Huyện Lệnh Rất Bận!

Chương 34: Vào kinh


Đọc truyện Huyện Lệnh Rất Bận! – Chương 34: Vào kinh

Thiên lao hoàng cung — ——

Sở Yên bị giam ở tầng thấp nhất của thiên lao, bắp đùi chìm ngập trong nước dơ, mùi hôi thối đáng ghét cứ bay tới phả vào người khiến đầu Sở Yên có chút choáng váng. Tay chân đều bị xích sắt khóa ở trên vách tường, hai chân bị cột vào hai mươi mấy quả cầu sắt. Trên người vẫn là hắc y, phòng giam thật cao, phòng bị nghiêm ngặt. Mình căn bản cũng không có biện pháp chạy đi, cũng may mắn là, miếng vải đen trên mặt nàng vẫn còn…..

Một tên nha dịch trông coi nhỏ giọng nói với một tên nha dịch khác “Này, nàng chính là hung thủ hôm qua tại Dưỡng tâm uyển sát hại Thục quốc đại vương tử đó, nữ nhân này thật không bình thường a, đều bị ngâm dưới nước một ngày một đêm, còn không được ăn gì, vậy mà vẫn còn tinh thần. Thật lợi hại!”

“Ngươi khoan hãy nói, nàng thật sự không phải nữ tử bình thường đâu, nàng chính là nữ phi tặc Kim Yến Tử tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiên có khả năng đó.” một tên nha dịch khác mở miệng nói.

“Cái gì? Nàng chính là người trong truyền thuyết khinh công rất giỏi, đệ nhất thiên hạ thần thâu Kim Yến Tử!”

“Xuỵt, chớ lớn tiếng như vậy.”

“Nhưng mà, kia Kim Yến Tử không phải không ai bắt được sao, như thế nào mà….”

“Cái này ta cũng không biết được, ngươi quản chuyện nàng sao lại bị bắt làm gì, dù gì thì cũng bị bắt rồi, chỉ có thể trách vận khí nàng không tốt thôi.”

“Thật ra thì, nói tới nữ phi tặc Kim Yến Tử này, ta ngược lại là rất bội phục nàng. Nghe nói nàng trộm châu báu là dùng để cứu tế dân chúng nghèo khổ, cũng coi là một hiệp đạo, bây giờ bị nhốt ở chỗ này, nói thật, ta thật là có điểm không đành lòng.”

“Này, đây cũng không phải là người ngươi có thể đồng cảm nha, nàng chính là trọng phạm triều đình, phải giao cho Thục quốc quân chủ xử trí. Ngươi nếu là thoáng động lòng nhân từ cẩn thận kẻo bị kéo xuống nước đó.”

“Ta cũng chỉ là nói một chút mà thôi….”

“Các ngươi đang làm gì!!” Thị vệ Cao Thăng đi tới, nhìn thấy hai tên nha dịch châu đầu ghé tai cả giận nói.

Nhất thời hai tên nha dịch đứng thẳng tắp “Dạ!”

“Thân là nha dịch thiên lao triều đình, lại xì xào bàn tán, chểnh mảng nhiệm vụ.”

“Dạ, thuộc hạ sai rồi, lần sau cũng không dám nữa.” hai tên nha dịch ủy khuất nói “Thuộc hạ cũng chỉ là tò mò Kim Yến Tử trong truyền thuyết, cho nên liền thảo luận đôi câu thôi.”

“Hừ ~ lần sau lại để cho ta bắt, liền lấy roi trừng phạt các ngươi.”

“Không dám, không dám!” hai tên nha dịch sợ hãi liền vội vàng lắc đầu.

Cao Thăng thấy hai người biết điều, mở miệng nói “Các ngươi đem nữ phi tặc kia mang đến đây.”

“A!” Hai người có chút khó xử. “Đội trưởng đây chính là Kim Yến Tử đấy, vạn nhất đem còng tay chân cởi ra, không cẩn thận để cho nàng dùng khinh công chạy trốn…”


“Đừng lo lắng, Sở Tướng quân đã phong bế kinh mạch của nàng, nàng sẽ không dùng khinh công được đâu.”

Hai người nghe Cao Thăng nói như vậy cũng yên lòng, rất nhanh liền đem Sở Yên tới, vì để ngừa vạn nhất nên không tháo cầu sắt trên chân nàng ra.

Sở Yên kéo hai quả cầu sắt đi tới.

“Ngươi chính là Kim Yến Tử?”

Sở Yên không mở miệng trả lời, chẳng qua là ánh mắt lạnh lùng cao ngạo kia đâm vào lòng tự ái của Cao Thăng.

“Rất tốt, rất cao ngạo có phải hay không, chờ một chút xem ngươi còn ngạo mạn được hay không, người đâu, mau đem nữ phi tặc Kim Yến Tử tiếng tăm lừng lẫy nhấc lên.”

Sở Yên bị trói trên thập tự giá, tay bị trói ở đầu thập tự giá.

“Kim Yến Tử tiếng tăm lừng lẫy ghé thăm “Thiên lao” của chúng ta, chúng ta hẳn cũng phải đối đãi tốt một chút, đầu tiên dùng roi phục vụ ~ “

Ba ~

Một cái trường tiên đặc chế đánh vào trên người Sở Yên trong nháy mắt y phục bị phá rách, hiện lên một vết thương.

Tiếp theo mấy tiếng ba ba ba, mỗi một lần roi rơi xuống cũng rạch ra một chỗ rách đỏ tươi.

Sở Yên chau mày, không nói lời nào.

Cao Thăng nhìn Sở Yên không nói lời nào, lửa giận trong lòng sâu hơn “Xem ra Kim Yến Tử không hài lòng chúng ta “Chiêu đãi” a, một câu bày tỏ cũng không có, tới a ~ cho Kim Yến Tử chúng ta thêm chút nguyên liệu đi.”

Roi được nhúng qua nước hạt tiêu quất vào nàng.

Tê ~~~~~

Trên vết thương cảm giác đau đau rát truyền tới, dần dần trên trán Sở Yên tràn đầy mồ hôi, cắn chặc môi dưới, người khẽ run. Như một chiến sĩ thề không ngã kiên quyết không phát ra một tiếng.

Cao Thăng nhàn nhã ngồi ở trên ghế dài, giống như xem cuộc vui vậy nhìn Kim Yến Tử một mực ẩn nhẫn Khóe miệng cười gian, rất có cốt khí nha, như vậy cũng chịu được, ta cũng không tin ngươi sẽ không mở miệng cầu ta.

Nha dịch ở một bên có chút không nhìn nổi, nha dịch mới mở miệng tiến lên một bước nói “Đội trưởng, có thể ngừng một chút có muốn hay không, cứ đánh như vậy ta sợ sẽ xảy ra chuyện, huống chi nàng là trọng phạm triều đình phải giao cho Thục quốc đích, vạn nhất…..”


“Cần ngươi lắm mồm sao, ta tự có chừng mực.” Cao Thăng giận nói. Hắn dĩ nhiên biết Kim Yến Tử là phạm nhân trọng yếu thế nào, nếu như giết chết ở trong phòng giam, vậy thì mình cũng không chịu trách nhiệm nỗi. Bất quá Kim Yến Tử khắp nơi cùng quan viên đối nghịch, trong triều hơn phân nửa đại thần quan viên cũng hận nàng tận xương, lúc mới vừa vào phòng giam, liền có mấy quan viên muốn mình “Cực kỳ chiêu đãi” nàng đấy.

Hình bộ đại thần Bàng Liệu vừa bãi triều liền không kịp chờ đợi muốn đến thiên lao ngay lập tức, còn chưa lộ diện, đầu tiên đã nghe thấy mấy tiếng tiếng vỗ tay “Ba ba ba ~ “

Bọn nha dịch thấy người rối rít quỳ xuống đất “Tham kiến Bàng đại nhân ~ “

Cao Thăng chân chó đi tới trước mặt Bàng Liệu “Bàng đại nhân ~ “

“A a, đừng ngừng lại, cứ tiếp tục đi. Lão phu chẳng qua là tới xem náo nhiệt một chút mà thôi, việc các ngươi cần làm thì cứ làm, không cần để ý tới ta.” Bàng Liệu vuốt vuốt râu nói.

Lúc này ngồi ở trên ghế dài không phải Cao Thăng mà là Bàng Liệu, nhìn Kim Yến Tử bị roi đánh, trong lòng Bàng Liệu cao hứng biết bao. Đáng chết Kim Yến Tử năm đó “Chiếu cố” nhà mình ba lần, đem toàn bộ bảo vật mình cất giữ nhiều năm đều trộm đi, hắn làm sao có thể không hận nàng, hôm nay thật vất vả có cơ hội này, sao sẽ bỏ qua cho “Nhìn xem, nhìn xem, Kim Yến Tử không hổ là Kim Yến Tử a, không chỉ có khinh công rất giỏi, ngay cả bản lãnh chịu đòn cũng cao hơn người thường, nửa ngày cũng không kêu một tiếng a.”

Nghe được cấp trên lớn nhất của mình nói như vậy, nha dịch càng thêm ra sức đánh Sở Yên.

Lúc này Sở Yên bị roi quất thương tích đầy mình, y phục trên người đã cực kỳ rách rưới, máu thịt mơ hồ, trên người không có nơi nào là lành lặn.

Nhìn một hồi, Bàng Liệu cảm thấy quá mức nhàm chán không có ý nghĩa, đứng ở bên người Sở Yên.

Nhìn Kim Yến Tử đánh chỉ còn lại nửa cái mạng, Bàng Liệu thật hưng phấn.

Ánh mắt Sở Yên nửa mở, không thể mở hẳn, một chút khí lực cũng không có, nếu như không phải tay đang bị trói, sợ rằng đã sớm té xuống đất.

Bàng Liệu nắm cằm Sở Yên “Như thế nào, mùi vị “Đãi ngộ” như thế nào?”

Sở Yên lạnh nhạt hất Bàng Liệu ra.

“Không hổ là Kim Yến Tử danh tiếng lẫy lừng, đã bị đánh thành như vậy, còn một bộ dáng vẻ cao cao tại thượng, không phải không ai có thể bắt được ngươi sao? Thế nào mà bất cẩn để người khác bắt như vậy…”

Sở Yên không muốn nhìn thấy mặt mũi đáng ghét của tên Bàng Liệu kia, quay đầu lại, lại bị Bàng Liệu cưỡng ép xoay lại nhìn thẳng vào mắt hắn “Cũng đã là tù nhân rồi, còn mang miếng vải đen này làm gì, nên để cho thế nhân nhìn một chút dung mạo Kim Yến Tử nghĩa hiệp là như thế nào, sau này thế nhân sẽ nhớ mãi, nếu như dáng dấp hợp khẩu vị bổn đại nhân, trước khi chết bổn đại nhân có lẽ sẽ thỏa mãn ngươi một lần.”

Ánh mắt Sở Yên đang hí đột ngột mở hẳn ra, con ngươi run lên.

Một màn này không tránh được ánh mắt Bàng Liệu, đắc ý nói “Ta còn tưởng rằng Kim Yến Tử không sợ trời không sợ đất, không ngờ cũng có chuyện làm ngươi sợ hãi.”

Nói xong, đem miếng vải đen trên mặt Sở Yên kéo xuống.


Mái tóc dài rối tung che hơn nửa dung mạo Sở Yên. Bàng liệu lần nữa nắm cẳm của nàng ép buộc Sở Yên ngẩng đầu lên.

Một tấm dung nhan chiếu vào trước mắt Bàng Liệu, hắn sợ hãi lập tức thu hồi tay mình, rất sợ lây bệnh, trong mắt lộ vẻ chán ghét “Đáng chết, không nghĩ tới dáng dấp ngươi xấu như vậy, khó trách phải dùng miếng vải đen che, cái dáng vẻ như quỷ này còn không hù chết người sao.”

Mọi người tò mò nhìn lại…

Khóe miệng Sở Yên hiện lên một tia cười lạnh, nàng đã sớm thấy rõ mặt mũi thế nhân, người khác nói như thế nào nàng không quan tâm, nàng chỉ để lý tưởng của bản thân thôi.

Bàng Liệu liếc Sở Yên một cái cảm giác chán ghét lại lần nữa lên cao “Mau dẫn đi, mau dẫn đi. Càng xem càng cảm thấy mất khẩu vị, cơm ngày hôm trước ăn cũng muốn ói hết ra.”

Sở Yên bị người lôi đi.

Trấn Thái Bình — —–

Giang Liên Nhi bưng tới một đĩa thịt bò xào cà rốt.

Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt đem cà rốt gắp ra ngoài chỉ chọn thịt mà ăn, lắc đầu một cái.

“Đại tiểu thư, kén ăn không phải là một thói quen tốt, ăn nhiều rau cải một chút sẽ tốt cho cơ thể.” Nói xong, gắp một đống cà rốt bỏ vào trong chén Mộ Dung Hi Nguyệt.

Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn cà rốt mà mình ghét nhất trong chén, cũng không có lập tức gắp ra ngoài, mà là bỉu môi, rất không tình nguyện nuốt vào.

Hách Liên Minh Kính buồn cười nhìn Đại tiểu thư ăn cà rốt mà giống như đang ăn độc dược vậy.

“Đại, đại nhân!! Đại nhân, đại nhân!!!” Sư gia Liễu Mộng Sinh giơ tờ giấy trong tay, vội vội vàng vàng chạy tới. Chạy quá nhanh, đụng phải cái bàn làm cho Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt sợ hết hồn.

“Ta nói sư gia, bây giờ là thời gian ăn cơm, ngươi chạy gấp như vậy làm gì? Thiếu chút nữa làm đỗ hết đồ ăn rồi.”

“Đại nhân, mau nhìn, đây là, là cáo thị hôm nay, Kim Yến Tử bị bắt rồi!!” Liễu Mộng Sinh giơ cáo thị giơ trong tay lên.

Hách Liên Minh Kính vừa nghe, để đũa xuống, đoạt lấy tờ giấy trong tay Liễu Mộng Sinh. Sau khi xem xong phản ứng đầu tiên chính là nàng muốn vào kinh, nàng không tin Sở Yên lại giết người “Ta muốn vào kinh!”

“Ngươi muốn làm gì?”

“Ta không tin nàng biết giết người, nàng nhất định là bị oan uổng, ta không thể để cho nàng chết như vậy được!” sắc mặt Hách Liên Minh Kính có chút tái nhợt.

“Nhưng mà trên đây chẳng phải viết rõ ràng rồi sao, nàng là bị bắt tại chỗ. Nhân chứng vật chứng đều ở đây!” Mộ Dung Hi Nguyệt nói.

“Lấy hiểu biết của ta về nàng, nàng không thể nào giết người.” Hách Liên Minh Kính có chút nóng nảy nói “Cái này nhất định đã xảy ra chuyện không may rồi.”

“Ngươi đối với nàng hiểu bao nhiêu? Bất quá ngươi mới thấy nàng mấy lần mà thôi. Phi tặc trong lúc ăn trộm bị người phát hiện thì ra tay giết người cũng là bình thường.” Mộ Dung Hi Nguyệt đối với bộ dáng gấp gáp này của Hách Liên Minh Kính trong lòng có chút không thoải mái.


“Không biết, có lẽ người khác sẽ, còn nàng nhất định không! Nàng sẽ không giết người, ngươi đã từng nghe qua nàng giết người trong lúc ăn trộm chưa?” Từ lần trước trên nóc nhà nói chuyện phiếm, nàng cũng biết cách làm người của Sở Yên, nàng không thể nào giết người được.

“Nàng làm sao không giết người, lần trước ở trên nóc nhà nàng giao thủ với ta, liền muốn đưa ta vào chỗ chết đấy.” Mộ Dung bất mãn nói.

“Đó là bởi vì… Dù sao ta không tin nàng giết người, ta muốn vào kinh! Ta muốn gặp nàng hỏi rõ mọi việc.”

“Ngươi — — “

“Đại nhân, ngài nếu có vào kinh cũng sẽ không gặp được nàng.” Liễu Mộng Sinh nói.

“Tại sao?”

“Nàng bây giờ là trọng phạm triều đình, bị giam ở trên thiên lao, ngài không có ý chỉ của hoàng thượng là không gặp được nàng đâu. Huống chi không phải Hoàng thượng triệu kiến, đại nhân, lấy quan cấp của ngài ra chắc chắn không thể gặp hoàng thượng.”

“Vậy ta đi cáo ngự trạng là có thể thấy Hoàng thượng đi.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt ba người trắng bệch.

“Đại nhân! Vạn vạn không thể.”

“Công tử! Không thể!”

“Không cho phép ngươi làm chuyện điên rồ!”

Chẳng lẽ hắn là quên, cáo ngự trạng là phải ba quỳ chín khấu từ cửa thành kinh đô đến cửa hoàng cung, tiếp theo còn phải quỳ bàn chông nữa?

Ba người bọn họ làm gì mà phản ứng lớn như vậy? Hách Liên Minh Kính không biết quy củ này không hiểu vì sao ba người kia lại phản ứng lớn như vậy.

Vì một cái nữ phi tặc mới gặp mấy lần làm sao có thể đi cáo ngự trạng được! Mộ Dung Hi Nguyệt càng nghĩ trong lòng càng buồn bã, lo lắng Hách Liên Minh Kính thật sự sẽ làm chuyện điên rồ, liền vội vàng nói “Ngươi muốn gặp hoàng thượng phải không, ta có biện pháp, dù sao cũng không cho phép ngươi đi cáo ngự trạng!”

“Đúng đúng, Quận chúa muốn gặp Hoàng thượng rất dễ dàng, đại nhân ngài muôn ngàn lần không thể đi ngự trạng a!” Liễu Mộng Sinh nói, ở một bên Giang Liên Nhi liền vội vàng gật đầu.

“Tốt lắm, ta không đi cáo ngự trạng, Liên Nhi ngươi mau đi thu thập hành lý, đến khi Thục quốc quốc vương đến kinh đô sẽ không còn cơ hội. Chúng ta phải nhanh đi kinh đô thôi.”

“Nhưng mà công tử, ngồi xe ngựa nhanh nhất cũng phải nửa tháng.”

“Chúng ta có thể đi đường thủy, sau đó sẽ đổi sang đường bộ, như vậy không tới bảy ngày sẽ tới nơi.” Mộ Dung Hi Nguyệt nói.

“Được, cứ làm như vậy.”

Vì tăng thêm tốc độ, Hách Liên Minh Kính để Liên Nhi ở lại trấn Thái Bình, Liễu Mộng Sinh phụ trách mọi chuyện trong nha môn, Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt hai người lên một chiếc thuyền đi đến kinh đô. +


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.