Đọc truyện Huyền Môn Phong Thần – Chương 230: Xâm lược
Lão vượn ngắm nhìn bốn phía, khí thế như quân vương, một vùng này hoàn toàn yên tĩnh, vạn linh thần phục, cho dù là Đồ Nguyên cũng có chút cảm giác muốn quỳ xuống cúng bái.
Tay vung Thất Bảo Như Ý, một màn sáng xanh bao trùm, một đám mây máu bốc lên từ đỉnh đầu, từ xa nhìn lại, tay phải Đồ Nguyên nắm một cây huyết sắc đại kì, mây máu lan tràn lên trời, hóa thành một rặng mây máu, một con huyết ma thò nửa người ra phía ngoài mây máu, đưa tay nắm từng đám ma khí bỏ vào miệng.
Thân mình lão vượn như ngọn núi tung bay trong gió, toàn thân lão nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó hóa thành dáng vẻ như trước kia Đồ Nguyên từng gặp.
Khỉ con mông trắng cao hứng chạy tới, nhảy vào lòng lão vượn, lão vượn nhếch miệng cười, đây là lần đầu Đồ Nguyên thấy lão cười, hắn đột nhiên nghĩ đến trước kia từng nghe được một câu: “Cho dù là ác ma, trong lòng nó cũng có nơi yếu mềm.”
Mặc kệ lão vượn tính tình ra sao, vô luận lão cường đại dường nào, thế nhưng lão rất tốt với khỉ con mông trắng.
Lão vượn ôm khỉ con, gật đầu với Đồ Nguyên, lại lần nữa rời đi, rất nhanh, bầy khỉ đã ẩn vào rừng núi.
Lão cứ thế rời đi, hắn nhìn theo hướng đám khỉ đến khi biến mất.
Chưa từng có ai ngờ tới, nơi này ẩn giấu một bầy khỉ như vậy, dù cho có biết, nhưng lại không người biết được lão vượn đáng sợ như thế.
Nhìn lại một mảnh núi non này, liệu còn có bao nhiêu sinh linh ẩn giấu trong đó.
Đồ Nguyêt huơ huyết kì lên, huyết ma bị cuốn lại, hắn quay người biến mất trong hư không. Hắn trở về Tứ Thủy, nhìn thấy Diêu Dao, Diêu Dao vẫn đang bế quan như trước, chưa từng đi ra.
Còn Phạm Tuyên Tử mang theo Xa Bỉ thi mị canh giữ trước cửa quan, bọn họ cũng thấy trận đấu pháp trước đó. Thấy được Đồ Nguyên trở về, Phạm Tuyên Tử như trút được gánh nặng, thở dài một hơi. Trận chiến lúc đó, Thất Bảo Như Ý của Đồ Nguyên xuất hiện trên chín tầng trời, Phạm Tuyên Tử đương nhiên chỉ liếc mắt là nhận ra.
Không cần Phạm Tuyên Tử hỏi, Đồ Nguyên đã nói cho nàng nghe tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.
“Sư phụ. Kẻ kia là ai a?” Phạm Tuyên Tử hỏi.
Đồ Nguyên lắc đầu, nói rằng: “Vi sư cũng không rõ ràng lắm, không phải thần linh, có thể là Cửu u ma vật.”
Đối với bọn hắn mà nói, tuy có nhiều kiến thức, thế nhưng đối với những loại sinh linh cao tầng giữa thiên địa này, hiểu biết vẫn còn chưa đủ. Ngay cả lai lịch lão vượn, hắn cũng không hề nhận biết.
Thần sơn ở nơi nào, Đồ Nguyên càng không biết. Thậm chí đây còn là lần đầu tiên nghe đến.
Thời gian trôi mau, Đồ Nguyên cứ thế ngẩn ngơ ở lại Tứ Thủy hai năm, trong hai năm đó, phần lớn thời gian Diêu Dao đều bế quan, một mực tìm cách diệt trừ ý niệm thần linh đã ăn sâu trong linh hồn.
Đồ Nguyên nhưng lại nhận ra, chẳng mấy khi có được một quãng thời gian yên tĩnh như vậy, ngay ngoài Tứ Thủy Thành, lại tuyệt không yên tĩnh, Khổng Tước vương quốc đã mở rộng đến đây, xung quanh Tứ Thủy Thành đã nằm trong bản đồ lãnh thổ Khổng Tước vương quốc.
Người dẫn binh xân lược tên Đoàn Khải Minh, là người của Đoàn gia. Đồ Nguyên nghe được tin này, chợt nhớ tới Tạ An Lan tướng quân năm đó, y đột nhiên bị kết tội, Đồ Nguyên luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc xâm chiếm lãnh thổ mở mang bờ cõi, phía sau màn nhất định có suy tính âm mưu từ trước.
Lại nghĩ đến năm đó trong La Sát thành, Tạ Uyển Dung bị người nơi đó đem bán, hắn không biết nàng có còn sống hay không, lúc đó hắn cũng bị trọng thương, sau đó lại không tìm được nàng, nàng đi nơi nào, không cách nào biết, có lẽ bây giờ đã chết, cũng có thể đang lưu lạc phong trần.
…
Trước Tứ Thủy thành. Binh mã chỉnh tề, thế trận sâm nghiêm, sát khí đằng đằng.
Toàn bộ Tứ Thủy Thành nơm nớp lo sợ, người trong thành không hé nửa câu.
Đồ Nguyên cùng Phạm Tuyên Tử đứng trước Bạch Đầu Quan. Nhìn dưới chân núi một đoàn quân khí tức sát phạt. Trong đoàn quân có một người tiến đến, là một vị tướng quân, vận y phục nho sĩ, đi tới chân núi, lớn tiếng nói: “Phụng mệnh Khổng Tước Vương, mở mang Thương Minh Châu, kể từ hôm nay, Tứ Thủy thuộc về giang sơn Khổng Tước vương quốc…”
Thanh âm kia từ dưới chân núi truyền lên, chấn động hư không, chấn run từng nhà trong Tứ Thủy Thành, có nhà người đang ăn, sợ hãi đánh rơi cả đũa.
Theo đó là một tiếng đáp lại từ trên núi truyền xuống, từ Bạch Thủ Quan:
“Người tới có phải tướng quân Đoàn Khải Minh?”
“Lớn mật, tên của tướng quân không phải ngươi có thể gọi.” Dưới núi một vị Thiên tướng quát lớn.
Vị kia Đoàn Khải Minh tướng quân khoát tay chặn lại, cười nói: “Không cần để ý tới, người tu đạo không câu nệ lễ tiết, không phải bận tâm.”
Một hồi không thấy trên núi có hồi đáp, lại có một người quát hỏi: “Muốn chiến hay hàng, nhanh chóng quyết định, tốt nhất biết tự lượng sức, đừng để sau phải hối hận.”
Lại một lát sau, trên núi có tiếng truyền xuống: “Tứ Thủy không phải vật của ta, tướng quân phụng mệnh Khổng Tước Vương tới Thương Minh mở mang bờ cõi, cứ lấy là được.”
“Chiếm Tứ Thủy cần gì hỏi ngươi, Khổng Tước vương quốc mở rộng đến Thương Minh Châu, tất cả tu sĩ địa phương đều phải quy thuận, theo quân chinh chiến, các ngươi muốn làm trái phải không?”
“Thứ cho việc này khó có thể tuân theo.” Sau một lúc, từ trên núi truyền xuống một câu.
Dưới chân núi, Đoàn Khải Minh tướng quân dựng thẳng tay, cả đoàn quân đen kịt lao tới. Trong nháy mắt đó, cả đoàn quân đã không còn là mỗi người một ngựa, mà là một dòng nước lũ đen như mực. Không thấy người, không thấy ngựa, chỉ có một dòng lũ đen sát phạt, sâm nghiêm.
Đối diện dòng nước lũ này, như không người có thể ngăn cản.
Trận pháp như thế, đối diện quân trận này, rất nhiều tu sĩ đều lực bất tòng tâm.
Đột nhiên, trên núi truyền đến một tiếng rống to.
Sóng âm kéo đến, dòng lũ giống như cũng chậm lại, nhưng vẫn như cũ tràn hướng đỉnh núi, đột nhiên, đỉnh núi rực lên một màn sáng xanh lóng lánh, một thanh Như Ý khổng lồ bay lên, đánh vào dòng lũ đen đã kéo đến sườn núi.
Trong chớp mắt, dòng lũ đen đã tan rã, hóa thành người ngựa từng cái từng cái.
Chỉ một kích của Thất Bảo Như Ý, người ngã ngựa đổ.
Người dươi chân núi kinh hãi, có thể đánh tan quân trận do một quân đoàn bọn họ hóa thành tất không phải kẻ vô danh. Trước đó bọn họ mới chỉ nghe nói nơi này có một tu sĩ, lại không ngờ là một vị cường giả.
Dưới chân núi, Đoàn Khải Minh nheo mắt một cái, lớn tiếng hỏi: “Người trên núi có thể xưng danh?”
“Một kẻ sơn dã mà thôi, Đoàn tướng quân, cần gì phải động binh đao.” Trên núi truyền xuống lời nói.
“Tốt, lên cho ta, san bằng ngọn núi này.” Đoàn Khải Minh giận dữ nói.
Theo hắn vung tay lần này, một vị tướng lĩnh bên người lao ra, tay giơ lên cao, từ phía sau xuyên qua đoàn quân, cánh tay huy vũ một cây đại kỳ in hình một con Khổng tước giương cánh, đại kỳ phất lên, hắc diễm bùng cháy, theo sau đó, đám người đi lên từ phía sau y trong nhắy mắt đều hóa thành một ngọn lửa đen.
Hỏa diễm hóa thành Khổng tước đập cánh phần phật, khổng tước xòe dựng hai cánh, từ sườn núi vọt thẳng lên trời, bầu trời trong xanh, có một con Khổng tước tràn ngập lửa đen bay qua vùng trời Bạch Đầu Quan, một tiếng hót vang lên, Khổng tước nhào xuống.
Vẫn như cũ, một màn sáng xanh dựng lên, một thanh Như Ý khổng lồ đánh về phía Khổng tước.
Ngọn lửa tan rã, một đám nhân mã từ bầu trời rụng xuống.
Đoàn Khải Minh giận dữ, bay vụt lên, vung tay, một cuộn giấy màu xanh biến lớn, cuốn toàn bộ đám nhân mã kia vào trong đó, cuộn tròn lại, không ngờ lại hóa thành một thanh trường thương ghim thẳng xuống Bạch Đầu Quan.
Trong nháy mắt đó, lam thương lao xuống, sấm sét sinh ra, ngập tràn không gian.