Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 130: Mèo hoa nhỏ bé!


Đọc truyện Huyền Thiên Tà Tôn – Chương 130: Mèo hoa nhỏ bé!

Hai ma thú cấp sáu đỉnh phong đã hóa thành điểm tích lũy của hai người.

Trương Tử Hàm nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Dương Thiên Lôi, lại nhìn con Trường tí linh viên cứ thế mà bị Dương Thiên Lôi dùng nắm tay đánh chết, nỗi khiếp sợ trong lòng quả thực khó có thể hình dung được. Đồng thời cũng khiến tâm tình nàng trở nên vô cùng phức tạp.

– Hắc hắc…

Khi Dương Thiên Lôi lấy ra ma hạch của ma thú, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười xấu xa, hấp tấp đi tới trước mặt Trương Tử Hàm, nắm lấy bàn ta bé nhỏ của nàng, vô cùng thân thiết nói:

– Thân ái… Tiểu mèo hoa, nàng nên rửa mặt đi. Ồ! Thật nhiều khe hở kìa… Ahh! Nàng bị thương. Mau! Mau để ta xem vết thương có nặng không!

Tên Dương Thiên Lôi quả thực là vô sỉ, vừa nói xong liền vén y phục của Trương Tử Hàm lên.

– Phụt!

Ngàn vạn cảm xúc của Trương Tử Hàm nhất thời hóa thành hư ảo, lập tức bật cười thành tiếng, đồng thời đẩy đôi tay xấu xa của Dương Thiên Lôi ra nói:

– Ngươi mới là tiểu mèo hoa! Đều là vết thương nhỏ không có gì đang nói. Muốn ăn đậu hũ của ta sao? Không có cửa đâu!


– Đâu có! Trời đất chứng giám! Ta đây thực sự là quan tâm nàng.

Dương Thiên Lôi lời lẽ hùng hồn nói. Chỉ là, vừa nói ánh mắt gian tà lại vừa nhìm chằm chằm vào những chỗ y phục bị rách trên người Trương Tử Hàm, mắt không chớp lấy một cái.

Làm hại Trương Tử Hàm vội lấy tay bưng kín những chỗ hở trên người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên đỏ bừng. Chỉ có điều, màu hồng rực ấy bị những vết lem luốc che kín không nhìn thấy mà thôi.

– Được rồi! Đừng làm rộn. Trời sắp tối rồi, trước hết chúng ta cần tìm một chỗ nghỉ ngơi đã. Sau đó ta có chuyện cần hỏi ngươi.

Trương Tử Hàm giận dữ trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi nói. Nàng cũng không biến thái được như Dương Thiên Lôi. Mặc dù cuối cùng giết được Trường tí linh viên, nhưng tinh thần lực cùng thể lực của nàng hầu như đã cạn sạch.

– Tốt! Đêm nay ca chính là của nàng, mặc cho nàng xử trí!

Ánh mắt Dương Thiên Lôi lại hiện lên một tia xấu xa, trong lòng như nở hoa. Nơi đây hoang sơn dã lĩnh, không dấu chân người, được qua đêm cùng Tử Hàm muội muội như hoa như ngọc, quả thực là niềm hạnh phúc nhất trong đời con người. Nhất là khi nghĩ tới “Dã chiến “ trong truyền thuyết, càng khiến cho ánh mắt Dương Thiên Lôi nhìn về phía Trương Tử Hàm tràn ngập vẻ dâm đãng xấu xa.

– Nơi nghỉ ngơi thì đơn giản. Chúng ta chỉ cần tìm tới sào huyệt của hãi con Trường tí linh viên này là được rồi.

– Ừ, đi thôi!

Tử Hàm muội muội trong sáng thuần khiết nhẹ giọng nói. Nói xong liền dẫn đầu đi về phía trước.

– Chờ một chút! Ta lấy ba lô xuống đã.

Dương Thiên Lôi lắc mình phóng vào rừng cây. Sau một lát trở ra, trên lưng đã có thêm một chiếc ba lô phình to.

Trương Tử Hàm nhìn chiếc ba lô thật lớn, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ hỏi:

– Ngươi trang bị mấy thứ gì? Mang theo ba lô nặng như vậy không thấy phiền toái sao? Những đồ vô dụng đều không cần mang theo, chỉ cần ma hạch là được rồi. Cái khác chẳng những không mang đến điểm tích lũy, ngược lại còn thêm gánh nặng, ảnh hưởng đến hành động.

– Uhm… Bề ngoài những thứ này cũng có lúc hữu dụng. Được rồi! Chúng ta mau đi thôi.

Dương Thiên Lôi không đành lòng đả kích thần kinh yếu đuối của Tử Hàm muội muội, chỉ hàm hồ nói. Nói xong bèn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Trương Tử Hàm, đi nhanh về phía trước. Chỉ là, đi được vài bước, Dương Thiên Lôi liền phát hiện, tựa hồ Trương Tử Hàm rất yếu ớt, rõ ràng không theo kịp bước đi của mình.

– Tiểu mèo hoa, ta ôm nàng đi nhé?


Dương Thiên Lôi ngoài miệng hỏi, hai tay căn bản không đợi Trương Tử Hàm trả lời, liền dứt khoát ôm ngang hông nàng nhấc lên, thân hình nhoáng lên, nhanh như thiểm điện phóng về phía trước.

Trương Tử Hàm “Ưm” một tiếng, trong lòng vô cùng e thẹn. Tuy rằng rất muốn giãy dụa, nhưng nàng quả thực rất mệt mỏi, sau khi từ chối tượng trưng một chút, liền vô lực ôm lấy cổ Dương Thiên Lôi, nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, cảm nhận khí tức nam nhân nồng đậm trên người Dương Thiên Lôi. Lúc này, trong lòng nàng lại tràn ngập cảm giác ngọt ngào khôn tả, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tựa đầu lên lồng ngực tuy rằng chưa quá kiên cố nhưng lại khiến nàng cảm thấy ấm áp và an toàn không gì sánh được.

Trong nháy mắt, Dương Thiên Lôi liền lần theo dấu tích mà Trường tí linh viên để lại, tìm được sào huyệt của bọn chúng. Đây là một chỗ ở được làm trong một huyệt động tự nhiên trên sườn núi. Bên trong huyệt động tương đối ngăn nắp, sạch sẽ, nếu như không biết trước đây là sào huyệt của Trường tí linh viên, có khi còn tưởng là nơi ở của con người, Nhất là cái giường đá thật lớn kia, khiến Dương Thiên Lôi vô cùng thỏa mãn.

Khi nhẹ nhàng buông Trương Tử Hàm ra, Dương Thiên Lôi nhìn đôi mắt tuyệt mỹ có chút xấu hổ của nàng, cười nói:

– Tiểu mèo hoa, ta bỗng nhiên phát hiện, ánh mắt của nàng thật xinh đẹp!

– Trước đây lẽ nào không đẹp sao?

Trương Tử Hàm trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, bất mãn hỏi ngược lại.

– Đẹp! Đương nhiên đẹp! Chỉ là bị khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng che giấu đi không ít. Nhưng hiện tại… Khuôn mặt đầy màu sắc rực rỡ của nàng, cứ như tiểu mèo hoa, ngược lại khiến ánh mắt nàng trở nên vô cùng nổi bật. Ha ha ha…

Dương Thiên Lôi nhịn không được vừa cười vừa nói.

– Không được gọi ta là tiểu mèo hoa!

Trương Tử Hàm nhất thời nổi giận nói, còn làm bộ muốn đánh.

– Ách…


Dương Thiên Lôi nhanh nhẹn lắc mình một cái ra ngoài cửa động, nói:

– Tiểu mèo hoa, nàng nghỉ ngơi chút đi. Ta đi phụ cận tìm nguồn nước xem thế nào. Nàng nếu không tắm rửa sẽ thật sự biến thành tiểu mèo hoa mất. Ha ha ha…

Trương Tử Hàm tức giận dậm chân, nhìn bóng lưng Dương Thiên Lôi nhanh chóng biến mất, trong lòng lại tuôn tràn cảm giác ngọt ngào. Thần kinh vốn luôn ở trạng thái căng thẳng lúc này vậy mà vô cùng trầm tĩnh lại.

Khi Dương Thiên Lôi từ trong động đi ra, kiểm tra xung quanh một phen, liền trực tiếp dọc theo một con đường núi nhỏ tương đối rõ ràng, hướng lên trên đỉnh núi. Con đường này hiển nhiên là do hai con linh viên thường xuyên qua lại mới hình thành. Cho nên, trên đỉnh núi tất nhiên là khu vực hoạt động thường ngày của linh viên. Nguồn nước rất có thể ở xung quanh đâu đó.

Sau khi dọc theo đường nhỏ khoảng chừng uống cạn một chén trà, tiếng suối chảy “rì rầm” rõ ràng vọng vào tai Dương Thiên Lôi.

– Ca đoán quả nhiên không sai!

Dương Thiên Lôi mỉm cười. Sau mấy cái nhún người liên rất nhanh đi về phía phát ra âm thanh.

Chỉ là, người còn chưa đi đến nơi, từng đám, từng đám hơi nước đã xuất hiện trước mắt Dương Thiên Lôi. Hơi nước mềm mại trầm xuống, dường như từ trong nước bốc ra, khiến Dương Thiên Lôi vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ đây chính là suối nước nóng trong truyền thuyết? Nghĩ tới đây, Dương Thiên Lôi hưng phấn tru lên, nhanh như điện xẹt chạy tới vùng phụ cận.

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.