Hữu duyên thiên niên tương hội II

Chương 56


Bạn đang đọc Hữu duyên thiên niên tương hội II – Chương 56

Chương 56
Diêu Kế Tông đã giành lại được một cuộc sống trong mùa hè nóng nực này, và cả tình cảm nồng cháy nữa. Sau phong ba, tình cảm của hắn với Sở Thiên Diêu càng tốt hơn, giống như keo với sơn gắn kết không rời nhau nửa bước.
Cho anh hôn một cái có được không? Anh hôn lên má để lại dấu yêu.
Cho anh hôn một cái có được không? Anh hôn vào lòng để em nhớ tới anh.
Diêu Kế Tông theo sát ở bên cạnh Sở Thiên Diêu ngay cả khi nàng tắm cho Tiểu Bạch Long, thay nàng múc nước, còn cười hi ha nhìn nàng mà hát.
– Không cần đâu, ngươi phiền quá! Tránh xa ta ra một chút.
Sở Thiên Diêu vừa cười vừa đẩy hắn lui ra.
Diêu Kế Tông chẳng những không chịu tránh ra xa, mà tiến lại gần hơn, cơ hồ dán sát bên tai nàng mà hát:
Nhìn vào đôi mắt em, cho dù em không đồng ý. Anh vẫn hướng tới em mà thỉnh cầu, anh quyết không nản lòng.
Dù em không đồng ý cho anh hôn lên môi. Anh vẫn hướng tới em mà thỉnh cầu, mà không buồn lòng.
Sở Thiên Diêu đỏ mặt bịt tai lại chạy ra phía sau Tiểu Bạch Long, Diêu Kế Tông vẫn ở phía trước hát không ngừng:
Cho anh hôn một cái có được không? Dù là hôn gió, anh vẫn vui mừng.
Cho anh hôn một cái có được không? Nụ hôn gió ngọt ngào, cũng khiến anh cảm động.
Sở Thiên Diêu không rõ nhịn không được hỏi:
– Hôn gió là cái gì a?
Diêu Kế Tông liền thực hiện luôn, hai tay đặt nhẹ ở vàng môi, rồi “Nhé” một tiếng, sau đó hất về phía nàng.
– Đây chính là hôn gió .
Động tác của Diêu Kế Tông khiến Sở Thiên Diêu nhìn thấy không khỏi cười vang một tiếng.
– Ngươi đang trêu ta.
– Không phải trêu nàng, đây chính là hôn gió, không tin ta dẫn nàng tới để Nguyễn Nhược Nhược chứng thực.
Hắn nói vậy, Sở Thiên Diêu tin ngay. Động tác kia đúng là hôn gió thật. Không khỏi lắc đầu cười nói:
– Các ngươi…Thật đúng là cái gì cũng nghĩ ra được, làm ra được.
Ý nàng là người ngàn năm sau không kiêng kỵ điều gì cả, Diêu Kế Tông cười híp mắt nói:
– Dù sao chúng ta là người ngàn năm sau, hiểu biết khác với người thời đại các nàng.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng nói xen vào:
– Hai đứa đang nói cái gì vậy? Gì mà chúng ta là người ngàn năm sau?
Nhìn về nơi phát ra tiếng nói, không biết Sở phu nhân đã đứng ở cửa ra vào từ lúc nào rồi. Khi nàng nghe được đôi ba câu đối thoại, khuôn mặt liền có dấu hỏi lớn.
– Bá mẫu, cháu đang biểu đạt tấm lòng với Thiên Diêu đấy chứ. Cho dù ngàn năm sau, trong lòng cháu chỉ có một mình nàng – Diêu Kế Tông nhanh chóng chuyển đề tài.
Sở phu nhân hài lòng gật đầu.
– Kế Tông, ta thích đứa nhỏ toàn tâm toàn ý như ngươi. Trong lòng chỉ có một mình Thiên Diêu nhà ta, vậy ngươi…Sẽ không nạp thêm tiểu thiếp chứ?
Phụ nữ trong xã hội phong kiến thời Đường có địa vị không ấy, chế độ đa thê đang tồn tại. Cưới thêm vợ bé là chuyện bình thường. Giống như Sở tướng quân cùng Lăng Ngự sử chỉ có một thê tử kết tóc, có thể nói là chuyện hiếm gặp. Sở phu nhân là số ít người không phải chia xẻ trượng phu với nữ nhân khác. Mặc dù đa phần là nàng xa cách trượng phu, nhưng chưa bao giờ lo ngại vị trí chính thất chịu sự uy hiếp từ thiếp thất, cũng chưa bao giờ tranh giành tình cảm với tình nhân mà phiền não cả. Tự nhiên nàng mong nữ nhi của mình có được may mắn như mình. Trên thực tế, hôn nhân của Sở Thiên Diêu mãi chưa định đoạt phần lớn là nguyên nhân này. Dù sao trong xã hội phong kiến nam tôn nữ ti này, muốn tìm một trượng phu không cưới thêm vợ bé thật là khó khăn. Giống như một bên là vực thẳm một bên là núi cao, không có con đường nào khác mà chọn.
– Đương nhiên sẽ không – Diêu Kế Tông một lời khẳng định.
– Cháu kiên trì chính sách một vợ một chồng. Hai người sẽ sống trong những ngày tốt đẹp.
Hai câu sau cùng của hắn, nghe câu trước thì Sở phu nhân không hiểu, nhưng nghe câu sau thì mừng rỡ:
– Kế Tông, thật là đứa nhỏ tốt, thật sự ta không có nhìn lầm ngươi.
Sở Thiên Diêu nghe được cũng mừng rỡ, thừa lúc Sở phu nhân không để ý, nàng nhanh chóng thưởng cho Diêu Kế Tông một nụ hôn gió, khiến cho hắn cười càng thêm rạng rỡ.
– Đúng rồi Kế Tông, mấy hôm trước ta nhận được tin của phụ thân Thiên Diêu, chậm nhất là trong mười ngày tới mới có thể trở về đến Trường An. Ngươi —— chuẩn bị tốt chưa?
– Đã chuẩn bị tốt, khi đó cháu sẽ trong trạng thái tốt nhất, để cho nhạc phụ đại nhân tương lai nhìn liền coi trọng cháu – Diêu Kế Tông tràn đầy tự tin.
****
Mười ngày sau, Long Vũ tướng quân Sở Chính Nghị trở về thành Trường An. Dù có đi qua trước cửa nhà mà cũng không vào, trước tiên vào cung gặp vua bẩm báo sự vụ dân tình biên cương. Dùng lời thời hiện đại là báo cáo công tác. Sau khi báo cáo xong, mới hướng tới Hoàng đế báo cáo chuyện nhà của mình. Tháng này có nhi tử kết hôn, xin Lão Tử ở lại mấy ngày lo chuyện hôn sự của nhi tử. Hoàng đế tất nhiên sẽ đồng ý, chẳng những vậy mà còn ban thưởng rất nhiều, để bày tỏ sự ân sủng của mình. Sở Chính Nghị thụ hưởng long ân, tất nhiên vô cùng cảm kích.
Sở Chính Nghị mang theo phần thưởng Hoàng Đế ban cho trở về nhà, người nhà ra tận cửa đón. Lặn lội đường xa đương nhiên mệt mỏi, sau bữa tẩy trần đơn giản liền đi nghỉ ngay. Ngày hôm sau Sở phu nhân mới nói chuyện trong nhà cho hắn biết, Ngày thứ hai Sở phu nhân mới cùng hắn tinh tế nói đến chuyện hôn sự của Thiên Tiêu với Sương Sơ, sau khi nói chuyện hôn sự của ca ca xong, liền nói đến chuyện chung thân của muội muội.
Mặc dù khi nói tới Diêu Kế Tông, Sở phu nhân dùng hết lời vàng ngọc khen ngợi hắn từ dưới đất đưa lên mây, nhưng từ đầu tới cuối Sở tướng quân vẫn nhíu mày lại: – Con thương nhân? Dù sao Thiên Diêu cũng là tướng môn hổ nữ, nàng chọn tới chọn lui lại thay nữ nhi chọn con nhà thương nhân hám lợi?
– Phu quân, dù Diêu Kế Tông xuất thân trong gia đình thương nhân, nhưng là người có tình có nghĩa, tuyệt không phải loại người coi lợi trên nghĩa. Trên hết hắn một lòng một dạ đối với Thiên Diêu, thề không nấy thêm vợ lẽ. Chàng có thể tìm ở đâu được một nam tử chung tình như thế? Như vậy tùy chàng an bài hôn sự của Thiên Diêu, nếu không, chàng thấy hắn rồi nói sau.
Quả thật Sở Tướng quân rất khen ngợi hai chữ chung tình này. Sở Chính Nghị từ nhỏ đã lập trí thề tận trung báo quốc, cũng không ham mê nữ sắc, chỉ có một thê tử thanh mai trúc mã. Một người có nhân phẩm cùng tính tình như Sở tướng quân, tự nhiên vô cùng ghét loại đăng đồ tử háo sắc, còn với người có tình cảm chuyên nhất thì vô cùng khen ngợi. Người như thế ở trong xã hội phong kiến này vô cùng khó tìm, đa phần nam tử thê thiếp thành đoàn. Có thể có bảo vật vô giá, nhưng khó có được người hữu tình. Sở phu nhân có thể tìm được một người, hắn còn nói thế nào nữa. Tuy nói là người xuất thân từ thương nhân, nhưng con nhà vương tướng có thể bằng không? Có thể hắn là người gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn.
Vì vậy Sở Tướng Quân gật đầu nói:
– Nếu nàng đã nhìn trúng hắn, vậy gặp hắn một lần cũng không sao.
Chọn lấy một ngày, chọn một phòng thượng hạng ở tửu lâu Hạnh Hoa Xuân của Diêu gia mà bày tiệc, trong đó có gia đình tướng quân. Diêu lão giã cũng nhanh nhẹn từ Lạc Dương trở về, lấy thân phận gia chủ ân cần tiếp đón tướng quân.
Trong bữa tiệc nhận rể này, tất nhiên Sở Thiên Diêu có tham gia. Do Sở tướng quân cùng phu nhân dẫn đầu, còn có Sở Thiên Tiêu cũng tham gia nữa.

Trong bữa tiệc, Sở tướng quân lặng lẽ quan sát cả hộ gia đình thương nhân nhà người ta.
Diêu lão ra là một người khôn khéo trong lời ăn tiếng nói, ở trong trường hợp này như cá với nước, đưa không khí buổi tiệc này không quá lạnh cũng không quá nóng. Không gần gũi quá mức, cũng không quá xa cách, vừa đúng chừng mực, quả không hổ danh là đệ nhất thương buôn của thành Trường An.
Còn Diêu phu nhân là lão thái thái nhà giàu điển hình, cách ăn mặc vô cùng lịch sự. Khuôn mặt đẫy đà lúc nào cũng cười híp mắt. Nhìn không giống là người khó chung đụng.
Còn hai người con trai, con cả Diêu Kế Tổ bộ dáng thư sinh, ăn nói nhã nhặn. Con thứ Diêu Kế Tông mày rậm mắt to, anh tuấn đĩnh đạc, so với con cả hoạt bát hơn nhiều. Hơn nữa, khuôn mặt hắn mang theo ba phần cười, làm người ta nhìn vào thêm phần yêu mến.
Nhìn một gia đình như thế thật vừa mắt. Không phải như trong tưởng tượng là loại thương nhân dựa vào hơi tiền coi thường người khác.
Nhìn đánh giá Diêu Kế Tông mấy lần, quả thật Sở tướng quân có ấn tượng khá tốt. Trên mặt luôn mang theo nét cười, khi cười khiến người ta cười theo. Thêm vào đó Sở phu nhân với Sở Thiên Tiêu khen ngợi hắn không ngớt, trên cơ bản Sở tướng quân đã chấp thuận hắn.
Nói tóm lại, bữa cơm này rất thành công. Không ổn nhất là gần về cuối.
Khi kết thúc buổi tiệc, đoàn người Diêu gia đưa ba người Sở tướng quân xuống dưới lầu. Ở trước cửa tửu lâu, Diêu Kế Tông đã đỡ Sở phu nhân lên xe, Sở tướng quân với Sở Thiên Tiêu đang định lên ngựa, thì từ Hạnh Hoa Xuân có người gọi Diêu Kế Tông:
– Kế Tông… Bây giờ tìm ngươi rất khó a.
Theo tiếng nói mà mọi người nhìn thấy là một vị công tử cẩm y đang say khướt. Tựa như hắn rất thân thiết với Diêu Kế Tông, vừa gặp đã bám vào vai mồm miệng nói không rõ:
– Từ lúc lần trước.. Sau khi ngươi từ Trường Xuân Viện chạy mất, ta liền…Chưa thấy ngươi lần nào. Làm sao hôm đó ngươi chạy nha?
Nhìn thấy Vương công tử say khướt chạy tới nói chuyện với mình, Diêu Kế Tông cảm thấy không ổn. Một lời muốn đuổi hắn rời đi:
– Vương công tử, ngươi uống nhiều, ta đưa ngươi trở về. Bá phụ với mọi người đi trước đi.
Vương công tử lảo đảo đi theo hắn, vừa đi lại còn hỏi:
– Kế Tông. . . . . . Làm sao hôm đó ngươi chạy nha? Mấy kỹ nam đó so với nữ còn đáng yêu hơn, vậy mà không làm cho ngươi cảm thấy sung sướng sao? Hay tiểu quả phụ ở Bình Khang Phường đã mê hoặc rồi?
Quả thật Diêu Kế Tông hận không thể dùng ngay… chó mà chặn cái miệng của hắn lại. Diêu lão gia, Diêu phu nhân cùng Diêu Kế Tổ, nghĩ tới hẳn là biết vị bằng hữu không bằng cẩu này của nhi tử. Khi thấy Vương công tử, mỗi người bộ dáng đều mất tự nhiên.
– Đứng lại.
Sở tướng quân bình tĩnh lên tiếng.
Cả người Diêu Kế Tông cứng đờ lại, rốt cuộc Sở tướng quân vẫn là Sở Tướng quân a! Vài câu mơ hồ của kẻ say đều lọt vào trong tai.
Diêu Kế Tông thì đờ đẫn, còn vị Vương công tử kia thì khác. Hắn nửa tỉnh nửa mê xoay người trở lại.
– Kẻ nào? Kẻ nào gọi ta đứng lại?
Sở tướng quân gác tay sau lưng thong thả bước tới, liếc hắn một cái, có thể nhận ra được sắc mặt vị công tử này thật nhợt nhạt do sắc dục quá độ. Nhịn không được mà trầm giọng nhắc nhở:

– Người trẻ tuổi, trên đầu chữ sắc có cây đao.
– Phi phi phi, cái gì mà trên đầu chữ sắc có cây đao. Ta nói là trẻ không phong lưu thật uổng đời trai tráng, có đúng không Kế Tông?
Vị Vương công tử vừa nói vừa tìm người đồng minh tới ủng hộ hắn.
Diêu Kế Tông sớm đã không phải đồng minh của hắn nữa rồi. Khi bị hỏi câu này, thật không phải tin tức tốt với hắn:
– Bá phụ nói đúng, trên đầu chữ sắc có cây đao.
– Hả? Tế Tông, làm sao mà ngươi lại có ý tưởng đen tối giống như lão bá này vậy? Người dạy ta không phong lưu uổng đời trai đâu rồi, ngươi quên rồi sao? Hai ta từng đi tới chỗ tiểu quả phụ ở Bình Khang Phường tìm sung sướng, ngươi nói coi.
Lời vừa nói ra, mặt Diêu Kế Tông lập tức trắng bạch, còn Sở tướng quân sắc mặt đen thui lại.
Vị Vương công tử còn nói tiếp:
– Đúng rồi, Kế Tông, nói đến tiểu quả phụ ở Bình Khang Phường, ngày đó nàng ở trước mặt ta mắng to ngươi một trận, nói gì mà cái quần cũng không nhận ngươi…
– Câm miệng, ngươi không nói lời nào không có ai bảo ngươi câm.
Quả thật Diêu Kế Tông có ý nghĩ muốn giết hắn rồi.
Mà Sở tướng quân, đôi mắt như hổ đánh giá Diêu Kế Tông một lần nữa, không nói câu nào chỉ hừ một tiếng. Quay lại nhìn thấy Sở Thiên Tiêu đang đứng sững sờ tại chỗ, trầm giọng mà nói:
– Thiên Tiêu, đi.
– Bá phụ… Bá phụ…
Diêu Kế Tông chạy theo mà gọi, thấy không có hiệu quả, chỉ còn cách nhìn về phía Sở phu nhân đang ở trong xe cầu cứu. Nàng cũng vậy, nhìn Diêu Kế Tông với ánh mắt kinh ngạc, rồi thở dài một tiếng, thả màn xe xuống, xe ngựa lọc cọc chạy theo hai con ngựa đằng trước.
Bốn người nhà Diêu gia còn lại cũng ngẩn ra mà nhìn đoàn người Sở gia càng đi càng xa. Vương công tử ngậm miệng được một lúc lâu, không nhịn được lại muốn nói chuyện.
– Kế Tông, tiểu quả phụ đó còn nói…
Hắn chưa nói dứt lời, Diêu Kế Tông lao đến đá cho hắn một cái bay đi thật xa, rồi nhào tới đè hắn xuống đánh ột trận thật tốt. Loại cặn bã này hắn sớm đã muốn đánh ột trận rồi.
– Ta muốn giết ngươi, ngươi quá nhiều miệng. Ta muốn móc ruột ngươi ra làm dây buộc lấy cổ ngươi mà kéo, a —— còn cả lưỡi của ngươi nữa! Ta phải cắt xuống, ồn ào —— làm mất yên tĩnh của toàn thế giới…
***
– Lý Hơi, ngươi cứu cứu ta với, lần này chỉ có ngươi mới cứu được ta. Ngươi thay ta hướng tới cha Thiên Diêu nói vài lời tốt đẹp, để ông ấy biết đó là chuyện trước kia, bây giờ ta đã hối cải rồi.
Diêu Kế Tông ngồi ở Lưu Tiên Cư mà than thở cầu viện Lý Hơi. Chỉ nơi này hắn mới tìm ra được viện binh mà thôi, với thân phận Tĩnh An Vương Thế Tử, ra mặt thay hắn nói vài lời tốt đẹp, chắc Sở Tướng quân cũng phải nể tình phần nào.
– Đương nhiên ta sẽ nói vài lời giúp ngươi, nhưng Sở Chính Nghị là người cố chấp. Nếu ông ta có thành kiến với ngươi, sợ rằng chuyện rất khó. – Đối với tiền thân trước kia của hắn, Lý Hơi thấy không lạc quan lắm.
Nguyễn Nhược Nhược cũng than thở:
– Lão Lưu, ngươi quả là mệnh khổ ngay trong buổi ra mắt đầu tiên. Ta chưa từng thấy qua người nào yêu nhau giống như gặp phải chín chín tám mươi mốt khổ nạn khi thỉnh kinh cả.
Diêu Kế Tông chỉ còn cách thở dài chấp nhận:
– Quả thực ông trời già muốn giết ta. Đổi lại là người khác, chắc không muốn sống nữa.

– Nói xấu nói ít thôi, ngươi suy nghĩ coi lần này lật lại tình thế như thế nào? – Lý Hơi thay hắn suy tính.
Nguyễn Nhược Nhược lắc đầu nói:
– Án này không thể lật lại được, tổng thể không thể đi nói với Sở Tướng Quân rằng bản chất thật sự của Diêu Kế Tông là du hồn của Lưu Đức Hoa ở ngàn năm sau được. Không phải chàng đã nói Sở Tướng Quân là người cố chấp sao? Nói như vậy, người bảo thủ chắc không tiếp thu nổi cái mới mẻ gì được. Mà cứ coi như nói cho ông ta tin được ngươi không phải là Diêu Kế Tông mà là Lưu Đức Hoa nhập vào, chỉ sợ khi đấy ông ta lấy cớ “Quỷ Nhập Vào Người” mà xử lý ngươi rồi.
– Thì đúng như thế, giờ ta chỉ có thể dùng thân phận này mà phấn đấu để Sở tướng quân gả nữ nhi cho thôi.
– Đúng vậy – Nguyễn Nhược Nhược thư thái trả lời.
– Cái này thật sự rất khó a! Ngươi không thấy sắc mặt đen thui của Sở tướng quân lúc đấy thôi.
– Khó hơn nữa ngươi cũng phải cố gắng! Đương nhiên, nếu như ngươi không tính tới chuyện này thì không sao cả – Nguyễn Nhược Nhược nói kích hắn.
Còn Diêu Kế Tông nhảy dựng lên:
– Đương nhiên ta không muốn tính, lúc này tình cảm của ta với Thiên Diêu đang nồng đậm không rời.
– Vậy ngươi nhanh nhanh nghĩ đi, làm thế nào mà thuyết phục nhạc phụ tương lai của ngươi. Ta sẽ để cho Lý Hơi nói giúp ngươi vài lời tốt đẹp, còn ngươi nghĩ biện pháp để ông ấy thay đổi cách nhìn về ngươi, như vậy mọi chuyện thuận lợi hơn.
����(V{0�{ nàng tuôn thành dòng, nhưng giờ nghe bọn họ nói mà lại thấy vô cùng vui vẻ, liền nín khóc rồi mỉm cười. nhịn không được tiến đến ôm lấy Diêu Kế Tông:
 
– Ngươi, ngươi không sao, ngươi sẽ không bao giờ có việc gì nữa, thật tốt quá, thật tốt quá.
Hiện tại nàng vô cùng cao hứng, chẳng quan tâm Diêu Kế Tông mới vừa rồi cố ý hù dọa nàng, chỉ là vùi mặt trong lòng ngực hắn mà khóc mà cười, mà kêu:
– Thật tốt quá, thật tốt quá….
Tốt rồi, hắn vẫn là Diêu Kế Tông nàng yêu, nàng quen thuộc, hồn phách sẽ không bao giờ bị biến đổi nữa. Bỗng nhớ tới trên núi Chung Nam có lão đạo sĩ đã nói: Thiên ý đều đã có an bài. Thiên ý an bài tốt như vậy, thật sự là quá hạnh phúc. Sở Thiên Diêu ôm chặt Diêu Kế Tông, không tự chủ được mà nước mắt chảy xuống, rồi thỏa mãn tươi cười.
Diêu Kế Tông cũng ôm chặt lấy nhuyễn ngọc ôn hương ở trong lòng, nói:
– Thiên Diêu, nàng có thể yên tâm gả cho ta, ta sẽ không bao giờ lại biến thân nữa.
Nguyễn Nhược Nhược cũng nói:
– Giờ ta có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, trước kia ngươi rất giống Áo Đặc Mạn, nói biến thân liền biến thân. Để cho người ta chuẩn bị tư tưởng một chút cũng không có.
Diêu Kế Tông không thèm để ý tới lời nói của nàng, hắn chỉ cúi đầu nhìn Sở Thiên Diêu ở trong lòng, lấy tay giúp nàng lau hai hàng nước mắt chảy trên gò má. Ánh mắt nàng hướng hắn rồi nhoẻn miệng cười, ánh mắt trong suốt như những hạt sương sớm. Hắn cũng tươi cười với nàng, làm cho nàng rất an tâm.
Nguyễn Nhược Nhược xem bộ dáng của hai người, biết mình ở trong phòng này đã trở nên dư thừa. Lắc đầu cười rồi bước ra ngoài:
– Ta rất biết điều, không ở đây làm kỳ đà cản mũi. Đi trước, cáo từ.
Diêu Kế Tông nghe được lời này, lập tức nói:
– Đi thong thả, không tiễn. Đúng rồi, tiện thể đóng cửa phòng giúp ta luôn a!
Nguyễn Nhược Nhược vừa bước ra ngoài, chưa kịp đóng cửa phòng, Diêu Kế Tông đã nâng khuôn mặt Sở Thiên Diêu, cúi đầu hôn lên…Cánh cửa từ từ đóng lại.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.