Bạn đang đọc Hữu duyên thiên niên tương hội II – Chương 52
Chương 52
Khi Bộ Bình Xuyên đi rồi, trong lòng Sở Thiên Diêu không khỏi có chút khó chịu. Cảm giác giống như một loại sinh ly từ biệt, mà nàng cũng suy nghĩ rất nhiều khi bỗng nhiên không thấy Diêu Kế Tông đâu.
Sau khi Diêu Kế Tông bỏ đi, cả ngày hôm nay không có thấy mặt mũi hắn đâu. Đến khi dùng bữa tối Sở Phu nhân hỏi:
– Sao hôm nay không thấy Diêu Kế Tông ở lại dùng bữa tối?
Sở Thiên Tiêu cũng nói thêm:
– Hình như cả ngày hôm nay không thấy hắn đâu?
– Đã xảy ra chuyện gì? Có phải các ngươi đã giận dỗi nhau rồi? – Sở phu nhân hỏi nữ nhi.
– Nào có mà, sáng sớm hắn đã tới rồi, sau một lát hắn chợt bỏ đi.
– Sáng sớm hắn đã tới, chẳng phải khi ấy Bộ Bình Xuyên cũng tới sao? Bọn họ có gặp nhau không?
Đột nhiên Sở phu nhân nhớ tới điều đó.
– Có gặp, khi con cùng Bộ Bình Xuyên nói chuyện trong sân, vừa lúc hắn tiến vào.
Sở phu nhân buông đôi đũa xuống
– Khi Bộ Bình Xuyên rời đi, có phải Kế Tông liền rời đi có đúng hay không?
Sở Thiên Diêu suy nghĩ một chút.
– Dạ… Đúng nha, tựa hồ bọn họ đi cùng một lúc.
– Khi Diêu Kế Tông rời đi, có phải hay không không có chút vui vẻ nào?
Nghe Sở phu nhân hỏi liên tiếp mấy câu, rốt cuộc Sở Thiên Tiêu cũng hiểu ra nguyên do, nuốt nốt miếng cơm xuống bụng, cười nói:
– Muội muội, xem ra là Diêu Kế Tông đang ghen.
“Hả ——” Điều này Sở Thiên Diêu cũng chưa nghĩ tới, được ca ca nhắc nhở một câu làm cho tỉnh mộng. Khó trách, bình thường một ngày hắn tới ít là ba lần, hôm này vừa đi đã không thấy bóng dáng. Tinh tế nghĩ kỹ lại, quả thật, khi Bộ Bình Xuyên rời đi, biểu hiện của mình đi theo ra cửa lưu luyến không rời. Diêu Kế Tông làm sao không ghen?
Vậy mà đã khiến Diêu Kế Tông nổi ghen, thật sự để cho Sở Thiên Diêu thanh thản. Từ trước tới này đều là nàng ghen, hôm nay cho hắn nếm chút đi. Hơn nữa, trong lòng của hắn có quan tâm thì hắn ghen như thế. Trong lòng Sở Thiên Diêu tràn ngập vui mừng, nhưng ngoài miệng nói:
– Người này, sao mà mắt để ý nhìn tới nhiều như vậy?
Mặc dù vui nhưng vẫn còn giận, con gái khi yêu có đặc điểm ngoài miệng nói khác với trong lòng.
Sở phu nhân nói:
– Thiên Diêu, nếu sáng ngày mai Kế Tông không có tới, ngươi phải đi tìm hắn nói chuyện một chút. Đừng vì một hiểu lầm nhỏ mà làm rộn thành chuyện lớn là không được đâu.
– Đã biết, thưa nương.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Thiên Diêu thức dậy sớm hơn mọi ngày. Chọn ình bộ áo gấm màu xanh bó sát người, tóc vấn cao lên, trang điểm thật xinh đẹp chờ Diêu Kế Tông tới. Nhưng mặt trời lên cao cũng không thấy hắn tới cửa. Nghĩ tới hắn vẫn còn giận dỗi, bất giác nở nụ cười mỉm tự mình đi tới cửa tìm hắn.
Nàng cưỡi Tiểu Bạch Long đi trên đường phố. Người đi đường chăm chú nhìn nàng, một thiếu nữ rực rỡ cưỡi trên con ngựa trắng cao lớn, một mỹ nhân anh khí đầy quyến rũ.
Diêu phu nhân nghênh đón vị thiên kim vào cửa giống như đón tiếp phượng hoàng vậy, còn e sợ tiếp đón không chu toàn. Khi biết được Sở Gia Tứ Lang là Nữ Lang, hơn nữa Tướng Quân Phu nhân còn có ý muốn gả hòn ngọc quý cho nhi tử của mình thì kích động đến nỗi thắp hương cung phụng Bồ Tát liên tục.
– Thật là Bồ Tát phù hộ, để cho nhi tử không ra gì của con tự nhiên với cao tới nữ nhi của tướng quân.
Diêu Kế Tông thật không thích nghe lời này, hai tay hắn chống nạnh nói:
– Nương, cầu Quan Thế m làm gì nha? Có được chuyện tốt ngày hôm nay, chẳng qua do chính con cố gắng mà có được.
– Không được nói, Kế Tông, ngươi không được phép bất kính với Bồ Tát. Bồ Tát nha! Không cần để ý tới lời nhi tử của con, người thứ tội, thứ tội.
Người hiện đại không tin vào chuyện thần phật giống như người cổ đại, cũng không có biện pháp nói cho họ rõ. Cũng như côn trùng mùa hè không kêu về mùa lạnh, Diêu Kế Tông không tiếp tục phí sức tranh cãi với nàng nữa.
Quay lưng rời đi, mà chị dâu phó Nhã Lan ở một bên che miệng cười:
– Chả trách ngày đó khi ta vừa đề cập tới chuyện cầu hôn với muội muội, Sở Tứ Lang lập tức thay đổi sắc mặt. Hóa ra là một cô nương, vậy sao mà thú người ta được chứ.
– Chị dâu, có điều người còn chưa biết. Thật ra thì ở Lạc Dương, cha cùng với di nương đã nghĩ tới chuyện gả hai muội muội ột mình Tứ Lang. Khi đó nàng sợ hãi tránh không kịp.
– Thật không? Hóa ra khi đó đã mưu tính tới ‘Sở Tứ công tử’ để làm hiền tế, đáng tiếc lại không thành, không chừng đang ảo não đây. Chắc lão nhân gia người nhất định trăm triệu lần không nghĩ tới đệ có thể lấy được Sở Tứ tiểu thư làm vợ. Rút cuộc vẫn trở thành người nhà Diêu gia chúng ta.
– Đúng đó nha, chúng ta chỉ là gia đình thương nhân, có thể lấy được thiên kim tướng môn làm vợ, thật sự chỉ có nhà ta mới có vinh hạnh này. Đa tạ Bồ Tát đa tạ Bồ Tát!
Diêu phu nhân càng không ngừng bái tạ Bồ Tát.
***
Tiếp đón Sở Thiên Diêu tiến vào, Diêu phu nhân tiếp trà nước hết sức ân cần. Nàng có chút băn khoăn, vội nói:
– Bá mẫu không cần phải khách khí.
Diêu phu nhân chỉ một mực nói:
– Cháu uống trà nào, dùng thêm chút điểm tâm nữa.
Quá mức nhiệt tình làm cho Sở Thiên Diêu cảm thấy không thích ứng được, đành vội vàng nói ra ý đồ của mình tới đây:
– Bá mẫu, Diêu Kế Tông có ở nhà không?
– Sáng sớm hắn đã đi ra ngoài rồi, không tới tìm cháu sao? – Diêu phu nhân hỏi lại nàng.
Biết hắn không có ở nhà, Sở Thiên Diêu không ngồi tiếp nữa, vội vàng đứng lên cáo từ:
– Bá mẫu, có thể trên đường bỏ lỡ, cháu về nhà trước đây.
Mặc dù có ý định giữ nàng ở lại, nhưng khi nghe nàng phải về nhà chờ Diêu Kế Tông, lập tức khuôn mặt Diêu phu nhân trở lên rạng rỡ:
– Vậy cháu nhanh trở về đi, có khả năng nó đang chờ cháu đấy.
Đối với tiểu nữ nhi này giống như keo với sơn, khiến cho tâm tình Diêu phu nhân nở rộ như hoa. Lập tức đưa Sở Thiên Diêu ra tận cửa.
Trên đường Sở Thiên Diêu trở về đi rất chậm, vừa mới nói ‘có thể ở trên đường bỏ lỡ’, chẳng qua nàng nấy đó làm cớ nói với Diêu phu nhân, sáng sớm Diêu Kế Tông đã ra khỏi cửa, khi đó nàng vẫn ở nhà chờ, cũng không thấy hắn tới, tên gia hỏa này chạy đi đâu chứ?
Có câu tục ngữ nói ‘nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến’, mặc dù ngoài miệng Sở Thiên Diêu chưa nhắc tới Diêu Kế Tông, những trong lòng vừa nghĩ tới mắt đã thấy bóng dáng của hắn xa xa ở phía trước. Hắn đang đứng ở trước cửa Hạnh Hoa Xuân thuộc Diêu Ký, hắn mới từ trên xe ngựa bước xuống, vừa bước xuống xe hắn đưa hai tay về phía trước, nhìn dáng hắn cúi thấp xuống giống như là hạ nhân.
Xuất hiện đôi bàn tay trắng muốt, phảng phất như được làm từ Bạch Ngọc, thật hợp với ống tay áo đưa ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của Diêu Kế Tông. Tiếp đó là một thân quần áo màu Phấn Hồng xuất hiện, một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đứng ở bên cạnh xe. Xiêm áo cũng thế người cũng vậy, hết thảy như xuân sắc không làm người ta ưu phiền.
Nhất thời Sở Thiên Diêu đứng ngây người, không cần nói là ai, nhìn xiêm y nàng cũng biết đó là Lý Sướng. Sáng sớm Diêu Kế Tông đi ra khỏi cửa, hẳn là đi tìm Lý Sướng đi?
Lý Sướng vừa bước xuống xe, Diêu Kế Tông còn hướng tới cửa đưa tay ra tiếp. Còn có người muốn xuống nữa sao? Sở Thiên Diêu nhìn thấy giật mình, không ngờ hắn đỡ lấy một cô gái xinh đẹp từ trên xe xuống, một thân quần áo màu xanh, đó chính là nữ ca số một Thụy An Vương Phủ, Mai Lan cô nương.
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Diêu Kế Tông đưa hai mĩ nhân vào tửu quán, thật khiến cho người khác không cách nào tiếp thu được, Sở Thiên Diêu giận đến nghiến răng lại: Diêu Kế Tông, ngươi tốt lắm! ngươi tốt lắm a!
Diêu Kế Tông vừa tiến vào tửu lâu liền nói:
– Tiền chưởng quỹ, hôm qua ta phân phó thu xếp hai gian trong một phòng trang nhã đã có chưa?
– Nhị công tử, chuẩn bị đã tốt, mời người lên lầu.
Gian phòng trang nhã trên lầu có hai gian được ngăn cách bằng bức tường, bức tường ngăn cách làm bằng gỗ được chạm trổ tinh tế.
Sau khi an bài Lý Sướng ngồi bên trái gian phòng, Diêu Kế Tông đưa Mai Lan sang bên phải cùng ngồi. Chỉ chốc lát sau, Lý Hơi cũng dẫn theo Bộ Bình Xuyên vào gian bên trái, sau đó lui ra. Sang bên phải gian mật thất giao phó cho Diêu Kế Tông: – Ta đã đưa người tới cho ngươi, chuyện kế tiếp cũng giao cho ngươi. Giờ ta phải tới Bộ Lễ, không thể ở chỗ này hỗ trợ ngươi được.
– Giao cho ta giao cho ta, ta đảm bảo ta giải quyết được.
Diêu Kế Tông nói đảm nhiệm công việc xong, sau đó lại nói:
– Tại sao chỉ có ngươi tới? Nguyễn Nhược Nhược đâu?
– Nàng mới có bầu, thái y nói trong ba tháng đầu phải thật cẩn thận, ta liền không muốn đưa nàng đi ra ngoài đi lại.
– A, hiểu rồi hiểu rồi, Lý Hơi ngươi thật là cẩn thận nha! Nguyễn Nhược Nhược lấy được ngươi thật là phúc khí.
Lý Hơi hơi cười.
– Nhược Nhược nói, khi có được kết quả, ngươi phải nhớ kỹ, phải tới báo cho nàng trước tiên.
Giao phó xong xuôi, hắn liền cáo từ rời đi. Diêu Kế Tông thật cẩn thận vén bức màn che quan sát động tĩnh phòng bên kia, thấy Lý Sướng với Bộ Bình Xuyên ngồi đối diện với nhau không nói gì. Hắn nhanh chóng nhắc nhở Mai Lan ở bên cạnh:
– Mai Lan cô nương, mau, đến lúc cô nương xuất trận rồi. Bài ta mới dạy cô nương hát đó, nhanh chóng hát mau.
– Diêu công tử, giờ hát được chưa?
Mai Lan cảm thấy có thể hơi sớm thì phải, dù sao ở bên kia mới ngồi xuống.
– Đương nhiên, hiện tại không hát thì lúc nào thì hát. Mau hát mau hát, tô đậm không khí cho bọn họ.
Vì vậy Mai Lan cô nương uyển chuyển cất tiếng hát nhẹ nhàng:
Tại sao đối với chàng rơi nước mắt, chẳng lẽ chàng không hiểu tình yêu. Chỉ có tình nhân mới trân quý nước mắt nhất, từng viên một nước mắt đều là yêu đều là yêu..
Diêu Kế Tông ở một bên vừa nghe vừa hạ thấp giọng chỉ đạo kỹ thuật:
– Mai Lan cô nương, thêm một chút tái tê cùng thê lương động lòng nữa, hát cho người ta rơi lệ mới đạt hiệu quả.
Mặc dù Mai Lan mới hát bài này, mà hát cực tốt. Từng từ từng câu, ngân nga khi chậm khi mau:
Tại sao thiếp rơi nước mắt vì chàng, chẳng lẽ chàng không hiểu tình yêu. Nếu không phải tình lang muốn xa rời thiếp, nước mắt thiếp sẽ không rơi xuống rơi xuống..
– Đúng đúng, cứ như vậy, hát như vậy mới tốt.
Diêu Kế Tông khen nàng không ngừng, tiếp tục theo dõi động tĩnh bên kia.
Cách vách phòng bên, Bộ Bình Xuyên với Lý Sướng ngồi đối diện không nói gì.
Đã qua ba ngày, sáng sớm hôm nay Nguyễn Nhược Nhược tới tìm hắn. Không hỏi hắn phải suy tính như nào, mà trực tiếp nói:
– Chuyện tình của ngươi với Lý Sướng, tự mình tìm cách giải quyết đi. Ta cũng lười quản nhiều! Nàng đang ở trong một nhã gian Hạnh Hoa Xuân chờ ngươi, ngươi đối diện với thử thách yêu nàng hay một đao lưỡng đoạn, chính ngươi nói với nàng đi.
Vì vậy, Bộ Bình Xuyên được Lý Hơi đưa tới Hạnh Hoa Xuân. Lý trí của hắn nói không muốn đi, không muốn gặp lại. Nhưng tình cảm của hắn, lại đánh bại mọi ý niệm trong đầu của hắn. Sau khi rời khỏi thành Trường An, tất sẽ trở thành những người xa lạ.
Sau khi gặp nhau rồi, Bộ Bình Xuyên lại không nói được một từ, cũng chẳng biết nói gì. Lý Sướng cũng vậy, muôn vàn tâm sự mà không nói ra được, nếu thương nàng, sao để nàng sầu lo?
Đúng là gặp nhau như chưa gặp nhau, có tình tựa như vô tình.
Khi hai người nhìn nhau không nói được một từ, thì từ bên ngoài truyền vào tiếng hát:
Tại sao đối với chàng rơi nước mắt, chẳng lẽ chàng không hiểu tình yêu. Chỉ có tình nhân mới trân quý nước mắt nhất, từng viên một nước mắt đều là yêu đều là yêu..
Tại sao thiếp rơi nước mắt vì chàng, chẳng lẽ chàng không hiểu tình yêu. Nếu không phải tình lang muốn xa rời thiếp, nước mắt thiếp sẽ không rơi xuống rơi xuống.
Trải qua một khúc não ca. Lời ca rất hàm súc, lại có thể có thể biểu đạt tình cảm trong nội tâm không bỏ sót. Ca khúc này có sức hút người nghe vô cùng, làm người nghe nổi lên rất nhiều cảm xúc. Mai Lan cô nương quả không hổ danh là nữ ca số một Thụy An Vương Phủ, tiếng hát mang theo bi ai cùng tâm sự! Thanh âm chưa tới mà tình đã tới. Tiếng hát hay đến nỗi làm người nghe có cảm xúc vô hạn ở trong ngực! Những nhã gian khác ở trên lầu, có những khách nhân dùng cơm xong không muốn đi ngay, tất cả đều chăm chú nghe tiếng hát cảm động đó, họ cũng thắc mắc chủ nhân tiếng hát là người nào? Bộ Bình Xuyên với Lý Sướng thì khỏi cần nói, ca khúc này ứng với một đôi có tình này, ở tiếng hát đó họ càng không thể rời đi được.
– Hát thật tốt hát thật tốt, Mai Lan cô nương, cô nương ca khúc này để ọi người ở đây đều muốn khóc nha.
Diêu Kế Tông khen.
Được hắn khen, Mai Lan càng chăm chú hát hơn:
Xuân đẹp mới tới, Xuân Hoa đang mở, sao chàng lại nói lời từ biệt? Thiếp ở khuê phòng mỏi mắt chờ mong, sao chàng đã quên tình cảm sâu đậm như biển của thiếp.
Trong tiếng ca du dương triền miên, Lý Sướng nhịn không được mà rơi nước mắt, nàng nghẹn giọng hỏi:
– Bộ Bình Xuyên, chàng nhất định phải đi sao?
Bộ Bình Xuyên trầm mặc một lúc lâu:
– Lý Sướng, ta thật có lỗi với nàng.
Lý Sướng càng thêm thất vọng:
– Đây là quyết định cuối cùng của chàng sao? Chàng nhất định phải đi phải không?
Nước mắt từng viên một như châu ngọc rơi. Tại sao ta rơi nước mắt vì chàng? Chẳng lẽ chàng không hiểu tình yêu. Nếu tình lang không rời ta đi, sao ta có thể rơi nước mắt.
Bộ Bình Xuyên nhìn mỗi một giọt nước mắt của nàng rơi như tảng đá rơi vào trong lòng mình, đến nỗi phá tan trái tim kiên định của hắn. Trong thoáng chốc hắn có cảm giác mềm yếu muốn ôm cô gái đang khóc vì mình, trước đó không lâu trong thế giới của nàng chỉ có nụ cười vui vẻ. Nhưng, khi có sự xuất hiện của mình, khiến cho nàng ngày qua ngày thấm đẫm nước mắt. Đôi mắt ngày xưa long lanh có rơi lệ như thế này đâu.
Mặc dù nội tâm đã mềm lại nhưng hành động chần chừ. Tay trái nắm chặt lấy tay phải, Bộ Bình Xuyên cố gắng khống chế nội tâm đang dao động của mình.
Lý Sướng xoay người ngừng khóc.
– Nếu đã vậy, trên thế gian này ta chẳng còn gì lưu luyến nữa. Không bằng cắt tóc đi tu, xuất gia từ đây.
Khi nói tới đây, nàng đưa tay phải ra lấy cây kéo gần đấy, tay trái nắm lấy mái tóc dài đang xõa xuống, đưa cây kéo tới muốn cắt đi.
“Lý Sướng ——” Bộ Bình Xuyên khinh hãi hô lớn, lao tới ngăn nàng lại. May mà hắn nhanh tay ngăn lại hành động kế tiếp của Lý Sướng là cắt mái tóc. Không thì mái tóc đen mượt đã bị hủy mất rồi.
Hai tay Lý Sướng bị Bộ Bình Xuyên giữ lại, nàng không giãy ra chỉ yên lặng nhìn hắn, đôi mắt đỏ hỏn:
– Bộ Bình Xuyên, sáng ta đã nói qua. Đời này kiếp này, nếu không phải chàng quyết không lấy ai. Nếu chàng không chịu lấy ta, ta chỉ còn cách cắt tóc đi tu. Ta đã quyết tâm như thế, sao lại cản ta? Dù hôm nay có ngăn được ta, ngày mai thì sao? Sau này thế nào? Chàng có khả năng ngăn cả đời sao?
Bộ Bình Xuyên kinh ngạc nhìn Lý Sướng, một thiếu nữ quý tộc ôn nhu lại có thể mãnh liệt như lửa. Mọi bó buộc trong lòng của hắn nhất thời bị ngọn lửa mãnh liệt của nàng thiêu rụi. Nhanh chóng ôm nàng vào trong lòng, Bộ Bình Xuyên thủ thỉ bên tai nàng:
– Có thể, ta muốn ngăn nàng cả đời.
Lý Sướng nghe được chấn động, mừng rỡ mở lớn hai mắt:
– Ý của chàng là, chàng không đi phải không? Phải không? Phải không?
Khó có thể tin mà hỏi liên tục.
“Phải” Bộ Bình Xuyên đơn giản đáp một chữ. Trong chớp mắt hắn đã thông suốt, trong hôm nay gạt bỏ mọi ưu phiền của ngày hôm qua. Chỉ cần biết tới yêu, không toan tính cầu mong gì, cũng không cần kháng cự lại tình cảm của mình.
– Mai Lan cô nương, ngừng hát.
Hết thảy mọi động tĩnh trong phòng bên kia Diêu Kế Tông đều biết hết, thấy kế hoạch của mình đã thành công. Nhanh chóng để Mai Lan cô nương dừng tiếng ca bi thương lại, hơn nữa tự mình hát lên tiếng ca hăng hái:
Thật ra ta muốn ở lại không rời đi, ở lại cùng nàng mỗi khi xuân hạ thu đông tới. Nàng phải tin tưởng ta hơn nữa, ta muốn cùng nàng đi trọn kiếp này…
Tiểu tử này đầu óc thật mau lẹ, biết tùy cơ ứng biến hát ra ca từ hợp với hoàn cảnh tô đậm thêm không khí.
Vừa khóc vừa cười trong lòng Bộ Bình Xuyên, Lý Sướng chợt nghe tiếng hát thay đổi. Lời ca chân thật hợp với tâm tình, làm cho nàng càng thêm vui mừng…
Ánh trăng chiếu xuống Cửu Châu (1), có người vui, có người buồn (2).
Rốt cuộc Lý Sướng đã đạt được ước muốn, tình yêu với Bộ Bình Xuyên đã thành toàn. Nhưng còn Sở Thiên Diêu thì đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại. Nửa đường nàng gặp cảnh Diêu Kế Tông “Trái ôm phải ấp” đi vào Hạnh Hoa Xuân, quả thật quá bại hoại. Trong bụng tự nhiên tràn đầy dấm chua với khí tức, phẫn nộ mà trở về Sở phủ. Đóng cửa trốn ở trong phòng uất hận thật lâu, cảm thấy không có cách nào nuốt nổi cục tức này, quyết định đi tìm hắn tính sổ!
Lần nữa cưỡi Tiểu Bạch Long, còn đưa Phi Hổ theo sau, bạch câu hắc chó, thiếu nữ rực rõ, hướng tới Hạnh Hoa Xuân mà đi.
________________________________________
(1)Tên gọi khác của Trung Quốc.
(2)Khi đến đoạn cuối ta thấy câu ” có nhà vui, có nhà buồn” ta thấy sao ý, lên đổi thành “có người vui, có người buồn”