Bạn đang đọc Hữu duyên thiên niên tương hội II – Chương 49
Chương 49
Nguyễn Nhược Nhược nhìn thấy sắc mặt Diêu Kế Tông nặng nề, nhịn không được thúc hắn một cái hỏi.
– Ngươi làm sao vậy? Đang nghĩ cái gì vậy?
Diêu Kế Tông phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng cười:
– Không có gì.
Lại đột nhiên nhớ tới, Sở Thiên Diêu muốn đi cùng tới thăm Bộ Bình Xuyên. Không kìm nén được chua xót trong lòng, hắn lại hỏi:
– Bộ Bình Xuyên thế nào? Thương thế đã khá hơn chút nào chưa?
– Hiện tại hắn đã chịu uống thuốc dưỡng thương, dần dần hồi phục lại rồi.
Nhắc tới Bộ Bình Xuyên, Lý Hơi nói:
– Nhược Nhược, nếu thất hoàng tử đã cứu hắn, hẳn là hắn không còn ý muốn giết hoàng tử nữa?
– Luận tình nói lý, sẽ nên như thế, nhưng Bộ Bình Xuyên vẫn còn hận Lý Mân đấy, trời biết hắn sẽ làm như thế nào. Không chừng, hắn sẽ giết Lý Mân sau đó lại tự sát, một mạng đền một mạng, báo lại ân cứu mạng.
Nguyễn Nhược Nhược nói xong, lắc đầu không thôi, cũng không phải nàng nói ngoa, hiệp khách cổ đại hành xử thường thường cố chấp cực đoan.
– Nhưng trong bất hạnh có may mắn, Bộ Bình Xuyên còn có một nhược điểm, không phải là Lý Sướng sao? Hiện tại chỉ có Lý Sướng mới ngăn hắn lại được.
Đúng rồi, may mắn còn có Lý Sướng. May mắn trên thế gian này vạn vật đều có tương sinh tương khắc, mỗi một vật đều khắc chế lẫn nhau.
************************
Từ khi Nguyễn Nhược Nhược tới, Bộ Bình Xuyên bắt đầu phối hợp chữa trị. Nhưng, hắn càng ngày càng trầm mặc, vốn là người nói ít, giờ khiến hắn mở miệng càng khó hơn. Giờ hắn ở trong phòng đóng chặt cửa lại, không cho bất kỳ một ai bước vào. Trừ phi Nguyễn Nhược Nhược đưa tin tức Lý Sướng cho hắn, nếu không, cả ngày hắn không nói lời nào.
Hôm nay Nguyễn Nhược Nhược đến thăm hắn, không phải đi một mình, mà đưa Sở Thiên Diêu cùng Diêu Kế Tông đi theo.
Hôm nay Sở Thiên Diêu đã thay đổi cách ăn mặc, đầu không còn vấn khăn đội đầu nữa, cũng không mặc trang phục nam tử. Mà mặc Hồ phục thịnh hành trong thời kỳ Khai Nguyên Đại Đường nam nữ đều có thể mặc, cổ áo hở ngực, bó sát người, tay áo, cổ tay áo, cổ áo cùng đường viền vạt áo đều thêu một đường ren. Bên hông mang đai lưng, chân đi nhuyễn cẩm hài. Mái tóc màu đen được vấn theo kiểu thiếu nữ chưa lập gia đình “thùy tấn song hoàn”, hai má được phớt phấn hồng. Vừa anh khí lại quyến rũ, một loại khí chất trong cương có nhu. Diêu Kế Tông nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trừng mắt há miệng nhìn ngây ngốc, bộ dáng kinh ngạc vô cùng. Ngay cả Nguyễn Nhược Nhược, quan sát nửa ngày trời, mới tán thưởng cười nói:
– Nhìn từ trên xuống dưới, anh thư từ trên xuống dưới. Từ dưới nhìn lên, anh thư từ dưới lên. Sở Thiên Diêu, giờ mới đúng là ngươi nha.
Diêu Kế Tông tiến lại gần kiểm tra mắt cá chân của Sở Thiên Diêu, xác nhận có thể đi lại như thường. Ở chỗ mắt cá chân bị thương dù chưa khỏi hẳn, đi lại bình thường không có đáng ngại lắm. Hắn thật cẩn thận, không chịu cho nàng cưỡi ngựa, bắt nàng phải ngồi xe ngựa, cẩn thận đỡ nàng lên xuống xe. Nguyễn Nhược Nhược nhìn thấy cử chỉ hắn nhẹ nhàng như vậy:
– Ngươi có kỳ cục không? Dù Sở Thiên Diêu là nữ nhi cũng không đến mức kém đến thế, ngươi lại coi nàng như nữ nhi bình thường, làm như bình sứ không bằng.
Diêu Kế Tông há miệng trả lời ngay:
– Ta thế nào so được với sự cẩn thận chu đáo của Lý Hơi nhà ngươi, thật sự sợ đem ngươi ngậm trong miệng thì tan, cầm trong tay sợ vỡ.
Ba người thành một hàng đi vào trong phòng Bộ Bình Xuyên đang ở dưỡng thương, thấy hắn dựa vào nhuyễn tháp gần cửa cửa sổ ngồi một mình ngẩn người, tinh thần phiêu du. Có khách nhân đến thăm, hắn không nghĩ tới tiếp đón. Tuy rằng hơi cúi thấp người đón chào, nhưng nhìn thấy thần sắc vẫn còn ảm đạm.
Hắn chỉ ở trên nhuyễn tháp hơi cúi người thôi, Sở Thiên Diêu vội vàng tiến lên ngăn lại hắn nói:
– Ngươi đừng động, cẩn thận động tới vết thương.
Bộ Bình Xuyên bình tĩnh nhìn lại, ngạc nhiên nói:
– Sở Thiên Diêu, là ngươi.
Giờ phút này hắn mới nhìn rõ thiếu nữ mặc Hồ phục trước mặt là Sở Thiên Diêu.
– Đúng là ta, ta đi cùng với Tiểu Vương Phi tới thăm ngươi. Ngươi có tốt không?
Khóe môi Bộ Bình Xuyên nhếch lên, nở nụ cười thê lương:
– Tốt? Có cái gì tốt? Có cái gì không hư?
Sở Thiên Diêu ngẩn ra, không rõ lời này của hắn:
– Ngươi làm sao vậy?
Bộ Bình Xuyên khẽ lắc đầu, không muốn tiếp tục nói về đề tài này. Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Nhược Nhược có ý hỏi, nàng hiểu được hắn không tiếng trả lời vì vấn đề gì.
– Hôm qua ta thăm Lý Sướng, nàng vẫn như cũ. Ta nói chuyện gì cũng không thấy nàng có phản ứng, cũng nói cho nàng biết chuyện ngươi không có chết, có vẻ nàng không nghe thấy. Xem ra chỉ còn cách ngươi tự mình lộ diện mới có hiệu quả.
Nhìn thấy ánh mắt của Bộ Bình Xuyên ảm đạm, Sở Thiên Diêu tới an ủi nói:
– Sẽ không có chuyện gì, tuy bây giờ Lý Sướng chưa thể khỏe lại, nhưng chỉ cần ngươi xuất hiện, nhất định nàng sẽ tỉnh lại. Tâm bệnh của nàng là ngươi, ngươi sẽ là người cởi bỏ khúc mắc cho nàng.
– Ngươi không ở trong phòng mà ngồi, một mình ở nơi này đi tới đi lui làm gì chứ?
Nguyễn Nhược Nhược đi đến đây tìm hắn.
Diêu Kế Tông buồn bã ỉu xìu:
– Trong phòng rất chật, nhường lại cho các ngươi chứ sao.
– Nhường lại cho chúng ta, hay là nhường lại cho hai người bọn họ?
Nguyễn Nhược Nhược châm biếm.
Diêu Kế Tông phiền muộn nửa ngày, nói một câu không đầu không đuôi:
– Ngươi cũng tới rồi.
Nguyễn Nhược Nhược hiểu rõ ý tứ của hắn:
– Ta sớm nghĩ tới, ngày đó, khi biết thân phận nữ nhi của nàng. Nàng không phải là nam tử, sẽ không như lời ngươi nói, giống ngươi cùng thầm mến Lý Sướng, tất nhiên là nàng thích Bộ Bình Xuyên. Nhưng mà, Diêu Kế Tông, ta nghĩ chuyện này đã là chuyện quá khứ.
– Ta cũng hy vọng là chuyện quá khứ, nhưng mà, nhìn lại coi, tựa hồ vẫn giống như lúc ban đầu.
– Rốt cuộc là quá khứ hay là hiện tại, nếu như ngươi không chắc chắn, phải đi hỏi nàng một chút là được – Nguyễn Nhược Nhược thích mọi việc được rõ ràng.
Đây cũng là tôn chỉ làm việc của Diêu Kế Tông, nhưng mà, giờ phút này hắn lại không dám quyết định. Hắn có chút không dám đi hỏi vấn đề kia, vạn nhất không phải đáp án mà hắn muốn nghe thì phải làm sao bây giờ? Bởi vì không quả quyết, nên hắn biết, hắn là cực kỳ thích Sở Thiên Diêu. Chỉ có thích mới có thể để ý đến vậy, mới lo được lo mất như thế. Đà điểu giấu đầu trong cát, mọi người đều cười nó vụng về. Nhưng, bản thân mỗi người đều không dám nhìn thẳng vào sự thật đó, hà tất phải lấy bộ dáng của nó ra làm trò cười. Với tính tình sảng khoái như Diêu Kế Tông, cũng có thời điểm lâm vào tình thế khó xử tiến thoái lưỡng nan.
Sau khi đi thăm Bộ Bình Xuyên trở về, Diêu Kế Tông đưa Sở Thiên Diêu trở về phủ. Tiếp tục đưa nàng tiến vào trong khuê phòng ở hậu viện, đỡ nàng ngồi xuống, sau đó cởi giày ra, kiểm tra chỗ mắt cá chân bị thương, lấy thuốc ôn nhu giúp nàng xoa bóp.
– Ngươi có chuyện gì phiền muộn sao?
Sở Thiên Diêu nhìn Diêu Kế Tông cúi đầu bận việc nửa ngày, đột nhiên nói.
Diêu Kế Tông ngẩn ra, bàn tay đang xoa bóp cũng dừng lại. Cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ nói:
– Nào có a.
– Vậy tại sao ngươi không nói lời nào?
Diêu Kế Tông cắn răng một cái, bỏ đi bỏ đi, cùng lắm thì nhận một đao cho thoải mái. Vì thế thu dược cao lại, lau hai tay, nhìn Sở Thiên Diêu đang ngồi ở trước mắt. Yên lặng nhìn nàng, nói:
– Được, hiện tại ta với ngươi cùng nói chuyện. Mỗi một lời một chữ của ta, ngươi phải cẩn thận nghe, cẩn thận trả lời lại. Hiểu chưa?
Nhìn bộ dáng Diêu Kế Tông nghiêm túc thận trọng như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Thiên Diêu nhìn thấy, ngạc nhiên vô cùng. Vội vàng gật đầu nói:
– Hiểu được.
– Sở Thiên Diêu, ngày đó, ta ôm ngươi trở về từ Long Phủ, đã từng nói, người yêu trong mộng ta chính là ngươi. Ngươi còn nhớ rõ chứ?
Sở Thiên Diêu không ngờ hắn nói câu này, nhất thời mặt đỏ lên, thanh âm ấp úng:
– …Nhớ rõ.
– Lúc đó chỉ có ta nói ra tâm ý của mình, còn chưa nghe thấy ngươi đồng ý. Không biết ý tứ của ngươi như thế nào? Ta thích ngươi, còn ngươi? Có nguyện ý theo ta không?
Diêu Kế Tông nói một hơi xong, dừng lại một chút, sợ rằng mình không nói tiếp được nữa.
Sau nửa ngày, Sở Thiên Diêu chỉ biết kinh ngạc nhìn hắn, không nói được một lời. Tâm tình của Diêu Kế Tông dần dần nặng trĩu, đột nhiên hắn nhảy dựng lên.
– Ngươi cũng không cần nói gì, coi như ta chưa từng hỏi qua.
Cái gọi là “Gần hương tình càng khiếp, không dám hỏi tới người”. Chỉ vì càng tiếp cận đáp án, lại càng thiếu dũng khí. Sợ hãi cảnh còn người mất, sợ rằng năm tháng sẽ thay đổi tình cảm tốt đẹp giữa hai người
Quả nhiên Sở Thiên Diêu không nói gì, chỉ đứng dậy lấy từ trong rương ra một vật. Đưa tới trước mặt Diêu Kế Tông, nói:
– Cái hoa đăng này, khi trước Bạch Mẫu Đơn muốn có nó, bất luận như thế nào ta cũng không chịu đưa cho nàng, lại mang từ Lạc Dương về tới Trường An cất giữ. Ngươi nói vì cái gì?
– Là– yêu người yêu cả vật sao?
Diêu Kế Tông nhìn hoa đăng vẫn hoàn mỹ như cũ, không có lấy một vết xước. Giống như ở giữa đống tiền trăm ngàn vạn nhân dân tệ, mừng rỡ điên cuồng, khó có thể tin được.
Sở Thiên Diêu thẹn quá thành giận, sẵng giọng:
– Thật dốt, như vậy còn muốn hỏi.
Diêu Kế Tông tuy bị ăn mắng, nhưng cười giống như nhặt được mười tám khối kim nguyên bảo. Đột nhiên nhảy ra ngoài cửa, nhìn ngó xung quanh, mới lui trở về đóng lại cửa phòng lại. Tiến tới trước mặt Sở Thiên Diêu:
– Thừa dịp nương ngươi không ở nhà, để cho ta hôn một cái đi, một chút thôi.
Đôi môi Sở Thiên Diêu đỏ mọng, như một ly rượu vang đỏ. Khiến hắn muốn nếm thử một ngụm, say mà ngã vào trong đó.
Đã có được bài học lần trước, lần này hắn tốc chiến tốc thắng. Không chờ nàng đồng ý, hắn rướn người về phía trước, đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Sở Thiên Diêu sửng sốt, trái tim đột nhiên đập loạn. Chưa từng tiếp xúc da thịt lần nào, khiến ọi cảm giác của nàng trở lên đình trệ — đình trệ như thể cam tâm tình nguyện. Một nụ hôn nhẹ nhàng, ôn nhu, mặc dù không lâu, chỉ là vội vàng tiếp xúc, nhưng mà lại ngọt, ngọt vô cùng, nàng chỉ cảm thấy ở đầu lưỡi đều là mật ngọt. Ngọt ngào không có lời nào có thể tả
Diêu Kế Tông cũng cảm thấy ngọt, đôi môi mềm mềm, cảm giác giống kẹo mạch nha. Làm cho hắn nhịn không được, muốn nhấm nháp càng nhiều ngọt ngào. Tiếp tục đặt lên môi của nàng…
Đôi môi kiều diễm ngọt ngào, giống như là mật cùng hoa hồng quyện lại mà thành.
Lạch cạch– cánh cửa được mở ra, đang tại chỗ triền miên lưu luyến hôn nhau, hai người hoảng hốt tách ra, cùng mặt đỏ tai hồng nhìn về phía cửa đang mở. Sở phu nhân đang dựa mình ở cửa vẻ mặt cười như không cười, nửa giận nửa không trừng mắt nhìn Diêu Kế Tông .
Lại bị bắt tại trận, Diêu Kế Tông không dám ngẩng đầu lên, rầm rì vấn an:
– Bá mẫu, người đã tới.
– Không đến không được a, ta lơ đãng không chú ý một lát, Diêu Kế Tông, cư nhiên ngươi ở nhà ta khinh bạc nữ nhi của ta.
Sở phu làm bộ giận dữ mà mắng
– Không phải vậy.
Diêu Kế Tông vội vội vàng vàng thanh minh.
– Cháu không có khinh bạc, cháu với Sở Thiên Diêu là tình cảm từ hai phía, nhất thời mới có cử chỉ thất lễ thế này.
– Hay ột câu cử chỉ thất lễ, tựa nhẹ nhàng thoái mái như vậy sao?
Diêu Kế Tông là người cơ trí thế nào chứ, sao mà nghe không hiểu ý tứ của Sở phu nhân. Lập tức thu lại sự sợ hãi, cười hì hì nói:
– Bá mẫu, người yên tâm, cháu chịu trách nhiệm. Cháu hôn Thiên Diêu, Thiên Diêu chính là người của cháu. Sáng mai cháu liền đưa sính lễ hướng tới Sở tứ tiểu thư cầu thân, mong rằng bá mẫu thành toàn cho.
Sở Thiên Diêu nghe được vừa thẹn vừa mừng, không dám ngẩn đầu lên, chỉ biết xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Sở phu nhân chờ chính là những lời này, rốt cuộc hiền tế tuyển chọn đã về tới tay. Vui vô cùng, không tiếp tục truy cứu hắn tiếp nữa, cũng nói rõ sự thật cho hắn:
– Kế Tông, ta cực thích đứa nhỏ như ngươi. Thiên Diêu hứa gả cho ngươi, ta đồng ý một trăm lần. Nhưng mà, không chỉ có người làm mẹ còn người làm cha nữa, còn một cửa nữa ngươi chưa qua được đâu.
Đúng rồi, một câu nói làm cho người đang trong mộng tỉnh lại. Lúc này Diêu Kế Tông mới nhớ tới, còn phải chờ nhạc phụ tương lai xét duyệt đã.
– Sở tướng quân, không biết có dễ nói chuyện không nha?
Hắn muốn tìm hiểu một chút tin tức, biết địch biết ta, như vậy dễ nắm được phần thắng hơn.
– Cha ta…… Ghét nhất là những tên du lãng ăn chơi trác táng thành tính.
– Thật tốt, đó không phải là ta.
Diêu Kế Tông cảm thấy may mắn, nhưng mà vui mừng hơi sớm. Sở Thiên Diêu nhìn hắn nói:
– Nhưng mà, đó là ngươi ngày trước nha.
Diêu Kế Tông ngẩn ra, lúc này mới tỉnh lại, đó chính là “Tiền khoa” khi trước của mình.
– Thiên Diêu, ngươi là người hiểu ta, đúng không? Sự tình trước kia không có quan hệ với ta.
– Ta biết, nhưng mà cha ta không biết nha. Ngươi muốn qua cửa của người, phỏng chừng phải nếm chút đau khổ.
Diêu Kế Tông không sợ.
– Chịu chút đau khổ không tính làm gì, khởi đầu luôn có khó khăn, trước đắng sau ngọt. Chờ cha ngươi trở về, ta sẽ tới cầu thân. Coi xem người muốn lập khảo nghiệm như nào mới được.
Sở phu nhân nghe được như vậy yên tâm trở lại, mà càng yêu mến Diêu Kế Tông hơn.
– Hôn sự của Thiên Tiêu với Sương Sơ, tổ chức vào ngày mười lăm tháng tám. Tháng tám này ông đấy mới trở về Trường An, Kế Tông, đến lúc đó ngươi tới cầu hôn đi.
****
Bộ Bình Xuyên cảm thấy thân thể của mình đã phục hồi trở lại như lúc đầu, không một chút do dự đợi tới ban đêm lặng lẽ ly khai khỏi nơi đã dưỡng thương nhiều ngày nay. Trước khi đi, hắn để lại một tờ giấy ở trên bàn: “Ngươi đã cứu ta, ta không thể giết ngươi.”
Người ở sa mạc ân oán rất rõ ràng, ân huệ nhận được dù chỉ là một giọt nước, nhưng sẽ dùng một dòng nước báo đáp lại. Mặc dù Lý Mân đã phụ tỷ tỷ của hắn, nhưng lại cứu mạng của hắn, tự nhiên hắn không thể đi tìm Lý Mân tính toán ân oán được. Bộ Bình Xuyên chỉ còn cách rời đi.
Từ ngàn dặm xa xôi tới Trường An, chỉ để giết một tên phụ tình bạc nghĩa. Từ năm mười ba tuổi, vì tỷ tỷ báo thù là mục tiêu sống duy nhất của Bộ Bình Xuyên, hắn rời khỏi đại mạc, đi khắp nơi bái sư, khổ tâm tập võ, tất cả cố gắng đều là vì mục tiêu này mà trả giá. Đột nhiên, mục tiêu này không còn nữa. Đêm khuya hắn đi trên đường thành Trường An, cảm giác mờ mịt. May mắn, vẫn còn có Lý Sướng, còn có một người đáng giá để hắn đi trả giá. Cơ hồ không cần suy nghĩ, hắn liền hướng tới Thụy An vương phủ mà đi.
Thật cẩn thận tránh khỏi thị vệ tuần tra vương phủ, hắn theo đường cũ đi tới cây Ngân Hạnh trước Giáng Tuyết Lâu. Trước lan can, Lý Sướng ngây ngốc hướng tới bên này nhìn lại. Cơ hồ hắn lập tức đã nghĩ tới phóng qua, nhưng mà ở phía sau Lý Sướng, còn có một nha đầu kêu Bách Hợp đứng đó.
Tuy trời đã vào hè, nhưng vào ban đêm gió vẫn có chút lạnh. Bách Hợp khoác thêm cho Tiểu Quận Chúa một chiếc áo choàng, sau đó đứng ở phía sau nàng thở dài. Đã nhiều ngày qua, Tiểu Quận Chúa một chút khởi sắc đều không có, mới vừa rồi Vương phi lại tới đây rơi lệ nửa ngày, đã được Vương gia khuyên trở ra. Cứ thế này mãi, không biết đến bao giờ nàng mới tốt trở lại đây?
Bộ Bình Xuyên nhẫn nại đợi nửa ngày, nhưng mà Bách Hợp với Lý Sướng như hình với bóng. Thật sự hắn không chờ được tiếp, mũi chân đạp lên một nhánh cây, quỷ mị nhảy tới lan can. Bách Hợp kinh hãi muốn thét lên, nhưng vừa há miệng, một chưởng của hắn đã bổ vào sau gáy của nàng. Nhất thời Bách Hợp mềm nhũn rồi ngã xuống.
Đi đến trước mặt Lý Sướng, Bộ Bình Xuyên ngồi thấp xuống. Ánh mắt của Lý Sướng vẫn mờ mịt không có tiêu điểm, khi thấy hắn ở trước mặt, mới đầu vẫn như cũ, không có nửa điểm dao động nào cả. Dần dần, cũng đã có một chút ánh sáng. Biểu tình trên mặt nàng có một tia biến hóa, mê hoặc, nghi ngờ, khó có thể tin…… Nàng nhẹ nhàng nâng tay lên, muốn đi chạm vào khuôn mặt gần trong gang tấc. Lại chậm chạp không dám, rồi hạ xuống, nàng sợ đó chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
Mà Bộ Bình Xuyên, cũng không có nháy mắt, ánh mắt lướt trên cổ Lý Sướng, một dải lụa trắng được buộc ở đó. Vô cùng mềm nhẹ, hắn nâng tay xoa dải lụa trắng kia.
Ngón tay ấm áp chạm vào cổ, lúc này Lý Sướng mới xác định được, cảm giác chân thật, thật sự, thật là người mà nàng luôn luôn nhớ tới đã trở lại.
“Bộ Bình Xuyên!” Một tiếng gọi từ tâm can, Lý Sướng liền gắt gao ôm chặt lấy Bộ Bình Xuyên, nức nở khóc lớn. Lúc này, nàng không nghĩ tới tiếng khóc này của mình có thế kinh động đến người bên ngoài. Bộ Bình Xuyên có thể bỏ nàng lại mà thoát thân, nhưng vào giờ khắc này, hắn có thể đẩy nàng ra mà rời đi sao? Nhắm mắt lại, thôi thôi, dù sao cái mệnh này là được nhặt trở về.
Nhất thời trong Giáng Tuyết Lâu đèn đuốc sáng trưng, tiếng bước chân của Chu mụ mụ dồn dập chạy tới. Vừa vào tú các, thì thấy Bộ Bình Xuyên đang ôm Lý Sướng ở lan can, sợ hãi quá té nhào về đằng sau, vừa lùi vừa la thanh nói: “Quỷ, quỷ, quỷ……” Trừ bỏ từ này, cũng không thể nói được cái gì nữa.
M�� a (V{0�{lang.
– Chuyện Mộc Lan tòng quân khi xưa, tuy đã biết lâu, nhưng vẫn có cảm giác không đúng. Ta cảm thấy không có khả năng nữ phẫn nam trang mà không bị người phát hiện ra như vậy được. Không thể tưởng tượng được, khi tới Đại Đường gặp được một kỳ nữ như vậy.
Từ trong khóe mắt lẫn đuôi lông mày của Diêu Kế Tông đều là ý cười.
Nguyễn Nhược Nhược nhìn được vẻ mặt đầy ý cười của hắn, cố ý nói: “Sở Thiên Diêu là nữ tử, từ nay về sau các ngươi không thể trở thành huynh đệ được nữa rồi.”
– Còn là huynh đệ kiểu gì nha, ta muốn nàng mặc nữ trang. Chúng ta là ngàn năm gặp nhau, giờ nghĩ lại, người nọ giống như ở chỗ ngọn đèn tranh sáng tranh tối. Khiến ta không cách nào nhìn ra.
Diêu Kế Tông chỉ còn cách nhìn nhận xác thực.
– Coi kìa– Một đôi không phải anh cũng không phải em, viết thành tình ca tình muội kiểu gì?
Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa cười, Diêu Kế Tông nghe được trong lòng chợt động, ý cười trên mặt trở lên cứng nhắc. Không phải anh cũng không phải em! Đúng nha, hắn từng đối đãi với Sở Thiên Diêu như vậy. Khi thấy Sở gia Tứ Lang thất thố khi nhìn Lý Sướng và Bộ Bình Xuyên ở cũng chỗ với nhau, cũng nghĩ rằng cũng giống mình thích Lý Sướng, nghĩ hai người thất tình làm trận tuyến liên minh. Nhưng mà, hôm nay mới biết Tứ Lang hóa ra là Nữ Lang nha! Không có khả năng nàng thích Lý Sướng. Như vậy, nàng vì ai mà thất thố cùng cô đơn, trước đó vì ai mà đau thương, có phải là vì– Bộ Bình Xuyên?
Giống như có chậu nước lạnh dội vào đầu, Diêu Kế Tông cảm thấy người lạnh. Hóa ra khi trước, không phải hai nam tử thích một Lý Sướng, mà là hai nữ nhi thích một Bộ Bình Xuyên. Hiện tại thì sao? Hiện tại rốt cuộc như thế nào? Tâm của hắn đã thu lại được, nhưng còn Sở Thiên Diêu thì sao…… Còn hay không vẫn còn nhớ tới Bộ Bình Xuyên? Nhớ tới ngày đó khi nghe tin Bộ Bình Xuyên chết, đôi mắt nàng đột nhiên chảy lệ. Trong lòng Diêu Kế Tông càng thêm lạnh lẽo. Đã bại trước Bộ Bình Xuyên một lần, lần này lại bại tiếp sao?