Đọc truyện Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội – Chương 14
Người ta nói “chuyện tốt không ra khỏi
cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm”. Tin tức Nguyễn Nhược Nhược tại bờ sông làm ra “cảnh tượng kinh thế” giống như mọc cánh bay đi, so sánh với xe
ngựa chạy còn nhanh hơn. Người còn chưa tới phủ, Nguyễn lão gia và
Nguyễn phu nhân không biết đã nghe được từ tam nương lục lão nào mà cơ
hồ giận đến run người. Suýt nữa muốn đem nàng đánh một trận ngay cửa.
“Làm nhục gia phong, Làm nhục gia phong
a! Nguyễn thị nhà ta tại sao lại có một nữ nhi không biết liêm sỉ là
ngươi. Ban ngày ban mặt lại…” Nguyễn lão gia khó mà xuất ra được nửa câu còn lại, giận đến râu mép cũng rúng động.
Nguyễn phu nhân…đúng là lãng phí một đôi
tử ngọc như ý, nàng ta đứng một bên bỏ đá xuống giếng. “Thật là bại phá
gia phong, Nguyễn gia đời đời danh dự xem như đã bị hủy trong tay ngươi
rồi. Nhị di nương, ngươi dạy nữ nhi như thế nào a?”
Nhị di nương vốn đã thấp thỏm bất an, lúc này lại nghe lão gia cùng phu nhân nói vài câu nghiêm trọng như vậy
nước mắt liền lã chả rơi xuống. Tam di nương đứng một bên há miệng, định nói cái gì cũng không dám nói ra. Gương mặt nàng có vẻ hổ thẹn liếc
nhìn Nguyễn Nhược Nhược rồi lặng yên đứng dậy thối lui khỏi tiền sảnh.
Hai hài tử đã được bọn nha đầu mang về phòng thay quần áo ủ nóng, thân
làm mẫu thân nàng ta cũng một nửa vì lo lắng, một nửa vì trốn tránh mà
bỏ đi.
Tại tiền sảnh, Nguyễn Nhược Nhược cô quân đối chiến.
Nàng giải thích, “Phụ thân, ta cũng biết
hành động lúc ấy không hợp lễ, những vì cứu người nên không thể không ra hạ sách này.” Nàng đem nguyên văn lời nói của Ngọc Liên Thành bê vào,
“Cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, không ủng hộ ta thì thôi, cũng đừng đem chuyện này mà làm khó làm dễ ta chứ?” Nàng vội vàng vàng
vàng, đên cả thuật ngữ văn hóa đại cũng lôi ra dùng tới khiến bọn họ chỗ hiểu chỗ không.
Nguyễn lão gia nghe được không biết có
hiểu hay không nhưng cũng dùng giọng điệu không mềm mại gì mà quát: “Hồ
ngôn loạn ngữ. Cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, đó đương
nhiên là chuyện tốt. Nhưng trước con mắt của thiên hạ…ngươi…ngươi nữ nhi khuê các tại sao lại có thể sử dụng phương pháp…phương pháp…Không thể
tưởng tượng nổi phương thức này…thật là bại hoại gia phong mà!” Nguyễn
lão gia tử một phen ấp a ấp úng, vô cùng không thoải mái.
“Lỹ nào là vậy, ngươi bại hoại thuần
phong mỹ tục! Ngươi còn muốn người khác khen ngợi ngươi, đây là loại sự
tình gì chứ, không nói không ai khen ngươi, chỉ sợ tiếng xấu của ngươi
đã bay đi mười dặm rồi.” Nguyễn phu nhân há miệng là có thể châm ngay
dầu vào lửa.
“Nếu là chỉ một mình ngươi gánh chịu
tiếng xấu này thì cũng đành đi, đáng thương chính là nữ nhân Nguyễn phủ
của chúng ta, chỉ sợ vì ngươi mà bị liên lụy, để cho thiên hạ chê cười
rồi” Nguyễn Nhược Phượng cũng đem thêm một bình dầu tới. Hai mẫu tử này
đúng là tàn nhẫn, gặp người ngã chẳng những không đở, ngược lại còn liều mạng đá bồi thêm một cước. Kỳ quái, vốn là cùng căn sinh, tại sao cứ
như vậy mà đấu đá nhau?
Nguyễn Nhược Nhược bị bọn họ vây công,
đồng minh duy nhất là Nhị di nương, ngoại trừ có thể ô ô khóc rống thì
nửa điểm cũng không nhờ vả gì được. Cũng được, Nguyễn Nhược Nhược vốn
cũng không có trông cậy quá nhiều ở bên ngoài, có giúp thì cũng loạn
thêm thôi. Nàng một chọi ba, nhưng một chút sợ hãi cũng không có. Nếu
chính diện hỏa lực mạnh như vậy, dứt khoát phải vừa đánh vừa lùi.
“Phụ thân, ý của người là không thể cứu
người? Nếu bỏ mặc Tiểu vương gia vong mạng, sau đó người đưa Nguyễn gia
chúng ta hướng tới linh đường của hắn thủ thượng bảy bảy bốn mươi chín
ngày, lạy tạ ân tình hắn đã xả thân cứu giúp hai tiểu đệ. Chẳng qua là
người nghĩ Vương gia và vương phi đối với chuyện này có nhẫn nhịn hay
không?!”
Nguyễn Nhược Nhược một pháo oanh kích ra
ngoài, Nguyễn lão gia và Nguyễn phu nhân đều cứng họng. Nếu Tĩnh An
vương thế tử cứ để vật mà chết thật, bọn họ làm sao tránh né? Nói như
thế nào cũng là vì người Nguyễn phủ gián tiếp hại chết, Vương gia vương
phi đau thương hạ tội, ngươi còn rỗi rảnh ngồi đó mà để tâm đến cái gì
gia phong sao. Ngẫm đi ngẫm lại, quả thật việc bảo vệ tánh mạng cho hắn
là đúng đắn.
Thấy hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau,
Nguyễn Nhược Nhược thừa thắng truy kích. “Phụ thân, Tiểu vương gia nếu
là vì người của Nguyễn gia mà vong mạng, đây Trường An thành nha, chúng ta như thế nào còn có đất đặt chân? Nữ nhi chính là bận tâm đến điều
này mới bất chấp xấu hổ, bỏ qua danh tiếng thể diện mà đem hắn cứu sống
lại.” Vừa nói nàng vừa giả vờ rơi lệ, dùng tay áo che mặt. “Nữ nhi là
một lòng một dạ vì Nguyễn gia mà nghĩ, mới bằng lòng hy sinh. Không nghĩ tới lại bị phụ mẫu hiểu lầm, nữ nhi thật sự là ủy khuất mà!”
Nguyễn Nhược Nhược gọi cái này là mỹ nữ
tự vệ, đã đánh thì đánh cho đẹp. Ngăn cơn sóng dữ, đem “không có liêm
sỉ” bốn chữ thay đổi thành “nhẫn nhục phụ trọng”, hình tượng lấp lánh
huy hoàng. Lại còn là tráng sĩ khí khái ngầm ý “một mình ta hy sinh,
hạnh phúc cho cả nhà”, cứ như vậy thì Nguyễn lão gia còn có thể nói thêm lời trách cứ gì nữa! Á khẩu một hồi lâu, Nguyễn lão gia mới thở dài một tiếng: “Ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Nhược Nhược nghe được lời này liền biết thắng thua đã định, hé ra nụ cười trộm giấu sau tay áo. Nhị di
nương như được đại xá, nhanh bước tới lôi kéo nàng trở về phòng. Hạnh
Nhi đứng nghe ở bên ngoài đã lâu, liền tới đỡ nàng trở về phòng.
Trở lại khuê phòng của Nguyễn Nhược
Nhược, Nhị di nương hãy còn hạt châu hạt ngắn hạt dài mà thấp giọng:
“Nguyễn Nhược Nhược, hôm nay thật là ủy khuất cho ngươi.”
“Không ủy khuất, không ủy khuất, ta là nữ nhi của Nguyễn gia, vì Nguyễn gia làm cái gì cũng không ủy khuất.”
Nguyễn Nhược Nhược tuôn một tràng dài những lời nói ba hoa trượng nghĩa.
Nhị di nương tin không nghi ngờ, “Nhược
Nhược, ngươi thật là nữ nhi tốt của Nguyễn gia. Cũng là…Ngươi có nghĩ
tới hay không, sau ngày hôm nay tình hình của ngươi thật là bi thảm!”
A! Còn có cái gì bi thảm. Nhìn nàng vẻ
mặt ngây ngơ, Nhị di nương thở dài: “Nhược Nhược, ngươi ngẫm lại đi, sau này…còn có gia đình nào ở Trường An chịu chọn người làm dâu a?”
Thì ra là chuyện này, Nguyễn Nhược Nhược
không dám cười phá ra. “Mẫu thân, những lời này nữ nhi không muốn nghe.” Nhị di nương còn tưởng nàng nữ nhi xấu hổ thẹn thùng, nhất thời cũng
không tiện nói nhiều, chỉ đành phải thở dài rời đi.
Nhị di nương vừa rời đi, Hạnh Nhi khoanh
tay nghi ngờ: “Tiểu thư, vừa rồi người ở bờ sông dùng phương pháp cứu
người như vậy thật là hại ta sợ muốn chết”, Một chữ “sợ” e là không đủ,
không khéo cả thành Trường An này đều bị nàng làm cho kinh hãi! Lần này
phát sinh sự tình, Nguyễn Nhược Nhược chỉ cười thông cảm. Thế kỷ hai
mươi mốt biết qua một ít kiến thức y học cấp cứu sơ bộ không ngờ lại hữu ích ở đời Đường này, tuy làm mọi người sợ hãi nhưng cũng thật là kỳ
diệu.
“Tiểu thư, ” Hạnh Nhi ấp a ấp úng, “Tại sao…Tại sao hôn môi cũng có thể cứu sống người?”
“Không phải là hôn môi cứu sống người”
Nguyễn Nhược Nhược bình thản đáp, không hề có chút khó xử, “Là phương
pháp cấp cứu bằng hô hấp nhân tạo. Nạn nhân vì bị ngộp nước mà nhất thời gây ra hiện tượng hít thở không thông, hô hấp ngừng lại. Lúc này cần
phải dùng phương pháp này trợ giúp phổi của hắn có đầy đủ lượng khí trao đổi, cung cấp dưỡng khí cần thiết. Loại này phương thức này gọi là hô
hấp nhân tạo.”
Nguyễn Nhược Nhược không phải giải thích
không rõ ràng mà là vì dùng nhiều từ hiện đại nên Hạnh Nhi không hiểu
lắm. Nhìn thấy mặt nàng ta mờ mịt, chỉ đành phải thở dài một tiếng:
“Thôi thì cứ coi như là hôn môi có thể cứu sống người. Dù sao thì “hô
hấp nhân tạo” này cũng chỉ là một cái tên hoa mỹ, tính mạng vẫn là thứ
đáng trân trọng hơn.””
Nói thêm vài ba câu, nàng liền leo lên
giường nằm. Đúng là mệt mỏi, làm hô hấp nhân tạo hơn nửa canh giờ, hút
khí rồi lại thổ khí khiến cổ nàng đau nhức. Sau đó còn phải một mình phá vòng vây thiên quân vạn mã những người hiếu kì tới xem nàng, hồi phủ
cùng người của Nguyễn gia võ mồm đấu trí đấu dũng một phen…Nằm một chút, nàng bất chợt nhớ ra một chuyện.
“Hạnh Nhi, ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao tên Diêu nhị công tử kia ở trước mặt biểu thiếu gia lại cúi đầu áp tai như vậy?”
Hạnh Nhi tựa hồ có chút khó nói, “Tiểu
thư, ta… Ta cũng là nghe người ta nói, Diêu nhị công tử… hắn rất háo
sắc. Hơn nữa… Không chỉ mê nữ sắc…mà cũng mê nam sắc.”
A! Nguyễn Nhược Nhược bật người ngồi dậy, “Ý của ngươi là Diêu nhị tiểu tử kia đối với biểu thiếu gia có…sắc
tâm.” Không nghĩ tới người này lại còn là một tên GAY nha!
“Cũng không thể gọi là sắc tâm” Hạnh Nhi
không phải vì gã Diêu Kế Tông mà nói giúp : “Là trong lòng ngưỡng mộ mới đúng. Đừng xem Diêu nhị thiếu gia bên ngoài đối nhân khinh bạc, nhưng
mỗi lần nhìn thấy biểu thiếu gia đều là một mực vô cùng cung kính”
Nguyễn Nhược Nhược nằm trở lại gường, nhớ lại màn hồi nãy ở bờ sông…đúng như vậy thật. Diệu Kế Tông đối với mình
khinh bạc là thế, quay sang Ngọc Liên Thành liền thu liễm, bộ dáng đích
thị là e sợ. Nàng không thể không trách mình chuyện như vậy mà cũng
không nhìn ra. Ngọc Liên Thành hỡi Ngọc Liên Thành, Tạo Hóa phải dùng
bao nhiều ngày công mới tinh tế khắc được một nhân vật như ngươi nha!
Một sắc đẹp không chỉ hấp dẫn nữ nhân mà cũng không buông tha nam nhân,
cứ như vậy nam nữ đều bị mỹ lực tàn sát, thật là điên đảo chúng sinh.