Huyền Ấn: Vùng Đất Thiêng

Chương 2


Đọc truyện Huyền Ấn: Vùng Đất Thiêng – Chương 2

CHƯƠNG 2
Dũng chưa thể rời mắt ra khỏi bức tranh. Cậu chưa thấy cô gái nào xinh đẹp tới vậy. Không biết dùng những từ ngữ gì để miểu tả được vẻ đẹp của của người con gái này. Càng nhìn Dũng càng nhận thấy những câu thơ của Nguyễn Du khi nói về Thúy Kiều rất hợp để miêu tả vẻ đẹp của cô gái. Trang sức và cách ăn mặc cho thấy đây là 1 cô gái thời phong kiến. Cụ thể vào thời kì nào thì Dũng không rõ nhưng không hiểu sao cậu có cảm giác là đã từng nhìn thấy trước kia rồi. Mặc dù biết đây chỉ là bản scan lại nhưng cậu vẫn nghĩ người vẽ bức tranh này vào khoảng thời gian đó ắt hẳn là một họa sĩ tài năng.
Dũng cẩn thận cuốn bức tranh lại đặt nó vào trong hòm cộng với mấy quyển sách. Cậu nặng nề bê cái hòm về phòng mình, quyết định dành thời gian cả chiều này để nghiên cứu chỗ sách này. Đầu tiên, Dũng tìm cách làm phẳng bức tranh rồi bắt đầu nghiên cứu kĩ hơn từng quyển sách trong hòm. Hầu hết các sách này đầu là sách pháp thuật, một số điều trong này cậu đã được học. Ngoài ra, cậu còn phát hiện còn có rất nhiều điều mình còn chưa học. Càng xem càng thấy thú vị! Nó sẽ giúp cậu mạnh hơn. Đặc biệt có một quyển trong số đó chỉ cách thức làm thế nào phá hoặc tạo một phong ấn. Cực kì ấn tượng với quyển sách này. Đầu tiên, nó chỉ cho Dũng cách tạo ra một phong ấn để giam giữ kẻ thù. Phong Ấn là thuật khó nhất trong cách loại pháp thuật, không dễ dàng gì để phong ấn được một con quỷ, nó cần rất nhiều yếu tố ngoại cảnh lẫn kĩ năng, nội lực của người phong ấn. Và việc phá phong ấn còn khó hơn, cần phải biết địa điểm phong ấn, cần phải tìm ra chốt ấn. Để biết được, làm được hai điều đó quả không hề đơn giản cho kẻ phá phong ấn.
Trời tối rất mau.
Sau khi hoàn thành bữa tối một cách nhanh chóng, Dũng lại dán mắt vào quyển sách dạy phong ấn. Một số chỗ cậu hoàn toàn không hiểu gì vì cách hành văn quá ưa khó hiểu. Một số chữ cậu còn không biết ý nghĩa của nó và cậu nghĩ mình cần một quyển từ điển Hán – Việt. Dũng bắt đầu nản phần chỉ dậy cách phong ấn nên cậu chuyển ra đọc cách phá phong ấn. Đây cũng là phần Dũng rất quan tâm. Phần này có vẻ đọc dễ hiểu hơn chút. Có rất nhiều cách để phá phong ấn nhưng không có nghĩa là dễ thực hiện. Trong này có một cách thức mà Dũng phải chú ý tới. Đó là lấy 49 con mắt của các pháp sư để tìm ra “chốt ấn”. Dũng tập trung đọc kĩ phần này, hy vọng sẽ biết được hành động tiếp theo của kẻ giết người.
Sách nói đây là một cách cực kì dã man, phải cần tới 49 con mắt (25 mạng người). Nhưng đối với kẻ muốn phá phong ấn thì đây là cách dễ nhất: không cần tốn quá nhiều pháp lực và cũng là cách khả thi nhất trong việc tìm chốt ấn bị giấu kĩ. Hiện tại thì đã có 23 người bị giết vậy là hắn còn cần 2 người nữa. Dũng phải hết sức cẩn thận. Đặc biệt là đứa em gái và cô bạn Kim, Dũng phải chú ý đến. Pháp lực của cô em gái Liên quá yếu còn Kim tuy không còn là pháp sư nhưng cô bé thừa hưởng Gen pháp sư của gia đình nên hoàn toàn có thể là đối tượng của kẻ giết người.
Đang cố gắng tập trung đọc để hiểu được các phần còn lại trong sách thì bỗng điện thoại Dũng rung lên. Cậu nghe luôn mà không thèm để ý ai gọi.
-“Alo! Dũng à? Có rảnh không qua bà nội mình có chuyện cần nói với cậu!”
Dũng nhận ra đó là giọng của Kim.
-“Ừm! Qua luôn bây giờ à?”
-“Ừm! Qua luôn!”
-“Ok!”
-“À này!…Nhớ cẩn thận!”
-“Biết rồi!”- Dũng mỉm cười đáp lại.
Dũng chả cần hỏi bà nội Kim gọi cậu tới có chuyện gì vì Kim chắc chắn không biết. Gia đình Kim luôn muốn Kim càng ít biết về thế giới pháp sư càng tốt. Kim biết điều đó nên cô bé biết mình không được phép quá tò mò về nó.
Dũng nhanh chóng sửa soạn quần áo. Trước khi đi, Dũng dặn Liên phải cẩn thận: “Anh không muốn khi về nhà thấy em bị mất đi đôi mắt đâu!”.
Năm phút sau, Dũng đã có mặt ở nhà Kim. Nhà hai đứa cách nhau có hai con ngõ. Khi thấy Dũng tới, một người đàn bà tầm tuổi trung niên. Những nếp nhăn bắt đầu xô vào nhau những vẫn rất xinh đẹp khi bà nở một nụ cười với Dũng.
-“Cháu tới rồi à! Bà đang đợi cháu trong phòng ý.”
Người này chính là mẹ Kim. Hai mẹ con Kim nhìn rất giống nhau. Giống nhất là ánh mắt và nụ cười.
Dũng lễ phép chào hỏi lại và bước vào phòng bà nội Kim. Bà đang ngồi trên chiếc giường sệp đọc sách. Bà rời mắt khỏi quyển sách, đưa mắt về phía Dũng và nói:
-“Cháu tới rồi à? Ngồi đi!”
-“Cháu chào bà!”
Dũng cúi đầu và cậu bắt đầu cảm thấy bồn chồn, hơi nhức đầu khi mùi hường trầm trong căn phòng sộc vào mũi cậu. Dũng không thích mùi hường này một tí nào. Không hiểu sao người già lại thích mùi này. Ông nộii Dũng cũng hay sử dụng mùi hương này.
Dũng nhẹ nhàng tiến lại gần, ngồi lên chiếc giường sệp đối diện với bà.
-“Bà gọi cháu có chuyện gì vậy ạ?”
Dũng lễ phép hỏi. Bà Kim vẫn không đáp lại, đưa tay ra rót chè bảo Dũng uống. Dũng thật tình không thích uống chè vì nó có vị đắng và hơi chát nhưng thật không phải phép nếu không uống. Cậu đưa cốc chè nên miệng. nhấp nhấp một chút. Quả thật rất đắng và chát nhưng về sau lại có vị ngọt nhẹ ở đầu lưỡi.
Khi thấy Dũng hạ cốc chè xuống, bà mới nói:
-“Dũng!…Cháu biết mà. Gia đình ta không còn là gia trưởng của dòng họ Lê nữa, không còn là gia đình pháp sư nữa. Đồng nghĩa với việc này là gia đình cháu sẽ mất đi một trợ thủ trong việc cai quản Vùng Đất Thiêng. Ta biết từ giờ cháu sẽ gặp rất nhiều khó khăn nhưng mong cháu thông cảm vì gia đình ta không giúp được gì cho cháu.”
-“Vâng! Cháu hiểu và thông cảm cho gia đình mình!”- Dũng nói giọng nhỏ nhẹ,
-“À mà thực ra thì…”- Bỗng dưng bà ngừng nói, đưa tay ra sau lưng lấy ra một hộp hình vuông nhỏ rồi đưa cho Dũng. Dũng đưa hai tay ra đón lấy.
-“Cái gì vậy ạ?’
-“Cháu mở ra đi!”
Dũng từ từ mở chiếc hộp ra và thấy bên trong là một chiếc nhẫn bạc nhỏ. Trên đó không hề có chút hoa văn nào cả, nói thực thì trông nó thật xấu xí. Trong đầu cậu chợt bất giác có ý nghĩ chả lẽ bà nội Kim muốn nói đây là vật đính ước giữa cậu và Kim. Dũng nhanh chóng gạt đi suy nghĩ đó và tự cười chế giễu mình: làm gì có chuyện đó!
Dũng ngước mắt lên nhìn bà nội Kim.
-“Sao bà lại đưa chiếc nhẫn này cho cháu?”
-“Có lẽ cháu không biết!” – Bà bắt đầu giải thích: “Bà cố tổ nhà ta là Nguyễn Thị Đào, từ khi đi theo ông cố tổ Lý Nguyên nhà cháu, đã được trao cho chiếc nhẫn này, một món quà cho sự tin tưởng và bảo vệ cho dòng họ ta. Nó được truyền từ đời này sang đời khác và giờ nó đến được tời ta!”
-“Vậy ý bà là sao?”
-“Giờ gia đình ta không còn là gia trưởng nữa! Ta cũng không thể đưa chiếc nhẫn này cho những gia đình chi dưới được. Cháu biết mà Hội bây giờ đã khác xưa rồi, dòng họ Lý không còn nắm quyền nữa, những gia đình dòng họ Nguyễn chúng ta cũng không còn phục vụ và trung thành với gia đình cháu nữa. Và chẵng còn có lý do gì mà ta giữ chiếc nhẫn này cả. Hãy giữ lấy nó đi! Ta định sau này khi cháu thật sự trưởng thành thì mới đưa nhưng với tình hình này…”

-“Dạ không! Bà cứ nên giữ lại nó!”- Dũng nói với vẻ như muốn níu giữ lại một chút gì đó quan hệ giữa hai gia đình. Cậu không muốn gia đình Kim quá tuyệt tình khi muốn cắt đứt hết mọi mối quan hệ với gia đình và dòng họ Lý bằng việc trao trả lạ vật gia truyền của dòng họ cho chủ nhân cũ của nó. Nếu thực sự gia đình Kim muốn cắt đứt quan hệ với gia đình Dũng thì cậu sợ tình bạn của hai người cũng không còn.
Dũng nói với bà Kim giọng yếu ớt:
-“Bà có thể đưa chiếc nhẫn cho gia đình sẽ kế nhiệm chức gia trưởng của dòng họ nhà bà mà!”
-“Không! Ta nghĩ họ không xức đáng được nó. Hãy nhận lấy đi!”
Dũng không thể tìm được lý do nào để từ chối, cậu gượng ép nhận nó. Dũng cầm chiếc nhẫn lên, quan sát nó kỹ hơn.
Một chiếc nhẫn bạc xấu xí.
-“Khi chiếc nhẫn này đến tay ta, bố ta có nói: đừng bao giờ đeo nó, cứ để nó trong hộp, nó sẽ là vật hộ thể cho gia đình ta. Ta hỏi tại sao. Bố ta bảo: các cụ khi xưa truyền tay nhau đều dặn dò thế. Và ta lại hỏi: thế bố có nghe theo không? Bố ta cười lắc đầu. Ta đã đeo nó vì sự tò mò. Muốn biết chiếc nhẫn này có sức mạnh gì? Trải qua thời gian ta chả thấy nó có gì đặc biệt cả. Có lẽ ta cũng giống như các cụ không có đủ pháp lực để sử dụng sức mạnh của nó.”
-“Bà thật sự nghĩ nó có sức mạnh thật à?”
Bà lắc đầu mỉm cười
-“Ta không biết! Sao cháu không thử nhỉ?”
Dũng cười trừ nghĩ: “Bà còn không thể sao cháu có thể?”
-“Còn về kẻ giết người… Mọi sự chú ý đều đổ dồn về Vùng Đất Thiêng. Người của Hội đang phong tảo khắp nơi, chỉ cần có động tĩnh là họ sẽ hành động. Ta biết bố cháu đã cử người ngầm bảo vệ hai gia đình rồi. Hôm trước người của bố cháu đã đến đây nói chuyện với ta.”
-“Dạ vâng! Cháu lo nhất cho Kim. Cậu ấy không biết pháp thuật, một chút võ tự vệ cũng không có.”
-“Gia đình ta sẽ lo cho con bé! Cháu hãy yên tâm!”
-“À! Có một việc.”- Dũng chợt nhớ ra. Cậu kể cho bà nghe về việc mình đã tìm thấy gì chiều nay trong ngăn tủ phòng bố mẹ. Bà bình thản đáp lại:
-“Tốt hãy cứ học tất những gì mình chưa biết trong cuốn sách đó. Cháu sẽ trở thành một pháp sư giỏi. Còn về bức tranh, ta chắc chắn đó là bức tranh vẽ phu nhân của Lý Nguyên đại nhân. Ta đã từng thấy nó trước kia rồi.”
Dũng trố mắt ra ngạc nhiên không rõ ông cố tổ Lý Nguyên có khôi ngô tuấn tú không mà lấy được người con gái xinh đẹp đến vậy. Nếu không đẹp trai thì cũng là người tài giỏi và điều này thì chắc chắn hơn.
Những gì cần trao đổi cũng đã trao đổi xong. Dũng xin phép ra về thậ nhẹ nhàng, tay cầm chiếc hộp nhỏ.
Ra đến ngoài không khí thật dễ chịu khi thoát khỏi mùi hương trầm.
Đang định chào hỏi mẹ Kim – bà Hạnh rồi ra về thì thấy cô từ trong bếp đi ra, tay cầm đĩa dưa hấu được bổ sẵn. Cô Dung nhanh miệng nói:
-“Cháu đấy à! Sao nhanh vậy?”
Cô Dung vừa nói vừa đưa đĩa dưa cho Dũng và chỉ tay lên gác hai.
-“Kim ở trên phòng nó. Phiền cháu mang lên cho nó!”
Câu nói vừa rồi của mẹ Kim vừa có ý mời mọc, vừa có ý nhờ vả. Dũng nghĩ không nên từ chối, tay cầm đĩa dưa mang lên phòng Kim. Vừa đi, cậu vừa nghĩ lại những kỉ niệm trong căn nhà này. Đã có một thời gian dài, ngôi nhà này trở nên thân quen bởi hồi đó cậu được bà nội Kim nuôi dạy pháp thuật và những khoảng thời gian giải lao vui đùa với Kim.
Đến trước cửa phòng Kim, Dũng nghĩ là nên gọi cửa hơn là tự nhiên mở cửa. Giờ hai đứa đã lớn, có rất nhiều điều đã thay đổi.
Dũng gọi cửa và một giọng nói trong trẻo đáp lại.
-“Dũng à! Vào đi!”
Dũng mở cửa bước vào. Đúng là căn phòng của con gái. Có một mùi thơm lạ và mọi thứ đều được sắp xếp gọn gang, sạch sẽ. Theo Dũng nhớ thì căn phòng nó cũng không có nhiều đổi thay từ hồi đó đến giờ. Cậu tiến đến bàn học và đặt đĩa dưa xuống rồi tự cho phép mình ngồi xuống giường của Kim (vì cái bàn học kê nay cạnh giường ngủ). Kim quay về phía Dũng, mắt rời khỏi quyển sách, nói:
-“Bà mình gọi cậu có chuyện gì vậy?”
Dũng biết câu hỏi này của Kim không có ý gì tỏ vẻ quan tâm đến vấn đề giữa Dũng và bà nội Kim nên cậu trả lời lảng đi.
-“Cũng chả có gì quan trọng đâu!”
Tự dưng, Dũng lại có một hành động mà không hiểu sao mình lại làm thế. Cậu đưa cho Kim chiếc hộp nhỏ mà bà nội Kim vừa đưa cho cậu.
-“Tặng cậu này!”
Kim vô cùng ngạc nhiên, đưa tay cầm lấy chiếc hộp nhỏ rồi vặn hỏi:
-“Hôm nay đâu phải sinh nhật mình! Sao lại tặng quà cho mình?”
Kim mở chiếc hộp nhỏ ra và trong vài giây, cô bé đóng nó lại, đưa trả Dũng.
-“Mình nhận ra nó. Đó là chiếc nhẫn gia truyền của dòng họ mình. Có phải bà mình gọi cậu đến để trả lại nó đúng không? Cho nên mình không nhận nó đâu.”
-“Giờ nó đã là của mình nên mình có thể tặng nó cho bất kì ai cho nên..”

-“Nhưng trừ mình ra!”- Kim cắt ngang.
Thất vọng về câu trả lời của Kim, Dũng chả thể làm gì được nữa. Cậu mở chiếc hộp và lấy chiếc nhẫn ra ngắm nghía nó. Trông nó chả giống một chiếc nhẫn bạc gì cả, có phần xấu xí hơn so với những chiếc nhẫn thông thường bây giờ. Bà nội Kim nói chiếc nhẫn n ày có một quyền năng lớn mà vẫn chưa ai có thể sử dụng được nó. Dũng cũng muốn được thử cái cảm giác sức mạnh của chiếc nhẫn này nó như thế nào.
Dũng đeo thử chiếc nhẫn vào tất cả các ngón tay ở bàn tay trái. Ngón chỏ, ngón chính giữa là vừa vẹn nhất. Dũng đợi trong giây nát, sử dụng một chút pháp thuật để xem mình có thể cảm nhận được chút sức mạnh nào từ chiếc nhẫn không nhưng chả thấy gì cả. Không lấy gì là thất vọng, cậu bất giác dơ bàn tay đeo nhẫn lên cao.
-“Cậu thấy thế nào?”- Dũng hỏi.
-“Đẹp đấy!”- Kim mỉm cười nói: “Dũng à! Mong cậu hiểu cho. Dù có chuyện gì xảy ra giữa hai gia đình đi nữa thì hai ta vẫn mãi là bạn mà.”
-“Ừ dĩ nhiên rồi!”- Dũng mỉm cười đáp lại.
Hai đứa hàn huyên một lúc rồi Dũng đứng dậy chào tạm biệt cả nhà Kim.
Dũng đi thật nhanh về nhà vì cảm thấy lo lắng cho đứa em gái, mặc dù cậu vẫn chưa “cảm nhận” được chút Tà thuật nào trên vùng đất thiêng này. Việc Dũng có thể “cảm nhận” được Tà thuật cách chỗ mình đứng hơn trăm mét, thậm chí cả ki-lô-mét là chuyện bình thường đối với một pháp sư canh giữ phong ấn như cậu. Trước khi chính thức trở thành gia trưởng của dòng họ Lý. Dũng được bố và ông nội truyền dạy cho tất cả các thuật Huyền Ấn, chiêu thức cuối cùng là Cảm Ấn. Chiêu thức cuối cùng của thuật Huyền Ấn này chỉ được truyền dạy duy nhất cho người sẽ kế vị dòng họ. Người sẽ trực tiếp cai quản vùng đất thiêng này và sẽ không có người thứ hai được học. Thuật này có thể giúp cậu có thể giúp Dũng “cảm nhận” và xác định được vị trí tất cả các nơi mà phép Tà thuật đang được sử dụng bất chấp mọi khoảng cách, nhưng nó lại bị giới hạn trong bán kính của vùng đất thiêng. Đấy là chỉ nói về thuật Cảm Ấn trong bộ pháp thuật Huyền Ấn của dòng họ Lý nói riêng. Ngoài ra ở một số dòng họ, gia đình pháp sư khác họ cũng có thuật Cảm Ấn theo đường pháp của riêng họ dành cho những người canh giữ phong ấn.
Từ khi biết những thông tin kẻ giết người sẽ đến đây, Dũng vẫn chưa hề cảm nhận được bất kì sự sử dụng Tà thuật nào trên vùng đất này cả. Kẻ giết người chắc chắn biết Dũng có khả năng này, do vậy kiểu gì hắn cũng sẽ thay đổi cách hành động khi đã đặt chân vào vùng đất thiêng.
Trên đường về, đầu óc Dũng luôn nghĩ về kẻ giết người lẫn 2 cô gái của Hội. Hai cô gái của Hội làm những kí ức về đợt huấn luyện ở Làng 8 năm trước dần hiện lại. Đó là những tháng ngày u buồn nhất tuổi thơ Dũng. Mẹ mất, những khoảnh khắc của sự lụi tàn, dần dần ra đi của gia đình Kim. Dũng cố gắng xua đi cho đến khi ghé vào một hiệu sách để tìm mua cuốn từ điển Hán Việt. Không quá mất thời gian để tìm ra nó, nhưng cậu lại gặp 1 vấn đề không thể mua nó được vì nó quá dầy, đồng nghĩa với việc nó rất mắc, Dũng không đủ tiền mua nó. Vậy là Dũng bước ra ngoài mà chẳng mua được thứ gì. Giờ cậu chỉ muốn về nhà và đánh một giấc và xem như mọi chuyện rắc rối chỉ là 1 giấc mơ.
Nhưng Dũng không ngờ rằng ngày hôm nay của cậu vẫn chưa kết thúc. Vẫn còn 1 sự kiện nữa trong ngày hôm nay chưa diễn ra và nó sẽ xảy ra trong giây nát nữa thôi…
Bỗng dưng đầu óc Dũng quay cuồng, đau nhức ở hai thái dương. Hai con mắt đều giật mạnh. Dũng biết đó không phải 1 cơn đau đầu bình thường. Đó chính là sự “cảm nhận” và “đánh thức” của cơ thể cậu trước việc đã có kẻ sử dụng Tà thuật trên vùng đất thiêng. Tà thuật khá mạnh. Dũng tĩnh tâm lại trong giây nát để xác định vị trí mà kẻ đang sử dụng Tà thuật. Nó phát ra từ phía nam. Dũng lao về phía Tà thuật được phát ra với vận tốc của một vận động viên điển kinh. Dũng thấy việc chạy lách qua các đường đi, ngõ ngách thật quá lâu để tới được chỗ phát ra Tà thuật, đi thẳng đường chim bay là nhanh nhất. Dũng quyết định sử dụng một trong những thuật Huyền Ấn mà cậu sử dụng thành thạo nhất. Thuật này sẽ giúp cậu bay trên không? À không! Chính xác là di chuyển trên không chứ không thể bay.
Không muốn để mọi người nhìn thấy, Dũng chạy vào một con hẻm nhỏ, không bóng người, không ánh đèn điện. Cậu đưa bàn tay ra niệm chú: “Huyền Ấn”. Lập tức có hàng loạt hình tròn lớn, đường kính nửa mét, nằm ngang hiện ra. Đó là những mảnh Huyền Ấn mà Dũng tạo ra. Bên trong hình tròn có chữ Ấn (viết bằng tiếng Hán).
Dũng niệm chú. Hàng loạt các mảnh Huyền Ấn hiện ra, sắp xếp theo hình bậc thang. Dũng nhảy lên các mảnh Huyền Ấn dễ dàng như đứa trẻ leo cầu thang. Các mảnh Huyền Ấn đủ chắc để đỡ từng bước chân di chuyển nhanh nhẹ của cậu. Khi Dũng leo và di chuyển tới đâu thì các mảnh Huyền Ấn đằng sau tự động biến mất. Và khi đã leo đến đủ cao, Dũng đứng trên mành Huyền Ấn mỏng như tờ nhưng chắc chắn vô cùng. Chỗ cậu đứng cách đất khoảng 15 mét, cao hơn các ngôi nhà gần đó.
Dũng lại tĩnh tâm trong giây lát, và lại có hàng loạt các mảnh Huyền Ấn hiện ra. Lần này nó không xếp thành hình bậc thang mà là thẳng tắp như một con đường. Trông nó như một chiếc cầu treo trên không và chiếc cầu này hướng về phía Tà thuật phát ra. Dũng chạy trên các mảnh Huyền Ấn một cách dễ dàng. Càng chạy tới gần nơi phát ra Tà thuật, Dũng càng cảm nhận rõ hơn. Chắng tỏ hắn vẫn còn ở đó. Dũng lao tới với một vận tốc khủng khiếp.
Tới đến nơi, Dũng dừng lại, đứng trên mảnh Huyền Ấn từ trên cao nhìn xuống. Bên dưới mặt đất là một công trường bỏ hoang, vật liệu xây dựng, máy móc chất ngổn ngang mà không có một bóng người. Trời tối mịt, những ánh đèn điện đường thưa thớt cộng với ánh trăng mờ nhạt không thể làm Dũng nhìn rõ hơn. Nếu cứ đứng ở vị trí này sẽ khó phát hiện ra kẻ sử dụng Tà thuật. Vì vậy Dũng quyết định đáp xuống. Hàng loạt các mảnh Huyền Ấn lại hiện ra, sắp xếp hình bậc thang đi xuống. Khi chân đã đặt xuống mặt đất, Dũng nhẹ nhàng tiến tới vị trí chính xác tà thuật phát ra. Nó chỉ cách cậu khoảng chục mét. Khia cảm thấy đã tiến lại quá gần, Dũng núp mình sau đống gạch lớn, chỉ đưa mắt về phía đó. Trong bóng đêm, dưới ánh trăng sáng mờ nhạt, Dũng thấy bóng dáng một người đang quỳ xuống, mắt sát đất. Hóa ra, ở dưới đất còn có một khác đang nằm ngửa xõng xoài vì bị người đè lên. Chỉ có đúng một chi tiết trên người kẻ đang quỳ kia cậu nhìn thấy rõ, đó chính là đôi mắt. Con mắt hắn đỏ hoe, dường như phát sang trong đêm. “Người của Hội Con Mắt”. Dũng khẳng định điều này. Hắn chính là kẻ giết người. Vậy là hắn đã đến vùng đất thiêng. Dũng hoang mang không biết sẽ làm gì? Chẵng lẽ xông ra, mặt đối mặt với hắn. Không! Không! Như thế chẳng khôn ngoa tí nào. Dũng không hề muốn có ý định sẽ xông ra cứu người đang nằm dưới đất vì chắc chắn người đó đã chết.
Giờ điều phải làm duy nhất là cầu viện sự giúp đỡ. Hai cô gái của Hội. Chết tiệt! Dũng quên không lưu số hai người đó. Ở gần đây nhất, còn có gia đình Kim nhưng cậu lại không thể kêu gọi sự giúp đỡ của họ được. Bây giờ chỉ có một cách là gọi cho bố với hy vọng bố sẽ liên lạc với hai cô gái của Hội đến đây chi viện ngay. Dũng rút điện thoại ra nhắn tin cho bố.
“Hắn đang ở đây! Phía tây nam. Khu công trường bỏ hoang.”
Ngắn gọn, xúc tích.
Mắt cứ đăm chiêu nhìn về phía kẻ giết người, tay cứ nhắn tin. Khi tin đã gửi đi an toàn. Dũng vẫn dõi mắt canh trừng hắn đến khi người của Hội tới.
Bỗng nhiên, kẻ giết người đứng dậy, có vẻ như hắn đã làm xong công việc của mình. Không thể để cho hắn đi được. Hắn sẽ lẩn rất nhanh. Hắn mà thoát được thì mối nguy hiểm vẫn đeo theo gia đình Dũng và Kim. Cơ hội tóm hắn là đây. Dũng phải có hành động nào đó để cầm chân kẻ giết người đến khi người của Hội tới. Dũng chưa bao giờ có cái cảm giác mong chờ tha thiết một ai đó như bây giờ, cứ như một đứa con lưa lạc mong gặp lại gia đình sao bao năm xa cách ý. Mỗi giây trôi qua tựa vài giờ. Sốt ruột quá! Không thể đợi như thế này được nữa. Đúng là Dũng phải có một hành động gì đó để cầm chân hắn. Dũng nhẩm tính khoảng tầm 10 phút nữa người của Hội sẽ tới đây. Do vậy, cậu quyết đinh chơi trò mèo vờn chuột với hắn.
Kẻ giết người đứng dậy, bước một chân qua cái xác, động thái rút chạy. Hắn biết vừa rồi mình vừa sử dụng Tà thuật. Kẻ cai quản vùng đất này chắc hẳn đã cảm nhận được. Hắn sẽ nhanh chóng tới đây thôi. Dãi bước nhanh ra xa cái xác thì bỗng một tiếng động phát ra từ phía bên trái hắn, nghe như tiếng kim loại đập vào nhau. Hắn gượng lại trong giây nát, rồi lại tiếp tục dải bước. Đi được vài bước, hình như có tiếng bước chân chạy theo sau. Giật mình quay lại, nhưng chả có gì, hắn bắt đầu nghi ngờ.
“Bọn chúng tới nhanh vậy sao?”
-“Khách đại nhân?”- Kẻ giết người thì thào. Chả có tiếng người đáp lại trong cái không gian tối đen và im lặng đến đáng sợ này.
Dũng đằng sau nghe thấy. Cậu chả biết đến Khách đại nhân nào cả, chắc là đồng bọn với hắn. Dũng núp mình sau cái cột bê tông, tiếp tục làm trò, gây sự chú ý nhắm cầm chân y. Phía bên phải cậu không xa, trên cao có một tá ống nước được giữ cố định bởi một sợi dây mỏng. Niệm chú và hàng loạt 5 mảnh Huyền Ấn hiện ra, nằm gọn trên tay Dũng, xòe chúng ra như xòe từng lá bài. Dũng khá giỏi trò phi tiêu. Năm mảnh Huyền Ấn bay thẳng về phía sợi dây mỏng. Các mảnh Huyền Ấn mỏng nhơ tờ nhưng vô cùng sắc bén cứa vào sợi dây mỏng rồi vỡ ta. Khỉ thật sợi dây vẫn chưa đứt. Đưa mắt dõi theo kẻ giết người xem hắn động thái gì.
Một tiếng động lớn vang lên, hắn vội quay người lại.
Giờ sợi dây mới đứt làm những ống nước kia rơi xuống.
Hắn chạy ngay về phía phát ra tiếng động, thấy vậy Dũng di chuyển nhanh ra chỗ khác tránh bị lộ. Cậu chạy trên các mảnh Huyền Ấn, chỉ cách đất có vài chục cm. Nhanh lẹ, không gây tiếng động. Dũng núp ngay sau một cột bê tông lớn khác cách chỗ cũ tầm năm mét. Khi đã có một chỗ núp an toàn, Dũng ngoái đầu về phía ống nước rơi. Giật mình, Dũng không thấy kẻ giết đâu cả, cố nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy bong dáng hắn đâu. Bàng hoàng và lo sợ. Chả lẽ mình bị lộ. Lặng mình trong giấy lát thì…
-“Thì ra mày ở đây!”
Giọng nói khàn khàn, nghe sởn da gà phát ra đằng sau lưng Dũng, làm tim cậu muốn nhẩy khỏi lồng ngực. Giật mình quay người lại, chưa kịp nhìn thấy mặt hắn thì một cú đấm như trời dáng vào mặt Dũng. Dũng ngã ngửa ra xa. Chưa kịp hoàn hồn, kẻ giết người liền nhảy bổ vào Dũng. Phản xạ cực nhanh, một mảnh Huyền Ấn lớn hiện ra như một lá chắn bảo vệ. Kẻ giết người khi chạm vào nó thì bị bật ra xa chục bước. Nhanh chóng đứng dậy, chạy càng xa hắn càng tốt. Hàng loạt các mảnh Huyền Ấn hiện ra, sắp xếp theo hình zíc zắc từ thấp lên cao. Dũng làm như vậy để hắn có dù nhanh đến đâu cũng khó bắt kịp mình, nhưng hắn nhanh hơn Dũng tưởng. Hắn lao tới phía Dũng với vận tốc khủng khiếp. Hắn nhảy lên các mảnh Huyền Ấn đuổi theo Dũng. Lên được khá cao thì bất chợt hắn bắt kịp tốc độ của Dũng. Hắn nhảy vồ vào Dũng, ôm chồm lấy, làm cậu mất đà cùng hắn rơi từ trên cao xuống đất.
ẦM!!!
Người Dũng giờ nằm xõng xoài dưới đất. Từng bắp thịt ê ẩm, xương cốt muốn rã rời. Cảm giác đau đớn của cơ thể vẫn chưa qua thì một cảm giác đau đớn khác kéo tới. Kẻ giết người dung một tay khóa chặt tay phải của Dũng, tay kia bóp cổ Dũng. Dũng mở to hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của hắn.
Dũng dường như mất hết sức lực, cậu cố dơ cánh tay trái không bị khóa lên thủ. Con mắt chính là nguồn sức mạnh của hắn, cần phải phong tỏa nó. Bàn tay trái Dũng bám chặt vào mặt hắn, cố dồn hết sức lực còn lại vào hai ngỏn tay trỏ, thọc vào mắt hắn.
Kẻ giết người cũng siết chặt cổ Dũng hơn, cậu không thể thở.
Bỗng cơ thể Dũng được tiếp thêm một nguồn sức mạnh nào đó. Nhất là bàn tay trái đang bóp chặt vào kẻ giết người, dường như nó bị một nguồn sức mạnh nào đó điểu khiển. Nó đột nhiên phát sáng mạnh mẽ.
Một bàn tay phát sáng.
Đau đớn tột cùng! Đó là cảm giác của kẻ giết người cảm nhận được lúc này. Cảm thấy sức mạnh của mình đang bị bàn tay nóng bỏng kia hút hết. Hắn gào thét, bỏ tay ra khỏi người Dũng, nhảy bổ về phía sau. Được đà, Dũng đứng thẳng dậy. Bàn tay trái hướng về phía kẻ giết người như thể hắn có lực hút gì đó. Quả thật, Dũng nhìn thấy cái gì đó mờ ảo đang di chuyển. Ánh đỏ từ đôi mắt hắn từ từ dịch chuyển tới bàn tay phát sáng của Dũng.

Kẻ giết người ôm mặt kêu gào.
-“Aaaaa!! Không!!”
Hắn rống lên.
Cơ hội đã tới, giờ hắn đã mất khả năng chiến đấu. Hắn chỉ biết ôm mặt, quỳ gối kêu gào khi Dũng đưa bàn tay trái lại gần. Dũng liền tạo một quả cầu Huyền Ấn lớn bao quanh kẻ giết người. Quả cầu Huyền Ấn sẽ giam giữ hắn cho đến khi người của Hội tới.
Càng lúc Dũng càng cảm thấy sức mạnh trong người mình càng lớn. Cậu không còn cảm thấy đau đớn nữa. Một sự tái sinh. Còn kẻ giết người vẫn cứ kêu gào trong Huyền Ấn. Dũng không biết chuyện gì đnag xảy ra với hắn, chie biết mình đang có lợi thế và cơ hội để tóm hắn.
Sau một hồi kêu gào, kẻ giết người chợt ngừng lại, từ từ bỏ hai tay đang che mặt xuống. Hắn đưa hai con mắt trừng trừng nhìn vào Dũng. Dũng thấy con mắt lúc này còn đỏ hơn lúc trước. Điều này làm Dũng lo lắng không biết hắn tính dở trò gì. Cậu niệm chú để quả cầu Huyền Ấn them vững chắc, đề phòng hắn trốn thoát. Con mắt hắn không ngừng đỏ lên và phát sang, rõ rang hắn đang dồn hết sức mạnh của mình lại. Hắn từ tốn gượng dậy rồi bỗng nhiên lao về phía Dũng. Quả cầu Huyền Ấn vỡ vụn thành ngàn mảnh. Hắn thoát ra khỏi được Huyền Ấn nhưng ngay lập tức cư thể hắn cũng vỡ vụn thành tro bụi, lơ lửng trên không rồi từ từ biến mất vào bóng đêm. Cảnh tượng thật kinh hoàng. Hắn chết hay đã chốn thoát rồi? Dũng hoang mang. Không gian xung quang bỗng trở lên im vắng một cách lạ thường. Bàn tay trái Dũng dần dần ngừng phát sáng, đó là bàn tay đeo chiếc nhẫn của ông cố tổ. Chẳng nhẽ sức mạnh vừa rồi là từ chiếc nhẫn? Thật ngạc nhiên! Dũng dơ bàn tay trái ra trước mắt ngắm nghía chiếc nhẫn dưới ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng rồi cậu ngồi thụp xuống đất, cố tĩnh tâm lại. Dũng vừa thoát chết trong gang tấc, may mà có chiếc nhẫn, nó đã cứu mạng cậu. Dũng lặng người đi trong giây lát để cơ thể và đầu óc trở lên nhẹ nhõm cái đã.
Trong im lặng, Dũng nghe thấy tiếng bước chân từ xa chạy lại gần. Có lẽ là hai cô gái của Hội? Đúng vậy, hai cô gái vội vàng bước nhanh tới chỗ Dũng, tay cầm đèn pin nhỏ chĩa thẳng vào mặt Dũng.
-“Dũng à?”- Hai cô gái đồng thanh nói.
-“Tắt cái chết tiệt đó đi!”- Dũng gắt.
-“Không sao chứ? Kẻ giết người đâu? Không sao chứ?”- Yến hỏi, vẻ thiếu kiên nhẫn. Dũng chả nói gì, tay chỉ về phía cái xác cách đó chục mét. Huyền vội vã chạy tới.
-“May mà không chết. Có lẽ hắn chạy rồi. Mà hai người làm cái quái gì lâu thế? Nhanh tí nữa là tóm được hắn rồi.”- Dũng gắt trách móc.
-“Xin lỗi! Trời tối nên gặp chút khó khăn!”- Yến nói.
-“Người đàn ông đó chết rồi! Bị lấy đi đôi mắt!”- Huyền nói khi bước từ chỗ cái xác lại gần Dũng: “Cậu đụng độ với hắn rồi à?”
-“Ừ!”- Giờ Dũng chả có tâm trạng để kể lại chuyện vừa nãy cho hai cô gái nên cậu im lặng. Hai cô gái nhìn Dũng và hiểu mình cũng không nên vặn hỏi nhiều.
Im lặng kéo dài trong khoảng hai phút thì bị phá vỡ bởi những tiếng bước chân từ xa tiến tới. Một giọng nói mà Dũng từng nghe rồi vang lên.:
-“Người của Hội đây!”
Khoảng năm người của hội từ trong bóng đêm bước ra, tay cầm đèn pin chĩa về phía tụi nó. Dũng ngửa mặt lên nhìn thẳng vào người đang đứng trước mặt mình. Dũng nhận ra người đó, đấy là đội trưởng đội điều tra ở đây do bố Dũng bổ nhiệm. Giọng nói vừa rồi chắc chắn là của anh ta. Dũng nhìn những người còn lại. Không có bố mình trong đó.
-“Bố tôi đâu?”- Dũng thắc mắc.
-“Vài giờ nữa ổng sẽ tới.”- Người thanh niên trả lời.
Dũng im lặng, chả nói gì trong khi Huyền dẫn những người còn lại ra chỗ cái xác.
-“Dũng à! Tôi hy vọng cậu sẽ kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và kẻ giết người.”- Đội trưởng Quang đề nghị.
Dũng miễn cưỡng kể lại cho người của Hội nghe nhưng không phải tất cả. Dũng không nói gì về chiếc nhẫn và đôi bàn tay phát sáng cả. Chi tiết đó không cần thiết.
-“Hắn có nhắc tới một người tên là Khách đại nhân à?”
-“Ừ! Mấy người biết hắn ta chứ?”
-“Người của Hội cho rằng tên Khách đại nhân ý là người đứng đầu Hội Con Mắt. Trong các cuộc đụng độ giữa Hội Pháp Ấn và Hội Con Mắt, ta cũng nắm bắt được một số thông tin về hắn. Hắn vô cùng được kính nể.”
-“Thế cậu có nhìn thấy mặt kẻ giết người không?”- Người đội trưởng lại hỏi.
-“Không! Hắn mặc áo chùm mặt và trời tối quá lên không thấy gì cả ngoại trừ đôi mắt. Hắn có giọng nói khá giống con trai.”
Có vẻ như người đội trưởng không còn gì để hỏi nữa nên anh ta đứng dậy, quay người đi về phía cái xác. Dũng cũng bật dậy đi theo.
Cái xác chết nằm xõng xoài trên đất, là một người đàn ông, tầm trên ba mươi. Dũng nhìn tư thế của cái xác biết chắc người này chết chẳng thoải mái chút nào. Hai tay dơ cao, hai chân bị gập lại. Cả cơ thể bị kẻ giết người khóa chặt. Khuôn mặt nạn nhân trắng bệch, cái miệng há hốc, chắc cố gắng kêu gào trước khi chết. Hai hốc mắt giờ đã không còn đôi mắt, ứa đầy máu ra ngoài. Dũng hơi rung mình khi nhìn thấy cảnh này.
Một trong đám người của Hội nói.
-“Người này mới chết được hơn mười phút. Tỷ cao chết do trúng thuật Hút hồn của kẻ giết người. Đã dùng thuật Gọi hồn, đang chờ đợi linh hồn anh ta đáp lại nhưng cũng chả có hy vọng gì nhiều đâu. Có lẽ kẻ giết người đã nuốt linh hồn người này rồi.”
Vậy đây là người thứ hai bốn rồi! Chỉ còn một người nữa thôi.
-“Nhanh chóng hoàn thành công việc rồi rút thôi.”
Người đội trưởng ra lệnh và mọi người lập tức thực hiện. Dũng nhìn mọi người phong tỏa hiện trường và thu thập chứng cứ khả nghi. Lại có thêm một tá người của Hội đi ô tô đến nữa. Họ hành động rất chuyên nghiệp.
Đội trưởng Quang lại gần nói nhỏ với Dũng:
-“Chỉ cho tôi chỗ cậu bị hắn khống chế!”
Không nói gì! Dũng chỉ cho anh ta biết chỗ cậu vật lộn với kẻ giết người, cách cái xác độ chục mét. Anh ta tới đúng chỗ, quỳ xuống. Ánh mắt chậm rãi chăm chú nhìn tứ phía. Rồi anh ta quay phắt lưng lại, nhìn chằm chằm vào chỗ mà trước đó kẻ giết người khuỵ gối kêu gào đau đớn.
Dũng lại chợt nhớ, trước kia trong nhóm huấn luyện tại Làng, có tin đồn anh ta mang trên mình con mắt Âm Dương, có thể nhìn thấu tiền và hậu kiếp con người (Ý là nhìn thấy được tương lai và quá khứ). Ngay từ lần đầu gặp anh ta trong khóa huấn luyện, Dũng đã thấy gì đó không đúng. Anh ta là người lớn tuổi nhất. Khi đó ảnh cũng gần hai mươi rồi. Những người còn lại mới chỉ mười đến mười hai tuổi và đặc biệt anh ta không phải xuất thân từ một gia đình pháp sư như những thành viên khác. Hồi ý còn có tin, anh ta được cha Dũng tuyển vào vì đã đánh bại và suýt phong ấn được một con quỷ, thành viên của Hội Con Mắt. Dũng không tin. Khi ấy anh ta chỉ là một người bình thường, không biết chút pháp thuật nào cả thì sao có thể. Có rất nhiều điều bí ẩn về anh chàng này, nhưng có một điều Dũng không thể phủ nhận, anh ta thật sự có tố chất.
Mà chết thật! Nếu anh Quang mà có khả năng nhìn được tương lai và quá khứ thật thì anh ta sẽ biết những điều Dũng kể là không đúng đủ sự thật.
-“Anh thấy được gì?”- Yến bên cạnh hỏi.
Đội trưởng Quang lắc đầu.
-“Vẫn không thể thấy được mặt thật của hắn. Hắn dùng 1 lớp cải trang!”
Vừa nói anh ta vừa hướng mắt về phía Dũng ý nói: “Tôi biết cậu không thành thật.”

Dũng tiến lại gần anh Quang, nói:
-“Anh có thể nhìn lại được quá khứ à?”
Quang gật đầu nói gắt:
-“Nhưng khả năng có giới hạn, chỉ nhìn được độ khoảng mười đến mười năm phút trước thôi. Mấy vụ trước phát hiện thi thể muộn quá nên khả năng này dường như vô dụng. Trường hợp này bọn này đã đến nhanh nhất có thể mà vẫn không có được kết quả gì tiến bộ.”
-“Vậy anh cũng nhìn thấy…!”- Dũng nói nữa chừng, đưa bàn tay trái đeo nhẫn lên trước mặt đội trưởng Quang. Anh ta chợt túm lấy bàn tay Dũng, nhìn nó chăm chú và nói:
-“Tôi thấy bàn tay này phát sáng mạnh mẽ. Thuật Huyền Ấn gia truyền ư? Nó cũng giúp tôi thấy được mặt của kẻ giết người, nhưng chỉ là lớp hóa trang thôi. Một nửa khuôn mặt hắn đã bị cậu làm cho biết dạng rồi.”
Bỗng dưng bùng một cái, xa xa về hường bắc, có một cột sáng xanh biển xuất hiện, cao bằng tòa nhà mười tầng. Rồi trong chớp nhoáng, từ một cái cột sáng đó mọc ra muôn vàn các cột sáng khác. Mỗi cái mọc ra lại sát ngay nhau, khin khít. Chúng cứ mọc ra như nấm vậy. Từ hướng bắc lan sang hướng đông rồi xuống phía nam. Các cột mọc thành một vòng tròn. Các cột này bao quanh lấy vùng đất thiêng tực n hư một bức tường thành kiên cố vậy. Cái này… không phải như những gì Dũng nghĩ đấy chứ!!
-“Lệnh của bố cậu!”- Đội trưởng Quang nói: “Chỉ cần thấy kẻ giết người có hành động gì là phong ấn vùng đất thiêng.”
Cổ họng cứng khô, Dũng không nói được gì hơn, chỉ biết dưng mắt nhìn cảnh tượng vùng đất thiêng bị phong ấn. Trong khoảng khắc ý, Dũng cảm thấy cơ thể mình bị trói lại bởi muôn vàn sợi chỉ mỏng, sao muốn gồng mình thoát khỏi nhưng thể.
-“Giờ kẻ giết người như chuột trong cũi rồi. Hắn không thoát được đâu!”- Anh ta tiếp tục: “An toàn gia đình mới là quan trọng nhất Dũng à! Đôi khi phải đánh đổi nhiều thứ để có được nó.”
Rồi xong anh ta quay người bỏ đi.
Dũng im lặng, ngước mặt lên bầu trời. Yến lại gần, đặt tay lên vai Dũng, nói:
-“Về nghỉ đi! Chỗ này tụi này sẽ lo!”
Vẫn tiếp tục giữ im lặng, Dũng nhảy lên các mảnh Huyền Ấn, leo lên cao độ năm mét rồi ngồi lại đó, ánh mắt quan sát tất cả mọi thứ phía dưới. Mất khoảng năm phút, người của Hội thu dọn xong mọi thứ. Cái xác được gói vào cái túi, đưa lên xe. Mọi người nhanh chóng rời đi trên chiếc xe chuyên dụng. Ánh đèn xe hơi dần dần xa đi, đến gần hơn chỗ cột sáng.
Không hiểu sao Dũng vẫn chưa muốn rời đi. Cậu nằm ngửa người lên mảnh Huyền Ấn. Hai tay gối đầu. Bộ mặt suy tư rồi lại đưa tay lên ngắm nghía chiếc nhẫn. Quả thật nó có một quyền năng lớn. Tại sao ông cố tổ nhà Dũng lại có được nó và tại sao lại đưa nó cho tổ tiên nhà Kim? Sức mạnh nó tự đến từ trong chiếc nhẫn, Dũng quá lớn để Dũng có thể điều khiển được mà trái ngược lại lúc ý nó hoàn toàn điều khiển cậu và nó đã cứu mạng cậu.
“Mình vẫn còn quá yếu kém!”
Điện thoại của Dũng rung lên và biết chắc chắn ai gọi.
-“Bố ạ!”
-“Không sao chứ! Có bị thương ở đâu không?”- Bố Dũng giọng lo lắng.
-“Còn sống không bị thương!”- Dũng không quan tâm lắm: “Người của bố lo hết mọi chuyện rồi.”
-“Tốt! Chúng ta đang ở trong giai đoạn vô cùng khó khăn. Hãy tự chăm sóc và bảo vệ bản thân, bảo vệ cả em Liên nữa. Bố biết từ trước tới nay bố chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người bố nhưng hy vọng con hiểu…”
-“Con hiểu! Con hiểu!”- Dũng cắt ngang, cậu chán nghe những điều này lắm rồi. Cậu hiểu rõ trách nhiệm của mình là gì. Ngay khi sinh ra cậu đã không có sự lựa chọn rồi.
-“Được rồi! Bố sẽ quay về sớm thôi! Mọi chuyện rồi sẽ ổn!”- Giọng ông Cường nghe thật bất lực.
-“Dạ! Con hiểu! Thôi nhé! Con muốn nghỉ ngơi!”
Không để bố đáp lại, Dũng đã cúp máy.
Bước chậm rãi từng bước trên không về nhà, không hiểu sao Dũng lại thấy đường về nhà lại ngắn tới vậy. Có lẽ vì trong người cậu đầy những cảm xúc hỗn độn. Ngày hôm nay mới chỉ là sự bắt đầu. Dũng cảm thấy hồi hộp và lo lắng hơn bao giờ hết.
Vừa đặt chân vào nhà, Dũng gọi ngay đứa em gái xuống xem nó ổn không. Con bé xuống ngay lập tức như thể đang chờ sẵn Dũng về, nó nói:
-“Có chuyện gì vậy anh?”
-“Từ lúc anh đi có điều gì lạ không?”
-“Ờ có! Có một dãi ảnh sáng lạ bao lấy vùng đất thiêng. Đó là gì thế?”
Dũng ngã lăn ra ghế sap ha êm ái vẻ mặt mệt mỏi.
-“Lấy anh cốc nước!”- Uống xong cốc nước, Dũng nói: “Em phải cẩn thận hơn. Vừa có một người bị giết xong!”
Nghe xong con bé mặt hơi tái.
-“Thế có bắt được hắn không?”
-“Nếu mà bắt được thì anh đã không kêu em phải cẩn thận!”
-“Anh đã đụng độ với hắn phải không? Anh ổn chứ?”
Dũng im lặng vài giây rồi đáp lại:
-“May không chết!”
-“Những người mà bố cử đến đây đang giúp ta đúng không?”
-“Em không cần quan tâm đến những chuyện đó. Giờ em chỉ cần cẩn thận hơn thôi. Đi ngủ đi!”
Con nhỏ mặt mếu đi, quay lên phòng khi sự quan tâm của mình bị anh trai gạt đi.
Dũng quay về phòng của mình một cách mệt mỏi. Giờ Dũng chỉ muốn chấm dứt một ngày dài như hôm nay bằng cách đánh một giấc thật đã. Khi đặt chân vào phòng, vật đầu tiên mà Dũng chú ý đến không phải là chiếc giường êm ái mà chính là bức tranh vẻ người thiếu nữ được đặt trên bàn học. Người thiếu nữ ấy chính là bà cố tổ dòng họ Lý. Dũng đi tới bàn học, bỏ mấy quyển sách mà mình để đè lên bốn góc bức tranh. Bức tranh vẽ giờ đã phẳng như tờ, cậu cầm bức tranh lên và đặt nó xuống giường. Dũng nhìn ngắm người thiếu nữ trong bức vẽ. Người ấy đang cười. Một nụ cười nữa miệng làm tô thêm cho đôi môi đỏ hồng đầy vẻ xinh xắn. Con mắt đen nhánh với cái nhìn sâu thẳm. Đôi ngài mỏng cao vút lên, gò má ửng hồng. Mái tóc dài và suôn mượt. (Tuy không sờ được những vẫn có thể cảm nhận được qua nét vẽ mềm mãi của người vẽ). Đúng là một người thiếu nữ đẹp. Dũng chưa bao giờ thấy người con gái nào đẹp đến thế. Càng nhìn càng thấy ghen tị với ông cố tổ, ông thật may mắn khi lấy được người con gái xinh đẹp này.
Dũng đưa tay phải lên chạm vào bức tranh. Bàn tay cậu lần theo nét vẽ khuôn mặt của người thiếu nữ. Dũng nhìn sâu vào đôi mắt kia. “Bà đang nhìn gì thế?”. Trong khoảng khắc ấy, cái sức mạnh từ chiếc nhẫn lại tràn đầy cơ thể cậu. Chiếc nhẫn lại phát sáng. Thứ ánh sáng ấy thu hút ánh nhìn của cậu và mọi thứ bỗng chở lên trắng xóa. Cậu chả thấy gì ngoài một màu trắng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.