Đọc truyện Huyền Ấn: Vùng Đất Thiêng – Chương 5
Chương 5
Đúng 8 giờ tối, Kim vẫn đang ngồi học bài với hàng đống sách vở và tài liệu trên bàn. Trong đầu Kim bây giờ các phép toán và công thức đang nhảy mua loạn xạ cả lên. Kim cần phải chăm chỉ nhiều hơn nữa trong việc ôn luyện vào đại học. Kim đi học thêm ở khắp mọi nơi, nào là học ở trường, gia sư, trung tâm. Những thời gian rảnh dỗi trước kia giờ đều bị thời gian học lấn chiếm hoàn toàn. Sáng học, chiều học, tối học, cả tuần đều học. Khoảng thời gian Kim dành cho việc nghỉ ngơi là rất ít. Kim muốn mình phải đỗ đại học.
Giờ tâm trí Kim đang dành một trăm phần trăm sự tập trung vào bài toán trước mặt. Cô bé không hề để ý rằng đã 8 giờ tối rồi mà vẫn chẳng có cuộc điện thoại nào gọi nào từ người của Hội cả. Nhưng thay vào đó, Kim lại nghe được tiếng chuông cửa. Sự tò mà đã cắt ngang sự tập trung của Kim, cô bé vội đứng dậy chạy ra ngoài ban công tầng hai, vươn người nhìn xuống cửa ra vào. Kim không thể nhìn thấy mặt của vị khách đó nhưng Kim biết người đó không đi một mình mà đi cùng với hai người khác nữa vì bóng của ba người họ trải dài trên đường. Kim còn nghe thấy giọng của một người khách vang lên, giọng của một người đàn ông.
-“Chào cô! Bọn cháu là người của Hội! Xin lỗi đã làm phiền gia đình.”
-“Không sao! Vào nhà đi!”
Sau câu nói đó, Kim thấy bóng họ dần biến mất, chứng tỏ họ đã vào nhà. Cô bé lơ đễnh quay lại phòng và ngồi thụp xuống trước bàn học. Giờ Kim mới nhớ ra cuộc gọi chiều nay từ người của Hội. “Không biết người của Hội muốn gì từ gia đình mình nhỉ? Rõ ràng là gia đinh mình đã rút khỏi giới pháp sư rồi còn gì?”. Kim lại lo nghĩ về kẻ giết người. Cô bé nghe rất nhiều về những lời cảnh báo từ bố mẹ và Dũng về kẻ giết người kia. Và có một một sự thật rằng, dòng máu chảy trong Kim là dòng máu của một pháp sư, cô bé được thừa hưởng gen, các kỹ năng từ ông bà bố mẹ nhưng lại không được rèn luyện và phát triển. Nó bị chôn vùi từ khi Kim mới sinh ra và chính thứ bị chôn vùi ấy giờ đây chính là nguyên nhân khiến mình gặp nguy hiểm.
Cứ mỗi lần nghĩ tới điều đó, Kim lại ước mình được như Dũng, cậu bạn từ thuở thơ ấu của mình. Ngay từ lần đầu tiên gặp Dũng, cô bé đã biết Dũng là một người đặc biệt – người tương lai sẽ trở thành gia trưởng dòng họ Lý. Ngay từ khi sinh ra, Dũng đã phải gánh trên mình một trọng trách nặng nề của dòng họ. Tương lai của cậu ấy đã được định đoạn sẵn rồi. Cậu ấy được học pháp thuật. Chắc hẳn nó phải rất thú vị hơn so với việc học hành này. Trong thâm tâm Kim muốn được một lần trở thành một pháp sư thực thụ.
Đầu óc Kim đang mơ màng nghĩ về việc sẽ ra sao nếu như mình trở thành một pháp sư. Đây không phải lần đầu tiên Kim suy nghĩ về điều này mà “n” lần rồi ý. Bỗng dòng suy nghĩ đó bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Tin nhắn của An.
“Học trò vẫn đang học à? Có gì cần thầy giúp không?”
Kim mỉm cười nhắn lại.
“Thế thầy giải được bài toán chiều nay chưa ạ?”
“Dĩ nhiên là được rồi! Nhưng đây không “se” free đâu! Chất xám cả đấy.”
“Đây cũng tự là được nhé. Không cần bên đấy “se”.”
“Có cần bên đây gợi ý gì không?”
“No! Cám ơn!”
Bây giờ thì đầu óc Kim bỗng chuyển sang suy nghĩ về cậu bạn An của mình. Kim biết An từ hồi học lớp 11. Hồi ấy, cô bé vẫn hay thường đi học thêm ở chỗ các thầy cô giáo trong trường và rồi đã gặp An ở lớp toán. Hai người kết bạn với nhau. Ấn tượng đầu tiên về An là rất tốt đẹp: An chứng tỏ mình là một người thông minh, dí dỏm. Kim ngỏ ý muốn An chỉ dạy cho mình môn toán. Tất nhiên là cậu ta rất nhiệt tình, đôi khi là quá mức. Những lúc như thế, Kim lại cảm thấy An dành cho mình một thứ tình cảm còn hơn cả tình bạn. Kim chợt nghĩ An thích mình chăng? Thực sự mà nói, An là một anh chàng tốt bụng, thông minh, học giỏi hơn thế lại còn bảnh trai nữa chứ cho nên An được rất nhiều cô gái trong và ngoài trường chú ý tới, được làm bạn với An, Kim cũng cảm thấy vui nhưng vẫn luôn cố giữ một khoảng cách với An.
Không để đầu óc suy nghĩ vớ vẩn nữa, phải tập trung vào học. Tự nhắc nhở mình như thế. Kim còn có rất nhiều bài để học và không hề để ý xem người của Hội và gia đình mình đang bàn bạc chuyện gì.
Sáng hôm sau như thường lệ, Kim được bố đèo tới trường. Cô bé vẫn hay thường nằm trong top mười người đến sớm nhất lớp. Nhưng khi đặt chân vào phòng học thì thấy hai hôm nay Dũng đã đến lớp trước mình. Từ trước đến giờ Dũng luôn là người đến muộn nhất lớp nhưng điều đó đã thay đổi khi hai cô gái của Hội tới đây. Kim đưa ánh mắt về phía Dũng và đưa bàn tay lên ngang vai, khuấy khuấy mấy ngón tay chào cậu ta. Dũng nhìn thấy và hiểu điều đó nên cậu cũng đáp lại y như thế rồi quay lại nói tiếp với Huyền. Còn Kim cũng quay đi, hòa mình vào cuộc nói chuyện với tụi con gái. Được một lúc thì có tin nhắn của An, cậu ta cho Kim mượn quyển vở như đã hứa.
-“Hoàng tử gọi à?”- Mấy con bạn tia nhanh.
Kim ngượng ngùng:
-“Không có gì đâu?”
An đang cầm quyển vở đứng ngoài cửa lớp, ngại ngùng nhìn vào.
-“Ê! Nhìn kìa Dũng!”
Thằng Tú cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai đứa, tay chỉ ra phía cửa lớp. Thì ra Kim đang đứng nói chuyện với anh chàng An lớp bên.
-“Sao? Có chuyện gì thế?”- Dũng vẻ mặt vô cùng ngây thơ.
Thằng Tú lập tức phản ứng.
-“Sao cái gì? Mày không định bảo vệ gái làng à?”
-“Chỉ là bạn bè thôi mà!”- Dũng nói giọng vô hồn.
-“Bạn bè thân nhau gớm nhỉ?”
Thằng bạn nói xong rồi bỏ đi.
Nhìn Kim nói chuyện vui vẻ với cậu bạn kia, Dũng lại nhớ về cái khoảnh khắc lần đầu tiên cậu gặp Kim. Đó là vào ngày chủ nhật, khi đó Dũng mới năm tuổi. Cậu được mẹ đưa sang lần đầu tiên (khi ấy mẹ Dũng vẫn còn sống). Lúc đó, đối với Dũng, cuộc viếng thăm đến nhà Kim đơn thuần chỉ là một cuộc dạo chơi trong một ngày chủ nhật đẹp trời như thế này. Nhưng đối với gia đình hai bên thì đây là một sự kiện ảnh hưởng tới cả hai phía.
Khi vừa mới đặt chân vào phòng khách của căn nhà đó, Dũng đã thấy một cô bé trạc tuổi mình đang ngồi chơi đồ hàng. Thấy Dũng, cô bé liền đứng dậy chạy lại gần mẹ mình như cảm thấy ngại ngùng trước sự xuất hiện của cậu bé xa lạ kia. Còn Dũng thì ngược lại, cậu rất tò mò về cô bé kia. Cô bé đó rõ ràng bằng tuổi mình thế mà lại không hề gặp ở lớp mẫu giáo trước đây.
Dũng ngồi lên đùi mẹ khi bà ngồi xuống chiếc ghế bành bằng gỗ. Có một người phụ nữ trẻ, tầm tuổi mẹ Dũng, rót nước mời khách. Người đàn ông ngồi bên cạnh người phụ nữ kia bỗng nói.
-“Con anh chị lớn nhanh thật đấy! Trông giống bố quá!”
Mẹ Dũng cười đáp lại.
-“Có gì đây! Con gái anh chị cũng vậy mà. Trông cũng rất giống mẹ. Về sau chắc chắn sẽ xinh đẹp giống mẹ mà xem.”
Mọi người trong phòng đều cười ngoại trừ Dũng và cô bé kia. Dũng thật sự không hiểu mấy câu nói vừa rồi thì có gì đáng cười cơ chứ. Và Dũng bất giác để ý rằng cô bé kia đang nhìn mình đầy vẻ ngại ngùng, cậu cũng nhìn lại vẻ thăm dò. Bỗng nhiên, người phụ nữ kia nói:
-“Kim! Mau dẫn bạn qua bên kia chơi đi con!”
Vậy ra cô bé đó tên là Kim. Cô bé liếc nhìn Dũng một cái rồi chạy ra phía góc nhà để đồ hàng. Dũng ngước nhìn theo cô bé. Mẹ cậu tự dưng đẩy cậu từ trên đùi xuống rồi đưa tay ẩn cậu về phía cô bé Kim. Dũng chậm rãi bước đi trước cái nhìn của mọi người. Dũng ngồi xuống giữa đống đồ hàng, đối diện ngay với Kim. Sau một lúc nhìn nhau đầy vẻ ngại ngùng thì Kim bỗng nói:
-“Bọn mình chơi trò gia đình đi. Dũng là bố, Kim sẽ là mẹ, còn kia sẽ là con của bọn mình.”
Cô bé Kim cầm con búp bê trên tay đưa về phía Dũng. Dũng nhăn mặt khó chịu. Quả thật, Dũng không cảm thấy hứng thú khi chơi loại đồ chơi của con gái. Lý do là vì Dũng vốn tính tò mò mọi thứ. Trong lần đi lớp, cậu được tụi con gái rủ chơi đồ hàng và dĩ nhiên cậu đồng ý. Kết quả là Dũng bị tụi con trai trong lớp trêu cho thúi mũi. Hôm ý, Dũng chỉ muốn tìm nơi nào trốn đi cho đỡ xấu hổ. Những lúc ấy, Dũng lại ước giá như mình không đồng ý, đáng lẽ ra mình chỉ nên chơi những trò của con trai thôi. Cảm thấy mình quá xấu hổ đến nỗi Dũng không muốn đến lớp vì sợ bị trêu trọc.
Kim đưa tay dúi dúi con búp bê vào người Dũng như muốn nói hãy giữ lấy nó đi. Còn Dũng khá trần trừ vì vẫn còn bị ám ảnh về vụ việc ở lớp học. Nhưng nếu nghĩ lại thì chơi trò đó cũng vui ghê. Dũng cũng khá thích. Nếu mà không có tụi con trai đó thì đã vui vẻ biết mấy. Dũng đưa mắt nhìn quay căn phòng, chả có thằng con trai nào cả, sợ gì bị tụi nó trêu chứ. Lấy hết cân đảm, Dũng đưa tay cầm lấy con búp bê và cùng chơi với cô bé Kim mà không hề để ý đến cuộc nói chuyện giữa mấy bậc phụ huynh kia.
-“Trời tối rồi! Mau cho em bé đi ngủ đi thôi!”- Kim nói, tay cầm con búp bê đặt nó xuống cái giường bé tẹo. “Vợ chồng mình cũng ngủ đi thôi!”
Dũng làm theo lời cô bé. Cả hai năm xuống sàn nhà và nhìn nhau. Kim bảo: “Cậu giả vờ ngủ đi chứ!”. Nói rồi cô bé nhắm mắt vào giả vờ ngủ, Dũng cũng làm theo.
Hai đứa đang chơi vui vẻ với nhau thì bỗng nhiên có một người cắt ngang cuộc vui của hai đứa. Một bà già từ đâu bước vào phòng. Khuôn mặt đầy nếp nhăn, màu bạc trắng đã phủ gần hết mái tóc. Con mắt bà đảo quanh căn phòng một cách tinh tế và dừng lại khi nó thấy Dũng. Dũng cũng tò mò nhìn lại và chào lớn:
-“Cháu chào bà!”
Bà già đó nhìn Dũng chăm chú và nói:
-“Cháu là Dũng à! Con trai bố Cường đúng không?”
Mẹ Dũng tự động đứng dậy chả lời.
-“Dạ vâng! Đúng ạ!”
Nói rồi mẹ Dũng ra hiệu cho cậu lại đây. Hiểu ý, Dũng lập tức chạy lại. Cậu bé đứng ngay cạnh mẹ mình, đôi mắt ngước nhìn bà già kia. Bà già ấy cũng từ tốn lại gần Dũng, đưa đôi bàn tay chen chúc nhưng nếp nhăn chạm vào mặt cậu. Dũng không hề cảm thấy sợ hãi vì biết có mẹ ở đây và hơn thế ánh mắt của bà lão nhìn cậu rất hiền hậu, như muốn nói: ta không làm hại cháu đâu.
-“Tốt! Rất giống bố!”
-“Vậy xin trăm sự nhờ gia đình bà vậy!”- Mẹ Dũng nói giọng vui mừng.
Bà già đó từ từ đưa đôi bàn tay thô rát ra khỏi mặt Dũng rồi giơ lòng bàn tay ra trước mặt cậu. Và rồi từ ngay chính giữa lòng bàn tay đó, một hình thù kì dị bỗng hiện ra. Phải mất giây lát, Dũng mới nhận ra đó là hình tròn mỏng mờ ảo, bên trong đó là vô số các hình thù kì quái trong cực kì lạ mắt.
-“Cháu có nhìn thấy nó không?”- Bà già bỗng hỏi.
-“Dạ có! Một hình tròn!”- Dũng đáp.
-“Tốt! Cháu hãy thử chạm vào nó xem nào!”
Nghe lời, Dũng đưa bàn tay phải lên cao rồi từ từ đưa từng ngón tay chạm vào cái hình tròn kì lạ đang lơ lửng trên không kia. Một ngón chạm vào, rồi lần lượt các ngón tay còn lại cũng như thế và cả bàn tay nhỏ bé của Dũng nằm gọn trong cái hình tròn mỏng tanh kia. Bà già đó nở một nụ cười tỏ vẻ rất hài lòng. Dũng ngước nhìn mẹ. Mẹ cũng nở một nụ cười mãn nguyện. Cậu rất vui khi nhìn thấy mẹ cười.
-“Tốt rồi! Ngày mai chúng ta có thể bắt đầu!”- Bà già đó nói, mắt vẫn nhìn vào Dũng.
-“Thế thì phiền bà và gia đình.”
-“Không có gì! Đó là nhiệm vụ của gia đình tôi mà!”- Bố mẹ Kim đồng thanh nói.
Dũng thực sự không hiểu cuộc nói chuyện vừa rồi là nói về cái gì nhưng biết rằng nó có liên quan đến mình thế nên Dũng mới hỏi mẹ.
-“Thế là sao hả mẹ?”
Mẹ cậu chỉ mỉm cười đáp lại chứ không trả lời. Điều này làm Dũng cảm thấy sợ hãi.
-“Về thôi mẹ! Con không thích ở đây nữa!”
-“Thôi nào con!”- Mẹ Dũng dỗ: “Ra chỗ kia chơi với bạn Kim đi con!”
-“Không! Con không thích!”
-“Đừng quậy nữa! Mau ra chỗ kia chơi đi con!”
Bỗng mẹ của Kim cắt ngang.
-“Yên tâm! Mẹ cháu không bán cháu đâu mà sợ.”
Dũng giật mình khi nghe thấy từ “bán”, cậu tóm chặt vạt áo mẹ, giọng bắt đầu mếu máo.
-“Về đi mẹ ơi!”
Ngay lập tức mẹ cậu dỗ dành.
-“Đừng sợ! Mẹ không bán con đâu. Hôm nay, mẹ đưa con đến đây là để cho con biết: kể từ mai, sau khi học về, con sẽ ở đây. Đến tối mẹ sẽ đón con về.”
-“Không!”- Dũng lập tức phản ứng: “Con muốn về nhà cơ!”
-“Ngốc! Ở đây con còn có bạn mà chơi cùng chứ về nhà làm gì có bạn mà chơi.”
Hai mẹ con Dũng đều đưa mắt về cô bé Kim đang chơi ở góc nhà.
-“Không! Con không muốn. Về đi mẹ! Mẹ.”
Dũng nằng nặc đòi về làm cho mẹ cậu không biết nên làm như thế nào nữa. Bất chấp bố mẹ Kim dùng những lời dụ dỗ nhưng cậu vẫn không chịu. Cuối cùng mẹ Dũng cũng chịu thua, phải đưa cậu về. Cứ tưởng những câu ăn vạ của mình sẽ khiến mẹ không đưa cậu tới nhà đó nữa vậy mà hôm sau, mãi mà không thấy mẹ cậu đến đón về từ lớp mẫu giáo, thay vào đó là mẹ của Kim. Không hiểu sao cô giáo lại đồng ý cho mẹ Kim đón cậu về. Không còn cách nào khác, Dũng buộc phải theo mẹ Kim về. Mới đầu cậu có vẻ sợ hãi nhưng dần dần nhận ra ở với gia đình đó rất là vui. Vui vì có cô bạn Kim kia chơi cùng. Giờ đây sau mỗi buổi học, Dũng lại mong chờ được đến nhà Kim chơi.
Rồi tới một hôm, mẹ Kim bảo là bà nội Kim muốn gặp cậu. Dũng đoán ngay có lẽ chính là bà già cậu gặp mấy hôm trước. Quả không sai, đúng là bà già đó. Bà ý ngồi trên chiếc giường sệp trong căn phòng nhỏ bao quanh toàn là mùi hương gì đó làm cho cậu thấy rất khó chịu. Bà nội Kim ra hiệu cho cậu lại gần và ngồi xuống. Mẹ Kim tự động đi ra ngoài để lại mình Dũng.
-“Cháu là con của bố Cường đúng không?”- Bà nội Kim bỗng hỏi.
Dũng gật đầu.
-“Gia đình cháu còn có những ai nữa?”
Suy nghĩ một hồi, Dũng mới trả lời.
-“Dạ! Gia đình cháu có bốn người: bố, mẹ, cháu và em gái. Bố cháu đi làm để nuôi gia đình. Mẹ cháu ở nhà chăm sóc hai anh em cháu. Em cháu năm nay ba tuổi.”
Bà nội Kim gật gật cái đầu.
-“Thế cháu có biết bố cháu làm nghề gì không?”
Dũng lắc đầu rồi bà nội Kim lại hỏi tiếp.
-“Thế bố mẹ cháu có nói cho cháu biết mai sau lớn lên cháu sẽ trở thành gì không?”
-“Dạ có! Bố cháu bảo mai sau lớn lên cháu sẽ trở thành một pháp sư ạ.”
-“Thế cháu có biết trở thành pháp sư là làm gì không?”
Dũng lại một lần nữa lắc đầu.
-“Thế cháu có muốn trở thành pháp sư không?”
-“Cháu không biết trở thành pháp sư là làm gì ạ?”
-“Vậy để ta chỉ cho cháu nhé!”
Nói rồi, bà Kim lại giơ bàn tay ra trước mặt Dũng. Và cái hình tròn mỏng dính và trong suốt ấy lại xuất hiện.
-“Cháu nhìn thấy nó đúng không?”
Dũng gật đầu.
-“Hãy chạm vào nó đi.”
Dũng nghe theo, từ từ chạm tay vào cái hình tròn trong suốt đó. Bà nội Kim gật đầu hài long rồi cái hình tròn đó bỗng vỡ tan vào trong không khí. Giật mình, Dũng vội thụt tay lại. Bây giờ, bà Kim lại ngửa lòng bàn tay ra phía Dũng. Dũng nhìn thấy rất rõ vô số những nếp nhăn khô cứng hiện ra trong lòng bàn tay bà ấy. Và rồi cái hình tròn kì lạ ấy lại hiện ra. Bà thu bàn tay đó lại và cầm cái chén nước đặt lên cái hình tròn đang lơ lửng trên không kia. Thật kì diệu, cái chén không hề bị rớt xuống. Dũng mở tròn hai mắt quan sát thật kĩ, vẻ mặt tỏ rõ sự hứng thú.
-“Cháu có muốn mình làm được điều này không?”
Dũng gật đầu lia lịa.
-“Có biết cái đó gọi là gì không?”
-“Đó là pháp thuật ạ?”
-“Đúng vậy! Và người sử dụng nó gọi là pháp sư.”
Và rồi Dũng có thể cảm thấy được cuộc sống mình bắt đầu thay đổi từ giây phút đó. Hằng ngày, cậu vẫn tới đây để học pháp thuật từ bà Kim. Rồi càng lớn lên, cậu bắt đầu nhận ra học pháp thuật không đơn thuần chỉ là sở thích nữa mà nó còn là nhiệm vụ và trách nhiêm của cậu đối với gia đình và dòng họ.
Dũng và Kim kể từ đó trở lên thân thiết. Cứ mỗi lần được giải lao, Dũng lại chạy ra chơi với Kim. Có một lần, Dũng làm pháp thuật cho Kim xem và cô bé tỏ ra thích thú nhưng mẹ của Kim thì không. Bà không muốn Dũng sử dụng pháp thuật trước mặt Kim. Dũng hỏi tại sao lại không được. Mẹ Kim chỉ nói về sau cháu sẽ hiểu. Và kể từ lúc ấy thì mọi thứ về gia đình Kim bắt đầu thay đổi. Dũng cũng hiểu tại sao họ phải làm như thế.
Ngày tháng trôi đi, mọi thứ đều thay đổi nhiều. Giờ Dũng biết mình là ai, có trách nhiệm gì. Cậu sẽ phải sống trong thế giới pháp sư này suốt cuộc đời. Tình bạn giữa Dũng và Kim cũng có nhiều đổi thay. Hai đứa nó ít thân nhau hơn trước, có lẽ vì đã lớn. Mỗi người bắt đầu làm chủ cuộc sống của riêng của mình. Dành thời gian cho những mối quan hệ khác, những dự định khác trong tương lai. Học chung lớp với nhau nhưng lại không còn cái cảm giác vui vẻ thích thú, hồn nhiên như trước nữa. Có lẽ tình cảm mà Dũng dành cho Kim chỉ dừng lại ở mức tình bạn thôi. Phải! Chỉ là bạn mà thôi…
Hai tiết học đã trôi qua và cái bụng của Dũng vẫn không ngừng reo lên. Buộc lòng Dũng phải mò xuống căng tin khẩn cấp. Đúng là ở căng tin ăn cái gì cũng ngon. (Dĩ nhiên thôi vì đói mới mò xuống, mà đói ăn gì chả ngon). Khi đã cảm thấy cái bụng của mình thôi không reo nữa, Dũng mới rời khỏi căng tin nhưng rồi một chuyện không mong đợi đã tới. Linh, cô bạn thân trong lớp của Kim hớt hải chạy tới, nói không thành lời.
-“Kim… cậu ấy.. .có chuyện rồi! Trong nhà vệ sinh.”
Không thèm nghe hết câu. Dũng lập tức chạy thục mạng tới nhà vệ sinh nữ. Trong đầu ninh ninh lo sợ kẻ giết người liều mạng xông vào trường hại Kim.
Dũng bước hai bậc một khi chạy trên cầu thang. Cậu lao thẳng vào nhà vệ sinh nữ trước mặt mà không hề đắn đo. Hai cô gái đang đứng khoanh tay tựa lưng vào lối ra vào nhà vệ sinh bỗng nhiên giật mình khi có một tên con trai từ đâu lao tới. Với sức của hai cô gái đó thì làm sao cản được Dũng. Dũng lao thẳng vào, men theo lối đi thì thấy hai đám con gái đang đối mặt với nhau. Dũng ngay lập tức nhận ra Huyền và Yến đang che cho Kim. Kim thì đang khóc, hai tay che mặt.
-“Mấy người làm cái quái gì vậy?”- Dũng nói lớn.
-“Cậu làm cái gì ở đây thế?”
Huyền và Yến đồng thanh nói. Còn Kim thì bỏ đôi bàn tay đang che mặt ra, đưa đôi mắt dâm dâm lệ nhìn Dũng. Dũng tiến lại gần Kim và nhìn qua bờ vai Huyền và Yến. Cậu thấy bốn tên con gái, mặt mày phấn son, vẻ khệnh khạng, con mắt khinh thường nhìn Dũng. Một trong bốn đứa con gái kia nói, giọng chanh chua không tả được.
-“Mày là bạn trai của con bé Kim à?”
-“Tụi mày vừa làm gì cậu ấy?”- Dũng nói giọng tức giận.
-“Tụi tao có làm gì nó đâu? Chỉ muốn dạy cho nó bài học thôi.”
-“Kim đã làm gì chúng mày nào?”
-“Con bé đó cố tình dụ dỗ bạn trai tao.”
-“Ai cơ?”
-“Tôi không dụ dỗ cậu ấy. Chúng tối chỉ là bạn thôi.”- Kim cắt ngang ngay lập tức, giọng oan ức, xen lẫn với tức tối.
-“Bạn cái gì? Lúc nào tao cũng thấy cậu ấy thân mật với mày.”
-“Chúng tôi chả làm gì sai ca?”- Kim lại nói.
-“Cái gì cơ! Đồ con gái chơ chẽn, lăng loan kia.”
Đứa con gái kia chợn mắt lên nhìn Kim. Chưa kịp nói tiếp thì đã ăn ngay cái tát của Dũng.
Chát! Cái tát của Dũng làm cho tất cả mọi người trong nhà về sinh đều phải giật mình. Dũng chợn mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt hoảng hốt của con bé kia.
-“Nói lại coi!”- Dũng nói bằng giọng đe dọa.
Đứa con gái kia cảm thấy bị sỉ nhục trước hành động vừa rồi. Không thể làm gì được trước một tên con trai như Dũng, con bé liền bỏ đi nhưng trước khi đi vẫn kịp ném cho Dũng một cái nhìn khinh bỉ. “Mày nhớ đấy!” Con bé bước nhanh ra ngoài kéo theo những đứa bạn còn lại. Tụi nó cũng đều đưa mắt nhìn Dũng đầy khinh thường.
Không thèm chấp chứa mấy cái ánh nhìn đó trong đầu, Dũng quay sang nhìn Kim và hai cô gái, vội nói.
-“Ra khỏi đây thôi! Mùi con gái khó chịu quá.”
Dũng cầm lấy cổ tay Kim, kéo cô bé ra ngoài. Huyền và Yến theo sau, đưa mắt nhìn hai người đi trước. Ngay khi vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô bạn Linh liền chạy lại và còn một người khác nữa. Một anh chàng đeo kính, trông bảnh trai.
-“Kim! Sao thê? Cậu ổn không?”- Giọng anh chàng đầy lo lắng.
Dũng nhận ra đây là anh chàng An, người dạo này hay nói chuyện thân mật với Kim. Anh chàng này chắc hẳn là nguyên nhân của cuộc cãi lộn vừa rồi.
-“Mình muốn xuống phòng y tế.”- Kim nói giọng yếu ớt, ánh mắt cô bé né tránh cái nhìn đầy quan tâm của An.
-“Để mình đưa cậu xuống.”- An tỏ thái độ quan tâm: đưa tay ra cầm lấy tay kia của Kim (Dũng cầm một tay rồi) nhưng bị Kim rụt lại rồi cầm lấy tay áo Dũng và nói.
-“Không cần đâu. Dũng! Cậu đưa mình xuống đi.”
Chả biết phải nói gì nữa, Dũng liền đưa Kim xuống phòng y tế để lại cho anh chàng kia một tâm trạng đầy lo lắng. Xuống đến phòng y tế, Dũng đỡ Kim ngồi xuống giường. Dũng biết Kim vẫn đang sốc về vụ việc vừa rồi nên cậu nói với cô y tá ở đấy, đang tròn mắt nhìn đôi trai gái kia mà đoán già đoán non.
-“Cô có thuốc an thần không ạ?”
Giật mình bởi câu nói vừa rồi của Dũng, cô y tá trả lời ấp úng.
-“Cái gì cơ? Ở trường làm gì có mấy thứ đó.”
Rồi cô ý quay người đi, tiến lại tủ thuốc rồi quay ra với một viên thuốc và cốc nước lọc. Dũng đón lấy và đưa cho Kim. Kim uống viên thuốc một cách khó nhọc mà trong lòng cảm thấy tức tối.
-“Mình sẽ ổn thôi. Cậu mau về lớp đi.”- Kim bỗng nói.
-“Không sao đâu. Mình sẽ ở lại với cậu.”- Dũng đáp.
Không nói gì nữa. Quả thực, giờ này Kim rất cần Dũng bên cạnh. Cô bé cần có một người an ủi, để tựa người và đó chính là Dũng, cậu bạn thân nhất của mình. Kim ngả đầu mình vào vai Dũng. Mùi hương thoang thoảng từ mái tóc Kim làm cho Dũng xao xuyến. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi hai đưa biết nhau, Dũng mới lại cảm nhận được sự gần gũi sâu sắc đến như này. Dũng im lặng một cách vô hồn còn cô y tá ở đó tỏ vẻ không thích trông thấy cái cảnh của đôi trai gái này.
-“Này này hai đứa. Đây là trường học mà!”
Dũng lập tức đáp lại.
-“Bọn em chỉ là bạn thôi mà.”
Đúng. Đơn giản chỉ là bạn bè thế thôi. Chỉ đơn giản thế thôi. Hay là cậu đang tự dối mình.
Hai người ngồi trong im lặng.
…
-“Cậu ấy sao rồi?”- Hyền hỏi đầy vẻ quan tâm.
-“Sẽ ổn thôi!”
Dũng trả lời không chắc chắn sau khi từ phòng y tế lên. Thâm tâm Dũng muốn ở cạnh Kim cho đến hết buổi học hôm nay nhưng không được phép. Cậu phải lên lớp để học nốt mấy tiết còn lại. Giờ thì đang đứng nói chuyện với hai cô gái của Hội ngoài hành lang.
-“Mình sợ là sẽ không ổn đâu?”- Huyền nói.
-“Cậu không biết mấy con bé lúc nãy là ai à?”- Yến tiếp nối, đưa mắt về phía bên kia hành lang. Mấy con bé mà Dũng gặp trong nhà vệ sinh đang đứng đo, nhìn về phái ba đứa bạn Dũng.
-“Chịu! Không biết! Dân anh chị à.”
Yến gật đầu.
-“Ừ! Nhiều đứa trong lớp rất nể sợ tụi nó. Tí nữa tan học, mình tin chắc rằng sẽ có một tiểu đội đợi cậu ngoài cổng trường đấy Dũng ạ.”
-“Gọi hội à?”- Dũng không hề e ngại.
-“Thế có cần báo cho thầy chủ nhiệm biết không?”- Huyền đưa ra một ý kiến không tồi.
-“Ừ! Nên vậy đi! Tạm thời trước mắt cứ thế đã.”- Dũng đồng ý.
Dũng muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, không muốn Kim gặp thêm rắc rối nữa. Nhưng rõ ràng, cậu là kẻ ngoài cuộc. Đây là chuyện tình cảm giữa ba người họ: Kim, anh chàng An, và con bé đó. Anh chàng An ấy là mẫu người mà nhiều người con gái thích. Học gỏi. Tốt bụng. Lại còn đẹp trai nữa. Tại sao một đứa con trai như vậy lại có thể tồn tại trên đời chứ. Toàn là những điều mà mọi thằng con trai đều muốn có được, kể cả Dũng. Nhưng thật đáng tiếc Dũng đều không có mấy thứ đó. Nếu có thì chỉ là mỗi thứ một ít. Đầu tiên nói về vẻ đẹp trai thì Dũng hoàn toàn khẳng định một điều thật đau lòng là cậu không hề đẹp trai nhưng không có nghĩa là xấu. Trông Dũng hoàn toàn rất ổn. Còn về việc cậu có phải là người tốt bụng hay không, chính bản thân mình cũng không rõ nữa. Nhưng nói đến việc học hành thì Dũng khẳng định cậu không phải con người chuyên tâm.
-“Mối quan hệ thật sự giữa Kim và tên An là như thế nào?”- Dũng tò mò.
-“Anh chàng đó thích Kim mà, đang tán tỉnh đấy.”- Yến giải thích.
-“Nhưng cậu ta có bạn gái rồi mà.”
-“Ai? Con nhỏ hồi nãy á!”- Yến phản ứng: “Sai rồi! Con bé đó thích cậu ta nhưng cậu ta không ưu. Con bé đó vẫn cố tình theo đuổi và khi thấy Kim thân mật với An thì lại giở trò đe dọa. May mà có hai đứa tụi này kịp bảo vệ.”
Đúng rồi! May mà có hai cô gái này can thiệp trước khi Dũng đến. Dũng cám ơn. Hai cô gái lắc đầu.
-“Nhiệm vụ tụi này mà!”
-“Hồi sáng nay, mình thấy con bé đó cứ nhìn chằm chằm vào lớp cậu vẻ mặt khó chịu.” – Yến bắt đầu: “Rồi đến tiết ba, mình thấy mấy đứa tụi nó đi theo Kim vào nhà vệ sinh. Mình có linh cảm không hay, chạy vào lớp tìm cậu nhưng chỉ thấy Huyền thôi nên tụi này hành động trước.”
-“Thế đã có chuyện gì xảy ra khi đó?”
-“Chỉ là cãi lộn to tiếng thôi. Mấy lời nói không hay ho cho lắm. Hội con nhỏ đó không kịp có hành động, nhưng Kim có vẻ sốc trước mấy lời nói khiếm nhã của con nhỏ đó.”
-“Vậy thế bây giờ có cho thầy chủ nhiệm biết không?” – Huyền chen vào.
-“Dĩ nhiên là phải nói. Trước tiên là để bảo vệ Kim đã. Còn mình sẽ giải quyết vấn đề con nhỏ kia.”- Dũng nói mạnh mẽ.
-“Đừng bảo là cậu sẽ đánh nhau với tụi nó nhé.”- Huyền nghi ngờ.
-“Cũng hay, phải dạy cho tụi nó bài học chứ.”- Yến tán thành: “Đã lâu rồi mình không cử động chân tay.”
-“Dùng đến vũ lực với tụi nó chả hay tí nào.”- Huyền phán đối.
-“Nếu không làm vậy thì tụi nó sẽ không để im cho Kim đâu. Phải cho tụi nó sợ chứ!”- Dũng biện minh.
-“Vậy tính đánh nhau thật sao? Có tự tin hạ được hết bọn chúng không?”
-“Bọn chúng chỉ là lũ cậy đông hiếp yếu thôi. Chả có gì đáng sợ cả.”- Dũng nói ra rất tự tin.
-“Bọn này sẽ giúp!”- Yến hưởng ứng bằng cách võ mạnh vào vai Dũng.
-“Này đừng có quên hậu quả mà nó mang lại đấy.”
Huyền nói đúng. Nếu vụ này mà to ra chuyện ra thì cậu dễ bị kỉ luật như chơi. Nhưng nếu không làm vậy thì sẽ không ổn. Thôi mặc kệ! Mọi chuyện cứ từ từ.
Cuối cùng cả ba đứa đều đưa ra một quyết định. Đó là trình báo vụ việc với thầy chủ nhiệm, để đảm bảo bọn chúng sẽ không làm phiền Kim trong trường nữa. Còn ở ngoài cứ để Dũng lo.
Thầy tỏ ra vô cùng sửng sốt trước điều Dũng nói.
-“Thế em ý có sao không?”
-“Dạ! Bạn ý sẽ ổn thôi!”
Thầy im lặng một hồi rồi nói.
-“Được rồi! Mấy đứa cứ lên lớp trước đi! Thầy biết phải làm gì.”
Ba đứa chào thầy rồi quay gót lên lớp. Trên đường về lớp học, Dũng và Huyền ghé qua phòng y tế xem tình hình Kim thế nào nhưng không thấy Kim đâu. Cô y tá bảo cậu lên lớp rồi. Quả thật, Kim đã ở trên lớp, cô bé ngồi đó, ánh mắt vô hồn. Dũng lẳng lặng tiến lại gần.
-“Sao không ở dưới đó? Lên đây làm gì?”
-“Mình ổn mà!”- Kim không thèm nhìn Dũng trả lời.
-“Mình đã nói mọi chuyện với thầy rồi. Bố mẹ cậu sẽ đến đón cậu về.”
-“Sao cậu lại làm thế? Bố mẹ mình biết thì…”
-“Cậu yên tâm thầy nói với bố mẹ cậu là cậu bị ốm. Bố mẹ cậu không biết chuyện kia đâu.”
-“Nhưng mình…”
-“Không nhưng nhịn gì hết. Cậu về đi. Kìa thầy giáo gọi cậu kìa.”
Ngoài cửa lớp, thầy giáo đang đứng đó, ra hiệu cho Kim ra đấy. Kim nhìn Dũng vẻ băn khoăn còn Dũng thì vội vàng kéo Kim dậy rồi đưa cặp sách cho Kim. Kim từ từ bước đi vẻ lo ngại trước hàng chục cái nhìn của những đứa cùng lớp. Dũng nhìn hai thầy trò kia nói chuyện vài ba câu rồi từ từ nhìn dáng họ biến mất sau cánh cửa.
Nhiều đứa trong lớp, đặc biệt là hội con trai, có vẻ quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra với Kim. Đúng là cái thời đại, đầu ngõ chưa hay cuối ngõ đã tỏ, thông tin Kim bị hội con gái lớp bên bắt nạt đã lan khắp lớp. Tệ hơn là tụi trong lớp biết lí do Kim bị bắt nạt là vì có mối quan hệ thân thiết với chàng trai “hot boy” lớp bên. Thế là Dũng bị lôi vào cuộc bàn tán với tư cách là bạn trai Kim. “Dũng có tình địch”, đó là chủ đề bọn nó bàn tán. Dũng quả thật chả muốn mình bị lôi ra làm đối tượng bị thiên hạ đàm tiếu. Cậu chả còn tâm sức đâu để đưa ra những lời biện minh cho mình nữa. Thôi kệ thiên hạ vậy.
Tan học, Dũng lao thẳng ra cổng trường, trong lòng bồn chốn. Hai cô gái của Hội cũng rất nhanh bắt kịp cậu. Xe đạp vẫn để ở nhà Kim, qua cậu quên không lấy nên hôm nay phải đi bộ. Dũng rất ngại phải đụng mặt bọn chúng ở cổng trướng. Không phải vì sợ bọn chúng chỉ là sợ mình bị dính dáng đến kỉ luật của nhà trường thôi. Nói trắng ra thì hội đó không phải là đối thủ của Dũng nhưng cậu vẫn hy vọng thầy giáo sẽ giải quyết êm thấm chuyện này.
Cổng trường lúc tan học không khác gì chợ vỡ, lườm lượp người ra vào. Là nơi tụ tập hẹn hò và thanh toán các mâu thuẫn lẫn nhau. Các bác bảo vệ nhiệm vụ lúc ấy là hô hào, rải tán các đám đông tụ họp, tránh gây ùn tắc giao thông. Dũng từ tốn bước đi, hòa mình vào trong đám đông. Hai cô gái của Hội lẳng lặng đi sau. Đi được một quãng khá dài giữa cái trưa nắng gắt thế này, vẫn chả thấy gì. Phải chăng thầy đã giải quyết chuyện này êm đẹp rồi.
-“Tạm biệt!”
Dũng và hai cô gái của Hội chia tay nhau tại ngã tư. Đường về nhà vẫn còn khá dài. Dũng không được phép tùy tiện sử dụng thuật Huyền Ấn nếu không đã đi thẳng về nhà rồi. Và rồi bằng với linh cảm và kinh nghiệm của một pháp sư, Dũng nhận ra mình đang bị theo dõi. Người của Hội nếu đi theo giám sát bảo vệ mình sẽ không hành động bất cẩn như vậy, kẻ giết người thì lại càng không được phép. Vậy đó chỉ có thể là hội của đám con bé đó. Dũng bất thình lình dải bước nhanh hơn trước thì bỗng từ đâu một gã thanh niên to lớn lao vào Dũng, kéo áo, đẩy cậu đi. Đúng như những gì mình đoán, hắn kéo Dũng vào một con hẻm nhỏ, vắng vẻ, ở đó có đồng bọn của hắn, một đám du côn. Dũng nhìn thấy con bé bị mình tát trong nhà vệ sinh đang đứng trước mặt cậu, khoanh tay trước ngực. Con bé từ từ tiến lại gần, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
-“Hy vọng mày còn nhớ tao.”- Con nhỏ nhìn thẳng vào mắt Dũng.
-“Dĩ nhiên là nhớ rồi.”- Dũng bình thản đáp, không có gì phải sợ hãi cả.
-“Vậy mày nhớ đã làm gì tao không?”
-“Nó rất xứng đáng với mày mà.”
-“Cái gì! Tao sẽ chả lại mày gấp mười lần như thế!”
Vừa dứt câu xong, con bé đã vung tay lên định tát vào mặt Dũng nhưng nhanh như cắt cậu đã nắm được cổ tay nhỏ trước. Với sức khỏe của mình, Dũng bóp chặt lấy cổ tay nhỏ đó. Vẻ mặt con bé nhắn nhó vì đau đớn. Thấy vậy, một thằng con trai tóc nhuộm xanh đỏ, đeo khuyên tai lao vào, dơ chân đá Dũng. Là người biết võ thuật, có khả năng tự vệ và tấn công, chả khó khăn gì khi đưa ra đòn phản công. Dũng nhanh chân hơn, đá vào bộ hạ của hắn. Thằng đó lăn lông lốc ra đường, tay ôm lấy của quí, miệng không ngừng kêu gào. Thấy vậy, cả đám du côn nhày vào, tay đứa nào cũng trang bị vũ khí. Dũng vung cước đá bay tên gần mình nhất, rồi được đà né các nhát chém còn lại. Nhanh tay đoạn lấy thanh sắt từ tên vừa bị đốn ngã, Dũng nhanh chóng hạ gục các tên còn lại với chỉ một đòn duy nhất. Cả bọn đều lăn ra, không còn sức đứng dậy. Tụi con gái tròn mắt, sợ hãi nhìn Dũng. Dũng vứt thanh sắt đi, tiến lại gần con bé kia. Cậu muốn cho con bé một bài học xác đáng. Con nhỏ sợ hãi lùi rồi quay người bỏ chạy. Dũng nhanh hơn nhỏ đó, kịp kéo tay giật ngược nhỏ lại. Bóp chặt cổ tay con nhỏ, dùng thế quật ngã nhỏ xuống. Dũng dơ cao tay, đinh tát con nhỏ một cái nữa thì bị khượng lại. Huyền từ đằng sau nắm chặt lấy tay Dũng.
-“Thôi! Đủ rồi!”- Huyền ra lệnh.
Đợi một hồi lâu, Dũng tĩnh tâm lại. Thấy cơ thể Dũng thả lỏng ra thì Huyền mới nhẹ nhàng bỏ tay.
-“Nhớ! Nếu không muốn như bọn kia thì từ sau nhớ: Đừng…bao… giờ gây sự với tao và bạn tao.”
Dũng nói chậm rãi từng từ một để chắc chắn nó sẽ in đậm vào trí nhớ con nhỏ. Rồi cậu đứng dậy, quay người bỏ đi.
Đi ra khỏi con hẻm, vừa đi vừa chỉnh đốn lại quần áo, Dũng nói với ra sau.
-“Sao lại quay lại làm gì?”
-“Cậu ra tay nhanh quá. Chả đợi tụi này gì cả.”
Yến nói giỡn. Huyền thì vẫn im tiếng.
Giữa cái trưa năng oi ả, Dũng lặng người bước đi. Tâm trí trống rỗng.
Chiều hôm ấy, Dũng quyết định gọi điện hỏi thăm thay vì đến nhà cậu ấy.
-“Khỏe rồi chứ?”- Dũng nói qua điện thoại.
-“Thì bình thường vẫn khỏe mà.”- Kim nói khỏe nhưng giọng vẫn yếu.
-“Bố mẹ cậu có biết chuyện kia không?”
-“Hình như không! Không thấy họ nói gì.”
-“Ừm! Thế thì tốt. Nếu khỏe rồi thì mai đi học bình thường nha. Cứ như là không có chuyện gì xảy ra ý.”
-“Thế bọn nó có gây chuyện lúc cậu về không?”
-“Không! Chả thấy gì hết. Thầy nói là sẽ giải quyết mọi chuyện rồi.”
-“Ừ! Phiền cậu quá. Việc của mình phải nhờ cậu giải quyết.
-“Có gì đâu. Bạn bè với nhau mà.”
Bỗng nhiên Dũng nghe thấy giọng mẹ Kim vang trong điện thoại.
-“Kim! Có bạn rủ con đi học kìa!”
Kim đáp lại: “Mẹ nói với cậu ấy con mệt lắm không đi đâu.”
-“Cậu bạn kia đến rủ cậu à?”- Dũng tò mò.
-“Sao cậu lại nghĩ vậy?”- Kim hỏi lại.
-“Tò mò thôi!”- Dũng cười nhạt: “Cậu ngại gặp mặt cậu ta à?”
Kim im lặng không trả lời. Dũng lại nói tiếp.
-“Dù mình không rõ mối quan hệ giữa hai người là như thế nào thì cậu cũng không nhất thiết phải tránh mặt đâu. Đâu có tránh mãi được! Trước sau gì cũng phải đụng mặt cho nên cậu hãy…”
-“Mình biết!”- Kim cắt ngang: “Chả qua mình muốn có thêm thời gian suy nghĩ thôi.”
-“Ừ thì cứ suy nghĩ kĩ đi. Mai nhớ đi học đấy nhé!”
-“Được rồi! Mai mình sẽ đi học.”- Giọng Kim đầy vẻ tươi cười. Điều này làm Dũng bớt lo lắng hơn.
Cả chiều hôm ấy, Dũng dỡ mấy quyển sách dậy pháp thuật mà mình tìm thấy được trong tủ phòng bố mẹ ra xem. Dũng bắt đầu học và làm theo những gì quyển sách nói. Những pháp thuật mới lạ, cậu chưa bao giờ học. Quả thật rất khó để thấu hiểu những gì quyển sách viết. Một số chỗ vẫn giữ nguyên chữ Nôm, không biết nên hiểu như nào cho đúng. Không có người chỉ dẫn đúng là một thiếu sót lớn.
Hơn 5 giờ chiều, khi thấy đứa em gái mình đi học về thì lúc ý Dũng mới nhớ ra mình vẫn chưa chuẩn bị bữa tối. Cậu lập tức lao ra chợ sau khi nghe mấy tiếng than phiền của cô em gái về ông anh đãng trí và lười nhác của mình. Rốt cuộc thì bữa tối cũng phải cần tới bàn tay của Liên mới có thể hoàn thành kịp tiến độ. (Bữa ăn cũng chả có gì đặc biệt vì chỉ có hai anh em ăn thôi).
Liên vừa nói, vừa xơi cơm cho anh.
-“Xe đạp anh đâu? Lúc về không thấy xe của anh ở dưới nhà.”
Ờ giật mình nhớ ra là vẫn để ở nhà Kim. Tối nay mà không qua lấy là ngày mai lại phải đội nắng đi học.
-“Chị Kim mượn rồi. Tí anh qua lấy.”
-“Hôm nay ở trường xảy ra chuyện đúng không anh?”
-“Chuyện gì?”
-“Nghe nói có chuyện xảy ra với anh và chị Kim và anh An nữa.”
Dũng không nuốt nổi miếng cơm. Thế quái nào nó lại biết chuyện khối sáng. Nó học chiều cơ mà. Mà còn biết cả cái tên An đó nữa. Hắn nổi tiếng đến thế sao.
-“Sao em biết hay vậy?”
Con bé mỉm cười bí ẩn.
-“Chuyện tình tay ba hả anh?”
-“Tay ba tay bốn cái con khỉ! Im và ăn đi!”- Dũng bực bội nói.
Liên vừa ăn và vẫn tủm tỉm cười. Dũng chả thích trông thấy bộ dạng con bé lúc bây giờ. Rõ ràng là nó đang cố tình trêu tức ông anh. Cậu vội nhúng đầu đũa vào bát nước mắm rồi đưa lên mồm con em mình. Con bé nhăn mặt vì mặn.
-“Anh làm gì thế? Mặn quá!”
-“Đáng đời!”- Dũng cười hả hê.
Ngay lập tức, Liên cũng nhúng đầu đôi đũa của mình vào bát nước mắm và định đưa lên mồm ông anh trai để trả thù. Nhưng nhanh như cắt Dũng đã tóm được đôi đũa của cô em bằng chính đôi đũa của mình.
-“Em gái anh còn xanh và non lắm! Không qua mắt được ông anh này đâu.”
Dũng cười một điều cười như trêu tức đứa em gái. Không chịu thua, Liên cố gắng giật đôi đũa ra bằng được. Hai anh em đang ở thế giằng có thì có tiếng chuông cửa vang lên.
-“Anh ra mở cửa đi!”
-“Còn lâu, em ra mở đi!”- Dũng đùn đẩy.
-“Anh sợ em trả thù chứ gì?”
-“Ừ thì sao! Trước sau gì thì em chả lỗ. Mau ra mở cửa đi.”
-“Còn lâu. Anh mở cửa đi. Em còn phải ăn cơm.”
-“Ơ! Con bé này bướng thật. Anh bảo không nghe. Hư quá!”
Tiếng chuông cửa vang lên có phần vội vã hơn, người khách bên ngoài có vẻ đánh mất sự bình tĩnh. Con bé Liên vẫn ngồi lì trên ghế, cố gắng hết sức giật đôi đũa ra bằng được. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy. Miễn cưỡng, Dũng từ từ đứng dậy, tay vẫn dùng đôi đũa giữ chặt lấy đôi đũa con em gái. Hai anh em đưa mắt nhìn nhau cận trọng. Dũng hiểu rằng chỉ cần mình bỏ đũa ra thì ngay lập tức đứa em gái sẽ phản đòn ngay. Dũng đứng dậy, chuẩn bị tư thế né đòn. Ngoài kia tiếng chuông cửa vang mỗi lúc vội vã hơn. Người ở bên trong cũng sốt ruột không kém, nghe thấy vậy, Dũng vội bỏ đũa ra. Đúng như dự đoán, vừa mới thả ra một cái, ngay lập tức Liên vung đôi đũa trong bát nước mắm lên làm cho bát nước mắm bay về phía Dũng. Nước mắm trong bát bắn tung téo về phía cậu, không tài nào né được thế là cả cơ thể phải hứng chịu cả bát nước mắm. Cô em Liên tròn mắt nhìn ông anh trai bị dính chưởng nước mắm của mình.
-“Để…để em ra mở cửa.”- Con bé vấp váp nói rồi chạy về phía cửa. Còn Dũng lao thẳng vào nhà tắm.
Liên vội vã chạy ra mở cửa và thấy hai cô gái trạc tuổi anh Dũng đang đứng ngoài với chiếc xe đạp của anh trai mình. Liên nhận ra ngay hai cô gái đó là người của Hội bởi cô bé đã nhìn thấy ảnh của họ trong tập hồ sơ.
-“Em gái thân yêu! Đây có phải nhà bạn Dũng phải không?”- Yến nói giọng vui vẻ.
-“Dạ phải. Hai chị là người của Hội ạ?”
-“Sao không nhận ra chị ạ?”
Liên ngơ người một hồi. Quả thật cô bé không nhận ra là đã từng quen hai người này. Liên lắc đầu, nói:
-“Chị vào đi. Anh em đang chải chuốt lại đầu tóc trong nhà tắm để đón tiếp hai chị đấy.
Hai cô gái tròn mắt ngạc nhiên.
Dũng lao nhanh như tên lửa từ nhà tắm đến phòng khách sau khi tắm qua loa và thay quần áo mới. Trong phòng khách, ba cô gái đang ngồi cười nói vui vẻ với nhau thì bỗng im lặng khi Dũng bước vào. Hai cô gái của Hội thì tròn mắt nhìn Dũng còn đứa em gái cứ tủm tỉm cười. Thấy vậy, Dũng vội tiến lại hỏi.
-“Hai người nhìn gì tôi mà kinh thế?”
-“À! Không có gì!”- Hai cô gái đồng thanh nói.
-“Em đi học đây!”- Liên vội cắt ngang rồi chạy thẳng lên gác.
-“Này nhớ dọn dẹp mà bãi chiến trường mà em gây ra trước khi đi học đó.”- Dũng vội nói với lại rồi quay sang nói với hai cô gái: “Con bé đó nói gì thì cũng đừng có tin.”
-“Không! Em ý có nói gì đâu?”- Yến vội nói.
-“Có việc gì mà hai cậu qua nhà Kim thế?”
Dũng nói mà nhìn vào chiếc xe đạp của mình.
-“À! Cũng có chút việc. Bố Kim là tổ trưởng dân phố khu đó, nhờ bác ý cùng với công an phường nhắc nhở mọi người cẩn thận về kẻ giết người. Nói là hiện tại đang có một đối tượng cướp của đang ẩn náu ở khu này, bảo mọi người hãy chú ý cẩn thận, có gì thì báo lại cho chính quyền địa phương. Tổ điều tra và trinh sát đang cố gắng rà soát xem những chỗ nào mà kẻ giết người có thể ẩn náu. Dò hỏi tất cả các nhà trọ, nhà nghỉ, khách sạn đều không thấy có đối tượng nào khả nghi cả. Khu nhà dân thì khó thu thập thông tin hơn. ”
-“Khu nhà dân ư?”
-“Ừm! Cũng không loại trừ trường hợp Hội Con Mắt đã chuẩn bị nơi trú ngụ trước cho kẻ giết người.”
-“Cái này thì cần phải có thời gian thêm.”- Yến bổ sung.
Đúng là thật chả dễ dàng gì. Dũng không kinh nghiệm gì về việc điều tra cả. Điều cậu làm được duy nhất là cố gắng bảo vệ gia đinh và người thân.
-“Này Dũng mình muốn cho cậu xem cái này.”
Cô nàng Yến dơ cái vật gì đó về phía Dũng, phải mất vài giây mới nhận ra đó là một chiếc USB.
-“Cái gì thê?”- Dũng rất tò mò.
-“Cứ xem đi rồi biết!”
-“Máy tính trên phòng tớ.”
Dũng quay gót về phía mình, hiểu ý hai cô gái vội đứng dậy đi theo. Khi vừa mới bước vào phòng thì Dũng mới nhận ra phòng mình có vẻ quá bừa bội để đón tiếp các vị khách. Sách vở, quần áo, vứt lung tung hết cả, mỗi thứ một nơi.
-“Phòng cậu bừa bội quá!”
Huyền đưa ra lời nhận xét ngay khi mới bước vô phòng còn Yến chẳng nói năng gì cả, chạy thẳng tới chỗ máy tính và ngồi xuống. Dũng vội vàng thu gop lại đống sách vở quần áo đang lăn lóc trên giường.
-“Khoan đã cho mình xem bức tranh.”
Huyền chỉ tay về phía bức tranh vẽ bà cố tổ dòng họ Lý ở đầu giường. Dũng cẩn thận đưa bức vẽ cho Huyền. Huyền chăm chú nhìn bức tranh, ánh mắt đầy cảm xúc như thể quen biết thân thiết với người trong tranh lắm ý.
-“Bà cố tổ nhà mình đó”- Dũng nói, trong khi vẫn cố gắng thu dọn thật nhanh.
Yến quanh người lại, cũng chăm chú nhìn vào bức tranh trên tay Huyền.
-“Bà ấy xinh quá! Ông cố tổ nhà cậu thật may mắn.”
-“Bà ý tên gì ý nhỉ???.”
-“Kim Mai! Bà ý tên Kim Mai.”- Huyền đáp lại.
Bất giác Dũng lại nhớ về giấc mơ về cụ cố tổ Lý Nguyên. Không biết mình còn có thể mơ tiếp về giấc mơ về cụ nữa hay không?