Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 167


Đọc truyện Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công – Chương 167

Edit: Ring.

Cho nên khi gã sai vặt kia vội vã đứng lên tiếp tục chạy về phía trước, nha hoàn bị đụng ngã kia cũng bất chấp đau đớn, lập tức đứng dậy chạy trở về.

Vừa vào cửa viện, nha hoàn đã lớn tiếng hô “Không tốt, không tốt, lao gia lên cơn đau tim –”

“Thúy Nguyệt, ngươi đang nói lung tung gì vậy?” Một đại nha hoàn nhanh chóng đến trách cứ.

“Ngân Nguyệt tỷ tỷ, không phải nô tỳ nói lung tung, nô tỳ vừa mới đụng vào một gã sai vặt bên ngoài cửa viện lão gia, hắn chính là nói với nô tỳ như vậy. Hắn nói lão gia lên cơn đau tim, hình như rất nghiêm trọng, hắn phải đi tìm đại thiếu gia. Nô tỳ thấy vậy mới chạy nhanh về đây báo cáo.”

“Cái gì? Thật sao?”

“Nô tỳ cho dù có mười lá gan cũng không dám lấy chuyện như vậy ra nói giỡn a!”


“Ngươi chờ ở đây, đừng chạy đi đâu, ta đi nói cho đại công tử.”

Thì ra Ngân Nguyệt này không phải ai khác, vừa vặn là nha hoàn trong phòng Bùi Phong.

Ngân Nguyện nhanh chóng chạy vào sân, không ngoài ý muốn nhìn thấy đại công tử nhà mình đang luyện kiếm, nhất thời cũng bất chấp quy củ đại công tử không thích có người quấy rầy khi đang luyện kiếm mà kêu lớn từ xa “Đại công tử, không tốt, đừng luyện kiếm nữa! Bên sân bên kia của lão gia truyền đến tin tức nói lão gia đột nhiên lên cơn đau tim, tình huống lúc này hình như không tốt lắm, ngài có phải nên qua xem ngay bây giờ hay không?”

Bùi Phong nghe nói vậy thì thu lại trường kiếm, biểu tình có vẻ nghiêm trọng hẳn lên “Ngân Nguyệt, ngươi nói bừa cái gì, thúc thúc đang là lúc tráng niên khỏe mạnh, làm sao có thể đau tim?”

“Đại công tử, ban đầu nô tỳ cũng không tin, nhưng Thúy Nguyệt rõ ràng chính tai nghe được gã sai vặt chạy từ viện của lão gia ra nói. Chuyện lớn như vậy, ai dám đùa giỡn chứ? Tất nhiên là chuyện thật.”

Ngân Nguyệt vừa nói xong đã phát hiện đại công tử nhà mình biến mất.

Bùi Phong bất chấp đang ở trong phủ, lại là ban ngày ban mặt mà sử dụng khinh công, trực tiếp bay qua mái nhà các sân mà đi tắt.

Thật vất vả mới chạy tới cửa Lưu Vân tiểu trúc, còn chưa quẹo vào đã thấy Hồng Nguyệt đang mang một hộp thức ăn đi từ phía đối diện đến, thấy hắn liền cúi người “Tham kiến đại công tử, ngài đến đây tìm tiểu thư nhà nô tỳ sao?”

Hồng Nguyệt vốn rất có cảm tình với Bùi Phong, nàng cảm thấy nếu tiểu thư không thể trông mong gì ở chỗ của lão gia thì với đại công tử Bùi Phong cũng là một đôi rất đẹp.

Dù sao đại công tử làm người tiêu sái, tính cách lại quang minh lỗi lạc, người cũng tuấn lãng bất phàm, hơn nữa hình như còn rất tốt với tiểu thư, quan trọng nhất là hắn trẻ tuổi, hơn nữa tốt xấu gì cũng là đại công tử Bùi gia, đến giờ cũng chưa từng cưới vợ, thấy thế nào cũng thích hợp hơn lão gia.

Cho nên trong tâm tư của nàng, nếu đại công tử cũng có ý với tiểu thư thì nàng tất nhiên sẽ nghiêng về phía đại công tử.

Có điều chuyện tình cảm này, một nô tỳ nho nhỏ như nàng cũng không thể làm chủ cho chủ tử, chỉ có thể thay tiểu thư ổn định phía đại công tử trước, đợi đến một ngày tiểu thư thấy khó mà không muốn tiếp tục kiên trì với lão gia nữa thì cũng còn đường lui.


Xuất phát từ mục đích như vậy nên Hồng Nguyệt phá lệ khách khí với Bùi Phong, cũng tuyệt không thấy phản cảm khi hắn đến tìm tiểu thư nhà mình, ngược lại còn ước gì hắn có thể bắt được tâm của tiểu thư để tiểu thư không cố chấp với lão gia nữa.

Mà Bùi Phong lúc này lại không gật đầu, chỉ nhanh chóng để lại một câu “Không phải, ta nghe nói thúc thúc đột nhiên lên cơn đau tim, ta đang định đi thăm, không nhiều lời với ngươi nữa..”

Dứt lời, bóng dáng Bùi Phong liền lướt qua người Hồng Nguyệt, phút chốc đã biến mất.

Mà Hồng Nguyệt sau khi nghe vậy thì nửa buổi mới nhận ra mình vừa nghe được cái gì, nhất thời “A –” lớn một tiếng, buông hộp thức ăn trong tay xuống mà nhanh chóng túm váy chạy trở về.

(R: người làm nhà này có truyền thống quăng đồ a ‘__’).

Trên đường đi, nàng ngay cả dừng lại lấy hơi cũng không dám, vừa vọt vào cửa phòng đã mặt mày tái mét vừa nói vừa thở dốc với Giang Mộ Yên “Tiểu, tiểu thư, không, không, không tốt! Lão, lão gia đã, đã xảy ra chuyện!”

Giang Mộ Yên vừa ăn xong hai trong số những hoa quả Bùi Vũ Khâm đưa đến, tâm tình vừa mới bình tĩnh lại một chút, đang định cúi đầu tiếp tục đọc sách thì bất thình lình Hồng Nguyệt xông tới, lại nói ra lời như vậy dọa nàng đứng phắt dậy “Cái gì? Hồng Nguyệt em nói ai đã xảy ra chuyện? Có chuyện gì?”

“Là, là lão gia!”


Hồng Nguyệt thở hổn hển, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ lo lắng của tiểu thư nhà mình thì không thế không nói, cho nên cũng bất chấp chuyện hít thở không thông mà bẩm báo “Nô, nô tỳ vừa mới gặp đại công tử vội vội vàng vàng đến đây, liền hỏi đại công tử có phải đến gặp tiểu thư hay không –”

“Hồng Nguyệt, nói trọng điểm! Đừng lan man.”

Giang Mộ Yên lại không có kiên nhẫn nghe Hồng Nguyệt giải thích ngọn nguồn. Nàng hiện tại chỉ muốn biết Bùi Vũ Khâm đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến Hồng Nguyệt kích động chạy về báo cáo như vậy.

Hồng Nguyệt vừa thấy vẻ mặt của Giang Mộ Yên liền biết tiểu thư đang rất lo lắng, nhất thời cũng không nhiều lời nữa mà nói ra câu quan trọng nhất “Lão gia lên cơn đau tim!”

“Đau tim?” Giang Mộ Yên vừa nghe vậy thì sắc mặt lập tức trắng bệch. Nàng không thể đứng yên trong phòng nữa mà lập tức chạy ra bên ngoài.

“Này, tiểu thư, tiểu thư, cô đi đâu vậy, đợi nô tỳ với a!”

Hồng Nguyệt vừa thấy Giang Mộ Yên chạy đi, cũng biết là nàng lo lắng, chắc là đến sân của lão gia, thì cũng bất chấp chuyện nghỉ xả hơi mà lập tức đuổi theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.