Đọc truyện Huyền Môn Phong Thần – Chương 234: Ân Bá Nhữ
Long Trì Thiên Cung chưởng giáo tên là Ân Bá Nhữ, cường giả đương thời. Mỗi một môn phái, nếu viết về mỗi vị chưởng môn, đều sẽ trở thành một bộ truyền kỳ, muốn nói đến những chuyện liên quan đến chưởng môn Ân Bá Nhữ, nói ba ngày ba đêm cũng không hết, nhưng có một điều rõ ràng, hắn cùng với Khổng Tước Quốc Khổng Tước Đại Minh Vương là người cùng thời đại.
Chẳng qua những người cùng thời đại với Khổng Tước Đại Minh Vương, phần lớn đều bị y chiếm hết sự nổi bật, nhưng vẫn có số ít người bất chấp người khác cường đại đến nhường nào, vẫn vĩnh viễn không bị người lấn át sự hiện diện của họ.
Ở thời điểm Khổng Tước Đại Minh Vương chinh phạt thiên địa, mở mang giang sơn, cường giả trong thiên hạ, mỗi người đều không dám lên tiếng, những kẻ không chịu im lặng đều đã chết dưới Đạo pháp thông thiên của y, hoặc thần phục dưới trướng, trở thành thủ hạ giúp y mở mang bờ cõi.
Trong thời đại Khổng Tước Đại Minh Vương xâm chiếm vạn dặm lãnh thổ, lại vẫn có thể dương danh lập vạn đều là những người không hề đơn giản, trong đó có đương nhiệm chưởng môn Long Trì Thiên Cung – Ân Bá Nhữ.
Để nói về hắn thì thứ đáng nói nhất không phải là đạo pháp huyền diệu thế nào, mà là hắn từng vượt vạn dặm xa xôi, tiến vào một Thần vực, cứu được hảo hữu của mình, cũng hóa thành một con Thanh long, trực tiếp lao ra từ Thần vực, khi hắn trở lại thế gian này, tiếng rồng ngâm vọng khắp thiên địa.
Lần trước Thánh Linh giáo tiến đánh Long Trì Thiên Cung, hắn không ở môn phái, hắn mang theo phần lớn đệ tử đi trấn áp Ma uyên, cũng vì vậy khiến cho Thánh Linh giáo tận dụng được cơ hội.
Một lần đó đã là sự đả kích vô cùng lớn với danh tiếng của Long Trì Thiên Cung, đệ tử Long Trì Thiên Cung tử thương vô cùng nghiêm trọng, rất nhiều đệ tử có tiềm lực lúc đó cũng đều ở lại Long Trì Thiên Cung.
Chẳng qua, mỗi lần Long Trì Thiên Cung gặp phải đại kiếp nạn, đều sẽ có đệ tử phá kén thành điệp, kinh diệu thế nhân.
“Thiên long nhập cung môn” là một đại trận, mà khi đại trận này viên mãn, liền có Chân Linh Thiên Cung. Một tòa cung điện màu vàng xuất hiện trên bầu trời Long Trì Thiên Cung, trong nháy mắt trông như những tia sáng vàng kết thành cung điện, đệ tử Long Trì Thiên Cung ai cũng có thể thấy được.
Hồ nước phía dưới sóng xô cuồn cuộn, dựng lên hóa thành một đoạn bậc thang, bên trong hình như có một đầu kim long nơi đầu sóng bay lên.
Tô Cảnh Ngọc bước lên bậc thang như đạp trên những đóa sóng hoa, một bước, hai bước, ba bước đã đứng trước ngoài cửa cung điện.
Vào Chân Linh Long Cung, trong mắt chỉ là một vùng hư không. Đệ tử bình thường đều không được phép tiến vào nơi đây, vì vậy vốn cũng chẳng biết bên trong Chân Linh Long Cung thế nào.
Nơi này, chỉ có một vùng hư không, như trong tin không mịt mờ.
Ngẩng đầu, có thể thấy lốm đốm ánh sao, dưới chân như có từng đóa hoa nở rộ, bốn bức tường bao quanh lờ mờ ẩn hiện những vệt sáng vàng uốn lượn lan tràn. Ở giữa có một đám mây nửa vàng nửa xanh kết thành giường mây, một vị đạo nhân ngồi bên trên.
Ánh sáng quanh thân vị đạo nhân kết thành đạo y (y: y phục, đạo: đạo sĩ).
“Sư phụ.”
Đạo nhân kia mở mắt, hai mắt vô thần như tinh không, tỏa ra những tia sáng chói mắt, qua một lúc lâu mới thu liễm, nhìn Tô Cảnh Ngọc, nói: “Con có suy nghĩ gì về Thánh Linh Giáo?”
“Sinh tử đại địch.” Tô Cảnh Ngọc nói ra.
Ân Bá Nhữ nói: “Vậy con nghĩ có thể hợp tác được cùng với Thánh Linh Giáo không?”
“Hợp tác cùng Thánh Linh không khác đi cùng với yêu ma.” Tô Cảnh Ngọc trả lời.
“Vậy là con không đồng ý?” Long Trì Thiên Cung chưởng giáo Ân Bá Nhữ nói.
“Không, sư phụ, con đồng ý.” Tô Cảnh Ngọc nói rất chân thành.
“A? Vì sao?” Ân Bá Nhữ nói.
“Bởi vì Khổng Tước Đại Minh Vương có thể sẽ xóa sổ hoàn toàn Long Trì Thiên Cung.” Tô Cảnh Ngọc đáp.
“Vậy con nghĩ có thể giết được y sao?” Ân Bá Nhữ hỏi.
“Đệ tử không dám chắc, sư phụ ngài từng giao thủ với y, ngài chắc hẳn càng hiểu rõ hơn.” Tô Cảnh Ngọc đáp.
Ân Bá Nhữ nhắm mắt lại: “Nếu như là hơn mười năm trước, muốn giết Khổng Tước Đại Minh Vương có lẽ còn có thể, hiện tại hầu như không thể nào.”
Tô Cảnh Ngọc hơi nhíu mày. Hắn biết sư phụ mình mạnh mẽ cỡ nào, hơn bốn mươi năm trước, nếu không phải sư phụ toàn lực trấn áp Ma uyên, thì Thánh Linh giáo giáo chủ Thiên Nhãn Ma Quân không có khả năng trốn ra được, cho dù trốn được, nếu sư phụ ở đây, cũng có thể một lần nữa trấn áp.
Thiên Nhãn Ma Quân người này thế nhưng cũng là nhân vật cùng thời với Ân Bá Nhữ, chẳng qua bị nhốt tại Long Trì Thiên Cung hơn năm mươi năm, hơn bốn mươi năm trước trốn thoát khỏi Long Trì Thiên Cung. Hơn nữa tu thành ma công Huyết Thần Phệ Nguyên.
Sâu dưới Long Trì Thiên Cung, có một hồ dung nham huyết sát. Lúc đó Thiên Nhãn Ma Quân chính là bị trấn áp phía dưới này, nhưng mà Thiên Nhãn Ma Quân lại mượn cơ hội này luyện thành ma công Huyết Thần Phệ Nguyên.
Khi đã luyện thành ma công Huyết Thần Phệ Nguyên, Thiên Nhãn Ma Quân thân thể gần như bất tử, nếu không nhờ Ân Bá Nhữ lúc đó kịp trở về, sợ rằng toàn bộ Long Trì Thiên Cung cũng sẽ bị y tàn sát khôg còn một mống.
Vì vậy, Long Trì Thiên Cung có huyết cừu với Thánh Linh Giáo. Thế nhưng bây giờ người Thánh Linh giáo muốn cùng Long Trì Thiên Cung hợp tác, hợp lực giết Khổng Tước Đại Minh Vương.
Khổng Tước Đại Minh Vương xâm lấn Thương Minh Châu là một hồi đại kiếp nạn đối với Long Trì Thiên Cung, hiện tại trong Khổng Tước vương quốc, hầu như không còn sự tồn tại của bất kỳ một đại môn phái nào, những môn phái từng tồn tại đều đã bị tận diệt, cho dù còn sót lại cũng sẽ phải thần phục dưới trướng Khổng Tước Đại Minh Vương.
“Vậy là nên không đáp ứng?” Tô Cảnh Ngọc nói rằng.
“Không, chúng ta đáp ứng chúng.” Ân Bá Nhữ nói: “Trên đời này, không có kẻ nào không thể chết.”
Vừa mới câu trước hắn nói cách đây mười năm còn có thể giết Khổng Tước Đại Minh Vương, hiện tại thì gần như không thể, nhưng câu này lại nói trên đời không ai có thể không chết.
“Vậy, sư phụ có kế hoạch gì sao?”
“Không thể nói, ta nói ra khỏi miệng, nhất định có người khác nghe thấy, ngươi đi đi, tùy ý mà làm, lúc này y xâm lấn Thương Minh Châu chắc chắn vì Long Trì Thiên Cung mà đến, chẳng qua Long Trì Thiên Cung chúng ta, từ khi tổ sư thành lập tới nay, cũng chưa từng phải e sợ thứ gì.”
“Rõ, sư phụ.”
…
Đồ Nguyên đang ngồi chỗ kia, bất chợt phát hiện có ánh nhìn về phía này, còn có người tới.
“Ai trong các ngươi là Âm Hồn Cốc đệ tử?”
Người này căn bản không nhìn được tu vi Đồ Nguyên, chỉ coi Đồ Nguyên là một tu sĩ bình thường.
Đồ Nguyên nhìn người trước mặt, dáng dấp trung niên, thế nhưng Đồ Nguyên biết y cũng mới chỉ ngoài năm mươi, y phục trên người có một chữ “Đoàn”.
“Không có.” Đồ Nguyên hồi đáp, ngồi ở chỗ kia không hề động.
Người nọ nhướng mày, nói ra: “Lẽ nào ngay cả điều này cũng không dám thừa nhận sao?”
Đồ Nguyên cười cười, nói: “Các ngươi là người Âm Hồn Cốc?”
“Đoàn thị biệt viện.” Đối phương nói rằng.
“A, vậy không biết Đoàn công tử của các ngươi có còn ở đó?”
“Cái gì mà Đoàn công tử, phải gọi Đoàn viện chủ.”
“Nga, đã là Đoàn viện chủ.” Đồ Nguyên nói.
“Ở đây ta có một phong thư muốn các người thay ta đưa cho Đoàn viện chủ.” Đồ Nguyên nói tiếp.
Đồ Nguyên lấy ra một tờ giấy, loạt xoạt viết lên đó một hàng chữ.
“Tối nay, đương sẽ có phong cảnh mỹ lệ, giờ Tý, thỉnh quân ngước nhìn ánh trăng rằm, tất có hậu lễ ban tặng.”