Đọc truyện Huyên Thảo Chưa Tàn – Chương 1: Đồng
Anh có quên ánh sáng khi mặt trời mọc không?
—————————————————————————-
1.Ánh mặt trời vào lúc hai giờ chiều thật chói chang,
không khí nóng bức như một ngọn lửa di động luồn lách vào quần áo của từng người.
Đồng Đồng kéo tay Hứa Hân Di đang không ngừng ca thán về thời tiết nóng bức
chạy về phòng triển lãm của khoa Mỹ thuật, dáng vẻ hấp tấp của cô cứ như thể
đang chạy vội về chuyến xe buýt cuối cùng.Nhưng vẫn đến muộn!Phòng triển lãm số
3 đã đông nghịt người, tiếng nói cười huyên náo cứ như tại một buổi biểu diễn
của ngôi sao ca nhạc hàng đầu thế giới. Rất nhiều người mang theo sổ tay,
laptop, cổ đeo máy ảnh, thậm chí có người còn mang bút ghi âm, trông vô cùng
chuyên nghiệp. Đồng Đồng do dự đứng ở cửa, những người sau lưng bực bội hối
thúc cô. Ở bàn đón tiếp có hai cô gái, họ vừa mỉm cười ra hiệu cho khách mời ký
tên vào sổ, vừa lịch sự nhắc nhở đám người đang dần mất kiểm soát:
– Xin mọi người đừng chen lấn, cẩn thận làm hỏng tác phẩm.Trong phòng triển lãm
có rất nhiều chiếc tủ cao gần tới trần nhà, chúng được chia ra làm nhiều ngăn
nhỏ.
Đồng Đồng và Hứa Hân Di đảo mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy tranh
sơn dầu của Tề Vũ treo ở đâu.Hứa Hân Di lau mồ hôi trên trán, mệt mỏi nói:
– Học viện Mỹ thuật có sức ảnh hưởng ghê gớm thật! Không biết những người này
tới đây xem người hay xem tranh nữa!Dù sao thì cũng là cuộc triển lãm tranh của
các chàng trai Học viện Mỹ thuật sau khi ở Tây Tạng hơn nửa năm trời, cho dù là
người hay là tranh thì cũng đều đáng xem!
Những anh chàng đẹp trai trong trường đa số đều tập trung ở Học viện Mỹ thuật,
họ có tài, tính tình lại hoạt bát, rất có duyên với các cô gái. Nơi có sức ảnh
hưởng lớn nhất của Học viện Mỹ thuật là Khoa Thiết kế nội thất và Khoa Sơn dầu:
Con trai Khoa Thiết kế nội thất giống như hoa hướng dương – thẳng thắn, chân
thành, hoạt bát, tràn đầy sức sống; con trai Khoa Sơn dầu thì giống như một cây
tùng to lớn: Nghiêm túc, trầm tính, nhiều tham vọng, họ thường im lặng đứng rất
lâu dưới ánh mặt trời để hoàn thành bản vẽ của mình, trên khuôn mặt màu nâu
đồng tràn đầy sự nhiệt tình và khát vọng – so sánh với “hoa hướng dương”, rõ
ràng là họ có vẻ trưởng thành hơn.Tề Vũ của Khoa Sơn dầu là người luôn có thành
tích đứng đầu của khoa hết năm này sang năm khác, tác phẩm tranh sơn dầu của
anh khi học năm thứ hai đã được chọn vào Bảo tàng Mỹ thuật Trung Quốc. Hiện nay
anh không chỉ là họa sĩ được nhiều triển lãm sẵn sàng ký hợp đồng mà còn là
giáo viên chính của phòng tranh.Đồng Đồng cũng không khác gì đám con gái đang
cầm máy ảnh bị chen toát cả mồ hôi, đều vì Tề Vũ mà tới đây. Cô giống như họ,
rất thích Tề Vũ. Lúc này nhìn cô cũng điên cuồng như đám con gái xung quanh,
bởi vì giữa cô và Tề Vũ có mối quan hệ đặc biệt
– Đồng Đồng thích gọi mối quan hệ này là “duyên phận”, cô âm thầm đặt nó ở
trong tim. Trong trái tim cô ẩn giấu một vườn hoa bí mật mà chắc chắn mọi người
đều thấy bất ngờ.Ở trong phòng triển lãm, Đồng Đồng mới phát hiện ra sự ngưỡng
mộ này không chỉ của riêng cô, cô bất giác cười nhạo sự thô thiển của mình. Cô
chỉ vào một bức tranh sơn dầu treo trên tường, nói với Hứa Hân Di:
– Cảm nhận sự kỳ diệu của nghệ thuật cũng là một chuyện hay, cậu thích bức nào
nhất?
Hứa Hân Di chán nản nói:
– Những bức tranh này không thể phân biệt được là đang vẽ động vật hay là đồ
ăn! Trường phái ấn tượng khiến người ta hoa mắt, chóng mặt, thật đáng ghét!
Giọng nói của Hứa Hân Di vừa rớt xuống, cô gái đang chụp ảnh đằng trước đã quay
lại lườm:
– Không hiểu thì đừng có nói bừa! Có những người thực sự phải đi học
“Midnattsol” rồi! Đó là lớp xòa mù nghệ thuật miễn phí đấy!“Midnattsol” là
trang web cá nhân của Tề Vũ, trên đó có rất nhiều ảnh và tác phẩm của anh. Rất
nhiều cô gái giống như nhà phê bình mỹ thuật, để lại nhiều lời đánh giá về tác
phẩm của anh trên đó. Trang web này từ lâu đã bị mọi người biến thành trang web
để học nghệ thuật.
Hứa Hân Di hừ mũi:
– Lên trang web đó, chỉ sợ giấy chùi mũi cũng biến thành một tác phẩm nghệ
thuật mất.
Đồng Đồng sợ Hứa Hân Di bị mọi người chú ý, vội vã kéo bạn về một góc khác. Cô
gái đó giận dữ định nói thêm điều gì đó, bỗng trợn tròn hai mắt, lời nói đã ra
tới khóe miệng bị chặn lại. Đồng Đồng quay đầu lại nhìn, thấy Tề Vũ đang đi về
phía họ.Trái tim của cô đập nhanh không theo nhịp.Tề Vũ rất nổi bật giữa đám
đông. Ánh đèn treo trên tường khiến một bên khuôn mặt anh chìm trong sắc vàng
nhạt, khiến ngũ quan của anh trở nên sắc nét khác thường: đôi mắt sáng, hàng
lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, khóe miệng mím chặt thành một đường cong tinh
xảo. Làn da của anh hình như đen hơn lúc trước khi đi Tây Tạng, khuôn mặt đẹp
trai trông càng có sức hút hơn.Sau lưng anh có một đám con gái bám theo, họ vây
anh vào giữa, tranh nhau hỏi anh điều gì đó. Anh không tỏ vẻ gì khó chịu, trái
lại còn kiên nhẫn giải đáp cho họ về những bức tranh sơn dầu treo trên tường.Thần
kinh của Đồng Đồng trong phút chốc như bị đoản mạch. Khi cô định thần lại thì
một đám người đã vội vàng chen lên, cô và Hứa Hân Di bị dạt sang hai bên, đôi
giày trắng tinh in đậm vết giày đen của mọi người.Đám con gái đều chen về chỗ
có Tề Vũ, ánh mắt của mọi người trong phòng triển lãm cũng tập trung về hướng
đó.
Hứa Hân Di kéo tay Đồng Đồng:
– Còn đứng ngây ra đó làm gì?Hứa Hân Di tưởng rằng Đồng Đồng đến đây để xem
người thì ít nhất cũng nên đi ra đó. Hoặc nếu không thì làm thế nào để Tề Vũ
phát hiện ra, nhìn cô vài cái.
Đồng Đồng hơi ủ rũ
– Theo đuổi thần tượng còn khó hơn lên trời, mà lại dễ để lộ điểm yếu, hơn nữa
bản thân cô lại là người hay xấu hổ.
Cô kéo tay Hứa Hân Di, nói:
– Hân Di, bọn mình đi xem tranh đi. Anh ấy… hình như rất bận.
Đồng Đồng nghĩ, một thời gian dài đã qua đi, chắc chắn Tề Vũ chẳng còn nhớ ra
cô là ai nữa.Họ đi về phía có ít người nhất, Đồng Đồng vừa đi vừa quay lại nhìn
Tề Vũ.Đi được mấy bước, mắt Hứa Hân Di đảo một vòng, rồi bỗng cô dồn sức vào
đôi chân, kéo tay Đồng Đồng chạy tới chỗ Tề Vũ.
Tề Vũ đang đứng trước một bức tranh nhẹ nhàng giải thích điều gì đó cho đám con
gái, bỗng dưng Hứa Hân Di hét lớn:
– Tề Vũ!Tất cả mọi người đều như ngừng thở, quay đầu lại.
Cô vẫn không tỏ ra sợ sệt, nói:
– Bức tranh này có bán không?
– Hứa Hân Di chỉ vào bức tranh mà vừa nãy cô bảo là “không phân biệt được là
động vật hay thức ăn”.
Tề Vũ hỏi cô:
– Cô muốn mua sao?
– Ánh mắt anh chăm chú nhìn Hứa Hân Di nhưng lại không phát hiện ra Đồng Đồng.
Hứa Hân Di lắc đầu rồi chỉ vào Đồng Đồng:
– Cô ấy muốn mua!Đồng Đồng giật mình, cô không ngờ Hứa Hân Di lại giở trò này!
Cô lắp bắp một hồi:- Cái này… thực ra… tôi… không biết…
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc nhìn Đồng
Đồng, sau đó họ mỉm cười khinh bỉ.Tề Vũ đi qua đám đông, đến gần Đồng Đồng, cô
bỗng dưng cảm thấy không khí xung quanh loãng ra, như thể mình đã lên tới mặt
trăng.
Hình như anh đã nhớ ra cô là ai:
– Là em hả? Em thích bức tranh này sao?
Lập tức, từ ánh mắt của đám con gái xung quanh phát ra những mũi tên tẩm độc vô
hình, tới tấp “bay” về phía Đồng Đồng, nhưng áp lực này lại khiến cô cảm thấy
rất thú vị.Đồng Đồng nghĩ đi nghĩ lại lời nói của Tề Vũ
– hình như anh ấy muốn biết cô thích bức tranh này ở điểm nào.
Cô hít sâu một hơi, sau đó nói:
– Bức tranh này rất đẹp! Đường nét đẹp, màu sắc đẹp, kết cấu đẹp, hòn đá trong
bức tranh đẹp như một bài thơ…
– Thực ra cô không hiểu gì về bức tranh này cả
– Tôi không vẽ đá mà vẽ một đàn cá. – Tề Vũ sửa lại.
Đồng Đồng toát mồ hôi lạnh. Cô vò đầu, bổ sung thêm một câu:
– Em bị cận thị. Tóm lại, bức tranh này rất đẹp…
– Bức tranh này không phải do tôi vẽ. – Tề Vũ nói.
Hứa Hân Di cười ha hả:
– Tề Vũ, thực ra cô ấy muốn…
Đồng Đồng trở nên căng thẳng, tưởng rằng Hứa Hân Di định giải vây cho mình nên
không nghe thấy hai chữ cuối cùng là “hẹn anh”, chỉ máy móc gật đầu:
– Đúng vậy.Cả phòng triển lãm như cái nồi nước đang sôi sùng sục.
Đám con gái bắt đầu ghé tai vào nhau thì thầm to nhỏ, thi thoảng lại vang lên
những tiếng cười chế giễu. Từ trước tới nay chưa bao giờ có người dám công khai
hẹn Tề Vũ! Những đôi mắt như những mũi tên độc lần này lại không tha cho Đồng
Đồng, chúng lao vào cô dày đặc – nếu những ánh mắt đó là sự thực thì chắc Đồng
Đồng đã trở thành tấm bia ngắm thủng lỗ chỗ rồi.Tề Vũ chớp mắt, khóe miệng
thoáng mỉm cười, nói:- Được thôi! Số điện thoại của em là bao nhiêu?Hả?Đồng
Đồng ngây người ra đến mấy phút, cho tới khi Hứa Hân Di dùng đầu gối thúc nhẹ
vào cô, cô mới tỉnh lại.
Cô vừa đưa tờ giấy mà Hứa Hân Di mới viết cho Tề Vũ, vừa thẹn thùng hỏi:
– Đây là số điện thoại của em, còn của anh là…
Thực ra cô đã có số điện thoại của anh từ lâu rồi, chỉ là không dám gọi cho anh
thôi.Tề Vũ xé một tờ giấy trong cuốn sổ tay của mình ra, viết nhanh một hàng
chữ số rồi nhét vào tay Đồng Đồng. Chưa chờ cô trả lời, anh đã quay người sang
một hướng khác, đàn người lại rồng rắn kéo theo. Đồng Đồng nắm chặt tờ giấy như
nắm chặt mật mã của tình yêu, một sự kích động khó hiểu bao vây lấy cô.Sau khi
bước ra khỏi phòng triển lãm, Hứa Hân Di không hề khách khí “vòi” cô một bữa
tối.Chỉ cần nghĩ tới việc ngày mai được hẹn hò với Tề Vũ, Đồng Đồng đã bắt đầu
thấy hồi hộp, cô nghĩ hết một lượt về việc trong buổi hẹn hò sẽ chọn đồ ăn nào,
nói chuyện ra sao…Ngày hôm sau, Tề Vũ chủ động gọi điện cho Đồng Đồng, sau
khi hỏi han nhau vài câu trong điện thoại, Đồng Đồng cảm thấy con gái phải giữ
hình ảnh của mình, bởi vậy cô giải thích:
– Việc hẹn anh là trò đùa của bạn em, anh đừng hiểu lầm nhé…
Tề Vũ cũng không nghĩ ngợi nhiều, trả lời:
– Không đâu.Họ hẹn gặp mặt nhau ở công viên bách thảo trong trường vào buổi
chiều hôm đó. Trong vườn trồng rất nhiều hoa lan, trên thảm cỏ xanh mơn mởn,
những bông hoa màu tím nhạt điểm xuyết, giống như những vì sao rực rỡ mọc trong
đêm tối. Mảnh đất xung quanh gốc cây ngô đồng trồng mấy khóm tường vi. Lúc này,
hoa đã nở, những bông hoa màu tím và màu hồng phấn kiêu ngạo khoe sắc dưới ánh
nắng mặt trời.Lần đầu tiên Đồng Đồng gặp Tề Vũ cũng là ở đây.2.Hồi học năm thứ
nhất, Đồng Đồng hy vọng thi đỗ trong kỳ thi vượt cấp tiếng Anh chuyên ngành để
tạo cơ sở cho việc học cao học sau này. Bởi vậy, ngày nào cô cũng dậy từ 5h30
sáng, làm vệ sinh cá nhân xong, đúng 6h cô tới vườn hoa học tiếng Anh. Buổi
sáng đầu thu sương mù giăng mắc, trận mưa nhỏ tối hôm trước khiến nền đất ẩm
ướt. Cô cầm quyển sách, miệng gặm một quả táo, vừa ăn vừa đọc lớn những đoạn
thoại trong tiếng Anh. Cảnh sắc trong sương mù vô cùng thú vị, một vài người đi
học sớm đi qua đi lại, mọi người chỉ nhìn thấy cái bóng mờ mờ của nhau trong
sương mù.Thấy bên cạnh không có người nào, thần kinh vận động của Đồng Đồng
bỗng trở nên hưng phấn. Cô vòng tay về phía sau, hứng chí nhảy ếch về phía
trước. Mới nhảy được mấy bước, cô cảm thấy chân mình trượt đi, ngã vồ xuống
đất. Nhưng cô không quan tâm, lại mỉm cười ngồi dậy, rồi không cẩn thận lại bám
phải cái gì đó rồi trượt ngã lần nữa. Cô đứng thẳng lên, đang định nhìn quanh
xem mình đứng ở nơi nào, nhìn xuống tay thấy có cái gì đó cứng cứng như là cành
cây khô. Cô nghe thấy từ xa có tiếng người kêu lên, sau đó một cái bóng cao lớn
nhanh như gió xuất hiện trước mặt cô, động tác vô cùng nhanh nhẹn, nhặt cái giá
lên. Anh ta nói:
– Cô bé, bị ngã mà cũng cười vui vậy sao? Cái giá đỡ tôi chỉnh mất nửa ngày
trời bị cô làm đổ rồi.
Đồng Đồng cảm thấy giọng nói của anh ta thật dễ nghe, là tiếng của người phương
Bắc, dịu dàng, có sức hút ghê gớm.
Một lúc sau, anh chàng đưa máy ảnh cho Đồng Đồng, nói:
– Cầm giúp tôi một lát.Anh ta bắt tay vào điều chỉnh lại vị trí của cái giá, cố
định lại máy ảnh. Nền đất hơi ẩm ướt, cái giá đỡ đứng không vững. Đồng Đồng nhìn
thấy mình vừa giẫm phải một quyển vở, bèn nhặt lên xem, phát hiện ra trên bìa
quyển sách đã in hai dấu chân của cô, bùn ướt dính đầy trên đó. Cô mở quyển
sách ra, nhìn thấy trong đó có mấy nét vẽ phác họa, đều là những đường nét như
rồng bay phượng múa.Đồng Đồng hỏi:
– Anh học ở Học viện Mỹ thuật hả?- Ừm.
– Hai tay anh ta vẫn bận rộn với công việc, đầu cũng không ngẩng lên, giọng
điệu hình như không hề tỏ ra bực bội với việc vừa rồi.
Khi anh đứng lên, Đồng Đồng đưa máy ảnh cho anh. Anh nhận lấy, khi ngẩng đầu
lên bắt gặp ánh mắt của cô – anh có một đôi mắt màu đen thông minh, sâu thẳm và
nhanh nhẹn. Có thể vì sương mù buổi sáng nhuộm lên mặt anh một lớp da màu
trắng, khiến ngũ quan của anh càng trở nên nổi bật.Tim Đồng Đồng đập thình
thịch, hình như có cái gì đó vừa chèn lên trên.Cô im lặng mấy giây rồi vội đưa
quyển vở cho anh.Anh chép miệng nói:- Quyển vở của tôi bị cô giẫm hỏng mất
rồi.Để che lấp sự bối rối của mình, Đồng Đồng quyết định bắt chước những cô gái
khác, nũng nịu nói:- Anh có cần nhìn vết bùn trên chân em không? Sao anh lại sơ
ý đặt vở trên đất chứ, anh không thấy em bị ngã thế nào sao, cả người toàn là
bùn.Anh lật quyển vở ra, không trả lời, hình như anh không có hứng thú với việc
tranh luận cùng con gái.
Đúng là một gã kiêu ngạo – trong lòng Đồng Đồng thoáng cằn nhằn.
Anh im lặng một lúc, không ngẩng đầu lên, nói:
– Đất đằng trước rất tơi nên ướt lắm, cẩn thận đấy.Nói như vậy chứng tỏ anh đã
nhìn thấy cái dáng vẻ của cô khi nhảy ếch và bị ngã? Đồng Đồng đỏ mặt, hỏi:
– Anh vẫn đang chụp ảnh hả?
Ánh mắt của anh nhìn về nơi xa, lạnh nhạt nói:
– Hoa lan trong sương mù đẹp quá, rất khó có thể chờ được một đợt sương như thế
này.
Đồng Đồng cố ý làm ra vẻ nhẹ nhõm:
– Anh cứ tiếp tục đi.
Cuối cùng anh cũng nhìn cô:
– Cô không phát hiện ra cô đang đứng chặn trước ống kính của tôi sao?
Đồng Đồng xấu hổ lùi về sau mấy bước, kiễng chân nhìn vào khung cảnh xuất hiện
trong ống kính của anh: Trong sắc màu xám lúc đậm lúc mỏng là một màu xanh mát
mắt, từ đằng xa là bóng mấy bông hoa hiện lên rõ ràng, đẹp như một bức tranh
thủy mặc. Lúc này, bỗng có một chú chim bay vụt qua, một chú chim màu xám có
cái đuôi thật dài, cô bất giác kêu “a” một tiếng, bàn chân đang kiễng lên hạ
xuống khiến bùn xung quanh bắn lên tung tóe.Anh vừa đưa tay ra giữ lấy vai cô,
vừa nói:- Cẩn thận chút!Trong lòng Đồng Đồng thầm đánh giá thêm hai chữ “tốt
bụng” cho anh chàng đẹp trai trước mắt.Cô ngượng ngùng nói:- Cảm ơn!Sau đó anh
chăm chú vào cái máy ảnh của mình, không nói gì nữa.Sau đó, những ngày sáng sớm
có sương mù ít đi. Cho dù là có sương mù thì Đồng Đồng cũng không gặp lại anh
nữa.Không lâu sau đó, Đồng Đồng gặp anh lại ở ven hồ của khu trường phía nam.
Mấy nam sinh của Khoa Sơn dầu ngồi bên hồ nước để vẽ bóng của những cành cây in
trên mặt hồ. Cô nhận ngay ra đôi mắt đặc biệt của anh trong đám người đó. Cảm
giác này nói với cô rằng: Đúng vậy, đúng là anh.Trên cơ thể của một số người
luôn tồn tại cảm giác mà bạn vẫn chờ đợi.Có hình dáng của một số người thường
quan trọng một cách kỳ lạ.
Cô không dám chào hỏi anh, cô không dám nói với anh rằng:
– Chào anh, em chính là cô gái lần trước làm đổ giá đỡ của anh.Vậy thì ngốc
quá! Những chàng trai khác sẽ cười nhạo cô, hơn nữa cách đó không xa luôn có
những cô gái đang giả vờ đi tản bộ, nhưng bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng lao về
phía anh. ửa năm sau, Đồng Đồng mới biết tên anh là Tề Vũ.
Khi đó, Hứa Hân Di kéo tay cô đi xem bảng thông báo của trường, nói:
– Chẳng mấy khi trường mình có một nhân vật như vậy – đẹp trai dã man, hơn nữa
lại còn tài năng hơn người!
Khi Đồng Đồng nhìn vào bức ảnh và cái tên dán trên bảng thông báo, một cảm giác
tự ti dâng lên trong cô. Cho dù là như vậy, cô cũng khó có thể kìm chế cảm xúc
của mình dành cho anh.Sau đó, tranh sơn dầu của anh tham gia vào cuộc triển lãm
tranh quốc tế và đoạt giải; tác phẩm của anh được nhiều phòng tranh cả trong và
ngoài nước sưu tầm; ảnh và tác phẩm của anh được phóng to ra rồi dán trên bảng
thông báo của trường hơn một tháng trời; anh…Dần dần, Đồng Đồng đã quen với
việc đi tản bộ một mình ở gần hồ nước ở khu trường phía nam.Cuối thu, trên mặt
hồ rơi rất nhiều lá cây ngô đồng, gió nhè nhẹ thổi qua, gợn lên những cơn sóng
nhẹ trên mặt hồ. Xung quanh không một bóng người, cô nhẹ nhàng ngồi ở đó đọc
hết một quyển sách, uống hết một hộp sữa dâu, sau đó quay người về ký túc
xá.Lúc quay người lại, cô nhìn thấy anh đang ôm giá vẽ đứng sau lưng cô – đó
chính là Tề Vũ, đến bên hồ để vẽ tranh.Trái tim Đồng Đồng hình như sắp tung ra
khỏi lồng ngực, quyển sách trong tay cô suýt nữa thì rơi xuống. Cô cố làm ra vẻ
rất bình tĩnh, đi lướt qua người Tề Vũ, nhưng trong lòng thì lại buồn rầu vì
trang phục và đầu tóc mình khi đó – nếu, chỉ là nếu, anh vẫn còn nhớ tới mình,
chắc sự việc sẽ không như vậy.Cô không có dũng khí chào hỏi anh, mặc dù hai chữ
“Tề Vũ” đã vang lên trong tim cô hàng ngàn hàng vạn lần. Đồng Đồng im lặng đi
qua anh – đôi mắt lạnh nhạt của anh nói với cô rằng, họ là hai người xa lạ.Đồng
Đồng hy vọng biết bao nhiêu rằng anh nhớ tới cô, nhưng đó chỉ là hoang tưởng mà
thôi. Bởi vậy cô cắn chặt cái ống hút của hộp sữa, thất thần đếm từng bước chân
của mình, chầm chậm bỏ đi.
Mới đi được năm bước, một giọng nói vang lên sau lưng giữ chân cô lại:
– Này, chờ một chút!Giọng nói ấy khiến trái tim cô đập điên cuồng trong lồng
ngực.
Đồng Đồng quay người lại, thấy Tề Vũ đang chau mày nhìn mình:
– Cô bé, em có thể ngồi trên hòn đá như vừa rồi được không?Hình như tim Đồng
Đồng nhảy vụt lên, cô nhún vai, giả vờ như không thể giúp được, tiếp tục đi về
phía trước.
Tề Vũ hình như hơi lo lắng, anh tới gần cô, ấn tay vào vai cô, nói:
– Giúp tôi chỉ ba phút thôi.Ánh mắt khẩn thiết của anh có một sức mạnh khiến
người ta không thể không nhận lời.
Đồng Đồng nói:
– Em không phải tên “này”, em tên là Đồng Đồng.
Tề Vũ nói:
– Ồ, Đồng Đồng? Rất vui được quen em, tôi…
Đồng Đồng ngắt lời anh, nói:
– Em biết, anh là Tề Vũ!
Tề Vũ quan sát cô một lúc, sau đó kinh ngạc nói:- Là em sao? Sáng hôm đó em làm
đổ giá vẽ của tôi… Trùng hợp thật!
Không hoàn toàn là trùng hợp. Bất cứ nơi nào anh từng
đi qua, Đồng Đồng cũng tới đó rất nhiều lần để cố tình “tạo” ra cơ hội được gặp
anh. Nếu trên thế giới này thực sự có “Nguyên tắc sức hút” như trong sách nói,
thì có lẽ có thể coi là cô đã thành công!
Sự kỳ vọng trong lòng Đồng Đồng đã tiến thêm được một bước nhỏ, mặc dù lúc này
cô vô cùng vui sướng, nhưng vẫn chỉ lạnh nhạt nói:
– Anh nhớ em sao?
Ánh mặt trời của mùa thu bay lượn trên mái tóc Tề Vũ, anh cười nhẹ nhàng:
– Ừ, quyển sổ vẽ của tôi bị hỏng dưới chân em mà.
Đồng Đồng ngồi xuống chỗ cũ, họ gần như không nói gì với nhau nữa. Tề Vũ chăm
chú ngồi vẽ, thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Đồng Đồng, suy nghĩ điều gì
đó.Rất lâu sau, Đồng Đồng phải mất rất nhiều công sức mới có được số điện thoại
của Tề Vũ, có điều khi đó cô nghe nói anh và mấy người bạn cùng khoa đã đi Tây
Tạng…
3.Đồng Đồng ngước mắt lên nhìn Tề Vũ đang từ đằng xa đi tới. Ánh mặt trời xuyên
qua những tán cây long não, để lại vài vệt nắng trên vai anh, chiếc bóng đi
cùng từng bước chân nhanh và mạnh mẽ của anh khiến cô có cảm tưởng như anh đã
vượt qua hàng vạn ngọn núi cao để đến với cuộc hẹn này.Anh càng lúc càng gần,
trái tim của Đồng Đồng càng lúc đập càng nhanh.Lúc này, một cô gái giống như
một chú bướm bay qua. Cô nhào vào lòng Tề Vũ, đưa hai tay ra ôm chặt lấy anh,
các động tác kích động của cô khiến Tề Vũ suýt nữa thì té nhào. Cô mỉm cười gọi
tên anh, nũng nịu đấm nhẹ lên vai Tề Vũ, chiếc ba lô sau lưng lắc qua lắc lại.
Cô mỉm cười nói:
– Anh Tề Vũ, anh về lúc nào sao không nói cho em biết?
Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào cô gái đó – mái tóc ngắn như con trai, đôi mắt to
tròn đảo qua đảo lại, cái lúm đồng tiền hằn sâu bên khóe miệng.
Cô thân mật dựa vào Tề Vũ, nũng nịu:
– Anh đồng ý với em rồi đấy, mấy ngày này phải đi chơi với em.
Tề Vũ nói:
– Khả Khả, hôm nay em không phải đi học sao?
Khóe miệng Hạ Khả nhếch lên cao:
– Hơn nửa năm nay không gặp anh rồi, người ta làm gì còn tâm trạng mà vẽ tranh!
Giờ học vẽ còn bị thầy Thủy Phấn mắng!
– Làm sao?
– Thầy nói em vẽ tranh toàn màu lạnh, không phong phú!
– Thầy đâu có nói sai..
Cô níu cánh tay anh, làm nũng:
– Em không biết, tóm lại là hôm nay em – không – đi – học!
Bỗng dưng Đồng Đồng hiểu ra mình không cần phải nhớ những lời mà cô đã học
thuộc cả buổi tối hôm qua, có lẽ bây giờ cô sẽ không cần dùng tới chúng nữa.Lúc
này, Tề Vũ đã đi gần tới chỗ cô, đưa một bức tranh sơn dầu đã gói bọc cẩn thận
cho Đồng Đồng.- … – Cầm bức tranh trong tay,
Đồng Đồng ngạc nhiên nhìn Tề Vũ.- Tặng cái này cho em. – Anh nói rất đơn giản.
Bức tranh chỉ to bằng một tấm gương, nếu treo trên đầu giường thì thật là thích
hợp! Có điều hình như Tề Vũ chỉ định đến để tặng tranh thôi thì phải.
Đồng Đồng ngơ ngẩn nhìn anh, nói:
– Cảm ơn anh.
– Không cần khách sáo, chúng ta là bạn bè mà.
– Anh mỉm cười, vẫn lạnh nhạt như thế.Anh thật là khách sáo, Đồng Đồng nghe
trái tim mình lành lạnh.
Tề Vũ nói tiếp:- Hay là tối nay mọi người cùng ăn cơm với nhau?
Trong lòng Đồng Đồng lại lóe lên một tia hy vọng, đang định nói: “Được ạ, em
mời mọi người” thì cô bé Hạ Khả đứng bên cạnh đã lắc tay Tề Vũ, kiễng chân lên
nói thầm vào tai anh điều gì đó.
Tề Vũ nghĩ một lúc rồi nói:- Hay là để lần sau nhé? Lần sau tôi mời.
Thế là Đồng Đồng buồn bã ôm bức tranh trở về ký túc xá.Hứa Hân Di giúp Đồng
Đồng treo bức tranh lên tường, nói:
– Cô bé đó chẳng lẽ lại là người yêu của anh ấy? Có cần tớ giành Tề Vũ về cho
cậu không?Không phải là người yêu của anh thì sao lại nắm tay anh rồi đòi anh
đi chơi với mình cả ngày? Dù sao thì từ trước tới giờ Đồng Đồng cũng chưa thấy
anh thân mật với người con gái nào như thế, hơn nữa cô gái đó lại có vẻ rất
hoạt bát, lanh lợi, còn mình thì cứ như một khúc gỗ.Chuyện này làm Đồng Đồng
buồn rầu suốt mấy ngày.Bởi vì đã đồng ý với Hứa Hân Di là cùng cô đi làm tóc
nên Đồng Đồng mang theo một quyển tạp chí, ngồi trong tiệm làm tóc cả một ngày.
Không biết vì sao, Đồng Đồng nhìn vào dáng vẻ mình trong gương, nhưng trong đầu
lại xuất hiện lên hình ảnh Hạ Khả ở bên cạnh Tề Vũ. Trong lúc giận dỗi, cô
quyết định “hành hạ” mái tóc dài của mình – nhưng còn chưa cắt xong đã thấy tóc
hơi ngắn, thực sự lại không dám cắt ngắn hẳn, kết quả là tóc cô xoăn tít
lên.
Thêm vào đó là cái mái tóc dày khiến đầu cô không khác gì bị một cái nồi úp
lên.Hứa Hân Di mở lớn mắt nhìn cô chăm chăm:
– Cái nấm này to quá!
Hứa Hân Di cũng không hài lòng lắm với mái tóc xoăn của mình, hai cô bạn buồn
rầu kéo nhau ra khỏi tiệm làm tóc. Kiểu tóc mới của Hứa Hân Di trông quá già,
kiểu tóc của Đồng Đồng thì lại quá trẻ con, hai người đi cùng với nhau khiến
người ta có cảm giác như hai mẹ con.Hứa Hân Di đề nghị ra bảng thông báo của
trường xem câu lạc bộ phê bình điện ảnh mà gần đây cô tham gia có hoạt động nào
mới không. Trên bảng thông báo thưa thớt bóng người có hai quảng cáo mới: Lớp
bồi dưỡng tiếng Anh cấp 4 tuyển sinh và Phòng tranh Nhật Tri tuyển người mẫu.
Phòng tranh Nhật Tri do Học viện Mỹ thuật của trường mở ra, chủ yếu là tiến
hành bồi dưỡng sinh viên mỹ thuật cho trường cấp ba thuộc trường này.
Bỗng Đồng Đồng nhớ ra Tề Vũ cũng là giáo viên của phòng tranh này một thời gian
khá dài.Hứa Hân Di đẩy cô, hỏi:
– Cậu không định tới phòng tranh của Tề Vũ để làm người mẫu đấy chứ?
Đồng Đồng ghi số điện thoại liên lạc lại, nói:
– Tớ chỉ định tìm một công việc làm thêm để kiếm chút tiền tiêu vặt thôi mà.
– Tớ thì nghĩ chắc vì cậu muốn ngày ngày nhìn thấy anh ta.
Cậu cần nghĩ kỹ đi, chắc không phải làm mẫu khỏa thân chứ?Đồng Đồng chỉ vào một
đoạn chữ trên bảng: Đáp ứng nhu cầu của kỳ thi đại học, yêu cầu nữ sinh làm mẫu
vẽ chân dung, thời gian làm việc: một ngày 4 tiếng…
4.
Thời gian phỏng vấn là ba ngày sau.
Lúc đi vào nơi phỏng vấn của phòng tranh Nhật Tri, Đồng Đồng phát hiện trên ghế
đã có rất nhiều nữ sinh ngồi chờ. Chỉ cần liếc mắt qua là biết họ đều trang
điểm rất cầu kỳ, nhìn ai cũng lộng lẫy, nổi bật, như thể đang tham dự kỳ thi
hoa hậu. Đồng Đồng sờ lên mái tóc nấm của mình, nhất thời mất hết cả tự tin.
Đám con gái đang thì thầm với nhau điều gì đó.
Một cô gái nói:
– Khuôn mặt của tớ khá nổi bật, chắc là sẽ được tuyển. Có điều nghe nói làm
người mẫu khổ lắm, nhưng chỉ cần hàng ngày được ở cùng với những người của Học
viện Mỹ thuật thì cũng đáng.
Có người lập tức trả lời:
– Mỗi ngày ngồi bốn tiếng đồng hồ, lại còn không được động đậy, không khó mới
lạ! Tớ thấy trên Midnattsol nói, Tề Vũ là giáo viên ở đây, nếu mà ngày nào cũng
được anh nhìn vào bốn tiếng… Wa, thật là ngại quá!
– Tại sao lại thở dài?
– Bao nhiêu người thế này…
Một lúc sau, những người tham gia phỏng vấn đều được gọi vào, mọi người ngồi
thành một hàng dài, trông vô cùng chuyên nghiệp.
Tề Vũ từ phòng trong bước ra. Hôm nay anh mặc một chiếc áo dệt kim màu xanh
lam, mặt trước là những hình vẽ phức tạp chuyển từ màu trắng sang màu xanh, từ
màu nhạt thành màu đậm, thêm vào đó là chiếc quần màu lam nhạt khiến anh vô
cùng nổi bật.
Anh vừa đi ra vừa chăm chú nhìn tập tài liệu dày cộp đang cầm trên tay. Đồng
Đồng cảm thấy tay mình thoáng run rẩy, còn không cẩn thận chạm vào người bên
cạnh. Người đó ngạc nhiên quay đầu lại khiến mặt cô lại càng đỏ hơn.
Tiếng xì xào bàn tán bỗng dưng biến mất. Mọi con mắt đều đồ dồn về phía Tề Vũ –
họ hy vọng vận may sẽ rơi xuống đầu họ.
Ánh mắt của Tề Vũ liếc qua đám người rồi bỗng dưng dừng lại.
Tề Vũ nhìn Đồng Đồng, sau đó nói:
– Làm người mẫu rất vất vả, không được dừng ở giữa giờ, không được tùy tiện cử
động, không được nhận điện thoại, các bạn đã suy nghĩ kỹ chưa?
Tất cả các cô gái đều ra sức gật đầu.
Tề Vũ chần chừ một lát, sau đó chỉ vào Đồng Đồng:
– Chính là em – cô gái đầu nấm ngồi ở giữa đó. Bởi vì phòng tranh cần một cô
gái có dáng vẻ học sinh nên cảm ơn các bạn đã tới đây.
Khi mọi người phát hiện ra Tề Vũ chỉ vào Đồng Đồng, họ lập tức nhao nhao lên:
– Cô ta?
– Trời ơi, mình còn tốn tiền đi mua một bộ quần áo người lớn một chút…
– Tại sao? Sao lúc trước không nói rõ ràng? Tôi mà đi cắt đầu nấm có khi còn
đẹp hơn cô ta!
– …
Mọi ánh mắt đều đổ vào Đồng Đồng, họ đều cảm thấy số phận thật không công bằng,
cũng cảm thấy Tề Vũ hôm nay thật khác lạ. Nhưng chẳng còn cách nào khác, họ chỉ
có thể thất vọng ra về. Sau khi mọi người đi về, Đồng Đồng đi theo Tề Vũ vào
phòng lòng việc của phòng tranh.
Đồng Đồng vuốt tóc mình, nói:
– Tóc em có xấu lắm không? Có phải vì vậy nên anh mới chọn em không?
Tề Vũ không trả lời, chỉ rót một cốc nước đưa cho cô:
– Tại sao em lại muốn làm người mẫu? Không làm ảnh hưởng tới thời gian học
tiếng Anh của em chứ?
Sự tích cực ban đầu của Đồng Đồng đã không còn nữa, từ lâu cô không còn dậy sớm
học bài, bây giờ chỉ là một con mèo lười mà thôi. Cô nói dối:
– Bởi vì em thiếu tiền.
Tề Vũ nhìn cô rồi nói:
– Tiền lương làm người mẫu không cao, trừ phi…
Đồng Đồng biết Tề Vũ định nói gì, trong lòng cô thầm
thở dài – xem ra anh không hiểu nguyên nhân thực sự khiến mình tới phòng tranh.
Lúc này, Hạ Khả từ bên ngoài ào vào như một cơn lốc. Mắt Đồng Đồng vừa bắt gặp
mắt cô bé đã cảm thấy cô gái này không ưa mình. Đồng Đồng thầm nghĩ, tại sao Tề
Vũ lại thích một cô gái bướng bỉnh như vậy nhỉ?
Hạ Khả ngồi phịch xuống chiếc ghế mà Tề Vũ đang ngồi, hai chân thong thả đung
đưa. Một lúc lâu sau, cô bé bám lấy tay anh, nhìn đồng hồ, nói:
– Anh chọn cô ấy làm người mẫu hả?
Xem giờ xong, cô vẫn không buông tay anh ra mà dùng tay vẽ một vòng trong lòng
tay anh.
– Nếu biết Đồng Đồng tới đây thi tuyển người mẫu thì tôi đã không cần phải dán
thông báo rồi. – Tề Vũ rút tay ra, nghiêm nét mặt nhìn Hạ Khả. – Mau đi vẽ
tranh đi, nếu không lại bị thầy mắng bây giờ.
Hạ Khả lắc đầu:
– Em không đi, để xem hai người thì thầm gì với nhau.
Tề Vũ không đáp lời cô, chỉ đứng lên nói với Đồng Đồng:
– Em cùng tôi đi tham quan phòng tranh nào.
Diện tích phòng tranh chỉ khoảng hơn 100 mét vuông,
vốn dĩ là xưởng in ấn của trường cũ cải tạo lại. Hai bên phòng tranh là những
cánh cửa sổ lớn được mở rộng, mọi người đều có thể nhìn thấy sân bóng rổ và mấy
gốc cây ngô đồng nhiều tuổi mọc trên sân. Trên mặt đất có rất nhiều giá vẽ và
hộp dụng cụ vứt vương vãi, trông vô cùng bừa bộn. Các học sinh đều ngồi sau giá
vẽ, vây xung quanh một tĩnh vật đặt trên đất. Trong phòng tranh chỉ nghe thấy
tiếng giở sách “loạt soạt” và tiếng bút chạy trên nền giấy, không ai nói với
nhau lời nào.
Đồng Đồng đi sát sau lưng anh, để ý tới bài tập của các học sinh. Tất cả họ đều
đang nhìn vào bức tượng có hình là đầu của Tề Vũ. Tề Vũ dừng lại trước một bức
tranh vẽ những bức tranh hoạt hình và sao hỏa, lùi về sau mấy bước, bắt đầu
đánh giá bức tranh. Trên chiếc ghế đằng trước giá vẽ là một chai nước ngọt. Hạ
Khả chạy lại, cầm chai nước lên tu một ngụm. Khi cô ngồi xuống cầm bút lên
khiến Đồng Đồng giật mình.
Phòng tranh này đều là học sinh cấp ba, lẽ nào cô là học trò của anh sao?
Tề Vũ dùng tay chỉ vào bức tranh, nói gì đó rất lâu với Hạ Khả. Ý của anh là
anh khá hài lòng với bức tranh này.
Trên mặt Hạ Khả xuất hiện vẻ dương dương tự đắc, cô nhảy lên, kéo tay Tề Vũ
nói:
– Anh nói là tỷ lệ có vấn đề hả? Anh giúp em sửa đi!
– Có tài năng cũng cần phải chăm chỉ! – Tề Vũ véo tai cô rồi quay đầu đi.
Khi Đồng Đồng đi theo Tề Vũ ra tới cửa, hỏi:
– Hạ Khả vẽ bao lâu rồi?
Tề Vũ nói:
– Cũng hai năm rồi. Lớp 10 cô ấy bắt đầu học với anh. Bố cô ấy là bạn của thầy
giáo anh, chị cô ấy là bạn học cấp ba của anh, bởi vậy cô ấy mới làm nũng với
anh như vậy.
Sau khi ra khỏi phòng tranh, cuối cùng trái tim thấp thỏm của Đồng Đồng cũng
yên vị lại, hơn nữa còn nó còn yên vị trong phòng tranh của Tề Vũ.
Một tuần sau, Đồng Đồng chính thức đi làm.
Ngồi trong phòng tranh với gần trăm người quả thật là nóng bức. Cái quạt trần
chạy trên đầu phát ra tiếng “cót két, cót két”, sức gió tỏa ra chẳng thấm vào
đâu so với cái nóng này. Đồng Đồng là người mẫu nên được hưởng đặc quyền, Tề Vũ
đặt một chiếc quạt nhỏ dưới chân cô, khiến cô cảm thấy đỡ ngột ngạt hơn một
chút.
Mặc dù quần áo không hề xộc xệch nhưng Đồng Đồng với đưa tay lên chỉnh lại,
chầm chậm đi tới chiếc ghế dành cho người mẫu và ngồi xuống. Tề Vũ còn đặt thêm
chiếc gối lót lưng lên ghế, khiến chiếc ghế có vẻ thoải mái hơn. Các học sinh
cũng lần lượt bày ghế, giá vẽ, dán giấy, gọt bút chì. Sau một hồi bận rộn, cuối
cùng họ cũng ngồi ổn định vào chỗ của mình. Đồng Đồng ngồi ở giữa họ. Tề Vũ
đứng ở một nơi cách Đồng Đồng không tới 5m, cầm sợi dây công tắc điều khiển
ngọn đèn chiếu vào người mẫu. Anh gật đầu với cô, sau đó ấn công tắc. Lần đầu
tiên bị ánh đèn lớn rọi vào người, Đồng Đồng thấy choáng váng một hồi lâu. Khi
nhắm mắt lại, cô thoáng nhìn thấy Tề Vũ giơ ngón tay cái lên cổ vũ cô.
Máy thu âm được bật lên, nó phát ra một bài hát cũ với chất giọng khàn khàn,
thi thoảng có thể nghe thấy tiếng bút chì của các bạn học sinh ngồi cạnh bị rơi
xuống đất, còn cả tiếng bút chạy trên giấy nghe rất rõ ràng. Đồng Đồng lần đầu
tiên cảm nhận được không khí đặc biệt trong phòng tranh. Cô nghĩ, họ nhìn người
mẫu chắc cũng giống như nhìn hoa quả, chai lọ trên tấm vải. Nghĩ như vậy, tâm
trạng căng thẳng của cô dần dần thoải mái hơn.
Tề Vũ đi đi lại lại sau lưng các học sinh, hai tay anh đút vào túi chiếc quần
bò đã sờn. Thi thoảng anh lại nhắc nhở Đồng Đồng:
– Đừng ngồi cứng quá, cứ thả lỏng ra, nếu không em không thể chịu được sau một
tiếng đâu.
Hạ Khả ngồi ngay trước mặt Đồng Đồng. Cô đặt giá vẽ rất cao, người cô co lại
sau giá vẽ, như một con mèo lười biếng, ánh mắt hình như đặt ở nơi nào đó xa
xôi. Có lẽ cô đã mất đi sự kiên nhẫn với thứ trước mặt mình, cô nhìn một lúc
rồi lại lắc đầu, bóc một cái kẹo cao su bỏ vào miệng.
Lúc này, trong cái đài cũ kỹ phát ra một bản tình ca buồn của Trương Quốc Vinh…
Nếu em không an tâm về anh
Vậy thì cùng nhau đi hết đoạn đường dài
Không sợ đối diện với sinh mệnh vô thường
Nếu em thấy không vui
Hãy tới đây, ai nợ em tình
Đôi mắt thâm quầng sẽ sẵn sàng lắng nghe
Lời bài hát là nỗi đau khi không thể xóa bỏ được sự
tuyệt vọng. Tâm trạng Đồng Đồng lúc này cũng như lời bài hát “Được anh yêu là
vinh hạnh của em, cho dù ai chê em đa tình…”. Bất cứ chuyện gì trên thế gian
cũng có u buồn, bất cứ người nào trên thế gian cũng có hương thơm. Không biết
vì sao nghĩ tới đây, Đồng Đồng lại nghĩ tới cảnh tượng hôm đi phỏng vấn, trong
lòng bỗng thở một hơi thật dài.
Có lẽ được ở gần anh như lúc này đã may mắn lắm rồi.
Nghĩ tới việc lần đầu tiên Đồng Đồng làm người mẫu, Tề
Vũ cho cô nghỉ 10 phút.
– Có phải chị đi làm người mẫu vì anh Tề Vũ không? – Hạ Khả chạy lại ngồi cạnh
Đồng Đồng, đưa cho cô một chai Coca, câu hỏi khiến Đồng Đồng khá bất ngờ.
Đồng Đồng lắc đầu nói:
– Tiền làm thêm đủ cho chị sống 1 tháng.
Nói xong, cô thầm cười nhạo bản thân, cô nhát gan như vậy trước một cô bé sao?
Hạ Khả cười hi hi nhìn Đồng Đồng, nói:
– Chị nói dối! Có điều anh Tề Vũ không thể thích người khác được.
Đồng Đồng mở nắp chai Coca, uống một ngụm lớn, trong lòng nghĩ: “Cô nhóc như em
thì hiểu gì?”.
Uống hết chai Coca, ngồi một lát, Đồng Đồng cảm thấy bụng mình rất đau. Cô hỏi
Hạ Khả nhà vệ sinh của phòng tranh ở đâu, Hạ Khả nhiệt tình dẫn Đồng Đồng ra
khỏi phòng tranh, đi qua sân vận động, đi vào một con đường nhỏ, cô bé chỉ vào
căn phòng nhỏ nằm sát bức tường:
– Ở chỗ kia kìa.
Đồng Đồng đi vào mới phát hiện căn phòng này rất tối, cũng không tìm được công
tắc bật đèn, cô không nghĩ nhiều, lần tay vào tường rồi đi vào bên trong, bỗng
nghe thấy sau lưng một tiếng “rầm” rất lớn – có ai đó đóng cửa từ bên ngoài!
Đây là một căn phòng nhỏ nằm khuất sáng, chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ trên nóc
nhà, ánh sáng mù mờ và cảm giác xa lạ khiến Đồng Đồng thấy khó thở. Nơi đây vốn
dĩ là nhà kho để than của trường, đã bị bỏ hoang khá lâu. Đồng Đồng quên mất
mình tới đây để làm gì, chỉ nghĩ tới việc mười phút giải lao đã sắp hết, cô ra
sức gõ cửa, hét lên:
– Mở cửa… mở cửa…
Bên ngoài không có ai trả lời, nghĩ tới việc vừa nãy Hạ Khả đưa Coca cho mình
uống, sau đó là câu hỏi mà cô bé hỏi, Đồng Đồng mới hiểu ra, mình đã bị cô nhỏ
yêu quái này trêu chọc.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng Hạ Khả cười bên ngoài. Cô bé đắc ý kêu lên:
– Chị hét cái gì mà hét?
Đồng Đồng nói:
– Sao em lại làm như thế?
Hạ Khả nói:
– Chẳng vì sao cả, đùa chị một chút tôi. Tôi hỏi chị, chị có thích anh Tề Vũ
không?
Nghe Hạ Khả hỏi tới vấn đề này, Đồng Đồng tức giận nói:
– Thích thì sao, liên quan gì tới em?
– Đương nhiên là liên quan tới tôi rồi. Anh ấy là anh Tề Vũ của tôi, là bạn
trai tương lai của tôi.
Đồng Đồng kiên nhẫn hỏi:
– Tương lai? Nghĩa là sao?
Hạ Khả đạp chân vào cửa cảnh cáo:
– Đừng có giả vờ không hiểu! Chính là chờ khi tôi 18 tuổi, anh ấy sẽ là của
tôi!
Đồng Đồng kinh ngạc, cô bé có vẻ ngoài nghịch ngợm, đơn giản như vậy mà lại có
thể nói được những câu nói người ta chỉ nghe thấy trong phim. Cô bất lực nói:
– Hạ Khả, mở cửa đi. Giờ đang là giờ học, lát nữa anh Tề Vũ của em sẽ nổi giận
đó. Mà em cũng phải vẽ tranh cơ mà.
– Ồ, cảm ơn chị đã nhắc nhở tôi, vậy thì chị cứ ở đây mà chờ đi. – Đồng Đồng
nghe thấy bên ngoài có tiếng nói lạnh lùng của Hạ Khả, sau đó là tiếng bước
chân bỏ đi.
Đồng Đồng ở trong bóng tối một lúc lâu, cũng không biết Hạ Khả sẽ nhốt mình tới
bao giờ. Bởi vì nơi này quá khuất nên mặc dù ra sức hét tới khản cả giọng mà
cũng không có ai nghe thấy, còn tỷ lệ có người đi qua thì quả thật là vô cùng
nhỏ bé. Nghĩ tới việc thời gian nghỉ ngơi chỉ có mười phút, rồi cả sắc mặt của
Tề Vũ lúc này, Đồng Đồng dốc hết sức tông mạnh vào cánh cửa. Có thể vì cánh cửa
này đã nhiều tuổi nên sau hai lần tông mạnh vào cửa, cánh cửa đổ rầm xuống đất,
Đồng Đồng theo quán tính lao thẳng ra ngoài, suýt nữa thì ngã.
Trong đầu cô xuất hiện gương mặt lo lắng của Tề Vũ khi không nhìn thấy mình,
nhưng cô lập tức mắng bản thân mình bị hồ đồ, làm sao có thể có chuyện đó được.
Cô vội vã chạy về phòng tranh. Tất cả mọi người trong phòng tranh đều ngẩng lên
nhìn cô.
– Đi đâu vậy? Thời gian nghỉ chỉ có 10 phút, bây giờ đã quá 30 phút rồi. Có
phải em không định làm nữa không? – Giọng nói trách móc của Tề Vũ vang lên.
Đồng Đồng nhìn về phía Hạ Khả đang ngồi, lúc này cô nhóc đang nhìn về hướng
khác với đôi mắt vô tộ, tay cầm chai Coca.
Nếu đứng trước mặt nhiều người kể về chuyện vừa xảy ra thì quả là ngốc. Thế là
cô chỉ nói “Xin lỗi” rồi buồn bã quay về chỗ ngồi của mình.
Đồng Đồng ấm ức nhìn về hướng Tề Vũ đứng, phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình.
Tề Vũ nhìn vào mắt Đồng Đồng, ánh mắt anh như muốn
nói:
– Cố lên! Lần đầu tiên bao giờ cũng vất vả.
Trong phút chốc, Đồng Đồng cảm thấy không còn gì quan trọng nữa, trong lòng cô
có thêm nhiều sức mạnh. Cô ngồi trên ghế với tư thế đẹp nhất, trong lòng nghĩ
đi nghĩ lại nhiều lần hàm ý trong ánh mắt của Tề Vũ.
Bốn tiếng đồng hồ trôi qua, lưng và hông của Đồng Đồng tê buốt, mệt mỏi rời
khỏi chỗ ngồi, khi đó đã là 6 giờ. Cô nhìn vào lưng của Tề Vũ, tưởng tượng tới
cảnh anh sẽ quay lại và đề nghị được mời cô ăn cơm…
Tề Vũ đang sửa tranh giúp một học sinh, các học sinh khác đứng sau lưng anh,
nghiêm túc lắng nghe. Anh hơi chau mày, mắt nheo lại, dáng anh cầm cây bút
nghiêm túc vẽ tranh trông thật đẹp. Anh hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của
mình, những sự việc xung quanh hình như đều không liên quan gì với anh.
Lúc này, một giọng nói nhỏ và ngạc nhiên của một chàng trai vang lên:
– Hạ Dương tới rồi!
Nghe thấy hai tiếng “Hạ Dương”, ngòi bút trong tay Tề Vũ thoáng dừng lại. Anh
ngẩng đầu lên nhìn vể phía cửa, trong ánh mắt anh sáng lên một tia nhìn mà Đồng
Đồng chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng rất nhanh sau đó, Tề Vũ lại im lặng cúi thấp
đầu, tiếp tục vừa nói vừa sửa bức tranh cho cậu học trò nhỏ.
Đồng Đồng nhìn theo ánh mắt của họ, ở cửa là một cô gái cao ráo, tóc dài đang
bước vào. Ánh mắt của cô tìm kiếm trong đám người, cô thận trọng không dám làm
kinh động tới mọi người ở đó, nhưng hầu như tất cả mọi người đều không thể điều
khiển được ánh mắt của mình, nhìn về phía cô.
Có thể là vì khí chất cao quý của mình, ánh mắt cô vô cùng lạnh nhạt, sự lạnh
nhạt đó như một lớp màng bảo vệ trong suốt kiên cường, tách biệt cô ra khỏi mọi
người xung quanh. Cô gái có nước da màu hồng như những đóa tường vi, mặc một bộ
quần áo đơn giản bằng sợi gai màu nước gạo,trên lưng thắt một sợi dây thủ công,
đeo chiếc túi dài màu cam…
Đồng Đồng phút chốc cảm thấy đây chính là người cùng một thế giới với Tề Vũ.
Ánh mắt của cô gái cũng dừng lại chỗ Tề Vũ, sau đó nhanh chóng chuyển sang chỗ
khác, cuối cùng cô chú mục vào vị trí của Hạ Khả, nói:
– Khả Khả, em lại đây. – Giọng nói của cô rất nặng âm vực mũi.
Hạ Khả chán nản nói:
– Bà chị của em, chị lại tới làm gì? Chị không bực nhưng em thì bực mình đấy.
Hạ Dương bước qua, cau màu nắm cánh tay của Hạ Khả, kéo cô bé về một góc.
Hai người lúc đầu còn thì thầm với nhau điều gì đó, sau đó không nhịn được, bắt
đầu to tiếng và cuối cùng gần như là cãi nhau.
Hạ Dương cau mày, nghiêm túc nói:
– Đây là lần cuối cùng chị cảnh cáo em, sau này em không được lấy trộm tiền của
chị nữa, nếu em còn chơi với bọn lưu manh đó, chị đảm bảo sẽ cho em một trận!
– Ai lấy trộm? Bố mẹ thiên vị, cả ngày bảo chị tới đây nói em! Em muốn thế nào
thì thế nấy! Các người không quản được. – Hạ Khả vừa nói vừa đẩy mạnh Hạ Dương,
giận dữ đi về giá vẽ của mình.
Mặt Hạ Dương tái xanh, đứng một lúc lâu ở cửa, đang định bỏ đi thì Tề Vũ gọi cô
lại.
– Đi hả? – Tề Vũ đặt cây bút trong tay xuống, đi vội về phía cô.
Hạ Dương tránh ánh mắt của anh, cúi thấp đầu, xoay xoay cái vòng cổ bằng thủy
tinh trong tay, nhẹ nhàng nói:
– Mình tới tìm Hạ Khả… Nghe nói tiếng vang của cuộc triển lãm tranh rất tốt?
Tề Vũ nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt là sự dịu dàng mà người ngoài không nhìn
thấy:
– Mình vừa về tới nhà là tới ký túc tìm bạn, nhưng bạn lại đi ra ngoài… Bạn
cũng không tới xem triển lãm tranh của mình.
Hạ Dương nói nhỏ:
– Bây giờ bạn đã thành thầy giáo rồi, cần gì mình xem nữa! Mình gần đây… hơi
bận. – Khi nói chuyện, cô vô tình liếc ánh mắt về phía Đồng Đồng.
– Cô ấy là Đồng Đồng, bạn cùng trường với mình, là người mẫu mới của phòng
tranh. – Tề Vũ giới thiệu về Đồng Đồng với Hạ Dương.
Hạ Dương nhìn Đồng Đồng, sắc mặt không biểu hiện gì,
chỉ gật đầu, sau đó quay người ra khỏi phòng tranh.
Bởi vì đã quá thời gian của bữa tối ở nhà ăn trường, cũng vì hôm nay là ngày
đầu tiên Đồng Đồng tới làm việc ở phòng tranh nên Tề Vũ mời Đồng Đồng cùng đi
ăn. Họ cùng nhau đi tới cửa hàng đồ ăn Tứ Xuyên nằm trên đường Mục Điền nằm sát
bờ sông, ngồi ở chiếc bàn trong cùng, mở cửa ra có thể nhìn thấy phong cảnh của
dòng sông. Ánh trăng và ánh đèn soi bóng xuống mặt sông, mặt nước thoáng xao
động, như một bức tranh thủy mặc bị tô màu quá đậm, thần bí và có cảm giác hơi
đáng sợ.
Mặc dù Tề Vũ không có biểu hiện gì nhưng Đồng Đồng có thể cảm thấy anh đang
không vui.
Anh để Đồng Đồng tự do chọn món ăn mà cô thích, còn mình thì đưa thuốc lên
miệng hút. Làn khói phả ra xoay tròn trên đầu anh, những giọt nước lăn tăn
trong cốc hòa với làn khói, khiến Đồng Đồng cảm thấy quan hệ giữa mình và Tề Vũ
thật khó nắm bắt.
Đồng Đồng hỏi anh:
– Hạ Dương cũng học cùng khóa với chúng ta, là sinh viên của Học viện Mỹ thuật
hả?
Tề Vũ gật đầu:
– Cô ấy học ở Đại học X ngay sát trường mình. Hồi học cấp ba, thành tích vẽ của
cô ấy đã xuất sắc nhất khối. Hiện nay cô ấy đang xin học bổng đi Pháp.
Đồng Đồng cảm thấy mình hình như đang dần dần từ bỏ mục đích đầu tiên khi tới
phòng tranh – thích Tề Vũ phải đối diện với nhiều áp lực quá. Có lẽ, chỉ có
những cô gái ưu tú như Hạ Dương mới có thể thu hút được sự chú ý của Tề Vũ, mới
xứng đáng ở bên cạnh anh.
Tiếng điện thoại vang lên. Tề Vũ rút điện thoại di động trong túi áo ra, nghi
hoặc nhìn vào số điện thoại hiển thị trên màn hình rồi ấn nút nghe. Sau khi
nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, trên mặt anh để lộ sự vui vẻ khác thường,
vội vã đứng lên đi ra ngoài cửa để nói chuyện.
Cúp điện thoại quay về chỗ ngồi, Tề Vũ có vẻ ngượng ngập.
Đồng Đồng rót trà cho anh, nói:
– Hạ Dương gọi anh tới, phải không?
Anh gật đầu:
– Sao em biết?
Đồng Đồng nhìn anh, giả vờ cười nói:
– Đoán thôi. Anh và cô ấy chắc lâu lắm rồi không gặp nhau, anh đi đi, dù sao
thì thức ăn cũng chưa mang lên, cứ coi như anh nợ em bữa ăn này, sau này mời
lại. Em sẽ nhớ đấy!
Tề Vũ mở lớn mắt nhìn cô:
– Em không phiền nếu anh đi trước chứ?
Đồng Đồng mỉm cười, uống một ngụm hết tách trà, đặt tách xuống bàn, thoải mái
nói:
– Đều là người quen cả mà, khách khí thế làm gì! Với lại em gọi bạn cùng phòng
tới ăn cùng cũng được, dù sao thì cũng là anh trả tiền.
Tề Vũ nhìn Đồng Đồng ngồi trước mặt, chân thành nói:
– Cảm ơn em. Đúng là Hạ Dương có chút việc gấp, vậy anh đi trước đây.
Đồng Đồng nhìn anh chăm chú rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Khi anh đi khỏi quán, Đồng Đồng mới phát hiện nụ cười đóng băng trên khuôn mặt
mình thật khó chịu. Tách trà xanh đã uống vào bụng mà sao vị chát vẫn đọng lại
nơi đầu lưỡi?
Cô thở dài, gọi điện cho Hứa Hân Di.
Hứa Hân Di ngáp ngủ nói:
– Ai bảo cậu tới phòng tranh, đáng đời!
Đồng Đồng chán nản gắt lên:
– Đến hay không đến, nói một câu thôi! Toàn là đồ ăn ngon cả,
Hứa Hân Di cúp điện thoại, chưa đầy 15 phút sau, cô đã xuất hiện trước mặt Đồng
Đồng. Câu đầu tiên cô nói khi gặp Đồng Đồng là:
– Đừng đến phòng tranh nữa, vất vả mà chẳng được gì! Bên cạnh Tề Vũ lúc nào
cũng có đôi chị em thiên thần và ác quỷ đó, cậu đừng có chen vào làm gì.
Hai người ăn một bữa no nê rồi trở về ký túc xá.
Đồng Đồng bước ra từ phòng vệ sinh, vẫn chưa kịp bỏ chậu rửa mặt xuống thì Hứa
Hân Di đã ném một tờ tạp chí của trường cho cô.
– Cái gì thế?
– Cậu nhìn vào chỗ khoanh tròn ý.
Đó là một quảng cáo tuyển người – Tuyển trợ lý biên tập, ưu tiên sinh viên, yêu
cầu…
– Bây giờ tạp chí trường đang tuyển người, cậu muốn làm thêm chỗ nào mà không
được, cứ phải tới cái phòng tranh cũ nát đó.
Tạp chí trường đã thay đổi rất nhiều. Từ khi được lớp sinh viên chất lượng cao
của Học viện Văn học tiếp quản, tạp chí trở nên có sức sống hơn rất nhiều, thu
hút sự quan tâm của nhiều sinh viên trong trường. Tổng biên tập Lục Hy Thần là
nhân vật nổi tiếng của trường. Mặc dù từ trước tới giờ chưa gặp tổng biên tập
lần nào nhưng Đồng Đồng rất khâm phục tài năng của anh qua các bài viết được
đăng trên tạp chí.