Hữu Danh

Chương 76: Trương Mạn


Đọc truyện Hữu Danh FULL – Chương 76: Trương Mạn


Ban đầu, vì căng thẳng và hưng phấn nên Hứa Kinh Trập không cảm thấy lạnh, nhưng đến khi Lương Ngư cúi đầu hôn, anh mới phát hiện chóp mũi đối phương lạnh đến đỏ ửng cả lên.

Đương nhiên không chỉ chóp mũi, vấn đề mí mắt mỏng của y trong những ngày gió lạnh cũng hết sức rõ rệt.

Hứa Kinh giơ tay sờ lên khóe mắt đỏ bừng của y, Lương Ngư làu bàu một câu: “Anh không khóc.”
Hứa Kinh Trập cố ý nói: “Em biết, anh nhịn được rồi.”
Lương Ngư không nói lời nào, y hơi ra sức ôm Hứa Kinh Trập, ôm một lúc lại hôn mặt người ta, y chang gặm kẹo.

Cuối cùng Hứa Kinh Trập nói không thể hôn nữa rồi, còn hôn nữa da sẽ bị thổi nứt ra mất, Lương Ngư mới dừng lại.

Hứa Kinh Trập sờ mặt mình, có lúc anh sẽ có ảo giác mình bị Lương Ngư coi là “thứ”, có lẽ thậm chí không phải là ảo giác, dù gì Lương Ngư cũng từng nói anh là “thứ” ngọt ngào nhất y từng ăn trong đời.

“Thứ” này thực ra không có ý xúc phạm, trong quan niệm của Lương Ngư, tất cả đều ở mức độ cao nhất, y đặt cả thế giới và Hứa Kinh Trập lên một thước đo cân bằng, một bên là vạn vật trên thế gian, một bên chỉ có mình Hứa Kinh Trập.
Lâm Chước Dữ còn chưa quay xong cảnh kia, Lương Ngư vẫn phải tiếp tục đi đến trước ống kính.

Hứa Kinh Trập cảm thấy trạng thái của y vẫn ổn, ngờ đâu Lâm Chước Dữ lại gọi anh qua.

“Mũi cậu làm sao vậy?”, Lâm Chước Dữ hỏi, “Cả mắt nữa, khóc đấy à?”
Lương Ngư lạnh lùng nhìn anh ta, lười giải thích.

Lâm Chước Dữ đành gọi chuyên viên trang điểm giúp y, còn phải điều chỉnh lại màu phấn nền của y.

Anh ta hỏi Hứa Kinh Trập: “Hai cậu cãi nhau đấy à?”

Hứa Kinh Trập cười nói: “Đương nhiên là không rồi, sinh nhật làm sao lại cãi nhau được.”
Lâm Chước Dữ: “Vậy cũng không thể khóc chứ, Mạc Hà bây giờ là thời tiết gì, cậu liếm môi một cái thôi cũng kết thành sương được đấy.”
Hứa Kinh Trập không tiện nói gì nữa, anh sờ sờ mặt theo bản năng, bị Lâm Chước Dữ nhìn thấy.

“Trên mặt cậu cũng vậy đó.” Lâm Chước Dữ lại đau lòng, “Chỗ đỏ chỗ trắng, trông như bị hằn dấu lên ấy.

Hai cậu làm diễn viên kiểu gì vậy, không chú ý vậy luôn.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Sau đó Lâm Chước Dữ không cho bọn họ tùy tiện thân mật bên ngoài nữa.

Anh ta nói hai người về homestay tôi mặc kệ, trước khi Hứa Kinh Trập đi không thể ra cứ ngoài là lại chụm đầu vào nhau được.

Nói thì nói vậy, nhưng hai ngày nay Lương Ngư đều phải quay từ sáng sớm đến tối muộn.

Để duy trì trạng thái nhập vai, về homestay y cũng không làm được gì chuyện khác, Hứa Kinh Trập còn phải ở trường quay thức cùng y.

Cũng chỉ có thể trao đổi ánh mắt, chỉ cần hai người đến gần nhau một chút, sẽ lập tức có nhân viên tiến lên tách hai bọn họ ra.

Cuối cùng là Lương Ngư chịu không nổi trước, nói em về sớm đi, đừng ở đây nữa.

Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười, nói sáng mai em lên máy bay rồi, anh có muốn giữ cũng không giữ được.

Lương Ngư cứ chằm chằm nhìn anh một lúc lâu.


Ánh mắt y muốn tóe ra lửa, nhưng lại giống như dục cầu bất mãn, ngại nhiều người nên cũng chỉ có thể kéo tay anh lại.

Hai kẻ một đứng một ngồi, tay nắm tay, nhìn đối phương.

Lâm Chước Dữ lảo đảo đi tới, đầu tiên là nhìn Hứa Kinh Trập, nói một câu “Lên đường bình an” hết sức chân thành như tiễn Bồ Tát, lại quay sang cười lấy lòng Lương Ngư: “Cậu quay phim tốt vào mới có thể về sớm thân mật.”
Khi Trương Mạn bảo Chu Hiểu Hiểu ra sân bay đón Hứa Kinh Trập đều đã có chụp thuê đợi sẵn.

Chuyến bay của nghệ sĩ bây giờ gần như không phải là chuyện có thể bảo mật được, đều sắp thành dây chuyền công nghiệp cả rồi, trong đó còn kiếm được tiền.

Hứa Kinh Trập mặc một bộ đồ đen rất đơn giản, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai.

Anh cúi đầu nhanh chóng đánh chữ trên điện thoại, thoát ra lại nhìn thấy tin nhắn Chu Hiểu Hiểu gửi cho mình.

Lối ra có rất nhiều người, mấy người chụp thuê quen mắt ngay cả Hứa Kinh Trập cũng biết mặt.

Anh cũng mặc kệ người ta có chụp hay không, hạ thấp vành mũ xuống chà trộn vào đám đông, đi đến lối ra Chu Hiểu Hiểu đang đợi.

Mới đầu thậm chí Chu Hiểu Hiểu còn không nhận ra anh.

“Thầy Hứa?” Chu Hiểu Hiểu nghiêm túc đánh giá anh từ trên xuống dưới.


Người không gầy, cũng không bị phơi nắng quá nhiều, ngũ quan vẫn đẹp như vậy, nhưng có chỗ nào khang khác, Chu Hiểu Hiểu khó mà nói thành lời.

Trên xe bảo mẫu, anh cởi mũ ra với kiểu tóc rất bù xù.

Hứa Kinh Trập lôi điện thoại ra, dùng màn hình đen làm gương, chỉnh lại tóc tai.

Chu Hiểu Hiểu: “……!” cũng đánh hơi thấy mùi rồi.

Hứa Kinh Trập chỉnh một lúc lâu vẫn chưa hài lòng lắm, nói: “Phải hẹn dịp đi làm lại một chút.”
Chu Hiểu Hiểu xem lịch trình gần đây của anh, nói rằng chiều mai có thể hẹn với thầy Tony.

Hứa Kinh Trập gật đầu, lại cúi xuống trả lời tin nhắn, Chu Hiểu Hiểu liếc qua hỏi: “Thầy Lương…!Bao lâu nữa mới quay xong ạ?”
Hứa Kinh Trập: “Còn tầm một một tháng nữa.” Anh nói xong, dường như lại nhớ ra chuyện gì, đột nhiên bảo: “Em nói với Trương Mạn, sáng mai tôi sẽ đến công ty để tìm chị ấy.”
Da đầu Chu Hiểu Hiểu căng ra, cô và Trương Mạn bây giờ đều rất dễ bị căng thẳng, biết chỉ cần Hứa Kinh Trập chủ động đến công ty là sắp sửa có chuyện lớn xảy ra.

Hơn nữa loại chuyện này còn không phải là để lắng nghe ý kiến hay suy nghĩ của bọn họ, chỉ là thông báo đơn phương của Hứa Kinh Trập thôi.

Các cô giúp anh làm tốt việc này là được.

Chu Hiểu Hiểu thử giãy giụa thở không ra hơi: “Thầy Hứa…!Anh còn nhớ cuối năm anh phải vào đoàn không?”
Hứa Kinh Trập gật đầu: “Đúng lúc tôi muốn xác nhận lại thời gian cụ thể, khi nào vậy, trước Tết hay sau Tết?”
Khái niệm “cuối năm” này theo âm lịch hay dương lịch cũng chỉ còn khoảng một hai tháng nữa, Chu Hiểu Hiểu không chắc rốt cuộc Hứa Kinh Trập muốn làm gì, đành nghiêm túc nói: “Em đi xác nhận lại giúp anh nhé?”
Hứa Kinh Trập cười cười, gật đầu nói: “Phiền em rồi.”
Khi nhận được điện thoại của Chu Hiểu Hiểu Trương Mạn liền bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Cô bảo Thái Thái đi lấy cây lau nhà của dì lao công lên, lấy thêm mấy cây vào, loại chắc chắn ấy.


Chu Hiểu Hiểu trước hết là báo cáo với cô về tình hình của Hứa Kinh Trập một cách tương đối khách quan, không phóng đại: “Khí sắc của thầy Hứa khá tốt, xem chừng là ăn ngon ngủ tốt, hẳn là quay phim cũng khá suôn sẻ ạ.”
Trương Mạn: “Tình cảm có suôn sẻ không?”
Chu Hiểu Hiểu: “Suôn sẻ ạ…!Suốt dọc đường thầy Hứa đều ngồi nhắn tin.”
Trương Mạn mường tượng ra khung cảnh đó, cảm thấy Chu Hiểu Hiểu y chang chú chó tội nghiệp tự dưng xuất hiện trong bức ảnh của một cặp đôi.

“Vất vả cho em rồi.” Cô sụt sịt.

“?” Chu Hiểu Hiểu cũng không biết mình vất vả ở đâu.

Cô có thể nhìn thấy Hứa Kinh Trập, chính diện húp được siro tươi ngon của chính chủ, thật sự là sung sướng đến chết đi sống lại luôn đó.
Cô hỏi thời gian vào đoàn hộ Hứa Kinh Trập, Trương Mạn nói: “Cái đó không vội, lúc trước biên kịch tựu dưng muốn sửa kịch bản, phải định lại ngày, sớm nhất cũng phải sau Tết mới khai máy.”
Chu Hiểu Hiểu “Ồ” lên một tiếng, cô luôn cảm thấy tin tức này không biết là tốt hay không tốt, trong lòng cứ cồm cộm.

Trương Mạn lại hỏi cô: “Thầy Hứa còn nói gì nữa không?”
Chu Hiểu Hiểu: “Chiều mai thầy Hứa chuẩn bị đi làm đầu ạ.”
Trương Mạn thở phào nhẹ nhõm, cô rất vui mừng.

Cảm thấy tự hào vì đứa trẻ nhà mình quả nhiên không bị dạy hư: “Chị biết thầy Hứa sẽ không tùy tiện vậy mà, em liên hệ với thầy Tony hay dùng hộ cậu ấy đi.

Làm cho đẹp vào, đừng để như hot search lần trước, ảnh hưởng không tốt đâu.”
Chu Hiểu Hiểu do dự một lúc cuối cùng vẫn nói ra: “Nhưng chị Mạn ơi, thầy Hứa nói sáng mai anh ấy sẽ đến tìm chị.”
“……” Trong lòng Trương Mạn gióng lên một hồi chuông báo động, giọng nói của cô cũng run rẩy theo: “Cậu ấy muốn tìm chị làm gì?”
Chu Hiểu hiểu thành thật nói: “Thầy Hứa không nói với em, nhưng em thấy từ sau khi anh ấy về, cũng lấy cả trứng bồ câu thầy Lương tặng ra đeo rồi.” Cô vẫn khá phiền não, thật lòng lo lắng, “Lỡ như ngày mai thầy Hứa đeo trứng bồ câu ra ngoài, trùng hợp bị paparazzi chụp được…!Có phải là không tốt không ạ?”
Trương Mạn: “……”
Tác giả có lời muốn nói: Vất vả cho chị Mạn của chúngta rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.