Đọc truyện Huyền Huyễn: Đông Minh Truyện – Chương 57: Bốn ngàn năm trước bí văn
Khương Ly khoanh chân ngồi trên lâu thuyền, trước mặt bày một chút chiến lợi phẩm, đều từ gần đây tiêu diệt Kiếp quân trên thân lấy được.
Trong đó rải rác mấy cái Kiếp tộc vũ khí, cũng có nhân tộc võ khí đan dược bí tịch, nhưng đều là tam chuyển trở xuống đồ vật để hắn không lọt nổi mắt.
Bỏ qua một bên lộn xộn đồ vật, hắn tầm mắt chú ý đến tấm da dê có khắc một môn Kiếp Tộc Bí Thuật – Pháp Thiên Tượng Địa.
Môn bí thuật này là thượng cổ Kiếp tộc đại năng mô phỏng nhân tộc, Bản Mệnh Chân Thân mà sáng tạo ra, tinh diệu vô cùng.
Bí thuật chia làm ba tầng, tầng thứ nhất có thể hóa thân mười trượng, tầng thứ hai có thể hóa thân ba mươi trượng, mà tầng thứ ba thậm chí có thể hóa thành trăm trượng người khổng lồ. Theo thân hình biến hóa lớn, lực phòng ngự lực công kích cũng theo đó tăng mạnh hơn rất nhiều.
Tựa hồ như Lục Tôn biến hóa thành ba mươi trượng quái vật, uy mãnh vô song, nếu đổi lại bình thường Nhất Phẩm Chân Nhân chưa hẳn đã chống đỡ được.
Khương Ly hiện tại chưa thành Chân Nhân, nếu tu luyện thành công môn này bí thuật, chẳng khác gì tu ra Bản Mệnh Chân Thân cả, cũng coi như có thêm chút phòng thân thủ đoạn.
Hắn hiện tại tu vi giảm sút, một số Chân Nhân cấp võ kỹ vì không có chân lực mà không thể sử dụng. Phàm nhân võ kỹ thì quá là yếu ớt chả tạo nên tác dụng, đủ để cùng Chân Nhân đối kháng chiêu số rất ít, vẻn vẹn Nhất Tụ Ma Giao, Thương Mang Thập Nhị Kiếm thức thứ nhất, Trừu hồn thần thông. Bình thường cùng Chân Nhân tranh đấu, hắn chủ yếu sử dụng bảo vật để thủ thắng, có chút thắng mà không võ.
Có điều hắn lại chả để ý nhiều đến thế, tâm tu chú ý đến tiếp theo bảo vật.
Lớn nhất chiến lợi phẩm, là trước mặt miếng kia màu trắng xương cốt.
Miếng xương cốt bên trên khắc chìm phức tạp đồ án, mặc dù không biết có diệu dùng gì, nhưng bên trong tản ra nhàn nhạt cổ lão khí tức, khiến hắn cảm thấy rợn tóc gáy.
Vừa nãy Lực Tôn trước khi chết cố gắng kích phát miếng xương này, hiển nhiên đây là át chủ bài của gã. May mắn Khương Ly nhanh tay chém giết, đợi miếng xương này hoàn toàn kích phát, nói không chừng kẻ phải chết là hắn.
Kiểm tra đôi chút, chưa phát hiện ra bất kỳ diệu dụng, Khương Ly thu hồi đám đồ vật vào túi, xếp bằng phục dụng đan dược chữa thương. Hôm nay trận chiến mặc dù hắn không bị trọng thương nhưng cũng hao tổn rất lớn. Đầu tiên chém ra Càn Khôn Duy Ngã Kiếm tổn thương Kiếp Tộc Ảnh tôn, tiêu hao một nửa tinh huyết, tiếp theo cùng Lực Tôn kịch chiến, bên ngoài nhìn nhẹ nhàng nhưng vẫn để hắn nội thương, cần dành thời gian tĩnh dưỡng.
Vì vậy, quãng thời gian tiếp theo, hắn lại không tham gia truy kích Kiếp quân mà đường hoàng tại lâu thuyền chữa trị.
Không chỉ hắn, hữu quân mấy vị Chân Nhân cũng người mang thương thế, người duy nhất vẫn hoàn hảo vô hại chính là Việt Quốc quốc quân. Cũng đúng thôi, lấy Trần Hưng Đạo Chuẩn Vương thực lực, đi đối kháng với một đám Nhất, Nhị tinh Kiếp tôn, còn để bị thương mới là ngu ngốc.
Sau khi quét sạch Kiếp tộc dư nghiệt, hơn mười vạn quân được lệnh tạm trú tại Lăng Vân thành đợi chỉ thị, chưa vội tiến công.
Cho đến ba ngày sau, từ hai phương hướng bầu trời bỗng nhiên bắn lên hai đạo pháo hoa sáng rực rỡ.
Khương Ly Tứ Minh lệnh cũng lấp lánh tin tức, trung quân cùng tả quân đều đã dẹp yên hai hướng chướng ngại vật, đang chuẩn bị tiến công Trường Lưu thành.
Sáng sớm hôm nay, hơn mười vạn đại quân được lệnh triệu tập, lên lâu thuyền, thẳng hướng quận thành, một trận định càn khôn.
Khương Ly không đi theo mà nhận được tin tức tại đoạn trường sơn mạch tụ tập, mặc dù chẳng hiểu rõ nguyên nhân, nhưng hắn chưa lắm lời, ngay trong sáng, hóa thành một đoàn lưu quang hướng Đoạn Trường Sơn biên giới mà đi.
Túng Địa Kim Quang không ngừng nghĩ sử dụng, vì vậy mặt dù đường xá xa xôi, buổi trưa ngày thứ hai hắn đã đuổi tới Phi Lao quan phía trước.
Mà Tứ Minh Điện điện chủ Lý Công Minh, Tứ Minh Phân điện tám vị chấp sự bao quát Thương Tùng, Bàn Phương đều có mặt, tựa hồ đang chờ đợi hắn.
Vừa thấy Khương Ly lấp lóe bóng hình, đã nhao nhao chào hỏi:
“Đông Minh đạo hữu!”
“Khương đại nhân”
“Đông Minh Hộ Pháp”
Khương Ly dừng ở trên mặt đất, chắp tay hướng đám người đáp lễ nói:
“Kính chào chư vị”
Nói xong đi qua đứng bên cạnh Bàn Phương, Thương Tùng bên cạnh, dù sau trong đám Chấp sự, hắn cùng hai người này tương đối quen thuộc.
Lời khách sáo vừa qua, Lý Công Minh thần tình trở nên nghiêm túc, mở miệng:
“Có lẽ các vị cũng đang thắc mắc, đại chiến đang gần kề, mà chúng ta lại âm thầm tại đây hội tụ”
Tất cả mọi người đều gật đầu, chăm chú lắng nghe.
Lý Công Minh cũng không thừa nước đục thả câu, giải thích:
“Đây là Chiêu Diêu Vương truyền đạt đến từ Kiêu Dương Thành nhiệm vụ. Chư vị có lẽ cũng từng nghe đến Đoạn Trường Sơn chỗ sâu ngủ say Kiếp tộc đại năng truyền ngôn rồi chứ?
Đám người gật đầu, hiển nhiên đều từng nghe qua.
“ Thực ra, truyền ngôn ấy cũng không phải vô căn cứ. Bên trong Đoạn Trường Sơn ngủ say một gã Kiếp Tộc đại năng, không phải Kiếp Vương, mà là Kiếp Đế.”
“Kiếp Đế”
“Hí” Từng tiếng hít khí lạnh vang lên, ngay cả Khương Ly cũng động dung, nhỏ nhỏ Việt quốc nơi rừng sâu núi thẳm thế mà tồn tại Kiếp Đế loại kia quái vật.
Kiêu Dương Vực là hạ cấp võ vực, mạnh nhất là Ngũ phẩm Chân Vương, Kiếp Đế hay Chân Đế đối với bọn hắn đám người quả thật xa xa không thể chạm. Một cái Kiếp Đế nếu tràn ra, đừng nói Việt quốc, toàn bộ võ vực đều phải bị diệt.
“Chuyện này phải nhắc đến bốn ngàn năm trước bí văn, Kiêu Dương Vực xuất hiện một đôi tuyệt đại song kiêu vợ chồng, chồng họ Lạc, vợ họ Âu, hai người này mới ba trăm tuổi đã tu thành Ngũ Phẩm Chân Vương, một thức long phượng hợp bích, nhật nguyệt đồng lâm uy chấn thiên hạ”
“Năm đó cũng một trận hải triều, Kiếp quân dưới sự lãnh đạo của Kiếp Đế, phá tan Kiêu Dương thành, hướng võ vực bên trong tàn phá bừa bãi. Kiêu Dương chúng võ giả liên hiệp thảo phạt, cuối cùng tại Đoạn Trường Sơn cùng Kiếp quân tử chiến”
“Mà Lạc Vương Âu Vương hai vợ chồng, cùng Kiếp Đế đối kháng, đem nó trọng thương, phong ấn tại ác trạch bên dưới, rồi theo đó biến mất hành tích”
“Suốt bốn ngàn năm qua, Kiếp tộc luôn muốn đem ngủ say Kiếp Đế thức tỉnh, nhưng bọn hắn âm mưu đều bị phá tan. Cho đến một lần này hải triều, Lý tộc Kiếp Vương rốt cuộc lọt đến Việt quốc, âm mưu bí mật. Muốn mượn đại lượng cao giai võ giả máu huyết, hiến tế để thức tỉnh Kiếp Đế”
“Hay rồi tin ấy, Chiêu Diêu Vương đích thân giáng lâm Việt quốc, triệu tập võ chúng thảo phạt, vây giết Lý Tộc Kiếp Vương tại Trường Lưu Thành, mà chúng ta nhiệm vụ là bí mật thâm nhập vào Đoạn Trường Sơn, phá hỏng Kiếp tộc tế đàn”
Nghe đến Lý Công Minh giảng giải về mấy ngàn năm trước bí văn, Khương Ly bao quát còn lại chấp sự đều nhíu mày, nghĩ mà sợ. Chẳng trách lần này Tứ Minh Điện làm việc như thế trương dương, thử nghĩ nếu để Lý tộc Kiếp Vương thành công, đem ngủ say Kiếp Đế tỉnh lại, đừng nói ở đây bọn hắn. Toàn Kiêu Dương Vực cũng phải bị diệt.
“Chư vị nên biết chúng ta công việc cỡ nào quan trọng, hiện tại, mỗi người một phương, hướng Đoạn Trường Sơn xuất phát”
Lời nói sau, hắn hơi lưỡng lự một chút bổ sung:
“Đoạn Trường Sơn ác lĩnh độc đàm nhiều vô số kể, càng có đại lượng Kiếp Tộc ẩn núp, chư vị còn là cẩn thận”
Nói đoạn, xoay người trước tiên bay vào rừng.
Còn lại tám người Chấp sự cùng Khương Ly cũng lẫn nhau chắp tay, hô bảo trọng. Bọn hắn nhiệm vụ so với cùng Kiếp quân chiến đấu, ẩn tàng bên trong nguy hiểm cao hơn nhiều.
Khương Ly hơi trầm ngâm cầm trong tay Lý Công Minh phân phát địa đồ, lặng yên đánh giá âm độc rừng núi, nhẹ nhàng nhảy lên chớp mắt đã biến thành tàn ảnh.