Đọc truyện Huyễn Thần Cướp Thiên Tịch – Chương 9
Theo lời mấy người kia biết được, đi thêm hai ngày nữa là có thể rời núi, đi tới quận Thành Sơn. Bọn họ là người Đinh Châu, đi quận Thành Sơn làm việc. Đinh Châu vốn có quan đạo thông tới quận Thành Sơn, nhưng trên đường phải qua vài cái châu huyện, kỵ mã phải cần tới thời gian hai mươi ngày, đi đường sông thì cũng cần tới nửa tháng, bởi vậy bọn họ thường thường đi tắt qua rừng núi, nếu đi nhanh thì chỉ cần năm ngày là có thể đến. Nguyên nhân bởi vì bản thân biết chút công phu, lại đi quen, cho tới bây giờ không gặp nguy hiểm gì, đã sớm trở nên gan dạ, cho dù là ai cũng không nghĩ tới lần này vậy mà đụng phải bầy sói. Nếu không phải được bọn Vệ Lâm tương trợ, về sau lại xảy ra sự kiện quỷ dị kia, chỉ sợ không ai có thể còn sống trở về. Hiện giờ mất một người tuy không dễ chịu, nhưng trong lòng bọn họ cũng rõ đây đã xem như là may mắn, bởi vậy đối với bọn Vệ Lâm bọn họ hết sức cảm kích. Vì đôi bên có thể chiếu ứng lẫn nhau, cuối cùng hai nhóm người quyết định đi chung.
“Ta từ nhỏ lớn lên ở nơi này, mặc dù cũng gặp qua sói, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy nhiều sói tụ chung một chỗ như vậy.” Vệ Lâm nâng kiệu dây mây Vũ chủ tử ngồi vừa đi vừa nói.
“Ta cũng chưa gặp qua.” Cùng hắn nâng kiệu, Vệ Thành nói tiếp, “A Cánh, trong chúng ta huynh lớn tuổi nhất, huynh có từng gặp qua?”
Vệ Cánh đi tuốt ở phía sau, vừa chiếu cố Tiểu Băng Quân đi đường có chút khó khăn, vừa cõng tên hộ vệ bị thương. Nghe thấy hỏi, cũng không trả lời ngay.
Không biết có phải là trực giác thợ săn hay không, từ sau chuyện tình đêm qua bọn họ cảm thấy có chút bất an. Nhiều sói như vậy, nếu công kích thôn Vệ gia, chỉ sợ sẽ dẫn tới tai hoạ huỷ diệt.
Một nhóm người khác là do một người nam nhân trung niên quản lý tên là Tiền Ngũ An, hắn nghe được đoạn đối thoại của hai người, không khỏi xen vào nói: “Tại hạ đi tới đi lui con đường này đã hơn hai mươi năm, cũng chưa từng gặp qua chuyện tình hung hiểm biến hoá kỳ lạ như vậy, chỉ sợ con đường này về sau lại cũng không thể đi được rồi.”
Lời này vừa nói ra, thần sắc đám người Vệ Lâm không khỏi trở nên ngưng trọng, hận không thể lập tức trở về thông báo người trong thôn Vệ gia nhanh chóng phòng bị. Nhưng mắt thấy sắp ra ngoài, lại có người dẫn đường, có thể nào kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.
“Ta trở về báo tin, Vệ Lâm các người đi theo Tiền gia bọn hắn… đưa vị gia này cùng Băng Quân cô nương bọn họ ra ngoài.” Vệ Cánh đột nhiên nói, khi nói tới Vũ chủ tử thì dừng một chút, lúc này mới tỉnh ra cho tới bây giờ bọn họ đều không biết tên của hắn.
Đi ở sau Tiền Ngũ An, Vệ Lâm dừng bước lại. Vệ Thành cùng với những người đằng sau khẩn trương đứng lại, sắc mặt mọi người đều đã không thể nói rõ là tốt, đều biết lúc này đơn độc một mình quay trở lại thật sự là quá mức mạo hiểm, nhưng nếu người trong thôn hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của bầy sói, chỉ sợ sẽ bị xơi tái.
“Ta gọi là Thiên Mạch.” Đang lúc Vệ Lâm cắn răng, muốn nói mình quay trở về, Vũ chủ tử vẫn lẳng lặng nghe bọn họ đối thoại đột nhiên mở miệng, giọng nói như tiếng tiêu xuyên qua rừng trúc, trầm hoãn nhu hoà mang theo thanh lãnh nhàn nhạt, lập tức liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người, trong đó đặc biệt là đám người Tiền Ngũ An.
Từ hôm qua đi vào trong động nhìn thấy hắn, bọn họ liền tràn ngập tò mò đối với hắn, chỉ là hắn vẫn lãnh đạm làm cho người ta khó có thể tiếp cận, lại trời sinh có một cỗ uy nghi có thể điều khiển người thường, bởi vậy cũng không ai dám nói chuyện với hắn. Lúc này hắn chủ động mở miệng, những người khác tự nhiên không khỏi dựng thẳng lỗ tai lên.
“Lúc này bất luận kẻ nào trở về đều đã chẳng có ích gì.” Chỉ nghe hắn thản nhiên nói. “Tiếp tục đi về phía trước. Vùng rừng núi này là lãnh địa của bầy sói, không thể cho người tiếp tục cư trú, chờ các ngươi nghĩ được biện pháp tốt an bài cho người trong thôn rồi hãy quay lại cũng không muộn.”
Bởi vì cảm nhận được sự tồn tại của hắn, lại vào lúc trăng tròn, sói trong vòng ngàn dặm đều vây lại cùng một chỗ, trong thời gian ngắn khó có thể bỏ đi, mãi đến khi không còn cách nào săn mồi. Trước hắn chưa nói, là vì trước khi xuống núi nói cũng vô ích, hiện tại nếu bọn họ có dự cảm, liền đơn giản vạch rõ ra.
Nếu là người thường nói những lời này, những người khác tất nhiên sẽ chất vấn làm thế nào mà ngươi biết, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, tự nhiên liền có một loại sức mạnh khiến cho người ta không tự giác muốn tin tưởng.
Gió nhẹ nhàng thổi qua làm lay động cây rừng, khắp nơi một mảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng gà rừng cũng không có, tựa hồ là đang chứng thật lời Thiên Mạch nói.
“Nhưng mà, Mạch gia…” Có chút quan hệ khá gần với Thiên Mạch, Vệ Lâm có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giống như những người khác cảm thấy chuyện này có lẽ có khả năng trở thành sự thật mà kinh hãi, trong đầu hiện lên tình cảnh những con sói đêm qua cứ liên tiếp nhào lên, không tự chủ được rùng mình một cái. “Nhưng mà Mạch gia, người trong thôn Vệ gia chúng ta đều đã ở nơi này, ngoại trừ nơi này còn có thể đi đâu?”
Vấn đề này cũng là lời mà những người thợ săn khác trong thôn Vệ gia muốn hỏi. Thợ săn thôn Vệ gia nhanh nhẹn mà dũng mãnh, một con sói hai con sói, thậm chí 8 hay 10 con bọn hắn đều sẽ không sợ hãi, nhưng nếu nhiều giống như tối hôm qua như vậy, cho dù gấp đôi thôn Vệ gia cũng đối phó không nổi. Nhưng mà muốn bọn họ từ bỏ nơi cư trú của nhiều thế hệ, cũng là chuyện cực kỳ gian nan.
“Trong núi vật còn sống nhiều, người trong thôn Vệ gia tạm thời không có nguy hiểm, việc này rời núi hãy nói tiếp.” Thiên Mạch đưa tay mơn trớn thái dương, thân thể dựa về sau, khép hờ mắt.
Nhìn bộ dáng hắn định liệu kỹ lưỡng, một chút nghi hoặc trong lòng cũng không tự chủ biến mất không tung tích. Mặc dù cảm thấy chỉ bằng hai câu nói của hắn liền tạm gác an nguy của người trong thôn qua một bên là quá mức khinh suất, nhưng đám người Vệ Lâm không cách nào phủ nhận sự phiền toái ban đầu trong lòng sau khi hắn dứt lời không hiểu sao lại trở nên nhẹ nhõm.
Vì thế đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, không ai tranh cãi muốn mạo hiểm trở về báo tin, mà đoàn người Tiền Ngũ An lại không khỏi càng thêm hứng thú đối với ba người Thiên Mạch.
Hai ngày sau, đoàn người rốt cục đi ra khỏi rừng núi.
Quận Thành Sơn là bộ phận phía Đông Bắc Đại Tấn, dựa vào phía Bắc Đại Tấn trải dài mấy ngàn dặm dãy núi Phục Long. Dãy núi Phục Long phía Đông là biển, phía Tây là hoang mạc to lớn đồ sộ, ở giữa tiếp giáp với một bộ phận của Uyển Dương gọi là dãy Thiên Khuyết, trong đó cao nhất là đỉnh Thiên Khuyết, tiếp tục đi về phía tây là dãy núi Thanh Sắc. Tiểu Băng Quân không quen thuộc đất Trung Nguyên, nếu không thì chắc chắn bị chấn động, bởi vì từ Uyển Dương đến quận Thành Sơn khoảng chừng ngàn dặm. Trong chớp mắt di chuyển được ngàn dặm, đây chỉ có thể là truyện thần thoại trong truyền thuyết mới có.
Tiến vào quận Thành Sơn, Tiền Ngũ An mời đám người Thiên Mạch tới nơi bọn họ dừng chân, Thiên Mạch cũng không cự tuyệt. Đám người Vệ Lâm lần đầu tiên rời núi, cái gì cũng đều không hiểu, bất giác xem Thiên Mạch như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Tiểu Băng Quân cùng Xuân Cơ càng không cần phải nói.
Nói là nơi dừng chân, kỳ thật là một thôn trang rất lớn, bên trong rường cột chạm trổ, sân trong nối tiếp, vừa thấy liền biết chủ nhân tiền tài quyền thế bất phàm. Nhóm người thợ săn họ Vệ trước giờ chưa gặp qua sự phú quý như vậy, trong lúc này đều có chút trợn mắt há hốc mồm.
Địa vị Tiền Ngũ An hiển nhiên không thấp, lập tức liền chọn một cái sân cho mọi người ở, buổi tối lại thiết yến khoản đãi, lại vẫn an bài hạ nhân hầu hạ, mời đại phu cho Xuân Cơ. Thiên Mạch không thích người khác đến gần, cho nên vẫn do Tiểu Băng Quân hầu hạ.
Đối với sự ân cần của Tiền Ngũ An, Vệ Lâm vốn bản tính nhiệt tình thuần phác, cũng không nghĩ nhiều, mà Thiên Mạch lại bình chân như vại.
“Chủ tử, người nơi này thật tốt.” Tiểu Băng Quân vắt khăn mặt đưa cho Thiên Mạch, nhìn hắn lau mặt, nghĩ nghĩ đột nhiên cười nói.
Vô luận là thợ săn thôn Vệ gia, hay là đám người Tiền Ngũ An, đều nhiệt thành mà hiếu khách như vậy. Nàng sinh ra trong thâm cung Băng thành, lại sống ở điện Hắc Vũ lâu như vậy, người ở hai nơi này cho dù là cười cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy lạnh mạc, bởi vậy cảm xúc không khỏi khắc sâu đối với đám Vệ Lâm bọn hắn.
Thiên Mạch đối với lời nói này không đưa ra bình luận, sau khi lau mặt cùng tay mới thản nhiên nói. “Chân của nàng thế nào rồi?”
Hai ngày nay Tiểu Băng Quân đều tự mình bôi thuốc, cảm nhận được sự quan tâm của hắn, trong lòng vui mừng, tự nhiên hiện rõ giữa hai hàng lông mày.
“Không đau như trước nữa rồi.” Nàng hé miệng cười.
Thiên Mạch liếc nàng một cái, cảm thấy có chút buồn bực, không rõ nàng vui vẻ cái gì.
“Đi kêu bọn Vệ Lâm qua đây.” Nhìn thấy nàng nhận khăn mặt, hắn đột nhiên phân phó.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động muốn gặp người ngoài, Tiểu Băng Quân có chút ngạc nhiên, sau khi trả lời liền đi ra bên ngoài, đi được hai bước mới phản ứng kịp.
“Chủ tử, mọi người đi đường mệt mỏi, lúc này chỉ sợ đã ngủ.” Thời gian này đều như vậy, mỗi khi đến thời điểm nghỉ ngơi buổi tối, ngoại trừ người gác đêm, mấy thợ săn kia đều nằm xuống là ngủ.
“Nàng đi liền đi, bọn họ đêm nay sẽ rời khỏi.” Thiên Mạch khoát tay áo, vòng qua đi lấy cây gậy chống để ở đầu giường.
Tiểu Băng Quân nghe vậy không dám nhiều lời nữa, vội vàng đi nhanh ra ngoài, không nghĩ tới mới ra cửa liền gặp phải mấy người đám Vệ Lâm đang từ trong sương phòng đi ra. Năm người Vệ Lâm vốn được phân ở mấy phòng, bình thường lúc nghỉ ngơi cũng rất ít khi thấy mấy người bọn họ tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, bởi vậy nhìn thấy bọn họ từ trong cùng một gian phòng đi ra, không khỏi làm cho Tiểu Băng Quân nhớ tới lời của Thiên Mạch.
Nhìn thấy Tiểu Băng Quân, vài người đều giật mình, vẫn là Vệ Cánh phản ứng kịp.
“Băng Quân cô nương, Mạch gia ngủ chưa? Chúng ta đã thương lượng rồi, quyết định bây giờ trở về.”
Ánh mắt Tiểu Băng Quân đảo qua vẻ mặt có chút ảm đạm của Vệ Lâm, trong lòng mặc dù cảm thán Vũ chủ tử liệu sự như thần, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, cười mỉm mà nói, “Chủ tử cho mời chư vị tráng sĩ.”
Cũng giống như Tiểu Băng Quân lúc đầu, đám người Vệ Lâm nghe được Vũ chủ tử muốn gặp bọn họ, đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Bọn hắn từ nhỏ cùng núi rừng cùng dã vật giao tiếp, không hề che giấu cảm xúc của chính mình, trong lòng nghĩ cái gì đều hiện hết trên mặt.
“Không biết Mạch gia có chuyện gì phân phó?” Vẫn lại là Vệ Cánh hỏi, trong năm người hắn là người lớn tuổi nhất, cũng bình tĩnh nhất.
Tiểu Băng Quân mỉm cười lắc đầu, “Chủ tử không nói, chư vị mời đi theo ta.” Dứt lời, xoay người đi về.
Quay về bên trong phòng, Thiên Mạch đã ngồi ở ngoài phòng, bên cạnh tay đặt một bình trà nóng bốc hơi, là hạ nhân trong viện sáng sớm tinh mơ đưa qua. Tiểu Băng Quân đi qua, đứng ở phía sau hắn.
Đồng hành mấy ngày cũng không khiến cho nhóm thợ săn họ Vệ có vẻ dễ chịu một chút khi đối mặt với Thiên Mạch, một bước vào trong sảnh, cũng không hiểu sao bắt đầu thấy khẩn trương.
“Mời ngồi.” Thiên Mạch khẽ nâng tay, làm tư thế mời.
Bởi vì là phòng chính trong nhà nên căn phòng nhỏ đều có đủ ghế. Trước mặt Thiên Mạch, Vệ Cánh mất tự nhiên quên mất muốn nói gì, càng không cần phải nói mấy người khác. May mắn là Thiên Mạch cũng không có ý chờ bọn họ nói chuyện.
“Nếu như ta đoán không lầm, thôn Vệ gia kỳ thật trước khi chúng ta đi đã tính toán chuyển chỗ.” Ngữ điệu mềm nhẹ từ hoãn khiến cho người ta không tự giác trầm tĩnh lại, không khí trong phòng cũng vì vậy mà thoáng dịu đi.
Lời vừa nói ra, thần sắc mọi người ở đây đều khác nhau. Tiểu Băng Quân là không hiểu, Vệ Lâm là ù ù cạc cạc, vẻ mặt bốn người còn lại quái dị, có ngạc nhiên bị đoán trúng, còn có nghi hoặc.
“Không, không có …” Vệ Lâm vừa mới nói mấy chữ, đột nhiên phát hiện vẻ mặt đồng bạn dị thường, không khỏi ngừng lại, trong mắt mờ mịt.
Vệ Cánh mang theo chút áy náy nhìn Vệ Lâm liếc mắt một cái, mới trầm giọng nói, “Không sai, Mạch gia làm sao mà biết được?” Khi nói lời này, trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự cảnh giác.
Khuỷu tay phải của Thiên Mạch chống trên tay vịn ghế dựa, ngón cái khẽ xẹt qua thái dương, ánh mắt thâm sâu khó dò.
“Không khó phỏng đoán. Không muối, cùng không người nối dõi.”
Vệ Cánh ngưng trọng, rất muốn hỏi hắn làm sao có thể biết, miệng mở ra, chung quy lại không hỏi ra lời, mà là suy sụp gật đầu thừa nhận.
“Đúng vậy. Mấy đời kinh lịch, muối mà tổ tiên lúc trước tồn trữ lưu lại đã sắp cạn, đây vốn cũng không có gì, chỉ cần tìm được đường ra ngoài, chúng ta lấy con mồi cùng dược liệu trao đổi với người bên ngoài là được. Nhưng vài năm nay hài tử trong thôn sinh ra càng ngày càng ít, không phải sau khi sinh bị chết non, thì lại có vấn đề này nọ, kiện toàn đã ít lại càng ít. Các lão nhân đều nói thôn bị nguyền rủa…”
Vệ Lâm hiển nhiên cũng không biết việc này, nghe vậy chấn động, thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên.
“Các ngươi, các ngươi vì sao muốn gạt ta?” Hắn trừng to mắt, mặt sung huyết đỏ bừng, chỉ cảm thấy uỷ khuất vô cùng.
Vệ Cánh cười khổ, trầm giọng nói: “Chuyện muối chỉ có các trưởng lão trong thôn biết, còn về việc nguyền rủa, cũng chỉ là phỏng đoán của bọn họ, không nói cho mọi người là không muốn dẫn tới khủng hoảng. Chúng ta trước cũng không biết, cũng là thời điểm ngươi tìm người đưa Mạch gia bọn họ rời núi, các trưởng lão nghĩ không bằng nhân cơ hội cho người đi ra ngoài tìm đường, mới lén dặn dò mấy người chúng ta. Vốn định nếu có thể tìm được đường ra thì tốt, nếu tìm không thấy, liền đơn giản giấu diếm tiếp.”
Hắn vừa nói như vậy, Vệ Lâm đột nhiên nhớ tới một đêm trước khi rời đi nội tổ phụ đã nói với hắn như vậy, uỷ khuất tràn đầy lập tức chuyển thành lo lắng.
“Chỉ là không nghĩ tới sẽ xuất hiện sói dữ, chỉ sợ cũng không quản được nhiều thế rồi.” Không đợi hắn nói tiếp, Vệ Cánh rũ mắt xuống, có chút bi thương nói.
Những người khác đều hiểu rõ ý tứ của hắn, nếu không an bài tốt mọi chuyện mà bắt đầu chuyển chỗ, người trong thôn Vệ gia chỉ biết lưu lạc trôi nổi, không có chỗ nào nương tựa.
Không có người nói chuyện, Vệ Cánh trầm mặc trong chốc lát, không khỏi xốc lại tinh thần nói, “Có thể sớm được chút nào hay chút đó, Mạch gia, chúng ta tính toán suốt đêm chạy trở về, các người… các người bảo trọng!” Hắn tự nhận chuyện bọn họ hộ tống Thiên Mạch còn chưa chấm dứt, cứ như vậy buông tay rời đi có chút không tốt, trong lòng áy náy, giọng nói bất giác thấp hơn.
“Không phải lúc này.” Ánh mắt Thiên Mạch rơi vào trên ngón tay thon dài mà mạnh mẽ của chính mình, vẻ mặt không thay đổi. “Hiện tại đi, các ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới việc trở lại thôn.”
Đám người Vệ Cánh tự nhiên biết hắn chỉ cái gì, sói chỉ hoạt động ban đêm, lúc này đúng là thời điểm nguy hiểm nhất, bọn hắn không ai dám hy vọng xa vời kỳ tích đêm đó có thể phát sinh một lần nữa.
“Bất quá thì liều mạng với đám súc sinh đó.” Vệ Võ nhịn không được nói chen vào, “Tổng so với ngây ngốc ở trong này lo lắng suông vẫn tốt hơn. Cho dù chết, chúng ta cũng cần phải chết chung với người trong thôn.”
Ngữ khí của hắn mặc dù có chút kích động nhưng hiển nhiên cũng là tiếng lòng của mấy người khác, luôn luôn kính sợ Thiên Mạch, Vệ Lâm cũng không có lên tiếng trách cứ. Trên thực tế, khi quyết định lập tức khởi hành trở về, một khắc kia bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần.
Ánh mắt Thiên Mạch di chuyển, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, chỉ một cái nhìn liền khiến trái tim hắn lỡ một nhịp, tràn ngập uất ức cũng hoá thành hư ảo.
“Khẩn cấp muốn lấy thân nuôi sói vậy sao?” Rõ ràng là ngữ điệu nhạt nhẽo vô tự, lại khiến người nghe ra ý tứ mỉa mai hàm xúc nồng đậm, ngoại trừ Vệ Cánh, mấy người tuổi nhỏ khác cũng không nhịn được đỏ mặt, vừa tức giận lại vừa thẹn.
“Có lẽ, có lẽ sự tình còn không tệ như vậy…” Vệ Cánh lúng ta lúng túng nói, lại dưới ánh mắt chăm chú của Thiên Mạch nuốt xuống lời còn lại.
Hắn mặc dù cũng thuần phác, nhưng so với mấy người còn lại từng trải nhiều hơn, lập tức từ trong phản ứng của Thiên Mạch nắm bắt được một chút tin tức mơ hồ, trong mắt không khỏi lộ ra ánh sáng chờ mong.
“Mạch gia có biện pháp gì có thể… có thể…” Ở trong tuyệt vọng nhìn thấy một đường hy vọng, hắn kích động có chút không biết diễn tả thành lời.
Nghe vậy, bọn người Vệ Lâm ngây ngẩn cả người, chỉ vì bọn hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới có thể tìm kiếm biện pháp giải quyết từ phía Thiên Mạch. Dù sao hắn đối với ai cũng đều lạnh mạc như vậy, thật sự rất khó làm cho người ta tin tưởng hắn sẽ hỗ trợ người nào, huống chi tình cảnh của chính hắn cũng không tốt.
Thiên Mạch nâng chum trà lên, dùng cái nắp gạt gạt nước trà trên mặt, cũng không uống.
“Không có.” Hắn một lời phủ quyết, không để ý tới biểu tình thất vọng không chút che giấu của nhóm thợ săn, chậm rãi mà nói: “Biết rõ trở về không làm nên chuyện gì, bất quá bồi thêm vài cái mạng, sao không lưu lại bên ngoài, ít nhất còn có thể bảo trụ mạng sống của chính mình.”
Lời này vừa nói ra, cho dù là bình tĩnh như Vệ Cánh sắc mặt cũng thay đổi, nổi giận đứng dậy khỏi ghế, muốn phản bác mà lại không biết bắt đầu từ đâu, cảm thấy lời này tựa hồ rất có lý mà nghĩ như thế nào lại cũng thấy không thích hợp.
“Nếu chủ tử gặp nạn, thiếp nếu vô lực cứu giúp, cho dù mất mạng vô ích, cũng thà rằng ở cùng một chỗ với chủ tử.” Vẫn lẳng lặng nghe đoạn đối thoại của bọn họ, Tiểu Băng Quân đột nhiên nói khẽ, trong giọng nói để lộ ra sự kiên định làm cho không ai có thể hoài nghi. Nàng nghĩ nàng có thể hiểu rõ cách nghĩ của bọn họ.
Giọng nói của nàng tuy nhỏ, mọi người ở đây đều nghe được, khẩu khí kìm nén trong lòng Vệ Cánh giống như tìm được chút đột phá, lập tức biến mất không còn tung tích, ánh mắt nhìn về phía nàng không tự giác tràn ngập cảm kích.
Vẻ mặt Thiên Mạch khẽ cứng lại trong chốc lát, giây lát sau lại khôi phục như thường, ung dung đặt chén trà trong tay xuống.
“Thôi, tạm thời an tâm mà ở lại, ta bảo vệ toàn bộ thôn các ngươi bình yên là được.”
———————-
Mãi đến khi ra khỏi phòng Thiên Mạch, mấy người Vệ Cánh còn có chút hồ đồ choáng váng, không quá rõ ràng sự tình rốt cuộc là như thế nào lại biến thành như bây giờ. Hắn nói bảo vệ, bọn họ làm sao lại tin rồi hả? Phải biết rằng hai chân hắn đã bị phế, đi đường núi là do bọn họ khiêng, lại dùng cái gì tới bảo hộ toàn thôn từ trên xuống dưới nhiều người như vậy. Mà quái dị nhất chính là, đó là đến giờ phút này, bọn họ vậy mà vẫn tin tưởng hắn có thể làm được.
Mọi người đi rồi, trong sảnh lập tức có vẻ có chút trống vắng. Tiểu Băng Quân đưa tay lấy chén trà đã lạnh trong tay Thiên Mạch, vội vàng đưa cho hắn một chén trà nóng khác.
“Chủ tử, muốn ngủ sao?” Nàng hỏi.
Thiên Mạch tiếp nhận uống vào miệng, lắc đầu, “Nàng…” Cúi xuống, hắn mới nhu hoà nói, “Chẳng lẽ không cho rằng ta đang dối gạt bọn họ?” Những người khác đối với hắn không hay biết gì cũng thôi, nàng vẫn đi theo bên cạnh hắn, theo lý nên nghĩ đến hắn không có sức để làm cái gì mới đúng, vì sao phản ứng lại cũng giống như những người khác.
Tiểu Băng Quân nán lại, rồi sau đó cười lên. “Chủ tử nói có thể làm đương nhiên có thể làm được.”
Nhìn vẻ mặt đương nhiên của nàng, Thiên Mạch đột nhiên có chút không biết nói gì, không biết nên vì nàng mù quáng tín nhiệm mà cảm động hay là bất đắc dĩ.
“Nàng đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai đi thăm dò tình hình người trong nhà này.” Hắn phân phó, chính mình lại vẫn ngồi trên ghế không có ý động đậy.
Tiểu Băng Quân đáp lại, đi vào sắp xếp nệm giường thật tốt, đóng cửa sổ, mới bưng chậu nước lui ra ngoài.
Nàng không đóng cửa, Thiên Mạch xuyên qua cửa rộng mở có thể nhìn thấy ánh sáng soi rọi trong vườn. Lúc này đã vào cuối thu lạnh lẽo, hoa và cây cảnh lá cây thưa thớt, dần dần nhuốm chút tang thương.
Hắn nhớ tới thật lâu trước kia, trong cung Huyễn đế cũng từng có một cái vườn như vậy, tuỳ lúc có thể theo lệnh mà biến hoá hoa cỏ, đó là chỗ Thương yêu thích. Thương Ngự trầm mê trong nhân sinh ngắn ngủi, phồn thịnh suy bại tuần hoàn.
Bởi vì ngắn ngủi, cho nên mới làm cho người ta hết sức trân quý, cái chết cũng có một loại tang thương thê lương tuyệt đẹp. Đó là lúc khởi nguồn của Thương, hắn quên rất nhiều chuyện, nhưng lại vẫn còn nhớ những ký ức này.
Thời điểm Huyễn Lang thịnh thế, hắn giống như tộc nhân khác, không cách nào lý giải được cách nghĩ của Thương Ngự, hoặc là, thân là Thiên Tế Tư hắn không cho phép mình để ý. Nhưng mà, sau khi một mình trải nghiệm năm tháng thong dong, hắn mới hiểu được Thương Ngự đã đúng.
Có gió từ cửa thổi vào, mang theo hương vị cỏ khô cùng cây cối, còn có cảm giác mát mẻ của mùa thu.
Tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên bên ngoài, Thiên Mạch cầm chén trà đã lạnh nhìn thấy Tiểu Băng Quân đã đi lại quay lại.
Đối với nhân tộc mà nói, nữ tử trước mắt là tuyệt sắc vô song. Ánh mắt lẳng lặng di động theo bóng dáng yểu điệu của Tiểu Băng Quân, nhìn nàng đi tới, trong tay bưng một cái lò sưởi.
“Thiếp mượn của chủ nhà.” Tiểu Băng Quân cười hì hì đem lò sưởi nhét vào trong lòng Thiên Mạch. “Chủ tử, thiếp cùng người ngồi một lát nha.”
Lúc này dùng lò sưởi kỳ thật hơi sớm, nhưng nàng lo lắng chân hắn sẽ đau, cũng bất chấp việc ăn nhờ ở đậu, lon ton chạy đi làm phiền người ta, vừa bỏ than hồng vào liền đem qua đây.
Hơi nóng từ trong lòng truyền tới toàn thân, Thiên Mạch xưa nay vô tình vô tự trong mắt mơ hồ xuất hiện chút dao động.
“Nàng cũng ngồi đi.” Hắn đưa mắt nhìn ghế dựa bên cạnh, nói, gián tiếp ngầm đồng ý thỉnh cầu của nàng.
Tiểu Băng Quân vui mừng khẽ nghiêng người, mặt hướng về phía Thiên Mạch ngồi xuống.
Trong lúc này không ai nói chuyện, gió thổi ngọn lửa nhẹ nhàng đong đưa, tạo ra một ánh sáng mỏng màu hồng nhạt trên chiếc bình sứ màu trắng.
“Chủ tử, chúng ta vẫn về điện Hắc Vũ sao?” Ánh mắt rơi vào sườn mặt tuấn mỹ ngay trước mắt, Tiểu Băng Quân trong khoảnh khắc giật mình không biết nghĩ tới cái gì, mặt đột nhiên có chút nóng lên, vội vàng chuyển mắt tuỳ tiện tìm một vấn đề để phá vỡ sự im lặng kỳ quái này.
“Nàng muốn trở về?” Thiên Mạch vẫn như cũ nhìn nhánh hoa lay động trong gió đêm bên ngoài, không có phát hiện tâm tư biến hoá rất nhỏ của nàng, không đáp mà hỏi lại.
“Thiếp…” Tiểu Băng Quân cúi mặt, không khỏi thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mới thật sự nói ra. “Chủ tử đi nơi nào thiếp liền đi nơi đó.”
Lời này trước kia nàng đã từng nói qua, Thiên Mạch nhớ tới lời nàng nói trước mặt bọn thợ săn họ Vệ.
‘Nếu chủ tử gặp nạn, thiếp nếu vô lực cứu giúp, cho dù mất mạng vô ích, cũng thà rằng ở cùng một chỗ với chủ tử.’
Bởi vì câu nói này, hắn đột nhiên cảm thấy việc mình thăm dò cách làm của nhóm thợ săn họ Vệ rất là nhàm chán, mới có thể quyết đoán ngừng lại. Nàng đã từng làm như vậy, cho nên hắn không cách nào hoài nghi tính chân thật trong lời nói của nàng.
Chỉ là, thân là Thiên Tế Tư của Huyễn Lang tộc, đối mặt nguy nan khi đó luôn luôn phải suy xét làm như thế nào mới có thể giảm thương tổn xuống tới mức thấp nhất, mà không phải tuỳ hứng mà làm, bởi vậy hoàn toàn không cách nào lý giải cách nghĩ của bọn họ.
“Nàng thích ta?” Hắn hơi nghiêng mặt, hỏi. Hắn nhớ rõ nàng từng nói qua, thích liền là lúc nào cũng muốn cùng người nọ ở cùng một chỗ, vô luận là nhân tộc hay là Huyễn Lang tộc đều có thể vì một cái thích mà làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, bởi vậy hắn tự nhiên mới nghĩ tới lý do này.
Tiểu Băng Quân đột nhiên bị hắn hỏi một câu như vậy, trừng mắt nhìn, mặt bỗng chốc ửng đỏ.
“Thích… thích… người?” Nàng nói lắp, cho tới bây giờ không nghĩ tới mặt này, bởi vậy bị hắn bỗng nhiên chỉ ra, trong lúc này thậm chí có chút bối rối bị nói trúng tim đen. “Thiếp… thiếp…” Nàng muốn phủ nhận, nhưng vô luận như thế nào cũng nói không nên lời cái chữ ‘không’ kia. Cho nên, nàng là thích hắn sao?
Ở điện Hắc Vũ 10 năm, tuy chỉ nghe tiếng mà không thấy người, tôn sùng đối với hắn đã sớm khắc sâu ở trong lòng. Nàng biết, kia không coi là thích. Ít nhất không phải là cái loại thích giữa nam nữ này. Nếu không nàng sẽ không lựa chọn rời đi. Hiện giờ, hiện giờ nàng đã có chút không xác định rồi. Có lẽ từ khi hắn suy yếu tựa đầu vào trong ngực nàng, một khắc kia, hoặc giả là lúc tỉnh dậy nhìn thấy hắn chuyên chú bôi dược lên chân cho nàng, toàn bộ liền đã thay đổi.
Không có được câu trả lời khẳng định, Thiên Mạch cũng không ngại, ngón tay vuốt ve lò sưởi, rơi vào trong suy nghĩ khác. Trên thực tế, vấn đề kia chỉ là hắn nhất thời hứng khởi nghĩ tới, thích hay không thích, đối với hắn mà nói kỳ thật không quan trọng.
Thấy hắn không tiếp tục truy vấn, Tiểu Băng Quân ngầm thở ra, lại loáng thoáng cảm thấy có chút mất mát. Có lẽ, cái loại tâm tư này đúng là vẫn còn hy vọng hắn có thể biết được đi.
——————–
Một đêm này, Tiểu Băng Quân ngủ không ngon, trằn trọc không yên lúc nào cũng là bóng lưng Thiên Mạch yên lặng rời đi, không dễ dàng gì đi vào giấc ngủ, lại mơ thấy hắn bỏ lại mình, càng chạy càng xa. Trời còn chưa sáng hẳn, liền bị tiếng chim tước chiêm chiếp ầm ĩ làm tỉnh.
Đỡ đầu có chút nặng nề, nàng từ trên tháp ngồi dậy. Vì để dễ dàng chăm sóc Xuân Cơ, hai người vẫn ngủ chung một phòng. Xuân Cơ ngủ giường mà nàng lại ngủ trên giường nhỏ bên ngoài.
“Ngươi quấy nhiễu ta một đêm.” Ngăn cách bởi bức rèm che, bên trong truyền đến giọng nói không vui của Xuân Cơ.
Tim Tiểu Băng Quân đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát, mang giày vào, mặc dù vẫn cười lại rõ ràng có chút không yên lòng.
Ánh nắng sớm xuyên thấu qua khe cửa sổ màu xanh nhạt, Xuân Cơ mở to mắt, vẻ mặt thanh tỉnh, hiển nhiên đúng như nàng nói, bị quấy nhiễu đến không cách nào đi vào giấc ngủ.
“Vậy tỷ ngủ tiếp một lát đi, ta ra ngoài đi một chút.” Tiểu Băng Quân trong mắt có áy náy, nàng một đêm không ngủ được cũng thôi, bản thân Xuân Cơ bị thương thì không thể được.
“Lúc này sao lại ngủ được, qua đỡ ta một chút.” Xuân Cơ tức giận nói. Có lẽ chân chính buông xuống cảm tình với Thiên Mạch, lại có lẽ rốt cuộc trở lại ‘nhân gian’, nàng đối với Tiểu Băng Quân không còn sự phòng bị giống như trước kia vậy, giọng nói bắt đầu trở nên tuỳ ý.
“Ta rất tò mò, có chuyện gì để cho Hạ phu nhân luôn luôn không để gì ở trong lòng phiền não cả một đêm.” Nhìn nữ tử cười đến mỹ lệ nghiêng người lót gối mềm sau lưng mình, trong đầu Xuân Cơ đột nhiên hiện lên tình cảnh lúc hai người mới gặp.
Ngày đó trời mưa, sắc trời nặng nề, thiếu nữ toàn thân mặc giá y màu đỏ đứng ở khe suối Huyền Thiên nhìn chiếc cầu treo kéo dài qua hai dốc núi, trên mặt tươi cười sáng lạn khiến cho người ta cảm thấy được ánh nắng tươi sáng bốn phía. Sau khoảnh khắc thất thần, nàng vốn ôm tâm tư chế giễu trong nháy mắt trầm xuống, vì nụ cười lúm đồng tiền ấm áp có thể hoà tan băng tuyết kia.
Có lẽ trong một khắc kia, nàng liền đã biết trước kết cục hôm nay của chính mình, chỉ là trong lòng không cam khiến cho nàng thuỷ chung không muốn thấy rõ cái sự thật này.
Tiểu Băng Quân đứng thẳng người lên khi đó liền nhìn thấy chua sót trong mắt Xuân Cơ, hơi sững người rũ mắt xuống, cười nói: “Làm ồn đến đến tỷ tỷ, là Băng Quân không phải, có thể là…” Đoạn đối thoại tối hôm qua cùng Thiên Mạch tất nhiên là không tiện nói với những người khác, nàng đang muốn đẩy lên phía trên giường, lại bị Xuân Cơ bỗng nhiên cắt ngang.
“Băng Quân? Vì sao lại sửa tên?” Từ sau khi bị thương tỉnh lại, tinh thần Xuân Cơ đều không tốt lắm, sau lại phân rõ ranh giới với Thiên Mạch, tâm tình ứ đọng cũng không chú ý tới chuyển biến trong tên gọi của Tiểu Băng Quân, lúc này nghe được không khỏi kinh ngạc.
“Ta vốn là tên này, vào điện Hắc Vũ mới gọi là Hạ Cơ.” Ngồi xuống bên mép giường, Tiểu Băng Quân nghĩ đến biểu tình chuyên chú ngày ấy lúc Vũ chủ tử thoa dược lên chân mình, không khỏi cười đến đẹp ngọt ngào, con ngươi mềm mỏng cơ hồ muốn chảy ra nước. “Chủ tử cho ta đổi lại.”
Liếc nàng một cái, Xuân Cơ khó nén sự nóng nảy trong lòng, “Có chuyện gì mà vui đến như vậy?”
Tiểu Băng Quân không có phản bác, cần cổ hơi cúi xuống, đưa tay giúp Xuân Cơ dịch dịch góc chăn bên eo, ôn nhu hỏi: “Tỷ tỷ lúc ở nhà gọi là gì?”
“Nhà…” Xuân Cơ tim đập mạnh và loạn nhịp, rồi sau đó mở to mắt, “Ở đâu ra nhà, bất quá là đồ chơi người khác dưỡng thôi.” Nhếch môi lên, nàng mang ngữ khí tự khinh hèn mọn. Có lẽ đối với sự ra đời của bản thân cảm thấy tự ti, bởi vậy vô luận cố gắng cùng nguỵ trang như thế nào, đối mặt với thân thế cao quý của Tiểu Băng Quân khi đó, nàng thuỷ chung không cách nào xem nhẹ cảm giác kém một bậc trong lòng kia.
“Tỷ tỷ…” Tiểu Băng Quân không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, không khỏi hơi nhếch môi, giữa hàng lông mày hiện lên nếp nhăn. Nàng không thích cách nói này, chỉ là cũng không có lập trường đi khuyên giải cái gì, những lời lẽ chính nghĩa chính khí nghiêm nghị đạo lý lớn bất quá là biểu hiện cảm giác về sự ưu việt của chính mình mà thôi “Tỷ tỷ, ta từ khi sinh ra đã nhất định phải đưa… đưa.. đi hoà thân. Nhưng mà ta cực kỳ vui mừng, cực kỳ vui mừng có thể gả cho chủ tử.” Thiếu chủ Băng thành thì sao, kỳ thật cùng ‘đồ chơi’ trong miệng Xuân Cơ không có gì khác nhau, chỉ là nàng cho tới bây giờ không tự khinh thường chính mình, cũng không xem nhẹ chính mình. So sánh với Luyến Nhi, nàng đã cực kỳ may mắn, ít nhất không bị người tranh tới tranh lui.
“Ta không phải hắn, đừng sắm vai ngây thơ trước mặt ta…” Xuân Cơ cười nhạo, lập tức thu lại châm chọc trên mặt, khẽ thở dài, “Ngươi hẳn không biết.