Đọc truyện Huyện Lệnh Rất Bận! – Chương 9: Huyện lệnh chịu không nổi
Vốn uống rượu nên hẳn phải ngủ một giấc đến sáng mới đúng, nhưng tiếc rằng Giang Liên Nhi quậy nguyên một buổi tối, không phải đá chăn hay kéo quần áo thì là nói mớ, làm hại Hách Liên Minh Kính vô cùng khẩn trương, sợ nàng đem thân phận tiết lộ ra ngoài. Vì vậy, Hách Liên Minh Kính chiếu cố Giang Liên Nhi cả đêm.
Ngày hôm sau — —-
Sáng sớm, Liễu Mộng Sinh đã vào trong thư phòng, đẩy Hách Liên Minh Kính đang nằm ở mép giường ngủ “Đại nhân, đại nhân.”
Hách Liên Minh Kính bị đánh thức, thấy sư gia đang đứng, dụi dụi mắt “Nguyên lai là sư gia à.”
“Đại nhân, vì sao ngài lại nằm ngủ ở mép giường vậy, chẳng lẽ đại nhân chiếu cố Giang tiểu huynh đệ cả đêm? Liễu Mộng Sinh không thể tin được, là một đại nhân mà lại đem giường cho thư đồng ngủ, hơn nữa còn chiếu cố thư đồng cả đêm.
“Lúc ngủ nàng có chút không an phận, không nghĩ tới chiếu cố nàng rồi ngủ quên luôn. A a”Hác h Liên Minh Kính vươn người một cái “Đúng rồi, sư gia, mới sáng sớm ngươi tới đây có chuyện gì?”
“Đại nhân ngài quên rồi à? Hôm nay phải đi viếng thăm Tri huyện của huyện Thái Bình, Trác đại nhân.”
“A, đúng đúng, ta quên mất. Nè, sư gia ra ngoài trước chờ đi. Để ta rửa mặt chải đầu xong rồi lên đường.”
“Dạ, học trò muốn hỏi đại nhân, những vụ án hôm qua xem xét thế nào rồi, hôm nay muốn thẩm tra xử lý vụ án nào? Học trò sẽ xai nha dịch đi mời những người có liên quan đến.”
“À, vụ án này, vụ án.. Hôm nay liền thẩm tra xử lý những vụ án này án đi.” Hách Liên Minh Kính rút một số hồ sơ vụ án từ đống sổ sách đưa cho sư gia.
“Vậy học trò xin cáo lui trước.”
Hách Liên Minh Kính rửa mặt chải đầu xong, cùng sư gia đi viếng thăm Trác tri huyện của huyện Thái Bình.”
“Sư gia, Trác đại nhân là người như thế nào vậy?” Hách Liên Minh Kính ngồi ở trong kiệu có chút nhàm chán, hỏi.
“Cái này….”
“Sư gia cứ nói đừng ngại, coi như chúng ta đang nói chuyện phiếm thôi, cũng không có ý gì?”
“Nếu là như vậy, học trò nói, dựa theo sự hiểu biết của học trò đối với Trác đại nhân thì trong công việc không tính là tham quan, dĩ nhiên cũng không tính là quan tốt, còn trong đối nhân xử thế thì lấy lợi ích bản thân làm trọng, luôn luôn giữ mình.
“”A, xem ra Trác đại nhân này không quan hệ với những nhân vật có máu mặt đi.” Hách Liên Minh Kính cười nhạo nói “Một khi có chuyện, sẽ đùn đẩy cho nhau, chắc hẳn đây cũng là một đặc thù khi làm quan đi.” Liễu Mộng Sinh không có tiếp lời, yên lặng đồng ý cách giải thích của Hách Liên Minh Kính.
Liễu Mộng Sinh ở bên ngoài nói “Đại nhân, tới rồi.”
Bên trong phủ Tri huyện — —-
“Đại nhân, đại nhân” một tên nha dịch vội vội vàng vàng chạy đến nội viện.”Đại nhân..”
“Điểu nhi, hót nữa đi, hót nữa đi.” Trác Trường Thanh than hình mập mạp nằm trên ghế xích đu đang đùa giỡn với con chim trong lồng bị nha dịch gọi như vậy hoãn sợ suýt nữa đem cái lồng ném ra ngoài “Vô liêm sỉ! Ồn ào cái gì, nếu làm bảo bối của ta sợ hãi, ta sẽ trị tội ngươi.”
Trong nháy mắt nha dịch nhỏ giọng lại “Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.”
“Nói, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Khải bẩm đại nhân, Huyện lệnh mới nhậm chức ở trấn Thái Bình cầu kiến.”
“Ngươi nói ai?”
“Huyện lệnh mới nhậm chức ở trấn Thái Bình Hách Liên Minh Kính đang chờ ở bên ngoài.” nha dịch lặp lại lời nói.
“Hách Liên Minh Kính! Ai nha, sao ngươi không nói sớm. Sư gia, mau chuẩn bị quan phục cho Bổn quan.”
Ở phòng khách Hách Liên Minh Kính còn đang suy nghĩ trong phim truyền hình thuộc hạ nên chúc như thế nào, thì thấy một người đàn ông trung niên mập mạp, đầu đội mũ ô sa, mặc quan phục xanh nhạt, trên vạt áo trước thêu một con uyên ương đi ra.
“Hạ quan Hách Liên Minh Kính ở trấn Thái Bình bái kiến đại nhân.” Hách Liên Minh Kính hai tay ôm quyền khom người nói.
Trác Trường Thanh tiến lên đỡ Hách Liên Minh Kính đứng lên “Hách Liên đại nhân chúng ta đều là người làm quan, cái gì mà hạ quan, quá khách khí đi.”
“???” Khách khí? Chẳng lẽ hai người họ quen biết nhau sao? Hách Liên Minh Kính còn chưa tỉnh hồn lại. Trác Trường Thanh lại nói “Còn không mau dâng trà cho Hách Liên đại nhân.”
“Dạ!”
“Người làm không hiểu quy củ, để cho Hách Liên đại nhân chê cười.”
“Hạ quan sao dám.”
Sau đó thở dài mấy cái, Hách Liên Minh Kính liền cáo từ.
“Sư gia, Trác đại nhân này là quan mấy phẩm?” Hách Liên Minh Kính hỏi
“Trác đại nhân hiện là quan thất phẩm.”
“Hắn là quan thất phẩm vì sao đối với một cái quan cửu phẫm như ta lại khách khí như vậy?” Hách Liên Minh Kính không hiểu nổi. Theo như cuộc nói chuyện hồi nãy, bọn họ không hề quen biết, tại sao lại khách khí với ta như vậy, chẳng lẽ ta có bá vương khí, khiến hắn cảm phục?
“Cái này, học trò cũng không biết.” Liễu Mộng Sinh làm sư gia mười mấy năm cũng không nghĩ ra cái vấn đề này.
Quản hắn làm gì, nếu hắn đã đối với mình như vậy thì sau này sẽ có lợi cho mình.
Phủ Tri huyện — —
“Đại nhân, mới vừa rồi vì sao ngài lại khách sáo đối với một cái quan viên cửu phẩm nhỏ bé như vậy?” Tần sư gia không nghĩ ra.
“Cái tên Hách Liên Minh Kính đó là là đương kim tân khoa Trạng nguyên, bởi vì khẩu xuất cuồng ngôn nên đắc tội với viện sĩ Hàn lâm viện mới bị cách chức làm quan cửu phẩm tép riu, nhưng nghe nói Hoàng thượng rất thích tài năng của hắn. Ai biết sau này hắn được triệu về kinh đô được trọng dụng lần nữa, nếu như Bổn quan khách sáo với hắn một chút thì sau này trở về sẽ nhớ tới Bổn quan, khi đó thì….”
“Cao, thật sự là cao tay, đại nhân quả là người biết lo xa nghĩ rộng cân nhắc chu toàn ạ.” Tần sư gia nịnh hót.
“Ha ha ha…”
Huyện nha trấn Thái Bình — ——-
Trong đại sảnh rộng lớn sáng sủa, bảng hiệu MINH KÍNH CAO HUYỀN treo ở giữa hoa văn được khắc mờ, chữ to bằng vàng tỏa sáng lấp lánh nổi bật trên nền đỏ. Bàn xử án vô cùng chỉnh tề. Nha dịch mặc đồ đỏ thẩm đứng thành hai hàng, tay cầm trượng dài, có mấy phần uy nghiêm.
Người đứng đầu hét to “Đại nhân đến —– “
“Uy —- vũ ——” trong nháy mắt nha dịch gõ trượng dài rất có tiết tấu lên mặt đất.
Hách Liên Minh Kính từ nội đường đi ra, sư gia theo ở phía sau.
Hách Liên Minh Kính có chút khẩn trương ngồi trên ghế Huyện lệnh.
“Thăng đường —— “
Sau đó giải người có liên quan vào. Chỉ thấy hai tên nông phu tuổi tác chừng ba mươi quỳ xuống đất.
“Khụ, hai người đang quỳ là ai?” Lời thoại chưa lưu loát lắm.
“Thảo dân, Cẩu Tử “
“Thảo dân, Cường Tử “
Nghe được hai cái danh tự này, Hách Liên Minh Kính có chút buồn cười, nhưng tại đây phải cố nín cười mà hỏi tiếp “Không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Đây không phải là đã viết trên giấy cáo trạng rồi sao, tại sao phải nói lại, nhưng mà đại nhân đã hỏi thì vẫn nên thành thật trả lời “Bẩm đại nhân, chuyện là như vầy, nửa năm trước thảo dân bởi vì đánh bạc thua sạch tiền nên mượn Cường Tử ít tiền, lấy bò ở nhà làm vật thế chân, cam kết bốn tháng sau trả tiền cùng lãi suất, nếu không thì lấy bò cái trả nợ. Kết quả bốn tháng sau thảo dân đem tiền trả lại, lúc này thì bò cái nhà thảo dân đã sinh ra bò con, thảo dân căn bản không biết bò cái đã có thai, Cường Tử thì nói bò con sinh ở nhà hắn nên đượng nhiên thuộc về hắn. Đại nhân, đại nhân ngài nên vì thảo dân làm chủ a đại nhân…”
Lời Cẩu Tử còn chưa dứt, Cường Tử không kiên nhẫn vội la lên “Đại nhân, bò cái đó lúc mới tới nhà thảo dân, gầy như que củi, nếu không phải ngày ngày thảo dân cắt cỏ cỏ đút đậu nành, chỉ sợ nó sớm đã không sống nổi, càng không thể hạ sinh bò nhỏ, hơn nữa bò con được sinh ở nhà thảo dân, đương nhiên phải thuộc về thảo dân rồi.”
“Bò con là của nhà ta!”
“Là của nhà ta, của nhà ta!”
Nguyên lai là liên quan tới vấn đề về quyền sở hữu “Hảo, hảo, không nên tranh cãi, căn cứ vào Luật sở hữu quy định thì những thứ được sinh ra tự nhiên thì sẽ thuộc về người sở hữu thứ đã sinh ra nó.”
“??????”
Sau đó mọi người nhìn Hách Liên Minh Kính, không hiểu đại nhân đang nói cái gì.
“Khụ, khụ.” Sư gia Liễu Mộng Sinh ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở Hách Liên Minh Kính.
Hách Liên Minh Kính tỉnh hồn, mới phát hiện điều mình đang nói là luật pháp thế kỷ 21, chắc lưỡi hít hà. “Khụ, khụ cái đó, ý Bổn quan là bò con là con của bò mẹ phải không?”
“Vâng, vâng.” mọi người gật đầu.
“Vì bò con là con của bò mẹ nên bò con là một phần của cơ thể bò mẹ đúng không?”
“Vâng, vâng.” mọi người lại gật đầu.
“Mà bò mẹ là của Cẩu Tử, mặc dù Cẩu Tử đem bò mẹ thế chân. Nhưng hắn đã trả nợ cùng lãi suất đúng thời hạn, như vậy Cường Tử cũng nên đem bò mẹ trả lại nguyên con cho Cẩu Tử đúng hẹn chứ đúng không.”
“Vâng, vâng.”
“Vì vậy, bò con là một phần cơ thể của bò mẹ cho nên cũng là của Cẩu Tử luôn.”
“Vâng, vâng.”
Hách Liên Minh Kính gõ cái kinh đường mộc xuống “Như vậy thì kết án.”
“Tạ, đại nhân ~” Cẩu Tử hô lớn.
“Đại nhân, đại nhân.. thảo dân không phục, thảo dân không phục” lần này thì Cường Tử không phục.
“Cường Tử, mới vừa rồi ngươi cũng gật đầu đồng ý lời giải thích của Bổn quan vì sao còn không phục?”
“Đại nhân, vụ án này là của nửa năm trước, hôm nay bò con đã ở nhà thảo dân nửa năm ăn đậu nành và lúa mì của nhà thảo dân. Ngài, ngài không thể để cho tài vật của thảo dân uổng phí như vậy.” Cường Tử nói có chút ủy khuất.
“Nói có lý, bất quá, bò con vẫn phải xử thuộc về Cẩu Tử.”
“Đại nhân ~ “
“Được rồi, được rồi, Cẩu Tử quả thực hẳn phải trả tiền thức ăn mà bò con ăn ở nhà Cường Tử nửa năm, cứ dựa theo sức ăn của bò con bình thường mà tính đi.”
Cường Tử vốn là còn muốn nói thêm, nhưng lại không có lý do gì để nói, chỉ có thể chấp nhận phán quyết.
Sau đó, một vị phụ nhân hơn ba mươi tuổi cùng một vị phụ nhân chừng bốn mươi tuổi đi lên, hai người từ khi bước vào đều không ngừng sỉ vả đối phương.
“Ba —-” Hách Liên Minh Kính gõ cái kinh đường mộc, hai người mới sợ mà ngừng lại, vội vàng quỳ xuống đất.
“Hai người đang quỳ là ai? Có mâu thuẫn gì?”
“Dân phụ, thôn trên Lý Trần thị.” phụ nhân hơn ba mươi tuổi trả lời.
Tiếp theo phụ nhân chừng bốn mươi tuồi cũng trả lời “Dân phụ, thôn trên Lý Kim thị.”
Lý Trần thị mở miệng trước nói “Đại nhân, là như vầy, dân phụ cùng Lý Kim Thị vốn là hàng xóm, có một lần gà nhà dân phụ vô tình chạy đến nhà bà ta mổ cây bắp, bà ta liền ghi hận trong lòng, đem gà nhà dân phụ đi hầm.” 1
“Ngươi nói bậy, ta trộm gà nhà bà hồi nào, con mắt nào của ngươi thấy ta trộm, ta còn hoài nghi ngươi ghi hận trong lòng trộm mất vịt nhà ta.”
“Phi, ngươi lão thái bà này, ai thèm vịt nhà ngươi.”
“Ngươi dám mắng lão nương là lão thái bà, cai điêu phụ này.”
“Ngươi dám mắng ta là điêu phụ, ngươi xấu xí như vậy dựa vào cái gì nói ta.”
“Aaa ngươi dám nói lão nương xấu xí, ngươi chính là một %¥%#@$….”
“#¥&*…”
Hách Liên Minh Kính trợn mắt hốc mồm.
“Cái điêu phụ này, khó trách trượng phu nhà bà cả đêm không trở về nhà, ngày ngày ở thanh lâu.”
“Lão nương liều mạng với ngươi!” Lý Trần thị bị xát muối trên vết thương, nhảy cỡn lên, bóp cổ Lý Kim thị.
Lý Kim thị cũng không phải dạng vừa cũng bắt đầu nắm tóc Lý Trần thị.
Hai người phụ nhân ngay tại công đường đánh nhau, tình cảnh liền hỗn loạn.
Hách Liên Minh Kính vội vàng kêu to “Mau kéo hai bà ấy ra!”
Hai người bị kéo ra sau, còn không ngừng mắng đối phương.
Hách Liên Minh Kính nghe lỗ tai khó chịu, cầm kinh đường mộc gõ mấy cái.
“Uy —- vũ — —” bọn nha dịch rất là phối hợp giơ trượng dài lên gõ.
Một ngày trôi qua.
Hách Liên Minh Kính vô lực dựa vào ghế dài, các vụ án toàn liên quan tới gà vịt trâu bò các loại chuyện, xoa xoa cái trán cùng lỗ tai bị nhức. Huyện lệnh quả thật không dễ làm, một chút cũng không a. +