Đọc truyện Huyền Môn Phong Thần – Chương 245: Ánh đèn trong đêm tối
Dịch giả: Cyn
Đồ Nguyên ngồi ở nơi đó không nhúc nhích, hắn chỉ im lặng nhìn vào đôi mắt của Đoàn Thanh Lôi.
“Nếu đã muốn giết ta thì cần gì phải đợi đến bây giờ?” Đồ Nguyên hỏi.
“Bởi vì trước kia chưa xác định.”
“Không, ngươi đã sớm biết rồi.” Đồ Nguyên nói.
Đoàn Thanh Lôi đột nhiên nở nụ cười, nụ cười của nàng vô cùng rực rỡ, vốn dĩ trong đôi mắt kia chứa đầy sát cơ giờ đây lại như ánh mặt trời ngày đông chiếu xuyên qua mây trắng.
“Không phải.” Đoàn Thanh Lôi đáp lại.
Trong lòng Đồ Nguyên thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng thần niện hắn bị tổn thương, nhưng nếu thật sự muốn liều mạng cũng không phải là không thể.
Lúc này, cô gái tên Tiểu Trúc kia bưng đến một bát cháo, Đồ Nguyên cũng không khách sáo mà ăn hết.
Đây là một loại cháo rất đặc biệt, lần đầu tiên dùng hắn đã phát hiện ra nó có công dụng tẩm bổ thần hồn.
Sau khi ăn hết bát cháo kia thì Đồ Nguyên không đợi được nữa mà hỏi nàng tình huống bên ngoài. Thế nhưng đáp án nhận được lại khiến cho hắn bất ngờ, bởi vì Đoàn Thanh Lôi cũng không biết, nàng nói kể từ ba ngày trước đã không thấy bầu trời đâu nữa rồi.
Tuy bên ngoài vẫn có ngày sáng đêm tối thế nhưng đó cũng không phải là bầu trời thật sự.
Sau khi Đồ Nguyên nghe xong thì lập tức đứng lên, bước nhanh tới bậc thang phía trước, nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy trên trời áng dương rực rỡ, mây trắng nhẹ trôi, cảnh sắc an lành.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Đồ Nguyên chau mày trầm tư.
Hắn muốn dùng thần niệm để thăm dò thê giới này, thế nhưng trong đầu bỗng đau nhói.
“Lúc trước ngươi có nhìn thấy huyết nhãn trên bầu trời không?” Đồ Nguyên hỏi.
“Ta thấy.”
“Rồi sau đó?”
“Sau đó thì biến mất rồi!”
“Biến mất? Tại sao lại biến mất chứ?”
“Ta cũng không biết.”
Đồ Nguyên chợt nhớ lại trong Thánh Kinh thành đột nhiên xuất hiện sương mù.
“Những thứ khác đều bình thường sao?”
“Bình thường a, ngoại trừ Lão tổ của Đoàn gia và Đoàn Loan chết thì những thứ khác đều rất bình thường.”
Đồ Nguyên càng lúc càng mơ hồ. Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kinh hãi hỏi: “Thánh kinh có thể ra được không?”
Đoàn Thanh Lôi suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, nàng nói: “Ta cũng không biết.”
Sắc mặt Đồ Nguyên không tốt lắm, hắn nhìn về phía Đoàn Thanh Lôi nói: “Chẳng hay Đoàn cô nương có nhìn thấy một chiếc gương?”
“Tiểu Trúc, mau mang chiếc gương của Đồ tiên sinh ra đây.”
Tiểu Trúc ở bên cạnh nghe xong cũng không nói gì, nhưng vẻ mặt nàng có chút không vui vẻ. Nàng đi vào trong phòng lấy ra một tấm gương có ánh sáng ngũ sắc vờn quanh, phía sau gương có khắc một đóa hoa năm màu.
“Chỉ là một chiếc gương thôi, còn sợ bọn ta trộm của ngươi à.” Tiểu Trúc nói.
Đồ Nguyên cười cười, cũng không đáp lại nàng mà là nhìn về phía Đoàn Thanh Lôi nói: “Được người giúp đỡ, không gì báo đáp, tấm gương này là bảo vật mà tu sĩ Pháp Thân từng sử dụng, sẽ mang tặng cô nương.”
Sắc mặt Đoàn Thanh Lôi có chút kỳ lạ nhận lấy chiếc gương bảo kia, Đồ Nguyên xoay người nhanh chóng rời đi, hắn muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút.
Rời khỏi căn nhà này, đi đến trên phố.
Trong mắt hắn là một mảnh yên bình, người đến người đi như dệt cửi.
Tìm được một phương hướng, đi nhanh về phía ngoài thành.
Thế nhưng hắn đi một lúc vẫn không thể tìm được cổng thành, hắn có cảm giác mình cùng người trong tòa thành này hoàn toàn xa lạ…
Từ sáng đến tối hắn vẫn không thể đi đến cửa thành, lại cảm thấy người trong thành dường như cũng không muốn rời khỏi thành.
Trong bóng tối, người bên ngoài càng lúc càng ít, mãi đến khi hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có những kẻ đánh canh với tuần đêm vẫn đang đi lại.
Đồ Nguyên không khỏi nhớ lại ngôi viện kia, trong lòng càng thêm ớn lạnh.
Lúc hắn nhớ lại sân viện kia thì đột nhiên phát hiện, phía trước mình chính là sân viện kia rồi. Trước sân treo một cái lồng đèn, lồng đèn đỏ chói trong đêm tối trông vô cùng bắt mắt.
Trong ngõ hẻm tối đen bên cạnh có một người bước ra, người này quanh thân phát ra linh quang nhàn nhạt.
Lúc Đồ Nguyên nhìn thấy hắn, kinh ngạc vạn phần, bởi vì kẻ này không phải ai khác mà chính là Tô Cảnh Ngọc.
Tô Cảnh Ngọc đi tới phía trước Đồ Nguyên, nhìn nhìn đánh giá Đồ Nguyên rồi hướng mắt về phía ngôi viện treo lồng đèn đỏ kia.
“Lúc trước ta thấy ngươi từ trong đó đi ra.” Tô Cảnh Ngọc lên tiếng.
“Tô tiên sinh, nếu ngươi nhìn thấy ta từ nơi đó đi ra cớ sao không gọi ta lại.” Đồ Nguyên hỏi.
“Ngươi biết đây là nơi nào không?” Tô Cảnh Ngọc không hề trả lời, ngược lại tiếp tục hỏi.
“Xin Tô tiên sinh cho biết.”
“Nếu như ta đoán không lầm thì người trong đó hẳn là Đoàn Thanh Lôi – một nữ quan dưới trướng của Khổng Tước Đại Minh Vương.
“Đoàn Thanh Lôi?” Đồ Nguyên không khỏi lặp lại cái tên này.
“Không sai, phải chăng trong kia cũng có người mang cái tên này?” Tô Cảnh Ngọc hỏi.
“Ngươi biết ả Đoàn Thanh Lôi này hình dáng ra sao không?” Đồ Nguyên hỏi.
“Nghe nói, Đoàn Thanh Lôi này lúc nhỏ từng có một vị tình nhân, nhưng vị tình nhân đó lại yêu một kẻ khác, về sau Đoàn Thanh Lôi biết được liền giết cả hai người bọn họ, nhưng trước khi chết tên tình nhân kia dùng mạng sống để triển khai thuật nguyền rủa, trên mặt nàng vẫn luôn luôn mang theo vết sẹo đó.” Tô Cảnh Ngọc nói.
Trong lòng Đồ Nguyên rất phức tạp, bởi vì lúc trước hắn nhìn thấy Đoàn Thanh Lôi đã cảm giác được vết sẹo trên mặt nàng hẳn là thuật nguyền rủa.
“Vậy không biết Tô tiên sinh định tìm nàng làm gì?” Đồ Nguyên hỏi.
“Đương nhiên là giết nàng.” Tô Cảnh Ngọc nói thẳng.
Đồ Nguyên ngẩng đầu nhìn sắc trời, cả một vùng tăm tối, không hề có ánh sao.
“Ngay bây giờ, lập tức giết sao?” Đồ Nguyên hỏi.
Tô Cảnh Ngọc cũng như hắn nhìn lên bầu trời một lúc, nói rằng: “Sắc trời vừa lúc, chậm nữa e không kịp.”
Nói rồi lại quay sang nhìn Đồ Nguyên, nói: “Nếu như ngươi từng tiến vào ngôi nhà này, vậy ngươi lại vào một lần nữa đi.”
Đồ Nguyên biết ý của hắn, hắn muốn trốn vào cơ thể mình một lần nữa, sau đó vào trong ngôi nhà này giết Đoàn Thanh Lôi.
Trong lòng Đồ Nguyên không hề dễ chịu chút nào, bởi vì Tô Cảnh Ngọc căn bản cũng không hỏi mình tại sao lại đi ra khỏi ngôi viện này, cũng không hề hỏi mình với Đoàn Thanh Lôi kia có quan hệ gì hay không đã thẳng thắn tỏ ý muốn ẩn thân trong cơ thể mình để giết người.
Hắn biết, có lẽ Tô Cảnh Ngọc cũng không quan tâm suy nghĩ của hắn, cũng cho là mình sẽ không từ chối.
Đồ Nguyên trầm mặc, Tô Cảnh Ngọc trước tiên là nhìn ngôi viện kia, sau đó lại quay đầu nhìn Đồ Nguyên, đôi mắt kia, khiến cho Đồ Nguyên cảm giác như quay trở lại thời điểm ở Long Trì Thiên Cung, nó thâm thúy đến đáng sợ, phảng phất như mỗi một đóa hoa sóng cũng có thể hóa thành pháp thuật.
Loại áp lực này, kẻ không đối mặt qua sẽ không bao giờ biết được.
Tô Cảnh Ngọc chỉ thiếu chút nữa sẽ lập tức bước vào Thiên Nhân Đạo, mỗi một suy nghĩ của hắn đều trở thành một loại Đạo pháp.
Đồ Nguyên lắc lắc đầu.
“Nàng đã cứu mạng ta.” Đồ Nguyên nghiêm túc nói.
“Trong tòa thành này, ngươi cảm thấy những chuyện ngươi làm có thể che giấu được ánh mắt của nàng sao? Tại sao nàng lại cứu ngươi? Nàng để cho ngươi ra ngoài, chẳng qua bởi vì ngươi căn bản không thể đi khỏi tòa thành này mà thôi.” Tô Cảnh Ngọc nói.
“Cách rời khỏi đây ta sẽ tìm được, nếu ngươi muốn giết nàng ta cũng không quản được, thế nhưng ngươi muốn thông qua cơ thể ta để làm điều đó thì xin thứ lỗi, ta không thể.” Đồ Nguyên nói.
Tô Cảnh Ngọc nhìn hắn không rời mắt, ánh nhìn kia khiến cho Đồ Nguyên cảm giác mình như bị một ngọn núi đè bẹp.
“Con đường tu hành chính là không ngừng vứt bỏ và chém bỏ, mà không phải là thu nhận, ngươi sẽ bị nhốt trong đó mãi mãi không thoát được.” Tô Cảnh Ngọc nói xong, nhanh chân đi về phía sân viện kia, đẩy cửa ra.
Cửa theo tay mà mở, bên trong có ánh đèn chiếu ra.
Đồ Nguyên bước theo vào, đến trước cửa, trong viện là một mảnh rừng hoa, dưới mái hiên kia vẫn có một chiếc lồng đèn treo đó, Tô Cảnh Ngọc đi về phía bậc thang.
Trong căn phòng lạnh lẽo này, có hai người phụ nữ đang ngồi thêu dưới ngọn đèn le lói…