Đọc truyện Huyện Lệnh Rất Bận! – Chương 28: Ba người không ngủ
“???” Trên đỉnh đầu mọi người đều là dấu hỏi, không hiểu ý Hách Liên Minh Kính nói là gì?
“Ngươi đang nói lời ngu ngốc gì thế, đang yên đang lành, sao trời lại sập xuống?” Mộ Dung Hi Nguyệt cho là Hách Liên Minh Kính lại đang tự kỷ, lắc lắc Hách Liên Minh Kính dùng giọng điệu Đại tiểu thư hỏi “Cái nữ phi tặc đó rốt cuộc là nói cái gì với ngươi vậy —— “
“Nàng nói nàng muốn ta hứa hôn với nàng ~” Hách Liên Minh Kính cứng ngắt nói.
RẦM — —–
Những lời này như một cây đại thiết chùy mạnh mẽ đánh vào tim Mộ Dung Hi Nguyệt, biểu tình Mộ Dung Hi Nguyệt cứng ngắc, con ngươi không ngừng phóng đại, ngay cả tay Hách Liên Minh Kính đang níu cũng vô lực buông xuống.
Nàng nghe được cái gì? Hứa hôn? Ai hứa hôn? Nữ phi tặc hứa hôn với Hách Liên Minh Kính.
Những người khác sau khi nghe xong hoàn toàn hóa đá ~. Trời thật sự muốn sập tới nơi rồi.
Đêm nay, bởi vì một câu nói của nữ phi tặc Kim Yến Tử mà khiến cho tất cả người trong nha môn trấn Thái Bình hoảng loạn.
Mà người đang phiền muộn nhất phải kể tới dĩ nhiên là ba người Hách Liên Minh Kính, Mộ Dung Hi Nguyệt và Giang Liên Nhi.
Phòng Hách Liên Minh Kính — —
Tại sao có thể như vậy, tại sao nàng lại muốn hứa hôn với ta chứ? Hách Liên Minh Kính nằm ở trên giường trăm mối không lời giải, tại sao nữ phi tặc lại đòi cái yêu cầu như vậy. Ta là người nữ a, nàng sao lại thích chứ, sao có thể….
A, đúng rồi. Lần sau gặp được nàng, ta nhất định phải nói rõ ràng với nàng, như vậy nàng sẽ không…. Không đúng a, nếu nói thân phận nữ tử ra chắc chắn tai họa sẽ ập lên đầu. Bên tai vọng về câu nói hay dùng trong phim truyền hình “Tội khi quân, giết cả nhà, tru di cửu tộc”.
Chíu chíu ——
Hách Liên Minh Kính suy nghĩ một chút cả người liền không ngừng run rẩy.
Nhưng nếu không nói, chẳng lẽ phải thực hiện lời hứa cùng nữ phi tặc kết hôn, đến lúc đó gia nhập bang phái của nàng.
Trời ạ, rốt cuộc nàng coi trọng ta điểm nào? Ta sẽ thay đổi hết.
Chẳng lẽ nhìn trúng tướng mạo của ta? Nghĩ tới khả năng này, Hách Liên Minh Kính liền vội vàng đứng lên, cầm gương đồng trên bàn trang điểm, cẩn thận nhìn một chút, đúng là rất đẹp, rất tuấn tú, ai!!! Lần đầu tiên mình nhìn thấy dung mạo này cũng có chút không tin vào mắt mình.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nhìn mình trong gương, trong đầu hiện ra hình dáng của nữ phi tặc, nếu tháo miếng vải đen kia xuống không biết dung nhan thế nào?
Nhìn mình trong gương, lập tức biến thành nữ phi tặc….
Ách, ta bị gì vậy, sao bây giờ lại có tâm tình nghĩ đến chuyện đó? Hách Liên Minh Kính hoàn hồn.
Nhớ lại chuyện khiến mình phiền lòng, ai, làm sao đây, làm sao đây? Ban đầu còn tưởng mình chắc chắn sẽ thắng, không ngờ mình lại thua, thua thì thua đi, nhưng mà ván cược lần này thật sự là…..
Phòng Mộ Dung Hi Nguyệt — —
Mộ Dung Hi Nguyệt ngồi một mình ở đầu giường, nhìn ánh trăng sáng trong ngoài cửa sổ, không nói gì, xuất thần, ánh mắt tịch mịch kia như cánh hoa tàn lụi.
Nàng nói nàng muốn cùng ta hứa hôn….
Bên tai cứ văng vẳng câu nói kia của Hách Liên Minh Kính, lòng mình càng lúc càng luống cuống.
Hồi tưởng lại tình cảnh gặp nữ phi tặc Kim Yến Tử.
Như chim yến nhẹ nhàng đứng ở trên nóc nhà, dễ dàng né tránh trường tiên của mình, ám khí kia —– tốc độ cùng lực đạo của phi đao mém nữa là làm mình bị thương rồi.
Khinh công cực kỳ siêu hạng, lúc Hách Liên Minh Kính té từ trên nóc nhà xuống, nàng nhanh hơn mình một bước bắt được Hách Liên Minh Kính. Nhớ lại hình ảnh nàng và Hách Liên Minh Kính ôm nhau trên không trung rồi đáp xuống đất, lòng Mộ Dung Hi Nguyệt có chút khó chịu.
Còn cố tình chặt đứt sợi dây nhân duyên của mình với Hách Liên Minh Kính nữa…..dây nhân duyên, dây nhân duyên.
Trong đầu suy nghĩ lúc ấy nàng cùng Hách Liên Minh Kính ở trên nóc nhà thắt dây, mặc dù là cử chỉ vô tình nhưng trong lòng mình tràn đầy ngọt ngào.
Cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, phía trên vẫn còn nửa sợi thắt nơ hình con bướm.
Nửa sợi dây? Đúng vậy, chỉ còn lại nửa sợi, dây nhân duyên đã đứt, dây nhân duyên của nàng và Hách Liên đã đứt…
Nghĩ tới đây, lòng không khỏi thắt lại. Nơi ngực trái truyền tới cảm giác đau đớn, kích thích não, loại đau đớn này khiến cho Mộ Dung Hi Nguyệt thấy rõ một sự thật, là sự thật mà trước giờ mình vẫn nghi hoặc không dám đối mặt. Nàng thật sự thích Hách Liên Minh Kính. Đây là tình huống không có chuẩn bị, cũng không hề được báo trước.
Nhưng mà người nàng thích lại muốn hứa hôn với người khác, bởi vì đây là một phần của ván cược.
Nếu như, nếu như lúc ấy mình không kích động, có lẽ cũng sẽ không để cho nữ phi tặc được như ý, và Hách Liên cũng sẽ không thua. Có thể sự thật bởi vì mình thua… bởi vì mình mà ván cược này mới thua..
Giờ phút này Mộ Dung Hi Nguyệt vô cùng hối hận, thậm chí có chút chán ghét bản thân. Ngã vào đầu giường, nàng không cam lòng, nàng không cam lòng, còn chưa có bắt đầu, mà mình ở nơi này đã thua. Đại tiểu thư cao ngạo, khóc…
Phòng Giang Liên Nhi — —–
Giang Liên Nhi sau khi nghe công tử nhà nàng nói kết quả của ván cược, vì chuyện này của Hách Liên Minh Kính mà nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.
Nàng cũng biết, lấy tính cách công tử tổng hội ra chút phiền toái, nhưng không nghĩ lần này lại gây phiền toái, lại là một cái phiền toái lớn.
Làm thế nào a ~
“Bảo vật” bị nữ phi tặc trộm đi, công tử nhà nàng thua, chẳng lẽ thật sự công tử phải cùng nữ phi tặc hứa hôn sau đó thành thân?
Không được không được, tuyệt đối không được, công tử nhà nàng, dù có nữ phẫn nam trang đi nữa thì thủy chung vẫn là nữ tử. Sao có thể cưới nữ tử được, như vậy sớm muộn thân phận sẽ bị phát hiện, đến lúc đó trảm cả nhà a! Huống chi nữ nhân kia còn là một nữ phi tặc, một phi tặc mà triều đình rất muốn bắt. Dầu gì công tử nhà nàng cũng là một mệnh quan nha, dù chỉ là một quan cửu phẩm tép riu. Một người là trộm một người là quan, làm sao có thể, làm sao có thể…. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, vinh quang trăm năm của Hách Liên gia liền bị hủy trong chốc lát a. Hơn nữa nếu vậy thì làm sao nàng dám đối mặt với hai vị lão gia phu nhân.
Hay là mình khuyên công tử đừng thực hiện giao ước, đúng, hủy giao ước đi, như vậy tốt hơn, dù sao cũng không nên đánh cuộc với phi tặc.
Nhưng mà, phu nhân thường nói lấy thành thật làm gốc, coi như đối phương là nữ phi tặc cũng không thể bởi vì điều này mà làm trái lời thề của mình, đây là điều cơ bản nhất để làm người, không thể quên được. Huống chi nếu như hủy giao ước, nếu truyền ra ngoài đối với danh tiếng của công tử và Hách Liên gia cũng không tốt.
A a a a a, dáng dấp quá “Yêu nghiệt” cũng không phải là chuyện tốt, coi như là nữ tử chiêu phong dẫn điệp cũng được đi nhưng sao mà coi như là nam tử thu hút nữ tử được. Công tử nhà nàng cũng không cần được đối xử như vậy.
Bất quá bây giờ chuyện này rốt cuộc nên giải quyết như thế nào?
Vấn đề này đối với mình mà nói quả thực quá mức sâu xa. Vì vậy Giang Liên Nhi quyết định dùng phương pháp của mình để giải quyết.
Từ trên giường ngồi dậy, hướng phía đông, quỳ xuống đất, hai tay chấp ở trước ngực, thành tâm cầu nguyện “Lão gia, phu nhân, Liên Nhi thật xin lỗi lão gia và phu nhân vì đã làm trái lời của hai ngài, khiến tiểu thư rơi vào tình cảnh khó xử. Cho nên Liên Nhi ở chỗ này cầu lão gia và phu nhân phù hộ cho tiểu thư của chúng ta sớm ngày thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, mọi chuyện đều được giải quyết tốt đẹp ~ “
Giang Liên Nhi cứ như vậy quỳ xuống đất, vì Hách Liên Minh Kính cầu phúc.
Hách Liên Minh Kính, Mộ Dung Hi Nguyệt, Giang Liên Nhi bởi vì câu nói kia của nữ phi tặc trằn trọc trở mình, cả đêm khó ngủ.
Tối nay, người ngủ ngon nhất hẳn là nữ phi tặc Sở Yên đi.
Sở Yên nằm ở trên cây to nào đó nhìn trăng sáng trên trời, lúc này sợ rằng Hách Liên Minh Kính còn không ngủ được đi. Suy nghĩ một chút biểu tình lúc ấy của Hách Liên Minh Kính tâm tình liền phá lệ tốt. Thật lâu không có tâm tình dễ chịu như vậy…..
Ngày thứ hai — —–
Mới hừng sáng nha môn Trấn Thái Bình đều đang nghị luận chuyện của đại nhân nhà bọn họ với nữ phi tặc.
“Lấy kinh nghiệm nhiều năm của ta thì ta cảm thấy nữ phi tặc tám phần sớm nhìn trúng đại nhân chúng ta, cho nên mới cùng đại nhân giao ước như vậy.” Tiểu Đường một bộ dáng người từng trải nói.
Lý bộ đầu đánh một chưởng ngay ót của tiểu Đường “Tên tiểu tử này, đến nay vợ còn chưa có vậy mà dám ở nơi này nói khoác mà không biết ngượng.”
Tiểu Đường ăn đau che cái ót lại, bỉu môi, không dám nói nhiều.
“Ta cảm thấy tiểu Đường nói có đạo lý a, các ngươi nhìn một chút đại nhân nhà chúng ta, tuấn tú lịch sự, tướng mạo đường đường, Bắc quốc có bao nhiêu người có thể đọ nhan sắc với đại nhân, hơn nữa than cao tám thước, nữ tử nào mà không động lòng.” Sư gia Liễu Mộng Sinh vuốt vuốt chòm râu. “Nói không chừng, Kim Yến Tử đã sớm động lòng.”
Những nha dịch khác rối rít gật đầu, đồng ý với giải thích của sư gia.
“Ai, bất quá các ngươi nói coi, dáng dấp Kim Yến Tử ra sao? Đẹp hay xấu?”
“Không biết, mỗi lần xuất hiện lúc nào cũng che vải đen, không ai biết dung mạo của nàng ra sao.”
“Lấy miếng vải đen che cho thấy dáng dấp không phải thật đẹp, chỉ sợ rước lấy phiền toái không cần thiết chính là dáng dấp quá xấu xí, khiến người ta sợ hãi.” Đại Bảo hiếm thấy nói ra những lời có lý như vậy.
Tiểu Đường mặt đầy khinh bỉ nói nói “Phi, Kim Yến Tử dùng miếng vải đen không phải là bởi vì điều này. Nàng là nữ phi tặc mà, nếu không có miếng vải đen che mặt lại, chẳng lẽ để cho người khác thấy tướng mạo của nàng như vậy rất dễ bị truy nã.”
Có đạo lý, mọi người tiếp tục gật đầu.
“Các ngươi nói xem, đại nhân sẽ thực hiện giao ước sao?”
“Nếu như Kim Yến Tử đẹp như lời đồn, như vậy không chừng đại nhân sẽ….”
“Hừ, đại nhân mới không phải cái loại người trông mặt mà bắt hình dong đâu, ta cảm thấy đại nhân sẽ không thực hiện giao ước, dầu gì đại nhân chúng ta cũng là một mệnh quan a, muốn một mệnh quan cưới một phi tặc, điều này là không thể.”
“Chưa chắc, đại nhân là người trọng tình trọng nghĩa, chuyện đã đáp ứng nhất định sẽ thực hiện, chỉ sợ….. Đại tiểu thư?…”
“Ách, Đại tiểu thư!” Mọi người thấy Đại tiểu thư không biết đã đứng ở nơi đó bao lâu.
Mộ Dung Hi Nguyệt từ trong phòng đi ra, vào phòng khách, vốn là một đêm không ngủ, sắc mặt không tốt lắm. Nghe người trong nha môn đưa ra lời phỏng đoán, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.