Đọc truyện Hựu Nhất Xuân – Chương 36
Tần suất Tô công tử đưa tay chống trán càng lúc càng cao, ta rút cục nhịn không được mà quay qua lãnh giáo ông cụ, “Qua một con sông cũng lâu như vậy sao?”
Ông cụ nói, “Từ đây đến bến tàu Phụng Dương, theo hướng đông phải đi hai ba mươi dặm đường thủy, huống chi còn phải sang đến bờ bên kia.”
Nói đến mức ta như lọt vào sương mù, “Chúng ta chỉ cần sang bên đối diện là được, chưa có nói đi Phụng Dương.”
Ông cụ chống gậy tre, nheo mắt lại, “Công tử lúc qua đã nói rồi, sang bờ bên kia đúng không? Bên đó đều là đồi núi hoang sơ, các vị lên đó rồi đi kiểu gì?”
Ta khiêm tốn thụ giáo, bó tay quay sang nhìn Tô công tử, nản ghê.
Rốt cục, con đường dài đằng đẵng cũng có kết thúc. Trôi đến bờ bên kia. Một đoạn cầu gỗ hiện ra trước mắt, chính là nơi gọi bến tàu Phụng Dương. Bè của bên Tiểu Thuận cũng gần vào bờ. Hai ông cụ cầm lái chống sào, theo thứ tự cập bến. Phù tiểu hầu gia lấy trong ngực là một khối bạc vụn, ông cụ nhếch miệng cười, xua tay, “Hai con la cùng xe ngựa là đủ rồi.” Chống gậy trúc trôi đi, tiếng hát từ đằng xa vọng lại.
Ta đỡ Tô công tử, ngó nghiêng xung quanh, cười gượng, “Dám người Phụng Dương cũng đi xem thuyền rồng hết rồi lắm.”
Phía sau là sông rộng, phía trước lại là con đường dài thẳng tắp, nửa bóng người cũng không có. Ta sờ sờ mũi, “Chẳng còn cách nào, mọi người đi bộ vào thành thôi.” Phù tiểu hầu gia phẩy quạt nhìn trời nói, “Không biết ngã rẽ trước mặt nên đi về bên trái hay bên phải đây?”
Ta nhìn Tiểu Thuận, Tiểu Thuận nhìn Trung thúc, Trung thúc nhìn Tô công tử, Tô công tử nhìn ta.
Ta xát cằm, “Cứ đi thôi, nếu thấy người thì hỏi. Còn hơn là đứng đây phơi nắng.”
Đến giao lộ, vẫn không thấy bóng người nào. Ta cũng muốn bốc hỏa, “Mọi người trong thành này đi đâu hết rồi! Không phải hôm nay là Đoan Ngọ sao?” Vẫn là Tiểu Thuận có chút kiến giải, “Vương gia, chi bằng chúng ta tới gốc cây bên đường ngồi nghỉ ngơi chút đi. Chờ xem có thấy bóng người nào không. Cứ lần mò như vậy cũng không phải cách hay, vạn nhất lạc đường thì mất công lắm.”
Ta khen ngợi quả là có đạo lý. Đưa đám người Tô công tử đến ven đường, Tiểu Thuận lấy mấy cái bọc ra kê xuống ngồi. Ta lấy hồ lô đựng nước đưa cho Tô công tử.
Tô Diễn Chi ngồi trên bè cũng đủ vựng, đến môi cũng trắng bệch, bộ dáng mệt mỏi. Ta nhìn hắn uống lấy hai ngụm nước rồi nhận lấy hồ lô, “Giờ không còn ở trên thuyền nữa, ngươi cứ tựa vào người ta ngủ một chút, lấy sức chút nữa còn đi, được chứ?”
Tô công tử hình như có thù oán gì đó với bờ vai ta đến mức không muốn tựa vào, cố gắng chống đỡ, “Không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Ta giải quyết đơn giản là dang tay, ấn đầu Tô công tử xuống đầu vai mình, tay kia phẩy phẩy vạt áo tạo chút gió. Cắn mở nút hồ lô, uống lấy hai ngụm, lại đưa cho Tô công tử: “Ngươi uống thêm chút nữa đi.”
Phù tiểu hầu gia ngồi dưới gốc cây khác lại ho khan một tiếng. Ta quay lại nhìn, Phù Khanh Thư thản nhiên đến tự đắc phe phẩy quạt giấy, nhìn lên trời. Trung thúc, Tiểu Thuận cùng Mặc Dư đều ngậm miệng nhìn ra đường cái, ngay cả tiếng đánh rắm cũng chả có, “Gì chứ! Nửa ngày cũng chẳng thấy bóng ai.”
Vẫn không ai hé miệng, ta hết nhìn trời lại nhìn đường, nghĩ xem có gì để nói không. Đầu Tiểu Thuận bỗng nhiên giật giật, ánh mắt nhìn đại lộ từ dại ra biến thành lóe sáng, nhổm dậy chỉ lên đường, “Vương gia, có phải ngã rẽ bên trái có xe đang đến không?”
Ta nheo mắt nhìn lên ngã rẽ, không sai, hai con tuấn mã đang kéo một chiếc xe tới. So với chiếc xe hai con la kia còn khí phái hơn.
Tiểu Thuận ngỏng cổ lên nhìn, “Hình như không chỉ một chiếc.”
Ta chẳng thèm quan tâm phẩy vạt áo, “Nhiều thì đã sao, hướng không đúng thì cũng đâu đi nhờ được.”
Tiểu hầu gia từ tàng cây bên kia nói vọng sang, “Không thể đi nhờ thì mua lại một chiếc là được.” Tiểu Thuận tiếp tục lầm bầm, “Sắp hoàng hôn rồi, nhiều người đến bờ sông như vậy làm gì. Cũng không có đò mà.”
Lúc đang nói thì người điều khiển xe ngựa đã gần đến trước mặt. Xa phu ghìm cương, thét to hai tiếng, xe thả dần tốc độ, dừng lại ven đường. Tiểu Thuận đang định ra đón, người dẫn đầu đã xoay người xuống xe, đi về phía gốc cây bên này, đột nhiên quỳ sụp xuống, ôm quyền nói với ta, “Mời thiếu gia lên xe.”
Ta ngoáy ngoáy lỗ tai, lão tử không nghe nhầm chứ? Tô công tử từ trên vai ta ngồi thằng dậy. Theo sau chiếc xe thứ nhất còn ba chiếc xe, lần lượt dừng lại bên đường, xa phu xuống xe, y như vị vừa rồi quỳ rạp xuống. Ta phẩy phẩy vạt áo kiếm chút gió, thế này là xướng cái gì a?
Chiếc xe cuối cùng dừng lại, mành được vén lên. Một người đi xuống, mặc áo đơn xanh nhạt. Ta thấy hắn càng lúc càng gần, tự nhéo đùi một cái. Gì chứ! Lão tử không bị ảo giác nha. Tô công tử đứng lên, người vừa tới mỉm cười với ta, cặp mắt nhỏ dài lưu chuyển, “Kỳ Tuyên tới đón chủ nhân cùng Tô công tử vào thành. Tới chậm, xin chớ trách.”
Ta lại nhéo đùi một cái, đứng lên, đành nói, “Ờm, Bùi công tử……. sao ngươi lại tới đây