Đọc truyện Huyền Thoại Bóng Đêm – Chương 20: Tứ đại diêm vương!!!
“Haha. Đã 1 rưỡi hơn rồi. Shinigami (tử thần) sẽ ko xuất hiện đâu.”
“Haha phải rồi. Cứ đi đêm thoải mái.”
Kịch. 4 chiếc ô tô đen bóng mui trần dừng lại ngay trước mặt bọn này. Họ đeo 1 chiếc mặt nạ, cả người tỏa ra khí chất lạnh thấu xương.Cạch. 4 người con trai bước xuống xe, tay cầm vũ khí. Gương mặt bị che đi bởi 1 chiếc mặt nạ có lông vũ màu đen tuyền.
Phải. Đêm nay là 1 đêm ko trăng, ko sao. Đêm nay là đêm đầu tiên Tứ Đại Diêm Vương xuất hiện trên thế giới, bóng tối hoàn toàn nuốt trọn mặt trăng.
“Ê. Định giả dạng thần chết đó hả mấy cu?” 1 tên trong số đó cười nói.
“Giải quyết thế nào đây?” giọng nói lạnh nhạt phát ra từ 1 chàng trai cao mét 80, tay phải cầm 1 cuộn dây thừng đỏ.
“Bọn vô tích sự này….. xử hết đi. Ko cần lôi thôi.”
“Ê hê hê. Định giở trò…….” tên đó chưa kịp nói xong đã bị 1 cây roi sắt gắn móc nhọn rạch ngang người. Hắn gục xuống, lăn ra đất, mắt mở to vô hồn.
“Hả. Mới thế đã chết rồi sao?” chàng trai tay cầm côn giọng nghi ngờ.
“M đóng kịch giỏi quá rồi đó.” Kin tay cầm hờ 1 cây gậy dài mảnh.
“Vô dụng”
“Ko. Hắn chết rồi. Vũ khí của bọn này là hàng tối tân nhất. Mặc dù nhìn nó có vẻ bình thường” 1 cô gái nói.
“Nghe cho kĩ đây. 4 người đứng trước mặt bọn ngươi xưng vương đêm nay là đại diện của vị thần phía đông- Thanh Long” cô nàng đeo mặt nạ hình bước tóc ngắn ngang vai ép cụp nói to. Mấy thằng còn lại nghe thế sợ chạy mất dép.
“4 người đó được mệnh danh là Tứ Đại Diêm Vương.” 1 giọng nữ khác vang lên trong đêm tối.
“Người mang trong tay côn nhị khúc mật danh là Bạch hổ.”
“1 người dùng dây thừng đỏ có tên là Thanh Long.”
“Huyền Vũ là người mang trong mình cây gậy đôi.”
“Cuối cùng là người cầm roi sắt có biệt hiệu Chu Tước”
Tạch. Sau khi mấy đứa bọn nó kết thúc màn giới thiệu thì nó bấm cái gì đó rồi ném về phía anh trai nó. Anh Yuhan mở cái máy Laptop ra nối dây cắm luôn cái máy ghi âm.
“Gì vậy?!” Hắn nhăn nhó nhìn đăm đăm.
“Load lên mạng cho toàn thế giới biết” Minzi nhai nhai kẹo cao su.
“Tại sao?”
“Thông minh thì nghĩ xem.
“Lên xe. Đi tiếp”
Họ tiếp tục đi tới 1 quán bar lớn. Hai thằng mặc áo đen, trông đô con mặt hất lên nhìn bọn nó.
“Bỏ mặt nạ, vũ khí xuống. ĐI tay ko vào.”
“Đây là địa bàn cảu bang Evil. Bọn mày muốn vào thì phải tuân theo quy định.”
“Ko nói nhiều. Bọn ta tới để khiêu chiến. “
“Khiêu chiến?! Haha. Chỉ với từng nay người,”
“Để t vào thông báo dù sao chúng nó cũng đặc biệt.
Trước cửa quán bar
“Đứa nào ngông cuồng đi thách thức t thế này?” 1 thằng vênh váo, mặt dày như cái chảo đi ra quát.
“Bao nhiêu người.” Win lạnh lùng vang lên.
“Hiện giờ chỉ có 160 thằng thôi. Cố tiếp nhá”
“Chỉ có thế thôi?! Tự sử đi” Sine nói huỵch tẹt.
“Thứ lỗi nhá….. mấy em hót rác” Kai vung cây côn lên quăng vào người đối thủ gây thương tích lớn.
Kin rút gậy ra làm 2 thanh kiếm chuôi dài… chém vào điểm yếu của chúng. Kan quật những đòn roi nhọn hoắt vào chúng ko thương tiếc. Còn hắn chẳng biết nên làm gì với sợi dây ngắn cũn này. Đứng ngơ ngác 1 lúc thấy thằng cầm đầu đang ngoác mồm ra cười mình. Hắn tức quá, vòng sợi dây thành vòng trong quăng về phía hắn.
Có điều khác thường là hắn ở rất xa nhưng sợi dây thừng đó…. ngoắc qua cổ hắn. Ken hiểu ra rằng ngán để giảm độ vướng còn co dãn tùy theo ý của chủ nhân. Ken cười nghịch ngợm, kéo dây ra phía sau mình……. lôi luôn tên đó theo.
“Biết cách sử dụng vũ khí là đã khó. Nhưng đánh thức đợc sức mạnh đã ngủ quên của nó và làm chủ của nó còn khó hơn” Kami nhếch môi chăm chú nhìn người con trai trong tay cầm dây thừng đỏ- sợi dây có tên Lá Phong.
Khoảng 15 sau,4 chàng trai có cái tên Diêm Vương vẫn đứng vững với quần áo và vũ khí bê bết máu tùm lum. Trong khi đó, hơn trăm tên nằm la liệt dưới nền đấtlạnh chỉ trực chờ thần chết tới gọi hồn chúng đi.
“Tới đây thôi. Đi về”.
4 cái xe hơi mới toanh vừa quay đầu thì 1 thằng nằm dưới đất nhổm dậy nhìn số xe nhưng tuyệt nhiên ko có, nó đã bị che bởi 1 thứ gì đó.