Khi rời khỏi Vong Xuyên, Huyền Huyễn đưa vật gì đó cho Diệp Thanh.
Diệp Thanh nhìn một chút, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn trừng mắt, chỉ Tiêu Xuân Thu, thấp giọng nói: “Mười vạn nguyên vẫn phải đòi anh ta, tiền anh ta nhiều.”
Diệp Thanh nhịn cười, “Cảm ơn anh.”
Huyền Huyễn cười cười.
Huyền Diệu Khả cố ý đi chậm, sóng vai với Huyền Huyễn.
“Anh, anh thế nào tốt với tiểu quỷ kia như vậy?”
Huyền Huyễn cười cười, “Đạo phù anh cho, cậu ta nhất định cho nữ hài, như vậy cậu ta sẽ không có, cậu ta giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta cũng có thể giúp lại.”
“Tiểu Huyễn, anh thực sự là người tốt!”
Ra khỏi Vong Xuyên, nhìn ánh nắng chói chang, Tiêu Xuân Thu bỗng có cảm giác “ánh mặt trời thật sự đáng yêu”.
Tiêu Xuân Hạ nghĩ một chút, nói: “Nói vậy, La Võng hẳn đã chết rất lâu, thế nào không phát hiện thi thể?”
Tiêu Xuân Hạ vừa nói, đám người Huyền Huyễn cũng hiểu kỳ quái.
Huyền Huyễn hỏi Tiêu Xuân Thu: “Anh biết địa chỉ lúc trước của La Võng không?”
“Biết.”
…
Trước khi La Võng thành lập phường nhưỡng La thị, kinh doanh cửa tiệm nhỏ hơn mười mét vuông, phía trước là cửa tiệm, phía sau tách ra dùng để ở.
Mở cửa, mùi mốc xông vào.
Hai chiếc sạp tạp hoá bằng gỗ đơn sơ đặt mấy chai rượu, trên quầy còn tích một tầng bụi dày.
Trần nhà đầy mạng nhện, một sợi tơ nhện rủ xuống, một con nhện màu đen treo trên đó đong đưa theo gió.
“Ở đây tựa hồ thật lâu không ai ở.” Tiêu Xuân Thu nói.
Huyền Huyễn dạo quanh cửa tiệm một vòng, ánh mắt rơi vào cánh cửa đóng chặt sau cửa tiệm.
Tiêu Xuân Thu đi qua, đẩy, bất động.
Anh lui ra sau, cố sức đá một cái.
“Bành!” Cửa gỗ bị đá văng, tung lên một trận bụi.
Cửa vừa mở, một cỗ tanh tưởi toát ra.
Tiêu Xuân Hạ bịt mũi, kêu khổ thấu trời: “Thế nào hôm nay toàn ngửi thấy mùi thối! Cả người anh đều thối!”
Bên trong cánh cửa, âm u ẩm ướt, chai rượu to to nhỏ nhỏ lăn đầy đất.
Giữa những chai rượu, một thi thể hư thối nằm úp sấp mặt hướng xuống.
Ở góc phóng có một chậu hoa, thân thô như miệng bát, không có lá, trên ngọn là một đoá hoa thật lớn hình dạng kỳ dị, cánh hoa đỏ, vàng, đen, tím nhiều loại màu sắc hỗn tạp.
Tiêu Xuân Hạ thực sự chịu không nỗi mùi tanh tưởi, bịt mũi tới trước cửa sổ, giật lại rèm cửa, mở.
Ánh nắng chiếu vào, Huyễn Huyễn bỗng nghĩ tới gì, vội nói: “Mau kéo rèm lại!”
Tiêu Xuân Hạ ngạc nhiên, trong thời gian ngắn giật mình đứng đó.
Huyền Huyễn nhìn lại, đã chậm.
Hồng Mang trong chậu kịch liệt héo rũ, cuối cùng chỉ còn chậu không.
Tiêu Xuân Thu há mồm, nửa ngày, mới nói: “Tại sao có thể như vậy?”
“Vong Xuyên không có ánh nắng, có thể thấy Hồng Mang không thể gặp sáng, những vật hình trụ ở chỗ La Võng không phải đều dùng vải nhung đen bao kín?”
Huyền Diệu Khả chỉ vào thi thể hỏi: “Đây là La Võng?”
“Hẳn vậy, không biết gã vì sao chết.”
Huyền Huyễn nói: “Chai rượu đầy đất, đại khái trúng độc cồn. La Võng thị rượu như mạng, nguyện vọng lớn nhất đại khái là có một phường nhưỡng lớn, mỗi ngày ôm rượu uống.”
Đám người Tiêu Xuân Hạ im lặng.
…
Trải qua pháp y xét nghiệm, chứng thực thi thể là La Võng.
Rượu La Võng sản xuất tuy triệu hồi đại bộ phận, thế nhưng vẫn có chút không được.
Làm sao cứu trị những người uống rượu, bệnh viện vẫn thúc thủ vô sách.
La Võng đã chết, không ai biết chậu Hồng Mang trong phòng gã từ đâu mà ra?
Đây trở thành điều bí ẩn.