Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Chương 16: Ngàn năm Hồn Tinh


Đọc truyện Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn – Chương 16: Ngàn năm Hồn Tinh

Gần 2 phút thời gian qua đi, hai bên ngày càng lộ ra vẻ mệt mỏi. Cự Viên Minh Vương thân thể nhuốm máu thu nhỏ lại còn 9m hơn. Tần Phi đám người không khá hơn là bao, cơ thể nhưu muốn gãy rời, hai tay có chút không chịu được.

Răng rắc!

Từng thanh âm tiếng nứt xương phát ra nghe thấy rõ, phía xa Tiểu Vũ cùng Vương Thiến như bị dọa sợ, sắc mặt tái xanh lo sợ đám người không thể miễu sát nó mà bị kiệt lực mà chết trước.

Không cam chịu cả hai người dốc hết sức lực còn lại tăng chúc phúc lên đám người lượng quang mang hai người như lóe lên một dạng. Từng sóng Hồn Lực bao phủ, Tốc lực cùng Quang Nhãn phụ trợ đám người tựa như tăng mạnh thực lực một cách đáng sợ. Tốc độ đâu chỉ tăng lên vài thành, khả năng chia sẽ quan sát không thể không quá tuyệt vời. Trong chốc lát dường như thấy được chuyển động, chủ động tránh né.

3 phút thời gian có đủ để mạt sát được đầu cường đại Hung Thú.

Quá kinh khủng phòng ngự!

Đám người như cảm thán trong lòng, quả thật nó hết sức vô lý phòng ngự, chịu tấn công từ nhiều hướng cùng cường độ kinh người mà không lùi một bước. Đây có lẽ là Hung Thú mạnh nhất từ khi bùng nổ linh khí sinh vật từng gặp.

Nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ, lúc này tựa như tỉnh táo nhất từ trước tới nay, từng sơi lông tơ dựng đứng lên liên tục kéo lấy linh khí hút vào, từng mạch máu như căng lên tới cực điểm, huyết dịch thôi động bơm khắp cơ thể đâu chỉ gấp hai lần bình thường, cảm giá cơ thể cảm nhận được toàn bộ dịch chuyển.

Cắn răng chịu đựng!

Cơ thể như gần tiến tới giới hạn, sắc mặt có chút khó nhìn, toàn thân huyết dịch làm ướt cả người. Đây chắc chắn đều là huyết dịch Cự Viên Minh Vương phần lớn, đám người nhờ có Quang Nhãn phụ trợ hầu như tránh né được toàn bộ. Trái lại Cự Vương Minh Vương như đứng chịu trận, thân thể không di chuyển tựa như một thạch đá vững như bàn, thân thể từng đầu vết thương hết sức kinh khủng sâu tận xương. Huyết dịch chảy ra nhỏ xuống đất như bị đốt cháy.


Thân thể gấp rút co lại, thân thể ước chừng còn khoảng 7m độ cao, lượng huyết dịch bị đốt hầu như hết phân nửa. Thân thể co rút, từng mảnh xương kêu răng rắc như bị cự lực đánh nát vang lên liên tục, trước ngực nó sâu lỏm vào nhìn rất đáng sợ. Tập trung tấn công vào một điểm quả thật đáng sợ, phòng ngự mạnh tới đâu cũng có thể bị mài mòn.

Cự Viên Minh Vương sắc mặt lúc này như gặp quỷ, sắc mặt dần ảm đạm tựa như sinh cơ mất đi. Cặp mắt đỏ màu hơi nhạt dần, huyết dịch liên tục chảy ra từ miệng, mũi, tai. Thân thể nó tựa như không chịu nổi, có chút khụy chân gục xuống.

Chắc chắn nó không cam chịu, gồng mình duy trì, chỉ cần mạt sát đám người nó có thể sống, đằng nào cũng chết sao không thử liều mình chọn một đầu sinh lộ. Linh trí nó lúc này như được tăng trưởng, Hung Thú cũng chỉ là đầu sinh vật, cũng sợ phải chết đi. Đầu Hung Thú sinh ra cùng mục đích duy nhất đạt truyền thuyết thực lực trở lên. Không đạt được, quả thật không cam chịu.

Bành bành!

Từng thanh âm va chạm ngày một giảm đi, tựa như hai bên dầm yếu đi. Duy trì Hồn Lực đỉnh phong liên tục quả thật hao phí. Tần Phi cùng đám người lúc này cũng chỉ còn lại 5 6 thành thực lực, tấn công dường như chậm dần cùng cự lực ngày một yếu. Cơ thể như dần không chịu nổi có hướng gục xuống. Hắn thương thế lúc trước như kỳ tích tan biến nhưng dần hắn cũng cảm giác được đâu thể như vậy. Thương thế chỉ tạm thời biến mất, thời gian qua đi hắn lúc này mới cảm nhận được cơ thể biến đổi.

4 phút thời gian qua đi, Cự Viên Minh Vương thân thể cao 5m dần khụy xuống không giữ vững, sắt mặt hoàn toàn chuyển đỏ rất nóng. Huyết dich thiêu đốt gần như toàn bộ, cặp bắt đục màu, thân thể suy yếu tới cực hạn một chi đã khụy hẳn xuống đất.

Tần Phi đám người cũng không khá hơn, hai tay đều đau như muốn đứt gảy, Hồn Lực gần như bị vắt cạn. Sức lực như bị hút mất một dạng, thân thể không quá nhiều thương tích nhưng cảm giác đau rát thấu xương. Cảm giác xương cốt như muốn đổ sụp xuống.

Thời gian tuy ngắn nhưng quả thật lần đầu đám người trải qua rất kinh khủng, sức lực như không còn đến thửi cũng đôi chút khó khăn.

“Còn một chút, các ngươi ráng lên, mạt sát được nó chắc chắn ta mới an toàn”.


Tần Phi thực lực mạnh nhất gồng người đứng dậy hướng về phí Cự Viên Minh Vương quát lớn.

Ân!

Đám người gồng người ra hiệu gật đầu hướng tới.

Cự Viên Minh Vương hai mắt gần như bị phế không thể nhìn, hơi thở cực yếu, giác quan như bị phế toàn bộ không thể cảm nhận. Thân thể như đã mất kiểm soát, nhưu chịu chết một dạng.

Đám người tiến tới cách khoảng gần 5m, Võ Hồn cùng Hồn Hoàn lần nữa thôi thục tới cực điểm. 15 cái Hồn Hoàn bay lên tới soi sáng phạm vi gần 200m sáng rực như mặt trời thu nhỏ.

“Chết đi”.

Tần Phi quát lớn, truyền toàn bộ Hồn Lực vào Cự Kiếm chém mạnh tạo thành một kiếm khí.

Đệ nhị Hồn Kỹ. Phân Liệt Trọng Kiếm!

Đệ nhị Hồn Kỹ. Phá Côn!


Đệ nhị Hồn Kỹ. Phá Liệt Quyền!

Từng cái Hồn Kỹ mạnh nhất toàn lực tung ra tạo thành một đòn tổng hợp thực lực, kinh khủng khí lực tản ra xung quanh như bị bóp nát.

Cự Viên Minh Vương mất đi cảm giác nhưng lúc này lông tơ dựng đứng cả lên, cảm giác rợn người lần đầu tiên cảm nhận. Muốn đứng lên tránh né, thân thể như không nghe theo một dạng, vẫn sừng sửng bất động.

Bành Bành!

Thanh âm va chạm cực lớn tạo xung lực phát tán, mặt đất nhưu bị lõm đi một hố sâu gần 3m. Chịu cự lực đổ sầm lên người, Cự Viên Minh Vương toàn bộ phong ngự như tờ giấy mỏng bị phá rách. Thân thể không chịu nổi, một đòn trược diện đánh xuyên qua ngực, quả tim bị cắt đi làm hai, huyết dịch trào ra như suối.

Thân thể nó lúc này như mất phanh ngả ngửa ra sau hoàn toàn mất đi sinh cơ. Ánh mắt đục màu hoàn toàn, huyết dịch liên tục trào ra không điểm dừng. Thân thể mềm nhũn, xương cốt toàn bộ bị chấn nát.

“Thành công chưa”.

Tiểu Vũ nhìn tới, thấy nó nằm bất động mới thốt ra.

“Thành công rồi, ta miễu sát thành công”.

Tần Phi tiến tới, đặt tay lên kiểm tra mạch đập. Hoàn toàn không còn mạch, trên mặt nở ra nục cười rất mãn nguyện. Đám người lần đầu tiên miễu sát được đầu Vương cấp Hung Thú, ngay cả Thập đại Thủ Hộ Thần cũng chỉ miễu sát được một vài đầu mà lần này đám người đã làm được.

Rất mãn nguyện a!


“Ha ha ha ha, làm được rồi”.

Lúc này đám người như được mùa, cảm giác rất phấn khích, cười lớn.

Tiểu Vũ cảm giác không khác đám người, quả thật rất phấn khích. Tự thân ra sức giết chết một đầu Vương cấp Hung Thú cảm giác rất tuyệt. Nàng trên mặt nở ra nụ cười rạng rỡ rất tự hào. Lần đầu tiên trong đời nàng có cảm giác thành tựu lớn như vậy, lần đầu tiên trong đời nàng cười tươi như vậy.

“Thật đẹp a”.

Vương Thiến đứng sát nhìn qua thấy biểu lộ của Tiểu Vũ, bất chợt nàng không điểu khiển được thốt lên.

“Quả thật rất đẹp a, nữ thần”.

Đám người còn lại như bị bất ngờ nhìn qua, thật vậy lời Vương Thiến quả thật nói rất đúng, từ trước tới giờ lần đầu tiên gặp được nụ cười như vậy.

Tiểu Vũ giật mình, sắc mặt đỏ hồng tựa như ngại ngùng. Nàng được khen rất nhiều nhưng trong hoàn cảnh này là lần đầu. Nàng như muốn làm đám người lờ đi, nhanh chóng.

“Nhanh lấy Hồn Tinh nó ra, chắc chắn là một viên 1000 năm Tu Vi trở lên a. Rất phù hợp với ngươi a Tần Phi”.

Lời nói của nàng nhỏ nhẹ nhưng đủ để đánh thức đám người. Tần Phi nhanh nhạy tiến tới, tại vùng đan điền rạch một đường dài vết cắt sâu tới xương, đâm tới như bị thứ gì đó rất cứng chắn lại. Cắt xung quanh tạo một vết thương rộng, đưa vào vào lấy ra một viên Hồn Tinh lớn hơn một quả nắm tay đâu chỉ 2 lần, rất góc cạnh Hồn Tinh, quang mang màu Tím tản ra xung quanh.

Ngàn năm Hồn Tinh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.