú nhìn về phía những tượng đá. Biết có sự bất thường, Sye nhanh chóng tiến đến bên cạnh Bạch Dương.
Đột nhiên, từ phía sau cột đá, Gombi hớt hơ hớt hãi chạy ra, tay trái giấu diếm thứ gì đó vào trong người. Gã giục Bạch Dương và Sye.
– Hai vị, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay.
– Có chuyện gì vậy ? – Sye giận dữ hỏi.
– Xin hai vị đừng hỏi nhiều. Những chiến binh canh giữ đền thờ đang nổi giận. Chúng ta phải chạy ngay để con giữ mạng. – Cái thân hình béo lùn của Gombi quýnh quáng cả lên.
Bạch Dương liếc nhìn mười hai tượng đá rồi nói.
– Những chiến binh canh giữ đền thờ ? Chẳng phải ngươi nói họ chỉ là những bức tượng vô hại ?
Gombi né tránh không trả lời câu hỏi đó. Đoạn, gã quay lưng, bỏ chạy ra cửa điện. Cái thân hình hắn tuy nặng nề nhưng không ngờ lại rất nhanh khiến Bạch Dương và Sye chưa kịp trở tay. Nhưng không đợi gã người lùn kịp thoát khỏi điện thì một bóng đen khổng lồ lao xuống trước mặt hắn.
“Ầm”
Cú hạ cánh của chiến binh đá khổng lồ xuống nền đá tạo ra một chấn động dữ dội khiến hết thảy Gombi cùng hai pháp sư lảo đảo. Mặt đất nứt toác ra, khói bụi mù mịt. Bạch Dương kinh hãi nhìn lại, một trong mười hai chiến binh đá đã từ tư thế im như tượng thực hiện một cú nhảy vô cùng chính xác chặn ngay trước mặt Gombi. Gã người lùn không kịp né tránh đã bị lực va chạm của chiến binh đá đánh văng ra sau quay mấy vòng trên mặt đất, mặt mày trầy trụa. Từ túi áo Gombi, một quyển sách cũ kỹ rách rưới rơi ra ngoài.
– Quyển ghi chú của Hyazin ? – Sye lờ mờ đoán được thứ ở trước mặt.
Bạch Dương tức giận nhằm hướng Gombi hét.
– Thì ra chính ngươi đã khiến cho đám chiến binh này tỉnh giấc.
Gombi khổ sở bò dậy.
– Ta…ta…
“Rắc..rắc…”
Âm thanh chuyển mình của mười hai bức tượng đá đã khiến hắn không thể nói hết lời. Đồng loạt các chiến binh đá bắt đầu chuyển động, bụi mù tỏa ra từ cơ thể chúng bao phủ khắp không gian. Các chiến binh đá giương cặp mắt phát ra ánh sáng xanh hung tợn nhìn về phía ba sinh vật nhỏ bé vừa cả gan đánh thức họ.
“Grừ ồ ồ…”
Các chiến binh đá gầm lên, rồi nhấc chân rời khỏi vị trí, ầm ầm tiến về phía ba kẻ xâm nhập. Mỗi bước chân của họ, mặt đất chấn động dữ dội. Đàng sau họ là một chiến binh đá đã đứng ngáng lối ra khỏi đền thờ, cả ba hoàn toàn bị bao vây.
Không một chút chần chừ, Sye vung tay, kiếm băng bay ra ào ạt, uy lực kinh người. Bạch Dương bên cạnh cũng nhằm hướng gã chiến binh đá ở cổng đền thở phóng tới một luồng lửa dữ dội. Nhưng ý định mở đường tháo lui của Bạch Dương hoàn toàn thất bại, ngọn lửa mạnh mẽ táp vào cơ thể chiến binh đá không để lại bất cứ một ảnh hưởng nào, ngược lại còn khiến cho tên người đá trở nên hung hãn hơn. Gã chiến binh gầm một tiếng dữ dội rồi dùng nắm đấm đập mạnh xuống mặt đất, một luồng đất đá bị lực đập đánh văng lên hướng về phía Bạch Dương phóng tới với tốc độ kinh người. Cũng may Bạch Dương đã được rèn luyện rất khắc nghiệt về kĩ năng chiến đấu nên chàng nhanh chóng phóng người sang bên và né được đòn. Gombi ở bên cạnh cũng cực tốc lê cái thân béo phệ nấp vào một góc đàng sau cột đá, phó thác cho hai pháp sư nọ giải quyết. Mười một mũi kiếm băng của Sye cũng không khá hơn, va chạm với cơ thể rắn chắc của chiến binh đá, những mũi kiếm gãy tan tành không để lại chút tổn thương. Thành tựu phát minh của Hyazin quả là có sức mạnh kinh người. Những chiến binh này chẳng những vô cùng mạnh mẽ mà còn có khả năng đề kháng cao với ma thuật. Những sát thương ma thuật bình thường gần như không gây tổn hại cho chúng.
Tình thế lúc này quả thực vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ suất trúng một đòn của người đá cũng đủ mất đi tính mạng. Mười hai chiến binh đá lần lượt xông đến ra đòn tới tấp, những cánh tay khổng lồ như những cột đá tấn công từ bốn phía. Bạch Dương và Sye phải liên tục di chuyển với sự cảnh giác rất ới không bị trúng những cú quật trời giáng đó. Bạch Dương vung quyền trượng cắm mạnh xuống mặt đất, một vòng lửa xoáy quanh cơ thể chàng rồi nhanh chóng quét ra xung quanh. Sức ép của luồng lửa mạnh đến mức đánh mười hai chiến binh đá lùi về sau hơn mười bước. Nhưng hoàn toàn không gây bất cứ một thương tích nào. Quả là đá thì trơ với lửa, có đốt đến cỡ nào cũng không cháy.
Thấy pháp thuật của Bạch Dương vô hiệu lực, Sye cắn môi, đưa mũi gươm lên cao, một tay vạch lên không trung một hình bông tuyết, rồi dùng lưỡi gươm xuyên qua tâm của kí hiệu đó, lập tức, kí hiệu bùng sáng. Từ trong không gian, không khí hội tụ quanh mũi gươm và nhanh chóng hóa lạnh. Chỉ trong phút chốc, Sye đã huy động được một cỗ không khí lạnh cực lớn ở trước mặt nàng. Đoạn, nữ pháp sư hét một tiếng, tay trái vung ra trước ra lệnh cho cỗ không khí lạnh nhằm hướng mười một chiến binh đá mà tấn công. Luồng không khí áp tới như vũ bão nhanh chóng làm hơi nước ngưng tụ trên người các chiến binh đá tạo thành băng tuyết. Băng dày đặc phủ trên người đá khiến chúng bất động không tài nào di chuyền được, chỉ còn ánh mắt le lói đàng sau lớp băng vẫn chằm chằm nhìn hai pháp sư. Bằng cách tương tự, Sye khóa chặt người đá còn lại, tạm thời ngăn chặn được sự tấn công dữ dội của các chiến binh đá.
Bạch Dương ở bên cạnh, ngay lập tức phóng về phía Gombi một cách giận dữ. Một tay chàng nắm cổ áo gã người lùn vật ra đất, tay còn lại nắm quyền trượng chĩa một ngọn lửa ngùn ngụt cháy vào mặt hắn.
– Ngươi dụ bọn ta đến đây chính là vì muốn chiếm đoạt kho báu ?
Gombi sợ hãi đến tái mặt. Hắn lắp bắp giải thích.
– Ta…ta…cũng chỉ là vì bất đắc dĩ.
– Hãy cho ta một lý do để không lấy ngay cái mạng của nhà ngươi ngay lúc này. – Bạch Dương cảm thấy máu nóng đã lên đến đỉnh đầu.
Sye đứng ở đàng xa cũng hướng ánh mắt về phía Bạch Dương và Gombi, tuy nhiên nàng không có ý định can ngăn.
– Thôi được. Ta xin được nói thật với hai vị. – Gombi mếu máo. – Ta chính là con trai của quốc vương Balmar đệ thập tam. Và cũng là hậu duệ duy nhất của Minerda. Ngày xưa tuy tổ tiên của chúng ta nhờ tự cách ly khỏi đế chế nên mới tồn tại được đến nay, nhưng tình hình của vương quốc hiện tại là vô cùng nguy kịch. Bọn Dã Nhân đã tìm được đường vào vương quốc Balmar. Chẳng mấy chốc chúng sẽ kéo quân đến. Vương quốc chúng tôi hiện nay vô cùng đơn độc. Không thể nhờ ai cứu viện. Càng không thể nhờ đến loài người. Chính vì lí do đó mà ta cần phải tìm được cách để điều khiển các chiến binh đá khổng lồ. Như vậy, Balmar mới có hy vọng tồn tại.
Gombi nhìn sang Sye với ánh mắt rơm rớm nước mắt.
– Khi ta được hai vị cứu thoát, cũng từng nghĩ hai vị là ân nhân, không thể phiền đến hai người giúp đỡ ta. Tuy nhiên ta đi tìm báu vật một thân một mình, chắc chắn nếu gặp phải Dã Nhân nữa thì tất không giữ được mạng. Thế nên ta mới nảy ra ý định đi cùng với hai vị. Thực chất thông đạo này hoàn toàn có thể đến được bên kia thung lũng. Ta không có lừa hai vị đâu. Ta định sau khi lấy được báu vật thì sẽ dẫn hai người qua thung lũng.Ta thực không hề biết khi lấy quyển ghi chép của Hyazin lại có thể đánh thức các chiến binh đá khổng lồ. Ta không có ý hại hai người đâu.
– Thôi được rồi. Việc quan trọng hiện tại là làm sao để cho đám chiến binh này ngủ trở lại. Pháp thuật của ta không thể giữ được lâu. – Sye nói.
Bạch Dương thu lại ngọn lửa trên quyền trượng rồi bỏ Gombi ra. Gã người lùn khổ sở đứng dậy, lôi ra quyền ghi chép.
– Ta tin rằng Hyazin có ghi lại cách để phong ấn những chiến binh đá ở trong này.
– Ngươi mau xem thử. – Sye nói.
Bỗng lúc đó, từ phía những chiến binh đá bị đóng băng bắt đầu phát ra những âm thanh “răng rắc”. Ban đầu nhỏ, nhưng sau thì lớn dần. Hai pháp sư lập tức quay lại nhìn thì thấy trên lớp băng bao bọc người đá bắt đầu có những lằn nứt đang lan dần ra.
– Khẩn trương lên. Chúng sắp phá vỡ băng rồi. – Sye giục.
– Đợi một chút. – Gombi run rẩy lật quyển ghi chép. – Để điều khiển chiến binh đá khổng lồ cần phải giải một câu đố của Hyazin…lời giải đáp là gì nhỉ…
“Rắc, rắc, ầm” Một chiến binh đá đã phá tung lớp băng trên mình, hắn gầm lên giận dữ rồi quay sang những chiến binh đá khác. Bằng một động tác nhanh và gọn, gã chiến binh đá đập vỡ những lớp băng bám trên người những người đá còn lại. Bạch Dương tức thì xông tới, quyền trượng quét trên nền đất tạo ra tia lửa bắn tung tóe. Đoạn, chàng phóng người lên không trung, quyền trượng xoay mấy vòng, lửa ngùn ngụt bao phủ chiều dài cây trượng. Bằng tất cả sức lực, Bạch Dương giáng cột lửa đó thẳng vào đỉnh đầu của một chiến binh đá. Chỉ thấy cái đầu của chiến binh đá kêu một tiếng rắc rồi xuất hiện một đường nứt sâu hoắm. Từ trong đường nứt, ánh sáng xanh phát ra dữ dội. Chiến binh đá loạng choạng khuỵu xuống. Bạch Dương nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh.
Nhưng ở đàng xa, Sye dường như đã nhận ra sự bất thường. Cái đầu bị thương nặng của chiến binh đá nọ, chỉ trong một thời gian ngắn bắt đầu phục hồi. Đất đá xung quanh tự động kéo đến lắp vào khe nứt do Bạch Dương gây ra.
– Quái quỉ ! Bọn chiến binh này không thể chết được. – Bạch Dương kinh hãi.
– Bọn chúng được tiếp cho nguồn sinh lực bất tận từ đá ma thuật. – Sye nói.
Cùng lúc đó, tên chiến binh đá vừa phục hồi đứng phắt dậy. Hắn quơ cánh tay khổng lồ giáng thẳng xuống vị trí Bạch Dương đang đứng. Đòn tấn công quá nhanh khiến Bạch Dương không kịp tránh né. Sye lại ở quá xa nên không thể ra tay tương trợ. Bạch Dương nhắm mắt nghĩ đến cảnh mình tan xương nát thịt dưới đòn tấn công đó, tuyệt vọng chờ cái chết. Một khắc, hai khắc trôi qua, vẫn chưa thấy cánh tay nọ giáng xuống. Bạch Dương dường như hóa đá. Mất một lúc lâu sau, chàng mới dám mở mắt nhìn thì nhận ra, tên người đá đang đứng bất động, cánh tay khổng lồ vẫn ở tư thế giáng xuống. Nhưng ánh mắt thì đã trở nên xám xịt không còn ánh sáng xanh nữa. Chàng nhìn ra xung quanh thì thấy mười một tên còn lại cũng đã trở về trạng thái bất động. Ở đàng xa, Sye cũng hết sức kinh ngạc. Bạch Dương khẽ lau giọt mồ hôi lạnh trên thái dương rồi quay nhìn Gombi. Gã người lùn vẻ mặt hớn hở.
– Thành công rồi ! Ha ha ! Thành công rồi ! Ta đã biết cách điều khiển các chiến binh đá khổng lồ.
Bạch Dương thoáng có ý nghĩ muốn xông đến cho gã này một trận, nhưng nghĩ lại Gombi cũng vừa cứu chàng một mạng nên đành thôi.
Gombi tiến đến bên một người khổng lồ đá, bàn tay ngắn ngủn vỗ vỗ lên cơ thể của các chiến binh với vẻ đắc chí. Đoạn, hắn quay sang Bạch Dương nói.
– Ta biết ngài có lẽ vẫn còn trách ta đã đẩy hai vị vào nguy hiểm.
– Còn phải nói. – Bạch Dương cộc lốc.
– Cho nên ta muốn tặng cho ngài một món quà. – Gombi mỉm cười bí ẩn.
Bạch Dương nghi hoặc nhìn gã người lùn. Gombi nhanh như cắt chạy đến kéo tay Bạch Dương dẫn đi theo hắn. Sye lấy làm lạ cũng đi theo.
– Ban nãy khi đọc quyển ghi chép, ta cũng đồng thời tìm ra nơi Hyazin cất giữ báu vật thứ hai, cũng chính là loại vũ khí cực hỏa. Ta thấy ngài là một hỏa pháp sư, nhất định báu vật này sẽ hữu dụng.
Nói đoạn, Gombi đến gần một góc của cột đá khổng lồ ở trung tâm của Đền Thờ Đá. Tại đó, có đặt một cái bàn nhỏ. Mặt bàn được phân đôi bởi một rãnh lớn, trên rãnh là một vật nhỏ trông như chiếc thuyền. Ở một bên mép bàn được đặt sáu bức tượng nhỏ. Ba bức mang hình hài của những thầy thu vận áo chùng. Ba bức tượng còn lại là ba con quỷ dữ đang nhe nanh múa vuốt. Gombi giải thích.
– Đây chính là câu đố mà Hyazin đã nhắc tới trong quyển ghi chép. Chỉ cần giải được nó thì kho báu sẽ mở ra.
Bạch Dương nhìn cái bàn nhỏ với ánh mắt khó hiểu. Gombi bật cười.
– Hyazin là một người thông minh thế nên ông ta ưa thích những câu đố cũng phải. Yêu cầu của Hyazin là, chúng ta bằng cách nào đưa cả sáu nhân vật này qua sông, biết rằng thuyền chỉ chở được hai nhân vật một lượt và ít nhất một nhân vật ỗi lượt và ở mỗi bờ số thầy tu không được ít hơn số quỷ. Bằng không thầy tu sẽ bị quỷ ăn thịt.
Bạch Dương đưa tay toan chạm vào một bức tượng nhỏ thì liền bị Gombi ngăn lại.
– Câu đố này chỉ được giải một lần duy nhất, bằng không ngài sẽ lại đánh thức chiến binh đá và chúng sẽ truy sát bằng được kẻ muốn tiếp cận kho báu của Hyazin. Hãy để cho ta.
Nói rồi Gombi lấy ngón tay chạm nhẹ vào hai bức tượng quỷ. Lập tức, hai bức tượng sống dậy, lầm lì tiến lên chiếc thuyền nhỏ. Chiếc thuyền di chuyển qua bên kia rãnh, một tượng quỷ bước xuống, co mình ngồi im thin thít. Chiếc thuyền cùng một con quỷ trở về bên này sông, Gombi lại lệnh ột quỷ nữa lên thuyền sang sông. Một quỷ mang thuyền trở về, và hai tu sĩ được lệnh chậm rãi lên thuyền. Bạch Dương kinh ngạc nhìn cơ quan tự hoạt động trong lòng thầm thán phục Hyazin. Khi thuyền đã sang bên kia sông, một quỷ lên thuyền một tu sĩ lên bờ. Gombi tiếp tục lệnh cho thuyền chở một quỷ một tu sĩ trở về. Quỷ lên bờ, tu sĩ còn lại lên thuyền sang sông. Và cuối cùng là một quỷ trở về đón con quỷ còn lại sang bờ bên kia. Câu đố vừa giải xong, lập tức cái bàn nọ nứt toác rồi vỡ tan tành. Cột đá khổng lồ chuyển mình răng rắc, những kẽ đá rần rần mở ra hé lộ sâu bên trong một vật sáng lòa. Một cây quyền trượng bằng vàng với một viên đá màu đỏ như nham thạch ở một đầu trượng. Tại trung tâm của viên đá, một ánh lửa rực rỡ chầm chậm xoay tỏa ánh sáng ra xung quanh. Gombi nhẹ nhàng lấy cây quyền trượng ra khỏi hốc đá.
– Hỏa Thiên thạch. Một loại đá rơi xuống từ Thần Giới mang quyền năng ma thuật thuần khiết của lửa. – Gombi nói. Ánh mắt không giấu được sự hoan hỉ. – Tôi đã từng thấy qua ghi chép về loại đá này trong sách vở. Xưa kia nó từng là thứ khoáng thạch trân quý nhất mà mọi thợ rèn người lùn ao ước tìm được. Không ngờ Hyazin lại có thể sở hữu nó.Thứ vũ khí này hoàn toàn vượt khỏi giới hạn của phàm giới. Đây có thể gọi là Thần binh. Một vũ khí của thiên thần.
Đoạn, Gombi trao lại cho Bạch Dương cây quyền trượng và nói.
– Đạo quân những chiến binh khổng lồ là báu vật quý giá nhất của vương quốc chúng ta. Còn báu vật này, hãy xem như là Người Lùn đền đáp lại cho ngài.
Bạch Dương xúc động nhận lấy thanh quyền trượng. Thiên thần vũ khí vừa chạm vào tay, chàng đã thấy một luồng sức mạnh chưa từng có tràn ngập khắp cơ thể.
– Thật phi thường. Thứ vũ khí này gia tăng quyền năng ma thuật của ta lên gấp trăm lần.
Ở bên cạnh Sye cũng thích thú ngắm nhìn báu vật lấp lánh trên tay Bạch Dương, trong lòng trầm trồ ngưỡng mộ. Trên thế gian này có mấy ai có thể tìm được một vũ khí sánh ngang với nó.
Sau cuộc thám hiểm kho báu tại Đền Thờ Đá, Gombi dẫn hai pháp sư đến cuối thông lộ. Khi ra khỏi hang đá thì Bạch Dương và Sye nhận ra họ đã vào sâu trong lãnh thổ Cyrion tự lúc nào. Trên thực tế thông đạo dẫn ra cống dẫn nước thuộc thành Toltera nằm phía Tây Nam thủ phủ Byon. Hai người chia tay Gombi tại đó và nghỉ ngơi tại Toltera hai ngày trước khi tiếp tục tiến về Byon để tìm đại tướng quân Ma Kết.