Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 14: Lại gặp Lôi Hoành


Đọc truyện Huyền Thiên Tà Tôn – Chương 14: Lại gặp Lôi Hoành

mời xem 

– Trước năm tuổi, mỗi lần chuẩn bị đi ngủ, mẫu thân đều hôn một cái lên trán ta. Cảm giác ấm áp này ta vẫn luôn nhớ kỹ. Tuy nhiên, từ khi ta trở thành một tên phế tài, ta liền sợ nhìn thấy mẫu thân, sợ mình cô phụ hi vọng của mẫu thân. Ta không dám về nhà, sợ thấy ánh mắt thất vọng của mẫu thân. Mặc dù là ngày nghỉ ở Học viện Cực Dương, ta đều trốn ở trong học viện tu luyện. Cảm giác ấm áp kia dần dần rời xa ta, xa giống như là chuyện cua kiếp trước… Từ nay về sau, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, cũng vẫn chỉ còn có tu luyện…

Dương Thiên Lôi kể lại mọi chuyện bằng một thanh âm non nớt, bóng dáng đơn bạc, hơn nữa, hai tròng mắt trong suốt dần dần hiện ra một chút lệ quang, tràn đầy tình cảm, khiến người thiện lương như Trương Tử Hàm cũng hai mắt đẫm lệ mông lung.

Nguyên bản, Dương Thiên Lôi chỉ là muốn lừa dối Trương Tử Hàm để nàng hôn mình mà thôi, không ngờ nói một lúc, chính mình cũng bị câu chuyện của mình làm cho cảm động, nhất là khi nghĩ đến mẫu thân. Vốn đang nghĩ cách ép cho nước mắt chảy ra, kết quả căn bản không cần gượng ép, nước mắt cũng tự nhiên mà rơi xuống. Kết quả này không phải là do công phu của Dương Thiên Lôi cao bao nhiêu, mà là những gì Dương Thiên Lôi kia đã từng trải qua khiến hắn bất tri bất giác dung nhập vào.

Dương Thiên Lôi trên Địa Cầu mà một cô nhi, chưa từng cảm thụ qua một chút thân tình nào. Dương Thiên Lôi ở thế giới này tuy rằng sau năm tuổi hiểu chuyện, đã rời xa phụ mẫu vùi đầu tu luyện, nhưng tình thương mẫu thân dành cho hắn lại ảnh hưởng sâu đậm và rung động sâu sắc Dương Thiên Lôi hiện tại. Cùng Trương Tử Hàm sớm chiều ở chung lâu như vậy, Dương Thiên Lôi từ trên người của nàng lần nữa cảm nhận được cảm giác có một nữ nhân chân thành hi vọng hắn thành tài, đối với hắn chiếu cố ân cần là như thế nào. Tình cảm của hắn đối với Trương Tử Hàm cũng có ít nhiều phức tạp. Chí ít không phải là tình cảm nam nữ thông thường, còn có một loại tình cảm khác cao hơn. Cho nên lúc này, Dương Thiên Lôi muốn Trương Tử Hàm hôn minh, ngược lại là rất chân thành.

Dương Thiên Lôi xúc động kể chuyện của mình đã lây nhiễm qua cả Trương Tử Hàm vốn rất thiện lương. Đối với Dương Thiên Lôi, cảm giác của Trương Tử Hàm cũng không phải chỉ là một đệ tử thông thường. Tính cách nàng vốn ôn nhu, ở nhà lại ít tuổi nhất, lúc này nàng lại cũng mơ hồ có chút đối đãi với Dương Thiên Lôi như đệ đệ của mình. Có lẽ hôn đệ đệ của mình một cái, cũng không phải là chuyện gì lớn chứ?

Trương Tử Hàm thoáng do dự một chút, đôi mắt tuyệt mỹ khẽ nhắm lại, ôn nhu, chậm rãi… hướng cái miệng anh đào nhỏ nhắn hết sức mê người về phía trán của Dương Thiên Lôi…


Thấy một màn như vậy, Dương Thiên Lôi nhất thời quên mất “bi thương”, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, cảm nhận trên người Trương Tử Hàm tản mát ra hương thơm xử nữ, bỗng nhiên di động…

“Chụt!”

Trong nháy mắt khi Trương Tử Hàm gần hôn tới cái trán Dương Thiên Lôi, khuôn mặt nàng đột nhiên nóng bừng lên, Dương Thiên Lôi đã rất nhẹ nhàng, rất nhanh hôn một cái lên khuôn mặt mịn màng của nàng.

– Ha ha… Thật thơm!

Dương Thiên Lôi cấp tốc chạy đi vài bước, vẻ mặt như gian kế đại thành.

– Ngươi… Tiểu tử thối này…

Trương Tử Hàm nhất thời đại xấu hổ, gấp đến độ giậm mạnh chân, mặt thoáng hồng tới mang tai.

– Ngươi… Hai người các ngươi đang làm cái gì?

Đúng lúc này, phía sau hai người truyền đến thanh âm thở hổn hển, phẫn nộ, sắc nhọn như mèo bị dẫm phải đuôi.

Hai người vội quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt có chút khó có thể tin, lại có chút phẫn nộ không thể kiềm chế của Lôi Hoành.

Từ lần trước quấy rối Trương Tử Hàm cùng Dương Thiên Lôi tu luyện, cũng không biết Trương Tử Hàm nói với Lôi Hoành cái gì, nói chung trong nửa tháng lại đây, tên ngu ngốc này cũng không xuất hiện lại. Không ngờ hiện tại, lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa may mắn thế nào, lại còn thấy được một màn hương diễm này.

– Lôi Hoành, ngươi lại tới làm gì?

Trương Tử Hàm ngay cả cái gáy ngọc trắng như tuyết cũng trở nên đỏ bừng, chỉ là, trên mặt nàng lại bao phủ một tầng sương lạnh.

Ánh mắt của Lôi Hoành khiến nàng rất khó chịu, giống như nàng vừa làm chuyện gì có lỗi với hắn. Đây bất quá chỉ là trò tinh nghịch của tiểu hài tử hồ đồ bướng bỉnh mà thôi, vì sao hắn lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy? Huống chi mình cùng hắn cũng không có bất cứ quan hệ gì. Hắn dựa vào cái gì?


Sau khi Lôi Hoành liếc mắt nhìn Trương Tử Hàm, lại tàn bạo nhìn chòng chọc về phía Dương Thiên Lôi. Vốn bởi vì liên quan tới tuổi tác và danh tiếng, cho tới bây giờ Lôi Hoành cũng không cảm thấy Dương Thiên Lôi cùng Trương Tử Hàm ở một chỗ sẽ có bất cứ chuyện gì không thích hợp, nhưng vừa rồi nhìn thấy một màn kia, hắn lại có chút dao động.

Không riêng gì nữ nhân mới có trực giác, có đôi khi nam nhân cũng có trực giác. Hiện tại, trực giác nói cho Lôi Hoành biết, tiểu tử Dương Thiên Lôi này không đơn giản chỉ là Tiểu Bạch si không hiểu chuyện, không có gì uy hiếp. Nhất là ánh mắt Dương Thiên Lôi nhìn về phía mình sau khi hôn Trương Tử Hàm, khiến hắn có cảm giác rất không thoái mái, cảm thấy, đây không phải là ánh mắt của một nam hài ngây thơ không hiểu chuyện.

Hơn nữa, dù nói như thế nào, tiểu tử này cũng đã hôn Trương Tử Hàm rồi!

Lôi Hoành hít một hơi thật sâu, kìm nén lửa giận trong lòng, sắc mặt âm trầm bất định. Một lúc sau, Lôi Hoành bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, cố gắng chôn giấu tâm tình kích động của mình, nói:

– Không có việc gì! Ta chỉ là đến thăm nàng, nói chuyện. Đã lâu rồi không gặp.

Biểu hiện của Lôi Hoành khiến Dương Thiên Lôi nhìn hắn bằng con mắt khác. Tên ngu ngốc này có vẻ cũng không phải đầu óc toàn là bã đậu, chỉ biết quần áo lụa là…

– Cảm ơn! Ta còn phải lên lớp, cũng không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi.

Trương Tử Hàm không khách khí nói.

– Yên tâm, ta sẽ không trò chuyện lâu đâu.


Lôi Hoành thân thiện cười cười, bày ra bộ dáng mình cảm thấy rất hài lòng, coi như không thấy vẻ mặt cự tuyệt người ngoài dặm của Trương Tử Hàm.

Hắn lấy từ trong ngực ra một cuốn sách nhỏ, đưa tới trước mặt Trương Tử Hàm, nói:

– À, Tử Hàm, lần trước nàng nhờ ta tìm tư liệu về các tỷ thí người mới, sân bãi, cùng trọng tài ở các học viện. Ta đã thu thập cho nàng rồi, còn biên soạn, chỉnh lý thành sách. Đủ thấy thành ý của ta rồi chứ?

– Ta nhờ ngươi thu thập tài liệu sân bãi cùng trọng tài lúc nào?

Trương Tử Hàm không vui nói.

Nhưng nàng còn chưa nói dứt câu đã bị Lôi Hoành ngắt lời:

– Ta biết nàng cần những tư liệu này. Dù sao…Nàng cũng được Học viện Cực Dương ủy nhiệm trở thành một trong những đạo sư cao cấp của tân sinh. Đây là học viện coi trọng nàng, đồng thời cũng là khảo nghiệm. Giải đấu “Tỷ thí người mới” lần này đối với nàng mà nói, quan trọng thế nào không cần nói cũng biết. Nàng sao lại không chuẩn bị chu đáo đây? Phải biết rằng, người đang nhìn chằm chằm vào vị trí thứ sáu trên Phong Vân bảng của học viện này cũng không ít đâu…

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.