Huyện Lệnh Rất Bận!

Chương 69: Bách hoa tiết (hai)


Đọc truyện Huyện Lệnh Rất Bận! – Chương 69: Bách hoa tiết (hai)

“Đại nhân, ngài đây là?” Ngô thị vệ trở lại chỉ thấy đại nhân bọn họ đang ừng ực uống nước.

“Khụ, khụ ~~~ đều do tên A Hoa chết tiệt kia. Cái gì mà hát đối ca là phải tự nhiên mà hát không có lời cố định, làm hại ta phải mất một ngày để học hát.” Hách Liên Minh Kính thanh âm có chút khàn khàn than phiền.

Ngô thị vệ cũng không nói gì, chỉ có thể cười một tiếng, tiếp bẩm báo “Đại nhân, ngài kêu thuộc hạ đi dò xét tin tức, thuộc hạ đã hỏi thăm rõ ràng. Nha dịch ở nha môn Tri phủ bao gồm sai vặt, giữ kho, đội quân trai tráng khỏe mạnh gồm có một ngàn năm trăm ba mươi hai người. Nếu cộng thêm nha dịch ở cấp dưới thì tổng cộng là hai ngàn tám trăm người.”

Hách Liên Minh Kính nghe thấy con số này cả kinh “Làm sao lại nhiều người như vậy? Triều đình không phải có giới hạn số lượng nha dịch sao?”

“Có quy định này, bất quá các Tri phủ Tri huyện cũng có thể tự đi tuyển người, vượt quá số lượng triều đình quy định thì phải tự mình bỏ tiền ra thuê.”

“Hừ, có thể nuôi một đống người như vậy, xem ra đúng là tham quan rồi! Hách Liên Minh Kính để ly xuống “Chắc hẳn tiền này phần lớn đều là do chèn ép Trà Sơn tộc mà có được.”

“Đại nhân, mặc dù chuyện này chúng ta biết rõ nhưng mà không có chứng cớ, nếu hắn chối thì chúng ta cũng không làm được gì hắn. Hay là để thuộc hạ đi tìm chứng cớ?”

“Không cần, ngươi có nhiệm vụ trọng yếu hơn. Với lại chỉ với một tên Tri phủ muốn đánh lừa toàn bộ Trà Sơn tộc, dù sao cũng sẽ có người giúp sức.”

“Ý đại nhân là những Huyện lệnh khác.” Ngô thị vệ vạch trần

“Đến lúc đó chúng ta hù dọa một người trong bọn họ một chút, khiến hắn tự giao nộp chứng cứ, đở cho chúng ta đi tìm.”

“Đại nhân anh minh.” Ngô thị vệ khâm phục vạn phần “Đúng rồi, đại nhân ngài mới vừa nói sẽ giao cho thuộc hạ nhiệm vụ trọng yếu, đó là cái gì?”

“Ngươi tới đây.” Hách Liên Minh Kính tỏ ý kêu Ngô thị vệ đến gần, bên tai Ngô thị vệ nói ra ý định của bản thân.

Lan Sơn — —–

Hôm nay ở Lan Sơn là ngày náo nhiệt tưng bừng nhất trong năm. Trên Lan Sơn tiếng cười nói nối liền không dứt, người Trà Sơn tộc ở khắp mọi nơi đều tụ tập về chỗ này, nhộn nhịp mặc trang phục lộng lẫy. Các Mông đa tinh thần phấn chấn, lấy hà bao đeo bên hông ra chuẩn bị đem cô nương mình thích nghênh về nhà. Các Mông sai kiều diễm xinh đẹp, đồ trang sức trên người kêu leng keng leng keng rất vui tai.

Ngay chính giữa bãi cỏ là một cây đại thụ cao chót vót, quấn hoa tươi chung quanh, rất nhiều người Trà Sơn tộc vây quanh cây đại thụ kia múa hát tưng bừng, các Mông sai tay nắm tay tạo thành vòng tròn xung quanh cây đại thụ, vui vẻ ca nhảy múa, tiếng cười không ngớt.

Hách Liên Minh Kính và Ngô thị vệ theo A Hoa cùng đi tới, bên hông cũng có đeo một hà bao. Nói về lai lịch của hai cái hà bao này thì phải kể đến chuyện sáng hôm nay.

“A Hoa, bên hông ngươi sao lại đeo hà bao vậy, còn là màu hồng nữa không hợp với y phục của ngươi chút nào.” Hách Liên Minh Kính vừa cầm hà bao vừa cười “A bên trong còn có mấy đĩnh bạc vụn nữa nè.”

Ta bỗng dưng xuyên không về quá khứ, đến một triều đại lịch sử không rõ ràng, trở thành giấc mộng của mỗi một namChương 69: Bách hoa tiết (hai)

1.7K  132  0

bởi khoailang213

Theo dõi

“Đại nhân, ngài đây là?” Ngô thị vệ trở lại chỉ thấy đại nhân bọn họ đang ừng ực uống nước.

“Khụ, khụ ~~~ đều do tên A Hoa chết tiệt kia. Cái gì mà hát đối ca là phải tự nhiên mà hát không có lời cố định, làm hại ta phải mất một ngày để học hát.” Hách Liên Minh Kính thanh âm có chút khàn khàn than phiền.

Ngô thị vệ cũng không nói gì, chỉ có thể cười một tiếng, tiếp bẩm báo “Đại nhân, ngài kêu thuộc hạ đi dò xét tin tức, thuộc hạ đã hỏi thăm rõ ràng. Nha dịch ở nha môn Tri phủ bao gồm sai vặt, giữ kho, đội quân trai tráng khỏe mạnh gồm có một ngàn năm trăm ba mươi hai người. Nếu cộng thêm nha dịch ở cấp dưới thì tổng cộng là hai ngàn tám trăm người.”

Hách Liên Minh Kính nghe thấy con số này cả kinh “Làm sao lại nhiều người như vậy? Triều đình không phải có giới hạn số lượng nha dịch sao?”

“Có quy định này, bất quá các Tri phủ Tri huyện cũng có thể tự đi tuyển người, vượt quá số lượng triều đình quy định thì phải tự mình bỏ tiền ra thuê.”

“Hừ, có thể nuôi một đống người như vậy, xem ra đúng là tham quan rồi! Hách Liên Minh Kính để ly xuống “Chắc hẳn tiền này phần lớn đều là do chèn ép Trà Sơn tộc mà có được.”

“Đại nhân, mặc dù chuyện này chúng ta biết rõ nhưng mà không có chứng cớ, nếu hắn chối thì chúng ta cũng không làm được gì hắn. Hay là để thuộc hạ đi tìm chứng cớ?”

“Không cần, ngươi có nhiệm vụ trọng yếu hơn. Với lại chỉ với một tên Tri phủ muốn đánh lừa toàn bộ Trà Sơn tộc, dù sao cũng sẽ có người giúp sức.”

“Ý đại nhân là những Huyện lệnh khác.” Ngô thị vệ vạch trần

“Đến lúc đó chúng ta hù dọa một người trong bọn họ một chút, khiến hắn tự giao nộp chứng cứ, đở cho chúng ta đi tìm.”

“Đại nhân anh minh.” Ngô thị vệ khâm phục vạn phần “Đúng rồi, đại nhân ngài mới vừa nói sẽ giao cho thuộc hạ nhiệm vụ trọng yếu, đó là cái gì?”

“Ngươi tới đây.” Hách Liên Minh Kính tỏ ý kêu Ngô thị vệ đến gần, bên tai Ngô thị vệ nói ra ý định của bản thân.

Lan Sơn — —–

Hôm nay ở Lan Sơn là ngày náo nhiệt tưng bừng nhất trong năm. Trên Lan Sơn tiếng cười nói nối liền không dứt, người Trà Sơn tộc ở khắp mọi nơi đều tụ tập về chỗ này, nhộn nhịp mặc trang phục lộng lẫy. Các Mông đa tinh thần phấn chấn, lấy hà bao đeo bên hông ra chuẩn bị đem cô nương mình thích nghênh về nhà. Các Mông sai kiều diễm xinh đẹp, đồ trang sức trên người kêu leng keng leng keng rất vui tai.

Ngay chính giữa bãi cỏ là một cây đại thụ cao chót vót, quấn hoa tươi chung quanh, rất nhiều người Trà Sơn tộc vây quanh cây đại thụ kia múa hát tưng bừng, các Mông sai tay nắm tay tạo thành vòng tròn xung quanh cây đại thụ, vui vẻ ca nhảy múa, tiếng cười không ngớt.

Hách Liên Minh Kính và Ngô thị vệ theo A Hoa cùng đi tới, bên hông cũng có đeo một hà bao. Nói về lai lịch của hai cái hà bao này thì phải kể đến chuyện sáng hôm nay.


“A Hoa, bên hông ngươi sao lại đeo hà bao vậy, còn là màu hồng nữa không hợp với y phục của ngươi chút nào.” Hách Liên Minh Kính vừa cầm hà bao vừa cười “A bên trong còn có mấy đĩnh bạc vụn nữa nè.”

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

[BH] Trời ban nhiệm vụ lớn cho Tư Nhâm Dã [Edit] bởi HacMieuLy

[BH] Trời ban nhiệm vụ lớn cho Tư Nhâm Dã [E…

Bởi HacMieuLy

69.9K  2.7K

Tên truyện: Trời ban nhiệm vụ lớn cho Tư Nhâm Dã

Tác giả: Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu

Editor: gru2110

Thể loại: Cổ đại, hoan hỉ oan gia, 1×1, HE

Nhân vật chính: Tư Nhâm Dã. Võ Sở Vũ

Phối hợp diễn: Nhâm Hảo Nhi, Võ Hàm Vũ, Tư Lương, Lâm Tử Phong và các nhân vật.

Trạng thái: 27 chương + 4 ngoại truyện

Nguồn: http://.bachgiatrang.com/showthread.php?t=2696

[BH] CÔNG CHÚA CÂM VÀ PHÒ MÃ THẾ THÂN[Edit] bởi HacMieuLy

[BH] CÔNG CHÚA CÂM VÀ PHÒ MÃ THẾ THÂN[Edit]

Bởi HacMieuLy

21.7K  771

Tác giả: Tendy Phuong

Thể loại: Cổ trang, cung đình.

Tình trạng: Hoàn.

[BH][Edit-Hoàn] Tú Cầu Không Có Mắt – Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu bởi Moonin

[BH][Edit-Hoàn] Tú Cầu Không Có Mắt – Cật Li…

Bởi Moonin

80.2K  4.1K

Tên: Tú Cầu Không Có Mắt.

Tác giả: Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu.

Thể loại: Điền văn, nữ nữ sinh tử.

Nhân vật chính: Đường Mính Khả, Tô Mi Niệp.

BGT: http://.bachgiatrang.com/showthread…. #post20615

[BH][edit] Thiên hàng đại nhâm vu Tư Nhâm Dã – Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu bởi gru2110

[BH][edit] Thiên hàng đại nhâm vu Tư Nhâm Dã…

Bởi gru2110

82.2K  3.8K

Tên truyện:Trời ban nhiệm vụ lớn cho Tư Nhâm Dã

Tác giả: Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu

Thể loại: Hoan hỉ oan gia, cuộc sống bố y, thần xui quỷ khiến, giang hồ ân oán.


Nhân vật chính: Tư Nhâm Dã. Võ Sở Vũ┃Phối hợp diễn: Nhâm Hảo Nhi, Võ Hàm Vũ, Tư Lương, Lâm Tử Phong và các nhân vật.

Trạng thái: 27 chương + 4 ngoại truyện

Editor: gru

Giới thiệu: Xin trích đoạn hội thoại của hai người:

– Cô nói nhà cô đang làm gì?

– Thế gia tập võ.

– Tập võ liền họ Võ? Tôi đây nhà làm địa chủ có phải họ Địa đâu, buồn cười.

– Tôi thấy cô chỉ thích hợp với cái chữ phía sau.

– Chủ?

– Trư (heo).

*Truyện được đăng tải miễn phí trên Bách Gia Trang http://.bachgiatrang.com/

[BHTT][Edited-Hoàn]Công chúa, tiểu tăng hữu lễ! – Hàn Thất Tửu bởi WallMap

[BHTT][Edited-Hoàn]Công chúa, tiểu tăng hư…

Bởi WallMap

553K  28.7K

书名:公主,小僧有礼了!

作者:韩七酒

Bách hợp tiểu thuyết

Tác phẩm: Công chúa, tiểu tăng hữu lễ!

Tác giả: Hàn Thất Tửu

Editor: WallMap

Thể loại: Cổ đại, nữ phẫn nam trang, 1×1, nữ nữ sinh tử, ân oán tình cừu.

Nhân vật: Liễu Không (Sở Thương) x Mộ Dung Cảnh Dương (Tiêm Nhu công chúa)

Ngoài wattpad.Các bạn có thể đọc tác phẩm này ở: http://.bachgiatrang.com/

[BH]Người Tình Công Chúa Nước Sở[Edit] bởi HacMieuLy

[BH]Người Tình Công Chúa Nước Sở[Edit]

Bởi HacMieuLy

169K  6.8K

Tác giả: Nghiễm Lăng Tán Mà

Thể loại: cổ trang, HE

Tình trạng bản Edit: Hoàn

Editor: Suri

Nguồn: ngocvu91.wordpress.com

[BHTT] [EDITED] PHÒ MÃ CŨNG LÀ HOA NHI (驸马也是花儿) – Hồ Ly Đại Quân bởi cinniekwonjung

[BHTT] [EDITED] PHÒ MÃ CŨNG LÀ HOA NHI (驸马也是…


Bởi cinniekwonjung

318K  19.9K

Tác phẩm: Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi

Tác giả: Hồ Ly Đại Quân

Thể loại: Xuyên không, Cung đình tranh đấu, nữ phẫn nam trang, hài hước, hoan hỉ oan gia, 1×1, HE.

Tình trạng raw: 85 Chương (hoàn)

Editor: Cinnie

Couple: Doãn Hiếu Ân (Hạ Chỉ Phàm)  x Văn Nhân Lạc (Cửu công chúa)

Phối Giác: Bát công chúa, Quả đào, Xú lão đầu và một số nhân vật khác.

Giới Thiệu:

Ta bỗng dưng xuyên không về quá khứ, đến một triều đại lịch sử không rõ ràng, trở thành giấc mộng của mỗi một nam nhân – Phò mã gia.

Vốn nên là trời xanh ban thưởng lương duyên.

Thế nhưng, công chúa là hoa, mà ta…..cũng là một đóa hoa a.

“Đây là nương của A Hoa để lại cho A Hoa.” Cha A Hoa đi tới, cầm trong tay hai cái hà bao “Đây là tập tục của Trà Sơn tộc chúng ta, nếu Mông đa mến Mông sai nào thì đem tất cả bạc trên người đưa cho Mông sai đó, nếu Mông sai kia tiếp nhận thì liền coi như đính ước.”

Coi như đính ước??

“Tỷ tỷ ta đây không thích vàng, chỉ thích bạc.”

“Tiểu Kính Kính, ngươi có biết ở Trà Sơn tộc khi nam tử đem tất cả bạc trên người cho nữ tử là có ý gì không?”

Đột nhiên trong đầu Hách Liên Minh Kính vọng về nụ cười và câu nói của Hạ Lan Yên lúc ấy.

“Ta thấy các ngươi cũng tham gia bách hoa tiết, liền thêu hai cái hà bao cho các ngươi, ta cũng để bạc vào bên trong rồi, tay nghề ta không tốt như nương của A Hoa, xin các ngươi đừng chê. Cha A Hoa đem hai cái hà bao đưa cho Hách Liên Minh Kính và Ngô thị vệ.

“Lão bá người thật tốt, cám ơn người, rất đẹp!” Hách Liên Minh Kính chân thành cám ơn.

“Cám ơn, ta sẽ giữ gìn cẩn thận.” Ngô thị vệ cũng bị cảm động.

“A a, các ngươi mau đi đi, kẻo muộn.”

“A Hoa ca!” Mấy Mông sai đang khiêu vũ dưới táng cây thấy A Hoa đi tới. Nhân tiện kéo Hách Liên Minh Kính và Ngô thị vệ tay nắm tay xoay vòng vòng quanh đại thụ. Vừa mới bắt đầu Ngô thị vệ còn chưa kịp thích ứng, dần dần bị nhiệt tình của dân bản xứ lây qua, so với Hách Liên Minh Kính nhảy còn vui vẻ hơn nhiều.

Không biết ai hô to một tiếng “Phượng Hoàng tới rồi, Phượng Hoàng tới rồi!!”

Mọi người nhìn lại. Trên đỉnh Lan Sơn có mấy người chậm rãi đi xuống, người dẫn đầu đoàn người mày liễu môi đỏ mọng, người mặc sam y mỹ lệ, cổ áo hơi mở ra, cổ tay đeo đồ trang sức bằng bạc. Váy ngũ sắc đính những viên thủy tinh trong suốt óng ánh, đầu đội mũ Phượng Hoàng đứng dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt.

Hạ Lan Yên một đường đi xuống, mỉm cười nhìn tộc nhân của nàng, hỏi thăm người Trà Sơn tộc xung quanh. Tất cả người Trà Sơn tộc cũng si ngốc nhìn Phượng Hoàng xinh đẹp nhất. Tự giác đứng tách ra hai bên nhường đường cho cho Hạ Lan Yên đi, khi Hạ Lan Yên đi tới chỗ mọi người đang nhảy múa xung quanh đại thụ, tất cả mọi người như vừa tỉnh mộng, nhìn Phượng Hoàng đang đứng gần đồng loạt hô to “Phượng Hoàng, Phượng Hoàng, Phượng Hoàng…..” Hách Liên Minh Kính và Ngô thị vệ cũng hùa theo hô lên.

Địa vị Hạ Lan Yên ở Trà Sơn tộc thật không bình thường a, tiếng hò reo đinh tai nhức óc kia quả thật không uổng phí nàng vì người Trà Sơn tộc làm nhiều chuyện như vậy.

Tay Hạ Lan Yên giơ cao, hơi khép lại, giống như sư phụ chỉ huy trên võ đài, mọi khúc nhạc đều ngừng lại, nhao nhao nhìn Phượng Hoàng mà bọn họ kính trọng và khâm phục.

“Khiêng đầu dê lên~~~~ “

Lập tức tất cả mọi người cũng hô theo “Khiêng đầu dê lên, khiêng đầu dê lên~~~~ “

Ba người khiêng một cái đầu lâu dê đến trước mắt Hạ Lan Yên. Nhìn cái đầu lâu dê này còn lớn hơn đầu trâu nữa, Hách Liên Minh Kính xúc động, con dê này bao lớn mới có thể có cái đầu lớn như vậy.

“Đại nhân, ngài đây là?” Ngô thị vệ trở lại chỉ thấy đại nhân bọn họ đang ừng ực uống nước.

“Khụ, khụ ~~~ đều do tên A Hoa chết tiệt kia. Cái gì mà hát đối ca là phải tự nhiên mà hát không có lời cố định, làm hại ta phải mất một ngày để học hát.” Hách Liên Minh Kính thanh âm có chút khàn khàn than phiền.

Ngô thị vệ cũng không nói gì, chỉ có thể cười một tiếng, tiếp bẩm báo “Đại nhân, ngài kêu thuộc hạ đi dò xét tin tức, thuộc hạ đã hỏi thăm rõ ràng. Nha dịch ở nha môn Tri phủ bao gồm sai vặt, giữ kho, đội quân trai tráng khỏe mạnh gồm có một ngàn năm trăm ba mươi hai người. Nếu cộng thêm nha dịch ở cấp dưới thì tổng cộng là hai ngàn tám trăm người.”

Hách Liên Minh Kính nghe thấy con số này cả kinh “Làm sao lại nhiều người như vậy? Triều đình không phải có giới hạn số lượng nha dịch sao?”

“Có quy định này, bất quá các Tri phủ Tri huyện cũng có thể tự đi tuyển người, vượt quá số lượng triều đình quy định thì phải tự mình bỏ tiền ra thuê.”

“Hừ, có thể nuôi một đống người như vậy, xem ra đúng là tham quan rồi! Hách Liên Minh Kính để ly xuống “Chắc hẳn tiền này phần lớn đều là do chèn ép Trà Sơn tộc mà có được.”

“Đại nhân, mặc dù chuyện này chúng ta biết rõ nhưng mà không có chứng cớ, nếu hắn chối thì chúng ta cũng không làm được gì hắn. Hay là để thuộc hạ đi tìm chứng cớ?”

“Không cần, ngươi có nhiệm vụ trọng yếu hơn. Với lại chỉ với một tên Tri phủ muốn đánh lừa toàn bộ Trà Sơn tộc, dù sao cũng sẽ có người giúp sức.”

“Ý đại nhân là những Huyện lệnh khác.” Ngô thị vệ vạch trần

“Đến lúc đó chúng ta hù dọa một người trong bọn họ một chút, khiến hắn tự giao nộp chứng cứ, đở cho chúng ta đi tìm.”

“Đại nhân anh minh.” Ngô thị vệ khâm phục vạn phần “Đúng rồi, đại nhân ngài mới vừa nói sẽ giao cho thuộc hạ nhiệm vụ trọng yếu, đó là cái gì?”


“Ngươi tới đây.” Hách Liên Minh Kính tỏ ý kêu Ngô thị vệ đến gần, bên tai Ngô thị vệ nói ra ý định của bản thân.

Lan Sơn — —–

Hôm nay ở Lan Sơn là ngày náo nhiệt tưng bừng nhất trong năm. Trên Lan Sơn tiếng cười nói nối liền không dứt, người Trà Sơn tộc ở khắp mọi nơi đều tụ tập về chỗ này, nhộn nhịp mặc trang phục lộng lẫy. Các Mông đa tinh thần phấn chấn, lấy hà bao đeo bên hông ra chuẩn bị đem cô nương mình thích nghênh về nhà. Các Mông sai kiều diễm xinh đẹp, đồ trang sức trên người kêu leng keng leng keng rất vui tai.

Ngay chính giữa bãi cỏ là một cây đại thụ cao chót vót, quấn hoa tươi chung quanh, rất nhiều người Trà Sơn tộc vây quanh cây đại thụ kia múa hát tưng bừng, các Mông sai tay nắm tay tạo thành vòng tròn xung quanh cây đại thụ, vui vẻ ca nhảy múa, tiếng cười không ngớt.

Hách Liên Minh Kính và Ngô thị vệ theo A Hoa cùng đi tới, bên hông cũng có đeo một hà bao. Nói về lai lịch của hai cái hà bao này thì phải kể đến chuyện sáng hôm nay.

“A Hoa, bên hông ngươi sao lại đeo hà bao vậy, còn là màu hồng nữa không hợp với y phục của ngươi chút nào.” Hách Liên Minh Kính vừa cầm hà bao vừa cười “A bên trong còn có mấy đĩnh bạc vụn nữa nè.” nhân – Phò mã gia.

Vốn nên là trời xanh ban thưởng lương duyên.

Thế nhưng, công chúa là hoa, mà ta…..cũng là một đóa hoa a.

“Đây là nương của A Hoa để lại cho A Hoa.” Cha A Hoa đi tới, cầm trong tay hai cái hà bao “Đây là tập tục của Trà Sơn tộc chúng ta, nếu Mông đa mến Mông sai nào thì đem tất cả bạc trên người đưa cho Mông sai đó, nếu Mông sai kia tiếp nhận thì liền coi như đính ước.”

Coi như đính ước??

“Tỷ tỷ ta đây không thích vàng, chỉ thích bạc.”

“Tiểu Kính Kính, ngươi có biết ở Trà Sơn tộc khi nam tử đem tất cả bạc trên người cho nữ tử là có ý gì không?”

Đột nhiên trong đầu Hách Liên Minh Kính vọng về nụ cười và câu nói của Hạ Lan Yên lúc ấy.

“Ta thấy các ngươi cũng tham gia bách hoa tiết, liền thêu hai cái hà bao cho các ngươi, ta cũng để bạc vào bên trong rồi, tay nghề ta không tốt như nương của A Hoa, xin các ngươi đừng chê. Cha A Hoa đem hai cái hà bao đưa cho Hách Liên Minh Kính và Ngô thị vệ.

“Lão bá người thật tốt, cám ơn người, rất đẹp!” Hách Liên Minh Kính chân thành cám ơn.

“Cám ơn, ta sẽ giữ gìn cẩn thận.” Ngô thị vệ cũng bị cảm động.

“A a, các ngươi mau đi đi, kẻo muộn.”

“A Hoa ca!” Mấy Mông sai đang khiêu vũ dưới táng cây thấy A Hoa đi tới. Nhân tiện kéo Hách Liên Minh Kính và Ngô thị vệ tay nắm tay xoay vòng vòng quanh đại thụ. Vừa mới bắt đầu Ngô thị vệ còn chưa kịp thích ứng, dần dần bị nhiệt tình của dân bản xứ lây qua, so với Hách Liên Minh Kính nhảy còn vui vẻ hơn nhiều.

Không biết ai hô to một tiếng “Phượng Hoàng tới rồi, Phượng Hoàng tới rồi!!”

Mọi người nhìn lại. Trên đỉnh Lan Sơn có mấy người chậm rãi đi xuống, người dẫn đầu đoàn người mày liễu môi đỏ mọng, người mặc sam y mỹ lệ, cổ áo hơi mở ra, cổ tay đeo đồ trang sức bằng bạc. Váy ngũ sắc đính những viên thủy tinh trong suốt óng ánh, đầu đội mũ Phượng Hoàng đứng dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt.

Hạ Lan Yên một đường đi xuống, mỉm cười nhìn tộc nhân của nàng, hỏi thăm người Trà Sơn tộc xung quanh. Tất cả người Trà Sơn tộc cũng si ngốc nhìn Phượng Hoàng xinh đẹp nhất. Tự giác đứng tách ra hai bên nhường đường cho cho Hạ Lan Yên đi, khi Hạ Lan Yên đi tới chỗ mọi người đang nhảy múa xung quanh đại thụ, tất cả mọi người như vừa tỉnh mộng, nhìn Phượng Hoàng đang đứng gần đồng loạt hô to “Phượng Hoàng, Phượng Hoàng, Phượng Hoàng…..” Hách Liên Minh Kính và Ngô thị vệ cũng hùa theo hô lên.

Địa vị Hạ Lan Yên ở Trà Sơn tộc thật không bình thường a, tiếng hò reo đinh tai nhức óc kia quả thật không uổng phí nàng vì người Trà Sơn tộc làm nhiều chuyện như vậy.

Tay Hạ Lan Yên giơ cao, hơi khép lại, giống như sư phụ chỉ huy trên võ đài, mọi khúc nhạc đều ngừng lại, nhao nhao nhìn Phượng Hoàng mà bọn họ kính trọng và khâm phục.

“Khiêng đầu dê lên~~~~ “

Lập tức tất cả mọi người cũng hô theo “Khiêng đầu dê lên, khiêng đầu dê lên~~~~ “

Ba người khiêng một cái đầu lâu dê đến trước mắt Hạ Lan Yên. Nhìn cái đầu lâu dê này còn lớn hơn đầu trâu nữa, Hách Liên Minh Kính xúc động, con dê này bao lớn mới có thể có cái đầu lớn như vậy.

“Đại nhân, ngài đây là?” Ngô thị vệ trở lại chỉ thấy đại nhân bọn họ đang ừng ực uống nước.

“Khụ, khụ ~~~ đều do tên A Hoa chết tiệt kia. Cái gì mà hát đối ca là phải tự nhiên mà hát không có lời cố định, làm hại ta phải mất một ngày để học hát.” Hách Liên Minh Kính thanh âm có chút khàn khàn than phiền.

Ngô thị vệ cũng không nói gì, chỉ có thể cười một tiếng, tiếp bẩm báo “Đại nhân, ngài kêu thuộc hạ đi dò xét tin tức, thuộc hạ đã hỏi thăm rõ ràng. Nha dịch ở nha môn Tri phủ bao gồm sai vặt, giữ kho, đội quân trai tráng khỏe mạnh gồm có một ngàn năm trăm ba mươi hai người. Nếu cộng thêm nha dịch ở cấp dưới thì tổng cộng là hai ngàn tám trăm người.”

Hách Liên Minh Kính nghe thấy con số này cả kinh “Làm sao lại nhiều người như vậy? Triều đình không phải có giới hạn số lượng nha dịch sao?”

“Có quy định này, bất quá các Tri phủ Tri huyện cũng có thể tự đi tuyển người, vượt quá số lượng triều đình quy định thì phải tự mình bỏ tiền ra thuê.”

“Hừ, có thể nuôi một đống người như vậy, xem ra đúng là tham quan rồi! Hách Liên Minh Kính để ly xuống “Chắc hẳn tiền này phần lớn đều là do chèn ép Trà Sơn tộc mà có được.”

“Đại nhân, mặc dù chuyện này chúng ta biết rõ nhưng mà không có chứng cớ, nếu hắn chối thì chúng ta cũng không làm được gì hắn. Hay là để thuộc hạ đi tìm chứng cớ?”

“Không cần, ngươi có nhiệm vụ trọng yếu hơn. Với lại chỉ với một tên Tri phủ muốn đánh lừa toàn bộ Trà Sơn tộc, dù sao cũng sẽ có người giúp sức.”

“Ý đại nhân là những Huyện lệnh khác.” Ngô thị vệ vạch trần

“Đến lúc đó chúng ta hù dọa một người trong bọn họ một chút, khiến hắn tự giao nộp chứng cứ, đở cho chúng ta đi tìm.”

“Đại nhân anh minh.” Ngô thị vệ khâm phục vạn phần “Đúng rồi, đại nhân ngài mới vừa nói sẽ giao cho thuộc hạ nhiệm vụ trọng yếu, đó là cái gì?”

“Ngươi tới đây.” Hách Liên Minh Kính tỏ ý kêu Ngô thị vệ đến gần, bên tai Ngô thị vệ nói ra ý định của bản thân.

Lan Sơn — —–

Hôm nay ở Lan Sơn là ngày náo nhiệt tưng bừng nhất trong năm. Trên Lan Sơn tiếng cười nói nối liền không dứt, người Trà Sơn tộc ở khắp mọi nơi đều tụ tập về chỗ này, nhộn nhịp mặc trang phục lộng lẫy. Các Mông đa tinh thần phấn chấn, lấy hà bao đeo bên hông ra chuẩn bị đem cô nương mình thích nghênh về nhà. Các Mông sai kiều diễm xinh đẹp, đồ trang sức trên người kêu leng keng leng keng rất vui tai.

Ngay chính giữa bãi cỏ là một cây đại thụ cao chót vót, quấn hoa tươi chung quanh, rất nhiều người Trà Sơn tộc vây quanh cây đại thụ kia múa hát tưng bừng, các Mông sai tay nắm tay tạo thành vòng tròn xung quanh cây đại thụ, vui vẻ ca nhảy múa, tiếng cười không ngớt.

Hách Liên Minh Kính và Ngô thị vệ theo A Hoa cùng đi tới, bên hông cũng có đeo một hà bao. Nói về lai lịch của hai cái hà bao này thì phải kể đến chuyện sáng hôm nay.

“A Hoa, bên hông ngươi sao lại đeo hà bao vậy, còn là màu hồng nữa không hợp với y phục của ngươi chút nào.” Hách Liên Minh Kính vừa cầm hà bao vừa cười “A bên trong còn có mấy đĩnh bạc vụn nữa nè.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.