Huyện Lệnh Rất Bận!

Chương 40: Giáo chủ tỷ tỷ (một)


Đọc truyện Huyện Lệnh Rất Bận! – Chương 40: Giáo chủ tỷ tỷ (một)

Hách Liên Minh Kính đi theo Tần công công vào cung, vừa mới tới cửa ngự thư phòng liền nghe được một thanh âm thô lỗ truyền tới “Tưởng Thục quốc dễ bắt nạt lắm sao, dùng lời nói dối này để lừa Thát Liệt ta, nếu Bắc quốc các người không chịu giao ra hung thủ, vậy Thục quốc ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ chờ đón chiến thư đi. Hừ ~~ “

Nói xong quốc vương Thát Liệt phất tay áo rời đi, hoàng đế Bắc quốc Bắc Sanh thấy đã chọc giận quốc vương Thục quốc, vội vàng gọi lại “Thát liệt quốc vương xin đợi….”

Còn chưa chờ Bắc Sanh nói xong, một thanh âm ngoài cửa truyền tới “Nếu Thát Liệt quốc vương muốn cho Thát Nhan vương tử dưới suối vàng không thể nhắm mắt, vậy ta Bắc quốc ta cũng không có gì để nói, xin tiễn!” Hách Liên Minh Kính đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn quốc vương Thục quốc.

Thát Liệt nghe tiếng nhìn lại, thấy một tên mặc quan phục Bắc quốc Hách Liên Minh Kính ánh mắt thâm thúy bên trong hừng hực ngọn lửa giống như con báo vậy nhìn chằm chằm Hách Liên Minh Kính “Lặp lại lần nữa!” Chỉ cần hắn dám nhiều lời nữa là có thể đem Hách Liên Minh Kính xé xác…

“Nếu đây chính là phương thức quốc vương Thục quốc yêu thương nhi tử vậy ta Bắc quốc cũng không thể ra sức giúp đỡ.” Bất ti bất kháng nhìn thẳng vào người trước mặt.

Thát Liệt không nói gì, tựa như một con báo đang chuẩn bị bùng nổ đi săn mồi.

Tiểu thái giám một bên bị khí tràng này dọa sợ khiến hai chân phát run.

Trong lúc nhất thời mọi người ở ngự thư phòng đều bị Hách Liên Minh Kính dọa chảy mồ hôi.

Hoàng đế Bắc quốc Bắc Sanh chân mày cau lại, rất là bất mãn trước biểu hiện lần này của Hách Liên Minh Kính. Vỗ long y một cái “To gan, nơi này còn chưa tới phiên ngươi có ý kiến!”

“Hoàng thượng!” Hách Liên Minh Kính hơi chắp tay “Vi thần nói là thật. Nếu quốc vương Thục quốc thật sự yêu thương nhi tử của mình thì như thế nào lại không chúng ta nói, để cho hung thủ thật sự tiêu dao ngoài vòng pháp luật?” Lúc nói cố ý liếc mắt nhìn Thát Liệt đang cương ngạnh mặt đầy bất mãn.

Thát Liệt khẽ run, nhìn vẻ mặt vô cùng tự tin của Hách Liên Minh Kính. Nhìn dáng vẻ mười phần chắc chắn của hắn, chẳng lẽ Bổn vương nghĩ sai rồi? Nhưng mà An Tháp không có lý do lừa gạt Bổn vương a? Vốn kiên định với suy nghĩ của mình, lúc này Thát Liệt lại tự hỏi bản thân.

Hách Liên Minh Kính nhìn dáng vẻ trầm mặc của Thát Liệt, hơi nhíu mày, có hi vọng~

Nói tiếp “Thát Liệt quốc vương, Thát Nhan vương tử đột nhiên ở Bắc quốc chết oan uổng, cũng không phải là Bắc quốc không muốn giao nộp hung thủ cho Thục quốc. Chính là bởi vì tình hữu nghĩ lâu dài giữa hai nước cho nên chuyện này cần phải cẩn thận xử lý. Tìm ra hung thủ là trách nhiệm của Bắc quốc ta, nếu chỉ là vì cho Thục quốc một câu trả lời, Bắc quốc chúng ta chỉ cần đem tội danh gắn lên người Kim Yến Tử, đem Kim Yến Tử đổi lấy yên ổn cho Bắc quốc vô cùng có lợi. Chúng ta cần gì phải mất thời gian lẫn công sức để làm một chuyện mà không được một tiếng cám ơn còn mạo hiểm với xung đột giữa hai nước, điều này đối với Bắc quốc mà nói là rất bất lợi.” Mới còn đang khuyên giải thật tốt đột nhiên thay đổi sang chuyện khác “Trừ phi ~ Thục quốc là muốn mượn cớ này để thực hiện mục đích xâm lược lãnh thổ Bắc quốc!”

Lời này của Hách Liên Minh Kính vừa nói ra, ai cũng ngẩn ra! Mọi người như được thức tỉnh, tất cả người Bắc quốc mang phòng bị nhìn quốc vương Thục quốc.

Trong ánh mắt Bắc Sanh thoáng qua một tia mờ mịt, phỏng đoán thủ đoạn của quốc vương Thục quốc.

Nhất thời, Thục quốc từ có lý thành vô lý, Bắc quốc từ đuối lý ngược lại biến thành hữu lý.

Sự nổi giận trong người Thát Liệt còn chưa bạo phát trong nháy mắt bị dập tắt, có chút không vui cùng không cam lòng, trầm mặt nói “Được! Nếu đã như vậy, Bổn vương tạm thời án binh bất động, cho ngươi bảy ngày tra rõ chuyện này. Nếu ngươi thật sự tìm ra hung thủ, Bổn vương lập tức lui binh đại quân ở biên giới, cũng cam kết quyết không xâm phạm Bắc quốc, bồi đắp tình hữu nghị giữa hai nước ~ “

“Một lời đã định!” Hách Liên Minh Kính đưa tay.

“Trời đất làm chứng!”

Ba ~~~~

Hai bàn tay một đen một trắng một lớn một nhỏ ở ngự thư phòng vỗ tay thỏa thuận.

Sau khi Thát Liệt đi thì mọi người mới thả lỏng được một chút, chỉ thấy hoàng đế Bắc quốc Bắc Sanh giận dữ vỗ lên bàn phát ra một tiếng thật lớn. Lòng của mọi người căng thẳng lần nữa.

“Hách Liên Minh Kính ngươi thật là to gan! Dám coi thường trẫm, cùng Thục quốc quốc vương vỗ tay giao ước. Ai cho ngươi cái quyền này!”

Hách Liên Minh Kính cũng bị âm thanh phẩn nộ sợ hết hồn, lòng theo đó run lên, vội vàng quỳ xuống “Vi thần không dám ~” Việc làm vừa rồi là do nhất thời nóng lòng, quên mất người mới là chủ.

“Hoàng thượng, Hách Liên đại nhân cũng là vì Bắc quốc lo nghĩ, nên mới nhất thời quên mất thân phận vua tôi, cầu xin Hoàng thượng tha tội.” Sở Liên Phong vội vàng quỳ xuống cầu tha thứ.

“Thánh thượng, Hách Liên đại nhân cũng do tình thế bắt buộc nên mới nhất thời hồ đồ. Hi vọng Hoàng thượng tiếp tục theo dõi giao ước của Hách Liên đại nhân với quốc chủ Thục quốc, xin Hoàng thượng rộng lượng bỏ qua cho Hách Liên đại nhân ạ!” Dương Hiếu Dân cũng quỳ xuống lên tiếng xin tội.

Hồi lâu, Bắc Sanh nói “Trẫm niệm tình ngươi mới vừa tạm thời bảo vệ yên ổn cho Bắc quốc, lại có giao ước với quốc chủ Thục quốc, bây giờ sẽ không xử trí ngươi. Mới vừa rồi ngươi tự tin mười phần, vụ án này có tiến triển?”

“Bẩm có ạ ~” Hách Liên Minh Kính vội vàng đem khăn tay từ trong tay áo lấy ra “”Khải tấu Hoàng thượng, đây là vật vi thần phát hiện tại hiện trường….. Ách? Đây là cái gì?”

Mới khải tấu một nửa, khi Hách Liên Minh Kính mở khăn tay ra thấy con dấu màu đỏ in trên khăn tay, lúc đầu làm gì có thứ này?

Bắc Sanh nghe Hách Liên Minh Kính khải tấu một nửa liền dừng lại, không vui nói “Chuyện gì?”

Hách Liên Minh Kính mở miệng nói “Bẩm Hoàng thượng, trên khăn tay vật chứng có dính một loại bột màu đỏ, vi thần khẩn cầu truyền thái y kiểm tra thứ này là gì!”

“Truyền ~ “

“Truyền ~~~~~ “

Qua một hồi truyền, một lão thái y không dám sơ suất chạy tới.

Đầu tiên ngửi một cái, sau đó lấy ngón tay xoa xoa, một lúc sau mở miệng nói “Bẩm Thánh thượng, nếu lão thần đoán không sai, vật này hẳn là mạn tình khói.”

“Mạn tình khói? Đó là vật gì?”

“Đây là một loại thuốc lá sinh trưởng ở trên vách núi dựng đứng, sau khi đốt thì sẽ tản ra một mùi thơm đặc biệt, nếu hít quá nhiều sẽ khiến ta sinh ra ảo giác, ham muốn lâng lâng, thần trí mơ hồ, mê mệt với nó. Khi gặp lạnh sẽ hóa thành bột màu đỏ.”

“Gặp lạnh?” Ngay sau đó Hách Liên Minh Kính nghĩ đến khăn mình cầm hung khí lập tức mở ra, trên đó có dính một ít phấn màu đỏ.

“Chỉ là bất quá ~” lão thái y nói.

“Bất quá cái gì?”

“Theo lão thần biết, vật này chỉ sinh trưởng ở biên giới Tây Vực, sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

“Hoàng thượng, có lẽ người giết chết Thát Nhan Vương Tử tới từ biên giới Tây Vực.” Dương Hiếu Dân bẩm.

“Ừ, Dương ái khanh nói có lý, nhưng mà Tây Vực cách kinh đô cũng khá xa, chuyện này nên điều tra như thế nào?”

Một mực không lên tiếng Sở Liên Phong mở miệng nói với lão thái y “Thái y, khi hít thứ này vào, ánh mắt thất thần, dáng vẻ khoái lạc, không còn nghe thấy âm thanh gì khác sao?”


“Đúng vậy.”

Sở Liên Phong lập tức nghĩ ra gì đó vội vàng khải tấu “Khải bẩm Hoàng thượng, mấy năm trước, Hoàng thượng phái Long Tướng quân lùng bắt yêu nghiệt Hồng Liên Giáo, mặc dù lúc bắt được thì đã tự sát, nhưng có mấy tên giáo đồ có trạng thái y hệt như thái y miêu tả vậy, thần trí mơ hồ, dáng vẻ cực kỳ vui sướng, thanh âm gì cũng không nghe lọt, thần cho là lần này sát hại Thát Nhan Vương Tử có thể có liên quan tới Hồng Liên Giáo. Huống chi Hồng Liên Giáo khắp nơi cùng triều đình đối nghịch, sợ là muốn sát hại Thát Nhan Vương Tử để khiến triều đình hỗn loạn.”

“Được rồi truyền thái y vào ngự thư phòng bàn luận. Truyền ý chỉ của trẫm mau đi điều tra Hồng Liên Giáo ~ “

Đoàn người Hách Liên Minh Kính ở ngự thư phòng thương nghị quốc sự.

“Bọn thần cáo lui ~ “

Đợi đến ra ngự thư phòng, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Thái sư ~ xin dừng bước ~” Hách Liên Minh Kính gọi Mộ Dung Chính trước mặt.

Mộ Dung Chính khẽ ngẩng đầu, thấy Hách Liên Minh Kính, có chút cứng rắn nói “Ngươi gọi lão phu không biết có chuyện gì?”

Hách Liên Minh Kính nhìn Mộ Dung Chính mặt đầy nghiêm túc, nhất thời không tiện mở miệng.”Ách, ta… Hạ quan, chỉ là muốn hỏi, Đại tiểu thư, Mộ Dung —- Quận chúa thân thể như thế nào?” Mấy ngày cũng không thấy được Đại tiểu thư, cũng không biết nàng khỏi bệnh chưa? Thật ra thì cũng không phải nàng không muốn đi hỏi thăm sức khỏe Đại tiểu thư, chẳng qua là từ lúc Hoàng thượng phong nàng làm khâm sai đại thần an bài chỗ ở khác, nàng chưa gặp qua Đại tiểu thư.

Nhớ tới hòn ngọc quý trên tay mình vì tiểu tử này bệnh thành như vậy, giận không chỗ phát tiết, giọng cũng không vui nói.”Hách Liên đại nhân! Ngươi hình như quên mất thân phận của mình…Chuyện này không cần ngươi phí tâm, nên chú trọng vào việc điều tra vụ án đi.” Nói xong, rất là thanh cao phất tay áo đi.

Hách Liên Minh Kính bị chửi tối tăm mặt mày, lúng túng sờ lỗ mũi.

Hách Liên Minh Kính trở về chỗ ở, ngọn đèn dầu cũng không để cho người điểm trực tiếp phất phất tay để cho hạ nhân ra ngoài, một đường nằm lên giường ấm áp.

Đứng một ngày, chân đau nhức, toàn thân cũng mệt mỏi, cũng lười cởi áo khoác xuống, cứ như vậy nhắm mắt lại ngủ.

Ở trên lầu các nào đó — —-

Mờ mịt u ám, yên tĩnh đáng sợ chỉ nghe được một cái bóng đen phía sau bình phong trong tay không ngừng truyền tới tiếng ma sát của hai viên ngọc châu.

Ở bên ngoài bình phong, một nữ tử mặc hồng y diêm dúa lòe loẹt đang đứng,  cổ thon dài, ngực nõn nà bạch ngọc nửa kín nửa hở. Trang phục cực kỳ lòe loẹt, chẳng qua là vẻ mặt nữ tử lại không muốn mặc trang phục diêm dúa như vậy. Đôi môi đỏ tươi khẽ cắn, cuối cùng là vẻ mặt không cam lòng.

Một lúc sau tiếng va chạm bên trong bình phong dừng lại, truyền ra một cái thanh âm ẩn nhẫn “Ta nhiều năm bày bố cục diện, an bài nhiều tai mắt bên người Thát Liệt chính là vì hôm nay, nhưng bởi vì ngươi nhất thời sơ sót và tên tiểu tử gọi Hách Liên Minh Kính hủy đi trong chốc lát!”

“Vốn là hết thảy nắm trong bàn tay, ai ngờ Kim Yến Tử sẽ vì một nam nhân nguyện….” Hạ Lan Yên nhớ lại Kim Yến Tử bởi vì chuyện này phá hư kế hoạch của mình, mặt liền đầy sự không cam lòng.

“Không muốn nghe ngươi nói nhảm nhiều nữa, hôm nay chẳng những Thát Liệt tạm thời án binh bất động, thậm chí còn hoài nghi đến Hồng Liên Giáo. Ta bất kể ngươi dùng biện pháp gì, giết Hách Liên Minh Kính cũng tốt, ngăn cản việc tra án cũng được, ta muốn ngươi trong bảy ngày này khiến cho bọn họ không có cách nào thực hiện cam kết với Thục quốc!”

“Đã biết ~ “

Vèo một tiếng, hồng y biến mất ở mạc trong đêm.

Chỗ ở Hách Liên Minh Kính — —–

Hách Liên Minh Kính đang ngủ, tự nhiên cảm thấy hơi lành lạnh, phá hư mộng đẹp của mình. Gió lạnh thổi vào phòng, khiến Hách Liên Minh Kính bất mãn mở mắt ra, cửa sổ bị gió thổi mở sao?

Đi tới cửa sổ nhìn thấy cả người hồng y tùy phong phiêu đãng, trong đêm tối tóc đen như mực nghiêng hạ như thác nước, hồng y làm nổi bật hạ gương mặt trắng như tuyết cực kỳ dọa người.

“Quỷ a!!!!!” Hách Liên Minh Kính kêu to lên, mồ hôi lạnh toát hết cả người.

Hồng y theo hướng tiếng kêu của Hách Liên Minh Kính ngự phong “bay tới” dừng lại trước mắt Hách Liên Minh Kính. Không nhúc nhích nhìn Hách Liên Minh Kính tùy ý gào thét.

Hách Liên Minh Kính kêu một hồi nhưng không thấy người tới, nội tâm thoáng bình tĩnh một chút. Đang muốn đưa tay chạm vào bóng người kia, lại nghe được một thanh âm mị hoặc truyền tới “Vì sao dừng lại, không kêu nữa sao?”

Thanh âm làm say lòng người, nhưng là canh ba nửa nửa dù có là thanh âm tuyệt vời làm say lòng người thì cũng không có tâm tư lắng nghe.

“À, vị tỷ tỷ này, ngươi là người hay là quỷ?” Hách Liên Minh Kính sợ nuốt nước miếng một cái, lơ đãng hỏi. Suy nghĩ một chút nửa đêm đột nhiên xuất hiện một nữ tử mặc hồng y đôi môi đỏ tươi ở phòng mình, cứ cho là mình không tin là có quỷ nhưng cũng bị dọa sợ gần chết.

“Khanh khách ~” Hạ Lan Yên nghe Hách Liên Minh Kính nói những lời này không khỏi thú vị cười lên, đây là lần đầu trên đời mình nghe được chuyện tiếu lâm tức cười nhất.Chương 40: Giáo chủ tỷ tỷ (một)

2.9K  199  10

bởi khoailang213

Theo dõi

Hách Liên Minh Kính đi theo Tần công công vào cung, vừa mới tới cửa ngự thư phòng liền nghe được một thanh âm thô lỗ truyền tới “Tưởng Thục quốc dễ bắt nạt lắm sao, dùng lời nói dối này để lừa Thát Liệt ta, nếu Bắc quốc các người không chịu giao ra hung thủ, vậy Thục quốc ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ chờ đón chiến thư đi. Hừ ~~ “

Nói xong quốc vương Thát Liệt phất tay áo rời đi, hoàng đế Bắc quốc Bắc Sanh thấy đã chọc giận quốc vương Thục quốc, vội vàng gọi lại “Thát liệt quốc vương xin đợi….”

Còn chưa chờ Bắc Sanh nói xong, một thanh âm ngoài cửa truyền tới “Nếu Thát Liệt quốc vương muốn cho Thát Nhan vương tử dưới suối vàng không thể nhắm mắt, vậy ta Bắc quốc ta cũng không có gì để nói, xin tiễn!” Hách Liên Minh Kính đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn quốc vương Thục quốc.

Thát Liệt nghe tiếng nhìn lại, thấy một tên mặc quan phục Bắc quốc Hách Liên Minh Kính ánh mắt thâm thúy bên trong hừng hực ngọn lửa giống như con báo vậy nhìn chằm chằm Hách Liên Minh Kính “Lặp lại lần nữa!” Chỉ cần hắn dám nhiều lời nữa là có thể đem Hách Liên Minh Kính xé xác…

“Nếu đây chính là phương thức quốc vương Thục quốc yêu thương nhi tử vậy ta Bắc quốc cũng không thể ra sức giúp đỡ.” Bất ti bất kháng nhìn thẳng vào người trước mặt.

Thát Liệt không nói gì, tựa như một con báo đang chuẩn bị bùng nổ đi săn mồi.

Tiểu thái giám một bên bị khí tràng này dọa sợ khiến hai chân phát run.

Trong lúc nhất thời mọi người ở ngự thư phòng đều bị Hách Liên Minh Kính dọa chảy mồ hôi.

Hoàng đế Bắc quốc Bắc Sanh chân mày cau lại, rất là bất mãn trước biểu hiện lần này của Hách Liên Minh Kính. Vỗ long y một cái “To gan, nơi này còn chưa tới phiên ngươi có ý kiến!”

“Hoàng thượng!” Hách Liên Minh Kính hơi chắp tay “Vi thần nói là thật. Nếu quốc vương Thục quốc thật sự yêu thương nhi tử của mình thì như thế nào lại không chúng ta nói, để cho hung thủ thật sự tiêu dao ngoài vòng pháp luật?” Lúc nói cố ý liếc mắt nhìn Thát Liệt đang cương ngạnh mặt đầy bất mãn.


Thát Liệt khẽ run, nhìn vẻ mặt vô cùng tự tin của Hách Liên Minh Kính. Nhìn dáng vẻ mười phần chắc chắn của hắn, chẳng lẽ Bổn vương nghĩ sai rồi? Nhưng mà An Tháp không có lý do lừa gạt Bổn vương a? Vốn kiên định với suy nghĩ của mình, lúc này Thát Liệt lại tự hỏi bản thân.

Hách Liên Minh Kính nhìn dáng vẻ trầm mặc của Thát Liệt, hơi nhíu mày, có hi vọng~

Nói tiếp “Thát Liệt quốc vương, Thát Nhan vương tử đột nhiên ở Bắc quốc chết oan uổng, cũng không phải là Bắc quốc không muốn giao nộp hung thủ cho Thục quốc. Chính là bởi vì tình hữu nghĩ lâu dài giữa hai nước cho nên chuyện này cần phải cẩn thận xử lý. Tìm ra hung thủ là trách nhiệm của Bắc quốc ta, nếu chỉ là vì cho Thục quốc một câu trả lời, Bắc quốc chúng ta chỉ cần đem tội danh gắn lên người Kim Yến Tử, đem Kim Yến Tử đổi lấy yên ổn cho Bắc quốc vô cùng có lợi. Chúng ta cần gì phải mất thời gian lẫn công sức để làm một chuyện mà không được một tiếng cám ơn còn mạo hiểm với xung đột giữa hai nước, điều này đối với Bắc quốc mà nói là rất bất lợi.” Mới còn đang khuyên giải thật tốt đột nhiên thay đổi sang chuyện khác “Trừ phi ~ Thục quốc là muốn mượn cớ này để thực hiện mục đích xâm lược lãnh thổ Bắc quốc!”

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

[BH] Phi Vũ Hàm Tâm[Edit] by HacMieuLy

[BH] Phi Vũ Hàm Tâm[Edit]

By HacMieuLy

112K  3.3K

Tác giả:Văn Thiên Hữu

Editor:Thiên Thiên

Thể loại: Cung đình, cải trang,HE

Tình trạng bản raw: Hoàn

Nguồn: http://vnsharing.net…ad.php?t=519774

[BHTT-Edit-Hoàn] Ngươi thuộc về ta by xxMeenx2

[BHTT-Edit-Hoàn] Ngươi thuộc về ta

By xxMeenx2

197K  11.1K

Sư tỷ nữ phẫn nam trang

Sư muội vốn là quận chúa

Hai nữ tử đem lòng yêu nhau, trao nhau mọi ngọt bùi khổ đau

Trải qua khó khăn, xuyên không, xuyên thời, liệu tình yêu của họ còn trường tồn?

[BHTT] [GL] [EDIT] Tiểu Thư, Vậy Không Tốt Lắm Đâu by PokoPlu

[BHTT] [GL] [EDIT] Tiểu Thư, Vậy Không Tốt L…

By PokoPlu

40.8K  2.3K

Tác phẩm: Tiểu Thư, Vậy Không Tốt Lắm Đâu

Thể loại: Cổ trang, nhất công nhất thụ, nữ nữ sinh tử, hoan hỉ oan gia, thiên chi kiêu tử, hào môn thế gia, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, HE

Tác giả: Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu

Nguồn: vanglai2015  

Mần: Trexy, Poko Plu, Sun, Ngư

Tình trạng bản gốc: Hoàn (18 chương + 3 ngoại truyện)

Tiến độ mần: Chắc nếu lăn lộn lê lết lây lất lắm cũng là 1 tuần/1 chương

[BH][Edit-Hoàn] Tú Cầu Không Có Mắt – Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu by Moonin

[BH][Edit-Hoàn] Tú Cầu Không Có Mắt – Cật Li…

By Moonin

80.2K  4.1K

Tên: Tú Cầu Không Có Mắt.

Tác giả: Cật Liễu Mộc Ngư Đích Miêu.

Thể loại: Điền văn, nữ nữ sinh tử.

Nhân vật chính: Đường Mính Khả, Tô Mi Niệp.


BGT: http://.bachgiatrang.com/showthread…. #post20615

[BHTT][Edited-Hoàn]Công chúa, tiểu tăng hữu lễ! – Hàn Thất Tửu by WallMap

[BHTT][Edited-Hoàn]Công chúa, tiểu tăng hư…

By WallMap

553K  28.7K

书名:公主,小僧有礼了!

作者:韩七酒

Bách hợp tiểu thuyết

Tác phẩm: Công chúa, tiểu tăng hữu lễ!

Tác giả: Hàn Thất Tửu

Editor: WallMap

Thể loại: Cổ đại, nữ phẫn nam trang, 1×1, nữ nữ sinh tử, ân oán tình cừu.

Nhân vật: Liễu Không (Sở Thương) x Mộ Dung Cảnh Dương (Tiêm Nhu công chúa)

Ngoài wattpad.Các bạn có thể đọc tác phẩm này ở: http://.bachgiatrang.com/

[BH] Hồng Bài Thái Giám [Edit] by HacMieuLy

[BH] Hồng Bài Thái Giám [Edit]

By HacMieuLy

370K  14.3K

Tác giả: Nam Mệnh Vũ

Edit: C1-> C92: kayzin. C93->hoàn: IchimaruGin510

Translate: Raw, QT, google 

Thể loại: Bách hợp trường thiên, cổ trang, xuyên không, mất quyền lực lịch 

sử, hài, NP (nhất công đa thụ), H scenes, nữ-nữ sinh tử, HE 

Độ dài: 108 chương + 5 ngoại truyện

[BH]Người Tình Công Chúa Nước Sở[Edit] by HacMieuLy

[BH]Người Tình Công Chúa Nước Sở[Edit]

By HacMieuLy

169K  6.8K

Tác giả: Nghiễm Lăng Tán Mà

Thể loại: cổ trang, HE

Tình trạng bản Edit: Hoàn

Editor: Suri

Nguồn: ngocvu91.wordpress.com

Lời này của Hách Liên Minh Kính vừa nói ra, ai cũng ngẩn ra! Mọi người như được thức tỉnh, tất cả người Bắc quốc mang phòng bị nhìn quốc vương Thục quốc.

Trong ánh mắt Bắc Sanh thoáng qua một tia mờ mịt, phỏng đoán thủ đoạn của quốc vương Thục quốc.

Nhất thời, Thục quốc từ có lý thành vô lý, Bắc quốc từ đuối lý ngược lại biến thành hữu lý.

Sự nổi giận trong người Thát Liệt còn chưa bạo phát trong nháy mắt bị dập tắt, có chút không vui cùng không cam lòng, trầm mặt nói “Được! Nếu đã như vậy, Bổn vương tạm thời án binh bất động, cho ngươi bảy ngày tra rõ chuyện này. Nếu ngươi thật sự tìm ra hung thủ, Bổn vương lập tức lui binh đại quân ở biên giới, cũng cam kết quyết không xâm phạm Bắc quốc, bồi đắp tình hữu nghị giữa hai nước ~ “

“Một lời đã định!” Hách Liên Minh Kính đưa tay.

“Trời đất làm chứng!”

Ba ~~~~

Hai bàn tay một đen một trắng một lớn một nhỏ ở ngự thư phòng vỗ tay thỏa thuận.

Sau khi Thát Liệt đi thì mọi người mới thả lỏng được một chút, chỉ thấy hoàng đế Bắc quốc Bắc Sanh giận dữ vỗ lên bàn phát ra một tiếng thật lớn. Lòng của mọi người căng thẳng lần nữa.

“Hách Liên Minh Kính ngươi thật là to gan! Dám coi thường trẫm, cùng Thục quốc quốc vương vỗ tay giao ước. Ai cho ngươi cái quyền này!”

Hách Liên Minh Kính cũng bị âm thanh phẩn nộ sợ hết hồn, lòng theo đó run lên, vội vàng quỳ xuống “Vi thần không dám ~” Việc làm vừa rồi là do nhất thời nóng lòng, quên mất người mới là chủ.

“Hoàng thượng, Hách Liên đại nhân cũng là vì Bắc quốc lo nghĩ, nên mới nhất thời quên mất thân phận vua tôi, cầu xin Hoàng thượng tha tội.” Sở Liên Phong vội vàng quỳ xuống cầu tha thứ.

“Thánh thượng, Hách Liên đại nhân cũng do tình thế bắt buộc nên mới nhất thời hồ đồ. Hi vọng Hoàng thượng tiếp tục theo dõi giao ước của Hách Liên đại nhân với quốc chủ Thục quốc, xin Hoàng thượng rộng lượng bỏ qua cho Hách Liên đại nhân ạ!” Dương Hiếu Dân cũng quỳ xuống lên tiếng xin tội.

Hồi lâu, Bắc Sanh nói “Trẫm niệm tình ngươi mới vừa tạm thời bảo vệ yên ổn cho Bắc quốc, lại có giao ước với quốc chủ Thục quốc, bây giờ sẽ không xử trí ngươi. Mới vừa rồi ngươi tự tin mười phần, vụ án này có tiến triển?”

“Bẩm có ạ ~” Hách Liên Minh Kính vội vàng đem khăn tay từ trong tay áo lấy ra “”Khải tấu Hoàng thượng, đây là vật vi thần phát hiện tại hiện trường….. Ách? Đây là cái gì?”

Mới khải tấu một nửa, khi Hách Liên Minh Kính mở khăn tay ra thấy con dấu màu đỏ in trên khăn tay, lúc đầu làm gì có thứ này?

Bắc Sanh nghe Hách Liên Minh Kính khải tấu một nửa liền dừng lại, không vui nói “Chuyện gì?”


Hách Liên Minh Kính mở miệng nói “Bẩm Hoàng thượng, trên khăn tay vật chứng có dính một loại bột màu đỏ, vi thần khẩn cầu truyền thái y kiểm tra thứ này là gì!”

“Truyền ~ “

“Truyền ~~~~~ “

Qua một hồi truyền, một lão thái y không dám sơ suất chạy tới.

Đầu tiên ngửi một cái, sau đó lấy ngón tay xoa xoa, một lúc sau mở miệng nói “Bẩm Thánh thượng, nếu lão thần đoán không sai, vật này hẳn là mạn tình khói.”

“Mạn tình khói? Đó là vật gì?”

“Đây là một loại thuốc lá sinh trưởng ở trên vách núi dựng đứng, sau khi đốt thì sẽ tản ra một mùi thơm đặc biệt, nếu hít quá nhiều sẽ khiến ta sinh ra ảo giác, ham muốn lâng lâng, thần trí mơ hồ, mê mệt với nó. Khi gặp lạnh sẽ hóa thành bột màu đỏ.”

“Gặp lạnh?” Ngay sau đó Hách Liên Minh Kính nghĩ đến khăn mình cầm hung khí lập tức mở ra, trên đó có dính một ít phấn màu đỏ.

“Chỉ là bất quá ~” lão thái y nói.

“Bất quá cái gì?”

“Theo lão thần biết, vật này chỉ sinh trưởng ở biên giới Tây Vực, sao lại xuất hiện ở chỗ này?”

“Hoàng thượng, có lẽ người giết chết Thát Nhan Vương Tử tới từ biên giới Tây Vực.” Dương Hiếu Dân bẩm.

“Ừ, Dương ái khanh nói có lý, nhưng mà Tây Vực cách kinh đô cũng khá xa, chuyện này nên điều tra như thế nào?”

Một mực không lên tiếng Sở Liên Phong mở miệng nói với lão thái y “Thái y, khi hít thứ này vào, ánh mắt thất thần, dáng vẻ khoái lạc, không còn nghe thấy âm thanh gì khác sao?”

“Đúng vậy.”

Sở Liên Phong lập tức nghĩ ra gì đó vội vàng khải tấu “Khải bẩm Hoàng thượng, mấy năm trước, Hoàng thượng phái Long Tướng quân lùng bắt yêu nghiệt Hồng Liên Giáo, mặc dù lúc bắt được thì đã tự sát, nhưng có mấy tên giáo đồ có trạng thái y hệt như thái y miêu tả vậy, thần trí mơ hồ, dáng vẻ cực kỳ vui sướng, thanh âm gì cũng không nghe lọt, thần cho là lần này sát hại Thát Nhan Vương Tử có thể có liên quan tới Hồng Liên Giáo. Huống chi Hồng Liên Giáo khắp nơi cùng triều đình đối nghịch, sợ là muốn sát hại Thát Nhan Vương Tử để khiến triều đình hỗn loạn.”

“Được rồi truyền thái y vào ngự thư phòng bàn luận. Truyền ý chỉ của trẫm mau đi điều tra Hồng Liên Giáo ~ “

Đoàn người Hách Liên Minh Kính ở ngự thư phòng thương nghị quốc sự.

“Bọn thần cáo lui ~ “

Đợi đến ra ngự thư phòng, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Thái sư ~ xin dừng bước ~” Hách Liên Minh Kính gọi Mộ Dung Chính trước mặt.

Mộ Dung Chính khẽ ngẩng đầu, thấy Hách Liên Minh Kính, có chút cứng rắn nói “Ngươi gọi lão phu không biết có chuyện gì?”

Hách Liên Minh Kính nhìn Mộ Dung Chính mặt đầy nghiêm túc, nhất thời không tiện mở miệng.”Ách, ta… Hạ quan, chỉ là muốn hỏi, Đại tiểu thư, Mộ Dung —- Quận chúa thân thể như thế nào?” Mấy ngày cũng không thấy được Đại tiểu thư, cũng không biết nàng khỏi bệnh chưa? Thật ra thì cũng không phải nàng không muốn đi hỏi thăm sức khỏe Đại tiểu thư, chẳng qua là từ lúc Hoàng thượng phong nàng làm khâm sai đại thần an bài chỗ ở khác, nàng chưa gặp qua Đại tiểu thư.

Nhớ tới hòn ngọc quý trên tay mình vì tiểu tử này bệnh thành như vậy, giận không chỗ phát tiết, giọng cũng không vui nói.”Hách Liên đại nhân! Ngươi hình như quên mất thân phận của mình…Chuyện này không cần ngươi phí tâm, nên chú trọng vào việc điều tra vụ án đi.” Nói xong, rất là thanh cao phất tay áo đi.

Hách Liên Minh Kính bị chửi tối tăm mặt mày, lúng túng sờ lỗ mũi.

Hách Liên Minh Kính trở về chỗ ở, ngọn đèn dầu cũng không để cho người điểm trực tiếp phất phất tay để cho hạ nhân ra ngoài, một đường nằm lên giường ấm áp.

Đứng một ngày, chân đau nhức, toàn thân cũng mệt mỏi, cũng lười cởi áo khoác xuống, cứ như vậy nhắm mắt lại ngủ.

Ở trên lầu các nào đó — —-

Mờ mịt u ám, yên tĩnh đáng sợ chỉ nghe được một cái bóng đen phía sau bình phong trong tay không ngừng truyền tới tiếng ma sát của hai viên ngọc châu.

Ở bên ngoài bình phong, một nữ tử mặc hồng y diêm dúa lòe loẹt đang đứng,  cổ thon dài, ngực nõn nà bạch ngọc nửa kín nửa hở. Trang phục cực kỳ lòe loẹt, chẳng qua là vẻ mặt nữ tử lại không muốn mặc trang phục diêm dúa như vậy. Đôi môi đỏ tươi khẽ cắn, cuối cùng là vẻ mặt không cam lòng.

Một lúc sau tiếng va chạm bên trong bình phong dừng lại, truyền ra một cái thanh âm ẩn nhẫn “Ta nhiều năm bày bố cục diện, an bài nhiều tai mắt bên người Thát Liệt chính là vì hôm nay, nhưng bởi vì ngươi nhất thời sơ sót và tên tiểu tử gọi Hách Liên Minh Kính hủy đi trong chốc lát!”

“Vốn là hết thảy nắm trong bàn tay, ai ngờ Kim Yến Tử sẽ vì một nam nhân nguyện….” Hạ Lan Yên nhớ lại Kim Yến Tử bởi vì chuyện này phá hư kế hoạch của mình, mặt liền đầy sự không cam lòng.

“Không muốn nghe ngươi nói nhảm nhiều nữa, hôm nay chẳng những Thát Liệt tạm thời án binh bất động, thậm chí còn hoài nghi đến Hồng Liên Giáo. Ta bất kể ngươi dùng biện pháp gì, giết Hách Liên Minh Kính cũng tốt, ngăn cản việc tra án cũng được, ta muốn ngươi trong bảy ngày này khiến cho bọn họ không có cách nào thực hiện cam kết với Thục quốc!”

“Đã biết ~ “

Vèo một tiếng, hồng y biến mất ở mạc trong đêm.

Chỗ ở Hách Liên Minh Kính — —–

Hách Liên Minh Kính đang ngủ, tự nhiên cảm thấy hơi lành lạnh, phá hư mộng đẹp của mình. Gió lạnh thổi vào phòng, khiến Hách Liên Minh Kính bất mãn mở mắt ra, cửa sổ bị gió thổi mở sao?

Đi tới cửa sổ nhìn thấy cả người hồng y tùy phong phiêu đãng, trong đêm tối tóc đen như mực nghiêng hạ như thác nước, hồng y làm nổi bật hạ gương mặt trắng như tuyết cực kỳ dọa người.

“Quỷ a!!!!!” Hách Liên Minh Kính kêu to lên, mồ hôi lạnh toát hết cả người.

Hồng y theo hướng tiếng kêu của Hách Liên Minh Kính ngự phong “bay tới” dừng lại trước mắt Hách Liên Minh Kính. Không nhúc nhích nhìn Hách Liên Minh Kính tùy ý gào thét.

Hách Liên Minh Kính kêu một hồi nhưng không thấy người tới, nội tâm thoáng bình tĩnh một chút. Đang muốn đưa tay chạm vào bóng người kia, lại nghe được một thanh âm mị hoặc truyền tới “Vì sao dừng lại, không kêu nữa sao?”

Thanh âm làm say lòng người, nhưng là canh ba nửa nửa dù có là thanh âm tuyệt vời làm say lòng người thì cũng không có tâm tư lắng nghe.

“À, vị tỷ tỷ này, ngươi là người hay là quỷ?” Hách Liên Minh Kính sợ nuốt nước miếng một cái, lơ đãng hỏi. Suy nghĩ một chút nửa đêm đột nhiên xuất hiện một nữ tử mặc hồng y đôi môi đỏ tươi ở phòng mình, cứ cho là mình không tin là có quỷ nhưng cũng bị dọa sợ gần chết.

“Khanh khách ~” Hạ Lan Yên nghe Hách Liên Minh Kính nói những lời này không khỏi thú vị cười lên, đây là lần đầu trên đời mình nghe được chuyện tiếu lâm tức cười nhất.

Chẳng qua là tiếng cười kia truyền tới trong lổ tai Hách Liên Minh Kính dị thường kinh khủng.

“Không nghĩ tới, có thể làm cho Thục quốc tạm thời lui binh, để cho Kim Yến Tử không để ý chuyện gì trở lại thiên lao, phá án như thần Hách Liên đại nhân cũng sẽ sợ quỷ ~ “

“Ngươi là ai?”

Chẳng qua là tiếng cười kia truyền tới trong lổ tai Hách Liên Minh Kính dị thường kinh khủng.

“Không nghĩ tới, có thể làm cho Thục quốc tạm thời lui binh, để cho Kim Yến Tử không để ý chuyện gì trở lại thiên lao, phá án như thần Hách Liên đại nhân cũng sẽ sợ quỷ ~ “

“Ngươi là ai?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.