Sóc chuột ngây ngốc, vẫn duy trì tư thế đờ đẫn.
Nguyệt Vũ khó khăn, “Cậu rất muốn?”
Huyền Huyễn kiên định gật đầu.
Nguyệt Vũ nhìn sóc chuột dùng ánh mắt cầu xin, lại nhìn Huyền Huyễn chí tại tất đắc, tư thế khó xử.
Một lúc sau, Nguyệt Vũ nhịn đau bỏ thứ yêu thích, “Vậy được, cậu đã thích, tôi tặng nó cho cậu.”
Trọng sắc khinh hữu! Sóc chuột căm giận.
Huyền Huyễn cười đến hài lòng, “Không cần, thật vui! Ha ha!”
Không để ý ba người Nguyệt Vũ há hốc, quay đầu hỏi Huyền Diệu Khả, “Tiểu Khả, em muốn đi không?”
Huyền Diệu Khả tiếu dung đầy mặt, cố ý nhìn thoáng Nguyệt Vũ, “Đi, em phải bảo vệ Tiểu Huyễn, miễn cho anh lại bị người phi lễ, hừ!”
Nguyệt Vũ ngượng ngùng, “Đó không phải phi lễ, anh là thích Huyền Huyễn.”
“Hừ!”
Cảm giác quả hạch bị cướp lại về trong tay đại khái là vậy. Sóc chuột nghiêng đầu nghĩ.
…
Một căn phòng xám trắng, băng lãnh tĩnh mịch, không chút sinh khí.
Huyền Diệu Khả nhìn thoáng vào trong, “Em không vào, em không thích nhà xác.”
Huyền Huyễn gật đầu, người chết là nam tử, còn bị thiến, Huyền Diệu Khả xác thực không tiện, không vào cũng được.
“Tiểu Huyễn, em chờ anh ở đại sảnh.”
“Ừ.”
Nhìn bóng lưng Huyền Diệu Khả, Nguyệt Vũ hỏi: “Tiểu Huyễn, tôi có thể gọi cậu Tiểu Huyễn không?”
Huyền Huyễn nhìn Nguyệt Vũ, không trả lời, nhấc chân bước vào.
“Tiểu Huyễn, Huyễn Nhi, Huyễn bảo bối…”
Thấy Huyền Huyễn không để ý, Nguyệt Vũ kêu loạn.
Lúc này Huyền Huyễn đã bước vào, Nguyệt Vũ vừa vặn theo sau.
“Bành!”
Cánh cửa vốn mở đột nhiên đóng lại, né tránh không kịp Nguyệt Vũ đụng trúng, nhãn mạo kim tinh.
Theo sau Tiêu Xuân Thu và Tiêu Xuân Hạ cười trộm.
Nguyệt Vũ quay đầu liếc hai người, vuốt cái mũi bị đụng đau cười khổ.
Tính tình thật lớn! Bất quá gọi cái tên, cư nhiên xấu hổ dùng cách này đối phó anh, ai!
Vì thi thể còn phải đưa qua khoa giám chứng, cho nên không để chung với thi thể khác, mà là để riêng một bên.
Vì sao nhất định phải dùng vải trắng phủ thi thể?
Vừa xốc lên tấm phủ màu trắng, Huyền Huyễn vừa nhịn không được nghĩ.
Thi thể xích loả, hạ thân dính máu, đầy giường máu đỏ.
“Di!” Nguyệt Vũ kỳ quái di một tiếng, chạy ra gọi hộ sĩ.
“Chuyện gì? Nguyệt bác sĩ?”
“Thi thể này tôi không phải gọi các cô giữ nguyên đưa tới nhà xác sao? Các cô thế nào đổi giường? Cái giường ban đầu đâu?”
Hộ sĩ lo sợ nghi hoặc, “Chúng tôi không đổi giường? Vì Nguyệt bác sĩ anh nói không được động vào thi thể, cho nên chúng tôi đẩy luôn giường ở phòng phẫu thuật tới, chúng tôi không động gì.”
Nguyệt Vũ nhíu, “Vậy có người động qua thi thể không?”
Hộ sĩ suy nghĩ một chút, “Vậy phải hỏi Lộ Yến, tôi vừa thay ca không bao lâu, các anh đã tới, thời gian tôi trực không ai tới nhà xác.”
“Lộ Yến đâu?”
“Đi ăn.”
“Chờ cô ấy về, các cô tới phòng làm việc của tôi.”
“Được.”
“Xảy ra chuyện gì?” Huyền Huyễn hỏi thần sắc cổ quái Nguyệt Vũ.
“Nếu như không ai động qua giường giải phẫu, như vậy, có một vấn đề rất quỷ dị.” Nguyệt Vũ hít sâu một hơi, “Vết máu màu tím đen không thấy.”
“Anh là nói——”
“Sau khi nhện trắng chui vào thi thể, máu màu tím đen thoáng cái chảy ra, nhuộm đen một mảnh giường, vì chuyện này quái dị, cho nên khi tôi rời khỏi phòng giải phẫu cố ý phân phó hộ sĩ không cần thu dọn, duy trì nguyên dạng, nếu không ai động qua thi thể và giường, như vậy trên giường hẳn có vết máu màu tím đen, nhưng mọi người xem.” Nguyệt Vũ chỉ vào mảnh giường đỏ tươi dưới hạ thân thi thể, “Trên giường chỉ có màu đỏ, không có màu đen.”