Đọc truyện Huyền Thoại Chuông Gió – Chương 35
– Cô…Cô… Nắng Hạ gần như chết lặng, cô chỉ thốt lên được từ đó rồi để ngây người ra chứng kiến toàn bộ vở kịch của nhỏ ta.
Huy Linh đầy thất vọng, có lẽ anh cũng quá giận nên không còn đủ tỉnh táo nữa:
– Cô càng ngày càng chẳng ra gì cả, cô nghĩ mình được mọi người trong đây yêu quý thì cô muốn làm gì cũng được hả? Cô nghĩ mình là ai chứ? Tại sao cô lại thích làm người khác tổn thương như thế hả? Tại sao chứ? Như thế này cô đã hài lòng chưa nào? Như vậy đã hài lòng cô chưa nào?
– Tại sao…tại sao…Huy Linh lại…nói như thế? Nắng Hạ thấy sống mũi mình cay cay, cô không thể giải thích gì cho Huy Linh hiểu rõ mọi chuyện trong khi anh đang đứng về phía Ánh Tuyết mà không cần hỏi rõ ngọn ngành câu chuyện. Nắng Hạ cắn chặt môi, cố gắng để giọt nước mắt tủi hờn không lăn dài trên má, ánh mắt cô nhìn Huy Linh như cầu cứu anh hãy giải thoát cho cô ra khỏi lớp sương mù mà cô đang gặp. Nhưng anh vẫn đứng cạnh Ánh Tuyết, gần lắm. Anh có biết người cần anh nhất bây giờ là cô chứ không phải nhỏ Ánh Tuyết đáng ghét kia không? Anh có biết Nắng Hạ đang cần anh đến nhường nào?
Nhưng Huy Linh vẫn lạnh lùng như thế, sự lạnh lùng đến mức đáng sợ hơn bao giờ hết. Cuối cùng anh chỉ nói với Nắng Hạ:
– Cô thôi đi! Câu nói này của anh khiến Nắng Hạ phải cắn chặt môi hơn nữa, bờ môi cô gần như bật máu. Huy Linh quay người choàng tay qua vai nhỏ Ánh Tuyết dỗ dành.
– Về phòng anh đi, đừng khóc nữa.
Như ngàn mũi dao cứa nát con tim non dại cho nó rỉ máu, Nắng Hạ chỉ còn biết đứng đó trân trân nhìn dáng của hai người họ khuất dần sau cánh cửa phòng Huy Linh. Nước mắt cô chảy dài ướt đẫm hai gò má, không gian xung quanh cô chỉ còn là một màu trắng xóa như sương mờ của tang thương. Nước mắt đã không thể giấu kín, cố gắng cũng đã không thể tiếp tục giữ lại giọt nước mắt trong khóe mi. Nắng Hạ vẫn đứng đó, đờ đẫn như một người không hồn. Huy Linh dìu Ánh Tuyết về phòng, anh bỏ mặc cô lại nơi đây một mình mà không thèm ngoái nhìn lại một lần xem cô đang như thế nào. Anh đã không cho Nắng Hạ một lời giải thích rõ ràng. Là anh đang quá giận giữ, là do nhỏ Ánh Tuyết quá xảo quyệt khiến anh tạm thời không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, hay là do anh và Ánh Tuyết đã cố tình đưa cô vào một tình huống như thế này? Ôi! Cô không thể nào biết được, cô không thể biết được. Tại sao Huy Linh lại đối xử với cô như vậy? Tại sao chứ? Chẳng lẽ tất cả những điều Ánh Tuyết nói đều là sự thật sao? Anh đã đùa giỡn với cô trong suốt thời gian qua, anh đã coi cô là một vật thế chân thay thế cho Ánh Tuyết và giờ đây khi Ánh Tuyết trở về, anh coi cô như một thứ đồ không còn gì là vui thú nữa. Có phải tất cả là sự thật ư? Tại sao anh lại nỡ lừa dối cô chứ? Tại sao anh lại bỡn cợt cô như thế?
Biết bao lần anh nỉ non thề ước, biết bao lần anh nói lời yêu thương với cô. Đã bao lần cô nằm gọn trong vòng tay anh, đã bao lần cô cảm động vì ngỡ tình cảm anh giành cho cô là chân thành, để rồi ngay cả nụ hôn đầu của mình cô cũng bị anh cướp mất, để rồi giờ đây cô đứng chết lặng nơi này như một kẻ tội lỗi và đáng ghét. Thất vọng, tủi hờn, Nắng Hạ như bị rơi vào một vòng xoáy không lối thoát. Cô đã cố gắng thật nhiều nhưng cuối cùng thì sự tổn thương khiến cô gục ngã. Nước mắt vẫn rơi, trái tim cô tan nát. Cô không biết phải làm gì tiếp theo ở một nơi lạ lẫm thế này. Trước đây, Huy Linh vẫn luôn đến bên cô mỗi khi cô có chuyện buồn, nhưng giờ thì đã khác. Anh quay lưng lại với cô, anh không còn tin tưởng cô nữa, anh cũng chẳng muốn nghe cô nói gì cả. Cô phải làm sao bây giờ? Cô phải làm gì đây?
**********************
Tại khu chính trị.
Huy Linh cùng nhỏ Ánh Tuyết đến phòng ăn. Có vẻ như Huy Linh giận Nắng Hạ thật, anh không sang gõ cửa phòng gọi Nắng Hạ đi cùng như mọi hôm nữa. Có lẽ Nắng Hạ lại dỗi nên xin phép không đến ăn. Nhưng Huy Linh nghĩ lần này là lỗi hoàn toàn do Nắng Hạ, anh sẽ không như những lần trước, không nhường nhịn và dỗ dành Nắng Hạ nữa. Sự việc hôm nay xảy ra cũng chỉ vì anh đã quá nuông chiều Nắng Hạ. Lúc nào anh cũng nhún nhường trước Nắng Hạ nên cô mới lấn tới một cách quá đáng như thế.
Tại phòng Nắng Hạ.
Nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Nắng Hạ cố gắng ngồi chờ tiếng gõ cửa quen thuộc thường ngày của Huy Linh, cố gắng chờ anh như mọi lần để có thể tin Huy Linh không lừa dối mình nhưng anh đã không làm như thế nữa. Huy Linh ơi! Tại sao lại đối xử với tôi như thế chứ? Tại sao chỉ bên cạnh cô ấy mà không đoái hoài tới tôi? Có biết tôi đang như thế nào không Huy Linh? Có biết tôi đang cần Huy Linh cho tôi một điều gì đó để tin Huy Linh nhưng Huy Linh cứ như thế này thì làm sao tôi tin Huy Linh được nữa chứ? Làm sao tin được nữa…???
Nắng Hạ đã đứng sẵn ở ngoài cửa phòng chờ Huy Linh đi ăn về, cô muốn giải thích cho anh nghe rõ mọi chuyện và muốn anh nói cho cô nghe tất cả những gì Ánh Tuyết nói không phải là sự thật. Chờ mãi rồi Huy Linh cũng về, nhỏ Ánh Tuyết nhìn cô như hả hê với những gì đã đạt được. Huy Linh không tỏ thái độ gì, anh lạnh lùng cố gắng cho Nắng Hạ biết rằng anh không hề có ý hối lỗi.
Nắng Hạ cố gắng kiềm chế lại cảm xúc, cô lên tiếng:
– Huy Linh..có thể nói chuyện riêng với tôi một lát được không?
– Không thể nói ở đây được sao mà phải nói riêng? Huy Linh có vẻ như không muốn làm theo lời đề nghị của cô.
Nắng Hạ nắm chặt đôi bàn tay lại, hạ mình thêm một lần nữa:
– Tôi muốn giải thích cho Huy Linh hiểu tất cả mọi chuyện, sự thật không giống như Huy Linh nghĩ đâu. Là cô ta đã nói dối tất cả, là do cô ta sắp đặt.
Ánh Tuyết bỗng nức nở khóc sau lưng Huy Linh như oan ức lắm, nhỏ ta lay lay tay Huy Linh:
– Anh ơi! Làm ơn tin em đi mà. Hu Hu… Em biết làm gì bây giờ nếu đến cả anh cũng không tin em? Tại sao chị ấy lại ghét em đến thế?
– Cô… Nắng Hạ toan nói lại nhỏ ta thì Huy Linh đã lên tiếng cắt ngang câu nói của cô:
– Mọi chuyện như thế đã rõ ràng lắm rồi, không cần giải thích gì đâu. Chúng tôi bận rồi, khi khác nói chuyện với Nắng Hạ sau nhé. Hi vọng Nắng Hạ sẽ suy nghĩ lại mọi chuyện.
Không để Nắng Hạ nói được thêm gì nữa, Huy Linh bước đi cùng nhỏ Ánh Tuyết về phòng mình, bước đi mà không một lần quay lại nhìn xem Nắng Hạ đang đứng chết lặng nơi ấy và khuôn mặt đang nhạt nhòa nước mắt.
Huy Linh ơi!
Thế là hết thật rồi sao?
Hạnh phúc chỉ có thế thôi ư?
Hạnh phúc sao lại có thể mong manh được như thế?
Đi bằng cửa sau vào nhà, Nắng Hạ về phòng nhỏ Mai Thúy dọn dẹp mấy thứ linh tinh rồi mới ra phòng ngoài ăn cơm.
Nắng Hạ đứng sững và gần như chết lặng, cô chẳng biết nên làm gì tiếp theo khi trước mặt cô, chỉ cách vài bước chân ngắn thôi, Huy Linh đang đứng đó. Mặt anh đỏ gay lên có lẽ vì nắng, anh nói trong thở dốc:
– Con chào bác…chào…mọi người.
Quốc Nam cũng bất ngờ, anh đứng lên khỏi bàn ăn, hết nhìn Huy Linh lại nhìn Nắng Hạ. Tim cô đập mạnh như muốn thoát ra ngoài, cô cảm giác như mặt mình cũng đang đỏ lên như Huy Linh, giá mà có thể, cô đã quay gót chạy biến vào trong.
– A! Anh Huy Linh! Nhỏ Mai Thúy reo lên vui mừng.
– Vào nhà đi con. Ăn gì chưa? Cô Lan đứng lên và kéo nhẹ Huy Linh vào trong: – Nếu chưa ăn thì ngồi đây ăn cùng mọi người luôn đi. – Dạ! Huy Linh cười đồng ý.
Cô Lan quay người ra hiệu:
– Ơ kìa, ngồi vào bàn đi nào, sao lại cứ đứng hết lên như thế?
Nắng Hạ gượng ép ngồi vào bàn, sắp tới cô sẽ phải đối mặt với Huy Linh như thế nào đây? Huy Linh cuối cùng cũng đã xuất hiện, nhưng đến như thế này thì lại càng làm cho cô khổ sở hơn. Thế thì Huy Linh đến làm gì? Anh còn đến đây làm gì nữa?
Tiếng cửa phòng của nhỏ Mai Thúy vang lên khiến Nắng Hạ giật thót. Là Huy Linh?
– Nắng Hạ! Mở cửa phòng ra nào. Là giọng của Quốc Nam, là Quốc Nam chứ không phải là Huy Linh. Quốc Nam muốn cô ra ngôi nhà ngoài vườn để nói mọi chuyện rõ ràng với Huy Linh.
– Không! Không có chuyện gì cần giải quyết cả, tôi không có gì để nói với anh ta cả. Nắng Hạ kiên quyết không chịu gặp mặt Huy Linh.
– Nếu Nắng Hạ đã quyết định rồi thì hãy ra nói cho Huy Linh biết đi chứ, đừng để cậu ấy mãi ôm hi vọng như thế.
– Nhưng… Nắng Hạ ngập ngừng.
– Không nhưng gì nữa. Quốc Nam kéo tuột Nắng Hạ ra ngoài: – Phải dũng cảm lên chứ.
Huy Linh đã ngồi trong ngôi nhà nhỏ ngoài vườn. Hình dáng vốn đã rất quen thuộc ấy giờ đây bỗng trở nên xa lạ. Nắng Hạ nhớ đến cái ngày định mệnh ấy, trái tim cô như đang có ai bóp nghẹt đau đớn. Cảm giác hụt hẫng chới với ngày nào, cái cảm giác mình bị bỏ rơi cô đơn trong hành lang dài như vô tận ấy làm Nắng Hạ thấy sống mũi mình lại cay cay.
Huy Linh đứng lên nhìn Nắng Hạ cười thân thiện nhưng thấy thái độ của Nắng Hạ vẫn cúi mặt lạnh lùng, anh cũng cảm thấy gượng gạo.
– Nắng Hạ đến rồi à?
Cô vẫn im lặng, một sự im lặng khiến Huy Linh cảm thấy sợ. Anh tiến lại gần cô hơn, nhìn cô chăm chú. Anh muốn ôm cô vào lòng, muốn siết chặt lấy cô trong vòng tay của mình cho thỏa nỗi nhớ mong bấy lâu anh kìm nén. Anh muốn, muốn tất cả mọi chuyện đã xảy ra chỉ là một giấc mơ để cô lại có thể đi bên cạnh anh như hôm nào kia…Nhưng anh cũng chỉ có thể lặng ngắm nhìn cô mà thôi, chỉ có thể lặng ngắm nhìn người con gái anh yêu đang rất gần trước mặt mà ngỡ xa cách nghìn trùng.
– Nắng Hạ ơi! Tôi xin lỗi Nắng Hạ, tôi biết tôi sai rồi, là tôi đã sai rồi.
– …
– Nắng Hạ! Xin em hãy tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi lần này nữa thôi.
Vẫn chỉ là một sự im lặng đến gai người, sự im lặng đáng sợ hơn tất cả những lời mắng chửi mà Nắng Hạ vẫn thường làm với anh mỗi khi anh khiến cô giận giữ. Nắng Hạ đang nghĩ gì?
– Tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi. Nắng Hạ, tôi biết em giận tôi, em đang căm ghét tôi. Xin em hãy cứ mắng chửi tôi đi, xin em hãy nói gì với tôi đi.