Tiêu Xuân Thu ngồi trên tảng đá, bỗng có cảm giác, thế giới này thật an tĩnh, thật cô tịch, giữa thiên địa tựa hồ chỉ còn mình anh.
Suy nghĩ này khiến Tiêu Xuân Thu run lên, hàn ý sinh ra, hai tay anh ôm cánh tay chà mạnh, hy vọng có thể đuổi đi hàn ý.
Không biết nguyên do, bỗng nhiên nhớ tới một câu chuyện rất xưa.
Nhân loại trên Địa Cầu diệt vong, chỉ còn một người cuối cùng.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Con đường đất vàng, cỏ cây khô héo.
Tiêu Xuân Thu nghĩ độ ấm bốn phía dần dần giảm.
Không thấy người, tới một con quỷ cũng tốt!
Tiêu Xuân Thu rống lên.
Đất hoang trống trải mơ hồ truyền tới hồi âm yếu ớt, càng khiến bốn phía đột ngột an tĩnh.
Trong vắng vẻ, bỗng vang lên tiếng chuông.
Tiêu Xuân Thu ngẩng đầu, trên đường đi tới một cô gái trang phục thôn cô ôm rổ.
Cô gái uốn éo về phía Tiêu Xuân Thu, mỗi bước chân, chiếc chuông trên mắt cá chân phải vang lên.
Cô gái này tới rất đột ngột, Tiêu Xuân Thu nghĩ cô như chui ra từ bùn đất.
Thôn cô tới trước mặt Tiêu Xuân Thu, nhìn anh một cái, vươn tay lấy ra một cái bánh bao trong rổ, cười khanh khách hỏi: “Muốn ăn bánh bao không?”
Bao tử Tiêu Xuân Thu thập phần hợp thời kêu một tiếng, anh trừng mắt nhìn thôn cô cười xán lạn, nhớ tới tài xế xe tải vừa nãy, miệng sống chết nhắm chặt, không dám nói lời nào.
Tuy rất đói, nhưng có vài thứ không thể ăn, cũng không dám ăn.
“Muốn ăn bánh bao không?” Thôn cô hỏi lại.
Tiêu Xuân Thu không hé răng.
Không chiếm được đáp lại, thôn cô nhún vai, bỏ bánh bao về rổ, uốn éo rời đi.
Thôn cô đi không phải rất nhanh, thế nhưng Tiêu Xuân Thu thập phần giật mình phát hiện, bất quá nháy mắt, cúi đầu ngẩng đầu, đã không thấy tăm hơi.
Mồ hôi lạnh từng giọt chảy.
La Võng chết tiệt kia rốt cuộc đưa mình tới đâu.
…
Đi thật lâu, thấy đều là đất vàng cỏ khô, Tiêu Xuân Hạ nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Vong Xuyên có phải Địa Phủ không?”
“Không phải, lấy ví dụ, Địa Phủ là thành phố, Vong Xuyên là ngoại thành.” Huyền Huyễn nói.
“Thế nào không thấy quỷ?”
“Anh không thấy mà thôi.” Huyền Diệu Khả nói.
Tiêu Xuân Hạ lập tức trái nhìn phải liếc, thầm lo sợ, “Có rất nhiều quỷ sao?”
Huyền Diệu Khả gật đầu, “Rất nhiều, quả thực là ngựa xe như nước, khi anh quay sang trái, vừa vặn có một con quỷ ngang qua, hai người thiếu chút “da thịt thân cận”.”
Tiêu Xuân Hạ sắc mặt tái nhợt, không dám nhìn loạn.
Huyền Huyễn cảm thấy bất đắc dĩ, hôm nay ngày đầu gặp mặt, hai người kia thế nào thích khi dễ nhau.
Thấy Huyền Diệu Khả còn muốn hù doạ, Huyền Huyễn không khỏi gọi một tiếng, “Tiểu Khả.”
Huyền Diệu Khả liếc Huyền Huyễn, chu môi.
Tiêu Xuân Hạ là người thông minh, lập tức biết Huyền Diệu Khả ban nãy lừa mình, thẳng lưng, cười nói: “Tốt, Tiểu Khả, thì ra em gạt anh!”
Huyền Diệu Khả hừ một tiếng.
Tiêu Xuân Hạ vô tình cười cười, hỏi Huyền Huyễn: “Ở đây tựa hồ không có điểm cuối, thế nào tìm được Xuân Thu?”
“Vậy phải xem anh.”
Tiêu Xuân Hạ trợn tròn mắt, chỉ vào mũi mình, vô cùng kinh ngạc, “Xem anh? Anh có thể làm gì?”
“Rất đơn giản, cống hiến một giọt máu, cống hiến một ít tiền.”
A? Tiêu Xuân Hạ ngây ngẩn.
Cống hiến một giọt máu và một ít tiền?
“Thứ anh ngu dốt, không rõ ý cậu.”
Huyền Huyễn không trả lời ngay, từ trong lòng lấy ra một đạo phù, đốt.
Ở khi Tiêu Xuân Hạ hoài nghi, trước mặt bỗng nhiều ra một đứa bé mười tuổi.
Tiêu Xuân Hạ cho mình hoa mắt, dụi mắt, đứa bé cười đến vẻ mặt hồn nhiên nhìn bọn họ.
“Có gì có thể hỗ trợ?” Đứa bé hỏi, đồng âm thanh thuý.
Huyền Huyễn nói: “Tôi muốn tìm một người.”
“Người sống?”
“Ừ.”
“Hai mươi vạn.”
“Rất đắt.”
Đứa bé trừng mắt, cắn cắn môi, “Mười vạn, không thể tiện nghi hơn.”
“Tôi nghĩ có rất nhiều người thích hỗ trợ.” Huyền Huyễn nói, lấy ra một tấm phù niết trong tay.
Đứa bé nóng nảy, “Đừng, em làm.”
“Một vạn.” Huyền Huyễn ép giá.
Đứa bé nhất thời nước mắt lưng tròng, rưng rưng nói: “Quá thấp, có thể cao hơn không? Anh cũng biết, cạnh tranh kịch liệt, ngày khổ sở a.”
Thấy nước mắt đứa bé, Tiêu Xuân Hạ đồng tình tâm trào dâng, không chút nghĩ ngợi nói: “Anh cho em mười vạn!”
“Thực sự?!” Đứa bé nhào qua, bắt lấy tay Tiêu Xuân Hạ, hai mắt toả sáng.
“Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”
“Anh thực sự là người tốt!” Tiểu hài tử mừng rỡ thí điên điên.
“Ha hả…”
Huyền Huyễn thở dài, nhìn Tiêu Xuân Hạ cười khúc khích, tên này không rõ chuyện đã loạn đáp ứng!
Tiêu Xuân Hạ sờ đầu đứa bé, “Anh về rồi đốt mười vạn minh tệ cho em.”
Minh tệ rẻ như vậy, đốt một ức cho em đều được!
“Em không thu minh tệ. Em muốn là tiền thật dương gian lưu hành.”
“A? Địa phủ không phải dùng minh tệ?” Tiêu Xuân Hạ hồ đồ.
Đứa bé vẻ mặt ngây thơ, “Đúng vậy, bất quá em buổi tối tới dương gian chơi, tự nhiên chỉ có thể dùng tiền của các anh.”
Tiêu Xuân Hạ đổ mồ hôi.