Huyền Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 7


La Võng vẻ mặt giận dữ, “Các anh làm sao vào được? Tư sấm nơi ở tư nhân là phạm pháp!”

Tiêu Xuân Thu đút một tay vào túi quần, bình tĩnh nói: “Nếu anh muốn tôi cầm lệnh lục soát dẫn người danh chính ngôn thuận tra xét nhà anh, tôi không cảm thấy thế nào, bất quá tốn chút thời gian, tuy không có kiên trì, thế nhưng một giờ tôi vẫn chịu được, tôi canh cửa, chờ thuộc hạ cầm lệnh lục soát tới.”

La Võng sắc mặt trắng lại xanh, xanh lại đen.

Gã nặng nề “Hừ” một tiếng, châm chọc hỏi: “Không biết Tiêu cảnh quan có việc lông gà vỏ tỏi gì?”

Tiêu Xuân Thu móc ra một quyển sổ, kéo ghế ngồi xuống, nghiêm túc hỏi: “La tiên sinh, tôi muốn hỏi anh vài việc gia đình?”

La Võng ngữ khí cực kém nói: “Cha mẹ tôi chết sớm, bọn họ không nói gì về gia đình cho tôi, cho dù nói, tôi cũng không nhớ rõ.”

“Vậy anh có mấy anh chị em?”

“Không có.”

“Thân thích?”

“Không biết.”

………

Huyền Huyễn đứng sau Tiêu Xuân Thu, đại thể nhìn hoàn cảnh trong phòng, ánh mắt rơi xuống sau La Võng.


Đó là một vật hình trụ, cao chừng nửa mét, đường kính chừng một mét, vì dùng vải nhung đen bao kín, căn bản không thấy thứ bên trong.

Trên bàn ăn phòng khách đặt hai quả sầu riêng bị cắt đôi, mùi sầu riêng độc hữu bay đầy phòng.

Giữa hương sầu riêng, lẫn vào một loại mùi.

Mùi này như thứ mùi hỗn tạp trong rượu, thậm chí nồng hơn, bất quá vẫn nhàn nhạt, không để ý, căn bản không ngửi được.

Ánh nắng hôm nay rất gắt, chỗ La Võng ở là lầu 10, rèm cửa vải nhung đen buông xuống cửa sổ sát đất, độ sáng u ám, khiến người có chút áp lực.

Huyền Huyễn chú ý bốn góc phòng khách đều đặt một vật hình trụ cao nửa thân người, cũng dùng vải nhung đen bao kín, không thấy rõ bên trong.

Cả ngôi nhà lấy màu đen làm chủ điệu, ngày tháng nóng rực, ngôi nhà âm trầm, đan xen cảm giác lạnh lẽo quỷ dị.

Tiêu Xuân Thu từ gia đình La Võng hỏi tới vợ trước, lại từ cửa tiệm La thị hỏi tới phường nhưỡng La thị, kế từ tình trạng thân thể nhân viên công tác phường nhưỡng La thị hỏi tới tình trạng bệnh tật bản thân La Võng.

Tuy biết Tiêu Xuân Thu hỏi vớ vẩn, thế nhưng hết lần này đến lần khác thái độ anh nghiêm túc, còn chuyên tâm ghi chép, khiến La Võng căn bản không cách nào bão nổi, không thể làm gì khác hơn là nghẹn một bụng tức.

Cuối cùng, Tiêu Xuân Thu hỏi xong, Huyền Huyễn cũng quan sát xong.

“La tiên sinh, cảm ơn sự hợp tác của anh! Hy vọng tư liệu anh cung cấp có thể trợ giúp vụ án.”


La Võng sắc mặt sắp biến thành vải nhung đen, gã từ hàm răng ép ra một câu: “Tôi nghĩ Tiêu cảnh quan đang lãng phí thời gian, rượu của tôi không vấn đề, có là những kẻ đó.”

Tiêu Xuân Thu không phủ nhận, rời đi cùng Huyền Huyễn.

“Không tiễn, đi thong thả.”

Một khắc cửa khép lại, Huyền Huyễn thấy La Võng thần sắc khẩn trương hất khối vải nhung đen phía sau lên.

Cửa đóng, Huyền Huyễn chỉ thấy được một khối huyết hồng.

“Có nhìn ra gì?”

“Trong phòng có một loại mùi kỳ quái giống trong rượu như đúc.”

“Trong phòng có mùi? Tôi chỉ ngửi được mùi sầu riêng, sặc chết người. Tôi ghét sầu riêng.” Tiêu Xuân Thu oán giận.

“Tôi nghĩ La Võng để sầu riêng ở phòng khách, mục đích là che giấu mùi kia.” Huyền Huyễn trầm ngâm.

“Trong quá trình tra hỏi khi nãy, La Võng không ngừng liếc thứ tối đen như mực phía sau, tôi rất muốn xốc miếng vải đen kia lên, xem bên trong là gì. Thật không rõ gã sở thích thế nào, cả ngôi nhà như quỷ ốc, tôi đi vài lần, mỗi lần chỉ thấy hàn khí bốc lên từ lòng bàn chân. Chúng ta đêm nay đi xem nhà La Võng giấu gì, sao?”

“Không rảnh.”

“Không rảnh, cậu luôn không rảnh.”

“Biết là tốt. Thời gian của tôi dùng tiền để tính.”

“Tài nô!”

Huyền Huyễn có chút hối hận đêm đó không đi theo Tiêu Xuân Thu, vì ngày thứ hai tên đó mất tích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.