Thôn cô đi không bao lâu, trên đường đất vàng lại xuất hiện một cô bé.
Trên đầu cô bé tết hai búi tóc, một thân trang phục cổ đại.
Bé sôi nổi nhảy tới trước mặt Tiêu Xuân Thu, oai đầu nhìn anh.
Cô bé mặt tròn, khi cười hiện lên hai lúm đồng tiền.
Trẻ con thường dễ khiến người rơi chậm cảnh giác, Tiêu Xuân Thu hữu hảo cười cười với cô bé.
Cô bé khanh khách nở nụ cười vài tiếng, từ phía sau ảo thuật lấy ra một bình nước, “Muốn uống nước không?”
Tiêu Xuân Thu liếm môi khô khốc, khát vọng nhìn chằm chằm bình nước.
Anh sắp chết khát, lúc này không gì so nước có thể mê hoặc anh.
Nếu không phải lý trí vẫn còn, Tiêu Xuân Thu nghĩ mình vô cùng có khả năng làm một lần cướp.
Cô bé lắc bình nước, “Muốn uống không? Một nghìn nguyên một bình, anh yên tâm, nước này tuyệt đối bình thường, uống xong không có bất kỳ tác dụng phụ, nhưng rất mắc, anh phải biết đây không phải dương gian, cho nên đồ của dương gian tự nhiên trân quý.”
Tiêu Xuân Thu thoáng thanh tỉnh không ít, kinh hỏi: “Đây không phải dương gian? Chẳng lẽ là âm gian? Anh đã chết?”
“Cũng không phải âm gian, đây là Vong Xuyên, yên tâm, anh chưa chết.”
Tiêu Xuân Thu thở dài một hơi, “Em là?”
“Em là quỷ.” Cô bé hào phóng thừa nhận.
Cho dù chuẩn bị tâm lý, Tiêu Xuân Thu vẫn bị sợ ngây người.
Cô bé lần thứ hai lắc bình nước, không chán hỏi: “Muốn uống nước không? Một nghìn nguyên một bình.”
Nhìn chằm chằm bình nước, Tiêu Xuân Thu nghĩ yết hầu phát khô, nước bọt trong miệng sắp cạn.
Kỳ quái, mình hình như càng ngày càng khát, vừa nãy không nghiêm trọng như vậy?
Bình nước không ngừng lắc lư trước mặt Tiêu Xuân Thu, rốt cuộc, Tiêu Xuân Thu chịu không nổi mê hoặc, quẫn bách nói: “Anh, anh không có tiền.”
Cô bé cười đến dị thường hài lòng, Tiêu Xuân Thu nghĩ tiếng cười mơ hồ tràn ngập một loại đắc ý quỷ dị.
“Không sao, anh viết nợ là được, chờ anh thoát khốn, em tự nhiên tìm anh đòi tiền.”
Tiêu Xuân Thu mộng.
Cô bé không biết từ đâu rút ra một tờ giấy Tuyên thành, “Nè, ký tên.”
Tiêu Xuân Thu cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên trên viết: nợ Trầm Bích Tuyết 1000 nguyên.
Tiêu Xuân Thu nhìn cái gọi là giấy nợ, lại nhìn cô bé đầy mặt mà cười, lắc lư bất định.
“Nhanh ký tên, ký xong, anh có thể uống nước.”
Cô bé cười rất thiên sứ, thế nhưng song song cũng rất ác ma.
Đây là một cảm giác kỳ quái, mà không biết vì sao, Tiêu Xuân Thu cảm giác như vậy.
…
Khi đám người Huyền Huyễn tìm được Tiêu Xuân Thu, thấy là Tiêu Xuân Thu cầm tờ giấy, lắc lư bất định có nên ký tên uống nước không.
“Xuân Thu!”
Tiêu Xuân Hạ một bước xông lên, nặng nề đánh em trai vài cái.
Tiêu Xuân Thu bị anh đánh hầu như ói máu, thần chí có chút mơ hồ thanh tỉnh.
“Anh? Huyền Huyễn? Bạo Long Nữ?”
Bạo Long Nữ?
Huyền Diệu Khả lông mày dựng thẳng, Xuân Thu Chiến Quốc không nói, cô suýt không nhớ chuyện này.
“Anh!” Tiêu Xuân Thu hô to, “Anh rốt cuộc tới!”
Hai anh em kích động ôm nhau.
“Tiểu Tuyết!” Đứa bé cũng kích động lao tới ôm cô bé.
Huyền Huyễn và Huyền Diệu Khả nhìn nhau, Huyền Diệu Khả hỏi: “Anh, chúng ta có nên ôm một cái không?”
“Miễn.”
Trầm Bích Tuyết thấy sinh ý không còn, vốn muốn giận, nhìn Diệp Thanh càng mất hứng, nàng hừ một tiếng, đẩy Diệp Thanh ra, phụng phịu nói: “Cậu cách xa tôi chút, mỗi lần gặp cậu đều không có chuyện tốt! Một nghìn nguyên tới tay cứ vậy không cánh mà bay.”
Diệp Thanh sốt ruột nói: “Tiểu Tuyết, em đừng giận, tôi vừa kiếm được mười vạn, trừ bốn vạn nộp lên, tôi đều cho em!”
Sắc mặt Trầm Bích Tuyết thoáng hoà hoãn, “Tôi chỉ cần ba vạn.”
“Được được được, em thích nhiêu là nhiêu.”
“Tôi có việc phải làm, đi trước.”
“Đợi lát cùng đi, tôi, chúng ta đã mấy tháng không gặp.” Diệp Thanh chờ đợi nhìn Trầm Bích Tuyết.
Trầm Bích Tuyết không lên tiếng, người lại bất động.
Diệp Thanh rất hài lòng, biết nàng là đáp ứng.
Huyền Diệu Khả thoáng nhìn Trầm Bích Tuyết, “Nàng là người em muốn tìm.”
“Ừ, em đã mấy tháng không gặp nàng, có chút lo lắng, cho nên nghĩ các anh có thể giúp em tìm.” Diệp Thanh ngại ngùng nói.
Lúc này, anh em Tiêu Xuân Hạ đã khôi phục từ kích động.
Tiêu Xuân Hạ nói: “Bạn gái nhỏ của em rất đáng yêu!”
“Thực sự? Cảm ơn!” Diệp Thanh rất hài lòng.
Trầm Bích Tuyết lạnh lùng quét nhìn Tiêu Xuân Hạ, “Em lớn hơn cậu ta ba trăm tuổi.”
Tiêu Xuân Hạ cười gượng.
Diệp Thanh nhanh nói: “Người em đã giúp anh tìm, qua vài ngày em kiếm anh đòi tiền, phiền anh chuẩn bị tốt. Tiểu Tuyết, chúng ta đi.”
Trầm Bích Tuyết liếc Huyền Huyễn, rời đi cùng Diệp Thanh.
Tiêu Xuân Thu không giải thích hỏi: “Ca, anh nợ tiền cậu bé kia? Vì sao bắt anh chuẩn bị tiền?”
Tiêu Xuân Hạ tức giận nói: “Cũng vì tìm em, anh mặc kệ, mười vạn nguyên đó, em phải ra phân nửa.”
“Mười, mười vạn?” Tiêu Xuân Thu giật mình.
“Đúng, là mười vạn, còn có, không phải minh tệ!” Tiêu Xuân Hạ cường điệu,
“Anh, em là Nguyệt Quang tộc [1], em không có tiền!”
“Em lừa ai! Không có tiền, tiền thưởng của em nhiều như vậy! Đây là em gây chuyện, làm chi bắt anh trả cho em phân nửa, thật ngốc! Mười vạn nguyên một mình em trả!”
“Anh, anh thật ác!”
Huyền Huyễn chờ hai anh em câu thông xong, hỏi Tiêu Xuân Thu: “Anh thế nào chạy ra đây?”
Tiêu Xuân Thu nói: “Tôi không biết, đêm đó tôi đi nhà La Võng, vừa mở cửa đã hôn mê, tỉnh lại đã ở đây.”
“Vậy anh thấy La Võng không?”
“Thấy, bất quá, gã biến mất.”
…
[1] Nguyệt Quang tộc: có thể hiểu là nghèo rớt mồng tơi, “viêm màng túi”