Đọc truyện Hữu Ương Lưỡng Song – Chương 42
42, Chương thứ bốn mươi hai…
Nuốt ngụm nước miếng, rõ ràng biết là không nên xem thế nhưng hai người chính là chưa trải việc mới không nén được tò mò, liếc nhau, đồng bộ tiến đến khe cửa kia, nương đạo khe hở nhỏ đó mà hướng bên trong nhìn, bên trong phòng là một mảnh kiều diễm, Ngôn Du đang ghé vào trên người Sở Nguyệt Xuất…
Mặt lập tức trướng thành màu đỏ sậm, Sở Giản Hề cũng tốt mà Sở Lục Y cũng tốt, đều là xấu hổ đến muốn đóng cửa lại nhưng không biết bị trúng tà thế nào, dẫu biết rõ nên đóng lại không muốn đóng.
Thẳng cho đến khi một ít thanh âm của Sở Nguyệt Xuất đạt tới đỉnh thét lên chói tai thì Sở Giản Hề cùng Sở Lục Y lúc này mới kinh hồn gấp rút đem cửa đóng lại.
…
Bị Ngôn Du một phen gây sức ép như thế, Sở Nguyệt Xuất toàn thân vô lực xụi lơ trên giường, đang muốn nghỉ ngơi một chút thì Ngôn Du lại bắt đầu một vòng động tác mới.
“Cô…” Còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại thì tại chỗ tư mật liền lại bị chiếc lưỡi mềm nóng kia chiếm lĩnh, Sở Nguyệt Xuất không thể làm gì khác bắt lấy sàng đan, mặc cho Ngôn Du ở trên người mình tiếp tục càn rỡ, lại một vòng yêu kiều vang lên, nhường Sở Lục Y nhịn không được vừa trộm mở cửa hướng vào trong xem không thể không trợn mắt há hốc mồm.
“Tốt lắm, đừng nhìn nữa.” Sở Giản Hề vẫn mặt đỏ tai hồng như trước, thấy muội muội lại mở cửa nhìn lén, vội vàng đi qua đóng cửa lại, “Nếu để tỷ biết hai ta xem trộm thì chết là cái chắc.”
“Không nghĩ tới Ngôn lão sư thoạt nhìn ngơ ngác… Lại là công a…” Từ mười lăm tuổi đã biết cần dụ bắt cho bằng được Sở Giản Hề mà bắt đầu hành động, Sở Lục Y liền xem rất nhiều bách hợp tiểu thuyết, giờ phút này vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi tăng thêm một tầng thất vọng, “Tỷ mạnh mẽ như vậy thế nhưng cư nhiên bị đẩy ngã…”
“Cái gì?” Sở Giản Hề ngẩn người, nhìn Sở Lục Y, “Cái gì công? Cái gì thụ?”
“Ai nha, chị tên ngu ngốc này!” Sở Lục Y nâng tay vỗ vỗ đầu Sở Giản Hề so với mình còn cao hơn, “Chị không hiểu được đâu.”
“Tiểu Y…” Bị muội muội nói như vậy cũng làm lơ cho qua, Sở Giản Hề chính là vẻ mặt đau khổ đi đến sô pha ngồi xuống, hai tay chống cằm, “Em nói làm sao bây giờ nha… Tỷ cùng Ngôn Du kia lại có thể…”
Từ vài lần rung động phục hồi tinh thần lại, Sở Giản Hề chính là cảm thấy thực buồn rầu.
Tuy rằng gần đây luôn luôn thấy tinh thần Sở Nguyệt Xuất có phần hoảng hốt khiến nàng thực đau lòng nhưng cho tới nay, bởi quan niệm trước giờ làm cho nàng cứ thấy nữ nhân cùng ở với nữ nhân là không đúng… Ngay từ đầu lúc Sở Nguyệt Xuất mới vừa quay lại giúp đỡ Ngôn Du, sở dĩ không đi ngăn cản cũng là bởi vì nghĩ đến tỷ tỷ gần đây luôn luôn không có thôi nhíu mày, mới có thể nhất thời do dự nhường tỷ tỷ đóng cửa phòng lại.
Chưa từng nghĩ chính là một ít do dự lại có thể liền để xảy ra chuyện như vậy.
Tỷ tỷ của nàng cùng Ngôn Du… Cứ như vậy đúc thành sai lầm lớn a.
“Ai~…” Trong lòng thế nhưng thật ra là trộm vui mừng, trên mặt Sở Lục Y cũng sầu khổ giống hệt Sở Giản Hề, trùng điệp thở dài, “Tỷ nhiều năm như vậy vì chiếu cố chúng ta cũng chưa có thời gian nói chuyện yêu đương, hiện tại… Yêu thích Ngôn lão sư…”
Bị muội muội cứ như vậy nhắc tới, Sở Giản Hề liền nhớ lại Sở Nguyệt Xuất qua nhiều năm như vậy mỗi ngày đều là làm lụng vất vả, đặc biệt lúc nàng còn chưa có công việc, Sở Nguyệt Xuất chịu áp lực đặc biệt lớn… Hơn nữa khi đó Sở Nguyệt Xuất vừa mới đi làm, phương diện công việc cũng có chút không thuận lợi… Mỗi ngày theo trường học trở về, rõ ràng vẻ mặt rất mệt mỏi lại còn phải nấu cơm cho nàng cùng Sở Lục Y ăn —— đối với Sở Nguyệt Xuất mà nói, việc học của hai muội muội là rất trọng yếu, nếu như mình còn chịu được thì nhất định sẽ đem tất cả toàn bộ việc nhà làm tốt.
Nhiều năm như vậy… Sở Nguyệt Xuất tâm tư đều đặt trên người nàng cùng Sở Lục Y…
Nghĩ đến đây, cái mũi Sở Giản Hề đau xót, nước mắt cứ như vậy chảy xuống.
Sở Lục Y cũng không phải chỉ nói bâng quơ. Mặc dù nói ra câu kia chỉ là muốn nhường Sở Giản Hề đồng ý chuyện Sở Nguyệt Xuất cùng Ngôn Du cùng một chỗ, chính là lúc nói ra cũng nghĩ đến Sở Nguyệt Xuất vất vả qua nhiều năm như vậy, chợt nhìn thấy Sở Giản Hề rơi lệ, cũng khóc theo.
“Chị quyết định rồi!” Sở Giản Hề bỗng nhiên nắm chặt nắm tay, vẻ mặt kiên quyết, “Nếu tỷ tỷ thật sự muốn ở cùng một chỗ với Ngôn Du, chị nhất định sẽ ủng hộ tỷ tỷ!”
Nhìn thấy vẻ mặt Sở Giản Hề chấp nhất như thế, trên mặt vẫn còn treo nước mắt, Sở Lục Y dùng sức gật đầu, trong con ngươi không hề có tạp chất.
Đây là lần đầu, nàng không có mang mục đích cá nhân của mình vào, thật lòng muốn cho Sở Nguyệt Xuất cùng một chỗ với Ngôn Du.
Nàng lý giải tỷ tỷ của nàng, nếu không phải thật sự yêu Ngôn Du thì làm sao có thể sẽ duới tình huống như thế đem thân mình giao cho Ngôn Du…
Hơn nữa, Ngôn Du còn uống rượu.
…
Có lẽ là lúc xem sinh lý chữ phiến* không có tiến thêm một bước nên Ngôn Du từ đầu tới đuôi liền chỉ biết dùng đầu lưỡi thủ duyệt dưới thân của người nọ, đến cuối cùng đều không có chân chính muốn Sở Nguyệt Xuất. (*phim sinh lý XXX)
Lại thêm một lần cao triều làm cho người ta đầu óc trống rỗng đến đây, Sở Nguyệt Xuất khép hờ mắt, trên trán dán mấy sợi tóc, nhu nhược mang theo xinh đẹp, khiến người tâm động đến cực điểm. Ngôn Du vốn uống rượu lại làm vài lần vận động, lúc này rốt cục chịu không nổi, dựa theo bản năng ôm lấy người Sở Nguyệt Xuất, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Đồng dạng cũng mỏi mệt cực kỳ, tự nhiên còn bị muốn quá nhiều lần, Sở Nguyệt Xuất tùy ý Ngôn Du ôm chính mình, đang muốn đi vào giấc ngủ thì điện thoại của Ngôn Du trong túi bỗng nhiên vang lên. Cố chống đỡ mở mắt ra, theo trong túi quần Ngôn Du lấy ra điện thoại, quả nhiên thấy điện báo hiện lên hai chữ “Tỷ tỷ”, Sở Nguyệt Xuất thở dài, chuyển nhận, “Ngôn tiểu thư sao…”
Đầu dây bên kia yên lặng nghe thấy tiếng nói Sở Nguyệt Xuất hơi sửng sờ, tiện đà cùng bất đắc dĩ, lại có chút yên lòng, “Sở lão sư, Tiểu Du ở nhà cô à?”
“Ân, đang ngủ.” Sở Nguyệt Xuất thật sự mệt mỏi cực kỳ, ngay cả nói chuyện cũng có vẻ thực nặng nề, Ngôn Tĩnh chính là cảm thấy được thanh âm Sở Nguyệt Xuất rất kỳ quái, nhưng không biết nguyên nhân là gì, nghe Sở Nguyệt Xuất nói như vậy, trầm mặc vài giây, “Vậy… Không quấy rầy Sở lão sư, đêm nay lại muốn làm phiền cô.”
“Ân, không có quan hệ.” Cúi đầu nhìn Ngôn Du trong lúc ngủ mơ còn biết tìm lại đây ôm mình, Sở Nguyệt Xuất không hiểu sao một trận khó chịu, chăm chú nhìn nhìn Ngôn Du, một tay kia ở trên mặt Ngôn Du nhẹ vỗ về, ngẩng đầu lên, nhường nước mắt không cần chảy ra, “Đêm nay để cho nàng ngủ ở chỗ tôi đi.”
“Tốt.” Ngôn Tĩnh đâu phải chưa từng tâm loạn như ma, nắm điện thoại đứng phía trước cửa sổ trong phòng mình, nhìn ra ngoài cửa sổ trông theo vầng trăng non đang chiếu sáng, “Vậy không quấy rầy nữa, ngày mai gặp.”
“Ân, ngày mai gặp.” Cúp điện thoại, đem điện thoại Ngôn Du phóng tới trên bàn ở đầu giường, Sở Nguyệt Xuất chăm chú nhìn Ngôn Du rất lâu, sau đó chờ đến khi ánh mắt thật sự chịu không nổi ủ rũ, lúc này mới nhắm lại.
Tiếp theo, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Tuy rằng đã quyết tâm bất kể như thế nào đều sẽ ủng hộ tỷ tỷ, Sở Giản Hề vẫn ở trên giường lăn qua lộn lại một đêm chưa ngủ, mê hoặc chuyện để hai nữ nhân ở cùng một chỗ rốt cuộc là có nên không. Mà Sở Lục Y cũng cơ hồ một đêm chưa ngủ, chẳng qua lý do mời nàng lăn qua lộn lại là vì bỗng nhiên bản thân nàng nghĩ không biết Ngôn Du có đáng giá để tỷ tỷ phó thác chung thân hay không.
Nàng cùng Ngôn Du uống rượu ngày đó, Ngôn Du đã từng nói rất rõ ràng, là thích, chính là Ngôn Tĩnh, tỷ tỷ của Ngôn Du, mà không phải là tỷ tỷ của nàng, Sở Nguyệt Xuất.
Nàng từng nghĩ muốn thúc đẩy đoạn cảm tình giữa Ngôn Du với Sở Nguyệt Xuất. Chính là hiện giờ, tỷ tỷ của nàng cùng Ngôn Du đã thật sự phát sinh quan hệ thì nàng bỗng nhiên sợ.
Tỷ tỷ của nàng có thể bởi vì một đoạn tình cùng Ngôn Du mà bị tổn thương hay không?
Sau khi ý nghĩ này nổi lên trong đầu, lòng Sở Lục Y tràn đầy cảm giác tội lỗi.
Ở trong mắt nàng, nếu tỷ tỷ thật sự thương tâm vậy nhất định là do lòng ham muốn cá nhân của nàng gây ra mới có thể bị như thế…
Bị ý nghĩ như vậy dây dưa suốt một đêm, cho đến cận hừng đông mới ngủ đi, Sở Lục Y trước ôm búp bê A Ly, ôm thật chặt, một bộ như sợ A Ly bị cướp đi không bằng.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà ba tỷ muội Sở gia giống như lần trước, một lần nữa tính cả Ngôn Du vào, ngủ thẳng tới giữa trưa.
Đồng dạng, lần này tỉnh lại trước chính là Ngôn Du.
Ngôn Du khi mở mắt ra liền chứng kiến Sở Nguyệt Xuất gần trong gang tấc, nhìn thấy ngủ nhan vô cùng ôn nhu kia thì trong lúc nhất thời cứ như vậy mà nhìn ngây ngốc.
Thẳng đến khi cảm thấy tay phải có một trận ma ngứa còn có chút đau, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện tay phải mình bị Sở Nguyệt Xuất đè nặng, mà tay trái thì nắm cả eo nhỏ của Sở Nguyệt Xuất. Nháy mắt mấy cái, đang muốn rút thủ ra thì bỗng nhiên cả người Ngôn Du cứng lại.
Kia một cái bắt tay chính là cảm giác được một mảnh trắng mịn chứ không phải là xúc cảm mà vải dệt nên có.
Vội thu tay về, run rẩy lên, thật cẩn thận xốc mền lên một chút, hướng bên trong liếc mắt một cái rồi thực nhanh chóng đắp chăn lại lần nữa. Ngôn Du mặt tái nhợt, nhìn Sở Nguyệt Xuất vẫn còn ngủ say, trừng mắt nhớ lại tối hôm qua.
Tối hôm qua uống rượu không đến tám phần đã bị Sở Nguyệt Xuất đoạt đi, rồi lúc sau lại đã xảy ra chuyện như vậy cho nên hôm nay Ngôn Du giữa lúc hoảng hốt vẫn có thể nhớ lại một ít sự kiện ngắn.
Sắc mặt tái nhợt dần dần bị che kín màu đỏ, thân mình Ngôn Du nhẹ nhàng đứng lên, nhìn Sở Nguyệt Xuất mà trong tròng mắt lộ ra không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn có sợ hãi.
Vốn chỉ là đơn giản ngủ, tuy rằng đêm qua bị Ngôn Du giằng co rất nhiều lần thế nhưng cảm giác ngủ thẳng đến giữa trưa, Sở Nguyệt Xuất vẫn là sắp tỉnh lại. Mà Ngôn Du từ sau khi tỉnh lại liền làm một loạt động tác, tự nhiên đem nàng đánh thức. Ánh mắt trộm mở một chút, nhìn thấy động tác cùng vẻ mặt của Ngôn Du, âm thầm ở trong lòng hít hai tiếng, Sở Nguyệt Xuất mở mắt ra, chống lại con ngươi của nàng, trong mắt gợn sóng không sợ hãi.
“A…” Ngơ ngác nhìn người nọ bỗng nhiên tỉnh lại, Ngôn Du hoảng sợ, giật giật, lúc đã kịp phản ứng thì làm ra một trận kích động, ngồi dậy, “Tôi… Tôi… Sở lão sư…”
Một tay chống giường ngồi dậy, tay kia lôi kéo mền che khuất thân thể của mình, vẻ mặt Sở Nguyệt Xuất hờ hững, “Đi phòng tắm rửa mặt, lần trước bàn chải đánh răng cùng khăn mặt mà cô dùng vẫn còn ở đó, tỷ tỷ cô phỏng chừng cũng lập tức sẽ tới đón cô.”
Luôn luôn mê muội học thuật nghiên cứu cũng không phải không xem qua tiểu thuyết ngôn tình, hồi trước Ngôn Du cũng có cùng Ngôn Tĩnh xem tv kịch truyền hình mà thật cũng xem qua một ít tình tiết cẩu huyết, hiện giờ chứng kiến Sở Nguyệt Xuất lạnh lùng như thế, không khỏi mở to mắt, “Sở…”
“Nhanh đi!” Dưới chăn không mặc một món nào, Sở Nguyệt Xuất tuy rằng ra vẻ bình tĩnh nhưng hai má vẫn dần dần hiện lên một màu đỏ ửng vì cái loại xích lỏa này.
Cảm giác trắng trợn mời nàng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Nha…” Thấy Sở Nguyệt Xuất bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, Ngôn Du chỉ có thể ngoan ngoãn lên tiếng, chiếu theo lời nàng mà vào phòng tắm rửa mặt.
Nhìn thấy Ngôn Du đi vào phòng tắm, thân mình luôn cương cứng lúc này mới lơi lỏng xuống, Sở Nguyệt Xuất cơ hồ một lần nữa mềm nhũn ngã xuống giường. Miễn cưỡng lấy tay chống đỡ thân thể, Sở Nguyệt Xuất cúi đầu nhìn mền, khóe miệng vi vạch, lộ ra một thoáng cười khổ. Thật lâu sau mới đứng dậy mặc quần áo vào, trên mặt vẫn là hờ hững, giống như chuyện đêm qua cùng Ngôn Du trong lúc đó đều không có phát sinh.
=======================