Đọc truyện Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công – Chương 169
Edit: Ring.
Nàng vừa choáng váng, Bùi Vũ Khâm cùng Bùi Phong nhất thời bị dọa hết hồn, cả hai đồng loạt chạy đến.
Mà Bùi Vũ Khâm bởi vì không phải người luyện võ, hơn nữa còn phải chạy vòng qua cái bàn nên động tác tất nhiên không nhanh được như người luyện võ là Bùi Phong.
Cho nên khi Bùi Vũ Khâm chạy đến, Giang Mộ Yên đã được Bùi Phong bế lên trước một bước.
“Phong nhi, mau đưa Yên nhi nằm lên giường. Thanh Thư – đi mời đại phu trở lại, mau –”
Bùi Vũ Khâm lúc này cũng không che giấu được biểu tình lo lắng cùng thân thiết nữa, phải biết rằng Yên nhi này cũng không phải lần đầu té xỉu như vậy.
Lần trước nàng cũng đột nhiên không hiểu vì sao mà không thể nhúc nhích, Lâm đại phu nói là do cái gì tinh thần bị kích thích quá lớn linh tinh, sau đó hắn mới biết sở dĩ tính cách Yên nhi thay đổi là vì linh hồn bên trong căn bản đã thay đổi thành một người khác.
Cho nên lí do chịu kích thích tất nhiên không thể chấp nhận, cũng khó trách Yên nhi lần nào cũng không chịu để Lâm đại phu xem bệnh.
Nhưng nếu không phải là do bị kích thích mới té xỉu, không thể nhúc nhích, như vậy chính là trong cơ thể Yên nhi khẳng định có vấn đề gì đó.
Bây giờ nàng lại té xỉu trước mặt hắn một lần nữa, Bùi Vũ Khâm sao có thể không gấp?
Vẻ trầm ổn bình tĩnh, núi đổ trước mắt cũng không sợ hãi của Bùi Vũ Khâm trước giờ vào lúc thấy Giang Mộ Yên đầu tóc rối loạn, sắc mặt trắng bệch thì cũng hoàn toàn mất tích.
Nếu không phải Bùi Phong cũng đang sốt ruột thì hắn nhất định đã có thể cảm giác được giọng nói của Bùi Vũ Khâm đang run run.
Thanh Thư ngoài cửa từ lúc nhìn thấy Giang Mộ Yên vẻ mặt hoảng loạn đá cửa chạy vào phòng thì đã cảm thấy tình huống không ổn, giờ lại nghe tiếng gọi lớn của lão gia nữa thì sao còn dám chậm trễ?
Gã sai vặt đáng thương dưới sự chỉ huy của Thanh Thư lại chạy đi, chuẩn bị gọi đại phu có thể vẫn chưa về đến chỗ ở trở lại.
Bùi Phong sau khi thả Giang Mộ Yên xuống giường thì đã đưa tay bắt mạch cho nàng trước, rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi “Thúc thúc đừng lo lắng, Mộ Yên chỉ là quá hoảng sợ, lại chạy quá nhanh, nghẹn khí đã lâu, sau đó lại đột nhiên thả lỏng nên mới có thể ngất đi. Chất nhi truyền cho nàng một chút nội lực là sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
“Vậy Phong nhi con nhanh làm Yên nhi tỉnh lại đi!”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì trong lòng cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Chỉ cần Yên nhi không sao là tốt rồi!
Tâm trí Bùi Phong lúc này cũng tập trung vào Giang Mộ Yên, nghe vậy liền nửa nâng thân mình nàng dậy, sau đó vòng ra phía sau, một tay vận mấy phần nội lực, nhẹ nhàng áp lên phía dưới xương bả vai bên phải của Giang Mộ Yên.
Vừa dùng lực một chút, Giang Mộ Yên liền ngâm nhẹ một tiếng, chứng tỏ sắp tỉnh.
Trong mắt Bùi Vũ Khâm nhất thời toát lên mấy phần vui vẻ, lập tức ngồi xuống cạnh giường, nhìn chằm chằm mỗi biểu tình dù nhỏ nhất của Giang Mộ Yên, tựa như đang đợi nàng mở mắt ra.
Mà Bùi Phong lúc này cũng phát hiện vẻ khẩn trương cùng quan tâm quá mức của Bùi Vũ Khâm.
Nhưng hắn cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao toàn bộ Bùi gia đều biết chuyện Bùi Vũ Khâm rất yêu thương con gái của cố nhân là Giang Mộ Yên này, giờ thấy nàng té xỉu, hắn khẩn trương cũng là chuyện rất bình thường.
Mà Giang Mộ Yên lúc này cũng từ từ mở mắt ra, người đầu tiên nàng thấy chính là Bùi Vũ Khâm đang mang vẻ mặt lo lắng ngồi ngay trước mắt nhìn mình, nhất thời nàng quên mất mình đang ở chỗ nào, cũng không phát hiện sau lưng còn một Bùi Phong, nàng chỉ biết trong nháy mắt này, nàng cần ôm chặt lấy nam nhân đẹp như trời trong trăng sáng, nam nhân khiến nàng nhớ thương, lún sâu trước mắt.
Cho nên nàng hoàn toàn không để ý đến bất cứ điều gì.
Giang Mộ Yên ôm chặt lấy cổ Bùi Vũ Khâm , hoảng loạn nói “Vũ Khâm, chàng không sao! Chàng thật sự không có chuyện gì! Thật tốt quá, thật tốt quá!”
Đây là lần thứ hai Bùi Vũ Khâm nghe được câu cảm thán nhẹ nhõm mà hạnh phúc như vậy, lần đầu tiên tất nhiên là ngay trước lúc Giang Mộ Yên ngất xỉu.
Một câu lúc đó nàng nói rất nhỏ, hắn còn có thể cho là lời vô nghĩa, mơ hồ, nhưng lần này nàng lại nói rất rõ ràng dễ hiểu.
Hắn biết nàng nhất định là đã nghe hạ nhân nào đó nói hắn lên cơn đau tim nên mới lo lắng quá mức mà chạy một mạch đến, cho nên khi thấy hắn vẫn bình thường ngồi đó thì vẻ mặt nàng lập tức thả lỏng, ngược lại còn khiến bản thân mình ngất xỉu.
Yên nhi ngốc này, hắn thật sự đáng giá để nàng liều lĩnh như vậy sao?
Thôi, thôi, cái gì đã đến thì trốn cũng không được, hắn đều đã bị nàng hấp dẫn, cần gì phải che dấu hay chống cự vô ích chứ?
Bùi Vũ Khâm nhẹ nhàng thở một hơi, dưới ánh mắt chăm chú khiếp sợ của Bùi Phong mà không do dự, không sợ tị hiềm ôm lại Giang Mộ Yên.
Nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, hắn dịu dàng an ủi “Yên nhi, nàng đừng lo lắng, không có chuyện gì, hết thảy chỉ là một sự hiểu lầm, một hồi sợ bóng sợ gió mà thôi. Đều là Thanh Thư gây họa, ta không ngờ nàng lại biết được, còn nghĩ ta thật sự có chuyện mà chạy đến, đã khiến nàng lo lắng! Thật xin lỗi!”
“Hiểu lầm? Thật là hiểu lầm sao? Chàng thật sự không có chuyện gì hết?”
Giang Mộ Yên vẫn chưa tin tưởng, cho nên cánh tay đang ôm cổ Bùi Vũ Khâm cũng chặt hơn một chút.
“Thật sự, ta cam đoan, thật là Thanh Thư quá mức khẩn trương nên mới gây ra một hồi hiểu lầm. Nếu nàng không tin, chốc nữa Phạm đại phu bọn họ đến, nàng có thể trực tiếp hỏi xem cơ thể của ta có thật sự khỏe mạnh hay không?”
“Không hỏi, không hỏi. Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!” Giang Mộ Yên ra sức lắc đầu trên vai Bùi Vũ Khâm, sau đó thân thể mới thả lỏng một chút, nhẹ giọng nói “Chỉ cần chàng không có chuyện gì là ta an tâm, vừa rồi ta thật sự rất sợ hãi, sợ ta đến chậm một chút là sẽ không còn gặp lại chàng nữa!”
Bùi Vũ Khâm vừa định lên tiếng thì đã cảm giác được một trận ẩm ướt nóng bỏng trên vai. Yên nhi nàng khóc sao?
Trái tim Bùi Vũ Khâm cũng đột nhiên nhói lên, bên cạnh đó còn có một loại cảm động không thể buông nàng đang quanh quẩn.