Đọc truyện Hưu Thư Khó Cầu – Chương 33
Đang lúc tôi mơ tưởng xa xôi, An Lăng Nhiên a một tiếng:
“Đây là cái gì?”
Nói xóng, ngón trỏ và ngón cái còn vuốt vuốt, tôi cố gắng kéo lại suy nghĩ, định thần xong mới thấy, kêu to ra tiếng:
“Ôi nha, tiểu ngu ngốc, sao ngươi lại bị chảy máu nè?”
Tiểu ngu ngốc cười tủm tỉm lại nhìn tôi, “Máu này hình như không phải của ta, nương tử là mũi ngươi chảy máu.”
Lưng tôi cứng đờ, tay không kiềm chế được tự mình sờ sờ cái mũi ướt sũng.
Hổ thẹn a hổ thẹn, cô công chúa này đúng là mất lịch sự thật, mới vậy thôi đã chảy máu cam. Cũng may tiểu ngu ngốc là tên ngốc, bằng không……tôi không muốn sống a!
Tiểu ngu ngốc nói: “Bắt đầu thoa thuốc chưa?”
“Liền đây.”
Tôi lấy khăn tay lau lau cái mũi, lúc này mới run rẩy mà duỗi mống vuốt…… Không đúng! Là ngón tay ngọc ngà xoa quanh chỗ vết thương bầm tím mới đúng.
Có lẽ do tôi rất mạnh tay, tiểu ngu ngốc đau đến nỗi la lên rồi nói: “Nương tử, sao giống như ngươi đang chà thuốc quá vậy.”
Tôi tôi tôi, thật sự không phải là lỗi của tôi, là do ý chí của cô công chúa này không kiên định, thấy trai đẹp là rối loạn phương hướng, tôi hung hăng tự tát mình một bạt tai, lúc này mới nhanh chóng thoa thuốc lên lưng tiểu ngu ngốc.
Vì động tác thật sự cực kỳ mờ ám, bản công chúa lại nắng mưa thất thường, nên cần phải tìm đề tài nói chuyện: “Tiểu ngu ngốc, ngươi, mấy ngày nay ngươi rốt cuộc giận ta vì chuyện gì?”
Tiểu ngu ngốc không lên tiếng, còn nghiến răng kêu “rột rột”.
Tôi nói: “Xoa hơi nặng tay hả?”
Tiến sát lại gần tiểu ngu ngốc mới thấy, rõ ràng hắn còn nghiến răng giận dỗi.
Ách ~ bộ ta khiến ngươi giận thật sao?
An lăng nhiên nói: “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi với Kỳ nhi đang có mưu đồ bí mật gì không?”
Tôi kinh hãi, không cẩn thận, dùng sức đè lên vết thương tiểu ngu ngốc, hắn đau đến nỗi kêu trời.
Hắn nói đúng, sau khi Văn Mặc Ngọc nói cho tôi biết chân tướng sự thật, tôi với Kỳ nhi quả thật đã có âm mưu.
Âm mưu lập kế hoạch rời khỏi Mục vương phủ.
Quả thật hôm đó, tôi biết Mục vương phi lừa tôi gả vào phủ, tôi liền hạ quyết tâm phải rời khỏi cái lồng chim này, không muốn sống cùng với con phụng hoàng trụi lông kia. Kỳ nhi từng nói, nếu bỏ trốn, nhất định không thành công, ngược lại làm ảnh hưởng đến quan hệ bang giao hai nước, chỉ có thể dùng chính sách lấy lùi làm tiến là tốt nhất.
Tôi hỏi, vậy dùng cái gì là thượng sách?
Kỳ nhi nói, đương nhiên là dùng kế gậy ông đập lưng ông rồi, náo cho Mục vương phủ đến gà chó không yên, báo thù một phen, khiến cho Túc Phượng chịu không nổi, rồi hưu tôi.
Diệu kế diệu kế, Kỳ nhi quả thật là thiên sứ mà ông trời phái xuống cho tôi.
Diệu kế này không gì tốt hơn, làm cho Mục vương phủ gậy ông đập lưng ông, lừa tôi vào rồi lại phải tự mình tống ra ngoài, như vậy vừa là không phải lỗi của bản công chúa, đến lúc đó còn có thể trả đũa.
Cho nên, từ hôm đó đến giờ Kỳ nhi đang nghiên cứu Trung Nguyên “Thất xuất chi điều”, muốn tìm trong đó ra một hai điều để lập kế hoạch.
Không ngờ là, tiêu ngu ngốc lại biết.
Tôi dưới đáy lòng im lặng rồi lại im lặng, trước đó mấy ngày Kỳ nhi có tận tâm nhắc nhở tôi một chuyện mà khiến tôi không thể không tự hỏi.
Kỳ nhi nhắc nhở tôi chuyện tiểu ngu ngốc nhược trí.
Cô ấy nói, An Lăng Nhiên nhìn thì thấy điên điên khùng khùng, gặp vấn đề thì lại tỉnh táo, cứ giống như giả bộ.
Lúc đó tôi đang ngồi sau hoa viên hóng mát nghe nhạc uống trà, nghe xong câu này liền cười ha ha. Tôi được gả cho một tên ngốc, nếu ngay từ đầu đã là như vậy, về sau tôi lại nhất định phải rời khỏi cái Mục vương phủ chốn thị phi này, thoát khỏi mấy cái âm mưu quỷ kế của bè phái thái tử, bè phái Huyền Nguyệt gì đó, cần gì phải quan tâm tới chuyện hắn ngốc thật hay ngốc giả.
Nhưng lúc này, tiểu ngu ngốc lại phát hiện âm mưu của tôi và Kỳ nhi, nói không chừng sau này còn cản trở kế hoạch của tôi, chuyện này không được hay cho lắm.
Tôi nói: “Hóa ra ngươi nổi nóng vì chuyện này?”
An Lăng Nhiên lại có hơi giận dỗi, còn bực bội nói: “Lúc trước là do ngươi tự lựa chọn ở lại, ngươi ——” (Các bạn chú ý cái câu này nhé, nhớ lại cái đêm động phòng xem, làm sao anh Nhiên biết được, có bí ẩn gì ở đây???)
Dừng lại một hồi, mới nói: “Ngươi không được đổi ý!”
Hai mắt tôi hừng hực lửa giận, NND, ngươi nghe ta nói lựa chọn ở lại lúc nào hả, là nương của ngươi lừa ta đến! Lừa ta đến!
Tôi bực mình, từ trên cái ghế đệm ngồi dậy. Còn chưa kịp nói thêm câu nào, lòng bàn chân không ổn, đột nhiên lại bị vướng.
Bỗng chốc trời đất quay cuồng, sắp ngã về phía An Lăng Nhiên, An Lăng Nhiên thấy vậy cũng muốn nhào tới đỡ tôi, nhưng cái vật dưới chân thì lại vô cùng phiền phức, không ngờ lại còn ngáng chân tôi, tôi bất đắc dĩ, đành phải nhắm mắt toàn thân nhào đại lên người An Lăng Nhiên, phút chốc, chỉ nghe “bẹp” một tiếng, tôi giống như đụng vào hai cái vật gì đó mềm mềm êm êm.
Mở to mắt ra thấy, trong lòng rối rắm nhộn nhạo không nói nên lời.
Tôi với An Lăng Nhiên, miệng đối miệng, đang hôn nhau say sưa.
Tâm hồn của tôi “ầm” một cái xịt khói, nhấc đầu lên, không biết nên bay về hướng nào, ngoài cửa tiểu nha hoàn Ngân Linh đang cười vui vẻ chẳng kiêng dè gì bước vào: “Vượng Trạch, đừng chạy”
Tôi liếc mắt sang nhìn, cái thứ vừa rồi ngáng chân tôi hóa ra không phải ai khác, chính là con tiểu súc sinh Vượng Trạch ăn no nê rồi tới tìm chủ.
Tôi dám chắc, kiếp trước tôi với nó nhất định có thâm cừu đại hận.