Đọc truyện Huyễn Thần Cướp Thiên Tịch – Chương 5
Trước khi rời đi, Hạ Cơ nhìn thấy y phục đang phơi, vừa duỗi tay sờ liền phát hiện đã khô, vội vàng lấy xuống mặc lên cho hai người, rồi sau đó mới qua loa mặc cho mình, hướng cửa Nam mà đi.
Vừa di chuyển liền cảm thấy toàn thân đau đớn giống như muốn gãy lìa, thêm vào đó là từng cơn từng cơn rét lạnh. Từ khi sinh ra nàng đã được chiều chuộng, hai mươi mấy năm qua chưa từng trải qua kiểu giày vò như vậy, cho dù là mười năm trước từng cửa từng cửa xông vào điện Hắc Vũ, cũng không thống khổ như vậy. Bất quá mới đi được vài bước lại cảm thấy có chút tim đập mạnh và loạn nhịp, đầu váng mắt hoa, không thể không chống vào tường đứng lại lấy sức. Lúc này không khỏi vô cùng nhớ đến chiếc giường nệm mềm mại ấm áp trong phòng mình, hận không thể nằm trên đó không xuống.
Ngọn lửa trên tường ấm áp khiến người buồn ngủ, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, nếu như ngay cả nàng cũng ngã xuống, ba người họ chỉ sợ phải an giấc ngàn thu ở nơi này.
Suy nghĩ như vậy, nàng cắn chặt răng, cố gắng dựng thẳng lưng đang không dậy nổi, cách xa vách tường, ánh mắt lại nhìn về bốn phía, hy vọng có thể phân tán sự chú ý của mình.
Lúc này nàng mới phát hiện, ngoại trừ pho tượng ở trung tâm kia ra, bốn pho tượng trên tường đều cực kỳ quái dị, giống như người lại không phải người, giống như sói lại không phải sói. Tiến lại gần nàng có thể thấy rõ, trong đó có một cái đầu là sự hoà trộn giữa người và sói, mũi người, mắt sói, mặt người, lỗ tai sói…
Hạ Cơ sợ run cả người, theo bản năng xoa xoa cánh tay, không dám tiếp tục nhìn lung tung chung quanh, chỉ một lòng hướng cửa Nam mà bước nhanh tới.
Đi đến gần, cửa đá trong suốt cao tới ba trượng khiến Hạ Cơ cảm thấy nỗi áp bách cực lớn. Nhắm mắt hít thở sâu một hơi, nàng cẩn thận đánh giá hai cánh cửa lớn đang khép chặt kia. Trên cửa điêu khắc hoa văn hình thù kỳ dị, trong nhất thời cũng nhìn không ra là cái gì, hai cái dập cửa màu trắng to lớn nằm ngay giữa mép cửa, với chiều cao của nàng căn bản là không thể đụng đến.
Cửa lớn nặng nề như vậy làm sao nàng có thể đẩy ra? Hạ Cơ có chút do dự, quay đầu nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Vũ chủ tử đang nhìn về phía này. Hắn im lặng làm tư thế nắm trong khoảnh khắc, sau đó giơ tay làm tư thế đẩy.
Hạ Cơ nheo mắt, trong lòng không còn do dự, quả thật hai tay ngay ngắn chạm vào, ở giữa cửa dùng sức đẩy.
Cửa lớn vậy mà lại thật sự mở ra, một luồng khí lạnh lập tức thổi ập tới. Nhìn cửa lớn cao mà nặng như vậy lại bị mình dễ dàng đẩy ra như thế, Hạ Cơ nói không nên lời là loại cảm giác gì, giống như vớ vẩn, lại giống như kỳ lạ, trong đó lại ẩn ẩn mang theo chút tự hào.
Một con đường trong suốt bóng loáng xuất hiện ở trước mặt nàng, không giống trong đại điện được ánh lửa chiếu sáng, đi xa một chút liền thấy không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy được như là một cái động băng vĩ đại.
Lấy tay che chóp mũi ngứa ngáy không chịu nổi do rét lạnh thổi đến, nàng không chậm trễ nữa, thật cẩn thận tiến vào trong.
Con đường cực kỳ trơn, cái lạnh từ lòng bàn chân, từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, chứng minh suy đoán trước đó, bên trong này căn bản chính là một cái động băng. Khi đi đến chỗ ánh lửa không chiếu rọi tới được, Hạ Cơ mới phát hiện bên trong cũng không phải hoàn toàn tối đen như vậy mà óng ánh sắc xanh, mặc dù không rõ ràng như bên ngoài, nhưng vẫn có thể thấy rõ tình cảnh bên trong
Có điều, sau khi nàng nhìn thấy những thứ đóng băng hai bên, đột nhiên cảm thấy có lẽ nhìn không thấy hẳn sẽ tốt hơn chút.
Nắm thật chặt y phục trên người, nàng cúi đầu không cho mình nhìn lung tung, trong lòng nhớ tới Vũ chủ tử ở sau nhìn mình, cho nên không có gì phải sợ.
Không có gì phải sợ…
Khí lạnh bao phủ làm máu huyết toàn thân như muốn đông lại, càng muốn đi nhanh hai chân lại càng không nghe sai khiến, hơn nữa mặt đất dưới chân lại cực kỳ trơn, đi chưa được bao xa, ‘bộp’ một cái cả người ngã nhào xuống đất. Té mạnh đến mức váng đầu, hồi lâu vẫn chưa hết choáng váng.
Một hồi lâu, thật sự lạnh chịu không nổi, nàng mới bắt đầu chậm rãi đứng lên, không nghĩ tới vừa cúi đầu, nếu không phải cổ họng đã khàn, chỉ sợ đã thét chói tai thành tiếng.
Ngay tại chỗ nàng nằm úp sấp, phía dưới khối băng trong suốt, rõ ràng phản chiếu một con quái vật màu đen vĩ đại, nhìn không hết toàn thân, chỉ mơ hồ nhìn ra một cái sống lưng nhô lên, mặt trên có gì đó dài mà bén nhọn giống vây cá.
Hốt hoảng đứng lên, nàng không hề để ý tới sẽ ngã sấp xuống nữa hay không, bắt đầu chạy như bay trên mặt băng.
Không biết chạy bao lâu, rốt cục đến chỗ cuối, phía trước xuất hiện một bậc thềm bằng băng hướng lên trên, mặt trên của thềm băng là một vòng tròn hình tế đàn. Ngay tại giữa tế đàn bày bộ áo giáp cùng với trường kiếm theo như lời Vũ chủ tử nói.
Theo lý, áo giáp lại thêm trường kiếm nói như thế nào cũng phải hơn 180 cân, lấy năng lực của nàng không thể mang đi được nhưng nàng cầm lại không cảm thấy nặng bao nhiêu. Chỉ là một khắc ôm áo giáp và trường kiếm kia lên, hoảng hốt cảm thấy những thứ đóng băng hai bên bắt đầu chuyển động, những gương mặt hung dữ ánh mắt hung lệ này tựa hồ đều đi theo nàng, thậm chí trong tai còn mơ hồ nghe được thanh âm gào rú điên cuồng mãnh liệt.
Khi thấy ánh lửa thấp thoáng nơi cửa lớn, thần kinh căng thẳng của nàng khẽ buông lỏng, sợ hãi lập tức như thuỷ triều trào dâng, cơ hồ nhấn chìm nàng, thế cho nên lúc đi ra cửa lớn lại vẫn bị ngã một cái.
Không dễ dàng gì đi tới trước mặt Vũ chủ tử, đem áo giáp cùng trường kiếm dâng lên, sau khi thấy hắn gật đầu xác định, Hạ Cơ lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, rốt cuộc không kiên trì nổi, ngã chúi đầu xuống.
———————
Vũ chủ tử đỡ được Hạ Cơ, nhìn thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, vì thế đưa tay sờ lên trán nàng, phát hiện nóng đến có thể nướng cả bàn tay, không khỏi yên lặng thở dài.
“Hạ Nhi, ra ngoài rồi ngủ tiếp.” Vỗ nhè nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực vô cùng diễm lệ, hắn thấp giọng gọi, trong lòng lần đầu dâng lên chút không đành lòng.
“Chủ tử… Chủ tử…” Hạ Cơ giật giật, khàn giọng kêu, lông mày gắt gao nhíu chặt, tựa hồ đang vùng vẫy.
“Uhm?” Bàn tay nâng lên của Vũ chủ tử lại hạ xuống.
“Chúng ta đi mau… đi mau… quái vật đang đến…. rất nhiều quái vật…” Hạ Cơ khàn khàn giọng kêu, mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, bên trong đầy sự sợ hãi.
Nàng mặc dù ngã xuống nhưng người kỳ thật không hoàn toàn ngất đi, trong lòng nhớ đến nhìn thấy gì đó trong cửa Nam, nhớ tới phải nhất định nói cho Vũ chủ tử biết, bởi vậy cố gắng chống cự lại cơn buồn ngủ đang quyến rũ, bắt buộc chính mình tỉnh lại.
“Cái gì quái vật?” Vũ chủ tử đỡ nàng tựa vào trên thân mình, nhàn nhạt hỏi. Hắn tự nhiên biết bên trong có cái gì, chỉ là vì không cho nàng thả lỏng cứ thế mê man đi, cho nên mới biết rõ còn cố hỏi.
Hạ Cơ sợ run cả người, theo bản năng căng thẳng chộp lấy cánh tay Vũ chủ tử, trong lúc hoảng hốt nàng tựa hồ cảm thấy được mấy thứ kia đã phá băng mà ra, đi tới chỗ bọn họ, thân thể cao lớn chấn động làm nền đất hơi hơi rung động.
“Có hai cái đầu, có cánh… Chủ tử, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này, chúng nó dường như đang đến đây.” Nói xong, nàng đã muốn đứng dậy.
Vũ chủ tử ừ một tiếng, lại bắt lấy tay nàng, sau đó kéo đầu nàng vào trong lòng mình.
“Hạ Nhi, vất vả cho nàng rồi.” Ngón tay trấn an xoa gáy đang căng cứng của nàng, hắn dịu dàng nói, trong lòng biết nàng thật sự sợ hãi
Trên thân hắn toả ra mùi xạ hương nhàn nhạt, tim đập thong thả mà trầm ổn, xuyên thấu qua ngực truyền vào trong tai Hạ Cơ, lại thêm từng cái từng cái xoa nhẹ nhàng nơi gáy khiến cho nỗi kinh hoàng trong lòng nàng dần dần tan đi, hô hấp từ từ bình tĩnh trở lại.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Cảm nhận thấy chiếc gáy dưới tay mình trở nên mềm mại, động tác của Vũ chủ tử chậm dần, hỏi.
Đầu vẫn đang mê man, thân thể cũng vẫn đang đau đớn, nhưng lại không còn cái loại ảo giác đáng sợ lúc mới nãy. Hạ Cơ thở sâu, gật đầu, sau đó ép buộc mình rời khỏi cái ôm ấp khiến người ta an tâm của hắn.
Vũ chủ tử nhìn mắt nàng hồng hồng cùng nụ cười nhẹ trên mặt nàng, không nói thêm nữa mà đem áo giáp đưa tới.
“Giúp ta mặc vào.”
Áo giáp màu đen dưới ánh lửa loé ra hàn quang dày đặc, mũ giáp hình sói giương miệng to như bồn máu, răng sắc nhọn giống như là ngay sau đó liền muốn cắm vào trong da thịt người vậy.
Trong lòng Hạ Cơ sợ sệt nâng mũ giáp lên, ánh mắt trong lúc vô ý đối diện với ánh mắt màu xanh của con sói, một nỗi sợ hãi nói không nên lời nháy mắt khiến tim nàng đập loạn, khiến nàng giống như bị bóng đè, giống như nghe được tiếng chém giết thảm thiết nơi xa xôi.
Vũ chủ tử lấy mũ giáp từ trong tay nàng ra, cứu nàng khỏi ảo giác thình lình xảy ra này.
“Đừng nhìn chằm chằm vào mắt nó.” Hắn vừa đội mũ giáp lên vừa nhắc nhở.
Hạ Cơ hoảng sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh, người ngược lại cảm thấy thoải mái một chút, nghe vậy xong quả thực cũng không dám liếc mắt nhìn về phía đầu sói nữa.
Vũ chủ tử mặc xong xuôi, tay cầm lấy trường kiếm, lập tức giống như pho tượng ở tâm điện sống lại. Chỉ thấy khoảnh khắc hắn rũ mắt xuống, rồi sau đó đột nhiên lấy kiếm chống xuống, dưới tiếng va chạm thanh thúy của áo giáp lại đứng dậy.
Hạ Cơ kinh ngạc nhìn một màn này, nhất thời cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Chỉ thấy hắn khom người ôm lấy Xuân Cơ hôn mê bất tỉnh ở một bên, một tay kéo trường kiếm, hướng phía Bắc điện mà đi. Tiếng trường kiếm ma sát trên nền gạch cùng với tiếng áo giáo va vào nhau thanh thúy vang lên trong đại điện lớn, trong không gian yên tĩnh lại phảng phất lộ ra vẻ trang nghiêm có thể khiến cả trời đất khiếp sợ.
“Theo sát ta.”
Đang lúc Hạ Cơ sững sờ, người phía trước đã mở miệng. Nàng lấy lại tinh thần, không dám thất lễ, vội vàng chạy chậm theo.
Sao lại có thể bước đi rồi… Nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, cùng với mái tóc đen chấm đất lộ ra từ mũ giáp, trong lòng nàng buồn bực nhưng không mở miệng hỏi. Toàn thân đã không thoải mái, cổ họng lại giống như bị hạt cát mài, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng một tiếng cũng không muốn nói.
Mũi kiếm đen thui ở trên khe cửa nhẹ nhàng đẩy một cái, hai cánh cửa đá khổng lồ liền chậm rãi mở ra.
Cũng là một con đường băng, khác biệt là những vật bị đóng băng hai bên không phải là hình thù kỳ quái dị vật, mà là từng cái từng cái thân thể cuộn lại giống như con sói lớn lông trắng ngủ say.
Bởi vì Vũ chủ tử ở phía trước, thêm nữa những con sói này nhìn qua cũng không có gì uy hiếp, Hạ Cơ rốt cuộc cũng không sợ hãi, dọc thẳng một đường lại có hơn 18 con. Cho dù nàng không biết nhưng cũng hiểu rõ những con sói này không giống với những con sói bình thường.
Bước chân Vũ chủ tử dừng lại, ánh mắt đảo qua từng vật bị đóng băng hai bên trái phải, tay cầm kiếm không khỏi nắm thật chặt.
“Hạ Nhi…” Hắn rũ mắt, thấp giọng gọi.
Hạ Cơ nghe tiếng, khẩn trương đi tới trước, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi. Trong nhóm nữ tử nàng xem như là cao gầy, nhưng Vũ chủ tử so với nam tử bình thường vẫn còn cao hơn rất nhiều, nàng đứng trước mặt hắn không khỏi liền có vẻ giống như hài tử chưa trưởng thành.
Lông mi dài của Vũ chủ tử khẽ nhếch, xuyên qua ánh sáng xanh của tường băng chiếu ra nhìn thấy gương mặt đỏ bừng cười mỉm của nàng, còn có toàn tâm toàn ý tín nhiệm nương tựa trong mắt nàng, vốn lại xuất hiện chút tâm tư dao động lại trầm lắng.
“Mọi thứ nhìn thấy ở nơi này, không nên nói cho bất kỳ ai.”
“Vâng.” Hạ Cơ nặng nề gật đầu, rồi sau đó đột nhiên ý thức được bản thân cùng Vũ chủ tử trong lúc này có chung một bí mật, không khỏi trở nên vui vẻ. Nàng lại không biết, trong lúc vô ý chính mình vậy mà lại tránh đi được đại nạn có thể huỷ thiên diệt địa.
Ánh mắt dừng lại trên hai má lúm đồng tiền bên môi nàng trong khoảnh khắc, Vũ chủ tử khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Không giống với cửa Nam, tận cùng đường băng không có tế đàn hay cái gì tương tự, mà là liên tiếp những cột đá cao lớn không đếm được chống đỡ điện phủ to lớn. Chống đỡ ở giữa điện phủ là một cái cột đá hình Bàn Long, trừ cái đó ra, không còn vật gì khác. Tất cả đại điện bao phủ một vầng sáng trăng rõ ràng.
Tinh thần Hạ Cơ rung lên, trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết không hiểu rõ, khiến cho cảnh trí nơi đây tương tự như ở Huyễn cung.
Thần sắc Vũ chủ tử lại không thấy có chút biến hoá nào, nhìn không chớp mắt mà đi đến phía cột đá hình Bàn Long, tới gần nơi này sau đó thì dừng lại.
“Hạ Nhi, cởi y phục ra.” Ánh mắt hắn băng lãnh xem kỹ cột đá, thản nhiên nói.
“Hả…” Hạ Cơ sợ run lên, vốn khuôn mặt bị cơn sốt làm đỏ bừng không khỏi tăng thêm một phần, nhưng không xấu hổ, lập tức theo lời mà làm. Nàng nghĩ hắn tất nhiên là có nguyên nhân.
Cởi ngoại bào ra, đang lúc nàng chần chờ có nên tiếp tục cởi không, Vũ chủ tử đặt Xuân Cơ trên đất, sau đó ngồi chồm hồm xuống trước mặt nàng.
“Leo lên.” Vẫn là ngữ khí mệnh lệnh, đồng thời lấy ngoại bào từ trong tay nàng ra.
“Chủ tử…” Bây giờ Hạ Cơ có chút do dự, không biết ý tứ của hắn có phải giống như suy nghĩ của chính mình. Nàng căn bản không dám tưởng tượng, tôn quý như hắn sẽ cõng bất luận kẻ nào.
Vũ chủ tử lại không để nàng nghĩ nhiều, một tay nắm lấy nàng kéo lên trên lưng, sau đó nhanh nhẹn lấy ngoại bào trong tay trói nàng và bản thân lại cùng nhau.
“Nắm chặt.” Vòng tay nàng qua cổ mình, hắn dặn dò.
Hạ Cơ còn chưa lấy lại tinh thần, hắn đã một tay ôm lấy Xuân Cơ, trường kiếm trong tay đột nhiên cắm xuống cái đuôi rồng trên cột đá, giọng nói lạnh lùng: “Thần vĩ đại, đưa con dân người ra ngoài đi.” Nói xong, vươn người leo lên, bắt đầu bám víu nhảy lên trên.
Hạ Cơ mẫn cảm nhận thấy sự phẫn hận cùng châm chọc trong giọng nói của hắn, trong lòng vô cớ nhói lại, khuôn mặt nóng bỏng dán lên mũ giáp lạnh băng kia.
Chủ tử…. cũng có hỉ nộ ái ố, cũng không phải là thiên thần vô tình vô tự. Một khắc kia nàng rốt cuộc xác định rõ.
Mỗi một kiếm của Vũ chủ tử đều cắm ở trên thân rồng, không biết có phải là Hạ Cơ bị ảo giác hay không, nàng cảm thấy vảy rồng giống như chậm rãi nhúc nhích co rút lại, theo số lần tăng lên của kiếm càng trở nên rõ ràng.
Không thể nói rõ là có sợ hãi hay không, chỉ là cảm thấy có chút quái dị. Giống như sau khi nàng đi vào cung điện dưới nước này, liền thường thường sản sinh ảo giác như vậy, may mắn lúc này là ở trên lưng Vũ chủ tử. Lưng Vũ chủ tử cực kỳ dày rộng, tóc dài còn có chút ẩm ướt, mơ hồ tản mát ra mùi xạ hương khiến cho người ta an tâm. Nàng yên tâm, cảm thấy được cho dù là núi đao biển lửa cũng đi được, liền không giống như nỗi sợ hãi trước kia một mình một người đối mặt.
Phía bên nàng bình yên khoan thai, Vũ chủ tử bên kia mỗi kiếm xuyên vào, trên trán chảy ra càng nhiều mồ hôi, sắc mặt vốn lại tái nhợt gần như trắng bệch.
Rốt cuộc khi sắp tiếp cận được đầu rồng.
Con rồng được chạm khắc như bị chọc tức, thân hình theo cột đá bắt đầu thức tỉnh, đầu rồng ngẩng cao, cái miệng lớn cắn về phía hai người.
Hạ Cơ không dám tiếp tục nhìn, vội vàng nhắm mắt, vùi mặt vào giữa tóc Vũ chủ tử, hai tay gắt gao vòng chặt cổ hắn. Đích thị kỳ quái, thời điểm kia nàng cũng thật không nghĩ sẽ bỏ mạng, tựa hồ trong lòng nàng, không có chuyện gì mà Vũ chủ tử không có cách giải quyết.
Nàng đương nhiên không biết, Vũ chủ tử cũng là đánh cược với số mệnh. Bởi vì nàng từ từ nhắm hai mắt cho nên đương nhiên cũng không thấy được, đối mặt với cái miệng lớn phun đầy máu kia, Vũ chủ tử vậy mà không tránh né, ngược lại vươn người nhảy vào trong.
Bóng tối. Bóng tối vô tận. Giống như mang theo tiếng rống khổ của rồng, tiếng kim khí xẹt qua tường đá, còn có tiếng thở có chút dồn dập của Vũ chủ tử.
Hạ Cơ không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cánh tay càng siết càng chặt, trong lòng lại không mảy may sợ hãi.
Chấn động rất nhỏ, rồi sau đó toàn bộ đều trở nên yên lặng.
Hạ Cơ cảm thấy thân thể nghiêng tới phía trước, không khỏi mở hai mắt đang nhắm chặt ra, lại vẫn không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, chiếc lưng dày cõng mình lắc lư vài cái, sau đó lại lập tức ổn định.
Nàng ngây người.
Trong tai truyền đến tiếng chim hót êm tai, không khí trong lành tràn vào trong mũi. Vốn đã chuẩn bị tốt khi đối mặt với bóng tối cùng hư vô, thậm chí còn có tình huống đáng sợ, lại không thể nào nghĩ tới sẽ thấy ánh mặt trời.
Bọn họ hiện đang ở trong một rừng cây tùng, trước mắt là thân cây tùng tráng kiện sặc sỡ cùng với lá thông vàng nâu êm dày, hương vị nhựa thông ở trong gió lan tỏa, tán cây xanh ngắt phân cách bầu trời xanh trong suốt thành những khối vụn thật nhỏ, thỉnh thoảng có thể thấy được những đám mây lơ lửng.
Hóa ra cây tùng lại đẹp như thế này, trời lại xanh như thế này, ngay cả đám rêu xanh bình thường bị ghét bỏ vì quá mức lạnh lẽo lúc này cũng có vẻ đáng yêu nói không nên lời…. Hạ Cơ si ngốc cảm thụ mọi thứ trước mắt, lại quên vẫn còn đang ở trên lưng người khác.
“Hạ Nhi…” Vũ chủ tử lấy kiếm miễn cưỡng chống đỡ được chính mình, một bên thật cẩn thận đặt Xuân Cơ xuống đất, một bên thấp giọng gọi. Lời chưa nói xong bỗng nhiên ngã quỵ xuống phía trước.
Hạ Cơ chỉ cảm thấy một trận trời đất xoay chuyển, không khỏi ôm chặt người trước mặt. Mặc dù dưới đất có lá thông thật dày, lại còn có một người khác làm đệm lót, lúc té xuống đất nàng vẫn bị chấn động, ngực phát đau.
“Chủ tử? Chủ tử?” Người dưới thân không phát ra tiếng động nào nữa, nàng có chút sốt ruột, khàn giọng liên tiếp gọi.
Chờ giây lát không có đáp lại, nàng không thể không nghĩ biện pháp cởi bỏ y phục trói chặt mình, lúc lật Vũ chủ tử lại, mới phát hiện hắn vẫn còn tỉnh, chỉ là sắc mặt cực kém.
“Chủ tử?” Nàng không ngừng gọi, không biết phải làm như thế nào cho phải. Nàng từ nhỏ học đều là làm thế nào lấy sắc hầu người, đối với sinh hoạt bình thường ngược lại dốt đặc cán mai, càng không cần phải nói tại nơi hoang dã này sinh tồn cùng cứu người bị thương rồi.
Vũ chủ tử nằm ngửa trên đất, nhìn bầu trời qua những khe hở trên đầu cành tùng, ánh mắt bình tĩnh, tựa hồ đang nghỉ ngơi.
“Hạ Nhi, hiện giờ ta không thể bảo vệ nàng nữa. Nàng tự đi thôi.” Một hồi lâu, hắn mới thản nhiên nói, ngữ khí tuỳ ý, tựa hồ đối với việc nàng rời đi không chút để ý.
Hạ Cơ trắng bệch, môi mềm run rẩy, lại vẫn đang nở nụ cười chói mắt. Không tiếng động, nàng chậm rãi cúi người.
“Nàng vốn muốn rời khỏi, lúc này đi cũng không muộn. Toàn bộ ta đã an bài xong xuôi, sẽ không phải chịu ảnh hưởng của biến cố lần này.” Nhìn nàng hồi lâu không nâng người dậy, Vũ chủ tử lại nói.
Hạ Cơ vẫn như cũ cúi người tại chỗ, không nói.
Vũ chủ tử nhìn trời, đôi mắt khẽ nhúc nhích, tựa hồ thấy mệt mỏi, lông mi dài khẽ khép lại.
“Lưu lại… nàng có năng lực làm cái gì chứ?” Hắn than nhẹ, ngừng một chút lại nói: “Với tình hình hiện tại, nàng ở lại chỗ này, tự dưng chỉ mất mạng thôi.”
Hạ Cơ cắn chặt răng, vẫn không rên một tiếng. Trước khi điện Hắc Vũ gặp chuyện không may, nàng vốn dĩ chuẩn bị đi. Hiện giờ, nàng lại không muốn đi nữa rồi. Nàng cũng không biết lưu lại có thể làm cái gì, chỉ là cảm thấy được cho dù như thế nào, nàng cũng phải ở lại bên cạnh hắn.
Vũ chủ tử không nói nữa, Hạ Cơ cũng không có đứng lên.
Gió trong rừng thổi qua, nổi lên từng trận thông reo, thỉnh thoảng pha lẫn một hai tiếng chim hót thánh thót, càng lộ rõ sự u tĩnh của vùng núi.
“Cởi áo giáp này cho ta đi, bị cấn vô cùng.” Rất lâu, Vũ chủ tử mới lại chậm rãi mở miệng.
Trong lòng Hạ Cơ vui vẻ, biết đây là hắn đồng ý cho mình ở lại, lập tức nhanh chóng đứng dậy, đi nhanh nâng hắn dậy, trước cởi mũ giáp nhẹ nhàng đặt trên đất, sau đó mới cởi áo giáp.
Cởi bỏ áo giáp, hô hấp của Vũ chủ tử dường như thông thuận rất nhiều, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn một chút.
“Nàng đi xem xung quanh nơi này có người nào không.” Hắn phân phó.
Trên mặt Hạ Cơ xẹt qua chút chần chờ.
“Không có áo giáp, ta không đi nơi nào được hết.” Nhìn thấu ý nghĩ trong lòng nàng, Vũ chủ tử tựa vào trên thân cây, có chút mệt mỏi nói. “Nàng đem áo giáp này cùng kiếm cầm đi, nếu có khe núi gì đó thì ném xuống. Đừng cho bất luận kẻ nào có cơ hội nhặt được nó.”
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Cơ mơ hồ suy đoán đến việc hắn có thể đi lại đại khái là do tác dụng của cái áo giáp cổ quái này, lập tức không khỏi có chút do dự. Nếu ném áo giáp, hắn chẳng phải không thể đi lại sao?
Tâm tình Vũ chủ tử tựa hồ rất tốt, nên mới kiên nhẫn giải thích.
“Áo giáp này giữ lại hại nhiều hơn lợi. Mau đi đi, ta từng phong bế tâm mạch hô hấp của Xuân Nhi một thời gian, mặc dù không khiến nàng chết chìm trong nước nhưng lại tăng thêm thương thế trên người nàng, tiếp tục như vậy chỉ sợ khó có thể cứu chữa.”
Hạ Cơ nhìn hô hấp mỏng manh của Xuân Cơ ở một bên, giật mình hiểu rõ nàng vì sao đã chết mà sống lại. Lập tức không dám trì hoãn nữa, ôm lấy áo giáp cùng kiếm đứng lên, liếc nhìn chung quanh, rồi sau đó theo rừng tùng lảo đảo đi xuống phía dưới.
“Nhớ lấy, không nên nhìn vào mắt sói.” Phía sau truyền đến tiếng Vũ chủ tử dặn dò.
Hạ Cơ khẽ ngừng bước, gật đầu, lại tiếp tục đi về phía trước. Đây là lần thứ hai hắn dặn như vậy, cho dù trước đây trong lòng nàng vẫn có chút nghi hoặc, lúc này cũng không còn dám tiếp tục giữ chút tâm ý tìm hiểu. Huống chi đối với hắn mà nói, nàng cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi.
Đi xuống dưới đại khái khoảng thời gian một nén nhang, cũng không thấy dấu vết của người, ngược lại cây cối càng ngày càng nhiều, càng về sau lại càng khó di chuyển.
Hạ Cơ sợ lúc mình quay về không tìm thấy Vũ chủ tử bọn họ, nghĩ nghĩ, lại đi lên trên. Vòng qua chỗ Vũ chủ tử bọn họ ở, dần dần đi ra cánh rừng. Phía trước là một sườn cỏ hướng về mặt trời, còn lộ ra một mỏm đá trần.
Đứng ở trên cao nên có thể thấy rõ toàn cảnh bốn phía rồi. Nàng nghĩ như thế, vì thế liều mạng leo lên trên.
Khó khăn đứng ở trên một tảng đá lớn, Hạ Cơ nhìn khung cảnh bao la bốn phía, không khỏi có chút mờ mịt. Nàng vốn tưởng bọn họ hẳn vẫn ở trong núi Thiên Khuyết, nhưng mà hiện tại xem ra, nào có bóng dáng núi Thiên Khuyết. Ngọn núi bốn phía không tính là cao, nhưng nối tiếp không ngừng, đừng nói là người ở, cho dù là đường đi cũng nhìn không thấy.
Làm sao bây giờ? Nàng cảm thấy gió núi thổi qua khiến chân mềm nhũn nhịn không được run lên, không thể không từ trên đá bò xuống. Nguyên nhân do trên tay vẫn ôm này nọ, dưới chân lại không vững, ‘bộp’ một cái trượt chân té lăn trên đất.
Khi đó nàng cũng không cảm thấy đau, chỉ là lo lắng cho ba người bọn họ làm cách nào để ra khỏi vùng rừng núi này, mãi đến lúc đứng lên mới phát hiện, cổ chân giống như bị trật, thoáng dùng sức đã đau đớn vô cùng, không khỏi lại ngã ngồi trở về.
Chép miệng, nàng lấy tay áo dụi dụi mắt, lại bỏ xuống, vẫn như cũ cười tươi như hoa, chỉ là trong đôi mắt long lanh lại lóe lên ánh sáng bóng như trân châu.
Ngay tại lúc nàng một tay ôm áo giáp cùng trường kiếm, một tay chống tảng đá bên cạnh muốn thử đứng lên, một con chim trĩ đột nhiên từ trong bụi cỏ ở mặt kia sườn núi bay ra, bổ nhào qua trước mặt nàng, đồng thời một vật gì đó cũng giống như vậy liền cắm vào tóc nàng.
Nàng hoảng sợ, ngu ngơ chốc lát, rồi sau đó đưa tay thăm dò sờ soạng, không nghĩ tới lại lấy ra một mũi tên, mặt cười thoáng chốc mất đi huyết sắc.
Mà giống như nàng mặt không còn chút máu chính là một tiểu thanh niên gầy mặc bố y màu trắng có vô số vết vá, trên lưng đeo một bao đựng tên, tay giương cung.
Hai người nhìn nhau sau một lúc lâu, Hạ Cơ trừng mắt nhìn, nhịn không được nở nụ cười. Đưa tay, nàng đem tên đưa về phía thanh niên.
Chưa bao giờ biết, nhìn thấy người lại là chuyện khiến cho người ta sung sướng như thế này. So với khi nãy một hồi sợ bóng sợ gió thiếu chút nữa bị tên bắn trúng liền không coi là cái gì rồi.
Không nghĩ tới thanh niên kia sững sờ nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng sau một lúc lâu, sau đó ánh mắt rơi vào trên tay nàng, lại về tới trên mặt nàng, rồi sau đó đột nhiên quát to một tiếng, xoay người liền chạy, nháy mắt không thấy bóng dáng.
Hạ Cơ giật mình tại chỗ, kinh ngạc đưa tay sờ sờ mặt mình.
Yêu tinh… Nàng nghe rõ người kia hô cái gì, nhịn không được hơi nhếch môi, nói không rõ là muốn khóc hay là muốn cười. Nàng chỉ biết là rất không dễ dàng nhìn thấy một người, lại bị chính mình doạ mất. Nghĩ đến đây, không khỏi lại ảo não sốt ruột, cũng bất chấp chân đau, chống tảng đá trên núi đứng lên, khập khiễng đuổi theo hướng người nọ chạy. Nhưng mà đi chưa được hai bước, mắt cá chân một trận đau nhức, ‘bộp’ một cái lại té ngã trên đất, tay ma sát trên đất, đau rát. Ngay tại lúc chạm đất kia, nàng đột nhiên nghĩ đến, từ sau khi đi vào cung điện dưới nước, bản thân liên tục té ngã, có phải bởi vì té quá nhiều, té đến thay đổi cả mặt, mới có thể hù té người.
Đang trong lúc miên man suy nghĩ, một đôi ủng da hoẵng cũ kỹ xuất hiện trước mặt nàng.
“Ngươi làm sao vậy?” Giọng nói nam tử xen lẫn thiếu niên cùng thanh niên, trầm hậu, mà lại mang theo chút trẻ con, dễ nghe không nói nên lời.
Hạ Cơ ngẩng đầu, phát hiện người thanh niên mới vừa chạy kia lại trở lại. Nàng có chút kinh ngạc, càng thêm vui mừng, trên mặt tự nhiên liền hiện lên nhàn nhạt cười, giống như bông cúc dại lay động giữa vùng núi.
Mặt thanh niên đỏ bừng, ánh mắt có chút đăm đăm.
Hạ Cơ cố gắng ngồi xuống, một bàn tay vươn ra lặng lẽ túm chặt tay áo thanh niên. Bây giờ cũng không thể lại để cho hắn chạy.
“Ta không phải yêu tinh.” Nàng mở miệng, bởi vì yết hầu khàn khàn, nói chuyện cực kỳ khó khăn.
Thanh niên lấy lại tinh thần, lại bởi vì nàng giải thích mặt lại càng đỏ hơn, ngay cả mang tai cũng đã ửng hồng. Sờ gáy, hắn có chút ngại ngùng ngập ngừng nói. “Ta biết… thực xin lỗi…”
Hạ Cơ đột nhiên cảm thấy cực kỳ thích người trước mắt, lắc lắc đầu, nàng cười nói. “Không sao.”
Xác định nàng không tức giận, thanh niên tựa hồ thở phào một hơi, lúc này mới chú ý tới giọng nói của nàng. “Ngươi bệnh sao? Sao ngươi lại một mình ở trong này?”
Hạ Cơ há miệng thở dốc, cảm thấy giải thích cực kỳ phiền toái, nhất là nàng bây giờ nói chuyện hết sức khó khăn. Nghĩ nghĩ, nàng gật đầu, không có trả lời vấn đề thứ hai của hắn, mà chuyển đề tài. “Ở bên này là nhà ngươi sao?”
Thanh niên tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Dưới chân núi có một cái thôn, nhà ta là ở đó.” Dừng một chút, ánh mắt của hắn rơi vào trong lòng Hạ Cơ, nhìn đến cái đầu sói kia, ánh mắt không khỏi sáng lên. “Ngươi cầm cái gì vậy, có thể cho ta mượn nhìn chút không?”
Hạ Cơ nghĩ đến lời Vũ chủ tử nói, theo bản năng ôm chặt lấy áo giáp hơn lại có chút xấu hổ. “Không thể nhìn.” Nàng cự tuyệt có chút thấp thỏm, sợ hắn bởi vậy mà không chịu giúp mình.
Thanh nhiên lại nhìn ra nàng khó xử, mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không để ở trong lòng, rất nhanh liền chuyển dời sự chú ý. “Ngươi muốn đi đâu, muốn ta tiễn ngươi một đoạn đường không?” Thấy nàng đơn độc một mình, hắn cũng không tiện mời nàng về nhà làm khách, đành phải dùng phương thức khác biểu đạt ý xin lỗi của mình.
“Ta còn có hai người bằng hữu.” Hạ Cơ nói, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, biết Xuân Cơ được cứu rồi.