Bạn đang đọc Hữu duyên thiên niên tương hội II – Chương 16
Chương 16
Diêu Kế Tông vì thế không cùng Cao Mãnh chơi trò mèo đuổi chuột nữa, hắn khống chế Tiểu Bạch Mã gia tốc chạy, chẳng bao lâu đã bỏ lại Cao Mãnh phía sau.
“Tứ lang, hôm nay ngươi xuất hiện thật đúng lúc, lại cứu ta một mạng. Ngươi đúng là phúc tinh của ta!!” Diêu Kế Tông quay đầu lại, nhìn không thấy Cao Mãnh, mới thong thả giảm tốc độ, một tay vỗ vai Sở Thiên Diêu nói.
Hai người ngồi chung một con ngựa, thân thể cơ hồ như trẻ sinh đôi gắn chặt không thể tách rời. Diêu Kế Tông cùng Sở Thiên Diêu nói chuyện, lại ngồi quá gần nhau, vì vậy hơi thở ấm nóng của Diêu Kế Tông phả vào bên tai nàng. Nàng vội vã quay đầu tránh đi, đồng thời hất cánh tay Diêu Kế Tông đang đặt trên vai mình ra. Nàng đang định mở miệng nói gì, đột nhiên từ bên kia ngã tư đường vang lên tiếng gọi: “Thiên Diêu”. Thanh âm mang theo nét kinh ngạc tột cùng.
Hai người trên lưng ngựa nhất tề theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trước một cửa hàng lớn là Sở phu nhân và Lăng Sương Sơ, hai người cùng mang bộ mặt kinh ngạc, khó hiểu. Sở Thiên Diêu thấy hai người bọn họ như vậy, khẳng định màn ‘tiếp xúc thân mật’ vừa rồi đã lọt vào mắt họ, rõ ràng sẽ gây ra hiểu lầm không nhỏ. Nàng nhất thời lại không có cách giải thích, trong lòng hoảng hốt vô cùng.
Nàng lo sợ, trong khi Diêu Kế Tông lại bình thương như không. Hắn vội vàng xoay người xuống ngựa, chạy tới nhiệt tình chào hỏi: “Sở phu nhân, Lăng tiểu thư, thật may mắn gặp được, hai vị đang cùng đi dạo phố sao?”
Sở phu nhân nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, sắc mặt chuyển lại như cũ đáp: “Là ta muốn mua thêm một chút đồ, liền gọi Sương Sơ theo giúp ta chọn lựa một chút.” Bà dừng một chút, đoạn buồn bực hỏi: “Diêu công tử, công tử cùng Thiên Diêu tại sao lại….”
Khi bọn họ nói chuyện, Sở Thiên Diêu cũng đã xuống ngựa đi tới. Không đợi Sở phu nhân lên tiếng nói hết câu, nàng đã giành trước đáp: “Hắn trên đường bị kẻ thù đuổi giết, cũng may gặp con, vì vậy mới cùng hắn cưỡi ngựa chạy thoát thân.” Nàng đem chân tướng sự việc nói rõ ràng, cũng là để Sở phu nhân cùng Sương Sơ khỏi tưởng lầm.
Sở phu nhân nghe thấy càng ngạc nhiên nói: “Diêu công tử, tại sao lại cùng kẻ khác kết thâm thù đại hận. Cư nhiên trên đường có người đuổi giết sao?”
Tuy rằng bị Sở Thiên Diêu thẳng thắn nói rõ chuyện của mình, nhưng Diêu Kế Tông cũng không chấp nhận bị mất mặt. Hắn thở dài nói: “Sở phu nhân, thật sự oan uổng cho ta. Ta vốn không muốn cùng người khác gây thù chuốc oán. Nhưng tên mập mạp kia lòng dạ hẹp hòi, vì một chút việc nhỏ mà không tha cho ta. Ta nhiều nhất cũng chỉ nói hắn ca khó nghe, hắn lại vì vậy mà phái người tìm giết ta…”
Lăng Sương Sơ nãy giờ vẫn không nói gì, chỉ tròn mắt nhìn Diêu Kế Tông, vừa rồi nghe hắn nói vậy, nàng mới mở miệng hỏi: “Công tử nói người nào mập mạp ca hát khó nghe. Không phải là Long ngũ gia chứ?”
“Chính hắn!” Diêu Kế Tông trăm phần trăm khẳng định, “Lăng tiểu thư, ta vừa nói, nàng liền đoán được là hắn. Hắn ca hát như vậy, hẳn là ‘cũng có tiếng gần xa’”
Lăng Sương Sơ che miệng cười nói: “Tuy rằng Long ngũ gia tiếng ca không tốt, cũng ‘có tiếng gần xa’, nhưng ngoại trừ công tử ra, chưa có ai dám nói. Diêu công tử, người thật quá can đảm.” Nàng trước kia đều nghĩ hắn chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu, không nghĩ hắn cư nhiên thẳng thắn, không sợ cường bạo, Lăng Sương Sơ không thể không nhìn người trước mặt bằng cặp mắt khác xưa.
“Trước ta, không ai dám nói sao? Đây thực sự giống bộ đồ của hoàng đế đó” (ý nói: đồ của hoàng đế có xấu cũng không ai dám nói gì)
Ba người đều khó hiểu nhìn hắn, thực sự nghe không ra ý tứ trong lời hắn nói. Diêu Kế Tông thấy vậy nhanh chóng nói tránh đi: “Nguyên nhân là do không ai dám nói, ta là người đầu tiên, cho nên mới ôm hận trong lòng, sai người trên đường đuổi giết ta, cũng không phải mới chỉ một hai lần. Ngày đó, ta quả thực đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.”
“Diêu công tử, bọn họ giữa ban ngày dám gây chuyện đánh người, công tử tốt nhất nên đi báo quan thì hơn.” Sở phu nhân vừa nghe nguyên do, liền thay hắn đưa ra chủ ý.
“Đa tạ Sở phu nhân quan tâm, đến lúc tất yếu, ta nhất định sẽ làm như vậy.” Hắn cũng biết, giang hồ xử theo lối giang hồ, động đến quan phủ chỉ là hạ sách, chưa đến lúc bất đắc dĩ, vẫn không nên dùng đến cách này.
Bọn họ nói thêm vài câu nhàn thoại nữa, trong khi Sở phu nhân cùng Lăng Sương Sơ đã muốn đi Ngưng Hương Đường chọn son phấn. Sở Thiên Diêu cũng đi theo giúp họ một tay, Diêu Kế Tông vì vậy liền cáo từ, một mình dẹp đường hồi phủ.
Diêu Kế Tông vừa bước đi, Sở phu nhân phía sau đã cười rộ lên: “Thiên Diêu, mẫu thân lần đầu thấy con cùng nam tử khác thân thiết như vậy.” Bà vừa mở miệng, Lăng Sương Sơ cũng cười theo: “Đúng vậy, Thiên Diêu, vừa rồi hai người thân thiết như vậy, ta cơ hồ còn tưởng đã nhìn nhầm người.”
“Mẫu thân, Sương Sơ, hai người…thật là.” Sở Thiên Diêu giận dỗi nói, “Con không phải đã nói rõ ràng rồi sao? Hắn trên đường bị người ta đuổi giết, vì thế mới đi cùng con, nếu không, con nhất định sẽ không cho hắn lên ngựa. Cũng là vì cứu một mạng người mà thôi.”
“Trên đời này có nhiều người cần cứu mạng, tại sao lúc nào cũng trúng phải hắn? Có thể thấy đây cũng là duyên phận.” Sở phu nhân nhìn nữ nhi bộ dạng tức giận, liền lên tiếng trêu đùa nàng.
Sở Thiên Diêu biết không thắng được mẫu thân, chỉ có thể tức giận mà không làm gì được. Nàng không để ý đến bọn họ nữa, chỉ tiêu sái một mình lên ngựa, đoạn quay lại nói: “Không cùng hai người đi Ngưng Hương Đường nữa, con về nhà trước.” Nàng bỏ lại sau lưng hai người đang âm thầm cười trong bụng mà phi thẳng về phủ.
Sở Thiên Diêu vẫn như cũ, ngồi bên bờ đàm thủy mà ngẩn người. Nàng kinh ngạc nhìn mặt nước sâu thẳm, giống như lòng người cũng sâu thẳm.
Sở Thiên Diêu sáng sớm đã xuất môn, đi đến một ân tự ngoài thành Trường An.
“Ta ở tạm một ân tự ngoài thành Trường An.” Bộ Bình Xuyên đã từng nói vậy với nàng. Từ khi chia tay ở Nhã Hiên lầu, nàng đã từng nhiều lần nghĩ đến việc đi tìm hắn, nhưng chung quy vẫn không đủ dũng khí. Nàng cũng là người thông minh, thấy Bộ Bình Xuyên cùng Lý Sướng tình cảm sâu đậm, cũng không muốn xen vào làm người thứ ba. Đạo lí tuy rằng như vậy, nhưng làm được lại không phải dễ dàng. Sở Thiên Diêu là nữ nhi anh hùng, rộng rãi, khoan dung độ lượng, chưa bao giờ đem chuyện tư tình nữ nhi để trong lòng. Nhưng lần đầu tiên trái tim vừa đổi nhịp, lại phải chịu cảnh nước chảy hoa trôi. Sao có thể không buồn đau được?
Chuyện tình cảm, chẳng mấy ai được thuận buồm xuôi gió, không ít thì nhiều đều phải chịu thương tổn. Nếu có ai đó may mắn có được tình yêu như trong mộng, hơn phân nửa sẽ đều oán trách cuộc sống sao quá mức bình thản, không đủ phong phú, nhân sinh không nhiều vẻ nhiều màu, ngưỡng mộ người khác với cuộc sống của họ. Tất cả đều là đứng núi này trông núi nọ mà thôi.
Trong đầu nàng bất chợt lại hiện lên thân ảnh màu đen ấy, là hắn sao? Nàng không muốn nghĩ đến, đây chính là tử tội. Sau ngày đó trở về, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, thật sự trong lòng không muốn đoán vậy. Vì thế sáng sớm hôm nay, nàng liền cưỡi bạch mã đi đến ân tự. Nhưng đáng tiếc người cần tìm lại không gặp.
“Bộ thí chủ trước đó vài ngày quả thật có ở trong nội tự, nhưng năm ngày trước đã từ biệt mà đi.” Tiểu hòa thượng trong ân tự nói cho Sở Thiên Diêu rõ sự tình.
Năm ngày trước đúng là ngày thất hoàng tử gặp chuyện. Thật trùng hợp như vậy sao, Sở Thiên Diêu trong lòng chấn động. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nàng lại không thể không thừa nhận, Bộ Bình Xuyên và chuyện này có quan hệ quá lớn. Vì cái gì? Hắn vì cái gì mà muốn ám sát thất hoàng tử?
Sở Thiên Diêu chỉ có thể yên lặng ngồi nhìn đàm thủy. Đàm thủy trong suốt, nhưng lòng người lại âm u khó lường, giống như Bộ Bình Xuyên, không biết còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật.
Từ sau lần thoát hiểm trong gang tấc đó, Diêu Kế Tông cũng không dám tùy tiện xuất môn. Nhưng hắn thật sự không thể chịu cảnh ‘nhẫn nhục sống tạm bợ’ này thêm nữa, vì vậy mới quyết định đi tìm Long ngũ gia, kết thúc mọi ân oán. Hôm nay, sau giờ ngọ, hắn mang theo vạn phần dũng cảm ra khỏi cửa…đi đến… Sở phủ.
Tính ra cũng đã là lần thứ tư hắn đến Sở phủ, lão nhân gác cổng thấy hắn, tươi cười nói: “Diêu công tử, ngài đã đên, tứ công tử ở trong, mời vào mời vào.” Ngay cả Phi Hổ cũng không nhe răng nhếch miệng với hắn nữa, chỉ liếc mắt một cái, rồi chạy vào trong, lát sau đã dẫn Sở Thiên Diêu đi ra. Phi Hổ này, quả thật thông hiểu nhân tính.
Sở Thiên Diêu thấy Diêu Kế Tông nhiều lần đến phủ, thật sự hơi có chút đau đầu. Lần trước vì hắn, nàng mới bị mẫu thân trêu chọc. Trong lòng không thoải mái, liền thành thật nói: “Diêu Kế Tông, ngươi lại đến đây làm gì?”
Diêu Kế Tông cũng không chần chừ, vội nói: “Tứ lang, ta tới tìm ngươi là có việc muốn nhờ. Ngươi đi cùng ta giúp một tay được không?”
“Ta hình như đã giúp ngươi không ít. Chính ngươi chọc giận Long ngũ gia, ta đã vài lần giúp ngươi thoát hiểm đấy thôi.” Sở Thiên Diêu hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn nói. Không nói thì thôi, nói rồi mới nhận ra nàng và tên họ Diêu này…cư nhiên…tại sao cứ gặp phải hắn.
“Cho nên, thêm một chuyện nữa cũng không là gì, ta chỉ nhờ ngươi một lần này nữa thôi.”
“Là chuyện gì?” Sở Thiên Diêu hỏi.
“Cứ phải trốn tránh như chuột trốn mèo, ta thật sự không chịu nổi. Ta chuẩn bị đi gặp Long ngũ gia, cùng hắn kết thúc mọi chuyện. Tứ lang, ta muốn nhờ ngươi đi theo giúp ta, có gì còn tiện chiếu cố lẫn nhau.”
“Ngươi muốn ta cùng ngươi đi gặp Long ngũ gia?”
“Tứ lang, không phải kêu ngươi cùng ta đi gặp Long ngũ gia.” Diêu Kế Tông giải thích, “Ta một mình đi vào gặp hắn, ngươi ở bên ngoài là được rồi. Nửa canh giờ sau, nếu không thấy ta ra, ngươi liền đi báo nguy— không đúng, báo quan.”
Sở Thiên Diêu nhìn hắn rất lâu mới nói: “Ngươi một mình dám đi gặp hắn, không sợ hắn một đao chém ngươi sao?”
“Sợ thì có sợ” Diêu Kế Tông thành thật nói, “Nhưng hắn hiện tại cũng có thân phận địa vị tại Trường An, làm việc gì cũng đều chú trọng thể diện. Tuy rằng sai thủ hạ tìm mọi cách gây khó dễ với ta, nhưng nếu ta chủ động tới tìm hắn, hắn hẳn không dám tùy tiện xuống tay.”
“Ngươi nói vậy cũng có điểm hợp lí, nhưng nếu hắn không nghĩ vậy, ngươi lúc đó phải làm sao?”
“Cho nên, mới kêu ngươi đi cùng, ở bên ngoài xem động tĩnh. Vạn nhất ta không ra được, ngươi nhanh chóng đi gọi quan phủ đến.”
“Làm như vậy quá nguy hiểm, ngươi cùng tiểu vương gia không phải rất thân thiết sao? Chỉ cần nhờ hắn ra mặt thay ngươi giải quyết, không phải sẽ tốt hơn sao?” Sở Thiên Diêu nhắc nhở Diêu Kế Tông.
“Có thể làm vậy, nhưng ta cũng là nam nhân, việc của mình trước hết phải tự mình làm, đâu thể việc gì cũng đi tìm hắn. Tứ lang, ngươi đi cùng ta một chuyến được không?”
Diêu Kế Tông nói như vậy, Sở Thiên Diêu không khỏi có vài phần bội phục hắn: “Cũng được, đi theo ngươi thì đi.”
Hai người xuất môn, gọi một chiếc xe ngựa, lên đường tới Long phủ. Sau khi xuống xe, Diêu Kế Tông xem xét một hồi, liền sắp xếp cho Sở Thiên Diêu ngồi ở tửu lâu phía đối diện, để hắn một mình vào Long phủ. Sở Thiên Diêu nhìn hắn nói: “Ngươi chắc chắn không cần ta đi cùng chứ?”
“Không cần. Ta tự mình sẽ giải quyết, nếu không được nhất định sẽ tìm huynh đệ ngươi. Nhớ kĩ, nửa canh giờ sau không thấy ta ra, ngươi lập tức đi báo quan được không?” Hắn dừng một chút, lại nói: “Báo quan không bằng trực tiếp đi tìm Lý Hơi, ta thực nghi ngờ tốc độ của quan sai, bảo Lý Hơi để hắn dẫn người đến chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều.”
Bàn bạc với Sở Thiên Diêu xong, Diêu Kế Tông hiên ngang lẫm liệt đi qua đại môn vào Long phủ. Ngày xuân, khí trời trong lành, nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy cảm giác buốt lạnh. Có khi nào tráng sĩ vừa đi không còn trở lại nữa không? Nghĩ đến đây, hắn trong lòng nảy sinh một chút ý nghĩ thoái lui. Nhưng Long phủ đã mở ra, hắn giống như đã đi vào cửa chết, có muốn cũng không có đường quay lại.
“Tại hạ Diêu Kế Tông, xin được tiếp kiến Ngũ gia.”
Hắn được dẫn đến phòng khách Long phủ, nơi nơi đều bày ra hoa lệ, thất vũ tinh mĩ. Trong phòng đông nghịt người, trong đó tất nhiên không thể thiếu Cao Mãnh. Hắn khuôn mặt ẩn sau bộ râu quai nón, so ra thực sự cũng có điểm đặc biệt. Long ngũ gia là người duy nhất trong phòng được ngồi, hắn ngồi trên một chiếc ghế lớn màu đỏ, khuôn mặt dài thật dài, nhìn thẳng về phía Diêu Kế Tông bằng ánh mắt sắc bén như chùy: “Tiểu tử, ngươi xem ra cũng có chút bản lĩnh, dám một mình đến đây. Ngũ gia ta đã xem nhẹ ngươi rồi.”
“Long ngũ gia, ta không phải bị ngài bức đến mức này sao? Ta vừa ra khỏi cửa đã bị người của ngài chặn đường đuổi giết, chỉ có thể giống rùa đen quay đầu bỏ chạy. Nhưng người vốn khác rùa, bắt ta ở trong phòng cả ngày, ta chịu không được. Ngài nói xem, việc này phải thế nào ngài mới chịu giơ cao đánh khẽ, kết thúc thù hận?”
Long ngũ gia nghe hắn nói xong, liền đem hắn từ trên xuống dưới đánh giá một phen. Sau cùng cười lạnh nói: “Chuyện này cũng dễ dàng thôi. Bảo Hạnh Hoa Xuân của các người sắp xếp ba mươi bàn, Ngũ gia ta trước mặt mọi người sẽ xướng thử một khúc. Sau đó ngươi thử bình xem ta xướng thế nào.”
Diêu Kế Tông ấm ức trong dạ, lẽ nào phải phản lại lương tâm nói Ngũ gia xướng dễ nghe, hắn quả thực nói không được. Bất đắc dĩ cười làm lành: “Ngũ gia, ta cũng là người yêu xướng. Không bằng ta xướng cho Ngũ gia ngài một khúc, ngài sau đó bình thử xem.”
“Ngươi cũng có thể xướng?” Long ngũ gia một lần nữa đem hắn cao thấp đánh giá, vẻ mặt không xem trọng nói: “Nhìn ngươi như vậy, cổ họng nhất định không tốt, sao có thể xướng cao?” Nguyên lai hắn đánh giá khả năng xướng cao âm, khó trách hắn trước kia chỉ có thể ca bằng giọng khản đặc.
Diêu Kế Tông quyết định cho Long ngũ gia mở rộng tầm mắt, tốt xấu gì hắn cũng đã học qua đại học kịch, cũng có thể xem như có chút tài năng. “Long ngũ gia không nên trông mặt mà bắt hình dong. Ta tuy không mập bằng ngài, nhưng không có nghĩa ta xướng không tốt. Để ta xướng ngài nghe một khúc.”
Nói vừa xong, Diêu Kế Tông liền mở miệng bắt đầu xướng.
Hắn vừa ca là khúc gồm mười tám cao âm khác nhau, có thể nói là khúc khó nhất. Nghiêm khắc mà nói, Diêu Kế Tông xướng có điểm phá cách, nhưng thanh âm vang lên lại trong trẻo, ấm áp vô cùng. Người trong phòng nghe được lặng ngắt như tờ, tưởng như đều bị hắn cầm giữ. Bỗng nhiên nổi tiếng, chính là như thế này đây.
Đột nhiên từ bên ngoài vang đến tiếng bước chân và tiếng vỗ tay vang dội. Cùng với tiếng khen không dứt: “Tuyệt, xướng quá tuyệt.”
Diêu Kế Tông tập trung nhìn lại, thì ra là một nữ tử. Ước chừng mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt không khó nhìn, chỉ tiếc là…thật sự bộ dạng quá yêu nước. Đời sau đều biết, Đại Đường vốn chuộng nữ nhân đầy đặn, vị cô nương này có thể xem là một ví dụ điển hình, khuôn mặt nàng giống như bánh bao, trên cổ thịt ngấn ba tầng, kích thước lưng áo quả thật đốt đèn lồng tìm mấy ngày cũng không hết. Nàng đi vào trong phòng, những kẻ khác đều tôn kính chào hỏi. Diêu Kế Tông chưa từng gặp qua nữ nhân mập như vậy, nhất thời cả người choáng váng.
“Vừa rồi ngươi xướng thật tốt. Phụ thân, ngươi ta thế này mới là ca hát, còn người, là tru lên thì đúng hơn.” Ra là tiểu thư Long gia, chả trách cũng mập như vậy.
Nữ nhi nhà mình trước mặt người ngoài nói rõ điểm yếu, Long ngũ gia dở khóc dở cười: “Phiêu Phiêu, con nói bừa gì vậy.”
Phiêu Phiêu!!! Diêu Kế Tông nghe được suýt chút nữa cười ra tiếng. Long đại tiểu thư này thân hình khổng lồ, tên lại nhẹ nhàng phiêu phiêu, thật sự đối lập quá lớn, hắn không thể không bật cười trong bụng.
Long Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm Diêu Kế Tông hỏi: “Ngươi tên gì? Làm cách nào xướng tốt như vậy?”
“Tiểu sinh Diêu Kế Tông, cũng chỉ xướng bình thường thôi, đã làm Long tiểu thư chê cười rồi.” Diêu Kế Tông khiêm tốn nói.
Long Phiêu Phiêu quả nhiên nở nụ cười: “Ngươi như vậy cũng nói ca bình thường sao? Nếu thế thì phụ thân ta là gì đây? Ngươi xướng lại một khúc cho ta nghe được không?”
Long tiểu thư này nghĩ hắn là kẻ hát rong sao? Diêu Kế Tông thoái thác nói: “Không xướng không xướng, tại hạ vừa rồi xướng đa cao độ đã mệt rồi.”
Long Phiêu Phiêu còn chưa kịp đáp lại lời hắn, Cao Mãnh ở một bên đã hét to: “Sư muội cho ngươi xướng, ngươi liền xướng đi, cần gì phải ra sức khước từ.”
Hắn vừa nói vừa tiến lên phía trước vài bước, đôi mắt trợn lên, râu quai nón dựng đứng. Diêu Kế Tông theo bản năng lùi lại hai bước, cùng hắn bảo trì khoảng cách. Thì ra tên này là cao đồ của Long ngũ gia, chả trách võ công cao cường như vậy.
Cao Mãnh đứng lên giúp đỡ Long Phiêu Phiêu, nhưng Long Phiêu Phiêu cũng không cảm kích. Nàng hai hàng lông mày giương lên, mất hứng nói: “Sư huynh, ta cùng Diêu công tử nói chuyện, huynh xen vào làm gì?”
Cao Mãnh bị từ chối, sắc mặt trở lên đen sì như đáy nồi. Long ngũ gia thấy vậy liền nói: “Phiêu Phiêu, con nói chuyện với sư huynh như thế à?”
Long Phiêu Phiêu không để ý đến cha nàng, chỉ nhìn chằm chằm Diêu Kế Tông. Nàng xuất thân trong gia đình theo nề lối giang hồ, gặp không ít hạng người lỗ mãng. Diêu Kế Tông lại phong độ, tướng mạo đường đường công tử, quả thực là lần đầu tiên nàng thấy.
Diêu Kế Tông bị nhìn như vậy, cả người không được tự nhiên. Hắn cố ý tránh ánh mắt của nàng, hướng về Long ngũ gia nói chính sự: “Long ngũ gia, ngài thử bình xem.”
Long ngũ gia còn chưa kịp trả lời, Long Phiêu Phiêu đã chen lên trước nói: “Không cần phụ thân ta bình. Ta đã nói rồi thôi, công tử xướng tuyệt hay.”
Long ngũ gia nhìn nữ nhi nhà mình không có quy củ, quả thật hết đường xoay xở. Diêu Kế Tông nhận thấy cơ hội hiếm có, vì thế dò xét hỏi: “Long ngũ gia, vậy ân oán giữa chúng ta…”
“Bất kể là ân oán gì, tất cả đều xóa bỏ.” Long Phiêu Phiêu ngay cả ân oán đều không hỏi nguyên do, đã đại thứ vung tay coi như đã tan thành mây khói. Long ngũ gia thở dài một tiếng, nhất thời không nói nên lời. Quả nhiên, hắn không có cách với nữ nhi này.
Diêu Kế Tông không nghĩ có thể dễ dàng hóa giải ân oán như vậy, không khỏi vui mừng nói: “Long tiểu thư, đa tạ đa tạ, tiểu sinh sau này nhất định sẽ báo đáp.”
“Diêu Kế Tông, ân oán không còn, về sau tất cả đều là bằng hữu. Công tử có thể gọi ta là Phiêu Phiêu.” Xung quanh đều là những nam tử lỗ mãng, giờ đây đột nhiên thấy một nam nhân tuấn tú, Long Phiêu Phiêu cô nương trong lòng không khỏi có chút rung động.
Diêu Kế Tông nghe xong nhanh chóng nhận ra tình thế. Hắn tới cầu hòa, chứ không phải tới cầu thân. Chấm dứt một chuyện phiền toái, lại bắt đầu một chuyện phiền toái khác. Đến bao giờ hắn mới có thể yên ổn đây. Không xong rồi, tốt nhất phải nhanh chóng tìm cách thoát thân rồi mới tính sau.
[ alobooks.vn ]
‘Hoa rơi cố ý vì lưu thủy, lưu thủy vô tình luyến hoa rơi’: Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy, lưu thủy vô tình luyến lạc hoa