Đọc truyện Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn – Chương 37: Lãnh địa ánh sáng
Nhanh chóng đứng dậy, nó quay người hướng tới. Phía trước hoàn toàn là khoảng không không thấy bóng dáng, hắn tựa như biến mất lấy một dạng.
Bành bành!
Liên tục từng tiếng thanh âm va chạm mạnh vang lên. Tiếp tục phía bên ngực phải hắn liên tục thi triểu từng quyền kình mang cự lực mảnh mẻ cùng võ kỷ [Quang Chi Cách Đấu Thuật] cảm giác một tức hô hấp dường như nó gánh lấy gần 20 quả quyền kình đánh trúng không một cách có thể tránh né một dạng.
Răng rắc!
Mảnh ngực bị đánh trúng liên tục từng vết lõm hiện lên mang theo đó thanh âm gãy xương nghe rõ. Đầu Sư Vương khóe miệng thổ một ngụm huyết lớn. Ánh mắt hoàn toàn biến đỏ, cảm giác điên tiết. Thân thể nó tựa như xuống dốc không phanh lần nữa ngã tới, bề mặt tựa như bị va chạm mạnh lỏm xuống gần 2 thước hố sâu.
Nó muốn lần nữa đứng dậy chí ít cần một thời gian. Phía xa Phong Thần không nhanh chóng giết chết, hắn chỉ muốn kéo lấy toàn bộ sức lực nó rồi dùng lấy đại công pháp thu lấy huyết dịch mà thôi. Đợi nó đứng dậy hắn tiếp tục cùng một vị trí tung ra từng quyền kình liên tiếp đụng trúng lần này tựa như nhiều hơn một dạng, vị trí đánh trúng lõm vào đâu chỉ 1 thước sâu, miệng vết thương huyết dịch liên lục tiết ra chảy trên nền đất.
Chỉ thiếu một chút cự lực có thể đánh xuyên qua tim khiến nó hoàn toàn vỡ nát. Đó đâu phải mục đích của hắn. Đầu Sư Vương tựa như sức phản kháng yếu tới cực điểm, chịu lấy một vết thương gần như chí mạng đâu phải dể dàng cảm giác. Tứ chí có chút khụy xuống đứng không vững.
Tới thời điểm, Phong Thần trải ra Lãnh địa Ánh Sáng một cái dạng lĩnh vực ánh sáng mà hắn nắm giữ thời gian gần đây.
Lãnh địa Ánh Sáng!
Ánh sáng xung quanh tựa như bị đông kết một dạng, ngưng đọng lấy toàn bộ cùng đầu kia Sư Vương cững như vậy đâu thể tránh thoát. Chí ít nó đỉnh phong thực lực liền có thể. Bị bao phủ lấy bởi cái này ánh sáng có chút khác lạ, thân thể nó cảm giác tựa như bị gông cùm giữ lấy một dạng, cảm giác trên lông da như bị đè nén.
Rống rống!
Nó cảm giác được tựa như tử vong, rống lên hai tiếng thanh âm có chút run rẩy. Nó đâu thể ngờ tới nhân loại mà nó xem thường lúc này rất dễ dàng miễu sát nó. Cảm giác oán hận tới cực điểm. Phong Thần nhìn lấy, nở ra nụ cười quỷ dị. Ánh mắt huyết quang hiện lên trông không khác gì ác ma.
Hấp Tinh Đại Pháp!
Bao quát lấy một tầng sương máu hiện lên trói chặt lấy. Cảm giác đại công pháp này có chút tiến triển, phía sau người hắn một quả cầu huyết dịch xoay tròn tới cực điểm liên tục hút lấy huyết dịch tinh luyện. Đại công pháp hắn tăng lên một tầng cao thực lực nó đâu chỉ tăng lên một khoảng lớn, lượng huyết tinh nó chuyển hóa đâu chỉ tinh thuần lên nhiều lần.
Lượng huyết tinh chuyển hóa bao phủ lấy toàn thân hắn, từng sợi lông tơ dựng lên mở rộng lỗ chân lông để huyết tinh tiến tới. Hắn luyện da lần trước chỉ có Hung Thú cửu giai đâu thể gia tăng một khoảng lớn được, chỉ tăng lên một tiểu cảnh giới nhỏ. Đầu này Sư Vương huyết tinh đâu chỉ tinh thuần gấp 5 lần hơn a, cảm giác nóng ran trên làn da hắn tựa như bị kích thích, từng tầng mỏng lân phiến hiện lên bao phủ lấy, đã lâu hắn không tu luyện, lúc này như được gia tăng một khoảng lớn. Chỉ cần huyết tinh một đầu Vương cấp Hung Thú đủ để hắn tăng lên gần một tiểu cảnh giới đâu chỉ bằng gần 10 đầu cửu giai Hung Thú a.
Bị hắn thu lấy toàn bộ huyết tinh lúc này thân thể nó cũng chỉ còn lại bộ xương cùng lớp da mà thôi, thân thể to lớn lúc trước nó tựa như bị thu nhỏ tới cực điểm, chỉ riêng khung xương nó nhìn có vẻ đồ sộ lấy, đâu thể lảng phí a, không để sót.
Thôn Thiên Ma Công!
Thi triển lấy thêm một đầu công pháp bao phủ lấy phân giải toàn bộ lấy thành hồn lực đem đi nuôi dưởng lấy Hồn Hải. Hồn Hải hắn hiện tại đã 7 trượng lớn được đầu Vương cấp Hung Thú bổ sung quả thật bổ dưỡng, có lẻ một thời gian tới liền có dấu hiệu đột phá 8 trượng lớn có thể a.
Phía trên mặt đất một viên Hồn Tinh màu tím xuống tới. Nhặt lên, hắn truyền một ít Hồn Lực tiến vào, Hồn Tinh tựa như cảm giác phát ra quang mang khá nộng đậm đại biểu nó chí ít khoảng 2500 năm tu vi một dạng. Phong Thần nở ra một nụ cười thỏa mãn, ném lấy Hồn Tinh vào kho đồ, hắn tiếp tục tiến tới phía xa từng đầu Vương cấp Hung Thú khí tức.
“Ký chủ thành công giết chết một đầu Vương cấp tam giai Hung Thú nhận 2000 điểm kinh nghiệm, 300 điểm tích phân”.
Cái thanh âm hệ thống vang lên đã lâu hắn không còn nghe thấy a.
Phía xa cảm nhận một đầu khí tức tựa như có chút mạnh hơn đầu Sư Vương phát ra cách 2 dặm xa khoảng chừng. Nhanh chóng hướng tới, đâu thể cảm giác phấn khích này giảm xuống, tiến tới tốc độ cực nhanh, chưa tới 20 cái hô hấp hắn đã cách lấy 100m xa khoảng cách.
Rống rống!
Phía xa kia đầu Hung Thú cảm nhận lấy có khí tức con người tiến tới địa phận hắn quản lý mộ dạng, nó hướng đầu về phía Phong Thần rống lên tiếng rống tựa như cảnh cáo hắn tiến tới.
Đâu thèm để ý a. Hắn vẫn cứ một mực tiến tới, khoảng cách 20m xa trong rừng rậm một đầu Tượng Giáp Vương thân thể cao hơn 10m nhìn chằm chằm lấy. Tượng Giáp Vương khả năng phong ngự đâu phải một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt, chưa kể lớp da nó cực dày, muốn xuyên thủng đâu chỉ khó khăn. Vì thế mà có ít đầu Hung Thú hướng nó đánh tới.
Phong Thần trên tay trường thương cùng hai cái Hồn Hoàn quay lấy, lần này cảm giác tựa như khó khắn hơn nhiều a.
Đầu Tượng Giáp Vương chí ít thực lực cũng Vương cấp tứ giai, đâu chỉ hơn đầu Sư Vương một giai, chưa kể cùng thực lực đầu Sư Vương tựa như trẻ nhỏ một dạng đâu thể cùng so sánh.
Đầu kia Hung Thú thấy vậy cũng chẳng thèm quan tâm, nó đã cảnh cáo một lần nếu cứ tiến tới liền không thể trách lấy nó. Nó đâu phải ăn cỏ một dạng. Thấy Phong Thần tiến tới nó đâu phải nhìn chơi, nó cũng hướng tới.
Bành bành!
Từng tiếng bước chân va cham vang lên, mỗi một bước mặt đất tựa như lõm vào một hố sâu. Thân thể nó quá mức nặng nề, muốn đẩy ngả nó chí ít thực lực phải mạnh hơn nó nhiều lần. Nó rất tự tin vào khả năng phòng ngự quá mức biến thài vì thế tựa như nó chả sợ lấy một đầu Hung Thú cùng giai công kích lấy.
Phong Thần trên mặt có chút ngưng trọng hẳn lên, trận này chắc chắn không dễ dàng chí ít cần phải tốn nhiều sức lực mới có thể. Cảm nhận lấy lượng khí tức nó phát ra đâu phải sung mản tới cực điểm cùng cái kia trên làn da có chút tinh quang mỏng tựa như có luyện thể lấy, cảm giác có chút khó mà phá lấy. Khoảng cách 10m xa, Phong Thần hắn chủ động công kích lấy, nhảy lên cao trực tiếp đứng phía trên lưng nó, hai tay nắm chặt trường thương đâm lấy.
Keng keng!
Tiếng va chạm tưa như âm thanh kim loại va cham một dạng. Phong ngự của nó quá cứng, rất khó mà đâm xuyên. Đầu Hung Thú tựa như ngứa ngáy một dạng, nó không có chút phản kháng để Phong Thần tùy ý một dạng.
Khinh thường hắn chắc chắn nhận lấy hậu quả không nhẹ a!
Phong Thần nở ra nụ cười quỷ dị, hắn hai mắt huyết quang hiện lên tựa như một đầu viễn cổ Hung Thú một dạng nhìn chằm chằm lấy. Đầu kia Tượng Giáp Vương tốc độ chậm, khả năng quan sát gặp rất nhiều khó khăn cũng vì thế mà đó là điểm yếu chí mạng một trong.
Cặp mắt nó tựa như không có lấy một lớp phòng ngự lấy, lớp da tại đó rất mỏng không thể ngăn cản lấy một thương. Chỉ cần đánh hỏng cặp mắt hắn chắc chắn có thể. Không vội vàng làm như vậy, hắn vẫn say sưa đánh lấy phía trên thân thể, trên lớp da dần hiện lên từng vết rách nhỏ. Lớp da quá dày nên nó không thể cảm nhận tới. Phong Thần nụ cười ngày một bí hiểm, mũi thương tựa như có chút lực mạnh.
Đệ nhị Hồn Kỷ!
Cường Hóa!
Phá Chi Nhất Kích!
Loại công kích xuyên giáp mà hắn thường hay sử dụng. Bình thường bộ võ kỷ này đã mang tới khả năng xuyên giáp cực mạnh nay thêm hắn thực lực tăng mạnh cùng đệ nhị Hồn Kỷ gia tăng lúc này khả năng xuyên giáp đâu chỉ tăng mạnh nhiều lần.
Đầu Tượng Giáp Vương tựa như cảm nhận lấy một cảm giác lạnh buốt sống lưng bên trên, hắn đưa ánh mắt nhìn tới, trước mắt nó cái kia trường thương tựa như khác hẳn, xung quanh có một cái huyết quang sắc bén bao phủ lấy, thân thể nó có chút khó mà ngăn cản lấy. Hướng lấy nó rống lên một tiếng lớn tựa như đe dọa lấy.
Rống rống!
Bành bành!
Một kích cực mạnh đâm tới, lớp phòng ngự cùng lớp da mà nó luôn tự hào lúc này tựa như giấy một dạng, rất dễ dàng đâm xuyên qua. Lưỡi thương cắm sâu vào trong lớp da có chút đâm xuyên qua xương sống chạm tới tủy xương một dạng. Chỉ cần tủy xương cùng xương sống bị đánh gảy chắc chắn nó chết không phải bàn cải. Bị một kích cực mạnh đâm tới, nó rống lên hai tiếng đau đớn, lần đầu nó cảm nhận như vậy. Thân thể nặng nề liên tục vùng vẩy muốn hất văng Phong Thần cùng cái thương cắm sâu vào thân thể nó.
Tưởng chừng khả năng xuyên giáp mạnh mẽ nhưng phải trả lấy đại giới rất lớn, Hồn Lực hắn tiên tốn rất nhiều cho mỗi lần thi triển. Vì thế mà hắn rất ít khi sử dụng.
Đâu có dễ dàng như vậy, mũi thương cắm quá sâu nó liên tục giẫy giụa nhưng vô ích nó không lấy một lần nhúc nhích. Hãy nhớ một phần lớn mũi thương được chế tạo từ xích phong ấn có thể phong ấn năng lực nó một thời gian gia tăng khả năng đau đớn một dạng. Cảm giác đau đớn đâu chỉ gấp nhiều lần, mỗi lần giẫy giụa mũi thương hắn cắm càng sâu, chạm tới độ sâu tủy xương một dạng. Càng vào sâu khả năng phong ấn lấy càng mạnh.
Thời điểm này quả thật thuận lợi, lợi dụng nó chú tâm lấy phía trên lưng vết thương không để ý tới hắn. Nhảy xuống, từ trong kho đồ hắn lấy ra một cái dao ngắn cùng kiếm ngắn mà hắn hay dùng để tách da cùng xẻ thịt Hung Thú, thân thể lóe lên một cái rồi biến mất, ngay lập tức hắn xuất hiện phía trước mặt đầu Tượng Giáp Vương, hai tay dùng lực, rất nhanh liền đâm tới hai cái mắt to lớn. Quá bất ngờ cùng không kịp phản ứng nó hoàn toàn không tránh né, hai con mắt bị đâm trúng, huyết dịch từ đó trào ra che lấy toàn bộ ánh nhìn. Lúc này thị giác nó hoàn toàn không còn. Cảm giác đau đớn này còn kinh khủng hơn, con mắt nơi tập trung rất nhiều thần kinh cảm giác một trong mang tới.
Rống rống!
Nó chỉ biết cam chịu, cảm giác đau đớn nó rống lên. Xích phong ấn ngày một phát ra khả năng, thân thể nó tựa như bị khóa chặt lấy Hồn Lực một dạng không thể luân chuyển. Đâu chỉ cảm giác đau đớn, tứ chi có chút khụy xuống, thân thể quá nặng nề đè nén lên tứ chi, không có Hồn Lực hỗ trợ nó chẳng khác gì mất đi tứ chi một dạng.
Răng rắc!
Tiếng tứ chi bị thân thể nặng nề đè gãy nát phát ra thanh âm nghe rõ. Toàn thân nó nằm trên mặt đất tạo thành một vùng lỏm xuống sâu gần 1m. Nó lúc này tựa như chờ chết một dạng.
Lãnh địa Ánh Sáng!