Đọc truyện Hữu Danh FULL – Chương 66: Heo Và Chặt Cây
Lương Ngư nói như vậy, nhưng Hứa Kinh Trập biết, người được chơi cũng chỉ có một mình anh.
Lương Ngư chắc chắn sẽ nghiêm túc quay phim.
Y trời sinh đã xương khớp rắn chắc, tràn đầy năng lượng, không chịu thua, nếu thật sự không có bản lĩnh gì, làm sao có thể có nhiều đạo diễn nổi tiếng tranh giành muốn hợp tác với y đến vậy.
“Dạo này anh không chăm sóc da nữa rồi.” – Chuyển hai chuyến bay liên vận, buổi chiều vừa đến Mạc Hà Lương Ngư đã đi thử quần áo trước.
Đạo diễn Lâm Chước Dữ cũng đến để đến xem thử.
Anh ta là người Mỹ gốc Hoa, có đưa gia đình theo và cũng đã quen biết với Lương Ngư từ lâu.
Lâm Chước Dữ rất hài lòng với hiệu quả tăng cơ của y, vẫn chưa kịp phản ứng khi nghe y nói mình không chăm sóc da.
Lương Ngư lau mặt, nhàn nhạt nói: “Phải phơi nắng, tình trạng da không thể quá tốt, nếu không lại không bám sát nhân vật.”
Thật ra bình thường chuyên gia trang điểm trong đoàn đều có thể làm được, nhưng những cảnh quay trên màn ảnh rộng luôn ưa thích gương mặt mộc mạc hơn.
Lương Ngư là kiểu diễn viên rõ ràng không phải đạo diễn, nhưng lại biết rất rõ đạo diễn cần gì.
Lâm Chước Dữ hỏi: “Chúng tôi cho khoảng một tuần để thích nghi với hoàn cảnh, bố trí người làm, cậu có yêu cầu gì không? “
Lương Ngư: “Tìm cho tôi vài việc để làm ở địa phương đi, tìm bừa cái gì cũng được, mỗi ngày đều phải làm, phải là việc nặng.”
Lâm Chước Dữ nói “ok”.
Thực ra nếu không phải chuyện gia đình trước đó phải kéo dài thời gian, Lương Ngư sẽ đến sớm hơn.
Chu kỳ quay những bộ phim như thế này sẽ rất dài.
Đạo diễn nào cũng thích diễn viên chuyên nghiệp.
Lương Ngư lại có quyền lên tiếng, chuyện y đề xuất, về cơ bản là đạo diễn đều sẽ thỏa mãn.
Mạc Hà trải qua nhiều năm phát triển như vậy, mảng du lịch đã tương đối hoàn thiện, nhưng đoàn phim muốn đi vào sâu trong núi để quay, chính quyền địa phương cũng cử nhân viên kiểm lâm chuyên nghiệp vây quanh mấy địa điểm quay phim mà bọn họ chỉ định, phòng ngừa thú hoang xâm nhập.
Một buổi chiều khi Hứa Kinh Trập đang thu dọn đồ đạc trong homestay, Lương Ngư đã ra ngoài kiếm việc làm rồi.
Đồ đạc trong vali được xếp sắp rất gọn gàng, Hứa Kinh Trập chỉ cần phụ trách lấy ra là được.
Bọn họ là những người đầu tiên đến nơi, còn phải chờ mấy diễn viên bay đến sau.
Anh ngồi một lúc lâu không có việc gì để làm, cảm thấy mình có thể kiêm luôn chức trợ lý cho Lương Ngư, nên bèn cầm bình nước nóng đi ra ngoài, xuống tầng hỏi nhân viên phục vụ xem có thể lấy nước nóng ở đâu.
“Ở đây chúng em toàn tự đun lấy.” Em gái rất nhiệt tình, nàng ngẩng đầu nhìn Hứa Kinh Trập, trên gương mặt ngăm đen có hai quầng mây đỏ.
Người ở đây về cơ bản chưa từng tiếp xúc với ngôi sao nên em gái cũng chỉ coi anh là một khách nam cực kỳ đẹp trai, thái độ cũng hết sức bình thường, “Em dẫn anh đi đun nhé?”
Hứa Kinh Trập nói được, anh xách ấm, theo em gái đến phòng đun nước.
Trong lúc chờ nước sôi nhà sản xuất cũng đến nơi.
Nhà sản xuất cũng quen biết Hứa Kinh Trập, Tần Uyển – nhà sản xuất nữ hàng đầu trong và ngoài nước, hai người họ đã trao đổi WeChat từ lâu trong một bữa tiệc tối, nhưng chỉ giới hạn ở quan hệ like bài nhau trong vòng bạn bè.
“Thầy Hứa.” Tần Uyển cười chào hỏi anh.
Cô cũng xách theo một ấm nước nóng đến đun nước, đảo mắt nhìn quanh một vòng: “Thầy Lương đâu rồi?”
Hứa Kinh Trập nói: “Cậu ấy đi lao động rồi.”
Tần Uyển: “Lao động? Giúp nông dân gần đây hả?”
Hứa Kinh Trập gật đầu: “Hẳn là vậy.” Thật ra anh cũng không chắc lắm, đành trả lời chung chung.
Tần Uyển gật gù, cô không cần đi đâu cũng phải ăn mặc long trọng xinh đẹp như các sao nữ.
Cô chỉ tùy tiện choàng một cái áo khoác quân đội, chân xỏ dép lê, lấy một điếu thuốc trong túi ra châm, cô hỏi Hứa Kinh Trập có muốn một điếu không, bị anh từ chối luôn.
“Nam diễn viên các cậu cũng chẳng dễ dàng gì.” Tần Uyển bật cười, “Không được đụng vào cái này, không được chạm vào cái kia.”
Hứa Kinh Trập có phần nghiêm túc: “Vẫn phải chú ý một chút.”
Tần Uyển biết tính anh, không nói gì nữa, chuyển sang chuyện khác, đến lúc rót nước sôi, cô chợt hỏi: “Thầy Hứa có muốn thò mặt vào chút không?”
Hứa Kinh Trập chớp mắt, không hiểu ý của cô.
“Thì cậu xuất hiện trong bộ phim này với vai trò khách mời ấy.” Tần Uyển nói, “Đến lúc đó treo tên vào, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu.”
Hứa Kinh Trập không ngờ bộ phim tranh giải Oscar lại được sản xuất như vậy, sau này anh mới biết đây là phong cách nhất quán của đạo diễn Lâm Chước Dữ.
Một số đạo diễn cực kỳ thích “sự bất ngờ”.
Hơn nữa “sự bất ngờ” thường dễ trở thành kinh điển.
Chẳng hạn như bộ phim điện ảnh “Bố già”, con mèo được Marlon vuốt ve ban đầu đã bất ngờ bước vào trường quay.
Nó đang động dục nên tiếng khò khè lớn đến mức có thể lấn át lời thoại của diễn viên, nhưng cảnh phim này cũng trở thành hình ảnh mở đầu kinh điển cho “Bố già”, đến tận bây giờ vẫn được mọi người bàn tán say sưa, sôi nổi trong suốt một thời gian dài.
Phân cảnh trong bộ phim The Godfather 1972
Chẳng qua dù gì Hứa Kinh Trập cũng không phải là một con mèo, cho nên Tần Uyển vẫn đưa ra một lời mời xuất hiện chính thức.
Đương nhiên vốn dĩ cô muốn lợi dụng nhân khí của Hứa Kinh Trập, tiện thể tuyên truyền một đợt nên mới đến hỏi, có chịu quay hay không cuối cùng cũng phải đợi đạo diễn quyết định.
Bình thường Hứa Kinh Trập sẽ không để những chuyện chưa được xác định như thế này trong lòng.
Sau khi rót nước nóng xong, anh lại quay về phòng, đi tra tiếp hướng dẫn.
Tháng Bảy tháng Tám ở Mạc Hà được xem là mùa hè, thời gian ban ngày sẽ rất dài, mặt trời lên thì nóng mà mặt trời lặn thì rét.
Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn nên buổi tối đôi khi còn phải mặc quần áo dài tay.
Em gái dưới nhà đưa sữa dê và nước ép việt quất tươi đến, cô hỏi: “Anh trai có muốn ra ngoài chơi không?”
Hai người đến từ 2-3 giờ chiều, đợi trời tối hẳn cũng phải hơn 9 giờ.
Hứa Kinh Trập nghĩ một chút rồi hỏi gần cô xem có việc gì mà mình làm được không.
“Nhiều lắm luôn ạ.” Em gái nói, “Gần chỗ chúng em là lâm trường, đốn củi trồng cây, chăn bò và cừu, nhà em còn có lợn nữa, anh trai muốn xem không?”
Hồi trước Hứa Kinh Trập đã từng thả dê ở đoàn phim, nhưng chưa từng nuôi lợn, anh khá tò mò nên muốn đi xem.
Em gái liền nhắc nhở anh chú ý chống nắng: “Anh trai trắng quá, chắn lại chút đi.”
Hứa Kinh Trập chỉ có thể đội mũ và thoa kem chống nắng lên, bên ngoài rất nóng nhưng anh vẫn bọc kín toàn thân để tránh bị phơi nắng.
Em gái đi phía trước, cứ kể về lợn nhà nuôi với anh mãi.
Nào là năm ngoái đẻ bao nhiêu, năm nay đẻ bao nhiêu, rồi thì mấy con đực mấy con cái, hình gì màu gì, cuối cùng thậm chí còn nói anh nghe ăn thịt màu nào thì ngon, thì béo.
Suốt dọc đường Hứa Kinh Trập luôn nghiêm túc lắng nghe, kết quả phát hiện ra em gái không đưa anh đến chuồng lợn mà lại đưa anh vào trong rừng.
Nàng nói: “Ban ngày lợn của chúng em được thả cho chạy bên ngoài.”
Hứa Kinh Trập rất ngạc nhiên, anh ngước mắt nhìn thử, lâm trường lớn đến mức gần như không nhìn thấy được biên giới.
Rừng ở Mạc Hà chuyên trồng cây lấy củi, em gái chỉ chỗ cho anh.
Bây giờ đang là giờ lao động buổi chiều, Hứa Kinh Trập còn nghe thấy tiếng máy cưa gỗ ầm ầm và tiếng người hô lảnh lót.
Có người hét lên “Đổ -“.
Hứa Kinh Trập ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cây thông đỏ như chắn ngang giữa bầu trời đổ thẳng xuống theo góc vuông.
Không rõ vì sao em gái cũng hưng phấn hô theo bên kia: “Cây đổ rồi!”
Hứa Kinh Trập nheo mắt lại, nhìn thấy dưới đó có một đám người vây quanh, vẫy tay về phía bọn họ.
Em gái tiếp tục dẫn Hứa Kinh Trập vào lâm trường: “Các anh trai chặt cây vạm vỡ thật đó, để lát nữa chúng ta cùng nhau qua đó xem sao.”
Hứa Kinh Trập cảm thấy nàng muốn đi xem “anh trai vạm vỡ ” là thật, còn bốn chữ “chúng ta cùng nhau” chỉ là tiện thể mà thôi.
Đúng là lợn nhà em gái đều được nuôi thả, Hứa Kinh Trập là tìm được lợn nái đầu tiên, phía sau nó còn dẫn theo một đàn lợn con.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy lợn nhỏ như vậy, đầu bạc đuôi đen, ở dưới gốc cây kêu ụt ịt ụt ịt, chúng cũng không nhát người.
Em gái bắt hai con ôm tới cho Hứa Kinh Trập chơi, còn dạy anh phải bắt thế nào.
“Chúng đang ủi nấm đó.” Em gái nói, “Bình thường chúng em cũng đến đây hái.”
Hứa Kinh Trập thử nghĩ liệu Lương Ngư làm việc có đi hái nấm không, liền hỏi gần nhà nàng có ai chuyên đi hái nấm không.
Em gái: “Có ạ, nhưng đều dậy đi hái từ sáng sớm.”
Hứa Kinh Trập “Ồ” lên, em gái nói muốn lùa lợn về nhà, Hứa Kinh Trập bèn đi giúp đỡ cô.
Lợn to rất dễ lùa, nhưng lợn con lại không nghe sai khiến.
Em gái đuổi theo phía sau cũng không chạy nổi, Hứa Kinh Trập đành phải đuổi thay nàng.
Đúng lúc đó những người đàn ông đốn củi cũng khiêng cây về, hai nhóm người gặp nhau trong một con đường rừng.
Em gái nhìn thấy “đàn ông vạm vỡ” mà mình hằng chờ mong cũng mặc kệ lợn luôn.
Hứa Kinh Trập đành vừa trông lợn nái, vừa ôm bốn con lợn con trong tay, bên chân còn có năm con nữa đi theo.
Có bảy tám người đàn ông khiêng cây, đa phần đều mặc rất ít để tiện cho công việc.
Hứa Kinh phân tâm nhìn sang, không phát hiện ra điểm gì bất thường, một lúc lâu sau, lại liếc sang thêm lần nữa.
Người đàn ông đã kia đã nhìn anh chằm chằm được một lúc rồi, Hứa Kinh Trập mới nhận ra đó là Lương Ngư.
Y đội mũ bảo hiểm, mặc áo gile rách, quàng khăn bông lên cổ, quần lao động chỉ mặc được một nửa, nửa tay áo còn lại buộc vào thắt lưng.
Lương Ngư nhìn chằm chằm khuôn mặt Hứa Kinh Trập, y không ở gần, nhưng giọng nói truyền đến lại rất rõ ràng.
“Hứa Kinh Trập.” Y gọi tên anh, “Em đang làm gì vậy?”
Hứa Kinh Trập còn mải ôm heo trong lòng, anh đi vài bước về phía Lương Ngư, lợn to lợn nhỏ đều đi theo, giống như kéo cả gia đình theo.
“Em ra ngoài chơi một chút.” – Anh ngượng ngùng nói rồi lại nhìn đến gương mặt hơi cháy nắng của Lương Ngư, sự đau lòng thể hiện rõ trên khuôn mặt.
Anh hỏi y: “Anh còn phải làm bao lâu nữa thế?”
Lương Ngư: “Làm đến lúc mặt trời lặn.” Mí mắt y khép hờ, nhìn lướt qua con lợn trong lòng Hứa Kinh Trập, rồi nhấc nó lên, tròng mắt đen trắng rõ ràng nhìn vào gương mặt Hứa Kinh Trập rồi hỏi: “Đây là gì vậy? Con trai, con gái của anh đấy à? Em sinh nhiều như vậy từ lúc nào, sao anh lại không biết nhỉ?”
Tác giả có lời muốn nói: Tui vừa viết đến hai người làm gì làm gì cùng nhau, nhiều thứ nhiều đến mức cảm giác như không viết xong được ấy….