Đọc truyện Hựu Nhất Xuân – Chương 57
Công chúa cả kinh nói: “Ồ? Ngươi hóa ra đã biết hắn là vương gia còn ta đây không phải.”
Mặc Dư bày ra vẻ mặt đáng thương mong chờ dán mắt vào ta, ta khóe miệng co rúm: “Công chúa, người này bị muội trói, là tiểu thư đồng của phò mã tương lai Phù Tiểu Hầu đó.”
Công chúa nhăn mặt lại, nghiêng đầu liếc Mặc Dư: “Ta nói hèn gì một mực không dùng được, hóa ra là theo chủ nhân rồi. Lúc đó trên đường chỉ có hắn là ra dạng người, chọn không kịp, tùy tiện vơ đại thôi.”
Mặc Dư sụt sịt mũi lại còn giãy dụa hai lần, ta nói: “Nếu là người mình, nên thả ra.”
Công chúa lại nhăn mặt nhíu mày: “Thả? Thả hắn tối nay lấy cớ gì chờ được Phi Thiên Biên Bức. Bắt không dễ, nên không thể thả. Hắn là tiểu thư đồng của Phù Khanh Thư thì sao, muốn làm phò mã của ta, còn không cho ta sử dụng thư đồng của hắn?”
Rất có đạo lý. Ta xoa xoa cằm nhìn Mặc Dư, cùng công chúa cười bồi: “Tốt xấu gì cũng phải thương lượng một cái, đem dây thừng gỡ ra. Ngày nắng gắt mà trói dây thừng chằng chịt thật tội nghiệp hắn. Tìm mấy người canh chừng hắn đi, chạy không được đâu.”
Công chúa trầm ngâm do dự một chút, đầu hơi gật gật: “Cũng được.” Vung tay lên, chỉ điểm mấy người mặc trang phục đầy tớ: “Các ngươi ở trong tiền thính canh chừng hắn, dây thừng trói chân đừng gỡ ra, cài vào trên cây cột nhà ấy.”
Khuôn mặt ta cười có chút sâu hơn:” Cột trên bàn thôi, ngồi ghế ăn cơm cũng thuận tiện.”
Mặc Dư vẻ mặt đau khổ, ta chỉ còn cách làm như không thấy. Đáng thương, hiện tại chịu khổ chút đi, chờ Tiểu Hầu gia nhà ngươi làm phò mã nhất định sẽ thưởng lớn cho.
Chờ Mặc Dư co lại ngồi lên ghế, một cái chân hắn nối với chân bàn, ta nhìn công chúa nói: “Công chúa, đến mười hai giờ trưa Thập nhị ca ta mời muội đi ăn vài món ngon. Muội có đem theo cung nữ không? Để các nàng hầu hạ muội trước sau chu toàn rồi muội nghỉ ngơi một chút.”
Hai lúm đồng tiền nhỏ của công chúa như ẩn như hiện: “Ta ngược lại còn không mệt, Thập nhị ca huynh gọi ta Vĩnh Thọ là được rồi.”
Tay nàng phe phẩy quạt: “Thập nhị ca, huynh dẫn ta đi xem thử mười mấy vị công tử trong phủ có được không? Ngoài tên tiểu ca hắn ra ta chỉ mới nhìn thấy bóng dáng của hai người, ta sớm biết có người đẹp thế ta cũng sẽ không bắt thứ như vậy đến.” Khóe mắt công chúa phát ra dư quang liếc Mặc Dư một cái.
Tiểu nha đầu này thật không dễ đối phó. Ta vẫy vẫy ống tay áo quạt gió: “Vậy trước tiên đi ra đằng sau hóng mát, ta xem thử mọi người có ở đó hay không.”
Cuối cùng việc công chúa đến cũng coi như náo động, ta ở cửa tiền sảnh nhìn thấy Tiểu Thuận, dặn hắn và mấy cung nữ sắp xếp chỗ cho công chúa nghỉ ngơi, Tiểu Thuận nghe thấy hai chữ công chúa nhất thời hai mắt sáng quắc, vì mấy cung nữ công chúa mang đến đều là thủy linh linh làm người ta thích thú, Tiểu Thuận miệng nhếch lên giống như thạch lựu, ngắc nga ngắc ngứ đi tới, tiểu tử này hôm nay hời rồi.
Thủy linh linh: vừa là xinh đẹp vừa nghĩa là tươi ngon mọng nước.:))
Ta tới chỗ Tiểu Toàn đang núp sau cánh cửa xem náo nhiệt, đè thấp giọng hỏi: “Phù Tiểu Hầu đâu?”
Tiểu Toàn tay chỉ vào trong sân: “Tiểu nhân vừa nãy nhìn thấy, vương gia tiến vào tiền thính xong thì Tiểu Hầu gia lại quay về phía sau mà đi rồi.”
Ta quay về tiền thính, xa xa cũng thấy được thập cửu công tử Thần Phong, hắn nói: “Tiểu Hầu gia ở Nam quan đình cùng Bùi công tử uống trà.”
Lại là cùng chỗ với Bùi Kỳ Tuyên, ta hỏi: “Vậy Tô công tử đâu? Ta trước tiên tìm hắn có chuyện thương lượng.”
Thần Phong công tử chỉ hướng, ta nói: “Ngươi cũng đến chỗ đó dừng chân đi, nhiều người, chủ kiến cũng nhiều.” Nói xong ta kéo hắn đi cùng. Dọc đường đi lại lôi thêm được Tích Sở công tử, nghênh trước mặt thì tình cờ có Mộ cầm công tử, thế là tiểu vương gia ta trái Sở phải Tần tập hợp đầy đủ một chỗ. (họ Mộ biết chơi đàn gọi là Mộ cầm công tử)
Bát công tử Mộ Tần là vị thứ mười chín vào cửa tiểu vương gia, cũng là người thiệt thòi nhất. Một ngày nào đó trước đây tiểu vương gia mang theo Tích Sở công tử cùng Tô nhị gia uống rượu, Tô Hành Chi nói nếu như thu được người họ Tần về làm một đôi, Thái vương gia có thể nay Tần mai Sở. Tiểu vương gia chợt nhớ đến một câu lan (phường hát múa) nào đó trong kinh thành hình như có một nhạc công gọi là Mộ Tần, thế là lập tức xông đến đoạt người, buổi tối hôm đó đã kéo đến trước mặt Tô nhị gia khoe khoang, từ đó thành một đoạn giai thoại trái Sở phải Tần. Đáng tiếc tiểu vương gia không biết, họ Sở cùng họ Tần hai người cố nhiên là một đôi rồi, nay ba cùng tám ghé vào một chỗ càng xứng.
Thành ngữ “Triêu Tần Tịch Sở”: Thời chiến quốc, Tần Sở là hai chư hầu đại quốc đối lập nhau, thường hay tác chiến lẫn nhau. Có vị chư hầu tiểu quốc vì an toàn và lợi ích của bản thân, khi thì nghiêng theo Tần, khi thì theo bên Sở. Ví là thay đổi thất thường. Ở đây ý nói nếu Sài Dung tìm được một người họ Tần về cùng với Tích Sở làm một đôi, nay Tần mai Sở nghĩa là hứng bên anh nào thì qua với anh ấy – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tô công tử đang nghe Trung thúc báo cáo công việc, thấy ta cùng ba vị công tử cùng nhau xuất hiện, thần sắc mang theo chút kinh ngạc, gật đầu để Trung thúc đi trước. Ba vị công tử kia ngồi xuống, ta không có lòng dạ nào mà ngồi, xoa tay đi tới đi lui: “Hiện tại Vĩnh Thọ công chúa đang ở trong trang, nàng đang trói tiểu thư đồng của Phù Tiểu Hầu lại nói là phải đợi Phi Thiên Biên Bức, trông tư thái nàng thì không gặp được người tuyệt đối sẽ tiếp tục không buông. Vừa hay Phù Khanh Thư đã cùng ta tới rồi. Chỉ có nước tối nay để Phù Tiểu Hầu gia giả trang thành Phi Thiên Biên Bức cứu người, mọi người thuận theo công chúa diễn một màn kịch vậy.”
Ba vị công tử đưa mắt nhìn nhau, Tô công tử nói: “Chỉ cần để công chúa hiểu ra Phi Thiên Biên Bức chính là Phù Tiểu Hầu gia là xong, không phải sao?” Vẫn là Diễn Chi thông minh, suy đoán một cái liền hiểu.
Ta kéo một cái ghế bên cạnh Tô Diễn Chi ngồi xuống: “Mấu chốt là muốn trong lúc Phù Tiểu Hầu cứu người vô ý gặp được công chúa, còn công chúa trong lúc vô tình thì phát hiện Phi Thiên Biên Bức chính là Phù Khanh Thư, sau đó mọi người giai đại hoan hỉ, chúng ta cũng có thể từ nay sống yên ổn qua ngày. Bằng không thì công chúa còn náo dài dài, sau này đừng mơ mà nghĩ đến việc yên thân nữa.”
Tích Sở nói: “Trong viện tử điều mấy tên gia đinh đi sắp xếp, tối nay diễn trò sẽ không gặp nhiều tình huống khó xử.”
Thần Phong cũng nói: “Chỉ cần lừa được người của công chúa mang theo, còn vị công chúa kia dễ đối phó thôi.”
Hai vị công tử đều nói không khó, khiến lão tử càng nắm vững niềm tin. Mộ Tần công tử nãy giờ vẫn cau mày ngồi nghe bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Vị kia…Vừa nãy trong tiền thính đối diện với Bùi công tử, hóa ra là công chúa nữ phẫn nam trang!” Lừa gạt quá hay, thật đáng khen ngợi.
Ta nắm tay lại hướng lòng bàn tay kia đập một phát: “Được, chiều nay an bài như vậy là ổn thỏa rồi. Phù Tiểu Hầu gia giúp ta rất nhiều, ngày hôm nay đã làm huynh đệ nên trả lễ hắn một lần. Để công chúa cam tâm tình nguyện dựa vào ***g ngực của hắn, tất cả mọi người đều vui vẻ. Mọi việc nên được tiến triển thuận lợi.”
Tô Diễn Chi hời hợt cười, nói: “Chỉ cần chính Tiểu Hầu gia đồng ý.”
Tô Diễn Chi nói chuyện, luôn luôn hướng thẳng trọng tâm.
Theo như tình cảnh Phù Tiểu Hầu gia nhìn thấy công chúa rồi chạy mất dép mà nói, là Phù Tiểu Hầu sợ lúng túng khó xử. Khanh Thư Tiểu Hầu gia là người dù chết vẫn muốn giữ mặt mũi, nếu trong lòng yêu thích cũng sẽ không nói ra. Muốn hắn buối tối mặc y phục dạ hành ở trong sân lượn vòng vòng í ới gọi công chúa so với việc để Trung thúc leo cây khó hơn nhiều.
Quả nhiên, Phù Khanh Thư ở trong Nam quan đình nghiêm mặt nói: “Chủ ý quả thú vị, chư vị cứ đi theo công chúa mà diễn vở kịch lớn đi. Ta đây chỉ muốn thỉnh cầu thẳng đến công chúa điện hạ thả Mặc Dư là được. Đã có thượng khách như công chúa, tại hạ cũng không tiện quấy rối nhiều, trước tiên tạm biệt là xong rồi.”
Hắn nói đến mức làm lão tử không biết từ đâu có một cơn hỏa khí bốc thẳng lên trên, may mà lão tử đối với tình tiết tiến hành như thế nào đều có chỉnh sửa qua một chút, chỉ nói là để hắn dùng hình dạng Phi Thiên Biên Bức lượn một vòng sau đó lui xuống là đủ làm tan chảy trái tim công chúa, không dám nói thật là bảo hắn giả trang Phi Thiên Biên Bức để câu dẫn công chúa đầu hoài tống bão: “Phù lão đệ, ngươi nói lời này có còn coi ta là huynh đệ hay không! Hiện tại Mặc Dư trong tay công chúa, nói thẳng muốn nàng thả nhất định không thả. Chỉ cần buổi tối ngươi lượn một vòng, Mặc Dư cũng được thả, công chúa cũng tạm thời an tâm, thuận tiện lại đơn giản, tốt biết bao nhiêu.”
Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động quan tâm yêu thương nhưng vì mục đích khác. Ở đây ý là nói anh Đông không dám nói thẳng với Khanh Thư là để hắn câu dẫn công chúa chỉ để Mặc Dư được thả ra.
Phù Khanh Thư cười gằn: “Tạm thời thì sống yên ổn. Nếu nàng lại làm trò đoạt người nữa, thì ta cùng nàng lại xướng ra vở kịch nào nữa đây?”
Bùi Kỳ Tuyên cầm chén lay lay lá trà bên trong ngồi một bên cười nhẹ. Ta chuyển qua đôn đá bên cạnh Phù Khanh Thư ngồi xuống, cơ nhục trên trán co lại vào nhau đau nhức: “Ta nói chứ Phù lão đệ, ngươi sao lại không biết dựa theo tình hình mà xoay sở. Cứ giải quyết xong việc trước mắt, quản chuyện về sau làm cái gì? Chỉ cần…” Ta không yên lòng, lại liếc chung quanh, Bùi Kỳ Tuyên thong thả chen lời: “Bốn phía không có ai.” Ta mới hạ thấp giọng: “Chỉ cần hôm nay xong việc đem công chúa hồi cung, chưa chắc sau này nàng lại có cơ hội lẻn ra ngoài trộm người lần nữa.” Bùi Kỳ Tuyên thổi thổi nước trà: “Lần sau nàng lại trói người, chỉ cần nàng trói người không liên quan tới chúng ta, thì nàng sẽ rước thêm khổ sở.” Ta nói: “Chính là đạo lý này.”
Phù Khanh Thư sầm mặt lại: “Cân nhắc thật chu đáo.”
Ta nắm quạt gõ lên bàn đá, thành khẩn nhìn Phù Khanh Thư: “Phù lão đệ, chỉ cần đồng ý tối nay thôi, nếu không thì vất vả lắm mới mời được ngươi tới một chuyến mà hai huynh đệ ta ngay cả sống yên ổn ở tửu đô uống rượu cũng không nổi nữa.”
Phù Khanh Thư xoay mặt giật giật khóe miệng: “Ta thấy ngươi là muốn toan tính để bản thân được sống yên ổn, mới nghĩ ra cái biện pháp không đứng đắn này.” Stop đê, thời đại này làm người tốt thật khó lắm nha. Ta không sao nói được: “Phải phải phải, nhưng thật ra là ta muốn bớt chút phiền phức, xin Phù đại hiệp chừa cho chút mặt mũi, coi như là huynh đệ cầu xin ngươi.”
Phù Khanh Thư thần sắc vừa mới thả lỏng ra, ngàn phần mới lộ được nửa phần tiếu ý: “Nếu là ngươi cầu xin ta hỗ trợ, ta chấp nhận.” Phật tổ gia gia, cuối cùng cũng coi như giải quyết xong.
Bùi Kỳ Tuyên nhìn về phía xa xa ngoài đình nói: “Một đường nhìn giống Tiểu Thuận, một đường nhìn giống Tiểu Toàn, đều đang chạy tới không biết vì chuyện gì nữa đây.” Ta đưa tay đỡ trán, gia gia ơi, đừng có xảy ra thêm chuyện gì nữa!
Xông vào đình trước tiên là Tiểu Thuận, theo sau là Tiểu Toàn. Cả hai xiêm y đều ướt đầy mồ hôi thở hồng hộc, cùng tiến đến hổn hà hổn hển gọi vương gia, ta ngó thấy Tiểu Toàn thở quá mức lợi hại, liền quay sang Tiểu Thuận nói: “Ngươi nói trước đi.”
Tiểu Thuận nuốt hai miệng đầy khí nói: “Vương gia, công chúa thiên tuế muốn tiểu nhân cấp tốc lại hỏi ngài một tiếng. Mười mấy vị công tử đều ở một chỗ sao, bọn nàng đang chờ chiêm ngưỡng đó.” Tiểu nha đầu vẫn còn ghi nhớ chuyện này.
Phù Khanh Thư khóe miệng cong cong nhìn xuống, nở nụ cười. Ta nhìn Bùi Kỳ Tuyên, cười gượng: “Đợi nói với công chúa, liền nói………liền nói ” Bùi Kỳ Tuyên đẩy cốc trà nhìn xéo ta, ta nhìn xuống đất nói không ra cái gì, ho khan một tiếng: “Tiểu Toàn ngươi có chuyện gì trước tiên nói.”
Tiểu Toàn đang dùng ống tay áo lau mặt, hạ cánh tay xuống mặt mày tái mét lo sợ nói: “Bẩm vương gia, Nhân vương thiên tuế đến rồi, cùng Tôn tướng quân còn có thị vệ đại nhân trong cung đang ở tiền thính.”
Ai ya, đều đã đến rồi. Ta gãi gãi trán đứng dậy: “Nhân vương gia hẳn là tới đón công chúa. Phù lão đệ ngươi cũng đừng ra mặt.”
Bùi Kỳ Tuyên nói: “Phù Tiểu Hầu gia không chê, Kỳ Tuyên tạm thời xin được tiếp đãi ngươi.” Kỳ Tuyên xem ra hỏa khí đã tiêu tan, ta hơi cảm động: “Kỳ Tuyên, trước tiên phiền ngươi để ý đến Phù lão đệ, đi dạo xung quanh ăn dưa hấu, đừng để nóng quá.”
Bùi Kỳ Tuyên đôi mắt mỉm cười nhìn ta: “Yên tâm, nhất định hầu chuyện Phù Tiểu Hầu gia thật tốt.”
Phù Khanh Thư lạnh nhạt nói: “Phiền Bùi công tử rồi.”
Ta kéo theo mặt trời đến tiền thính, một phòng toàn người tối om om, đặc biệt nóng nực. Mặc Dư dây thừng đã thả lỏng, núp ở cạnh cửa bên trong góc. Ta lặng lẽ chỉ chỉ phía sau, Mặc Dư hiểu ý, men vào chân tường lách ra ngoài cửa. Nhân vương thả xuống nửa quả dưa hấu xòe quạt đứng lên: “Lão Thất, Vĩnh Thọ nha đầu kia ở trong biệt trang của ngươi.” Ta gật đầu: “Đang ở Trầm Hương Tạ nghỉ ngơi rồi.”
Tạ: nhà sàn đài nhà cửa xây cất trên đài, bệ.
Nhân vương nói: “Người vừa mới trong sảnh là do nha đầu nó trói lại, thật chẳng có thể thống gì. Ta nghe nói Thái vương gia lại bắt người, nghĩ ngay đến là nha đầu nó gây ra, nhất định là chạy đến biệt trang của ngươi. Làm khổ ngươi hao tổn công sức nhiều rồi.”
Ta chân tâm thật lòng nói: “Không có, thật sự không có.”
Nhân vương hướng quạt đến người bên trái chỉ chỉ: “Vị này chính là thị vệ Lý thống lĩnh trong cung.” Lại chỉ sang bên phải: ” Ngự lâm quân Phiêu Kị doanh thiếu tướng Tôn Phi Hổ.”
Lý thống lĩnh là hán tử trung niên tầm khoảng bốn mươi, nhỏ gầy tháo vát. Tôn tướng quân nhiều nhất chỉ khoảng hai lăm hai sáu, tướng mạo đường đường uy vũ dũng mãnh, đập vào mắt ta rất có khí phách. Giới thiệu xong xuôi Nhân vương gia nói: “Lần này đến là đón Vĩnh Thọ công chúa hồi cung. Thái hậu cùng Thái phi đang chờ, không thể kéo dài.” Mang theo Lý thống lĩnh nhắm Trầm Hương Tạ mà đến, ta cũng với Tôn tướng quân đi theo.
Trầm Hương Tạ xây trên mặt hồ, thạch đôn làm nền đỡ, toàn bộ nguyên liệu là cây Đàn Hương, xông hương lên đến tận óc. Bốn phía đều là cửa sổ chạm hoa, gió thổi mát mẻ. Tiểu công chúa đang ngồi ăn lê, cung nữ hầu hạ một người gọt vỏ hai người đứng quạt, không lãng phí một ai.
Tiểu công chúa bày ra tính khí tùy hứng, sống chết không đi: “Lần này không thấy được Phi Thiên Biên Bức, ta sẽ không về. Ngũ ca, ta trói người kia ở tiền thính huynh không thả sao?
Nhân vương nói: “Thả, muội hồ đồ làm Ngũ ca ta thật tức giận mà. Mau mau cùng ta trở về. Mới vừa nghe nói muội trói ai không trói, lại đi trói chính là tiểu thư đồng của phò mã tương lai, như vậy mà nói thì rõ ràng là duyên phận, nhân duyên của muội và An quốc phủ Phù Tiểu Hầu gia đã có ngày định trước rồi.”
Tiểu công chúa mếu máo: “Xì, nếu không vì Phi Thiên Biên Bức ta nào rảnh đi trói hắn? Ta quản gì trời định đất định người định ta với cái tên ngu ngốc An Quốc Hầu đó, tối hôm nay Phi Thiên Biên Bức nhất định đến, không thấy được chàng ta không đi.” Mặc cho Nhân vương hống Lý thống lĩnh khuyên, quyết không hé miệng. Tiểu cô nương cứ như vậy được bọn họ chiều chuộng mà thành. Cuối cùng đến cả Tôn tướng quân cũng phải nhịn đỏ mặt nhỏ nhẹ xin nàng một câu: “Xin công chúa hồi cung, Hoàng thượng và Thái hậu đều nhớ người.”
Công chúa hai mắt chớp chớp: “Tôn Phi Hổ? Hoàng huynh không phải đã đề bạt ngươi vào Ngự Lâm Quân làm Phiêu Kỵ Thiếu Tướng gì gì đó sao? Sao ngươi cũng tới đây?”
Nhân vương nói: “Lúc hoàng huynh ra lệnh Lý thống lĩnh đến tìm muội thì vừa khéo Tôn tướng quân cũng ở đó, thuận tiện liền mang hắn theo.” Công chúa cắt ngang một tiếng: “Ta còn tưởng lúc ngươi phạm lỗi, đã bị giáng chức về làm hộ vệ rồi chứ.” Tôn tướng quân không phải là người giỏi ăn nói trước mặt người khác, gương mặt đỏ lên, mồ hôi hột cứ từng giọt nhỏ xuống, cười ngây ngô một tiếng cúi đầu không nói.
Nhân vương mát mẻ phẩy quạt: “Như vậy đi, Ngũ ca theo ý muội vậy. Chậm nhất là ngày mai, như đã nói Phi Thiên Biên Bức tối nay là đến rồi, nếu không đến, ngươi phải ngoan ngoãn theo Ngũ ca hồi cung. Được hay không?”
Tiểu công chúa nháy mắt hai cái: “Vạn nhất Phi Thiên Biên Bức hôm nay không rảnh muốn ngày mai mới đến thì sao……”
Nhân vương gấp quạt lại, quơ quơ: “Không thể trả giá nữa.”
Công chúa cắn miệng gật đầu: “Được! Nếu hôm nay không tới ta theo huynh hồi cung.” Có điều nhãn cầu nàng đảo qua đảo lại, lão tử rất hoài nghi không biết tính câu nói này có mấy phần là thật đây.
Nguyên cả buổi trưa hành hạ lão tử mất nửa cái mạng, một nhóm công chúa một nhóm Nhân vương một nhóm Phù Tiểu Hầu tổng cộng ba đường nhân mã trú đóng ở quý phủ ta, cả ba bên vẫn chưa thể gặp mặt. Ta tạm ứng phó công chúa cùng Nhân vương đi dạo vườn, còn muốn tranh thủ thời gian để mắt đến Phù Khanh Thư nữa. May mà có Tô công tử bồi tiếp hắn chơi cờ, hết một buổi trưa là đi rồi.
Mặc Dư không biết nấp ở nơi nào mà không thấy lộ diện, công chúa tìm hắn không được đại phát một trận hỏa khí, may mà lão tử quan tâm trấn định nàng lại: “Chạy rất đúng lúc. Ngươi nghĩ xem, nếu như Phi Thiên Biên Bức đến cứu hắn, vì e ngại có mặt hắn mà ngươi và Phi Thiên Biên Bức không tiện nói chuyện. Chỉ cần buổi tối hắn quay lại, còn các ngươi không có ai làm kì đà cản mũi thì tốt hơn.”
Công chúa mặt mày hớn hở: “Thập nhị ca, huynh nói đúng.”
Ta đem Phù Khanh Thư dặn dò với Tích Sở công tử: “Ở bốn phía vườn đều sắp xếp thượng nhân, chỉ có hòn giả sơn góc Tây Nam là còn khoảng trống vắng vẻ, để Phù Tiểu Hầu đi quanh một vòng từ nơi đó quay về sân sau, cứ nói ta kính nhờ hắn, đa tạ.”
Ta lại đem Nhân vương bàn giao cho công chúa: “Ta mới dặn dò thủ hạ, khắp nơi bốn phía vườn đã bố trí thượng nhân, chỉ có hòn giả sơn góc Tây Nam là còn khoảng trống vắng vẻ. Phi Thiên Biên Bức nếu đến rồi, ép hắn đi đến đó. Muội thì cứ trốn ở phía sau hòn giả sơn.” Công chúa hài lòng hai mắt tỏa sáng lấp lánh: “Cảm tạ thập nhị ca.” Nói một tiếng mà ngọt đến tận lòng người.
Ta lại đem công chúa cùng Nhân vương gia thương nghị: “Tam ca, huynh mang người cùng gia đinh đi dạo bốn phía phục kích đi, chứ chẳng lẽ ta chừa lại hòn giả sơn góc Tây Nam phí công vô ích sao. Vạn nhất Phi Thiên Biên Bức đến thật, để hắn từ nơi vắng vẻ đó xuất hiện. Tốt xấu gì người này cũng là hiệp sĩ. Cũng không có đạo lý gì bắt hắn.” Nhân vương nói: “Cũng phải, cứ làm thế vậy. Nếu tóm được hắn, Vĩnh Thọ lại càng muốn ầm ĩ.”
Rốt cục, đêm xuống.
Ta không biết hóa ra biệt trang lại nhiều gia đinh như vậy, đứng trong sân tối om om, bốn phía mai phục đã tan ra. Nhân vương cùng Lý thống lĩnh ngồi xổm trong bụi cỏ làm đốc quân, công chúa trốn sau giả sơn, ta cho Thần Phong công tử trong bóng tối đợi lệnh gật đầu một cái, lại đi sang cùng Nhân vương và Lý thống lĩnh ngồi chồm hổm trong bụi cỏ. Ngồi xổm xuống thì có con muỗi đậu trên cánh tay, cách ống tay áo đập mạnh một cái. Đằng sau gáy lại bốp một tiếng nữa, xoa xoa một tay máu.
Nhân vương một bên cầm quạt đập chân một bên nói: “Động tĩnh nhỏ, chớ kinh động phi tặc. Vĩnh Thọ đâu?”
Ta nói: “Ta cho nàng ở trong phòng theo dõi tin tức. Sao không thấy Tôn tướng quân?”
Nhân vương nói: “Phi Hổ công phu tốt, ta để hắn trong bóng tối mai phục đợi mệnh, đề phòng bất trắc.” Ta cầm vạt áo lau lau lòng bàn tay đầy mồ hôi, mong Tôn tướng quân đừng bắt gặp công chúa sau hòn giả sơn.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt một bóng đen từ trong không trung vút qua trong nháy mắt rơi trên nóc nhà, Lý thống lĩnh thấp giọng nói: “Đến rồi.”
Trong bụi cỏ gia đinh thị vệ gõ một tiếng bồn để, chen chúc mà lên. Ta niết mồ hôi đuổi theo nhìn bóng đen lên lên xuống xuống, từ từ hướng theo góc Tây Nam mà đi.
Đầu tường sau hòn giả sơn giăng lưới rồi, chỉ chừa lại mỗi cửa bên hông là có thể qua được. Phù Khanh Thư nhất định phải đi trên mặt đất, vừa vặn thuận tiện cho công chúa chặn lại.
Sau đó cứ thuận theo tự nhiên mà xem tiếp diễn biến.
Gió đêm lên, phảng phất có chút lạnh. Lão tử dừng chân, tự cố tự địa cười hai tiếng, Phù Khanh Thư, đạo làm huynh đệ lão tử coi như trả đủ cho ngươi. Tiểu công chúa nếu như hiểu được ngươi là Phi Thiên Biên Bức nhất định dính lên ngươi toàn tâm toàn ý tuyệt đối không buông tay. Phù Khanh Thư ba chữ này tốt thế nào nàng cũng có thể tự hiểu được.
Tự cố tự địa: hiểu đơn giản là vô thức tự nhiên mà cười.
Vở kịch lớn mở màn cũng phải có hạ màn, gia đinh thị vệ ở trong sân rối loạn một trận kết thúc công việc. Ta đón đầu tình cờ gặp Tôn tướng quân, một mình đến tiền thính, Nhân vương cau mày đứng, tiểu công chúa đứng bên cạnh Nhân vương thút thít nghẹn ngào chính là đang khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra mấy vết muỗi cắn đỏ như hồng bao. Giương mắt nhìn thấy ta, nàng nhào tới nắm lấy tay áo, oa lên một tiếng, nức nở ngày càng lợi hại.
Lão tử…không thể thấy nhất là nữ hài tử khóc, tay chân đưa ra không biết làm gì: “Xảy ra chuyện gì? Đừng khóc, nói ta nghe. Không thấy Phi Thiên Biên Bức hay sao.”
Tiểu công chúa lắc đầu ngẩng mặt lên: “ Thập nhị ca ta chặn trước mặt hắn. Hắn, hắn nói với ta một câu hắn có người trong lòng rồi, liền liền đi mất tiêu…… Ô ô ô ”
Tiểu công chúa dùng tay áo che mặt, ta trong lòng dấy lên nỗi chua xót, Phù Tiểu Hầu ngươi cũng vô tình quá đi, công chúa có chỗ nào không tốt? “Đừng khóc, đừng khóc, ngươi nhìn thấy mặt Phi Thiên Biên Bức sao?” Công chúa lắc đầu, đúng rồi, lão tử quên mất, nửa đêm canh ba tối lửa tắt đèn mặt đối mặt còn thấy không rõ nhau, huống hồ Phù Tiểu Hầu còn có khả năng đã che đi nửa khuôn mặt.
Nhân vương gõ gõ lên quạt nói: “Nếu nước chảy vô tình thì muội vừa hay cũng nên thu tâm, cùng Ngũ Ca hồi cung ngoan ngoãn gả cho phò mã của muội thôi.”
Tiểu công chúa ngẩng đầu lên, sụt sịt mũi: “Không có nước chảy vô tình đâu, hắn, hắn nghe ta khóc sau đó quay đầu lại, còn, ” Cắn cắn môi, trên mặt bừng lên đỏ ửng, “Hắn còn nói với ta, hắn thực ra, thực ra người kia trong lòng hắn chính là ta, hắn, thích ta, chỉ là không dám nói. Sau đó có người chạy tới, hắn liền đi. Nói ta ngoan ngoãn hồi cung, sau đó hắn nhất định đến thăm ta. Hảo hảo đợi ta. Hắn, hắn nói hắn thích ta, hắn rõ ràng thích ta. Ta ô ô thật vui a ô ô ô ô ”
Nhân vương mang theo công chúa, Lý thống lĩnh và Tôn tướng quân đã đi suốt đêm về lại hoàng cung. Ta tiễn xong một đống người, tự nhiên xuất hiện đám người nháo như hồ tôn (khỉ lông dày) rồi giờ đi mất cũng thấy trống vắng. Bùi Kỳ Tuyên không biết từ khi nào đã tựa ở bên cột trụ hành lang trước sân nhìn ta nở nụ cười: “Cuối cùng cũng coi như có thể thanh tĩnh.”
Ta thở dài hướng vào phía trong sân mà đi, Bùi Kỳ Tuyên chầm chậm nói: “Vị tiểu thư đồng kia còn đang được an bài ở nhà dưới. Phù Tiểu Hầu gia nói hắn hơi mệt chút, sắp xếp phòng khách cho hắn nghỉ ngơi rồi.”
Ta cũng tắm rửa đi ngủ. Sớm ngày hôm sau, ta xoay đi hai vòng, vừa mới để cho Tiểu Thuận dẫn ta xuống khách phòng, đi nửa đường tình cờ gặp Tô Diễn Chi.
Ta ngập ngừng nói: “Không biết Phù Tiểu Hầu dậy chưa?”
Tô công tử nhìn ta nói: “Phù Tiểu Hầu gia trời vừa sáng liền mang theo Mặc Dư cáo từ trở về rồi.”
Từ sau ngày đó ta không gặp Phù Tiểu Hầu nữa, cũng không đi đến quý phủ tìm hắn. Ở biệt trang nghỉ đến đầu tháng bảy, trời dần chuyển nóng không nhiều mới trở về vương phủ. Tin tức từ kinh thành vẫn không ngừng nghỉ, công chúa hồi cung sau mười ngày, dưới thánh chỉ của Hoàng đế chính thức đem Vĩnh Thọ công chúa gả cho An quốc phủ Tiểu Hầu gia Phù Khanh Thư. Ngày hai tám tháng tám xuất giá. Lão tử giúp huynh đệ một hồi cuối cùng cũng coi như công sức có thành tựu, có một kết quả đáng mừng.
Vào tháng tám, liếc mắt nhìn sang chính là Trung Thu rồi.