Đọc truyện Hữu Ương Lưỡng Song – Chương 73
73, Chương thứ bảy mươi ba…
Nghiêm chỉnh một buổi sáng đều bởi vì lời nói Sở Nguyệt Xuất mà cười ngây mãi, tựu khi đi dạy thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tâm tình Ngôn Du thật tốt, đối với ai cũng là vẻ mặt ngu ngốc cười hề hề.
Sở Lục Y ngồi ở dưới, một tay chống cằm, một tay nắm bút chép lại đề mục mà Ngôn Du cho ở trên bảng đen, liếc mắt một cái, chứng kiến Ngôn Du đứng ở bên cạnh cười ngây ngô, nhịn không được thầm ở trong lòng muốn phun khinh bỉ.
Nàng hiện tại thật có chút hối hận chính mình đã cố gắng thúc đẩy chuyện giữa Ngôn Du với Sở Nguyệt Xuất. Liền như bộ dáng ngu si này của Ngôn Du, ném cho tỷ tỷ nàng, đây không phải là cấp tỷ tỷ tìm một đứa cháu gái cho mình chơi sao…
Phốc…
Bị ý nghĩ này của mình biến thành tự nhiên bật cười, rước lấy ánh mắt nghi hoặc của bạn ngồi cùng bàn, Sở Lục Y nhanh chóng ngồi thẳng thân mình, thu hồi cười, một bộ còn thật sự như đang giải đề.
Bất quá lúc tan học lại là bi kịch của Ngôn Du, nàng bị Bạch Hiểu An cản lại.
“Bạch… Bạch đồng học…” Trên hành lang học trò lui tới, Ngôn Du mạnh mẽ bị người ngăn lại, tập trung nhìn vào thì vẫn là nữ sinh ngày đó cùng mình thổ lộ, làm thành một trận bối rối.
“Ngôn lão sư, cái này cho cô.” Bạch Hiểu An đưa cho Ngôn Du một cuốn sổ vốn thoạt nhìn thập phần tinh mỹ, sau đó xấu hổ chạy đi, chỉ để lại Ngôn Du vẻ mặt không hiểu nổi.
Mới từ lớp bên cạnh dạy xong tiết Ngữ văn đi tới, Sở Nguyệt Xuất vừa khéo thấy một màn như vậy, tầm mắt dừng ở cuốn sổ trong tay Ngôn Du, tạm dừng vài giây, vẻ mặt hờ hững xoay người hướng văn phòng đi.
Ngôn Du căn bản không có thấy Sở Nguyệt Xuất, cúi đầu, mắt nhìn cuốn sổ, bất đắc dĩ ngẩng lên đầu, bắt gặp Sở Nguyệt Xuất đi ở phía trước, lập tức chạy vài bước đuổi kịp, “Sở lão sư Sở lão sư…”
“Ân.” Sở Nguyệt Xuất tiếng nói thản nhiên đáp lại.
“Ngô, làm sao chị đi nhanh như vậy…” Ngôn Du ‘nhắm mắt theo đuôi’ theo sát Sở Nguyệt Xuất, hứa là bởi vì trong ngày thường luôn đi đường chậm rì rì, lại lung la lung lay thành ra có loại cảm giác theo không kịp nên chỉ có thể chạy chậm theo.
Chợt dừng bước lại, Sở Nguyệt Xuất nhìn nhìn chung quanh, không có nhiều lời, tiếp tục hướng văn phòng đi.
Ngô…
Thật kỳ quái…
Chính là, làm sao kỳ quái đây?
Ngôn Du vẫn thật biết điều theo sát Sở Nguyệt Xuất, thẳng sau khi vào văn phòng, nhìn thấy Sở Nguyệt Xuất chút không để ý tới mình mà đi đến vị trí của nàng, lúc này mới cong lên cái miệng nhỏ nhắn, có chút ủy khuất cũng ngồi vào vị trí của mình.
Nàng đương nhiên là muốn đi qua nói chuyện với Sở lão sư, chính là Sở lão sư nói ở văn phòng không thể biểu hiện thực thân thiết… Ngô, tuy rằng trước đó Sở lão sư ở văn phòng trộm hôn nàng… Chính là… Chính là, ngô, chỉ cần là Sở lão sư, làm chuyện gì hay nói cái gì, khẳng định đều là đúng…
Nhức đầu ngồi xuống, chứng kiến trong tay mình vẫn luôn cầm cuốn sổ, Ngôn Du nháy mắt mấy cái, mở ra, đọc nhanh như gió mà đảo qua tờ thứ nhất, lập tức giống như bị hâm nóng đến, đem cuốn sổ bỏ qua. Cuốn sổ bị ném đến trên bàn phát ra tiếng thật lớn, các lão sư khác trong văn phòng nhất thời đều xoay đầu lại xem nàng.
Sở Nguyệt Xuất quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn nàng một cái, mắt lại nhìn cuốn sổ bị ném trên bàn, nhếch miệng, một lần nữa quay đầu lại tiếp tục làm chuyện của mình.
“Ngôn lão sư làm sao vậy?” Nữ lão sư ngồi cách vách bàn với Ngôn Du lại càng hoảng sợ, thấy Ngôn Du thần tình kinh hoảng, có chút nghi hoặc hỏi han.
“A…” Ngôn Du còn bởi vì nhìn qua một ít đoạn văn mà cảm thấy bối rối không thôi, bỗng nhiên bị hỏi đến, theo bản năng quay đầu xem Sở Nguyệt Xuất, thấy Sở Nguyệt Xuất cầm quyển sách nghiêm túc đọc, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn quay đầu lại, đối với nữ lão sư lắc đầu.
Thấy Ngôn Du không muốn nói, nữ lão sư cũng không miễn cưỡng, đối với nàng cười cười cũng quay lại đi làm chuyện của mình.
Ngôn Du ngồi trên ghế, ánh mắt rất là cảnh giác nhìn chằm chằm cuốn sổ nọ, hệt như chính mình mà không cẩn thận cũng sẽ bị cuốn sổ kia cắn như chơi. Mà Sở Nguyệt Xuất ngẫu nhiên vài lần làm ra vẻ lơ đãng quay đầu, bắt gặp nàng dáng dấp như vậy cũng không khỏi cảm thấy một trận buồn cười.
Nghĩ đến Ngôn Du nhất định sẽ bởi vì thái độ của mình mà cảm thấy ủy khuất đi.
Rõ ràng một lần lại một lần ở trong lòng tự nói với mình rằng nữ sinh Bạch Hiểu An kia đối với Ngôn Du chính là học trò nhất thời mê luyến, nhưng khi nhìn đến Ngôn Du ngốc hồ hồ nhận thư tình người ta chuyển tận tay, vẫn cảm thấy một trận căm tức, tiện đà sẽ đem khí phát đến trên người Ngôn Du vô tội…
Kỳ thật, ở trong mắt Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y giống như chính mình vẫn luôn sủng ái Ngôn Du, nhường cho Ngôn Du, chiếu cố Ngôn Du, nhưng mà trên thực tế, chỉ có nàng tự mình biết, tính tình của mình cũng không phải như mọi người thấy tốt như vậy, chẳng qua là bởi vì nàng là một Sở lão sư đoan trang mà mọi người vẫn biết rõ, là tỷ tỷ của Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y, mới luôn luôn đè nén cảm xúc phản nghịch này.
Thẳng đến khi Ngôn Du xuất hiện, cảm xúc phản nghịch này của mình mới có thể được phóng thích, mà Ngôn Du… Tựa hồ cũng không thèm để ý, hơn nữa còn luôn ngốc hồ hồ mặc cho nàng khi dễ…
Đứng dậy, muốn đi đến bên người Ngôn Du, lại lo lắng thầy cô trong văn phòng lúc này còn nhiều, Sở Nguyệt Xuất rõ ràng lạnh giọng, “Ngôn lão sư, theo tôi đi ra đây.”
“Nha…” Căn bản không có lo lắng hơn mà trả lời lại, đợi lúc đứng lên chứng kiến ánh mắt thương hại của lão sư cách vách thì Ngôn Du mới mạnh lấy lại tinh thần.
A? Sở lão sư giống như thật lâu rồi không có nói lời như vậy với nàng…
Ngô, là có chuyện gì sao? Chẳng lẽ là mình khiến nàng tức giận? Kia… Vậy làm sao bây giờ?
“Cầm lên cuốn sổ kia.” Thời điểm lướt qua bên người Ngôn Du bèn hạ giọng phân phó, Sở Nguyệt Xuất mắt nhìn phía trước đi lại tao nhã, theo trong văn phòng đi ra ngoài, ôm ngực nhìn Ngôn Du đang hốt ha hốt hoảng cầm cuốn sổ bước nhỏ chạy đến, lúc này mới gật gật đầu hướng tới chỗ vẫn thường xuyên dùng để “giáo huấn” Ngôn Du đi đến.
“Ngô… Ngô… Em làm chị không vui sao?” Tới đích, Ngôn Du nhìn Sở Nguyệt Xuất đang ôm ngực trầm mặt không nói gì, thật cẩn thận mở miệng hỏi, nghĩ nghĩ lại nói, “Thực xin lỗi…”
Sở Nguyệt Xuất mỉm cười, chăm chú nhìn Ngôn Du hồi lâu, thanh âm mềm nhẹ, “Vừa rồi, sao lại bị hù sợ?”
“A… Đúng rồi…” Còn tại rối rắm mình tại sao lại khiến Sở Nguyệt Xuất không vui, Ngôn Du lập tức bị chuyển khai lực chú ý, đem cuốn sổ đưa cho Sở Nguyệt Xuất, “Cầm!”
“Ân?” Nghi hoặc tiếp nhận, Sở Nguyệt Xuất mở ra bìa, nhìn lời văn trang đầu, trầm mặc.
Cuốn sổ này có thể nói là nhật kí cá nhân của Bạch Hiểu An, tờ thứ nhất còn là tương tự như lời mở đầu gì đó, như là đối với Ngôn Du thổ lộ linh tinh, còn có muốn nhường Ngôn Du hiểu biết tâm tư của mình.
Khó trách người này bị dọa thành như vậy.
Ngôn Du không ngừng dùng mắt nhìn mình, lo sợ bất an trộm quan sát vẻ mặt chính mình, rõ ràng là nên ghen nhưng Sở Nguyệt Xuất lại cảm thấy lúc này thật sự tuyệt không ghen tị chút nào, ngược lại là từng đợt vui vẻ.
Có người thích Ngôn Du, chứng minh Ngôn Du có mị lực, chứng minh nàng thật tinh mắt. Hơn nữa liền bộ dáng đáng yêu ngơ ngác này của Ngôn Du, tựa hồ hoàn toàn không có khả năng làm ra chuyện thực xin lỗi mình a, lại có thể không hề cố kỵ sẽ đem sổ cho mình nhìn, nếu là đổi lại người khác…
Sở Nguyệt Xuất tại trường học công tác coi như là có một đoạn thời gian, quan hệ với nhiều vị lão sư cũng không tệ, còn có bạn tốt thời đại học, ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài uống trà ăn cơm tâm sự một chút chuyện, cũng có thể từ miệng các nàng nghe được một ít chuyện yêu đương phiền não.
Nhiều khi, tựa hồ phiền não của các nàng tổng chính là một nửa của mình cùng nữ nhân khác có liên quan…
Không có lửa làm sao có khói, nếu là thật sự không liên quan, lại ở chỗ nào có cơ hội nhường người yêu mình hoài nghi đây.
Nếu như một nửa khác của bằng hữu mình cũng có thể giống như Ngôn Du như vậy, hận không thể né tránh toàn bộ người thích hắn thì, a, những bằng hữu kia của nàng nhất định sẽ không tìm nàng tố khổ nữa.
Bạch Hiểu An ở năm môn có thể được xem là cầm cờ đi trước, thầy cô trong văn phòng cũng là bát quái, thường thường sẽ thảo luận vấn đề học sinh ai thích ai, Bạch Hiểu An được thăng lên số lần cũng không tính ít, bất quá tựa hồ vĩnh viễn đều là người người giống như thích Bạch Hiểu An như vậy, mà lại không phải là Bạch Hiểu An thích người.
Kết quả, lại là yêu thích Ngôn Du.
“Em tính toán làm như thế nào?” Chính là nhìn tờ thứ nhất, Sở Nguyệt Xuất khép lại cuốn sổ, thanh âm vẫn như trước ôn nhu, nhường ở trong lòng Ngôn Du run sợ rất nhiều, lại có chút bất mãn.
Như thế nào nghe… Giống như không có ghen… Chính là Sở lão sư lúc trước nói nàng có ghen mà…
“Không biết.” Thành thật lắc đầu, Ngôn Du hơi hơi ngửa đầu xem Sở Nguyệt Xuất, vốn mang giày cao gót nên cao hơn bản thân rất nhiều, tuy rằng trong lòng có chút bất mãn nhưng là ngoài miệng thật biết điều nói, “Người em thích là chị nha.”
Ánh mắt càng thêm dịu dàng, Sở Nguyệt Xuất nâng tay sờ sờ mặt nàng, “Chị biết.”
“Kia… Làm sao bây giờ?” Mỗi lần bị Sở Nguyệt Xuất nhìn như vậy, trong lòng hết thảy bất mãn lập tức chạy hết, Ngôn Du cười híp mắt nhìn lại Sở Nguyệt Xuất, “Chị xử lý tốt hay không tốt?”
“Không tốt.” Sở Nguyệt Xuất vừa bực mình vừa buồn cười gõ đầu nàng, “Chị phải xử lý như thế nào đây, đi theo Bạch Hiểu An nói, chị là bạn gái của em sao?”
“Không… Không phải…” Ngôn Du lắp bắp, rồi lại thập phần đứng đắn, “Đúng vậy a lão bà…”
“Lá gan của em thật là càng lúc càng lớn…” Liếc nàng một cái, Sở Nguyệt Xuất cúi đầu, lại lật cuốn sổ, trực tiếp lật đến một tờ cuối cùng có chữ viết, xem trong chốc lát, gợi lên khóe môi, “Ngôn lão sư?”
“Ngô…” Như thế nào bỗng nhiên gọi nàng như vậy?
Mê hoặc nhìn Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du thật biết điều hướng nàng đến gần từng bước.
“Buổi tối đi tới nhà của chị.” Sở Nguyệt Xuất nhẹ nhàng nói một câu, thủ dùng sức xoa nhẹ khuôn mặt của Ngôn Du.
“Hảo!” Tinh thần rung lên, Ngôn Du vui vẻ nhìn thân ảnh Sở Nguyệt Xuất nói xong câu này liền hướng văn phòng đi, lộ ra ngốc tươi cười.
Kế tiếp cả ngày, Ngôn Du đều là một bộ dáng vừa hưng phấn vừa chờ mong.
Chính là, hưng phấn cùng chờ mong như vậy thế nhưng vào buổi tối lại bị đánh vỡ.
Trong phòng Sở Nguyệt Xuất, đèn đuốc sáng trưng, Ngôn Du ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, nắm bút lông màu đen, vẻ mặt ủy khuất nhìn Sở Nguyệt Xuất, “Em không muốn viết như vậy…”
“Ngoan, mau viết.” Sở Nguyệt Xuất an vị ở bên cạnh nàng, ngữ khí ôn hòa, “Nghe lời.”
“Không cần đâu…” Ngôn Du buông bút, xoay người ôm lấy Sở Nguyệt Xuất, “Người em thích là chị…”
“Chị biết a.” Sở Nguyệt Xuất tránh ra khỏi ngực của nàng, đem bút lông nhét vào trong tay nàng, “Nghe lời nga, mau viết.”
“Em…” Bẹt miệng, Ngôn Du vừa khó hiểu lại vừa bất mãn.
“Ngoan.”
“Ô…”
=======================
Editor: Ngại quá, hổm rày cũng có edit lai rai mà diếm hàng, nay up bổ sung 3 chương ^_^ Truyện có chút chậm nhiệt, muốn ngược ráng chờ tới