Đọc truyện Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn – Chương 20: Thức tỉnh
Thời gian 4 tháng tại Cấm khu Lăng mộ cũng có khá nhiều dị tượng, thú Hoàng đi ra cũng ít nhất 2 đầu, Thánh cấp sinh vật cũng hơn 10 đầu, Vương cấp sinh vật thì nhiều hơn 300 đầu tại 9 tầng dưới.
Tầng 9 dị động lớn nhất, gần 4 tháng hầu như có thể nghe được tiếng thở rất lớn bao quát cả 40 dặm xung quanh, Hung thú, Hồn thú bị giết đi hơn phân nửa. Bốn đầu vương cấp Hung thú cũng chạy thoát thân rời khu trung tâm ra tới rìa ngoài tìm hướng đi lên tầng 8.
Lúc này, Phong Thần tựa như thoát thai hoán cốt một dạng, thân dài gần 50m, màu đen lân phiến bao phủ toàn thân, trên thân xuất hiện tứ chi cùng móng vuốt sắc nhọn bám chặt trên nền đất. Trên đầu lân giáp cùng ngọc giác càng rõ ràng, rất cứng, răng nanh dài sắc lẻm như lưỡi mâu có thể đâm xuyên mọi thứ còn mang theo kịch độc. Khí tức ngày càng thu liễm, quang mang máu đỏ sậm bao phủ màn sương rủ xuống dần tán đi. Lộ ra một đầu thái cổ Hung thú thức tỉnh.
Mắt mở ra trừng lớn xung quanh lộ ra màu đỏ ánh mắt sắc bén, nhìn vào tựa như bị hù dọa cho sợ. Thần Phong nửa tỉnh nữa mơ cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, nâng thân thể lên nhìn xung quanh như bị khô héo mất đi sinh khí, linh khí ở đây thấp đến cực điểm gần như không có. Thân thể trải dài hơn 30m, trải dài lại một dạng ngẩng đầu lên cao hơn 10m liếc nhìn xung quang.
Bóng tối bao trùm từ xa chỉ nhình thấy hai ánh đèn mắt màu đỏ như soi sáng nhìn rất đáng sợ. Trong tối quang mang tán ra khí tức bao trùm toàn bộ tầng 9 tạo cảm giác rợn người lạnh thấu xương, toàn bộ như bị nhắm tới, không thể lẩn trốn bao quát toàn bộ. Có Hung thú không chịu được bỏ chạy tán loạn, đạp lên nhau mà chạy.
Phong Thần lúc này mới nhận thức được cơ thể biến hóa, không còn thuộc nhân loại mà thuộc một Hung thú. Hắn cảm nhận được sức mạnh như tuôn trào ra ngoài không thể giữ lại, muốn phát tiết xung quanh.
Chưa tới 10 hơi thời gian, toàn bộ khí tực thu liễm hoàn toàn, xung quanh ảm đạm trở lại, Phong Thần nhìn lại, bản thân từ lục nào lại trở lại hình dáng con người, lúc này vẫn còn đang ngờ ngẫn tựa như mình gặp phải mộng ảo hay bị hoa mắt.
“Hệ thống rốt cuộc có chuyện gì?”.
“Ký chủ tu luyện [Vạn Cổ Thần Ma,Phần Thiên Long Thể Quyết] không thành bị phản phệ. Thể trạng loài người không thế dung nạp, Hệ thống chủ động sử dụng Hóa Hình Đan phụ thuộc vận khí của ký chủ, kết quả ký chủ bị thay đổi cơ thể”.
“…”
Phong Thần ngẩn người một lúc mới lấy lại tinh thần, không biết nói gì.
Hiển thị!
“Hệ thống hiển thị chỉ số sau khi khôi phục tất cả thương thế ”
Tên: Thập Phong Thần (Phụ thể).
Chủng loại: Nhân tộc.
Võ Hồn: Trọng Vấn Long Thương
Năng lực: Quang – Ám, Người điều khiển Hắc Ám.
Cấp độ: Bát giai 3 cấp.
Tấn công: 2120+100 — Phòng ngự: 2600+200
Tốc độ: 2500+250 — Sát lực: 600+15
Ma công: 200+50 — Ma kháng: 400+70
Công pháp: [Hấp Tinh Đại Pháp]. [Thôn thiên Ma Công] (???)
Võ kỷ: [Phá Cầm Thương] (Đại thành), [Phá Chi Nhất Kích], [Quang Chi Cách Đấu Thuật] (Đại Thành).
Bộ pháp: [Thuấn Di], [Mị Ma Mê Tung Ảnh].
“Hắc hắc. Mẹ nó thế này cũng quá khủng đi.”
Chuyển đổi!
“Hệ thống cấp độ quá thấp không thể chuyển đổi”.
“…”
Trở về phụ thể, toàn thân Phong Thần như hòa mình cùng thiên nhiên, trên thân không một mảnh vải che thân. Đột phá Bát giai thân thể biến đổi không ít, cơ thể tựa như cự nhân, uy lực tăng lên đâu chỉ mấy phần. Sắc mặt cũng không thay đổi quá nhiều chỉ trông như trẻ ra tầm 30 tuổi cốt linh. Thân thể cơ bắp sắc nét hơn nhiều. Khí tức chưa quen thuộc nên khả năng thu lấy rất khó cần một thời gian mới có thể.
Lấy ra Trọng Vấn Long Thương, trên tay trường thương tựa như nặng hơn một dạng, thôi diễn [Phá Cầm Thương ] cùng [Phá Chi Nhất Kích], dần thích ứng với hiện tại. Trước lúc rời đi, cũng không quên lấy từ trong kho đồ một giáp chân mang vào, trên thân hầu như không có mảnh vải che lấy. Tiến tới khu trung tâm, sinh vật ở đây con ngươi co rụt lại nhìn về phía đằng xa. Có đầu Cửu giai Hung Thú đi tới tựa như muốn tấn công, chưa tới 1 tức hô hấp 1 đầu cửu giai bị 1 trường thương đâm xuyên qua đầu cắm xuống đất.
Xoạt xoạt!
Trong bóng tối tiếng cơ thể bị rạch to rõ, 1 đầu Hắc Miêu không mang lại quá nhiều thứ tốt chỉ được bộ lông da mịn rất rắn chắc, Hồn Tinh Tu Vi khoảng gần 800 năm được xem như đỉnh phong Hung thú cửu giai, lấy ra nhóm lửa trong đêm, Hắc Miêu thân thể dài gần 2m bị xiên qua người đặt trên đống lửa nướng thịt. Đám Hung thú xung quanh nhìn cũng phải rợn người.
Nhai nhai!
Tiếng nhai phát ra tiếng động không quá lớn, từng tiếng nhai cùng nuốt.
Một lúc lâu, thân thể Hắc Miêu bị ăn sạch chỉ còn lại đống xương, Phong Thần tựa như vẫn chưa thỏa mãn liếc mắt nhìn trong đêm, nắm lĩnh vực Hắc Ám khả năng quan sát trong đêm tối rất tốt. Phía xa kia khoảng 50m có một đầu Hùng Sư thân dài gần 5m, một đầu đỉnh phong Cữu giai nhìn lại, lông tơ như dựng ngược dự cảm không lành dự tính chạy đi. Vừa quay người, thình lình có một bóng người xuất hiện trước mặt, một quyền đánh mạnh vào đầu đánh gãy nát xương, đầu Hùng Sư đến chết cũng không biết mình bị giết như thế nào, tốc độ quá nhanh chỉ trong 1 hơi.
Xoạt xoạt!
Tiếng kéo lê trên đất phát ra rất rõ, cùng mùi máu tanh thu hút không ít Hung thú xung quanh. Tiến tới gần đống lửa, trên tay dao sắc rạch lấy phần da để lộ ra phần thịt săn chắc, làm sạch sẻ toàn bộ bỏ đi lục phủ ngũ tạng, không trung rơi xuống một viên màu vàng kim Hồn Tinh cũng tựa như đầu kia Hắc Miêu. Nhặt Hồn Tinh để vào trong kho đồ, tiếp tục nướng thịt. Lần này tựa như đã thảo mãn, đầu Hắc Miêu cùng đầu Hùng Sư đủ để lấp đầy bụng đói hơn 4 tháng chỉ dựa vào linh khí nuôi cơ thể.
Đúng là thịt nướng ăn ngon nhất!
Ăn uống no nê, Phong Thần nhảy lên tán cây khá bằng phẳng nằm xuống chợp mắt. Xung quanh tựa như yên tỉnh một dạng, không một đầu Hung Thú dám lại gần, chỉ lác đác số ít Hồn Thú chim nhỏ bay tới nằm trên người. Phong Thần dù biết củng chả quan tâm, hắn biết rỏ Hồn Thú này hoàn toàn không thể gây hại hắn mà chỉ là một đầu không ác ý. Loài Hồn Thú này trời sinh có thể dự cảm hung lành, vì thế nó thường hướng tới những chổ an toàn, thực sự hình dáng chỉ rất nhỏ bé nhưng sức mạnh của nó thì không thể bàn cải một đầu Bát giai có thể từ tay Cửu giai sinh vật chạy thoát mà không bị tổn thương mảy may.