Hữu duyên thiên niên tương hội II

Chương 42


Bạn đang đọc Hữu duyên thiên niên tương hội II – Chương 42

Chương 42
Khi trời gần tối, Sở Thiên Diêu trở về nhà.
Nàng lập tức vào phòng của mình, đóng chặt các cửa sổ, từ trong cái hòm lấy ra một cái gương lớn, đặt lên trên cái bàn. Do dự một hồi lâu, rốt cục vẫn cởi vạt áo ra, cởi ra áo ngoài, áo bên trong cũng cởi ra. Cuối cùng tháo ra một dải lụa trắng, uốn lượn như sông dài chảy xuôi trên mặt đất. Sau đó, nàng lấy vạt áo che trước ngực. Bỗng nhiên kỳ tích xuất hiện bộ ngực trở nên đẫy đà. Phản chiếu trong gương là thân thể nữ nhi, da thịt nõn nà, như được tạc ra từ ngọc.
Tiếp theo, nàng lại tháo khăn vấn đầu màu đen xuống, tiếp tục tháo búi tóc ra, làm ái tóc mượt như tơ trên đầu hạ xuống, xõa xuống vai, cả ở sau lưng. Một mái tóc đen mượt trên da thịt trắng như tuyết, phân ra đen trắng. Đồng dạng đôi mắt sáng của nàng cũng phân rõ đen trắng, đôi mắt long lanh như nước.
Nhìn hình ảnh trong gương, trên mặt Sở Thiên Diêu thoáng trở lên đỏ ửng. Má của nàng hồng lên giống như mặt trời trên nền tuyết. Ngay trong phút chốc này, cả người nàng hoàn toàn thay đổi. Từ thiếu niên tuấn lãng với tư thế oai hùng hiên ngang, trở thành thiếu nữ yêu kiều khẽ cười yếu ớt. Lông mày quyến rũ, lông mi xinh đẹp, cong và đôi mắt trong sáng.
– Thiên Diêu, Thiên Diêu.
Sở Thiên Diêu đang ở trước gương nhìn mình mà đỏ mặt, Sở phu nhân ở bên ngoài gõ cửa gọi nàng.
– Thiên Diêu ngươi đóng cửa ở trong phòng gì chứ?
Sở Thiên Diêu vội vàng mặc quần áo vào, cũng không có thời gian quấn lại ngực cùng vấn tóc. Nàng cứ để nguyên mái tóc dài đi ra mở cửa, cửa vừa mở ra, Sở phu nhân nhìn thấy liền giật mình.
– A, không phải nữ nhi của ta trốn trong phòng đổi trang phục chứ? Cũng nên thay đổi đi thôi. Nếu không mặc trang phục nữ nhi trở lại, ta nghĩ mình sinh được bốn nhi tử rồi.
– Nương…
Sở Thiên Diêu nũng nịu kéo tay mẫu thân.
Sở phu nhân nâng tay sửa mái tóc dài giúp nữ nhi, cười nói:
– Mái tóc nhìn thật đẹp, đen nhánh, sáng bóng, mượt giống như mực viết.
– Mái tóc chưa chải bao giờ, mở ra liền rối tung thế này, con cũng chưa quen.
– Cũng là thói quen của ngươi, sao có thể cả đời giả trang thành nam nhi được chứ? Lấy chồng là bổn phận của nữ nhi, sớm hay muộn ngươi cũng phải khôi phục trở lại.
Nói chuyện cùng nữ nhi Sở phu nhân luôn vậy, trong ba câu, nàng luôn nói đến chuyện kết hôn.
Bình thường khi nghe nói đến vấn đề này, Sở Thiên Diêu không chuyển hướng đề tài thì chạy đi. Nhưng hôm nay không nói được một lời chỉ biết cúi đầu. Sau khi nói mấy câu thăm dò ý tứ và quan sát sắc mặt, Sở phu nhân cười nói:
– Náo động trên sông Khúc Giang hôm nay là Diêu Kế Tông. Tuổi còn trẻ mà có kỹ năng bơi tốt như vậy, thật không nghĩ tới.
Thi đấu thuyền rồng ở sông Khúc Giang hôm nay nàng cũng đi, thấy bọn họ tụ tập với nhiều người bạn, cũng thôi không qua chào hỏi.
– Đúng rồi, nương, hắn vì thế được thất hoàng tử ngợi khen, thưởng hắn một cái nhẫn ngọc, một cái quạt, hai tấm vải cống. Cái quạt con thay mặt hắn đưa cho người.
Sở Thiên Diêu vừa nói vừa đem cái quạt đưa ẫu thân.
-Tính tình của đứa nhỏ này thật là tốt, hào phóng lại vì người khác mà làm việc nhiệt tình. Chân thành đối xử với mọi người, người khác đối hắn lãnh đạm, cũng không vì điều nhỏ đó mà so đo. Thiên Diêu, nương thật sự yêu mến hắn.
Diêu Kế Tông thật làm Sở phu nhân yêu mến, sau khi từ Lạc Dương trở về Trường An, một thời gian dài hắn không tới Sở phủ, nàng cảm thấy thật thất vọng. Không nghĩ trước tiết đoan ngọ mấy ngày, vừa tới viếng thăm hắn đã cười híp mắt lại. Mà Sở Thiên Diêu cũng không qua lại với hắn trong nhiều ngày nay, lạnh nhạt hờ hững với hắn một chút cũng không có, trái lại còn thân thiết với hắn hơn xưa. Bọn họ trở lên tốt hơn xưa, trong lòng người làm nương như nàng thật an tâm nha!

– Nương, người ta đưa tặng người một cái quạt, đã làm người vui như vậy? Những lời hay nương đều nói cho hắn.
Khi nghe Sở phu nhân khen Diêu Kế Tông như vậy, trong lòng Sở Thiên Diêu thật dễ chịu, nhưng lời nói cũng không có đúng. Đúng là miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo.
Nghe được như vậy Sở phu nhân vừa tức vừa buồn cười:
– Nói vậy là sao? Không phải cái quạt này nương chưa từng thấy qua .
Dừng một chút, cũng cố ý nói:
– Hắn làm cho ta thật yêu mến nha. Con rể cũng muốn là hắn, nhưng ngươi lại không thích. Nghe nói, biểu muội Sương Sơ là một khuê nữ, dịu dàng đáng yêu. Ngày nào đó ta thay hắn làm cái dây tơ hồng mới được.
Lo lắng cho người bên ngoài, còn con đẻ liền bỏ mặc. Bỗng nhiên Sở Thiên Diêu đứng dậy, biểu tình trên mặt vừa giận vừa vội.
– Nương, người…
– Làm sao vậy? Ngươi không thích hắn, người khác thích hắn ngươi lại không muốn.
Giẫm chân một cái, Sở Thiên Diêu giận dỗi nói:
– Người thích hắn có cả đống, oanh oanh yến yến vây quanh hắn nhiều vô kể, người còn thay hắn làm dây tơ hồng.- Bất giác trong lời nói có vài phần chua sót.
Nghe đến đây, Sở phu nhân liền cười lớn:
– Như thế nào mà nghe lời nói của ngươi, như là dấm chua mới lấy từ trong xưởng ra?
Thấy bản thân mình phản ứng hơi quá khích, bỗng dưng khuôn mặt Sở Thiên Diêu đỏ bừng, không chịu được ngượng ngùng, đơn giản nhào vào trong lòng mẫu thân thủ thỉ.
– Nương…
Khó có được thời điểm nữ nhi làm nũng như vậy, Sở phu nhân khẽ vỗ đầu của nàng, động tác nhẹ nhàng, như vỗ đứa trẻ mới sinh ở trong lòng nàng. Một lúc lâu mới nói:
– Thiên Diêu, thật sự Kế Tông là đứa nhỏ tốt, vị hôn phu của ngươi cũng chỉ có thể là hắn, nương cũng đã suy nghĩ thật lâu rồi. Không phải hắn cũng hợp ý của ngươi sao?
Không nói lời nào, Sở Thiên Diêu chỉ biết vùi đầu trong lòng mẫu thân. Dừng một chút, Sở phu nhân lại nói:
– Thiên Diêu, nếu Kế Tông hợp ý ngươi, nhanh nói cho hắn biết ngươi là nữ nhi. Cũng không muốn cùng hắn làm huynh đệ gì nữa.
Sở Thiên Diêu vẫn im lặng không nói lời nào, không phải nàng không nghĩ tới Diêu Kế Tông, nhưng… Nàng không biết nên mở miệng nói như nào. Trước kia vốn không nghĩ đến việc này, nhưng đấy là thời gian trước kia. Giờ muốn nói, không biết nói như nào cho tốt. Lại sợ khi nói ra, Diêu Kế Tông liền xa cách với nàng, đến lúc đó‘tình cảm huynh đệ’ thành xa lạ…
Nói và không nói thật gian nan, đôi đường đều khó khăn với Sở Thiên Diêu.
Ở Diêu phủ, Diêu phu nhân kéo nhi tử đến bên người không ngừng nhìn mà cười dài.
– Kế Tông, thật sự hôm nay ngươi cho nương thể diện, không chỉ thất hoàng tử ban thưởng, còn được Thụy Vương gia mời làm khách, người làm thương nhân như chúng ta chưa từng được hoàng thân quốc thích ưu ái như thế, liệt tổ liệt tông ở trên trời có linh thiêng biết được rất vui mừng nha.
Trong xã hội phong kiến địa vị thương nhân thấp nhất trong sĩ, nông, công, thương, có thể lý giải vì sao Diêu phu nhân kích động như vậy. Diêu Kế Tông không chấp nhận việc này, cứ thế mà nghiêng đầu nhìn hai tấm vải trên bàn. Một tấm Sa Liêu là loại vải tốt nhất, nữ tử thời Đường hay dùng loại vải này may trang phục. Tấm còn lại là Ô sa được dùng sợi bông thông thường dệt thành, có thể thấy được sự khác biệt của nó; Sa Liêu mỏng như cánh ve, trong xuốt mịn màng, khi may trang phục mặc vào thoáng mát không thấm mồ hôi. Tấm Ô sa đơn thuần làm bằng sợi bông màu trắng, một tấm như đám mây dày, một mỏng như cánh ve. Diêu Kế Tông liền nói: – Nương, người lấy tấm Ô sa, còn để cho chị dâu tấm Sa Liêu.

Lão đại Diêu Kế Tổ cười nói:
– Nhị đệ, ta đang định nói muốn tấm Sa Liêu này, ngược lại ngươi nói ra trước. Cảm tạ!
Nhìn Diêu Kế Tông, chị dâu Phó Nhã Lan cũng cười nói: – Nhị thúc. Đa tạ!
– Đại ca, chị dâu khách khí làm gì, người trong nhà mà.
Từ mộc côn trở lại thân thể Diêu Kế Tông, khi trở về Diêu phủ. Vấn đề làm cho hắn phiền lòng nhất chính là chị dâu Phó Nhã Lan, chỉ sợ đã xảy ra phiền toái. Trong mấy ngày nay hắn lo lắng biết chừng nào, khó khăn lắm mới để chị dâu không đề phòng hắn như đề phòng rắn rết. Nhưng khoảng thời gian biến thân này, chỉ sợ bản gốc Diêu nhị công tử làm điều gì khiến hắn kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Ai oán mà trở về phủ, mới biết được mình lo hão. Trùng hợp trong mấy ngày đó chị dâu Phó Nhã Lan về nhà mẹ đẻ ở, nàng chở về cũng vừa lúc hắn về phủ. Điều này thật quá tốt, công sức trước đó của hắn không bị mất, giờ chỉ cần không ngừng cố gắng.
– Nhị thúc, vị Sở công tử hôm nay đứng cùng đệ là ai vậy?
Diêu Kế Tông khó có cơ hội được chị dâu Phó Nhã Lan chủ động nói chuyện như vậy. Thi đấu ở sông Khúc Giang hôm nay nàng cũng cùng bà bà xem, phá lệ nhìn Diêu Kế Tông một lần thấy có một thiếu niên tuấn lãng ở bên cạnh.
– Là Sở Thiên Diêu, hắn là bạn tốt của đệ.
– Hắn đã có hôn phối chưa?
– Nương tử, nàng hỏi vấn đề này làm gì chứ?- Diêu Kế Tổ hỏi.
– Tướng công, nhà mẹ đẻ ta có muội muội Nhã Hà cũng vừa đến tuổi cập kê, đúng lúc cần chọn một vị hôn phu.
– À, nguyên lai nàng nhìn trúng bằng hữu Kế Tông, muốn muội muội hứa gả cho hắn.
– Thiếp đang có ý này.
Hóa ra tỷ tỷ vì muội muội mà chọn phu quân.
Diêu phu nhân cười nói:
– Kế Tông, Đây là chuyện tốt nha, đứa nhỏ Nhã Hà kia thường ngày chăm chỉ lại ôn nhu. Bằng hữu của ngươi chưa có hôn phối, cũng lên làm một cái dây tơ hồng. Ngươi đi hỏi hắn một chút, xem ý tứ hắn như thế nào?
Diêu Kế Tông kinh ngạc một lúc, giá thị trường của Sở Thiên Diêu thế nào mà cao như vậy nha! Trong nhà ở Lạc Dương, hắn là con rể đã được Hoa di nương nhìn trúng, đến nhà ở Trường An, lại là muội phu được chị dâu ưng ý. Người có bộ dạng xinh đẹp chiếm tiện nghi thật, đi đến đâu cũng được người ta chú ý. Chuyện làm mai mối này… Có vết xe đổ ở Lạc Dương, có thể biết trước được tỉ lệ thành công không cao. Hắn liền từ chối mà nói:
– Chị dâu, chuyện làm bà mai mối này, đệ là một nam nhân sao mà làm tốt được… –
Hắn không biết lên từ chối như nào, Diêu phu nhân liền ngắt lời của hắn:
– Đúng vậy, chuyện làm mai mối nam nhân không lên làm, để ngươi ra mặt không thích hợp.
Diêu Kế Tông thở phào một cái, nhưng còn chưa có thở ra hết hơi, Diêu phu nhân liền nói:
– Như vậy đi, bao giờ mời Sở công tử về nhà ngồi chơi, bà mối này nương làm vậy.

***
Đến thời gian thắp đèn sáng, Thụy An Vương Phi cùng Lý Sướng mới trở về phủ. Dọc đường đi Lý Sướng giục xa phu liên tục:
– Cho xe chạy nhanh lên một chút, nhanh nhanh một chút.
– Sướng nhi, thế nào mà con cấp bách như vậy?- Thụy An Vương Phi khó hiểu hỏi.
Lý Sướng lấp liếm nói: – Thời tiết hôm nay hơi nóng, mồ môi ra nhiều, con nghĩ nhanh chóng trở về nhà tắm rửa thay quần áo.
Xe ngựa tiến vào Vương phủ, qua hai cánh cửa liền có bọn nha hoàn tiến tới đón Vương Phi cùng quận chúa xuống xe ngựa, Chu ma ma cũng ra đón. Cung kính nói:
– Vương Phi, tiểu quận chúa, Vương gia nói khi hai người trở về phủ liền tới Quan Đức Trai gặp ngài.
Thụy An Vương phi hơi ngạc nhiên, Lý Sướng lại giật mình. Quan Đức Trai là thư phòng của Thụy An Vương, bình thường mọi chuyện trọng yếu đều xử lý trong này. Như nào mà muốn mẹ con các nàng tới gấp? Có chuyện gì chứ? Lý Sướng tự nhiên lo lắng, có dự cảm không tốt. Nhưng bình tĩnh nói:
– Con về Giáng Tuyết Lâu trước thay bộ quần áo, trên người vẫn còn mặc lễ phục có chút không tiện.
Hôm nay mẹ con nàng vào cung dự hội, tự nhiên là ăn mặc trang điểm lộng nẫy. Váy dài thướt tha, tầng tầng lớp lớp. Tay áo phía phía dưới phải rộng tới bốn xích*, váy dài như nước sông uốn lượn chảy, tầng lớp chồng lên nhau như đám mây dày, mái tóc còn cài mấy cây châm ngọc. Trong những thời điểm quan trọng quý tộc thời Đường thường mặc lễ phục này, bộ lễ phục được gọi là “Điền Sai Lễ Y”.
* 1 xích = 33, 33 cm
Vừa nói xong Lý Sướng liền đi về hướng Giáng Tuyết Lâu, Chu ma ma đứng phía trước ngăn nàng lại nói:
– Tiểu quận chúa, Vương gia mời quận chúa lập tức đi gặp ngài.
Chu ma ma ngăn nàng lại như vậy, trong lòng nàng càng thêm bất an. Chẳng lẽ Bộ Bình Xuyên bị cha… Lòng nàng liền kinh động, nhất thời chân bước lệch, giẫm đúng làn váy của mình cơ hồ gần ngã, may mắn Chu mụ mụ đỡ đúng lúc.
– Tiểu quận chúa để ý chút.
– Sướng nhi, vậy con cũng đừng vội thay quần áo, cùng nương đi gặp cha con rồi nói sau.
– Không, con nhất định phải về Giáng Tuyết Lâu trước.
Lý Sướng không đồng ý, nàng đẩy Chu ma ma ra, không để ý gì mà nhấc làn váy lên chạy đi.
– Sướng nhi…- Thụy An Vương Phi gọi nữ nhi không ngừng, lúc này mới phát giác ra sự khác thường. Suy nghĩ lại phân phó của tướng công một chút trong lòng tràn đầy nghi hoặc:
– Chu ma ma, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chu ma ma cũng không dám nói thẳng ra, chỉ trả lời quanh co:
– Mời Vương phi đi Quan Đức Trai trước, Vương gia đang chờ người. Nô tỳ đi theo tiểu quận chúa.
Lý Sướng chạy một hơi về Giáng Tuyết Lâu, chạy thẳng lên lầu hai Tú Lâu, nhào vào trong phòng ngủ. Đứng trước cửa mà cứng đờ cả người, bức màn đã được treo cao phía trên giường, trên giường trống không, Bộ Bình Xuyên không còn ở đó. Ngay tức khắc hoảng sợ giống như đứng trước thiên binh vạn mã, như tới gần cái chết. Nhịp tim của nàng đập liên hồi giống như ngựa chạy.
– Bách Hợp, Bách Hợp, Bách Hợp……- Theo phản xạ, Lý Sướng gọi tên Bách Hợp liên tục, nàng muốn tìm người nàng yêu, ngàn vạn lần cầu xin người nàng yêu vẫn còn an toàn.
Trả lời nàng cũng chỉ có Chu ma ma ở ngoài cửa:
– Tiểu quận chúa, Bách Hợp đã bị Vương gia giam ở sương phòng phía sau vườn rồi.
Lý Sướng hiểu ngay, quả thật dự cảm của nàng chuẩn xác, phụ thân đã phát hiện ra Bộ Bình Xuyên. Bỗng nhiên nàng xoay người, như cơn lốc lao ra bên ngoài, đụng vào Chu ma ma làm bà ta lảo đảo gần ngã. Nàng cũng không để ý tới, vén váy lên chạy nhanh về phía trước. Đồ trang sức trên người theo bước chạy mà phát ra tiếng leng keng. Nàng chạy một hơi tới Quan Đức Trai, đẩy cửa mà bước vào, câu đầu tiên nàng nói:

– Cha, Bộ Bình Xuyên đâu?- m thanh khẩn cấp như tiếng sóng vỗ.
Trong Quan Đức Trai, được bố trí tao nhã. Sạch sẽ, giá sách ngay ngắn chỉnh tề, có một cái sập trúc nhỏ. Trên bốn vách tường là màu trắng, có những bức thư pháp, còn có kiếm với cung nỏ. Hai vợ chồng Thụy An vương đứng ở trước án thư, sắc mặt nặng nề.
– Bộ Bình Xuyên? Ai là Bộ Bình Xuyên?- Thụy An vương lạnh lùng hỏi.
– Chính là…… Chính là nam tử ngủ ở trong phòng con.- Lý Sướng dừng một chút, khuôn mặt đỏ bừng mà nói ra.
” Hừ.” Thụy An Vương cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Thụy An Vương Phi mà nói:
– Nàng có nghe thấy không? Nàng còn sợ ta oan uổng cho nữ nhi, nam nhân kia đúng là nữ nhi giấu ở trong phòng.
Thụy An Vương Phi nhìn nữ nhi khó mà tin được, nhất thời nàng hiểu ra, vì sao trong ngày hôm nay Lý Sướng mất hồn mất vía.
– Sướng nhi, ngươi…Thật uổng công nuôi ngươi, một nữ nhi chưa lập gia thất, như thế nào mà làm ra loại sự tình này đây? Đều tại cái tên đăng đồ tử kia dụ dỗ ngươi có phải hay không?
– Nương, không phải, hắn không có dụ dỗ con, mà con thích hắn, con thực thích thực thích hắn. Tuy bọn con hay gặp nhau, thế nhưng…Hắn không có hành vi vô lễ với con, cũng không vượt quá phép tắc. Hai người không nên trách hắn, ngàn sai vạn sai lầm đều là của con sai. Muốn đánh hay phạt, xin hãy phạt trên thân nữ nhi này, cha, xin cha không làm khó Bộ Bình Xuyên, buông tha cho hắn đi.- Lý Sướng khẩn cầu nói. Nàng nghĩ Bộ Bình Xuyên vẫn còn ở trong tay phụ thân, trong lòng nóng như có lửa đốt.
– Hừ, hắn làm ô uế thanh danh nữ nhi của ta, ta sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn được.- Thụy An Vương vỗ bàn thật mạnh, hiển nhiên vô cùng tức giận.
– Cha, không lên trách hắn, là con cầu hắn đến nói chuyện với con mỗi tối hàng ngày.
Thụy An Vương nghe được giận không kìm được quát:
– Im ngay, cùng nam tử gặp mặt hàng đêm, ngươi còn có mặt mũi mà nói. Nam nhân này đã phá hư gia phong nhà ta, ta quyết không lưu hắn lại. Từ nay về sau, ngươi đừng hòng gặp lại người này nữa.
Lý Sướng nghe được trong lòng liền chấn động, khuôn mặt trắng bệch, nàng nghẹn ngào hỏi:
– Cha, cha…… Cha làm gì hắn?
– Ta đã giết hắn! Thi thể đã quẳng xuống sông Khúc Giang.
Hai câu nói ngắn ngủn, như núi tuyết xạt nở làm người ta xoay sở không kịp. Cả người Lý Sướng như đông cứng lại, ánh mắt nàng mờ mịt nhìn Thụy An Vương, phảng phất như không nghe thấy được phụ thân nói cái gì. Một lúc lâu sau, đột nhiên nàng không thể ức chế được mà run run. Sắc mặt tái nhợt, nước mắt xuất hiện trong hốc mắt, sau đó thành hàng lăn xuống khuôn mặt của nàng. Đôi môi mấp máy, thanh âm của nàng giống như người trong mơ nói nhảm:
– Cha… Giết hắn rồi…- Mỗi một từ nói ra thật gian nan, đôi chân nhũn ra, thân thể không có lực chống đỡ liền quỳ sụp xuống đất.
– Sướng nhi, bắt đầu từ nay về sau, không có sự cho phép của ta ngươi thế nào cũng không cho đi đâu. Ở trong khuê phòng mà suy nghĩ cho tốt đi, vừa xuất đầu lộ diện ra bên ngoài đã rước về một nam nhân rồi. – Thụy An Vương chuẩn bị nghiêm khắc quản thúc nữ nhi.
Mà Lý Sướng, điều gì cũng đã không nghe thấy nữa rồi. Ánh mắt của nàng như vô hồn nhìn không thấy tiêu điểm, vẻ mặt hốt hoảng như mộng du. Ái tình giống như dòng suối dưới chân núi trên thảo nguyên làm hoa cỏ tươi tốt xanh mượt, khi hoa nở đầy màu sắc đẹp đẽ, trong đó có những bông hồng trắng tinh khiết. Nhưng vào giờ phút này giống như bão cát cuồng phong ập tới, thảo nguyên đã khô cạn nước, hoa đã héo tàn. Thảo nguyên xanh tốt thành sa mạc, thế giới từ nay trở thành một mảng hoang vu.
Trong nháy mắt, đau thương như sóng biển ập tới. Quay người lại, người như đi ở trên mây.
– Sướng nhi, cha ngươi nói đúng, từ nay về sau ngươi phải tuân thủ ở trong khuê phòng…- Thụy An Vương Phi còn chưa nói dứt lời, đã thấy Lý Sướng bật lên khỏi mặt đất, chạy nhanh về vách trái thư phòng, trên vách tường kia có treo một thanh kiếm. Nàng đoạt nấy thanh kiếm, thanh kiếm được rút dài ra, ánh kiếm lóe lên, thanh kiếm được tinh luyện từ thép trắng, kéo ngược lại đặt ngang lên cổ của mình.
– Sướng nhi….
Thụy Vương Phi thét lên một tiếng kinh hãi, Thụy An Vương như chim ưng lao tới, tay không lắm chặt lưỡi kiếm sắc… Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh, máu rơi xuống đầy trên mặt đất như những đám mây màu đỏ, thân thể Lý Sướng mềm nhũn đổ xuống mặt bàn, giống như khi thời điểm cảnh xuân tươi đẹp đã đến cực thịch, đóa hoa mẫu đơn kiều diễm theo làn gió mà héo tàn.
Tình sâu đậm không thể xa cách, sống không đến được với nhau, vậy khi chết có thể đến được với nhau.
Lý Sướng yêu sâu đậm Bộ Bình Xuyên, như Lạc Đà đối suối nước ngọt, như hoa đào chờ gió xuân, như thảo nguyên chờ mưa xuống, nếu như thiếu thì sinh mệnh không thể sống được. Mất đi hắn, nàng chỉ có thể nấy cái chết theo hắn. Tình yêu khi vỡ khó lành, nàng có khả năng vì tình mà tự cắt cổ mình tự vẫn.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.